Lang Thang Trong Nỗi Nhớ

Chương 8: Chương 8




Chương 8:

Lên cấp hai, tôi học khác hẳn trường của cả ba. Tôi học Trần Nguyên Hãn, trong khi Đức và Hoàng vào A1 Hùng Vương, Cường lớp A7.

So với trường Hùng Vương của Đức thì Trần Nguyên Hãn trường tôi mặt bằng chung kém hơn, lớp chọn 1 tương đương với lớp 2 bên đó.

Lớp tôi khá đông con gái, chúng nó hay chia bè chia phái.

Tôi thuộc thành phần trung lập, dù có chơi trong nhóm G7 của lớp. G7 là 7 đứa con gái, với một vài cái tên khá tiếng tăm trong trường.

Giờ ra chơi nào họ cũng có cái gì đó để soi mói các bạn nữ đi qua. Bạn nào chỉ hơi điệu một chút, làm duyên trước mặt con trai, hay giản dị quá đều có thể trở thành đề tài bàn tán sau lưng.

“Diệp, mày gội Clear à? Mùi ghê thế!”

Ngay cả điều đó họ cũng lên tiếng, nói oang oang trước hành lang.

Có những hôm trời mưa suốt, quần áo không được phơi nắng, tôi không thích dùng xả vải cũng bị nói.

Thằng con trai nào đi qua hành lang nhóm G7 đứng đều phải ái ngại, thường thì Ngân hay Phượng hay bắt mấy cậu đó phải mua đồ ăn vặt cho cả nhóm. Tôi từ đó vẫn kì thị bọn con trai, chả ai tin trước kia con bé này cùng một ruộc với bọn nó.

Mẹ vốn thích tôi chơi với con gái, nhưng bà không hài lòng lắm, bởi lẽ tính cách của tôi vẫn chả khác gì. Đồ chơi cũ của tôi em gái thừa hưởng. Con chị ngày xưa toàn vất xó đám đồ hàng nên giờ còn mới tinh. Em tôi nó rất thích, còn bé mà đã lủng lẳng khuyên tai, váy màu sặc sỡ.

Ở nhà hiển nhiên tôi mặc váy chiều ý mẹ nhưng cứ ló mặt ra đường là áo rộng quần đùi, dép tông loẹt xoẹt. Có hôm đi học thêm, trời nắng quá tôi lấy luôn áo sơ mi của bố chống nắng chứ thà chết không chịu mặc áo chống nắng hoa lá cành mẹ mua.

Lớp đi chơi không bao giờ tôi chịu để thằng con trai nào đèo. Ngại không phải ngại, chỉ là tôi ý thức mình không được chơi thân với bọn nó nữa.

“Mày nhát trai hả Diệp?”

Cô bạn Ngân thốt lên khi cả nhóm tôi đang ngồi ăn vặt ở cổng trường.

“Không. Có gì phải nhát?” – Tôi đáp rất bình thường, còn ngồi rung chân theo thói quen.

Một hai hôm sau chúng nó hay kéo nhau ra lớp bên cạnh nói chuyện, con Ngân để ý thằng nào bên ấy nên tính cớ ra đó giúp tôi giải nhát. Tôi ậm ừ theo và có nói vài câu cùng, sau thấy có vẻ bắt chuyện thoải mái với con trai bên đó rồi nên Ngân không cần có đuôi theo. Tôi lẳng lặng trở về giang sơn của mình.

Năm đó tôi học lớp chín, cô bạn Phượng trong nhóm G7 rủ cả đám đi ăn khao, bạn ấy có bạn trai. Lớp chín có người yêu là chuyện lớn lắm đó. Nghe bạn ấy nói rằng cậu bạn đẹp trai lắm, nhà bán vàng giàu ơi là giàu.

Chúng tôi tụ tập ở quán chè gần cổng trường mình, vừa nghe Phượng kể về chuyện tình cảm. Hai người đó quen nhau ở quán net, cả lũ ồ lên thích thú lắm.

Dạo đó rộ lên mốt chơi nhảy Au, nhà nhà người người chơi. Tôi thấy Cường hay rủ Hoàng và Đức chơi, nhờ có trò đó mà các cậu ấy lại hay đi với nhau. Tuy nhiên tôi chưa chơi bao giờ, với tôi ở tuổi này ra quán net là một thứ gì đó chơi bời ghê lắm.

Ăn gần hết cốc chè bưởi thì cuối cùng anh bạn của Phượng cũng đến.

Từ xa cái dáng thư sinh không lẫn vào đâu được, chính là cậu bạn hàng xóm sát vách nhà tôi.

Là Hoàng.

Trái Đất có tròn đến mấy tôi cũng không nghĩ lại là cậu ấy.

Hoàng có hơi bất ngờ nhìn đám bạn miệng rộng của Phượng và tỏ rõ sự ngỡ ngàng khi nhìn tôi.

Sau đó chỉ nở được một nụ cười nhạt.

Tôi cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, không rõ cậu ấy có trông thấy không.

“Ơ thế ra hóa ra nhà mày ngay cạnh nhà Hoàng à?”

Tôi bối rối nhìn Hoàng và gật đầu, tự dưng sống mũi cay cay. Không biết phải nói là Trái Đất quá nhỏ bé hay quá rộng lớn để bây giờ tôi mới một lần nữa ngồi đối diện với cậu ấy.

Ngồi với nhau một lúc thì cả nhóm giải tán, Hoàng còn đi chơi riêng với Phượng. Tôi đạp xe về. Nhà vẫn khóa cửa. Bố mẹ lát nữa mới tan tầm. Ngồi lì trên chiếc xe đạp của mình, một tay tôi nắm chìa khóa, một tay giữ em trên ghế sau xe.

Ôi, dưới bóng cây phượng trước nhà, tôi đã từng có rất nhiều kỉ niệm tươi đẹp bên những người bạn thơ ấu.

Chúng như hiện ra trước mắt tôi, về tiếng nô đùa của con Diệp với đám bạn, nó giở trò khóc lóc đòi được chơi cùng, có khi ăn vạ để mấy thằng bạn phải nhường nhịn. Nhớ quá!

Cường phóng xe qua, có lẽ chơi điện tử vừa về. Cậu ấy phanh gấp, chống xe rồi thò tay mở cổng. Chúng tôi rõ ràng đã quên rằng phải giao tiếp với nhau.

Tôi muốn tìm lại tình bạn tuổi thơ ấy biết nhường nào.

Giống như vừa được mẹ cho đi đâu về trông thấy các bạn đang chơi thì chạy vào nhập hội một cách tự nhiên, không cần có lí do nào cả.

Cánh cổng mở ra, Cường dắt xe vào.

Rồi từ từ đóng.

Tôi không thể cất lên lời.

Một vài phút nữa Đức đi về.

Tiếng cổng mở ra, tiếng bánh xe quay vòng, nhẹ nhàng và cánh cổng khép kín.

Tôi hít một hơi dài nhìn lên tán lá. Những chiếc lá trên cành đang rung rinh theo gió, nghe chừng rất hạnh phúc. Chúng đang được nô đùa bên nhau.

Hoàng đang về đến nơi. Trong một tích tắc ngắn ngủi, tôi chớp ngay lấy cơ hội:

“Hoàng! Chúc mừng cậu và Phượng nhé!”

Chỉ cần một đứa chịu mở lời tôi tin rằng cả đám chúng tôi sẽ lại như xưa. Tôi đã lấy hết can đảm, niềm tin của mình vào câu nói này, gạt đi cái sĩ diện bấy lâu nay để tìm lại tuổi thơ ấy.

Nhưng...

Không một lời đáp lại.

Cậu ấy đang nghe nhạc, thậm chí còn nhún nhảy theo giai điệu.

Tôi thở dài.

Cảm giác thật trơ trọi và lẻ loi.

Vì nói quá nhỏ hay trước đây chỉ mình tôi cố gắng để được chơi với các cậu ấy?

Cả đêm hôm đó tôi khóc suốt.

Các cậu ấy đã quên tôi rồi, tất cả.

Con bé Diệp đòi chơi chung với bọn con trai, con bé Diệp hay nhõng nhẽo, khôn lỏi, con bé Diệp không thích mặc váy,... nó như chỉ còn lởn vởn trong nỗi nhớ của riêng mình tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.