Hoàng Phủ Nghiêm Hàn vào lúc mà ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu quét tới, lập
tức cảm thấy cả người lạnh toát, tựa hồ như huyết mạch không còn được
thông suốt, miễn cưỡng vận công lực, không kiêu ngạo không siểm nịnh
nói: "Ngọc gia gia chủ đã nói vậy thì đương nhiên là tốt rồi. Hoàng Phủ
Nghiêm Hàn sẽ đợi, nếu đúng là tìm ra được manh mối, nhất định sẽ có một lời nhắn nhủ với Ngọc gia gia chủ!"
Thủy Mạn Không cười ha ha
đứng ra hòa giải: "Ngọc huynh đã nói vậy thì lúc này chúng ta cứ điều
tra đi, xem xem là ai ăn tim hùm gan báo, không ngờ lại đồng thời trêu
vào bốn nhà. Ngọc huynh đi xa chắc mệt rồi, tiểu đệ sớm đã chuẩn bị chỗ
ở, xin dẫn Ngọc huynh đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong liền đưa tay dẫn đường.
Ngọc Mãn Lâu cười ha ha, cất bước đi theo.
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều nhìn Ngọc Mãn Lâu đi thẳng tới trước
mặt, bất giác có một loại cảm giác kém hơn người ta một bậc, không ngờ
lại không dám ngăn cản, mặt trợn tròn nhìn Ngọc Mãn Lâu đi qua mình,
không ngờ cũng không dám nói ra một chữ nào.
Ở đằng sau Ngọc Mãn
Lâu, nhân mã của Ngọc gia lục đục xuống thuyền, đi sát theo sau hắn, ai
ai khi đi qua mặt hai vị gia chủ này đều nhìn họ với ánh mắt lạnh như
băng, nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng hai vị gia chủ này đã thịt
nát xương tan rồi!
Một vị thiếu nữ tuyệt sắc áo trắng thân hình
yêu kiều, yếu đuối xuất hiện trên boong thuyền, chậm rãi đi xuống, bước
chân thong dong, váy dái phấp phới trong gió, giống như Lăng Ba tiên tử
đi trên mặt biển, cả người trên dưới không có nửa điểm khí tức nhân gian khói lửa, chính là Ngọc Băng Nhan.
Bên cạnh Ngọc Băng nhan là
hai vị võ sĩ áo đen của Ngọc gia, hai bên lại có các đội người mặt áo
trắng, mặt nghiêm trang, mắt không nhìn nghiêng, thân hình ai ai cũng
thẳng đứng, áo trắng như tuyết, đối lập hẳn với những người mặc áo đen
của Ngọc gia.
Hai đội nhân mã này nhân số không nhiều, một đội
cũng chỉ có khoảng hơn ba mươi người, nhưng người có nhãn quang cao minh chỉ cần nhìn kỹ là phát hiện ra, những người áo trắng ngang dọc đan xen ở bên cạnh Ngọc Băng Nhan, nhìn thì như không có kết cấu gì, nhưng lại
phòng ngự rất nghiêm thực mỗi một phương vị trước sau, trái phải, trên
dưới bốn phương tám hướng xung quanh Ngọc Băng Nhan.
Có những
người này ở bên cạnh, e rằng là Thủy gia xuất động toàn lực hoặc là
Giang Sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý tự mình tới, trong khoảng thời
gian ngắn cũng có thể bảo vệ an toàn cho Ngọc Băng Nhan.
Khí thế của hai tiểu đội này gắn bó chặt chẽ, cơ hồ là liền thành một chỉnh thể, không thể chia cắt.
Thủy Mạn Không trong lúc vô ý quay đầu lại, bị sáu mươi người này dọa cho
giật nảy mình. Ngọc gia từ lúc nào lại xuất hiện một nhóm cao thủ trẻ
tuổi như thế này? Hơn nữa ai ai cũng đều không yếu, không ngờ lại giỏi
thuật quân trận hợp kích. Những người này nếu tham dự vào trong cuộc hỗn chiến giữa hai nhà, e rằng phía mình sẽ gặp tổn thất thảm trọng.
Chỉ là hắn lại không thấy được có bốn người trong số những người này, vào
lúc nghe thấy Ngọc gia và Thủy gia, Hoàng Phủ gia, Tống gia nói tới
chuyện của Thuận Thiên Minh thì từ sâu trong mắt đều lóe lên một tia
sáng, tựa hồ như là cười, tựa hồ như là khinh thường, tựa hồ như là kiêu ngạo... Các loại tình tự đều lóe lên rồi vụt tắt, khuôn mặt lại hồi
phục vẻ lạnh băng như quan tài.
Mấy đại sát thủ nổi danh nhất của Đệ Nhất lâu tề tụ Thiên Phong, không biết nơi đây sẽ nổi lên sóng gió gì đây?
“Ngọc gia đã tới Thiên Phong. Phong Vân Lôi Điện cùng năm mươi sáu vệ sĩ đồng thời vào sống ở khách viện của Thủy gia. Ngoài ra, hai nhà Tống, Hoàng
Phủ đã nhận định chuyện bắt cóc là do Ngọc gia làm. Ở bên tàu đã xảy ra
va chạm nhỏ. Gia chủ của hai nhà Tống, Hoàng Phủ khiếp sợ thanh uy của
Ngọc Mãn Lâu không dám lỗ mãng, nhưng oán hận chất chứa càng sâu..."
Đọc tin tức trên tờ giấy được người đưa đến. Lăng Thiên không khỏi há miệng trợn mắt một lúc, tiếp theo là cười không ra tiếng. Lăng Thiên đang ở
trên đỉnh núi phía đông của Mạc Không Sơn, đương nhiên không thể cười
quá to, nhưng hắn vẫn cười đến đau cả bụng.
Ai ngờ Hoàng Phủ gia
và Tống gia lại nghĩ như vậy, đem chuyện này đổ lên đầu Ngọc gia! Loại
sức tưởng tượng lạ lẫm này thực sự khiến Lăng Thiên bội phục không thôi. Dẫu sao thì Lăng Thiên trong nhất thời vẫn không hoàn toàn nghĩ minh
bạch được.
Có điều sau khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, Lăng Thiên
lúc này mới phát giác chuyện này kỳ thực đổ lên đầu Ngọc gia gia thì hợp tình hợp lý hơn là đổ lên đầu người khác. Ít nhất thì so với ngời khác, ví dụ như Lăng Thiên thì có lý hơn. Vô luận là sự nắm chắc thời cơ hay
là thu hoạch của chuyện này, nếu do Ngọc gia làm, đúng là dễ hiểu nhất.
Tin rằng lúc này cho dù có người nói rõ với hai nhà Tống, Hoàng Phủ rằng chuyện này kỳ thực không phải là Ngọc gia, không phải là Ngọc Mãn Lâu
sai khiến mà chính là Lăng Thiên làm thì e rằng hai người này vẫn không
tin, thậm chí còn hỏi lại Lăng Thiên là thằng nào?
Lăng Thiên có
thể tưởng tượng ra Ngọc Mãn Lâu sẽ có vẻ mặt buồn bực như thế nào khi
phải thay mình chịu tiếng xấu, cũng có thể tưởng tượng được hiện tại
Ngọc Mãn Lâu giờ chắc đang giận đến tím mặt... Lăng Thiên cảm thấy vui
vẻ không thôi. Hoàng Phủ thế gia và Tống gia, thế gia số hai số ba của
Thiên Phong đại lục đúng là quá hứng thú, cũng thực sự là quá có tài,
Lăng Thiên hiện tại chỉ hận không được hôn một cái lên mặt hai vị gia
chủ này để bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi cười xong, Lăng Thiên
bắt đầu suy nghĩ, có thể tạo thêm phán đoán sai lầm cho hai nhà về
chuyện này, từ đó chế thêm một số phiền phức "thú vị" cho Ngọc gia
không?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lăng Thiên cuối cùng vẫn quyết
định tạm thời bảo trì hiện trạng là tốt nhất. Dẫu sao thì Ngọc Mãn Lâu
không phải ngập tràn tưởng tượng như hai vị gia chủ đó. Hai vị gia chủ
đó có lẽ không biết ai là Lăng Thiên, nhưng Ngọc Mãn Lâu thì lại biết
rõ, địch thủ lớn nhất của mình không phải là hai đại gia tộc Hoàng Phủ,
Tống, thậm chí cũng không phải là Thủy gia, kẻ địch ngàn năm mà là Lăng
Thiên, hoặc có thể nói là cả Lăng gia. Lúc này sở dĩ chưa nghĩ tới Lăng
Thiên, chỉ chẳng qua là chuyện lần này, bố cục của Lăng Thiên từ đầu đã
không dính dáng tới Ngọc gia, chỉ chẳng qua là hai dại gia tộc tự gán
ghép cho Ngọc Mãn Lâu mà tạo thành thôi. Nhưng, Ngọc Mãn Lâu một khi
đoán ra Thuận Thiên Minh kỳ thực là thế lực của mình, e rằng lão gia hỏa này sẽ không để yên, thậm chí là hợp sức của bốn nhà để đối phó mình.
Hơn nữa đừng nói là mình không thể ở Thiên Phong đại lục lâu, mà thực
lực hệ thống tình báo ở Thiên Phong đại lục, cũng còn lâu mới viên mãn,
mau lẹ như ở phía Thiên Tinh đại lục. Vạn nhất để Ngọc Mãn Lâu tụ tập
lực lượng cường thế ngấm ngầm xử lý mình, vậy thì cho dù có lòng gọi cứu viện tới cũng không kịp.
Đương nhiên cũng có thể thử nhất cử
tiêu diệt toàn bộ người của Ngọc gia ở Thiên Phong đại lục. Nhưng Ngọc
gia lần này tới đây toàn là cao thủ nhất đẳng, hơn nữa nhân số lại
nhiều, huống chi còn có người của Vô Thượng Thiên ở đây, bọn họ cũng
chắc gì đã ngồi yên, dẫu sao thì thủ pháp xử sự của mình quả thực là
không được quang minh lắm. Cho nên Lăng Thiên cân nhắc nửa ngày, cuối
cùng cũng nhịn được sự mê hoặc quá lớn này. Dẫu sao thì chuyện này trên ý nghĩ nào đó căn bản như đi trên dây, một khi không tốt sẽ làm hỏng cục
diện.
Dẫu sao thì hiện tại đã tạo thành hiệu quả khó biết rõ đầu
đuôi rồi, hơn nữa còn vô cùng có lợi đối với mình, cứ tiếp tục duy trì
như vậy sẽ rất lý tưởng.
Ngọc gia tới rồi, vậy thì Băng Nhan nhất định cũng tới rồi. Lăng Thiên trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, bóng dáng thanh lệ thoát tục của Ngọc Băng Nhan đột nhiên tràn ngập trong
lòng hắn. Vẻ ngoài thì nhu nhược, nhưng bên trong lại vô cùng kiên
cường, nữ hài tử một lòng một dạ yêu mình như vậy, Lăng Thiên trong lòng thực sự là yêu mến đến nỗi không nói thành lời. Nữ hài tử đó vẻ ngoài
so với người bình thường còn nhu nhược hơn, nhưng lại kiêng cường chống
đỡ bệnh tật mười bảy năm! Hơn nữa, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho hắn, dạng
nữ hài tử này là vô cùng hiếm có. Tùy tiện đối lại là một người khác, e
rằng ở trong nỗi thống khổ kéo dài như vậy, lòng tin sẽ sụp đổ, cho dù
không phát điên thì cũng phát cuồng! Nhưng Ngọc Băng Nhan thủy chung vẫn gắng gượng được! Mười bảy năm chịu dày vò, lúc nào cũng đối diện với
bóng ma của tử vong, nhưng tâm tính không hề bị bóp méo, vẫn như một đóa hoa bách hợp trắng tinh, ngào ngạt mùi thơm, thanh nhã mê người!
Ngọc Băng Nhan ở trước mặt Lăng Thiên chưa bao giờ tranh sủng, chuyện gì
cũng đều theo ý hắn, trước giờ không hề có nửa điểm không tuân theo.
Ngay cả lần đầu ở trên giường cũng như vậy, bản thân tuy xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất, cũng thuận theo Lăng Thiên mà làm một số tư thế, động
tác xấu hổ...
Nhân sinh được như vậy còn có gì mà hối tiếc nữa?
Tính cách của Ngọc Băng Nhan ở một số phương diện rất giống với Lăng Thần,
cũng chính là nguyên nhân mà Lăng Thiên đặc biệt quan tâm nàng ta. Cho
nên trừ Lăng Thần ra, nữ nhân đầu tiên mà hắn muốn chính là Ngọc Băng
Nhan.
Có lẽ nên giành một chút thời gian để thăm nha đầu này. Lăng Thiên thầm nghĩ.
Ngọc gia đến, sự giới bị ở hai ngọn núi đông tây Mạc Không sơn quả nhiên
buông lỏng hơn nhiều, trọng tâm phòng thủ của Thủy gia đều đặt ở ngọn
núi giữa, khiến cho sự giới bị của ngọn núi giữa giống như là tường đồng vách sắt. Cũng càng tiện cho cuộc lữ hành tầm bảo của Lăng Thiên, ban
ngày ban mặt mà ra vào vẫn tự nhiên, căn bản không có ai phát giác ra
cả.
Ngồi trên cành một cây tùng, Lăng Thiên nhíu mày suy nghĩ,
mấy ngày nay đã tìm mấy lượt cả tòa núi đông rồi, ngay cả thiên trượng
huyền nhai vắng bóng người nhất cũng đều lên xuống ba lần, nhưng thủy
chung vẫn không phát hiện ra được nửa điểm manh mối, điều này khiến Lăng Thiên có chút bất lực, kỳ thực cái này cũng khó trách, nếu như thật sự
dễ tìm, chắc sớm đã bị hai nhà Ngọc, Thủy tìm thấy rồi.
Mạc Không chi đông, thiên địa chi tinh, liệt thiên chi duệ, không gì có thể tranh phong! Đây rốt cuộc là ý tứ gì vậy?
Nếu thiên địa chi tinh lý giải là tinh hoa của trời đất... Đột nhiên, Lăng
Thiên cả người chấn động! Trong mắt bắn ra vẻ đột nhiên tỉnh ngộ.
Tinh hoa của trời đất? Cái gì là tinh hoa của trời đất.
Lăng Thiên nhanh chóng chìm vào suy nghĩ, tìm kiếm lại những ký ức của tiền
thế, từ đó rút ra được những thứ hữu dụng. Tinh hoa của trời dất, tên
đúng như ý nghĩa, chính là thứ hấp thụ linh khí tự nhiên mà thành, cái
loại linh vật như cơ thể người, linh chi, chu quả, chỉ có thể nói là
linh hỏa hấp thu tinh hoa trời đất mà thành, nhưng không thể trực tiếp
nói là tinh hoa của trời đất được.
Tinh hoa của trời đất, chính là linh khí trong tời đất súc tích thành thực chất, đây mới là tinh hoa chân chính của trời đất.
"Ta biết tìm thế nào rồi! Tất cả địa vực tồn tại tinh hoa của trời đất,
cũng chính là địa phương có nhiều cái gọi là linh khí nhất, mà thực vật
sinh trưởng trên mặt đất ở những địa phương này, chắc khỏe mạnh hơn so
với những thứ sinh ở nơi khác. Hơn nữa cũng không dễ khô héo, vả lại ở
trong loại địa vực này, cái gọi là linh dược cũng sẽ nhiều hơn!"
Lăng Thiên chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên mở rộng, chỉ cần tìm thấy loại địa phương này, vậy thì còn cách đáp án không còn xa nữa. Tới lúc đó
phạm vị thu nhỏ ở trong một địa vực nhất định, bằng vào tu vi của mình
tìm thấy bí mất này chắc không khó.
Nghĩ thông điểm này, Lăng Thiên cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đã nói là làm, Lăng Thiên lướt đi như gió, mục tiêu của hai mắt đặt lên
tất cả thực vật trên núi, hoa cỏ thụ mộc, không bỏ sót thứ gì. Hắn muốn
tìm ra, thực vật của địa phương nào là tươi tốt nhất, mà địa phương nào
khác biệt với những địa phương khác. Chỉ có loại địa phương như vậy, mới có khả năng tồn tại tinh hoa của thiên địa mà Lăng Thiên chưa tìm thấy.
Khinh công của Lăng Thiên lúc này có thể nói đã tới hóa cảnh, khi phát huy
tốc độ cao nhất thì giống y như gió, trong một đoạn thời gian ngắn đã
tuần tra xong nửa đỉnh núi. Trong bất tri bất giác, lại tới bên cạnh một huyên nhai có sương trắng bốc lên. Mà địa phương này, cũng là nơi cao
nhất của tòa núi đông. Huyền nhai sâu mấy trăm trượng này, Lăng Thiên
trong mấy ngày nay đã không chỉ ghé thăm một lần, có thể nói là khách
quen rồi. Nhưng thủy chung không phát hiện ra chỗ nào cổ quái, đương
nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Sau khi quan sát kỹ càng một lượt,
vẫn không phát hiện ra bất kỳ tình huống nào khác biệt với những nơi
khác.
Thất vọng thở dài một hơi, Lăng Thiên quay người định đi,
nhưng đột nhiên vào sát na quay người, Lăng Thiên đột nhiên phát hiện
một thứ rất cổ quái.
Trên vách đá trơn nhẵn đối diện, dưới sự bao phủ của sương trắng, tựa hổ sinh trưởng một thứ gì đó, rất mơ hồ, giống như là bóng xám. Trừ địa phương này ra, những nơi khác đều trơn nhẵn
không có gì cả.
Khi Lăng Thiên kiểm tra mấy lần trước, đều có thể tìm thấy những động quật có thể giấu thứ gì đó, tất nhiên cũng không
cảm thấy hứng thú với thạch bích này, nhưng lúc này lại giống như phát
hiện ra đại lục mới vậy.
Lăng Thiên tinh thần chấn động, nhìn cự
ly, ước chừng hơn ba mươi trượng, cho dù với khinh công của Lăng Thiên
muốn một lần nhảy qua thì cũng là chuyện không thể. Bất lực thở dài môt
hơi, sau đó nhanh chóng tung người rời đi, đã không thể trực tiếp nhảy
qua thì đành đi vòng thôi.
Sau khi phí sức vòng cả một vòng lớn,
cuối cùng cũng lên được vách đá đối diện. Lăng Thiên cúi người nhìn, chỉ thấy ở địa phương cách đỉnh núi hai mươi dặm, một lá cây màu xanh rất
nhỏ đang phấp phới đón gió.
Lăng Thiên thắt chặt đai lưng, không
chút do dự tung người xuống, thân hình giống như một con thằn lằn khổng
lồ, trượt xuống trên vách đá trơn tuột này.
Đây chính là hổ du
tường công thượng thừa nhất. Vách đá trơn nhẵn này nếu không phải là tự
Lăng Thiên hành động, người bình thường quyết không thể "bơi" xuống dưới được.
Dưới chân chính là chỗ của chiếc lá xanh đó, dưới ánh nắng buổi chiếu lấp lánh chói mắt. Lăng Thiên dừng lại, tay tụ mười phần nội lực, trên vách đá vang lên tiếng rào rào, đá vụn rơi xuống, năm ngón
tay của Lăng Thiên đã cắm sâu vào vách đá, cả người treo trên lưng chừng không.
Trong lòng thầm kêu một tiếng hiểm quá. Trình độ kiên
ngạnh của đá này vượt quá sự tưởng tượng của Lăng Thiên. Vốn cho rằng cả tay phải có thể cắm vào trong đá, nhưng không ngờ chỉ có nắm ngón tay
cắm ra năm cái lỗ. Nếu dùng lực ít một chút, e rằng mình đã trượt xuống
rồi. "Bích hổ du tường" tối kỵ nhất là đột nhiên giữa đường dừng lại, mà nơi đây là vách đá dựng đứng, nếu thực sự không cẩn thận mà rơi xuống,
cho dù với võ công của Lăng Thiên cũng khó mà được may mắn, không chết
cũng phải trọng thương.
Sau khi ổn định lại tâm thần, tay trái
lật một cái, Liệt Thiên kiếm đã rời vỏ, xoạt một tiếng cắm vào vách đá ở dưới chân. Trình độ cứng rắn của vách đá cho dù là nằm ngoài ý liệu của Lăng Thiên, nhưng cũng không chịu nổi sự sắc bén tuyệt thế của thanh
thiên cổ thần kiếm Liệt Thiên kiếm này! Có điều nếu không phải là loại
tuyệt thế thần binh này thì chưa chắc có thể làm gì được vách đá cứng
rắn này. Lăng Thiên thuận tay lật một cái, mũi kiếm sắc bén đã vạch một
vòng lên vách đá vô cùng cứng rắn này.
Liệt Thiên kiếm trong nháy mắt lại quay về vỏ. Tay trái Lăng Thiên ngưng tụ âm kình mười thành
công lực, vỗ lên một khối đá mà Liệt Thiên kiếm đã vạch lên. Vô thanh vô tức, ống tay áo trái của Lăng Thiên thuận thế phất một cái, một cỗ kình phong nhu hòa tràn ra, đá vụn rào rào, vách đá ở dưới chân đã xuất hiện một cái động tròn tròn, sâu ba thước.
Thân đang ở trên địa bàn
của Thủy gia, Lăng Thiên sao dám tạo ra âm thanh quá lớn. Nếu vạn nhất
khiến cho người của Thủy gia chạy tới, mình có lẽ không khó thoát thân,
nhưng bảo bối tìm thấy sẽ trực tiếp tiện nghi cho người của Thủy gia
rồi, Lăng Thiên sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy được? Cho nên hắn hiện tại làm gì cũng đều lấy không phát ra tiếng động làm mục
đích. Mà âm kình, chính là pháp môn thần diệu nhất dưới tình huống này!
Dưới chân Lăng Thiên đã xuất hiện một động huyệt đủ để hắn có thể dung thân. Người hắn co lại, rút tay phải từ trên vách đá ra, cả người đã rơi vào
trong động huyệt.
Cái lá màu xanh đó đã ở ngay trước mắt, hiện
giờ bên trên đã đầy đá vụn, Lăng Thiên thò tay ra lôi một cái, thuận tay lau đi, sau đó quan sát tử tế đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc:
"Hoàng tinh! Trên vách đá cứng rắn như thế này, sao có thể sinh trưởng
ra thứ này chứ?"
Phải biết Hoàng Tinh chính là thứ sinh trưởng
trên núi, bản thân kỳ thực cũng không phải là ít thấy, đa đa số đều sinh trưởng trong khe đá hoặc là dưới nham thạch. Nhưng Lăng Thiên lại thực
sự không ngờ rằng, tại địa phương mà chất đá có trình độ cứng rắn còn
hơn cả kim thiết này mà cũng sinh trưởng ra thứ này. Đúng là không nhịn
được mà giật nảy mình.
Thuận theo dây leo rủ xuống, Lăng Thiên
mới phát hiện, trên phần rẽ của vách đá có một khe hở rất nhỏ, Lăng
Thiên không khỏi cảm thấy hứng thú. Vách đá cứng rắn thế này mà huyền
tinh không ngờ có thể mọc ra. Hơn nữa trơn nhẵn thế này lại vừa hay rơi
lên vách đá, cho dù mấy ngàn năm rồi mà vẫn không có ai phát hiện ra.
Vậy gốc hoàng tinh này chắc cũng trải qua không ít tuế nguyệt rồi? Cho
dù nói có hỏa hầu ngàn năm cũng không phải là quá đáng, thứ này, chính
là thần dược có thể gặp mà không thể cầu đó! Lần này cho dù là không có
thu hoạch gì khác, chỉ một món này thôi cũng bỏ công đi rồi.
Hoàng tinh bình thường sinh trưởng ba bốn năm, chỉ có thể tính là tá dược
bình thường mà thôi, hơn nữa vị đạo rất chát, giống như nhai sáp. Nhưng
hoàng tinh một khi sinh trưởng tới mấy trăm năm, bên ngoài sẽ phát ra
màu vàng nhạt, nhục chất bên trong cũng biến thành thơm ngọt, còn hoàng
tinh sinh trưởng hơn ngàn năm thì càng là thần phẩm trong các loại
thuốc. Cho dù với lịch duyệt hai đời của Lăng Thiên, cũng chưa có duyên
gặp được.
Lăng Thiên lại rút Liệt Thiên kiếm ra, cẩn thận cắt
xuống từng khối, từng khối đá xung quanh hoàng tinh. Sau đó đặt vào
trong hốc đá mà mình đang dung thân, lại vận lực vỗ thành bụi phấn, ném
ra. Trong vô thanh vô tức, Lăng Thiên đã men theo hoàng tinh đào ra một
thông đạo dài, bản thể hoàng tinh lộ ra bên ngoài đã to bằng một cánh
tay, dài bốn năm thước. Ở sâu bên trong rõ ràng còn có nữa, nhưng kiếm
của Lăng Thiên đã không đủ dài.
Bốp một tiếng, Lăng Thiên trực
tiếp bẻ gãy hoàng tinh, sau đó lui vào động huyệt, nhìn một chút rồi lại ở trong động huyệt, triển khai công tác đào lỗ theo hướng ngang.