Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 815: Chương 815: Không ai đứng ra




Vốn dĩ hắn đã căm hận Diệp Thiên vô cùng, lại thêm Bách Mi tỏ ra quan tâm khác thường với Diệp Thiên, thậm chí trước đó còn nói giúp cho Diệp Thiên nên Bạch Ngục chỉ hận không giết Diệp Thiên luôn cho rồi.

Hắn còn cho rằng cuối cùng mình phải đích thân ra tay mới có thể giết Diệp Thiên, nhưng không ngờ đối phương lại chết trong mê cung.

Lúc này, thấy Bách Mi không vào cùng mình, trong lòng hắn đương nhiên khó chịu cho nên hắn cố tình nhắc tới Diệp Thiên, với ý định muốn “đả kích” Bách Mi. Hắn khó chịu cho nên hắn cũng muốn Bách Mi phải khó chịu.

Quả nhiên, sau khi nghe tới hai từ Diệp Thiên, đôi mắt của Bách Mi thay đổi hẳn nhưng cô ta nhanh chóng che đậy đi và lạnh lùng lên tiếng: “Anh vô vị lắm”.

Bạch Ngục đáp: “Bình thường trước mặt người ta thì nhõng nhẽo yểu điệu còn trước mặt tôi thì lại tỏ ra lạnh lùng vô cảm. Tôi cũng nhẫn nhịn rồi nhưng lần này sau khi về Bạch Cốt Hội, công lao của tôi đủ lớn cho nên tới lúc đó tôi sẽ dùng hết giá trị công sức mình bỏ ra để Hội Trưởng tặng cô cho tôi”.

“Anh…”, Bách Mi trợn tròn mắt.

Ở trong thế lực khác thì những câu nói này của Bạch Ngục rất khó có thể thực hiện được vì Bách Mi cũng là võ sĩ tầng thứ mười. Nhưng ở Bạch Cốt Hội, tất cả lại có thể xảy ra. Ngoại trừ ba Phán Quan của Bạch Cốt Hội ra thì người mạnh nhất chính là Hội Trưởng Bạch Cốt Hội, một người thần bí lại mạnh vô cùng.

Ông ta quản lý cả Bạch Cốt Hội, ngoài bản thân ông ta ra thì những thành viên khác chẳng qua cũng chỉ là người làm công mà thôi. Cho dù là võ sĩ tầng thứ mười thì cũng vậy mà thôi.

Nếu muốn có được gì thì phải bỏ ra công lao để đổi lại. Chỉ cần bỏ được công lao đủ lớn thì cho dù bảo Hội Trưởng ra tay giết chết một võ sĩ tầng thứ mười nào đó, ông ta cũng sẽ làm.

Cũng vì Hội Trưởng quá mạnh nên không ai dám phản lại.

Bách Mi nghe vậy thì cuống lên. Cô ta không hề nghi ngờ việc Bạch Ngục dùng công lao của mình để đổi lại một điều kiện nào đó nên cô ta lập tức lên tiếng: “Với công lao của anh thì e rằng chưa đủ để đổi lấy tôi được”.

Bạch Ngục lạnh lùng: “Nếu chỉ đổi một đêm thì sao? Đêm xuân đáng giá nghìn vàng đấy.

Bách Mi đột nhiên không nói gì nữa. Cô ta cúi đầu, trong ánh mắt toát ra sát khí đằng đằng.

Cô ta rất muốn giết Bạch Ngục ngay lúc này nhưng thực lực lại không cho phép. Mặc dù bọn họ đều là võ sĩ tầng thứ mười nhưng võ sĩ tầng thứ mười cũng có người mạnh người yếu.

Thực lực của Bạch Ngục mạnh hơn cô ta một chút, lại thêm hắn có quân bài cuối cùng, võ sĩ tầng thứ mười thông thường căn bản không phải là đối thủ của hắn ta.

Bạch Ngục đương nhiên không phát hiện ra sát khí vừa rồi của Bách Mi, thế nhưng cho dù phát hiện ra thì hắn cũng chẳng coi là gì vì dù sao Bách Mi cũng không phải đối thủ của hắn mà hắn còn đang có công. Chỉ cần hắn lên tiếng thì Hội Trưởng chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn.

Với thực lực của Hội Trưởng, nếu Bách Mi từ chối thì chỉ có thể chết hoặc là phải có công lao lớn hơn hắn.

Lúc này những tiếng ồn ào huyên náo xung quanh dần nhỏ đi. Trời bắt đầu tối dần.

Ánh trăng chiếu khắp mặt đất nhưng lại chẳng sáng là bao, lại thêm mọi người đều là võ sĩ, thị lực chắc chắn hơn người thường, cho dù là trong bóng tối hoàn toàn thì cũng có thể nhìn rõ một số thứ.

Đương nhiên, kể cả như vậy thì cũng không thể nhìn rõ như ban ngày được.

Trong đám người có vài bóng người bước ra nhưng không kéo theo sự chú ý của người khác. Mấy người này không phải ai khác mà chính là nhóm người phía ông cố Chu, trong đó La Hằng đứng thẳng bằng một chân vì ông ta là võ sĩ theo võ cổ nên đứng chắc hắn hơn.

“Minh Chủ La, còn có thể cố được không?”

Ông cố Chu hạ giọng hỏi: “Lát nữa vào trong hay là đợi cậu Diệp ở ngoài?”

Đôi mắt La Hằng như bắn ra lửa, ông ta nhìn chằm chằm vào Bắc Dương trong đám người.

Nếu như không phải vừa rồi có ông cố Chu ngăn lại thì ông ta đã xông lên ra tay rồi.

Nỗi hận của những thành viên trong Bắc Cương Minh và còn mối thù mà Bắc Dương gây ra khiến ông ta tàn thật, mỗi một nỗi hận thù đủ khiến ông ta liều mạng.

“Tôi muốn xử lý Bắc Dương ngay bây giờ”, La Hằng nói với giọng khản đặc chất chứa nỗi căm phẫn.

Ông cố Chu thở dài: “Bắc Dương đã là võ sĩ tầng thứ mười từ lâu, hiện giờ thực lực thâm sâu khó dò, bây giờ chúng ta còn ở địa bàn của đối phương, nếu muốn xử lý đối phương thì e rằng phải cậu Diệp ra tay mới được.”

La Hằng cũng không phải người không có lý trí. Không ta không quên trước đó trong mê cung, phía đối phương chỉ cần có một người cầm kiếm là có thể sát phạt khủng khiếp, không màng tất cả và không ai là đối thủ.

Ai biết được trong Bắc Thiên Các còn có thứ thần binh nào lợi hại như Thuỷ Tổ Kiếm nữa hay không?

“Ở bên ngoài chắc chắn không được”.

Bạch Tử U đột nhiên lên tiếng: “Ở bên ngoài chắc chắn sẽ bị phát hiện, vậy thì Bắc Dương chắc chắn sẽ không ngó lơ, nói không chừng tới lúc đó sẽ ra tay với chúng ta”.

Chu Hoàng cũng gật đầu: “Anh Diệp còn chưa tới, chỉ có thể trà trộn vào đám người, trước hết vào trong xem xem. Bao nhiêu người cùng vào, cho dù Bắc Dương có gan cỡ nào, cho dù Bắc Thiên Các có hùng hậu cỡ nào cũng không dám ra tay manh động đâu”.

“Chỉ có thể như vậy thôi”, La Hằng thở dài bất lực.

Thế nhưng lúc này Bắc Dương lại lên tiếng: “Bây giờ vào hay không đều xem các vị quyết định rồi, ở đỉnh thứ ba có người đón các vị, sắp xếp chỗ ở cho các vị”.

Ông ta dứt lời, không ai lên tiếng.

Mặc dù có một số người không muốn vào nhưng lúc này cũng đi theo số đông, vả lại vùng đất trọng yếu này cũng thật sự hấp dẫn người ta.

Nhóm người phía Bạch Tử U lúc này không vào cũng không được. Nếu như đứng ngoài thì căn bản sẽ coi như bại lộ.

“Xem ra mọi người đều có hứng thú với vùng đất trung tâm của Bắc Thiên Các, vậy thì cùng vào thôi”.

Bắc Dương không thấy ai đứng ra bèn lên tiếng: “Tôi dẫn đường, mọi người đi theo tôi. Vào cánh cửa địa đạo phải đi qua một con đường dài”.

Nói rồi ông ta đi trước dẫn đường, mọi người liền đi theo.

Không ít người vốn còn chần chừ hoặc có người còn hoài nghi nhưng thấy Bắc Dương đi trước dẫn đường thì bọn họ cảm thấy yên tâm hẳn.

“Đi theo”, Tô Vân Hải lên tiếng.

Lúc này thấy Bắc Dương dẫn đường, sự hoài nghi trong lòng ông ta chợt bớt đi ít nhiều nhưng ông ta cũng lựa chọn đi theo Bắc Dương thật sát.

Chu Phong gật đầu.

Phía Bạch Cốt Hội, Bạch Ngục đương nhiên vào trong, nhưng thấy Bách Mi vừa rồi không đứng ra liền cười mỉa mai: “Sao thế, đổi ý rồi à?”

Bách Mi cười nhạt: “Không được sao?”

Bạch Ngục vội vua tay: “Ha ha, đương nhiên là được rồi”.

Sau đó hắn ta quay người đi trước. Tâm trạng hắn rất tốt, dù gì thì lần này về Bạch Cốt Hội, gặp được Hội Trưởng, Bách Mi chính là người của hắn rồi.

Cho dù có thể ngủ một đêm cũng đủ khiến hắn sướng rơn.

Bách Mi đi theo sau, ánh mắt nhìn về tấm lưng của Bạch Ngục đằng đằng sát khí.

Cô ta lựa chọn đi theo với mưu đồ tìm cơ hội giết chết Bạch Ngục, như vậy cũng không cần phải lo sẽ bị đối phương làm hại nữa.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.