Phải biết rằng giao chiến trong thời tiết rét đậm, chính là đại kỵ của
việc hành quân. Đặc biệt là công thành vào lúc giá buốt, càng ắt sẽ thất bại. Cho dù là binh lực hơn đối phương mười lần, cũng tuyệt đối không
thể đánh chiếm thành công trong thời tiết lạnh. Huống chi, nơi muốn công đánh chính là Thiên Thủy nhất tuyến quan hiểm trở? Đây căn bản chính là tự chuốc lấy diệt vọng! Cho dù có quân lực hai mươi vạn thì sao chứ?
Đặc biệt là sau cùng nghe thấy mấy chữ "Thiên Thủy nhất tuyến quan hiểm trở của Lăng gia ta", khóe miệng của Tiêu Phong Dương càng không nhịn được
mà co giật.
Ngây người một hồi lâu, Tiêu Phong Dương mới hồi phục tinh thần, lắc đầu nói: "Ta không tin. Gia huynh cũng tính là am hiểu
binh pháp, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như thế này, ngươi nhất định là đang lừa ta."
Lăng Thiên cười hắc hắc, nói: "Tiêu nhị
gia cũng là đại gia binh pháp, không tin cũng là hợp tình hợp lý. Có
điều lúc này ngươi có tin hay không thì cũng không quan trọng. Ta lần
này tới đây chỉ là muốn nói cho ngươi một tiếng mà thôi. Còn nữa, ngươi
hiện tại là tù nhân dưới tay ta, cho dù ta lừa ngươi thì có lợi gì chứ?
Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có có thể ra khỏi đây ư? Ồ, còn có một
chuyện suýt nữa thì quên nói, nghe nói đại tổng quân của cuộc hành quân
lần này chính là đại chưởng môn Mộng Khấp Hồn của Thiên Thượng Thiên,
cao thủ dưới trướng thì càng nhiều không đếm xuể. Xem ra, vị Mộng đại
chưởng môn này hận ta đến tận xương tủy rồi."
Lăng Thiên cười
khặc khặc hai tiếng, nói với vẻ hứng thú: "Ngươi có muốn biết ta an bài
thế nào không? Nếu ngươi có hứng thú, ta bằng lòng chia xẻ với ngươi
đó!"
Tiêu Phong Dương nghe thấy đại tổng quản của cuộc hành quân
lần này chính là đại chưởng môn của Thiên Thượng Thiên, mà Lăng Thiên
thậm chí có thể nói toạc ra danh tự, lai lịch của hắn. Điều này đã khiến hắn bán tính bán nghi. Bởi vì Thiên Thượng Thiên một mực muốn quân
quyền của binh mã Tiêu gia, nhưng có Tiêu Phong Dương một mực đề phòng
bọn họ. Không có hắn, nếu Thiên Thượng Thiên thực sự nắm được binh
quyền, có thể Tiêu gia cũng không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa.
Lần này Tiêu Phong Dương binh bại của bị bắt sống, đã ngờ trước rằng
Thiên thượng Thiên có lẽ sẽ nhân cơ hội mà lao vào. Lúc này từ trong
miệng Lăng Thiên nói ra, càng khiến Tiêu Phong Dương trong lòng căng
thẳng.
Lão hờ hững nói: "Có nói hay không thì có liên quan gì tới ta?"
Lăng Thiên cười quỷ bí, nói: "Sự an bài của ta kỳ thực vô cùng đơn giản, ta
chỉ hạ lệnh, để quân thủ thành của Thiên Thủy nhất tuyến quan hoàn toàn
đóng kín thông đạo của cửa thành thông tới đông nam, trước tiên dùng đá
lớn xây tường, sau đó dùng nước lạnh để tưới, sau khi đem tất cả tuyết
đọng tập trung ở trong quan, thì dựng năm ngàn cái nồi lớn. Ha ha, binh
sĩ tinh nhuệ thường đóng ở Thiên Thủy nhất tuyến quan ta đã tăng lên
thành năm vạn người. Ngoài ra bên trong Thiên Thủy sơn hạp cốc trong
Thiên Thủy nhất tuyến quan còn có bốn mươi vạn đại quân gối giáo chờ
sẵn."
Lăng Thiên cười tủm tỉm nhìn Tiêu Phong Dương: "Tiêu nhị
gia, ngài nói xem chút binh lực này có thể ngăn cản được sự tấn công
điên cuồng của hai tram vạn đại quân không? Ngài là đại gia binh pháp
đương thế, ta tin vào sự phán đoán của ngài!"
Tiêu Phong Dương không thể bảo trì sự trấn định được nữa, đau khổ nhắm mắt lại.
Tuyến tan hóa nước không có gì lớn, thậm chí là dùng nước sôi đổ lên địch
cũng đều là thủ đoạn phòng thủ bình thường. Nhưng hiện tại là lúc thời
tiết lạnh nhất, cái này sẽ mang lại tác dụng rất lớn.
Khi Tiêu
gia công thành, cũng không cần phải đun sôi nước làm gì, chỉ cần đem
nước tuyết trút xuống một cái là có thể mang tới tác dụng sát thương
địch nhân cực lớn. Trước mắt trời lạnh như vậy mà bị nước tuyết đổ lên
đầu, chỉ cần không kịp thời cởi áo giáp là có thể dẫn tới áo giáp và da
thịt đông cứng lại với nhau, khiến người ta bị chết cóng. Lúc đó cho dù
muốn cởi áo giáp đã đóng băng thì thấy sẽ bóc theo cả thịt xuống.
Mà vô luận Tiêu gia trả giá bằng sự hi sinh thảm trọng cỡ nào, công phá
được bao nhiên đoạn tường thành thì chỉ cần quan ải này còn ở trong tay
Lăng gia, đổ nước thuận theo tường thành xuống, chỉ cần qua một đêm, tất cả những chỗ bị phá hư liền sẽ được hàn băng cứng hơn vàng bù đắp. Thậm chí so với trước kia còn kiên cố hơn, hơn nữa còn không thể trèo lên
được.
Mà Lăng Thiên đã tăng quân thủ thành lên tới năm vạn, còn tùy thời có thể bổ sung thêm bốn mươi vạn đại quân.
Thiên Thủy nhất tuyến quan nhỏ như như vậy, công thành cũng chỉ có thể từng
nhóm mà lên, dưới loại tình huống này, đừng nói là hai trăm vạn đại quân của Tiêu gia, cho dù thêm hai trăm vạn nữa, muốn trong trời đông giá
rét mà công hãm Thiên Thủy nhất tuyến quan, cũng là chuyện không có khả
năng.
Vốn với võ công siêu trác của người Thiên Thượng Thiên, có
lẽ còn có thể lén lút tiến vào quan, mở cửa thành. Nhưng hiện tại Lăng
Thiên lại trực tiếp đóng chặt thông đạo, chiêu này lại trực tiếp là
"nhất pháp phá vạn pháp", triệt để đoạn tuyết chút hi vọng cuối cùng.
Tiêu Phong Dương ngây ngốc ngồi ở đó, cả người không động đậy, trong mắt là vẻ vô vọng.
Lăng Thiên đứng dậy, cười cười chắp tay, nói: "Tiêu nhị gia, Lăng Thiên tới
đây, thực sự chỉ là để thông báo tình hình chiến tranh. Hiện giờ đã hoàn tất rồi thì không nên làm phiền nhã hứng xem sách của Tiêu nhị gia nữa. Cáo từ!" Nói xong rồi mỉm cười bỏ đi.
Cửa đá rầm một tiếng được
đóng lại, Tiêu Phong Dương cả người run bắn, thân hình cao thẳng đột
nhiên từ từ rút lại, trong một thoáng mà tựa hồ như già đi mấy tuổi.
"Tiêu gia... hết rồi..." Một tiếng than bi thương vang, Tiêu Phong Dương lòng như tro tàn ngồi bệt xuống mặt đất lạnh giá.
...
Chỉ là, nhưng gì Lăng Thiên nói có phải là thật hay không?
Đương nhiên là giả rồi.
Trừ cách ứng phó, sự chuẩn bị mà Lăng Thiên nói là thật ra, còn tin tức Tiêu gia ồ ạt tới tấn công là hoàn toàn giả dối.
Lăng Thiên không muốn diệt Tiêu gia, trước giờ cũng không có tính toán này,
điểm này sớm đã được quyết định rồi. Lăng lão gia tử và Tiêu Phong Hàn
chính là huynh đệ kết bái, tuy Tiêu Phong Hàn không nể tình cũ, nhưng
Lăng lão gia tử và Lăng lão phu nhân vẫn còn xem trọng tình nghĩa kết
bái này. Người già rồi, tất nhiên là hoài niệm lúc còn trẻ, mà Tiêu
Phong Hàn, tiểu huynh đệ của hai vị lão nhân gia, chính là chút điểm
sáng nhất trong hồi ức của hai vị lão nhân.
Nhưng hai vị lão nhân chỉ xem và chờ đợi, chứ không có nửa điểm ý tứ can dự vào quyết sách
của Lăng Thiên. Bọn họ không muốn, cũng không nguyện ý để đứa cháu còn
có chút non nớt trên vai đã gánh trọng trách nặng nề còn phải phải mang
theo gông xiềng tìn cảm. Cho nên, hai vị lão nhân gia không làm gì cả,
thậm chí còn không nói gì.
Chỉ là Lăng Thiên thông minh cỡ nào
chứ? Mỗi lần Lăng Thiên về tới Lăng phủ, nhắc tới tình thế gần đây là
tâm tình của hai vị lão nhân gia luôn lộ ra vẻ suy sụp. Từ sau trận đại
chiến với Tiêu Phong Dương, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lăng Thiên rõ ràng có thể nhìn ra gia gia, nãi nãi đã già đi một chút.
Lăng Thiên không phải là kẻ ngốc, hắn tất nhiên biết vì sao lại như vậy.
Hai vị lão nhân gia tuổi lớn rồi, nếu gia tộc của nghĩa đệ lại cứ thế bị
diệt dưới tay cháu mình, e rằng hai vị lão nhân gia thực sự là không
chịu nổi. Vạn nhất xảy ra ba dài hai ngắn gì, Lăng Thiên có hối hận cũng không kịp. Lăng Thiên không muốn tạo thêm bất kỳ đả kích gì cho họ. Cho nên, Lăng Thiên một mực tìm một biện pháp đểcó thể giải quyết chuyện
này một cách viên mãn.
Sở dĩ vừa rồi nói dối Tiêu Phong Dương,
chính là kế công tâm của Lăng Thiên. Trước tiên khiến hắn tuyệt vọng,
rồi lại cấp cho hắn hy vọng, dùng một câu tục ngữ để nói thì là đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt, cho một quá táo ngọt rồi lại đánh
thêm một gậy. Đây vốn là trò sở trường của Lăng Thiên. Tiêu Phong Dương
là nhân vật quan trọng của Tiêu gia, độ quan trọng của lão đối với Tiêu
gia ở trên một ý nghĩa nào đó thậm chí còn hơn cả gia chủ Tiêu Phong
Hàn. Hơn nữa thái độ của lão đối với Tiêu Phong Hàn không hề có tác dụng quan trọng nào. Chỉ cần Tiêu Phong Dương dao động trước, lại thêm trợ
lực của Tiêu Nhạn Tuyết, hoàn thành chuyện vốn không có khả năng này sẽ
có được mấy phần hi vọng.
Cho nên Lăng Thiên mấy ngày ngay thâm
nhập từng chút một, từ tình báo thu thập được, các loại sự tình như điều phối đại quân, tới vận chuyển lương thảo đều đã giải thích tường tận
một lượt. Bởi vì những gì Lăng Thiên nói vẫn là sự thật, lại thêm không
hề thổi phồng, cho nên những lời này này sớm đã gieo xuống trong lòng
Tiêu Phong Dương một bầu không khí khẩn trương đại chiến sắp sửa bắt
đầu. Hôm nay mới nói tới những gì liên quan tới phản ứng của Tiêu gia,
quả nhiên, hiệu quả lộ rõ.
Tất nhiên, nếu Tiêu Phong Dương không
trúng kế, hoặc là thủy chung không tỉnh ngộ, Lăng Thiên cũng chỉ có thể
bí quá hóa liều, dẫn hết cao thủ, ồ ạt giết hết toàn bộ cao thủ của
Thiên Thượng Thiên, sau đó mới dùng kế cưỡng bức, nếu có cơ hội thì thu
phục Tiêu gia. Có điều, những cái này đều là về sau. Dẫu sao thì thực
lực của Thiên Thượng Thiên cũng không thể coi thường, mình muốn trả giá
đắt để hủy diệt bọn chúng chẳng phải là quá viễn vông ư. Hơn nữa, cho dù thực sự tiêu diệt được Thiên Thượng Thiên thì Tiêu gia cũng chưa chắc
sẽ lập tức đầu hàng. Người ta dẫu sao cũng có chiến lực hai trăm vạn cơ
mà.
Nguyên nhân thứ hai tất nhiên là vì Tiêu Nhạn Tuyết. Mình đã
coi Tiêu Nhạn Tuyết là nữ nhân của mình, vậy thì, Lăng Thiên cũng không
nguyện ý để nữ nhân của mình sau này phải mặt ủ mày chau, hoặc là thủy
chung không cởi được khúc mắc. Nếu như là địch nhân, Lăng Thiên có thể
dùng phương thức độc ác nhất để tàn sát, giết chóc. Nhưng, nữ nhân của
mình nếu vẫn không được vui, vậy thì uổng làm thân nam nhân rồi. Đây
cũng là một trong những nguyên tắc làm người của Lăng Thiên.
Tính toán mấy ngày sau phải thông báo cái gọi là "tình huống mới nhất" cho
Tiêu Phong Dương như thế nào, Lăng Thiên kẽo kẹt giẫm lên tuyết, dương
dương đắc ý bước đi.
....
Sự sát phạt quyết đoán của Ngọc Mãn Lâu đã được lộ ra ở đây.
Sau khi nhận được điều kiện của Lăng Thiên, Ngọc Mãn Lâu chỉ suy nghĩ một đêm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Ba ngày sau, Lăng Thiên liền nhận được tin tức trả lời, hiện nam nữ già
trẻ của Lôi gia tại Minh Ngọc thành toàn bộ đã chết hết, một người sống
cũng không lưu lại. Tử trạng vô cùng bất nhẫn, hung thủ đã cao chạy xa
bay, chỉ để lại mười chín chữ lớn viết bằng máu trên tường: "Nợ máu phải trả bằng máu, báo ứng xác đáng! Phạm Lăng Thiên ta, diệt cả nhà các
ngươi!"
Việc này vừa xảy ra, cả thiên hạ phải rúng động!
Ai ai cũng biết việc Lôi gia công kích Lăng gia, lại có sự chỉ dẫn của
hàng chữ bằng máu này, tất nhiên đem việc diệt môn của Lôi gia đặt lên
đầu Lăng Thiên, đối với sự ác độc quyết tuyệt của Lăng Thiên đều vô cùng kiêng kỵ, cũng vô cùng oán giận.
Sự báo phục trắng trợn như vậy, hơn nữa còn dùng thủ đoạn ác độc tới cực điểm, lập tức khiến quần chúng kích động, Lăng Thiên mơ hồ có dấu hiệu bị người người oán hận.
Theo tin đồn, Ngọc gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu vô cùng đau lòng vì việc minh
hữu bị diệt môn, tự mình dẫn người tới chủ trì, cử hành lễ truy điệu
long trọng. Khi đọc tế văn thì khóc lóc rất thảm thiết, khiến người ta
vô cùng xúc động. Còn lập thệ, nhất định phải hướng tới Lăng Thiên đòi
một cái công đạo cho oan hồn toàn gia của Lôi gia.
Lăng Thiên nghe thấy chuyện này, khuôn mặt đẹp trai co giật mấy cái, khóe miệng run run, cuối cùng cũng bật một nụ cười khổ sở.
Đúng là gừng càng già càng cay, một chiêu này của Ngọc Mãn Lâu có thể nói là rất thâm độc, nhưng cũng rất lợi hại, khiến người ta không thể không
viết một chữ "phục".