Lang Thang Trong Nỗi Nhớ

Chương 7: Chương 7




Chương 7:

Hồi đó tôi còn trẻ con lắm.

Ngày hôm sau, tôi thấy Đức nhóp nhép nhai kẹo chíp chíp trước cổng. Gặp tôi cậu ta chìa túi kẹo ra ngay lập tức nhưng con nhỏ Diệp vốn thù dai đã hếch mặt lên không thèm để ý.

Tôi là ai kìa, muốn chơi lại với con bé này thì phải nói lời xin lỗi hẳn hoi, chứ không thể dụ khị bằng mấy miếng bim bim hay kẹo chim chíp vớ vẩn được.

Tầm đó chúng tôi cũng đã học lớp ba chứ ít gì. Ở cái tuổi mà cá tính bắt đầu bộc lộ, con gái thì thích ngồi tụm năm tụm ba nói xấu nhau, dè bỉu đám con trai, ngưỡng mộ một bà chị lớp trên nào đó; con trai thì không thích sự mè nheo, chia bè phái của bọn con gái, lại hư đốn, lười làm bài tập, người còn hôi hôi nữa.

Tôi nghe mấy đứa con gái nói vậy cũng bắt đầu để ý. Thằng Cường hôm nào sau giờ ra chơi mồ hôi cũng nhỏ thành giọt chua loét, nói năng thì bậy bạ, học dốt. Hoàng thì điệu đà, có cái đuôi chuột đằng sau rõ dài, còn cậu Đức thì khỏi nói, miệng lúc nào cũng tóp tép, béo nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Tôi để ý vậy nhưng cũng chả để tâm, kệ chứ, dù sao chúng nó là bạn thân của tôi, người tôi có thơm hơn, chữ viết có sạch sẽ hơn thì cũng có sao đâu.

Hôm đó tôi ngồi hí hoáy chơi bắn bi với Cường, cậu ta chơi rõ giỏi, còn tôi chơi thì hơi gà, được cái chơi với ba thằng con trai khác trong lớp, chúng nó không thể ma lanh như Cường nên dù tôi để bọn kia ăn mất mấy viên bi thì hai đứa vẫn cứ thắng. Chơi vui cực kỳ.

Vào tới giờ học, tôi ngồi cạnh con bé Quản ca của lớp, tên là Mai Hương, nó bảo với tôi là:

“Sao cậu chơi thân với Cường thế? Cậu thích Cường à?”

Nó là đứa điệu nhất lớp, cầm đầu mấy đứa con gái. Chả hiểu sao tôi không ưa nó lắm, chắc tại nó hay dùng ánh mắt xếch ngược nhìn khi tôi lúc nào cũng chung đội với Cường.

Chơi với ai thì nhiễm tính người ấy, tôi quen với tính cách nhăn nhở của mấy thằng con trai rồi nên thử khiêu khích xem nó phản ứng thế nào:

“Ừ, thì sao?”

Hương không nói gì, chỉ bặm môi nhưng tức ra mặt, nó chia bàn với tôi ngay lập tức, xong rồi nó quay sang thì thầm nhỏ to gì đó với đứa ngồi bàn trên.

Trống đánh tan học, như mọi lần tôi sắp đồ vào cặp rồi ra gốc cây bàng gần cổng đợi ba thằng bạn gần nhà. Lần nào Cường cũng phải nấn ná lại với mấy thằng trong lớp rồi mới chịu ra, trong khi đó lớp của Đức với Hoàng thường học lấn giờ. Đang ngồi di di quả bàng tôi thấy thằng Quốc, cái thằng ngày xưa từng bắt nạt tôi, đi cuối huých vai Cường kéo lại, rống lên:

“Cường ơi, tao có bí mật này về mày! Nghe không?”

“Nói!”

Tôi thậm chí còn lại gần để nghe, cứ như là chuyện của mình vậy.

“Con Diệp thừa nhận nó yêu mày!”

Trời!

Thằng Quốc sao biết vậy? Tôi tưởng Hương chỉ hỏi để đấy. Nghe vậy tôi đánh mắt sang nhìn Cường theo phản xạ, cậu ta cũng nhìn tôi, với cái ánh mắt ngây ngô pha lẫn ngạc nhiên.”Cái gì vậy? Chỉ là câu nói đùa thôi mà!”

Dù sao thì cũng phải thanh minh, tuổi của tôi cũng biết mắc cỡ rồi.

Rồi thì lớp A4 cũng tan, bọn tôi đi học về cùng nhau nhưng cậu Cường đó chỉ lăm lăm nói chuyện với Đức, tôi vẫn giận Đức nên chả thèm bắt chuyện hùn.

Sáng hôm sau tôi không chạy ra chỗ bọn con trai chơi, mà phải để chúng nó đến tận nơi mời mọc dù nghĩ đó chỉ là một câu chuyện đùa. Tôi biết thừa chúng nó cũng khoái chơi với mình, vì tôi chơi kém, Cường chơi giỏi, cho vào một đội thì những thằng còn lại mới có cơ hội gỡ gạc.

“Diệp! Ra đây chơi với bọn tao!”

“... Đợi chút.” - Tôi còn làm kiêu, lôi sách vở ra rồi cất vào cặp, tỏ vẻ lưỡng lự mới chạy ra. Mai Hương lườm lườm nhìn tôi, nó vốn không thích mấy thằng con trai.

Đang chơi thằng Quốc xuất hiện bất thình lình sau lưng, nó hét toáng lên:

“Diệp yêu Cường! Hú hú!”

Tôi giật thót tim, đứng trân trân nhìn nó nhảy như khỉ, sau rồi quyết định đuổi theo đập cho một trận.

So với năm ngoái, tôi đã cao lên nhưng điều đó không giúp chạy nhanh hơn, thằng Quốc vẫn cứ nhởn nhơ trêu chọc. Giờ ra chơi tiếp theo tôi cũng đuổi theo bịp miệng nó lại, mãi không chạm được vào người nó, rồi tôi nghĩ, có đuổi kịp thì cũng chả làm gì được .Thôi kệ, trò này đo độ lì của nhau, đứa nào lì hơn đứa ấy thắng, chán rồi tự khắc nó tìm đứa khác trêu.

Tôi đi vào lớp, chọn chỗ ngay dưới quạt trần ngồi cho mát. Ai dè mấy thằng con trai vào hùa cùng, chúng nó hét theo thằng Quốc:

“Diệp yêu Cường.”

Cách diễn đạt của bọn nó thì nhiều lắm, chung quy lại cả lớp bảo rằng tôi yêu Cường, đó là tình yêu nam nữ hẳn hoi. Nếu tôi không lầm thì là cái kiểu tình cảm giữa một đứa con gái như mẹ tôi hằng ao ước, với một thằng con trai, chứ không phải kiểu không phân biệt gái trai như tôi muốn.

Vì cái ranh giới giữa con trai với con gái trong tôi vốn chưa từng tồn tại nên không thấy ngại mấy, nhất là với Cường, hoặc có thể trêu tôi với một thằng con trai khác trong lớp, kể cả thằng Quốc, tôi chắc chắn sẽ ngượng ngùng và chối đây đẩy. Bởi lẽ cậu ta là bạn thân của tôi, bạn hàng xóm, bạn cùng lớp, chỉ cần giải thích vài câu là được hết. Nhưng bọn nó trêu quá.

Tôi ngó quanh xem Cường ở đâu, cậu ta không ở đây bênh vực tôi mà chạy đi đâu không biết, biết mình không nói lại mấy đứa, tôi bắt đầu khóc thút thít.

Đáng lẽ sự việc chỉ dừng lại ở việc tôi uất ức quá chạy ra lớp khác mách Đức và Hoàng, rồi hai cậu ấy cùng với Cường đấm cho thằng Quốc một trận thì tuổi thơ của tôi sẽ không bao giờ có hai chữ “giá như“.

Chiều đó tôi đi học về, thấy mẹ và bố vui lắm. Bữa cơm nhiều món ăn hơn bình thường, thế mà bố cứ gắp thức ăn cho mẹ suốt, con gà luộc có hai cái đùi, bình thường tôi ăn hết, nhưng hôm nay chỉ được một bên. Một hai hôm sau còn có các dì bên ngoại sang chơi, mua rất nhiều đồ ăn, dì bảo tôi:

“Diệp sắp được làm chị rồi nhé!”

Lúc đó mới biết thì ra là mẹ có em bé. Cái suy nghĩ ích kỷ hồi trước của tôi bay mất từ khi nào, tôi vui phải biết, cả ngày chạy qua chạy lại bên mẹ hỏi về em. Mỗi khi qua nhà Đức tôi đều ngửi thấy mùi thơm thơm của em bé, giờ nhà tôi cũng sắp có mùi thơm thơm đó rồi, vui quá.

Lượn một vòng khoe khoang cho cả xóm biết, tôi chạy về nhà ôm mẹ.

“Ơ mà em bé từ đâu ra hả mẹ?”

“Từ trong bụng mẹ nè Diệp!” – Mẹ cầm tay tôi xoa vào bụng.

“Thế sao bụng mẹ lại có em bé?”

Mẹ tôi nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Vì em bé thích Diệp!”

Câu trả lời rõ ràng không thuyết phục tôi, tự dưng em bé chui trong bụng mẹ thế nào được, ra hỏi bố, bố chỉ nói:

“Em bé do cả bố và mẹ tạo ra!”

Xong tôi bắt bố giải thích cụ thể hơn thì mấy cô chú hàng xóm đến chơi. Rồi tôi hỏi ai đó, không nhớ rõ người già, trẻ con hay ai nữa, chỉ biết rằng người cuối cùng nói với tôi là: con gái chơi thân quá với con trai thì sẽ có em bé.

Tôi tin thật, tin sái cổ, tin một cách không muốn chơi với bọn con trai nữa.

Bố cứ nghĩ rằng tôi được làm chị nên suy nghĩ đã khác.

Mẹ thấy tôi không bỏ bê giờ cơm, lê la ngoài sân thì đinh ninh tôi đã nhận ra bản chất thục nữ của con gái.

Chỉ có mấy đứa hàng xóm không hiểu sao tôi lờ chúng nó và không còn ham mê mấy trò nghịch ngợm nữa. Hỏi thì tôi không chịu nói, hễ thấy thằng nào ló mặt ra là lẩn ngay về nhà.

Thật khó lí giải tại sao những đứa hàng xóm khi lớn lại không còn thân nhau như trước nữa?

Tôi dần chơi với đám con gái, và quên dần cách năn nỉ để được chơi cùng đám con trai.

Ngày qua ngày, thời gian trôi đi như lật từng trang giấy trắng, xếp giấy dày lên từ lúc nào không ai hay. Khoảng cách giữa tôi và ba cậu bạn nhỏ cứ lặng lẽ từng chút một xa dần.

Vào một quãng nào đó, chiếc lá trên cùng một cành sẽ tự rụng, nằm trên những ô gạch khác nhau.

Năm học lớp bốn, lớp tôi tách làm đôi, một nửa gộp với A2, nửa lớp còn lại gộp với A3 vì trường giảm bớt một lớp trong khối. Tôi và Cường chả còn là bạn cùng lớp nữa.

Ngày bế giảng, kết thúc năm năm học cấp một, nhà trường trả lại học sinh mỗi bạn một cái ghế nhựa. Trên tay tôi chả có quả bóng bay nào cả. Lớp của Đức và Hoàng còn liên hoan nên các bạn ấy tập trung lại. Những lớp khác ra về hết. Tôi đã lớn để mẹ phải tới đón nên ôm ghế men theo vỉa hè tự trở về nhà. Cường đi trước một đoạn, giữ một khoảng cách tương đối, cậu ấy không đi chậm lại, tôi cũng chả bước nhanh hơn.

Như là một sự ngại ngùng đã ăn mất tình bạn của chúng tôi,

Ăn mất cả tiếng cười giòn tan trong nắng chiều của bốn đứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.