Nếu khai thác trực tiếp ở bên ngoài thạch bích, Lăng Thiên sợ rằng động
tĩnh quá lớn sẽ làm cho người tuần tra của Thủy gia phát hiện,cho nên
đào thẳng một cái hầm sâu bên trong động.
Không lâu sau đã đào
đến đoạn mà Lăng Thiên đã an bài từ trước. Lăng Thiên đào rất cẩn thận,
chỉ sợ đào mạnh tay sẽ phá hủy dược lực. Sau nửa giờ, mới đào được xong. Hoàng tinh lộ ra bên ngoài thạch bích gồ ghề, dèn dẹt. Lăng Thiên bất
ngời phát hiện ra, màu sắc của hoàng tinh ở trong cùng hoàn toàn là màu
trắng! Còn đoạn ở bên ngoài, lại là màu đỏ rực, hơn nữa càng đi vào sâu, thì càng có từng đoạn chuyển từ màu đỏ sang màu trắng thuần.
Chỉ cần đưa mũi lại, liền cảm nhận được một luồng hương thơm ngan ngát xộc
đến, chợt cảm thấy toàn thân thoải mái. Tuy tạm thời Lăng Thiên chưa
phán đoán được hoàng tinh này đã sinh trưởng bao nhiêu năm, nhưng lúc
này hắn cũng đã biết, đây tuyệt đối không phải vật phàm, ít nhất cũng có hơn một ngàn năm tuổi! Thuận tay bẻ xuống một mảnh vụn màu trắng, quăng vào trong miệng, nhất thời cảm thấy vị thanh lương thuần hậu lan tỏa.
Lăng Thiên thôi động nội lực luyện hóa dược lực, tiếp đó triển khai nội
thị.
Chẳng mấy chốc, Lăng Thiên kinh hỉ phát hiện ra, nội lực
trong cơ thể tuy rằng không tăng lên, nhưng kinh mạch lại vững chắc lên
không ít. Hơn nữa lại mơ hồ gia tăng thêm khả năng đàn hồi và độ dẻo
dai, cho nên thành trong kinh mạch đã tăng tính mềm dẻo lên rất nhiều.
Kinh mạch của Lăng Thiên vốn đã mở rộng tới cực han, không có khả năng
mở rộng thêm nữa, nhưng theo dược lực phát huy, kinh mạch đã có biến hóa nhở. Hắn kinh hỉ khi thấy rằng, kinh mạch hoàn toàn mới của mình không
ngờ lại đột phá thêm một lần nữa.
Không ngờ loại hoàng tinh chưa
biết đã tồn tại bao năm này lại có thể là một lại linh dược bồi nguyên
cố vốn! Có dược lực như thế này, Lăng Thiên hoàn toàn nắm chắc làm cho
võ công của bọn Lăng Kiếm tăng thêm một tầng trong khoảng thời gian
ngắn! Vả lại sẽ không ảnh hưởng đến sự tăng trưởng công lực của bản
thân, lại càng không có khả năng gặp phải chuyện thực lực ngừng tăng
trưởng. Hơn nữa, không cần phải lo lắng đến khả năng chịu đựng của kinh
mạch, đương nhiên không cần lo đến tai họa tẩu hỏa nhập ma!
Cẩn
thận bọc lấy hoàng tinh như trân bảo, Lăng Thiên chui ra ngoài, lại càng quan sát tỉ mỉ hơn. Nếu nơi này đã sinh ra linh dược như vậy, tất nhiên sẽ là nơi linh khí dư thừa. Hơn nữa thạch chất ở nơi này hoàn toàn
không giống với những nơi khác, tuyệt đối không thể là chuyện ngẫu
nhiên! Lăng Thiên phỏng đoán, cái gọi là thiên đại chi tinh, hẳn là trên thạch bích quỷ dị này!
Sau khi tinh tế quan sát, Lăng Thiên một
lần nữa thi triển Bích Hổ Du Tường công từ trên thạch bích trượt xuống
dưới, có điều lần này tốc độ chậm hơn, quan sát tỉ mỉ hơn.
Trượt
thêm bốn trượng, thân thể Lăng Thiên đã chậm rãi biến mất trong vụ khí,
cho dù có người đứng ở đỉnh núi quan khán cũng tuyệt không thể phát hiện ra thân ảnh của hắn. Lúc này hắn đã buông lỏng, không chút cố kỵ tìm
tòi trên thạch bích.
“Hắc hắc hắc…” Lăng Thiên phát ra tiếng cười đắc ý. Ở phía bên trái trên thạch bích trước mặt, không ngờ lại có hiện tượng đá phong hóa. Lăng Thiên trượt gần trăm trượng, tất cả những vị
trí đã qua, tất cả đều là đá trơn nhẵn bằng phẳng, chưa từng thấy hiện
tượng này.
Sự tình khác thường tất phải có nguyên nhân!
Lăng Thiên khống chế thân thể chậm rãi di dộng đến thạch bích đó. Tay trái
nhẹ nhàng đặt lên thạch bích, vận khởi công lực toàn thân, hóa thành nhu lực, dụng sức vỗ xuống…
“Ầm!” Lăng Thiên vừa mới ấn vào! Đá vụn
đều là màu trắng như tuyết. Bụi đá mù mịt. Đưa tay lau mặt, Lăng Thiên
thầm thì chửi rủa: “Mẹ nó. Đúng là rỗng ruột mà…”
Rõ ràng chỗ này là một sơn động! Chỉ là không biết qua bao nhiêu năm không có ai quản
lý cho nên có phần bị lõm vòa bên trong. Sau đó qua bao nhiêu năm tháng, bụi bặm tích tụ, dĩ nhiên bịt kín cửa động. Hơn nữa lúc này chính là
thời điểm mùa xuân vừa tới không lâu. Chỗ này vừa mới hết bị đóng băng.
Chính là lúc xốp nhất Cho nên Lăng Thiên mới trở tay không kịp mà bị hãm vào…
Lăng Thiên vận khởi công lực. Hai cánh tay điên cuồng xoay
tròn. Kình phong vù vù. Thổi bay toàn bộ bụi đá bay ra ngoài. Hiên ra
một cửa động ngầm sâu thăm thẳm. Vỗ vỗ người. Lăng Thiên khong chút dừng lại. Cúi đầu chui vào.
Ngoặt qua mất khúc khấp khuỷu, dưới chân
đã khô ráo dần. Lại đi về phía trước một đoạn. Huyệt động càng ngày càng rộng mở, đã đủ để hai người đi song song với nhau.
Lại ngoặt qua thạch bích trước mặt. Trước mắt Lăng Thiên chợt sáng ngời. Trước mặt
hắn là hai thạch thất tựa như phòng ở. Bàn ghế giường chiếu đều đủ. Có
vẻ như đã từng có người ở đây. Lăng Thiên không khỏi hiếu kỳ chép miệng. Huyệt động này nằm giữa núi. Cheo leo giữa thiên địa. Người có thể ở
lại chỗ này, chắc chắn phải là một cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh!
Sau khi quan sát kỹ lưỡng một phen, phát hiện ở bên cạnh còn một cái cửa
vào khác liền đi vào. Chỗ này nằm giữa hai thạch thất, bên trong dùng để chứa lương thực. Nhưng trải qua không biết bao nhiêu năm, lương thực đã sớm biến thành một đống bột đen. Lăng Thiên tiếp tục đi vào một gian
thạch thất khác nhỏ hơn, vừa nhìn qua, không khỏ lấy làm kinh hãi.
Ở phía đối diện, một bộ xương khô khoanh chân ngồi, trên người huyết nhục sớm đã không còn, thanh bào gắn vào trên bộ xương khô, Ở phía trước bộ
xương có một cái bàn đá, trên mặt bàn có một bầu rượu không rõ làm từ
loại gỗ nào, còn có một chén rượu bằng ngọc thạch, một quyển thư tịch
không rõ làm từ chất liệu gì.
Lăng Thiên chỉnh trang sắc mặt,
nghiêm túc tiến vào, thi lễ, vái bộ xương khô một vái dài, nói: “Tiểu tử Lăng Thiên, hôm nay mạo muội quấy rối anh linh tiền bối, xin ngài bỏ
qua.”
Lăng Thiên cho dù là kẻ cuồng ngạo, nhưng đối với một vị tiền bối đã chết, hắn vẫn không tỏ ra vô lễ.
Hơn nữa từ bố cục nơi này có thể nhìn ra được, nhân vật như thế này, đâu thể là một người bình thường?
Lăng Thiên chậm rãi đi vào, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ thấy trên
thạch bích bên phải, mơ hồ thấy nhưng văn tự. Tay phải vung lên, chữ
viết nhất thời hiện ra rõ ràng: Từ thuở niên thiếu, một người một kiếm,
lưu lạc giang hồ, mặc dù nhiều lần gặp khổ kiếp, chưa từng thay đổi.
Cho đến trung niên, ngước mặt tóc bạc,chẳng còn hứng thú với đời! Bi ư? Ở
đỉnh núi này, mới biết đi tới không đường, lùi về sau không cửa, thật
hối hận!
Cho đến hôm nay, đã là hai trăm năm sinh tử, cũng có tới một trăm bảy mươi năm chìm trong tu luyện! Không thê không tử không nữ, có thể coi là cô độc!
Trước khi ra đi, ngửa mặt hỏi trời xanh, sinh mệnh có ý nghĩa gì? Có gì để vui mừng? Ta cũng không biết!
Tóc đã bạc trắng, tự biết thọ mệnh chẳng còn bao lâu, chỉ còn dư lại chút
thời gian, trong lúc vô ý lãm du nơi này, nhưng lại phát hiện nơi đây
linh khí tụ tập, nắm cả ánh nhật nguyệt, cũng là thiên sinh linh mạch.
Phàm là những nơi thiên địa tập trung thế này, chắc chán có thiên linh
địa bảo xuất hiện, cũng thỏa nguyện tìm kiếm bấy lâu.
Tốn hơn một tháng để đào đường, đi tới nơi này, mới phát hiện ra trời cũng muốn
tuyệt ta! Dưới ba thước, ở giữa gian thạch thất này, chính là linh thạch vạn tái không thanh, hấp linh khí thiên địa, gội nhật nguyệt hoa thải,
trải qua vạn năm, sẽ thành linh thạch tiên nhũ! Chỉ là, bây giờ tới thì
vẫn còn sớm một bước! Tiên nhũ một khi chưa thành thục, nếu miễn cưỡng
ăn vào chỉ trăm hại không một lợi! Chính là kịch độc đòi mạng!
Hỡi ôi, thời gian trôi thì mạng mất! Muốn đợi tiên nhũ thành hình, cũng phải có trăm năm thọ nguyên mới đợi được!
Ta mất hết can đảm liền tạc thạch khai cư ở trong thạch bích, thường ở lại nơi này. Mặc dù không thể độc hưởng Vạn Tái Không Thanh nhưng cũng
cường thân kiện thể. Thiên mệnh đã tới, không ai có khả năng vãn hồi
vậy!
Ta suốt đời bễ nghễ thiên hạ, tiếu ngạo vân phong, cuộc đời
này không có gì phải hối tiếc! Nhân đây ta ghi lại một thân thần công
thông thiên triệt địa, quyền kinh kiếm phổ, đặt ở trong động, lưu tặng
hữu duyên. Hậu bối tiểu tử lấy được thần công của ta, cũng đủ ngang dọc
giang hồ được rồi!
Nhân tính vốn tham, thế nhân biết nơi này có
thiên linh địa bảo, tất nhiên sẽ gây ra vô số giết chóc. Ta suốt đời
tung hoành thiên hạ không ai không phục, nhưng trước khi đi, không muốn
thấy chúng nhân tái khởi huyết tinh! Cho nên lấy một thân thần công
thông thiên triệt địa phối báu bảo ngọc u hoàng cùng với Liệt Thiên Kiếm dùng làm linh tâm bí pháp khảm nhập mật thất này. Trục xuất giang hồ.
Những kẻ không có duyên sẽ không thể hiểu thấy đáo bí mật trong đó vậy!
Người nào được báu vật này, nhất định là người phúc duyên thâm hậu, tùy tâm mà làm vậy!
Quân Chiến Thiên Tuyệt bú ngày *** tháng *** năm ***.
Quân Chiến Thiên, là ai? Lăng Thiên không biết, hoặc đã quá lâu rồi, những
sự tích của bậc tiền bối này đã mất đi cùng với những năm tháng phong
trần. Nhưng Lăng Thiên có thể khẳng định, vị Quân Chiến Thiên này, tại
thời đại của hắn, nhất định là một nhân vật kinh thiên động địa!
Lăng Thiên tra xét năm tháng bên dưới, hoảng sợ phát hiện ra, ngày vị Quân
Chiến Thiên lưu tự cách hôm nay, không ngờ đã là ba ngàn bốn trăm năm!
Không khỏi hít một ngụm lãnh khí!
Trong lòng Lăng Thiên ngập tràn kính ý, trên thạch bích trước mặt, hơn năm trăm chữ lưu loát, rõ ràng
là dụng thủ chỉ hành văn! Như thế này cần phải có nội lực đến mức nào
mới có thể làm được như vậy? Công lực hiện tại của Lăng Thiên tuyệt đối
làm không được. Nếu chỉ viết khoảng vài ký tự hoặc hoen chục ký tự, Lăng Thiên vẫn có thể làm được. Nhưng như hơn năm trăm ký tự lưu loát, sau
cạn như một ở trên thạch bích, hơn nữa cho đến chữ cuối cùng cũng không
có chút nào giống như suy bại, vậy thì muôn vạn lần không thể! Công lực
thế này, thực sự là kinh thiên động địa!
Cho dù là đệ nhất cao
thủ hiện nay là Tống Quân Thiên Lý, cũng tuyệt không có được công lực
đến mức này! Cao thủ kinh thiên động địa như vậy, cuối cùng lại phải yên lặng an nghỉ trong một thạch thất nho nhỏ!
Khiến người ta khâm
phục nhất lại là sự độ lượng của người này. Thật sự là hàng ngàn hàng
vạn người cũng không thể có. Thật chẳng dễ dàng gì mới tìm được thiên
địa linh dược lại không thể dùng. Biết rõ chỉ khoảng một trăm nữa có thể thành thục, nhưng bản thân mình lại không có thọ mệnh như vậy… Đây
chính là đả kích lớn lao! Nếu là người lòng dạ hẹp hòi gặp phải sự tình
thế này, sợ rằng trong cơn giận dữ sẽ phá nát đập vụn thiên địa linh
mạch này rồi. Hừm, ta không đoạt được, người khác cũng đừng mơ tưởng
đến!...
Nhưng người này không những không làm như vậy, mà còn an bài thỏa đáng! Lòng dạ như thế này, người khác há có thể có nổi?
Hơn nữa, trong câu cuối cùng của người này, lại biểu hiện ra lòng dạ rộng
rãi vô bỉ. “Tùy tâm mà làm vậy”. Chỉ một câu nói này, đã nói lên người
này không phải người cổ hủ, ngụy quân tử, tính tình thẳng thắn, không
lưu lại bất kỳ hạn chế nào đối với người đoạt được bí mật này, cũng
không dối trá nói cái gì là cứu vớt thiên hạ, thương sinh linh, coi
những việc đó là nhiệm vụ của bản thân. Khiến cho Lăng Thiên rất bội
phục.
Lăng Thiên nhìn về phía bộ xương khô đang ngồi vững chãi, trong ánh mắt hắn bất tri bất giác tăng thêm vài phần kính ý.
Nhẹ nhàng đi tới trước thạch bàn, cầm lấy cuốn thư tịch, đặt ở trong tay,
lật qua lật lại, nhìn thấy trên mặt ghi lại năm loại võ công, một là độc tôn thần công, hai là độc tôn kiếm pháp, ba là độc tôn chưởng, bốn là
độc tôn chỉ, năm là độc tôn bộ.
Từ trên này có thể thấy được,
những võ công này rõ ràng là do vị Quân Chiến Thiên này tự mình đặt tên, thậm chí vô cùng có khả năng là chính ông ta sáng chế! Độc tôn, Lăng
Thiên tán thành hai chữ này tự đáy lòng, tán thành danh tự cuồng vọng
không gì so sánh nổi này. Từ những chữ viết ở trên thạch bích có thể
thấy, độc tôn quả thực không chút nào vô căn cứ! Cho dù là hiện nay, vẫn không có người nào có thể vượt qua được tu vi của vị Quân Chiến Thiên
này!
Khiến cho Lăng Thiên kỳ quái chính là, mình chẳng bao giờ
nghe qua tên người này, thậm chí còn chưa từng nghe thấy ai nói có một
người như thế này tồn tại! Lẽ ra, võ công bực này, lòng dạ bực này, khí
khái bực này, ngay cả cách nhau vạn năm, cũng vẫn là nhân vật được lưu
truyền, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, tên của người này dĩ nhiên
biến mất trong cõi phong trần, khồn có vết tích nào được lưu truyền đến
ngày nay! Điều này với Lăng Thiên mà nói, không thể không nói là một
chuyện đáng tiếc cực lớn!
Tưởng nhớ đến một thân thần công vô
địch của vị tiền bối này, có lẽ năm đó ngang dọc giang hồ hiệu lệnh võ
lâm, tư thế oai hùng tuyệt đỉnh, Lăng Thiên không khỏi có phần mong mỏi
khát khao!
Xem qua từng loại võ công một, Lăng Thiên phát hiện
năm loại võ công này, uy lực tuy rằng không thể so sánh với Kinh Long
Thần Công của chính mình, thậm chí so với chiêu số ở kiếp trước của mình vẫn còn một khoảng cách nhất định, nhưng tại thế giới này mà nói, không thể nghi ngờ đã là công pháp tối cao! Chí ít, trong cảm giác của Lăng
Thiên, võ công như thế này vẫn còn hơn cả võ công của Vô Thượng Thiên
hiện tại!
Cúi người hành lễ, Lăng Thiên nghiêm mặt nói: “Tiền bối yên tâm, Lăng Thiên tuy rằng không thể tự mình tu tập công pháp của
tiền bối, nhưng nhất định sẽ vì tiền bối tìm một vị căn cốt phù hợp để
truyền thụ, truyền lưu uy danh của tiền bối thiên thu vạn tái.”
Đứng lên, Lăng Thiên trịnh trọng cất cuốn bí tịch vào trong lòng, nhẹ nhàng
đi ra ngoài. Đi tới giữa gian thạch thất, chiếu theo ký hiệu mà Quân
Chiến Thiên lưu lại, Lăng Thiên dễ dàng tìm được vị trí ẩn chứa linh
thạch tiên nhũ. Liệt Thiên Kiếm gõ nhẹ xuống, Lăng Thiên mới phát hiện
hai câu bên trong ngọc bội lúc trước là “Liệt Thiên chi duệ, mạc khả
tranh phong” có ý tứ gì.
Mức độ cứng rắn của những tảng đá trên
mặt đất nơi này đều vượt xa thạch bích ở bên ngoài. Đao kiếm tầm thường
cho dù vận toàn lực chém đến chỉ sợ cũng chưa chắc sẽ lưu lại được chút
tích, trừ phi có được thần binh lợi khí cao cấp nhất. Quả thực muốn phá
vỡ mặt đất này chỉ có thể là Liệt Thiên Kiếm!
Đương nhiên, huyền
thiết kiếm mà Lăng Thiên mới sáng chế ra cũng có thể làm được, nhưng vị
Quân Chiến Thiên kia chắc chắn sẽ không biết, hoặc có lẽ ở thời đại của
ông ta, cũng chỉ có chuôi thượng cổ thần binh Liệt Thiên Kiếm này mới có thể làm được việc này mà thôi.
Lấy công lực của Lăng Thiên, phụ
thêm độ sắc bén của Liệt Thiên Kiếm, không ngờ cũng tổn hao cả giờ đồng
hồ mới có thể đào được xuống ba thước. Một khối ngọc thạch trắng tinh
tựa như trong suốt lộ ra, đưa tay đến có cảm giác ôn nhuận, nhưng lại
cứng rắn không gì sánh nổi!
Lăng Thiên cẩn thận đưa tay nắm chắc
bốn góc khá bằng nhẵn của ngọc thạch, vận khởi toàn thân công lực,
“Phốc” một tiếng, kéo ngọc thạch ở trong lòng đất lên, đi hai bước, vội
vã đặt nó trên thạch bích, hổn hển thở gấp hai hơi, trên trán đã rịn mồ
hôi. Thử nghĩ một chút, lấy công lực kinh người của Lăng Thiên còn phải
cố sức như vậy, khó khăn đến mức nào hoàn toàn có thể tưởng tượng ra
được.
Thân khối ngọc thạc này dài, dày chừng năm xích,thể thích
không quá lớn nhưng lại nặng đến mấy ngàn cân! Nếu không phải Kinh Long
Thần Công của Lăng Thiên đã tu luyện đến tầng mười đỉnh phong, thật sự
không nhổ ra nổi!
Lau mồ hôi, Lăng Thiên tỉ mỉ đánh giá khối ngọc thạch trước mắt. Đây chính là mục tiêu lớn nhất mà mình đến đại lục
Thiên Phong! Xuyên qua ngọc thạch, chỉ thấy bên trong nó, mơ hồ có quang hoa lưu chuyển, tựa như là một vật còn sống.
Cẩn thận vạch một
ký hiệu bên trên ngọc thạch, Lăng Thiên vận toàn thân nội công, nâng
Liệt Thiên Kiếm lên, dùng mười hai thành công lực, hạ xuống một kiếm cực nặng!
Tang một tiếng, ngọc thạch vô thanh vô tức vỡ xuống một
khối. Lăng Thiên thoáng lảo đảo, gần như ngã quỵ, dở khóc dở cười nhìn
khối ngọc thạch, có chút buồn bực. Mặt ngoài khối ngọc thạch cứng đến
như vậy, ai ngờ một kiếm xẻ xuống phía dưới, dĩ nhiên lại như đậu hũ,
vụt cái mở ra, nếu không phải Lăng Thiên thu kiếm nhanh, thì chỉ thiếu
chút nữa sẽ trảm đến chân hắn. Nếu tuyệt đỉnh cao thủ đương đại Lăng
Thiên tự chặt chân mình xuống, khẳng định nổi danh sử sách, đương nhiên
là tiếu danh ngàn năm rồi.
Đưa tay sờ thử, không ngờ ngọc thạch lại ôn nhuận nhẵn nhụi, hình như là bán dịch thể…
“Hóa ra là như vậy.” Lăng Thiên thầm nói một câu, ngồi xổm xuống, bắt đầu
dụng kiếm tỉ mỉ đẽo gọt, giống như người ra gọt vỏ củ cải, từng lớp một
gọt vào trong. Chỉ trong chốc lát trên mặt đất đã rải đầy từng mảnh ngọc thạch nhỏ.
Nếu đem nguyên khối ngọc thạch này bán ra, phỏng
chừng sẽ thu lại vàng bạc nhiều đến mức phú khả địch quốc! Chỉ là hiện
tại Lăng Thiên hiển nhiên chẳng quan tâm đến cái này…
Nửa canh
giờ qua đi, Lăng Thiên mới xấp xỉ hoàn thành công trình chẳng khác gì
người ta thêu hoa, trong tay chỉ lại một khối bạch sắc mỹ ngọc to chừng
hạt ngô, nhẵn nhụi ôn hoạt, sờ vào thấy mềm mềm dinh dính, chỉ cầm trong tay, đã có cảm giác thoải mái khó tả thành lời, chỉ cảm thấy lỗ chân
lông toàn thân đều mở ra…
Nâng lên trước mặt nhìn qua, bên trong có một đạo quang hoa phát ra ánh sáng bạc ngoằn ngoèo lưu động, lấp lánh nhiều màu.
“Thực sự là thứ tốt, chuyến này thực sự không uổng công rồi!” Lăng Thiên tán
thán một câu, vừa muốn cất nó vào trong ngực, đột nhiên sửng sốt, nhìn
lại bàn tay mình, chỉ thấy trong lòng bàn tay ướt nhẹp! Quang hoa ở thể
lỏng bên ngoài ngọc thạch rõ ràng đã thẩm thấu qua lớp thạch bên ngoài,
chậm rãi thấm ra.
Ngọc thạch này nhìn qua có vẻ kiên cố vô bỉ, dĩ nhiên không thể khắc chế được quang hoa tỏa ra ngoài!
Lăng Thiên chép miệng tiếc nuối, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân ở bên trong.
Xem ra đạo quang hoa này dựa vào tầng da bên ngoài cứng như kim cương
của ngọc thạch, mới bị cầm cố ở bên trong, lúc này tầng da bên ngoài đã
không còn nữa, ôn chi ngọc thạch ở bên trong không thể ràng buộc nó nữa.
“Thế này thì phải làm sao nhỉ?” Lăng Thiên nhất thời lo lắng,
nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng mình còn chưa kịp trở lại, thì nó đã
bốc hơi thành tinh quang rồi.
Đang lúc phiền não, đột nhiên cảm
thấy tốc độ lưu động của quang hoa bên trong càng lúc càng nhanh, đảo
qua đảo lại chẳng khác gì chạy nước rút, tiếp đó “xuy” một tiếng, phá
tan ngọc thạch quản bích, một dòng nước nhỏ cỡ sợi tóc phun ra.
Một mùi hương đậm đà ngọt ngào nhất thời tràn ngập thạch thất!
Tân dụng thời cơ, thời gian không đợi ta! Một khi thời cơ mất đi, thiên
linh địa bảo sẽ triệt để tiêu tán! Tuy rằng Lăng Thiên không dám chắc
sau khi mình dùng thì có thể thừa nhận nổi dược lực khổng lồ hay không,
nhưng hiện tại đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa!
Lăng Thiên xoay chuyên tâm tư, đưa lên miệng, tiếp lấy đạo ánh sáng màu bạc, từng
giọt nước mát lạnh chảy vào trong miệng Lăng Thiên, tựa như quỳnh tương
ngọc dịch xuôi xuống cổ họng. Lăng Thiên nhất thời cảm giác toàn thân
lâng lâng, lục phủ ngũ tạng tựa hồ như vừa được tinh lọc, cảm giác cực
kỳ khoái mỹ liền tràn ngập trong cơ thể, đến từng cảm quan…
Nhẹ nhàng như thần tiên…
Loại cảm giác này, Lăng Thiên dám đánh cuộc với bất kỳ người nào, so với ăn
ma túy còn thoải mái gấp trăm lần! Không, là gấp hàng ngàn lần, hàng vạn lần…
Bất quá…