“Chúng ta cũng đi theo thôi”, ông cố Chu hạ giọng lên tiếng.
Mọi người đứng ở giữa, cũng may trời tối, lại thêm mấy người bọn họ đều mặc đồ dày nên nếu không quan sát kỹ thì rất khó nhận ra.
“Ừm, đi theo thôi”, Bạch Tử U gật đầu.
Hai chị em song sinh hơi do dự: “Thật sự không cần đợi anh Diệp sao?”
Bạch Tử U dừng chân, vẻ mặt tỏ vẻ bất lực vì từ khi ở mê cung ra, trên cả đoạn đường cả hai chị em song sinh này gần như chốc chốc lại nhắc tới Diệp Thiên.
Bọn họ mới biết anh Diệp bao lâu chứ…
“Các cô yên tâm đi. Tôi hiểu anh Diệp hơn hai cô”, Bạch Tử U nói nghiêm túc: “Anh Diệp là người thích làm việc độc lập, nếu anh ấy không muốn đi cùng thì không ai có thể ép được, cho dù là cô có muốn đợi anh ấy thế nào thì cũng vô dụng thôi”.
Vả lại người anh Diệp thích là người làm việc độc lập, thậm chí là ghét những người chỉ dựa vào anh ấy”.
Câu nói cuối cùng như thể ám chỉ hai cô gái kia vậy. Nói xong, Bạch Tử U không quan tâm tới hai chị em song sinh kia nữa mà cứ thế đi trước theo đoàn.
Ông cố Chu đỡ La Hằng, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh cũng đi theo. Hai chị em song sinh kia nhìn nhau, sau đó quyết định đi cùng.
Chẳng mấy chốc, đỉnh chính chìm vào im ắng, như thể cuộc tụ họp vừa rồi chỉ là ảo giác..
Đỉnh chính không lớn nhưng lại rất cao, nó giống như một cây cột lớn đứng sừng sững giữa núi non, một cây cầu lên núi bao quanh ôm trọn lấy đỉnh chính kia.
Lúc này, trên từng bậc thang có hàng dài nhóm người đang đi.
Người đi đầu là Bắc Dương, sau đó còn có cả đám người đi theo.
Khi đi tới giữa núi, ở bên còn có một sơn động như thể dùng để thờ cúng, bên trong còn bày tượng thần.
Chỉ thấy Bắc Dương đột nhiên dừng lại, sau đó bái tượng thần. Làm xong xuôi, Bắc Dương mới giơ tay ra đẩy tượng thần về sau.
Và cảnh tượng kinh ngạc xuất hiện. Chỉ thấy khi tượng thần dịch xuống là một phần núi gần như di chuyển xuống dưới, sau đó để lộ ra một hang động vô cùng lớn.
Cũng không biết là nguyên lý gì mà phần hang động tối như hũ nút đột nhiên sáng bừng cả lên.
“Đây là lối vào dẫn tới cánh cửa của địa đạo”, Bắc Dương lên tiếng, sau đó người phía sau ông ta thông báo cho mọi người cùng biết.
Thế nhưng rất nhiều người gần như đã biết rồi. Cả đỉnh chính thực ra cũng chỉ có cánh cửa to lớn này dẫn thông tới vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các.
Bắc Dương không nói gì nhiều, sau đó ông ta vào trong trước. Lúc này, mọi người đều yên tâm hơn cả, ai nấy đều kích động và tỏ vẻ mong chờ, nhanh chóng vào trong.
“Lần này Bắc Thiên Các thật hào hiệp”.
“Nếu tôi có thể vào trong và cảm ngộ được vật gì thì tôi sẽ báo đáp Bắc Thiên Các”.
“Cũng không biết ở đây thế nào mà tôi thấy hơi căng thẳng”.
Con đường thông rất dài, hai bên lại chật hẹp, thậm chí đi vào trong còn phải cúi người.
“Phía trước có chướng ngại vật, nó sẽ phun ra nước rất lạnh, cố gắng né tránh, nếu bị nước bắn vào thì cũng không cần căng thẳng, những phần bị ướt sẽ mất đi tri giác một lát, rất nhanh là có thể hồi phục lại bình thường”, Bắc Dương lại lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Những người đi đầu liền thấy có một cây cầu nhỏ cách bọn họ chừng mười mét, những võ sĩ thực lực mạnh một chút là có thể nhảy qua. Thế nhưng nếu lại gần là có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Cũng chỉ vì phía dưới cây cầu là con suối cuộn trào, con suối này từ trước đến nay vẫn luôn bên trong hang động, vốn dĩ nhiệt độ của nó đã rất thấp, theo thời gian nên trở thành thế này, ít nhất cũng âm hai, ba mươi độ.
Đối với người bình thường, nếu không cẩn thận với nhiệt độ này thì chắc chắn sẽ bị đông cứng. Cũng may mọi người đều là võ sĩ, phần lớn thực lực đều rất mạnh nên có thể bình an qua cầu.
Vài võ sĩ thực lực yếu hơn một chút bị nước tạt vào, cũng nhanh chóng hồi phục lại tri giác, có thể coi là không gặp nguy hiểm gì.
“Nơi này dù gì cũng là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, có một số chướng ngại vật tự nhiên, cũng có chướng ngại vật do con người tạo ra”.
“Thế nhưng chỉ cần chú ý cẩn thận thì những thứ này cũng chỉ là làm cảnh với mọi người thôi”, Bắc Dương cười rồi giải thích.
Mọi người đều có thiện cảm với Bắc Dương vì lúc này đối phương trông giống hệt một ông già nhân từ, không chỉ vô tư cho tất thảy mọi người vào vùng đất trọng yếu mà còn đích thân đi trước dẫn đầu.
Tinh thần này khiến người ta phải nể phục.
Đi được mười phút, chẳng mấy chốc mọi người đã bước vào con đường phía dưới, cuối cùng, đi vào giữa động với không gian rộng rãi.
Phần giữa động ít nhất cũng rộng chừng hai sân bóng đá. Vừa bước vào trong là phát hiện ra mặt đất có lớp tro bụi phủ dày, cũng không biết trước đó có thứ gì bị đốt ở đây nên mới để lại tàn tích như vậy.
Đi vào bên trong, bia đá được dựng thẳng đứng, chí ít cũng có tới mười mấy bia. Trên mỗi bia đá còn khắc nét chữ vô cùng rắn rỏi. Một số chữ trông đơn giản nhưng một số chữ lại khó hiểu. Thế nhưng những thứ này vẫn chưa phải là trọng điểm, mấu chốt nằm ở ý tứ của chúng.
Không ít người sau khi xem xong, rõ ràng không nhận ra được những văn tự cổ này nhưng vẫn đứng ngây người tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bia đá như thể chìm vào một trạng thái nào đó.
“Các vị, ở đây chính là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, mỗi bia đá bên trong này đều có chân truyền. Tôi cũng đã từng cảm ngộ được từ một bia đá, cuối cùng thì nhảy vọt lên tới tầng thứ mười”, Bắc Dương lên tiếng.
Mọi người vội nhìn những bia đá. Mặc dù khi vùng đất trọng yếu trong truyền thuyết hiện ra trước mặt, nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của mọi người, trông có phần đơn sơ hơn nên khiến nhiều người không khỏi thất vọng, thế nhưng sau khi nghe Bắc Dương nói vậy, không một ai dám coi nhẹ nơi này nữa.
Đặc biệt, khi mọi người trông thấy những bia đá này và bị cuốn vào nó.
Do vậy mà ai nấy đều lập tức nghiêm túc hẳn, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội tốt lần này.
“Thời gian cảm ngộ là ba ngày”.
Bắc Dương nói tiếp: “Không phải tôi nhỏ mọn, vả lại quy định ở đây là vậy, cảm ngộ dựa vào tinh thần. Kể cả là một võ sĩ tầng thứ mười, về mặt tinh thần thì cũng không mạnh hơn những người bình thường là mấy, thời hạn chỉ trong ba ngày. Nếu vượt qua thời gian này không chỉ tinh thần chịu tổn thất mà e rằng đến tu vi của cơ thể cũng sẽ gặp bất trắc”.
“Cho nên xin các vị cảm ngộ thận trọng, cùng nhắc nhở thời gian cho nhau sau đó lập tức ra ngoài”, Bắc Dương nói với vẻ hết sức nghiêm túc.
“Các Chủ yên tâm, chúng tôi tự biết chừng mực”.
“Cho tôi thời gian một ngày là đủ rồi”.
“Ha ha, Các Chủ cho chúng tôi vào một nơi quan trọng thế này, đừng nói là ba ngày, cho dù ba giờ đồng hồ thì chúng tôi cũng cảm kích vô cùng rồi, sao có thể nói Các Chủ nhỏ mọn được chứ?”
“Đa tạ Các Chủ nhắc nhở”, mọi người liên tục cảm ơn Bắc Dương.
Nếu không phải có Bắc Dương thì bọn họ vĩnh viễn không thể nào bước chân vào một nơi thần kỳ thế này được.
- ------------------