Tính toán của Lăng Thiên là để Ngọc Mãn Lâu ra mặt giết toàn bộ dư
nghiệt của Lôi gia, sau đó Lăng Thiên lại truyền khắp thiên hạ, làm xấu
đi danh tiếng của Ngọc Mãn Lâu, như vậy có sẽ có thể làm yếu bớt đi trợ
lực của Ngọc Mãn Lâu. Kết quả lý tưởng nhất là triệt để cô lập lão, như
vậy, khi quyết chiến Lăng Thiên sẽ nhẹ nhõm hơn không ít.
Hơn
nữa, cái mà Lăng Thiên muốn là đầu người của Lôi gia, trong kế hoạch của hắn, Ngọc Mãn Lâu là cần phải đưa những đầu người đó tới, đến lúc đó
thì chắc chắn không có cách nào chống chế.
Nào ngờ Ngọc Mãn Lâu
lại chơi lại Lăng Thiên, tuy hai người chưa hề gặp mặt, nhưng Ngọc Mãn
Lâu rõ ràng là nhìn thấy kế sách của Lăng Thiên, từ đó trở giáo đâm lại
một nhát. Ngươi nói muốn đầu người của Lôi gia, nhưng không nói là bảo
ta đưa tới cho ngươi. Hiện tại đầu người của Lôi gia ta đã chém xuống
rồi đó, còn chữ viết trên tường thì đó là tự do của ta...
Một khi như vậy, ngược lại sẽ đẩy Lăng Thiên vào trong công kích của dư luận.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo. Đây chính là cảm thụ hiện giờ của Lăng Thiên công tử.
"Đúng là lão hồ ly!" Lăng Thiên uất hận mắng một tiếng, đột nhiên bật cười, con mẹ nó, chuyện đầu cơ trục lợi không thể làm.
"Ta vốn là đúng là muốn mượn Lôi gia để lập uy, ý đồ cảnh tỉnh thiên hạ,
sau đó sẽ thuận nước đẩy thuyền, khiến Ngọc gia dưới tiền đề không có
đường lui phải đưa ra lựa chọn triệt để rời bỏ nhân tâm. Không ngờ Ngọc
Mãn Lâu quả nhiên đa mưu túc trí, không ngờ lại có thể ở trong tuyệt địa không còn sinh cơ, dùng danh nghĩa của ta để hoàn thành yêu cầu của
ta.Hắn không những hoàn thành yêu cầu của ta mà còn tạo căn cơ cho Ngọc
gia, quả nhiên không hổ là địch thủ mạnh nhất của ta." Lăng Thiên cười
khổ, thầm nghĩ chuyện này tuy không đạt được cục diện lý tưởng nhất mà
mình muốn, nhưng cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất từ giờ về sau,
nếu còn có ai đui mù mà đụng đến Lăng gia, trước tiên phải nghĩ tới kết
cục mà Lôi gia đã phải gánh chịu. Trên thế giới này có mấy gia tộc hùng
hậu hơn Lôi gia? Vô luận là ngưu quỷ xà thần gì thì cũng vẫn phải sợ ác
nhân.
Có cái gương của Lôi gia ở trước mặt, còn có ai dám khinh
cử vọng động? Cho dù thật sự là có dã tâm đó thì cũng không có được đảm
lượng ấy.
Lăng Thiên thực sự có chút đau đầu, như vậy trù tính
lần này của mình rốt cuộc là chiếm được tiện nghi hay là ăn phải quả
đắng đây. Cái này thực sự là khó tính. Một chiêu này của Ngọc Mãn Lâu,
tuy làm một mẻ giải quyết triệt để Lôi gia, nhưng đối với hai bên lại
không có thương hại mang tính thực tế nào.
Ba ngày sau hai vị trưởng lão của Ngọc gia lại tới.
Lăng Thiên lần này không còn sức mà từ chối nữa, rất thẳng thắn điều ra năm
trăm thân binh, hộ tống Ngọc Băng Nhan về Minh Ngọc thành trước. Để
phòng vạn nhất, bọn Phong Vân Lôi Điện đều cải trang, trà trộn vào trong đội ngũ thân bình làm thiếp thân hộ vệ của Ngọc Băng Nhan. Dẫu sao thì
huynh đệ Tiết Lãnh đã chiến tử trong cuộc chiến với Lôi gia rồi, hơn
nữa, cho dù không có chuyện đó thì Lăng Thiên cũng không yên tâm để sự
an toàn của Ngọc Băng Nhan cho người khác bảo hộ. Cho dù là nhà của
chính Ngọc Băng Nhan.
Hơn nữa với thực lực của bốn người bọn
Phong, Vân, Lôi, Điện, bọn họ đều từng nhận được sự dạy dỗ của Tống Quân Thiên Lý, hơn nữa còn uống nội đan của Lân Giáp Long, do đó công lực
được đề thăng rất lớn. Cho dù là trong vạn nhân mã cũng vẫn có thể chu
toàn được cho Ngọc Băng Nhan. Huống chi, thực lực hiện tại của bản thân
Ngọc Băng Nhan đã đạt tới mức độ vô cùng khả quan, không yếu hơn bất kỳ
ai trong bọn Phong Vân huynh đệ.
Với năm đại cao thủ này, loại
thực lực tùy tiện sao có thể lưu họ lại được? Đặc biệt năm người có
chung một đặc điểm. Đó là có thể che giấu thực lực của mình một cách rất hoàn mỹ. Tứ Tiểu đều được Thiên Lý truyền thụ thuật liễm tức. Nếu dùng
thuật liễm tức này, ngay cả bản thân Lăng Thiên cũng phải tự thẹn không
bằng. Thực lực mà Tứ Tiểu biểu lộ ra, cho dù với nhãn lực của Lăng Thiên tối đa cũng chỉ thấy chúng có trình độ của cao thủ hậu thiên nhất lưu.
Đương nhiên, với tuổi của chúng, đã là phi thường xuất sắc rồi.
Còn Ngọc Băng Nhan. Nàng ta trong quá trình liệu thương, cơ duyên xảo hợp
nên đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Lại hấp thu được tàn dư dược lực của các loại linh dược trước giờ luôn đưa vào cơ thể trong một đoạn
thời gian dài, công lực bản thân một phát tăng lên cảnh giới thiên tiên. Anh hoa nội liễm, chỉ luận công lực đã không dưới Lăng Thần hoặc là
Thủy Thiên Nhu rồi. Ngoài ra, trước đây nàng ta đã từng tu luyện thần
công bí tịch "Huyền nữ tố tâm kinh" của Lăng Thiên. Công pháp này dành
cho nữ tử có thuần âm chi thể luyện tập là thích hợp nhất. Tuy không có
nhiều uy lực, nhưng có thể che dấu tu vi bản thân một cách hoàn mỹ. Cho
nên hình tượng của Ngọc Băng Nhan không có gì khác biệt nhiều so với lúc chưa được liệu thương.
Lăng Thiên để đề phòng vạn nhất, còn dặn
dò Lê Tuyết, Lăng Thần chuyển một đao hàn băng chân khí tinh thuần nhất
vào cơ thể của nàng ta. Ngụy trang biểu hiện giả Ngọc Băng Nhan chưa
khỏi hết bệnh. Nếu có người dùng chân khí thăm dò, lập tức sẽ dẫn động
sự phản phệ của hàn băng chân khí. Đương nhiên, nếu không có người thăm
dò, hai đạo chân khí tinh thuần này sẽ trở thành vũ khí bí mật của Ngọc
Băng Nhan.
Ngọc Băng Nhan đã biết sắp phải ly biệt, tâm tình ủ rũ vô cùng. Trước tiên là tới Lăng gia bái biệt mấy vị lão nhân, khóc như
mưa rào, tới khi sắp đi thì ôm chầm lấy Lăng Thần và Lê Tuyết mà khóc
lớn.
Lăng Thiên trong lòng cũng có chút chua xót, có gắng nén xuống, khó lắm mới bảo được Ngọc Băng Nhan lên xe.
Ngọc Băng Nhan vẫn rướn người ra, liên tục vẫy tay.
Tiễn Ngọc Băng Nhan đi rồi, Lăng Thiên cũng trở nên bận rộn. Hơn nữa còn bật tối mày tối mặt, Lăng Thiên hiện tại tha thiết hi vọng có thể mau chóng bứt được việc mà tránh tới Thiên Phong đại lục.
Không có hắn,
theo thắng lợi liên tiếp của đại quân Lăng gia, trước tiên diệt Nam
Trịnh, rồi thôn tính Đông Triệu, hơn một nửa bản đồ giang sơn đã rơi vào tay Lăng gia. Hơn nữa còn vô cùng vững chắc, đặc biệt là trải qua đoạn
thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức này, trên cơ bản tất cả đều đã ngay ngắn,
đại địa hoang vu đã khôi phục lại mấy phần sinh cơ.
Xét thấy
tình thế tốt như thế này, các vị đại thần Thừa Thiên đều trở nên rục
rịch, trong đó bao gồm một bộ phận lớn của Lăng phủ biệt viện, đồng chí
Mạnh Ly Ca chính là một người cực kỳ kiên định trong đó.
Trên
dưới nhất trí hô hào Lăng gia mau chóng lập quốc hiệu, thành lập đế
quốc, lại bảo ông cháu ba đời của Lăng gia mau quyết định quyền hành,
đăng cơ lập đế. Chuyện này vô cùng sôi sục, Lăng Thiên khổ không nói
nổi.
Luận về bối phận, tất nhiên Lăng Chiến lão gia tử đăng cơ là thích hợp nhất. Nhưng thái độ của Lăng Chiến lão gia tử lại vô cùng
kiên quyết: Ta già rồi, hồ đồ rồi, cũng không còn sống được mấy năm nữa. Hay là để Lăng Khiếu giao binh quyền ra rồi mau chóng về Thừa Thiên
đăng cơ làm đế đi.
Lăng đại nguyên soái thì còn quyết liệt hơn: "Ai làm thì làm chứ lão tử quyết không làm! Để tên tiểu gia hỏa Lăng Thiên làm đi.”
Lăng Thiên tất nhiên là lý do từ chối của mình: Có gia gia có phụ thân, Lăng Thiên ta sao mà làm được. Nếu ta thực sự đăng đế, không phải sẽ bị
người trong thiên hạ chửi cho thối mũi sao? Chuyện vô quân vô phụ này kẻ hiền hiếu như mình sao có thể làm ra được? Gia gia làm vẫn là tốt nhất.
Hoàng vị giống như một quả bóng, bị đã đi đá lại giữ ông cháu ba đời, Lăng thị không có một ai bằng lòng ngồi lên cái ghế này.
Đi đá đi đá lại như vậy, tất cả mọi người đều mệt mỏi bất kham. Mạnh Ly Ca thậm chí còn mời Tần đại tiên sinh đã ẩn cư không hỏi thế sự đến khuyên bảo, nhưng cũng vô ích, cũng bảo Lăng Thiên nhân cơ hội này mà giữ Tần
đại tiên sinh lại Lăng phủ biệt viện. Trên danh nghĩa thì là để chăm
sóc, kỳ thực là ép ra nốt chút giá trị còn lại của vị lão tiên sinh này
để dùng.
Bất đắc dĩ, Mạnh Ly ca đành dùng sách lược vây, đuổi,
nhốt. Mỗi ngày đều theo đuổi Lăng Thiên lải nhải, khiến Lăng Thiên vô
cùng buồn bực, trên có chính sách, tất nhiên là dưới có đối sách. Giảo
hoạt như Lăng Thiên dứt khoát dùng chiến thuật thỏ khôn có ba hang,
phòng Mạnh Ly Ca như phòng quỷ, thấy cái là trốn. Dưới khinh công cao
minh của Lăng Thiên, Mạnh Ly Ca tất nhiên là ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Trong lòng bực bội không thôi.
Minh Ngọc thành, Ngọc gia.
Ngọc Băng Nhan chậm rãi từ trong xe đi ra, nhìn cổng chào hùng vĩ ở trước
mặt, không nhịn được mà cảm xúc hồi hộp. Năm đó mình mang lòng ắt phải
chết mà từ trong đây đi ra, vốn muốn tận tình tiêu phí nột chút năm
tháng còn sót lại của đời người, nhưng không ngờ lại nhờ thế mà tìm được tình cảm chân thành trong đời người. Hơn nữa, cái bệnh giây dưa mình
suốt mười tám năm cũng đã hoàn toàn biến mất. Hiện giờ lại đứng ở đây,
lập tức cảm thấy chuyện xưa dường như cách xa cả một đời.
Trong
đại sảnh, Ngọc Mãn Lâu, Ngọc Mãn Đường, Ngọc Mãn Thiên ba người nhìn
Ngọc Băng Nhan đang chẫm rãi đi tới. Trên mặt lộ ra vẻ kích động, mặt
Ngọc Mãn Lâu thậm chí còn lộ ra một tia xấu hổ rồi lập tức biến mất
ngay.
Ngọc Mãn Thiên há to miệng, mặt mày tươi cười. Ngọc Mãn
Đường không nén được kích động tỏng lòng, bước lên trước mấy bước, nhìn
bóng người của nữ nhi, mắt tha thiết, thân hình run rẩy.
"Cha..." Ngọc Băng Nhan gọi một tiếng, thân hình lao lên trước như tên bắn, chui vào trong lòng phụ thân. Ngọc Mãn Đường mắt ươn ướt, ôm lấy nữ nhi:
"Nhan nhi, nào, để cha nhìn con, không gầy tí nào, con ngoan... con chịu khổ rồi...”
Ngọc Băng Nhan lập tức nước mắt chứa chan.
Ngọc Mãn Đường hơi đẩy Ngọc Băng Nhan ra, chăm chú nhìn nữ nhi, trong mắt đầy vẻ từ ái.
Ngọc Mãn Lâu vuốt râu, mỉm cười nhìn cha con Ngọc Băng Nhan tương tụ, đột
nhiên, tựa hồ như phát hiện gì đó, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.
"Nhị đệ, Băng Nhan... Bệnh của con đã khỏi rồi ư?" Ngọc Mãn Lâu vui mừng
hỏi, nhưng trong vẻ kinh hỷ còn xen lẫn nửa phần nghi hoặc.
"Băng Nhan..." Được lão nhắc nhở, Ngọc Mãn Đường lập tức cũng phát giác ra sự dị thường trên người nữ nhi của mình, cỗ âm hàn chi ý đó không ngờ lại
không còn tồn tại, đột nhiên mặt mày cuồng hỷ: "Băng Nhan, bệnh của con
khỏi rồi ư?"
"Vâng, Thiên ca lúc trước biết thân con mang tuyệt
chứng, huynh ấy tìm trăm phương ngàn kế, không tiếc giá đắt tìm kiếm
danh y, linh dược, đáng tiếc là không có tiến triển lớn. Sau cùng Thiên
ca mời Tống Quân Thiên Lý của Vô Thượng Thiên xuất thủ, song huyền âm
thần mạch quả nhiên bá đạo, cho dù với y đạo tuyệt thế của Tống Quân
Thiên Lý cũng không thể khu trừ. Có điều vị tiền bối này quả nhiên không hổ với mỹ danh đệ nhất thiên hạ, quả nhiên thần thông quảng đại, dùng
công lực cường đại cường hành nén toàn bộ huyền âm thần mạch lại, rồi
triệt để phong tỏa tại thân thể Băng Nhan, bộ phận còn lại thì ở trong
kinh lạc. Tuy chưa thể bài trừ hết, vẫn có hậu hoạn, nhưng chỉ cần không có biến cố trọng đại, hàn độc trong vòng mười năm không thể uy hiếp tới tính mạng của Băng Nhan, so với trước đây thì khác nhau một trời một
vực."
Nói tới chuyện này, Ngọc Băng Nhan lộ ra vẻ ngọt ngào.
Chuyện liên quan tới trị bệnh, sớm đã được thống nhất, chuyện có liên
quan tới đại hoàn đan và nội đan của Lân Giáp Long vô luận là như thế
nào cũng không thể nói ra được. Tình huống võ công chân thực của Lăng
Thần, Lê Tuyết và Lăng Thiên cũng tuyệt đối phải bảo mật. Sau khi suy đi tính lại, liền đặt hết chuyện này lên đầu Tống Quân Thiên Lý.