Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 25: Q.7 - Chương 25: ai bay vạ gió






Ngọc Mãn Lâu chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu vẫn chưa mở ra. Tình cảnh lúc tuổi trẻ còn bồng bột, du lịch khắp thiên hạ hiện ra trước mắt, người hoặc việc năm đó, lại rõ mồn một ở trong lòng.

Chuyện cũ như mộng như ảo.

Ngọc Mãn Lâu nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rồi đột nhiên tắt cười. Ta đây là sao vậy? Đều nói con người một khi lớn tuổi sẽ rơi vào trong hồi ức một khoảng thời gian dài. Chẳng lẽ, ta thực sự đã già rồi ư?

Không? Ta vẫn chưa già! Ta vẫn có tâm có lực! Ta vẫn muốn quét sạch thiên hạ, duy ngã độc tôn! Sự vinh diệu của Ngọc gia sẽ bắt đầu từ ta, thống lĩnh ba đại lục, thiên thu vận đại! Mục tiêu của lịch đại tổ tiên là hoàn toàn áp đảo Thiên Phong chi thủy sẽ do một tay Ngọc Mãn Lâu ta hoàn thành!

Ngọc Mãn Lâu hào tình tràn đầy lồng ngực, không nhịn được mà huýt dài một tiếng.

"Khải bẩm gia chủ, phía trước xuât hiện một điểm đen, chính là bến tàu Cự Thạch rồi." Một võ sĩ Ngọc gia ăn mặc như thủy thủ cung kính đi tới phía sau Ngọc Mãn Lâu, cúi người bẩm báo.

"Biết rồi." Ngọc Mãn Lâu hai mắt vẫn chưa mở, hờ hững nói. Tuy quay về chốn cũ, từ sâu tận đáy lòng vô cùng cảm thấy mong đợi, song phần tâm tư này hắn không muốn để ai biết được. Dẫu sao thì trong mắt của tộc nhân mình trước giờ luôn cao cao tại thượng, cao thâm mạt trắc mà.

Thuyền đội thuận gió mà lướt đi, giống như cảnh vật ở trước mặt và tất cả những gì trong hồi ức dần dần ùa về, càng lúc càng gần.

"Hí..." Ngọc Mãn Lâu nghe rõ có không ít người phát ra tiếng hô hấp chấn kinh, trong lòng không khỏi run lên, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Miễn cưỡng bảo trì sự trấn định không chú ý tới điều này, không ngờ tiếng vang càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở mắt rồi.

Thế là, cho dù với sự trầm ổn của Ngọc Mãn Lâu cũng không nhịn được mà giật nảy mình. Sao lại như vậy?

Cự ly càng lúc càng gần. Tất cả những thứ trên mặt đất tự nhiên cũng càng nhìn càng thấy rõ ràng. Bến tàu Cự Thạch lúc này như núi người biển người, chen lấn đến gió cũng thổi không lọt.

Từ xa xa nhìn thấy đám người tự hồ như dùng một lá cờ lớn để phân biệt, cao tới mười trượng, đón gió phần phật. Bên trên có một chữ "Thủy" to như cái đấu. Rõ ràng là người của Thủy gia. Bên trái cũng có một lá cờ lớn, bên trên viết chữ "Hoàng Phủ", bên phải trên cờ cũng là một chữ "Tống".

Phía sau ba lá cờ lớn là vô số các võ sĩ đang lặng lẽ đứng đó. Rõ ràng đều là lực lượng tinh nhuệ của ba nhà. Chỉ nhìn sơ qua một cái, nhân số ít nhất cũng phải hơn mấy ngàn người. Nhân số tuy nhiều, nhưng sắc mặt của ai cũng trầm trọng, lặng im không nói gì. Duy có gió biển thổi cho cờ lớn vang lên tiếng phần phật, tự nhiên có một loại khí thế trang trọng và nghiêm túc, lờ mờ lộ ra một cỗ ý vị không tiếc chiến đấu.

Đây thực sự là quá khác thường rồi? Chẳng lẽ ba đại thế gia của Thiên Phong lại muốn liên thủ với nhau đối phó với Ngọc gia ư?

Mấy lão già áo đen chậm rãi từ khoang thuyền bước ra, ai ai cũng khí định thần nhàn, bước tới bên cạnh Ngọc Mãn Lâu, dõi mắt ngước nhìn, rõ ràng là cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, đi ra xem xem rốt cuộc là phát sinh chuyện gì.

"Ngọc gia thiên uy lan khắp càn khôn, cũng lan tới cả Thiên Phong. Hiện giờ gia chủ tự mình giá long, ba đại gia tộc của Thiên Phong có ai mà không dám nể mặt? Tất nhiên là toàn bộ phải ra nghênh đón. Bọn ta theo sát sau gia chủ, cũng được thơm lây!" Một lão già có chút mặt dơi tai chuột híp mắt, hơi khom mình, mặt đầy vẻ xiểm nịnh, đi ra còn chưa nhìn rõ tình hình đã bắt đầu vỗ mông ngựa.

Lời này vừa nói ra, mấy người đứng bên cạnh lão lập tức lộ ra vẻ mặt buồn nôn, len lén đứng cách ra xa hắn mấy bước. Sát khí không tiếc chiến đấu của chúng nhân ở trước mặt chỉ cần là người hơi tinh mắt là có thể nhìn ra, vậy mà lão già này không ngờ lại trợn mắt mà nói nhảm như vậy, công lực vỗ mông ngựa nếu không phải đã đạt tới hóa cảnh thì sao mà nói ra cho được.

Đúng là không hiểu lần này gia chủ vì sao nhất định phải mang tên chuyên vỗ mông ngựa này đi theo, đứng cùng một chỗ với hắn đúng là tự hạ thấp mình, bằng vào tâm cảnh của hắn, sao có thể luyện ra được võ công ngang hàng với chúng ta được nhỉ, đúng là kỳ tích trong kỳ tích!"

"Nghênh đón chúng ta ư? Chỉ sợ là không phải đâu?" Ngọc Mãn Lâu híp mắt lại, ba chòm râu đón gió phất phơ trước ngực, trong mắt lại có chút trầm trọng, nói: "Lần này trận thế có chút quá lớn rồi, khí thế của người ở trên bờ rõ ràng là có tính chất áp bức, còn có sát khí đậm dặc. Ta tuy không biết những người này tụ tập ở đây rốt cuộc là muốn làm gì với chúng ta, nhưng lại có thể xác định, bọn họ tuyệt đối không phải là có thiện ý."

"Gia chủ nói không sai, ý của đối phương rất thận trọng, có vị đạo một lời bất hòa là sẽ động thủ." Lão gia ở bên cạnh hắn giữa lông mày ẩn chứa sự lo âu, nhìn lên bờ, trầm giọng nói.

"Nếu đơn giản chỉ là Thiên Phong chi Thủy có địch ý với chúng ta, cũng là điều trong tình lý, không có gì là lạ, nhưng hiện tại ở trên bờ lại là ba gia tộc lớn nhất của Thiên Phong đại lục, hai nhà kia đến đây là có việc gì? cho dù tin rằng Thủy gia có hứa trả giá cao thì hai đại gia tộc này cũng chưa chắc đã chịu xuất lực như vậy mà tự chuốc lấy dạng đại địch như Ngọc gia ta, trong chuyện này tất có nguyên do khác." Khóe miệng Ngọc Mãn Lâu hơi lộ ra một nục cười, không thèm để ý tới đám người ở trên bờ.

"Cho dù bọn chúng có địch ý thì sao chứ? Đương kim thế gian, có mấy người còn dám mạo phạm hổ uy của NGọc gia ta? Lại có mấy ai có thể là đối thủ của gia chủ? Cho dù ba nhà liên thủ cũng vị tất chịu được một kích của gia chủ? Chỉ cần có gia chủ ở đây, chúng ta không cần phải lo lắng." Lão già mặt dơi tai chuột cười hắc hắc, lại vỗ một cái mông ngựa rất chuẩn. Hắn thấy được vẻ ngạo mạn khinh thường của Ngọc Mãn Lâu, tất nhiên biết trong lòng gia chủ đang nghĩ gì. Mà câu nói này của hắn vừa hay là hào tình ngạo khí trong lòng Ngọc Mãn Lâu vào lúc này! Nhưng nói lại vừa đúng lúc, cảnh giới vỗ mông ngựa quả thật đã tới cảnh giới thần nhi minh, chi xuất thần nhập hóa.

Những người khác tuy ai ai cũng khinh bỉ thái độ của hắn, ai cũng thầm mắng người này vô sỉ, nhưng gia chủ ở ngay trước mặt, cho nên chỉ đành lên tiếng phụ họa theo.

"Ba nhà liên thủ nhắm vào Ngọc gia chắc là chuyện không khả năng. Thủy gia cho dù không biết xấu hổ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi làm ra loại chuyện hạ đẳng như vậy." Ngọc Mãn Lâu cười ha ha, rõ ràng tâm tình có chút thư sướng: "Vạn sự trong thế gian, hữu pháp hữu phá, rốt cuộc là nguyên nhân gì, chúng ta lên bờ là biết, tới lúc đó cứ tùy cơ ứng biết, còn hơn là đứng đây đoán già đoán non."

"Không sai, gia chủ mưu tính sâu xa, anh minh thần võ, nhìn xa trông rộng, anh hùng cái thế, thuộc hạ nghe thấy mà thật lòng khâm phục, khối đá trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống." Lão già mặt dơi tai chuộc cung kính nói.

Một đám lão gia hỏa ở xung quanh vẻ mặt của ai ai cũng vô cùng thê thảm, có người che miệng buồn nôn, có người quay mặt sang chỗ khác, có người liếc nhìn khinh bỉ, có người ho khan điên cuồng...

Đội thuyền chậm rãi cập bến.

Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không đứng dưới cờ lớn của Thủy gia mặt mày tươi cười bước tới nghênh đón, Ngọc Mãn Lâu ở trên thuyền cũng hòa ái dễ gần bước đến, hai người giống như là hai người thân thiết lâu ngày gặp lại, nếu ai không biết quan hệ giữa hai nhà nhìn thấy, khẳng định sẽ cho rằng hai người là thân huynh đệ phân tán trong chiến loạn, sau mấy chục năm đột nhiên gặp lại, tàng diện có thể nói là cực kỳ cảm động.

"Ngọc huynh!"

"Thủy huynh!"

hai người nắm chặt tay nhau, lắc rất nhiệt tình, đều cười ha ha vô cùng vui vẻ.

"Ngọc huynh, cách biệt nhiều năm, diện mạo của Ngọc huynh so với nhiều năm trước thì vẫn không hề thay đổi, không ngờ còn trẻ hơn nhiều, nghe nói không lâu trước mới nạp một vị tiểu tẩu tư hả? Đúng là khiến tiểu đệ hâm mộ không thôi đó." Tây Lương thiết kỵ tình chân ý thiết nhìn Ngọc Mãn Lâu, tựa hồ như nói những lời từ trong phế phủ.

"Nào có, nào có, Thủy huynh mới là phong thái vẫn như trước, vẫn là bộ dạng như ngày xưa, đủ thấy tu vi tinh tiến, đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh rồi. Tiểu đệ bội phục không thôi mới đúng." Ngọc Mãn Lâu có chút thổn thức: "Nhớ năm đó, huynh để chúng ta nâng cốc tâm tình suốt đêm dài, bất chi bất giác đã ba mươi năm rồi! Những năm nay, tiểu đệ ngày đêm khắc khoải mong gặp ngô huynh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, đúng là vui mừng khôn xiết."

"Ngu đệ cũng như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, tuế nguyệt trôi nhanh, những năm sinh thời không ngờ còn có cơ hội nắm tay nói cười với Ngọc huynh, đúng là trời cao đãi Thủy Mạn Không ta không bạc." Thủy Mạn Không cười sang sảng, nói: "Nào Ngọc huynh, để tiểu đệ giới thiệu cho huynh hai vị hảo bằng hữu này."

Hai đối thủ hận không được ta chết ngươi sống làm bộ làm tịch giống như là tình chân ý thiết, vô luận là nói gì thì vẻ mặt cũng rất tự nhiên, cao thủ của hai nhà Ngọc Thủy không hề nhìn ra nửa điểm sơ hở ai ai trong lòng cũng thầm khen hay.

Gia chủ đúng là gia chủ, chính là phải có khí độ như vậy, ẩn nhẫn như vậy, lòng dạ âm trầm như thế, đương kim thế gian có mấy người có thể đạt tới loại cảnh giới này? Thiên Tinh chi Ngọc, Thiên Phong chi Thủy, quả nhiên không hổ là truyền thừa ngàn năm, danh bất hư truyền.

Thủy Mạn Không đưa tay ra, nói: "Vị này chính là Hoàng Phủ thế gia chi chủ đỉnh đỉnh đại danh của Thiên Phong đại lục chúng ta, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn. Hoàng Phủ huynh cũng ngưỡng mộ Ngọc huynh đã lâu. Vị này chính là Tống gia gia chủ Tống Thiên Kiều Tống huynh tề danh với hai nhà chúng ta."

Ngọc Mãn Lâu cười nhạt, ôm quyền nói: ""Cửu ngưỡng cửu ngưỡng."

Hoàng Phủ Nghiêm Hàn da cười mà thịt không cười chắp tay nói: "Ngọc gia gia chủ? Cửu ngưỡng cửu ngưỡng ngưỡng, nghe nói Ngọc gia gia chủ năm trước đã biết trước năm thiên mệnh mà nạp một tiểu thiếp, đúng là càng già càng dẻo dai, là kiểu mẫu của thế hệ chúng ta, thật khiến người ta phải khâm phục. Bọn ta vốn nên tới chúc mừng, chỉ vì đường xá xa xôi nên không thể tới được, xin Ngọc gia gia chủ bỏ quá cho, chút nữa sẽ chuẩn bị một phần đại lễ." Những lời này của hắn rõ ràng là khen chê chưa nói, âm dương quái khí, rõ ràng nói Ngọc Mãn Lâu già rồi mà không biết xấu hổ, hơn nữa có tặng lễ vật gì đâu?"

Ngọc Mãn Lâu ngây người, thầm nghĩ, mọi người cũng là người nước khác, Ngọc gia ta có lẽ hơi bá đạo một chút, nhưng tuyệt đối không trêu chọc ngươi, ngươi không ngờ lại gây hấn vấn ta, không biết là đạo lý gì đây? Không khỏi tức giận trong lòng, lời nói cũng không còn khách khí nữa: "Đâu dám, đâu dám, ta cũng nghe nói Hoàng Phru gia chủ tinh nghiên võ học, từ lâu rồi đã bắt đầu không gần nữ sắc. Nhiều năm như vậy rồi mà không ngờ vẫn giữ thân như ngọc, phần nghị lực này mới đúng là khiến người ta vô cùng bội phục."

"Người!" Khóe miệng Hoàng Phủ Nghiêm Hàn run run, hắn thành thân từ tuổi thiếu niên, dâm dục vô độ, không tới mười mấy năm đã có nam có nữ, nhưng bắt đầu từ lúc đó, đột nhiên cái đó không lên được. Đây vốn là điều sỉ nhục lớn nhất của hắn, là bí mật không muốn nói với ai, cũng là kỵ húy lớn nhất của hắn. Nhưng Ngọc Mãn Lâu ở trước mặt lại nói ra những lời như vậy, hắn không biết Ngọc Mãn Lâu chỉ là thuận miệng nói ra hay là Ngọc Mãn Lâu ở ngay trước mặt mọi người mà đụng tới vết sẹo của hắn, sao có thể không giận. Ngọc Mãn Lâu vờ như chẳng hiểu, lúc này đã kết thù khó giải với Hoàng Phủ thế gia, cho dù sau này có thể chứng minh rằng kẻ bắt cóc không phải là Ngọc gia thì cũng không có cách nào bổ cứu được nữa rồi.

"Ngọc gia gia chủ!" Tống Thiên Kiều lắc lư thân hình đứng dậy, dùng khẩu khí chua loét nói: "Từ lâu đã nghe thấy Ngọc gia gia chủ võ công cao cường, trị hạ nghiêm cẩn, lòng tự có trăm vạn giáp binh, nhưng bọn ta lại không biết Ngọc gia gia chủ cũng để ý tới Tống gia ta, quả thật là vô cùng bất ngờ. Có thể lọt được vào mắt xanh của Ngọc gia gia chủ, Tống Thiên Kiều vô cùng vinh hạnh!"

"Ha ha, gia nghiệp của Tống gia lớn như vậy, Tống gia gia chủ lãnh đạo có phương pháp, ta xưa nay luôn bội phục." Ngọc Mãn Lâu không mặn không nhạt nói, đồng thời trong lòng cảm thấy khả nghi. Những lời nói của hắn chẳng qua là những lời nói khách sáo khi gặp mặt, nhưng lọt vào tai người hữu tâm, vị đạo trong đó lại hoàn toàn biến đổi.

Song, cho dù là Ngọc Mãn Lâu tài trị cao vợi cũng vẫn bị hai người này làm cho đầu óc mông lung như lọt vào sương mù. Hai người này làm sao vậy? Nói thế nào thì các ngươi cũng là chủ của một đại thế gia? Sao lại không có phong độ như vậy! Ta từ xa tới đây, cho dù các ngươi có gì bất mãn thì bên ngoài cũng vẫn nên biểu lộ sự khách khí một chút chứ?

Nếu là một người đột nhiên bị bệnh thần kinh thì có lẽ còn hiểu được, nhưng không thể hai vị thế gia chi chủ đồng thời uống nhầm thuốc chứ? Đã thế hai tên gia hỏa này còn là nhân vật hết sức quan trọng của Thiên Phong đại lục.

Ngọc Mãn Lâu nào có biết, hai vị đại nhân vật ở trước mắt mấy ngày nay sống một ngày mà như một năm, lễ vật thần bí mỗi ngày nhận được đều khiến hai người này đau lòng tới mức ngất đi. Ngày nào cũng phải bảo trì lý trí không dám vọng động, lúc này một khi vừa thấy Ngọc Mãn Lâu, người mà họ nhận định là tên đầu sỏ, nào còn có thể bảo trì được sự khắc chế rắm chó gì đó nữa? Chỉ hận không được lao lên mà nuốt sống đối phương, sao còn có thể lễ mạo với hắn cho nổi?

Có thể nói chuyện mặt đối mặt như vậy, không ngay tại đương trường mà biểu diễn vai võ phụ đã là cực hạn mà Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều có thể làm được rồi.

Ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu quét qua mặt chúng nhân, càng nhìn càng thấy nghi hoặc không hiểu. Hai vị gia chủ này trong mắt đều như phun ra lửa, bộ dạng như không đội trời trung với mình, quả thực là như muốn nuốt sống mình. Mà các gia tộc cao thủ ở đằng sau cũng mặt đầy giận dữ, sát khí đằng đằng, còn Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không thì mỉm cười nhìn về phía này, mỗi lần nhìn vào mình, ánh mắt như đang vui mừng trước tai họa của người khác vậy... Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Hắn đang nghi hoặc không hiểu Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều hai người đã không nhịn được nữa, nhi tử thân sinh đang chịu tội, nào còn có hứng thú mà chơi trò lá mặt lá trái với tên họ Ngọc này?

Hoàng Phủ Nghiêm Hàn mặt như phủ một lớp sương lạnh, không khách khí nói: "Ngọc gia gia chủ, chúng ta không nói rõ thì ngài cũng không định mở miệng trước. Chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta không ngại nói thẳng. Tại hạ dám hỏi Ngọc gia gia chủ, lúc nào thì có thể thả các khuyển tử về? Ngọc gia rốt cuộc là có ý đồ gì? Ngài cứ nói thẳng điều kiện của mình ra đi!"

"Đợi đã!" Ngọc Mãn Lâu sắc mặt trầm xuống, nhìn Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, nói: "Ngọc mỗ không biết lời này của Hoảng Phủ gia chủ là có ý gì? Cái gì gọi là chuyện đã tới nước này rồi? Người của Ngọc mỗ bắt nhi tử của các ngươi lúc nào hả? Hoảng Phủ gia chủ vô duyên vô cớ dùng lời lẽ không có căn cứ làm khó Ngọc mỗ, không biết là có dụng ý gì đây? Chẳng lẽ là thật sự coi Ngọc Mãn Lâu ta dễ khinh lắm hả?"

"Ngọc Mãn Lâu ngươi còn giả vờ làm gì nữa? Tới nước này rồi, ngươi cho dù phủ nhận thì có ý nghĩ giì nữa, có còn xứng là Ngọc gia gia chủ gì đó, nhất thế kiêu hùng gì đó nữa không?" Tống Thiên Kiều nghe vậy liền nổi giận, lập tức trở mặt: "Chẳng qua chỉ là kẻ nhu nhược dám làm mà không dám nhận thôi!"

"Hỗn láo!" Lão già áo đen cao gầy ở sau Ngọc Mãn Lâu bước lên quát lớn, định giáo huấn tên hỗn trướng dám vũ nhục gia chủ bản gia này.

Ngọc Mãn Lâu xua tay, ngăn không cho lão phát tác. Hắn hiện tại đã lờ mờ cảm thấy mình tựa hồ như rơi vào một cái bẫy rất lớn, một âm mưu rất khủng bố, mà âm mưu này e rằng chính là nhắm vào mình, thậm chí là cả Ngọc gia.

Sau khi quan sát, dám chắc các thiếu gia của Hoàng Phủ gia và Tống gia bị bắt cóc không phải là chuyện giả, mà người bắt cóc lại trực tiếp vu oan lên đầu mình.

Chuyện này đúng là cực kỳ kỳ lạ.

Đi thuyền mấy chục ngày, một đường bôn ba, khó khăn lắm mới tới được Thiên Phong đại lục, vừa lên bờ đã gặp phải loại chuyện này rồi.

"Hai vị gia chủ xin chớ vội nóng giận, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói." Ngọc Mãn Lâu hòa hoãn nói, đôi mắt đầy uy thế nhìn lên mặt hai người, trầm giọng nói: "Trước tiên, Ngọc mỗ mới tới Thiên Phong, ngay cả thuyền còn chưa xuống, có bản sự để bắt nhi tử của các ngươi không? Thứ hai, cho dù Ngọc Mỗ sai người làm chuyện này, chẳng lẽ lại khiến cho các ngươi dễ dàng hoài nghi ta như vậy à? Các ngươi coi Ngọc Mãn Lâu là kẻ ngốc chắc? Chuyện này rõ ràng là có kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, vu oan cho Ngọc mỗ. Hai vị gia chủ chỉ dựa vào phỏng đoán ở trong lòng, không có căn cứ mà tới hưng sư hỏi tội, há chẳng phải là rất buồn cười sao? Thử hỏi một câu, nếu Ngọc gia vì chuyện mà khiến hai gia tộc đánh nhau thì ai có lợi chứ!"

Lúc nói tới có người vu oan giá họa, ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu thoáng nhìn Thủy Mạn Không một cái, thầm nghĩ nếu thực sự có chuyện này, cái tên khẩu Phật tâm xà này là đáng nghi nhất.

Thủy Mạn Không nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu, biết rằng hắn hoài nghi mình, lại có ý chỉa mũi giáo sang mình, nhưng vẫn mỉm cười, bước lên trước kể lại đâu đuôi câu chuyện cho Ngọc Mãn Lâu nghe.

Nói thực, trong lòng Thủy Mạn Không từ đầu tới cuối đều không hoài nghi Ngọc Mãn Lâu, chỉ vì Ngọc Mãn Lâu lần này tới Thiên Phong là để chiến đấu, nếu lúc này đồng thời lại gây chuyện với Hoàng Phủ gia và Tống gia, áp lực sẽ lớn hơn. Cho dù muốn làm thì cũng nên là vào sau khi ước chiến mới hợp tình hợp lý. Hơn nữa, Ngọc gia tại Thiên Tinh đại lục thế lực cơ hồ đã đạt tới đỉnh cao trong ngàn năm trở lại dây, vậy Thủy gia cơ bản không có khả năng tranh hùng với Ngọc gia, tổng hợp những điểm này lại, chuyện này quyết không phải là Ngọc gia làm.

"Thuận Thiên Minh..." Ngọc Mãn Lâu khẽ lẩm bẩm, chỉ cảm thấy trong lòng linh quang chợt lóe, tựa hồ như nghĩ tới gì đó. Nhưng linh quang chỉ chợt lóe là vụt ắt, không còn quay lại nữa. Một lúc sau, Ngọc Mãn Lâu quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều, trầm giọng nói: "Đại trượng phu dám làm dám chịu, đã làm thì không sợ thừa nhận. Nhưng chuyện này quyết không phải là Ngọc mỗ làm, còn Thuận Thiên Minh đó càng không phải là thuộc Ngọc gia. Hai vị gia chủ tin cũng được mà không tin cũng được, nếu hai vị cho là Ngọc mỗ làm, muốn đòi lại công tử từ trong tay Ngọc mỗ. Thì bất kể là như thế nào, Ngọc mỗ cũng bồi tiếp!"

Nói xong liền quay người bỏ đi, chậm rãi nói: "Chỉ là, đợi khi chuyện này lòi ra manh mối, hai vị gia chủ sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình ngày hôm nay. Thiên Tinh chi Ngọc tuy không phải là gia tộc lớn gì cho cam, nhưng trên thế gian này vẫn chưa có ai dám nói với ta như vậy!"

Những lời này Ngọc Mãn Lâu nói với giọng trầm thấp, nhưng trong mắt lại lộ ra sát khí và sự nặng nề cơ hồ khiến không khí ngừng lưu thông. Khí thế uy nghiêm của dạng tuyệt đại cao thủ này, lập tức bao trùm cả bến tàu Cự Thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.