Lăng Thiên tích trữ dưới lòng đất như vậy quả thật là kinh khủng. Nghe mà rợn cả người!
Gia gia! Người coi trọng Lăng Thiên là đúng. Nhưng vì sao người không kiên
trì sự coi trọng của mình! Tiêu gia sẽ cường đại rất nhanh. Thiên hạ đệ
nhất tài phiệt! Có thể tan thành mây khói hay không đây!
Tuy
rằng, trong lòng sớm đã tự biến thân phận của mình thành nữ nhân của
Lăng Thiên. Nhưng sau khoảnh khắc thấy được tài lực khổng lồ cũng như
nội tình bên trong của Lăng Thiên, Tiêu Nhạn Tuyết có phần lo lắng cho
vị thế của gia tộc mình. Tiêu Nhạn Tuyết hiểu rất rõ rằng: những việc
này. Chẳng qua chỉ là chuyện xử lý về mặt tài vụ. Cũng chính là phương
diện phụ trợ cho chiến tranh. Như vậy. Lấy những thứ này ra mà suy đoán
thì thực lực quân sự của Lăng Thiên sẽ như thế nào? Bản thân mình lại
chẳng bao giờ tiếp xúc với sức mạnh của tình báo thì nên làm thế nào ?
Tiêu Nhạn Tuyết không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Thật đúng như
sự tiên đoán của Lăng Thiên. Chỉ sau có nửa giờ, Lăng Thiên liền nghe
được tin lão Thiết mặt mũi ủ ê đi ra. Sau khi Tiêu Nhạn Tuyết xem sổ
sách của hắn thì đầu tiên là ném sang một bên, sau đó hung hăng quở mắng và răn dạy một trận, rồi giao trách nhiệm phải chỉnh đốn và cải cách
theo từng kỳ hạn…v..v… Lại còn hạn định cả thời gian phải hoàn thành
việc chỉnh đốn, cải cách ấy nữa. Đối với một người đàn ông chỉ biết chém chém, giết giết mà nói, chẳng bằng một đao giết hắn còn dễ chịu hơn.
Chẳng trách vị cao lớn, thô kệch lúc nãy dù là con người sắt đá, kiên
cường là thế mà đau đớn như cha mẹ chết vậy…
Lăng Thiên tuyệt
nhiên không quan tâm đến những cái đó. Hạ một mệnh lệnh xuống dưới: về
quản lí tài chính do Tiêu Nhạn Tuyết phụ trách hoàn toàn, cho dù có yêu
cầu gì thì cũng phải phục tùng vô điều kiện. Nếu làm trái sẽ bị xử theo
quân pháp.
Cũng bởi vì việc kiến tạo mới này mà đám nam tử hán
coi trời bằng vung kêu khổ thấu trời. Với bọn họ thì giết người cướp
của, công thành đoạt đất, vơ vét tiền của tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng những thứ trướng mắt gì đó thực đúng là làm khó người ta chết đi
được. Ngón tay như củ cà rốt chỉ dụng lực một chút là có thể nặn bút
quản bẹp dí, lại càng không cần nói còn phải viết chữ…
Có tiếng
mở cửa khe khẽ, Lăng Thiên nhìn lại, thấy Lăng Thần hơi nhíu đôi lông
mày lại, hàm răng cắn môi dưới, vẻ mặt có chút xấu hổ, như áng mây hồng, dựa cửa đứng đó, toàn thân mệt mỏi không có chút sức lực nào cả. Trong
một khoảnh khắc, từ Lăng Thần toả ra một sức hấp dẫn, lộng lẫy như hoa
hải đường đang ngủ, dịu dàng, thướt tha, phong tình vô cùng. Chỉ trong
một nửa khoảng khắc nhìn Lăng Thần trong mắt, Lăng Thiên lại thấy tiểu
Lăng công tử rất có ý nóng nòng muốn thử trở lại hành trình!
Cảm thấy ánh mắt rực nóng của Lăng Thiên, Lăng Thần như mừng như giận, không biết nghĩ gì mà hai má ửng đỏ.
Trong lòng Lăng Thiên rất muốn được thoả mãn cảm xúc của mình nhưng hắn hiểu
rằng giai nhân khó có thể chịu được thêm một lần mưa móc nữa nên tự đè
mạnh tiểu Lăng công tử đang bị kích động xuống, đang định nói gì đó thì
từ phía sau, xuất hiện hai tiếng động véo véo. Có hai người, không thể
phân biệt được trước sau đang từ hai hướng khác nhau bay vào.
Một người trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển như liễu, mặt đẹp như
ngọc. Người kia thì đen như mực, thẳng băng như kiếm, hai mắt đằng đằng
sát khí, mặt lạnh như chì.
Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung đã giống như hai thanh kiếm giao tranh kịch liệt, hoa lửa tung bay rực rỡ.
Lê Tuyết, Lăng Kiếm!
Hai người kia: đã tới rồi!
Lăng Thiên nhướng mắt nhìn về phía Lăng Kiếm, thấy trong tay hắn cầm theo
một cái bọc, thần sắc rất quái dị. Nếu Lăng Thiên suy đoán không sai thì hẳn là Lăng Kiếm đã phải trăm đắng nghìn cay khi thu thập Hoàng Liên.
Mắt hai người đồng thời nhìn về phía Lăng Thiên, trong ánh mắt bắn ra chiến ý mạnh mẽ.
Lăng Kiểm nhìn Lê Tuyết cười nhạt, nói: “Hôm nay đánh một trận, chỉ cầu thống khoái!”
Nói rồi, Lăng Kiếm giương quả đấm lên, tức thì mở cái bọc trong tay ra, hơn mười khối hoàng liên to có nhỏ có thình lình hiện ra, mắt ánh lên sự
giận dữ. Lăng Kiếm cười lãnh đạm: “Đây là tiền ta đặt cược.”
“Ai
thua, phải mang những hoàng liên này đi sắc thành nước thuốc uống cạn
chín bát!” Lăng Kiếm cố tình nói. Nhìn Lê Tuyết như đã tưởng tượng ra
cảnh bịt mũi uống nước hoàng liên của nữ nhân ghê tởm này, tâm trạng
không khỏi rất sảng khoái.
Lăng Thiên thở dài, nhìn về phía Lăng
Kiếm: “A Kiếm! Ngươi đã cân nhắc kỹ chưa? Cùng giao đấu với một nữ nhi,
cho dù ngươi thắng, ngươi rất vẻ vang sao? Nước hoàng liên này thật
không ít đâu. Làm sao hạ thủ được đây.” Nhìn Lăng kiếm rồi lại chuyển
ánh mắt tới phía Lê Tuyết bên này, ý tứ rất rõ ràng: Dọc theo đường đi
từ Bắc Nguỵ về đến Thừa Thiên ngươi đã khiến Lăng Kiếm đủ khổ. Hôm nay
có nên hạ thủ lưu tình một chút hay không đây!
Lăng Kiếm gật đầu, giận dữ nói: “Công tử! Không phải ta ỷ mạnh hiếp yếu. Ngươi không biết
rồi. Số hoàng liên ta ăn dọc theo đường đi, so với chỗ này tuyệt đối
không ít hơn. Nếu nàng ta có thể giậu đổ bìm leo, thì sao ta lại không
thể tìm về một vốc như vậy!”
Sắc mặt Lê Tuyết tựa hồ rất khẩn trương: “Ngươi chuẩn bị hoàng liên nhiều quá đấy. Hay là giảm một nửa đi được không?”
Lăng Thiên phi thường bất ngờ, hôm nay, đại ma nữ này làm sao vậy, lại có
thể phát ra thiện tâm như thế. Thật đúng là rất nể mặt ta. Nguyện giảm
một phân nửa cũng không phải là ít. Ta sẽ hỗ trợ, làm cho A Kiếm chịu
khổ một chút, bèn nói: “Quả thực là quá nhiều! Phân nửa cũng là quá
nhiều. Hay là một phần năm, một phần mười cũng được mà!”
Lăng
Kiếm khom người nói: "Công tử! A Kiếm biết, người xưa nay vốn thương hoa tiếc ngọc. Nhưng người không biết vị cô nương này đáng ghét thế nào
đâu. Lúc trước nàng đã nhiều lần làm khổ ta lắm rồi!” Quay lại phía Lê
Tuyết, Lăng Kiếm lạnh lùng nói: “Bây giờ nếu sợ hãi, thì sớm trốn đi,
lúc trước khi dày vo ta có nghĩ đến ngày hôm nay hay không!”
Lăng Thiên hơi há hốc mồm. Ta làm sao lại không biết Lê Tuyết kinh khủng thế nào. Trái lại, tiểu tử ngươi đâu biết chỗ kinh khủng của Lê Tuyết chứ.
Nhưng bất chợt nha đầu Lê Tuyết này lại có thiện tâm như vậy. Đây chắc
hẳn là một cái bẫy giăng sẵn bên cạnh, chỉ đợi Lăng Kiếm đến gần là đẩy
xuống. Mình căn bản chỉ là trợ giúp thêm mà thôi. Mà Lăng Kiếm này là kẻ ngu si, đần độn, hố bẫy ngay trước mặt, kẻ khác muốn đẩy hắn xuống, hắn không những không biết tránh, mà còn hùa theo lực đẩy của người ta mà
nhảy thẳng xuống. Đây không phải là sự xui xẻo thúc giục thì còn là cái
gì nữa?
Sắc mặt Lê Tuyết vốn dĩ rất khó nhìn, bèn xì lên một
tiếng vui vẻ: “Lăng đại công tử! Ngươi thấy rồi chứ. Ta không phải là
người dễ đồng ý nhưng ta cũng cho hắn cơ hội rồi. Hắn không muốn nhận
thì ta cũng không còn cách nào nữa cả!” Lăng Thiên đảo mắt khinh thường. Người khác không biết chứ thủ đoạn của tiểu ma nữ ngươi ta còn lạ gì
nữa! Đây không phải là điển hình chiếm được tiện nghi liền khoe mẽ sao?
Lê Tuyết liền tiếp lời ngay vừa cười hì hì, vừa hỏi Lăng Kiếm một câu: “A
Kiếm! Ngươi đã chuẩn bị tốt để chịu đòn chưa?” Thái độ của Lăng Kiếm tức thì trở nên hung dữ, lạnh lùng hừ một tiếng thật mạnh, không khoan
nhượng nói: “Lê cô nương! Ngươi đã chuẩn bị chu đáo để uống nước hoàng
liên chưa?”