Lang Thang Trong Nỗi Nhớ

Chương 21: Chương 21




Chương 21:

Lên cấp ba có khác, trường có nhiều hoạt động ngoại khóa. Chuẩn bị kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam, lớp tôi đang bàn tính xem biểu diễn tiết mục gì.

Lớp trưởng mới và Lớp phó Thảo Ly dự định cho tiết mục hát và nhảy. Nhảy nhót kiểu hiphop thì tôi khoái xem lắm, chỉ có điều các bạn ấy thích nhảy nhẹ nhàng thôi, nhưng phải thật đặc sắc để thắng được những lớp khác, đặc biệt là bên chuyên Anh. Trường tôi có tiền thưởng cho lớp giải nhất văn nghệ, mà chuyện này thì lớp nào đông con gái lớp ấy có lợi thế.

Nếu ở lớp cấp hai thì Ngân và Phượng tham gia ngay, tụi nó nhảy rất bốc nhưng lần này hai đứa không hào hứng gì. Ban cán sự lớp bàn tán mấy hồi, cuối cùng chọn bài Công chúa bong bóng, để Thảo Ly và hai bạn nam trong lớp hát.

“Ặc ặc, công chúa điệu chảy rớt thì có. Có đứa tranh thủ thể hiện đây mà.” – Ngân bĩu môi cười khẩy – “Lớp toàn gái xinh mà một mình biểu diễn.” - Nó cũng không ngại nói to.

“Ừ, phải đó. Tôi hát karaoke thì được chứ hát trước cả trường bài này thấy yếu đuối...” – Cậu bạn được chỉ định hát kèm đang nói thì bị Trang lớp trưởng lườm cho một cái.

“Đẹp đẽ khoe ra, xấu xa đậy lại. Đứa nào xinh đứa ấy có lợi. Ly biểu diễn năm nào cũng nhất Hùng Vương, năm nay có thêm nhiều thành phần mới thì Hùng Vương vẫn cứ thế thôi.”

Cô bạn Trang phát biểu mà tôi thấy nó như tạt nước vào mặt mình. Cứ cho là Thảo Ly hát hay nhảy đẹp, nhưng lớp trưởng của một lớp lại phân biệt đối xử các bạn thật không thể chấp nhận được. Vụ đánh nhau giữa học sinh từ hai trường cấp hai khác nhau đã qua từ lâu mà nó vẫn còn ôm trong lòng.

“Mèo khen mèo dài đuôi.” – Phượng đế tiếp ngay.

“Thôi Trang, nếu các bạn ấy muốn thì để các bạn ấy biểu diễn thêm một tiết mục nữa. Có sao đâu mà.”

“Ồ, có người vẫn muốn thể hiện mà còn tỏ ra hào phóng này.”

Tôi giật tay áo Ngân, Thảo Ly đâu có ý đó. Cậu ấy chỉ muốn dung hòa giữa hai người bất đồng quan điểm.

“Diệp, nếu các bạn trường cậu muốn tham gia thì đăng ký đi, chứ đừng có đứng đó nói suông.” – Nhưng con bé Trang đúng là chua ngoa không chịu được, giờ nó không thèm nói chuyện với Ngân mà quay ra bảo tôi – với tư cách lớp trưởng cũ. Hát hò ai diễn chả được, nhưng đừng động đến trường nọ trường kia. Làm như không học Hùng Vương cấp hai thì không đứng ngang hàng với tụi nó không bằng.

“Tốt quá. Bọn này sẽ tham gia. Lúc được giải thưởng rồi thì đừng có xí mõm vào. Phượng, Diệp! Tao với bọn mày đăng ký nhảy hiphop. Cho cái đám trẻ con Hùng Vương sáng mắt ra.” – Ngân hùng hồn tuyên bố mà không quan tâm sự đồng ý của tôi. Nhưng lúc này phản đối không phải lúc.

“Một cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại xem có ra cái thá gì không? Chỉ sợ làm trò mèo trên sân khấu, bôi tro vào mặt lớp chuyên Văn của tôi.” – Càng nghe càng thấy con nhỏ Trang ăn nói chướng tai.

“Trang! Đều cùng một lớp mày nói thế không hay đâu. Ai đoạt giải thì đều đem vinh dự cho lớp mà.”

Chỉ thấy mỗi Thảo Ly nói năng còn nhượng bộ, hai đứa chơi với nhau mà một đứa cứ sồn sồn, một đứa rõ nhẹ nhàng từ tốn. “À nhưng Kiên ơi, thế cậu tham gia hát với tớ hay là...”

“Thằng Kiên là của bọn này!” – Phượng nhanh nhảu khoác tay Kiên kéo ra chỗ của mình.

Vậy là mọi chuyện được ấn định. Lớp tôi có hai tiết mục tham gia văn nghệ cuối tuần sau, một là hát, một là nhảy.

Sau đó, khi bình tĩnh hơn thì Ngân trách: “Ngu quá! Mắc bẫy con Thảo Ly rồi.”

“Mày cứ ác cảm với Ly, tao thấy cậu ta có làm gì động đến mày đâu.” – Tôi lên giọng đáp lời, hơi đâu mà đi soi mói người khác.

“Không biết gì để tao nói cho nghe. Nó tính cả rồi, chắc nó biết vụ tình cảm lằng nhằng giữa ba đứa bọn mình nên sắp xếp để tao, mày với thằng Kiên vào nhóm với nhau đấy. Tưởng chuyện này làm khó dễ chị mà được à?!”

“Tao chả quan tâm. Tao có biết nhảy nhót gì đâu mà tham gia.” – Thật ra tôi thấy hơi bực vì Ngân tự tiện lôi mình vào vụ này.

“Không được, bọn mình phải nhảy thật tốt, kể cả thằng Kiên nữa, cả bốn đứa phải cho bọn nó biết Trần Nguyên Hãn này không vừa đâu.” – Nhưng Ngân nắm được tâm lý hiếu thắng của tôi nên mọi chuyện đành xuôi theo dòng nước.

Những hôm sau đó tôi liên tiếp ở lại trường tập nhảy. Cả ngày chẳng thấy mặt đâu, mẹ có hỏi thì nói học thêm ngoài giờ với bạn. Có hơi chút ngại ngùng khi giao tiếp với Kiên nhưng vì mục tiêu chung tôi gạt hết mọi thứ sang bên. Việc chọn một bài nhảy sao cho ba nữ một nam khá khó, tranh luận mãi chưa ra.

“Giờ muốn gây ấn tượng thì ba đứa bọn mình sẽ mặc váy, đi tất đen, còn Kiên mặc quần thụng, áo Hoodie.” – Phượng tính toán.

“Không, tao không mặc váy. À, phải rồi, tao sẽ nhảy vai nam, như vậy là hai nam hai nữ, chọn bài Dead and Gone.”

Dù suốt ngày mặc váy nhưng tôi vẫn không thích được, nhất là còn múa máy bay nhảy trước toàn trường và ý kiến này không tồi, có thể đi đến thống nhất chung.

Vấn đề quan trọng là chỉ có Ngân và Phượng biết nhảy, hai đứa nó lại diễn vai nữ, động tác khá giống nhau, còn lại tôi và Kiên lớ ngớ chả theo được động tác nào. Bốn đứa tụ tập ở nhà Kiên, nhà cậu ấy có cái tivi đặt cách xa một khoảng trống với bộ bàn ghế đủ để có thể nhảy tưng tưng nhưng lại không thể thực hiện những động tác cần di chuyển rộng. Vừa xem nhảy vừa ấn dừng để học theo.

“Động tác dứt khoát chút nào. Con trai gì mà yếu xìu thế. Cả con Diệp nữa, mày không biết uốn người à?”

“Mệt chết đi được, nghỉ tý đi.” – Tôi vẫn thói quen vừa học vừa chơi.

“Tầm này tuần sau phải diễn rồi đó, mày muốn để bọn nó cười vào mặt mình hả con kia?” – Ngân chê tôi suốt từ đầu đến cuối.

Nhưng kiểu gì thì tôi và Kiên vẫn không theo được trong clip. Ngân và Phượng khá hơn cũng chưa đạt yêu cầu, ngày nào tập về người cũng mệt lử, tóc bết bám chặt vào mặt. Tối mệt quá tôi cũng chả ra học hành với hàng xóm.

“Kiểu này không được rồi. Cứ được một tý lại nghỉ, rồi không gian chật chội thế này bọn mình có tập cả tháng chẳng được.” – Ngân cắn môi, trong khi Phượng đang gọt cóc, còn tôi thì ngồi ăn.”Thế sao bây giờ?”

Trông Kiên mồ hôi như tắm thấy cũng thương.

“Đúng rồi, anh tao! Nó trong đội hiphop trường Hùng Vương từ cấp hai, nhờ nó chỉ cho.” – Ngân bật tay reo lên.

“Ôi trời! Sao giờ mới nói.” – Tôi kêu than.

“Thì nó học Hùng Vương nên không thích nhờ. Giờ bí quá phải nhờ nó kèm cho thôi. Động tác chỉ có thế, bài này lại đang nổi, hầu như đứa nào nhảy hiphop đều biết, chúng nó học nhanh hơn mình, rồi dạy lại, ra trường tập cho rộng rãi.”

Nói là làm, bọn tôi vất túi cóc lại, đạp xe ra trường.

Sân sau trường bọn tập nhảy hay chiếm dụng, không khó để tìm ra anh của Ngân, anh ấy hơn bọn tôi một khóa, tên Phú, người lùn lùn nhưng nhảy rất đỉnh. Tôi và mấy đứa tròn mắt đứng xem họ đang nhảy dở bài gì đó nghe quen quen. Có bắt tay tập mới thấy mấy ông này nhảy quá giỏi, trước kia đứng ngoài xem tôi cứ nghĩ sao họ không dẻo hơn tý nữa.

“Ơ Cường? Cậu cũng tập nhảy à?” – Khi bản nhạc kết thúc tôi mới để ý cậu con trai cao nhất hội, đội mũ lưỡi chai mà còn trùm mũ áo là hàng xóm.

“Hay quá, có ông Cường ở đây chỉ luôn tụi tôi với.” – Ngân vào chủ đề luôn vì rõ ràng thời gian dành cho cả bọn tôi còn rất ít, nó tranh thủ sự hỗ trợ của tất cả ai có thể.

Cường nhìn tôi và nhìn hai cô bạn, cậu ấy có chững lại nhìn Kiên một lát.

“Nhảy bài gì? Ai nhảy?”

“Dead and Gone. Bốn đứa tụi này.” – Ngân nhắc lại cho anh trai và trả lời Cường.

“Bài đó nhảy đôi thì đẹp, bốn thì phải có kịch bản.” – Anh Phú đáp.

“Ừ, chuẩn bị hết rồi. Em với Phượng nhảy nữ, hai đứa còn lại nhảy nam. Đôi này nhảy đôi kia nghỉ, liên tiếp nhau. Đoạn cuối nhảy song song.” – Đây là kế hoạch ban đầu của bốn đứa mà cãi nhau lùm xùm mới ra.

“Chả ra làm sao. Thừa thãi quá.”

Cuộc đối thoại chủ yếu giữa Ngân và anh Phú, bọn tôi chả biết gì mà nói, chỉ đứng nghe.

“Thế theo anh thì sao?”

“Nhảy full cả bài nhé. Một nam một nữ nhảy chính, hai nữ phụ sẽ nhảy hai bên và với nam chính.” – Vừa nói anh vừa cử động tay ra hiệu vị trí.

“Cũng được đó nhưng con bạn em không thích mặc váy.” – Ngân chỉ sang tôi.

Anh Phú nhìn tôi từ trên xuống, nhíu mày:

“Nhảy chính ai mặc váy. Hai đứa phụ muốn màu mè thì mặc thôi.”

“Hả? Em nhảy chính á? Em có biết nhảy đâu. Thôi em mặc váy cũng được.” – Tôi xua tay đổi ý ngay.

“Bọn bay cứ tập đi. Trông con bé này hợp với kiểu hiphop đấy.” – Ôi giời, biết thế hôm nay mặc điệu một tý, tự dưng chọn quần thụng làm gì, tôi tự trách bản thân.

Cả lũ đang đứng thì từ cửa phòng học trống, bọn tôi trông thấy Thảo Ly và con bé Trang lớp trưởng, chắc đến tập rồi vào đó nghỉ ngơi, mà tập hát thì tập ở nhà cũng được. Không dặn mấy đứa bọn tôi đều nhủ thầm phải thắng để đá đít bọn nó.”Nói chung là thời gian ngắn mấy đứa có học ngày học đêm chả đẹp được đâu, nhưng nhảy sao cho đỡ ngượng mới lại ăn mặc ấn tượng thì ít ra còn tôn trọng người xem.” – Giọng anh Phú kéo bọn tôi về thực tại.

“Không. Bọn này thi là để giành giải nhất!”

Không hiểu sao lúc đó cả ba đứa con gái bọn tôi đồng thanh đáp. Kiên không thể hiện ra miệng nhưng cũng có vẻ rất quyết tâm. Nghĩ đến sự nỗ lực của cả bốn đứa trong thời gian vừa qua, tuy chưa ra đâu vào đâu, giờ phải tập lại từ đầu hoàn toàn, cùng những lời khẳng định trước lớp chúng tôi buộc phải nỗ lực và quyết tâm hết mình.

“Cường giúp anh một tẹo, mày với anh tập cho bọn nó đớp theo.”

Anh ấy nói như bọn tôi là cún vậy, hài hước quá. Cường và anh Phú trao đổi rồi cậu ấy tập mẫu cho Kiên xem, có lẽ họ từng tập bài này rồi, còn anh Phú chỉ cho ba bọn tôi. Bài này xác định hai đứa nam nữ chính phải có vài động tác chạm vào nhau nên hy vọng tôi không “được” làm nữ chính.

Tập không nhạc vài lần, hai người tập mẫu nhảy rất chậm và có vẻ đã giản lược những động tác phức tạp.

“Ô kìa, ô kìa kìa, mấy bạn lớp mình kìa.”

Nhìn thấy nhau nãy giờ rồi mà còn làm bộ làm tịch, con bé Trang kéo Thảo Ly ra xem tụi tôi, phải cố mà tập, không thể để bị chê cười được. Bao nhiêu động tác mà mới chỉ là được hai câu đầu trong bài hát. Bỗng anh Phú dừng lại:

“Anh nói thật nhé, bọn mày tập nhảy thì không được ngại. Anh thấy con bé này không khó đào tạo đâu nhưng mà có vẻ em ngại thằng bạn tập cùng hả?”

“Dạ? Em mà dễ đào tạo á?” – Ngay cả trả lời câu hỏi tôi còn lẩn tránh nữa là.

“Không phải dễ mà vì hai đứa kia phổng phao hơn em, đứng với cậu này không hợp.” – Nói vậy chả khác nào chỉ tôi trước sau như một. Anh này vui tính quá.

“Anh tinh mắt thế, hai bạn đó là một đôi ở lớp em đấy.” – Trời ạ, con bé Trang cũng biết chuyện cậu Kiên thích tôi à. Mặt Kiên đỏ bừng lên, ai cũng nhận ra điều đó, tôi thì không lỡ phân trần vào lúc này.

“Ăn không nói có, đến tai giáo viên thì đừng trách tụi này.” – Phượng ra giọng bảo vệ.

“Anh không quan tâm. Một là học cho ra học, không thì thôi, bọn anh còn tập bài của mình.”

“À dạ dạ, em tập!” – Tôi nhắm mắt cho qua chuyện, dù sao anh Phú nói trước chỉ kèm ba buổi, từ giờ đến hết bài hát còn dài, không tập trung thì coi như đứt, đến lúc đứng trước trường lơ ngơ còn ngại nữa.

“Phải rồi. Cường kèm con Diệp hộ bọn này, ông Phú kèm Kiên, hai bọn em tập theo cũng được. Tập được rồi cả lũ ghép lại với nhau.”

Ngân đúng là thông minh sáng suốt, tập tách như vậy tôi và Kiên đều đỡ ngượng, mới lại tập với Cường dù sao không theo kịp còn đỡ, cậu ta thừa biết tôi khó đào tạo rồi.

“Vậy thôi chứ còn cách nào khác.” – Cường chỉ tôi ra một góc – “Nhìn theo cho kỹ đấy.”

“Ừ nhưng mà không phải tập y xì mẫu đâu, chỗ nào cắt được thì cắt đi nhớ .” – Tôi nói.

“Tập đê. Nói nhiều.”

Cường vừa dứt lời thì Thảo Ly kéo Trang ra căng tin, tôi đỡ ngại hẳn, thở một hơi dài.

Bài Dead and Gone nhìn chung đơn giản hơn nhiều bài, chỉ có điều tôi phải cầm tay và đặt vào eo của Cường mấy lần. Khiếp, con trai eo gì mà nhỏ thế, so với cậu béo khác nhau một trời một vực.

“Sao mặt ông Cường đỏ thế kia. Haha!” – Phượng huých tay Ngân. Bọn nó lại sắp ca bài ca “Con trai chơi thân với con gái” của thằng Quốc đây mà.

Ở một khoảng cách rất gần với Cường như lúc này, bất giác tôi thấy mình như một đứa trẻ. Rất nhiều lần tôi từng ước “giá như” thời gian đó quay trở lại, về ngày mà tôi vẫn đang tung tăng với ba cậu bạn nhỏ của mình. Hóa ra vốn dĩ tôi không cần tới nó, tình bạn của chúng tôi không cần hai chữ “giá như”, bởi vì nó chưa bao giờ bị sứt mẻ. Đôi tay tôi suýt thì ôm lấy cậu bạn yêu quý của mình nếu như Cường không hét lên:

“Tập thế thôi.”

Tý quên mất cậu ấy vẫn nhát gái.

“Ừ, ha ha!” – Tôi buông tay ra và nở một nụ cười rất tươi, căng tràn niềm hạnh phúc. Chính nụ cười ấy, thời khắc ấy, mọi thứ như bắt đầu.

Cường ngây ra nhìn tôi một lúc, nếu không có tiếng Thảo Ly chắc tôi đã lên tiếng thắc mắc.

“Mạnh Cường về không? Có thể đèo tớ không? Tớ không có xe. À hay thôi, Diệp có thể cho tớ về cùng được không?” – Ly đã đứng bên cạnh hai đứa rồi.

“Diệp, bọn mình ở lại tập cho nhớ bài.” – Phượng nhắc tôi mới nhớ mình phải nỗ lực thật nhiều. Tôi tính cho Ly mượn xe rồi tý lớp Quốc tan đi nhờ nó, Cường đã lên tiếng:

“Đèo được.” – cậu ấy lấy cặp lững thững bước ra nhà để xe. Ly chạy luẩn quẩn theo.

Có điều gì đó rất lạ, đang len lỏi vào trong tôi, từng chút một.

Đứng ở sân sau, qua hai lớp cửa sổ phòng học và khoảng sân rộng phía trước, tôi vẫn nhìn thấy được Cường trên chiếc xe cào cào, Ly đã nhảy lên xe, nhưng bánh xe chưa quay. Cậu ấy còn như đang để quên thứ gì đó, mà ngoảnh lại nhìn về phía cũ, nơi mặt trời xế chiều, dần lặn, nơi mà bóng tôi đổ dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.