Lang Thang Trong Nỗi Nhớ

Chương 20: Chương 20




Chương 20:

Tôi quyết định giận Quốc cho hắn biết mặt. Giờ ra chơi nào mà Quốc ra hóng cửa lớp là tôi ngồi lì ở bàn luôn. Nhưng hắn có Ngân và Phượng tiếp chuyện, nói chán chê các kiểu lại nhìn nhau cười ngặt nghẽo.

Sau một tuần thì có điểm thi, tôi đứng tim khi nhận kết quả.

“Anh 7.”

Có lẽ người chấm trừ điểm trình bày nữa. Trong lớp cũng có một vài bạn không đạt chỉ tiêu của giáo viên, nhưng bọn họ là con trai còn đỡ. Cô phạt cả lũ trực nhật một tháng, và kiêm luôn bê nước tưới hoa trong suốt một tuần.

Lao động thì cũng ngại nhưng cái chính là thấy nhục, nhục thứ nhất vì học dốt, nhục thứ hai vì mới hoàn thành phạt trực nhật lại bị tiếp.

Trong ba đứa phạt có tôi và bạn Kiên. Hic hic. Bình thường các bác vệ sinh trường lớp dùng vòi tưới, bọn tôi thì không được mà phải xách chậu, hứng nước từ bể ra. Giờ ra chơi giữa tiết ba dài hơn những tiết khác, chúng tôi tranh thủ thực hiện. Xấu hổ chưa, cả trường biết bọn tôi bị phạt.

Tôi hứng vơi xô nước xách ra cho người kế tiếp dùng.

“Diệp, để tớ xách hộ cho!”

Tôi ái ngại nhìn Kiên.

“Việc của ai người ấy làm. Nhiều bồn cây lắm, tớ tưới trước đây.”

Rồi co giò lẩn đi, chọn bồn cây xa nhất, đổ ào ào. Nhìn hoa thì đẹp nhưng tôi vốn không để ý tới mấy thứ tiểu tiết nên làm một loáng là xong, nước còn đọng trên mặt đất chưa kịp thấm.

“Học dốt khổ thế đấy!” - Trong khi đó Quốc đứng chống hông sai bảo, hắn dường như chỉ lên giọng được với tôi hoặc là chỉ vì tôi không đấu nổi cái miệng lắm lời đó - “Mày không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à?”

Trông thấy tôi đứng cạnh một thằng nói không có điểm dừng nên Kiên không dám lại gần nữa. Tôi đành phải tiếp chuyện Quốc, mình nói một mà nó nói mười, muốn giận cũng khó.

Còn về việc trực nhật, trước thì tôi và Ngân, Phượng chia ra, mỗi đứa lau bảng một tiết, cả lũ cùng đi giặt giẻ. Giờ lấy uy của một đứa lớp trưởng mới bị cách chức, tôi đòi chia ra mỗi đứa trực một buổi nhằm hạn chế việc giáp mặt Kiên nhất có thể. Có lần cậu bạn còn lại trong nhóm bị phạt nổi hứng đi học muộn, sợ bị phê bình nên tôi cầm giẻ ra giặt, vào đến lớp đã thấy Kiên đang lau bảng bằng một cái khăn khác, cậu ấy dừng lại nhìn tôi và cười.

Tôi cầm giẻ bước qua bục giảng đặt lên bàn rồi đi về chỗ, chẳng nói chẳng rằng.

Gần đây tôi vẫn hay nhờ Đức kèm tiếng Anh, thi thoảng thì Hoàng chỉ cho vài chiêu dễ nhớ. Đi học về hôm thì đi cùng Quốc, hôm thì đi cùng họ, nhưng tôi đều tự đi xe mình, chứ không hay để con trai đèo như Ly. Hôm đó gặp Kiên ở cổng trường, vừa lấy xe ra, không biết cậu ta có ý định nói gì không tôi đạp tuốt về nhà, mãi sau mới thấy mấy cậu hàng xóm về, ra là còn đứng đợi mình.

Kể cũng lạ, mấy cậu con trai xóm tôi chăm học gớm, cứ cuối tuần là tụ tập học hành, không học thì cũng phải ngồi bầy đàn với nhau. Chắc vì Thảo Ly hay rủ học nhóm, mà cậu ta vừa xinh vừa đáng yêu, con trai cậu nào chả thích. Mang tiếng tôi chỉ Văn cho Hoàng nhưng chưa hôm nào cậu ấy phải hỏi bài mình, toàn ngồi giảng Anh cho. Dạo này không thi thố gì nên tôi học thong dong, cứ vài phút là phải tìm trò để nghịch.

“Lớp mình có bạn để ý Diệp đấy!”

Đang ngồi học, đúng hơn là đang ăn hoa quả nhà Hoàng thì Thảo Ly cất giọng khiến tôi giật thót tim. Mình luôn lảng tránh Kiên, sao Ly lại biết nhỉ? Tôi vội gạt đi:

“Làm gì có. Ê, bài này tớ làm đúng chưa Hoàng, Hoàng ơi?”

Nhưng cả lũ họ nhìn tôi chằm chằm như thể tôi biết điều đó nhưng đang cố đánh trống lảng. Và để khẳng định lại điều đó Ly hỏi tiếp:

“Diệp biết rồi phải không?”

“Ai cơ? Tớ mà có người thích á? Làm gì có chuyện đó.”

Trong lúc lúng túng tôi vội lấp liếm. Ly nhận ra liệu Ngân có biết không? Tôi không muốn dính vào chuyện này chút nào.

“Hihi, ở đây bọn tớ không nói cho ai đâu nhỉ! Bạn đó đó. Bọn cậu quen nhau lâu chưa?” - Cậu ta cười tủm tà tủm tỉm.

“Ai vậy?” - Một cậu lên tiếng.

Như sợ chuyện này sẽ tùm lum, chạm tới tình bạn giữa mình và Ngân, tôi lập tức chặn luôn:

“Không có. Làm gì có. Học bài đi!”

Bọn họ không nói gì nữa, sau đó thì gần như chỉ tôi cố tình tạo ra tiếng động, Ly trả lời thay mấy câu ngữ pháp cho tôi.

*

Sáng hôm sau, để tỏ ra không có chuyện gì, tôi không đi xe đạp mà tự nhảy lên xe Cường, vừa đi vừa chuyện trò đủ thứ. Nhưng cũng chỉ có Ly đáp lại, cả ba cậu kia không thèm tiếp chuyện tôi, toàn nói mấy thứ game ghiếc. Vào tới trường, trời ạ, cậu Kiên đó rình mình hay sao mà hay gặp ở nhà để xe thế, tôi cố tình đi giữa đám con trai.

“Cường ê, tý về lại đợi đón tớ nhé.” - Tôi bước theo nhịp chân của Cường luôn.

Thảo Ly lấy tay che miệng nói giọng vừa đủ:

“Cậu và bạn ấy giận nhau à?”

Cậu Kiên còn cười với tôi và chào Ly.

“Diệp, là cậu kia hả?” - Đức lên tiếng hỏi, vẫn bằng chất giọng trầm trầm đặc biệt.

Sao ai cũng nghĩ tôi với cậu đó vậy? Cậu ta thích tôi chứ tôi đâu có thích. Lại hiểu lầm thế này thế nọ lằng nhằng mệt mỏi lắm, tôi đáp lớn, cho cả Kiên nghe luôn:

“KHÔNG.”

Rồi bước đi trước, đi được hai bước, sợ Kiên không hiểu tôi nói thêm:

“KHÔNG THÍCH.”

Vào đến lớp thì thấy Thảo Ly đi với Kiên, vừa đi vừa chuyện trò điều gì bí mật lắm.

“Nhìn đứa giả tạo thật ngứa mắt.”

Ngân và Phượng lại ngồi gần tôi.

“Ngân! Tao có chuyện muốn nói. Mày phải nghe tao nói hết đã...” - Tôi quyết định giải quyết cho xong việc này, nói cho thật cặn kẽ để sự việc không bị sai lệch. Ngân có ghét thì tôi cũng phải nói.

“Biết rồi. Tao có bảo mày đâu. Tao bảo con Thảo Ly cơ mà.”

“Gì cơ?”

“Mày né tránh thằng Kiên chứ gì, việc gì phải né. Tao chả quan tâm.”

Sau nghe Quốc nói tôi mới biết hắn kể mọi chuyện của tôi cho Ngân nghe rồi. Ngân thấy mình sai nhưng không thích xin lỗi, coi như mọi chuyện chưa xảy ra, nhưng kể từ đó tôi thấy nó quý tôi cực kỳ, hơn cả mấy đứa trong G7 hồi trước.

Thấy tôi im lặng, Phượng xen ngang:

“Con Ly đảm bảo đang giở trò gì.”

“Mày nói quá. Cậu đó hơi điệu nhưng tính tốt mà. Hồi đầu kỳ mẹ tao sang hỏi vụ đánh nhau cậu ta bao che cho tao đấy.”

“Chắc lúc đó bọn thằng Hoàng, thằng Cường đứng đó chứ gì. Nhìn cách nói chuyện của nó tao thấy không thật chút nào.” - Ngân bảo vệ ý kiến của Phượng.

Chính tôi cũng từng bị họ nói giả tạo chứ đâu xa lạ. Không tranh luận thêm nhưng tôi cho rằng Thảo Ly tốt tính, chỉ là không hợp cạ của mình.

Sáng hôm ấy Đức có qua lớp tôi một lần, bình thường cậu ấy hay chơi trong lớp nhưng nay qua mượn vở Văn của Ly, tôi cũng lớp Văn đây mà không mượn. Hai người đó đứng ở hành lang nói rõ lâu, rồi cả Hoàng cũng vào góp chuyện nữa. Một tẹo nữa còn có cả Cường. Cậu Cường đó hết nhát gái từ khi nào vậy.

Hừ, đám người đó nói mà không gọi tôi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.