Nếu như ta hạ mệnh lệnh này, há chẳng phải là làm vuột mất thời cơ tốt
để tiêu diệt quân địch, còn làm cho cả nhà ta ở vào thế vạn kiếp bất
phục? Đối với nước nhà, đối với hoàng thượng, đối với người thân, đối
với chính ta cũng đều là không có lợi, như vậy Ngọc Học Cung ta sẽ trở
thành kẻ bất trung bất hiếu, vô tình vô nghĩa! Ngọc Học Cung đã ngầm
định sẵn trong lòng, khảng khái nói: “Cách nghĩ của Lăng Công gia khó
tránh có chút hơi không thực tế, xin hãy xuất chiêu đi, đám người chúng
tôi có thể chết trong tay của thiên hạ đệ nhất sát thủ, Đệ Nhất Lâu chủ
âu cũng là không sống uổng đời này! Trước sau gì mọi người đều là cá
chết thì lưới cũng rách, nhưng cũng còn hơn là quay về bị tru di cửu
tộc!”.
Những người còn lại thấy hắn nói như vậy, tên nào tên nấy
đều lộ ra nét do dự, nếu đúng như lời của Ngọc Học Cung, bọn mình nếu
như hạ mệnh lệnh này, hoặc giả không chết tại trận, nhưng lúc trở về
chắc chắn sẽ bị Ngọc Mãn Lâu hỏi tội, đúng là trước sau cũng phải chết,
vế sau còn làm liên lụy đến vợ con và người thân nữa.
“Chuyện đã
đến nước này mà ngươi vẫn muốn làm anh hùng sao? Đúng là ngây thơ đến
buồn cười!”. Lăng Kiếm hừm một tiếng lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn, trong lòng hắn nghĩ thầm, ta khó khăn lắm mới có một lần thiện tâm phối hợp với các ngươi, cho ngươi cơ hội này mà ngươi còn ra vẻ thông minh!
Lập tức sát tâm trỗi dậy, lạnh lùng nói: “Đừng có không biết điều! Nghe
lời ta thì có lẽ còn có đường sống, nếu như nói không, ta lập tức lấy
mạng các ngươi! Ngươi chẳng nhẽ cho rằng ta không làm được?!”.
Ngọc Học Cung khẽ lạnh rợn trong lòng, con người ai cũng sợ chết, tuy vừa
nãy nói khảng khái như vậy, nhưng nếu như có đường sống thật thì có ai
dại gì mà chịu chết, hắn quả thực không dám tiếp tục chọc tức Lăng Kiếm, quay đầu lại nói với đám đông: “Chuyện đã đến nước này, các vị xem phải làm thế nào?”.
Đám đông vừa nãy là lo lắng cho người nhà, mới
hiện lên sự do dự, nếu như có cơ hội được sống, thì đương nhiên là phải
chớp lấy, sao còn phải quan tâm đến thứ khác, nhao nhao nói: “Nhị ca tài trí hơn người, chỉ cần có thể sống mà trở về, tất cả cứ nghe theo sự
xắp xếp của nhị ca, bọn đệ tất cả đều tuân mệnh”.
Ngọc Học Cung
trau mày, nói một cách khó xử: “Lúc này nói thế nào chả được, nhưng sau
khi quay về thì phải ăn nói với hoàng thượng thế nào? Ta lần này dẫn
quân oai nghiêm mà đến, đến nay lại nhục nhã mà về, hoàng thượng nếu như tức giận, vậy thì phải làm thế nào mới được?”.
Một người nói:
“Thế giặc hùng dũng không thể đối địch, bọn ta là vì bảo tồn lực lượng
mà rút quân, hoàng thượng lão nhân gia cũng là người anh minh sáng suốt, chắc sẽ không quy tội, sau khi trở về, tất cả mọi người cùng tấu lên
hoàng thượng là được rồi, pháp bất trách chúng, chắc hoàng thượng không
thể giết sạch chúng ta chứ?!”.
Ngọc Học Cung thở dài một hơi,
nói: “Như vậy là tốt nhất”. Trong lòng hắn nghĩ, biến bọn người này
thành cùng hội cùng thuyền với mình, như vậy thì tính mạng cũng xem như
giữ được một nửa rồi, giờ chỉ còn làm cách nào giải quyết nguy cơ trước
mắt thôi. Nghĩ thế hắn quay đầu lại nhìn Lăng Kiếm: “Lăng Công gia,
chúng ta đã đi đến nhất chí, đồng ý rút quân, mà từ giờ khắc này sẽ
không có thêm bất kì hành động quân sự nào nữa, càng sẽ không truy kích
quý quân. Lăng Công gia võ công tuyệt thế, bọn chúng ta đã tình nguyện
đồng sinh cộng tử, tuyệt đối sẽ không có một ai ích kỉ mà thoát sinh một mình! Lăng Công gia có thể yên tâm!”.
Lăng Kiếm gật gật đầu,
dường như suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy…cũng được! Các người nghĩa
khí sâu nặng như vậy, vậy thì cứ thế đi! Ta đảm bảo sẽ không hạ thủ với
các ngươi!”.
Ngọc Học Cung thở dài một hơi: “Lăng Công gia là cao nhân đương thế, một lời nói đáng giá ngàn vàng, chắc chắn sẽ không nuốt lời!”.
Những người còn lại cũng là thở phào một hơi nhẹ nhõm,
vội vàng thúc giục Ngọc Học Cung phát mệnh lệnh, thả mấy binh sĩ của đế
quốc Thần Châu mà trước đó bắt được ra, sau đó toàn quân rút lui! Cả đám đều có cảm giác như vừa bước ra từ quỷ môn quan, đều cảm thấy vô cùng
cảm kích Ngọc Học Cung!
Thấy hai bên ngừng chiến, binh mã Ngọc
Gia cũng bắt đầu lùi về sau, Lăng Kiếm ngầm thở phào một hơi trong lòng. Không ít những binh sĩ của đế quốc Thần Châu sau khi thoát hiểm, chút
sức tàn cưỡng chế bản thân đột nhiên không thấy đâu nữa, nằm lăn ra
tuyết bất động, không ngờ đến ngồi cũng không thể ngồi dậy được, càng có hơn một nửa trong số đó đã chỉ còn chút ánh sáng le lói, quân địch vừa
rút, liền ngã xuống hi sinh, sự kịch liệt của trận chiến này đúng là quá tàn khốc. Phùng Mặc gắng gượng cơ thể của hắn, mệnh lệnh cho những binh sĩ còn có thể hành động tranh thủ thời gian dọn dẹp chiến trường, những người bị thương nhanh chóng băng bó vết thương, đem xác của những binh
sĩ chết trận thu thập lại, viết tên lên trên, sau đó tập trung ở một
chỗ, nghỉ ngơi đợi quân tiếp viện đến tiếp ứng, tuy những dược phẩm thu
được từ trước là tương đối nhiều, nhưng cũng hoàn toàn không đủ để dùng.
Dựa vào tình hình hiện nay mà nói, tầm không đến 4 nghìn người còn may mắn
sống sót này đều thương tích đầy mình, thể lực dường như đã cạn kiệt,
đến đứng thôi cũng đã cực nhọc vô cùng, chứ đừng nói gì đến trèo đèo
vượt suối trở về trong cái thời tiết bão tuyết mịt mù này.
Gió
lạnh thổi đến, trên sườn núi không có cái gì che chắn, đám người Ngọc
Gia đối diện với Lăng Kiếm vừa lạnh vừa sợ, không ít người run lên cầm
cập.
Lăng Kiếm lạnh lùng đứng nhìn, đột nhiên hắn cảm thấy càng
thêm căm phẫn, quả thực hắn chỉ sợ không kiềm chế được bản thân mình mà
giết sạch chúng, bất giác quay mặt ra chỗ khác, chính lúc này, bỗng cảm
thấy điềm báo cảnh giới trong lòng đột nhiên hiện ra!
Có hai bóng người từ hai lùm cây hai bên đột nhiên phóng ra, hai thanh trường kiếm nhanh như cắt đâm về phía lưng của Lăng Kiếm!
Hai người này chính là hai đại cao thủ kim ngọc của Ngọc Gia cùng đi theo
lần này! Hai người này cũng là tự đề cao thân phận, từ lúc đến đây vẫn
chưa hề xuất thủ, lúc nào cũng khoanh tay đứng nhìn, chỉ đạo chiến cục!
Hoàn toàn không tham gia cuộc vây giết Lăng Vân và Lăng Phong, nếu không chỉ sợ Lăng Phong và Lăng Vân từ sớm đã không còn trên nhân thế này nữa rồi; hơn nữa hai tên này nhìn đội tướng lĩnh của Ngọc Gia cũng không
thuận mắt, tự chúng cho rằng trình độ của chúng là bậc bề trên, căn bản
không coi mấy tướng lĩnh dẫn quân này ra gì, hôm nay lúc xuất quân tấn
công cũng không hề theo đến.
Cho đến khi nhận được lệnh rút quân, hai người mới đột nhiên cảm thấy chuyện này khó tránh có chút không tầm thường, chắc chắn là đã xảy ra chiến biến lớn! Do đó mới vội vã tìm
đến, vừa đẹp thấy Lăng Kiếm đang một mình trông coi các tướng lĩnh nhà
mình, lập tức đại nộ, không suy nghĩ gì xuất thủ luôn.
Tuy sự
việc có chút đột ngột, nhưng thân người của Lăng Kiếm khẽ lay động bay
về phía trước, dường như là đã có chuẩn bị từ trước vậy, người còn đang
trên không mà thanh trường kiếm đã xuất thủ, cũng không thèm quay người
lại, kiếm đâm ngược lại phía sau, choeng choeng hai tiếng, chặn hai
thanh trường kiếm sang một bên.
Hai người tức giận hừm một tiếng, phát động tấn công như cuồng phong bạo vũ.
Lăng Kiếm vẫn không quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trước
mặt, sự trấn tĩnh trong mắt và sát khí nghùn ngụt làm cho mấy người này
trong lúc có cứu viện đến mà cũng không dám có bất kì sự manh động nào!
Thanh trường kiếm trong tay giống như là mọc mắt vậy, quay lưng lại đấu với
hai cao thủ kim ngọc, nhưng mỗi nhát kiếm đều chuẩn xác vô cùng , đối
phó một cách ung dung tự tại, không những thế động tác càng ngày càng
nhanh, đến cuối cùng những tiếng choeng choeng như hòa thành một thể,
thế kiếm cuộn trào mãnh liệt, giống như là trường giang cuộn sóng, những âm thanh vang lên càng ngày càng dày, như là mưa rào gặp mái tôn!
Hai người sau lưng càng đánh càng thấy kinh hoàng, võ công của người này
đúng là không thể khinh thường! Cao đến mức khó bề tưởng tượng, hai
người đánh lén bất ngờ, không những bị hắn chặn cứng, mà còn là chặn một cách nhẹ nhàng như vậy. Hai người này không biết, Lăng Kiếm vốn dĩ là
bậc tổ tông trong lĩnh vực đánh lén người khác, lúc nào hắn cũng phòng
bị sẵn sàng trước những đòn đánh lén bất ngờ, mấy cái trò thích sát trẻ
con đó của chúng, làm sao có thể giết nổi Đệ Nhất Lâu chủ?.
Trong lòng hai người kinh hoàng trước võ công cao minh của Lăng Kiếm, chỉ sợ
là hai người không thể địch lại được, bất giác thế kiếm trùng xuống.
Chính tại lúc này, Lăng Kiếm đột ngột xoay người lại như một cơn gió lốc, một tiếng gầm vang lên, ánh mắt sắc nhọn, toàn thân sát khí cuồn cuộn, tay
trái đánh ra một chưởng, chưởng lực tuôn trào thế như dời núi lấp biển,
người phía bên trái dốc toàn lực chống đỡ, nhưng bị ép lùi liên tiếp hai bước; mà lúc này thanh trường kiếm trong tay phải của Lăng Kiếm đã lóe
lên những sắc đen tuyền, đâm đến người ở bên phải với tốc độ như vũ bão!
Nhát kiếm này vô cùng đột ngột, cự li 3 trượng dường như không còn tồn tại!
Trước đó Lăng Kiếm chỉ lựa chọn cách thức thủ thế, dường như là ở vào thế hạ
phong, không ai ngờ rằng hắn vừa xoay người là đã chuyển sang thế công,
mà còn là đòn kiếm với tốc độ kinh hồn như này! Sự thay đổi này quả thật quá đột ngột, nằm ngoài ý liệu của tất cả những người có mặt!
Thanh trường kiếm của người ở phía bên phải đang đâm đến vai trái của
Lăng Kiếm, lúc này chiêu thức đã định, không còn kịp để thu kiếm lại,
nếu như bị nhát kiếm này của Lăng Kiếm đánh lùi, thì sự chủ động sẽ hoàn toàn mất đi, đến lúc đó dựa vào công phu của Lăng Kiếm, hai người này
nếu mất đi sự chủ động, chỉ sợ sẽ không bao giờ có thể là đối thủ của
hắn, thậm chí động cái là có thể mất mạng! Thế là hắn đột nhiên ngiến
răng, dứt khoát vận thêm vài phần công lực. Trong lòng nghĩ thầm, tương
phùng đường hẹp dũng giả thắng, ngươi có dũng khí liều mạng, chẳng nhẽ
ta không có? Ta không tin tiểu tử ngươi xem cái chết nhẹ tựa lông hồng!
Tốc độ đường kiếm của hai bên là tương tương nhau, ta xuất kiếm trước,
chắc chắn có thể đâm trúng ngươi trước!
Nghĩ vậy, hắn không lùi
mà tiếp tục tấn công, thanh trường kiếm “roẹt” một tiếng, quả nhiên đâm
trúng vai trái của Lăng Kiếm trước, nhưng hắn bỗng cảm thấy mũi kiếm
dường như bị vật gì đó cản lại, hoàn toàn không thể đâm vào được tiếp,
lập tức cảm thấy bàng hoàng!
Lại nói, sao tên tiểu tử này đột
nhiên dám liều mạng, hóa ra là trên người mặc bảo giáp đao thương bất
nhập! Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng!
Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, hắn không bao giờ còn có cơ hội để hối hận nữa!
Thanh trường kiếm của Lăng Kiếm đột nhiên hất lên trên, người này chỉ cảm
thấy mát lạnh ở cổ họng, tiếp đó dường như tất cả mọi ý thức đều rời xa
hắn, nhất kiếm phong hầu!
Trong mắt người này là thần sắc không muốn tin, hoặc giả là không dám tin vào sự thật, từ từ ngã xuống!
Người này đã tính toán sai lầm, nếu như Lăng Kiếm không nắm chắc có thể giữ
được tính mạng mình, thì làm sao hắn có thể trong lúc các huynh đệ đang
cần hắn nhất mà liều mạng được? Trong khi đó Lân Giáp Long chính là thứ
mà Lăng Kiếm dám dùng để đánh cuộc cả tính mạng! Chỉ có điều dùng cách
thức này… đúng là có hơi bỉ ổi một chút….
Nếu như là lúc bình
thường, Lăng Kiếm chắc chắn là chẳng thèm làm như vậy, nhưng lúc này hắn liên tiếp mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ để đến đây, nhìn bề ngoài
thì có vẻ thần hoàn khí túc, đang nắm trong tay sự sinh tử của cả một
đám người Ngọc Gia! Nhưng sự tiêu hao về nội lực và sự mệt mỏi về thể
xác quả thực đã có chút vượt quá giới hạn, đến nay lại đồng thời đối
diện với hai đại cao thủ, cho nên Lăng Kiếm chỉ có thể tốc chiến tốc
thắng, bất luận là dùng thủ đoạn gì, chỉ cần địch chết mình sống thì đều là thủ đoạn tốt nhất! Giữa sự sống và cái chết, không phân biệt bỉ ổi
hay cao thượng! Đối với câu nói mà Lăng Thiên nói với hắn này, Lăng Kiếm lúc này đây dường như có được một sự thể hội hoàn toàn mới! Nhìn bọn
Phùng Mặc thương tích đầy mình, Lăng Kiếm không dám tưởng tượng nếu như
hắn ngã xuống thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Trên vai của ta, còn
đang phải gánh vác tính mạng của hàng ngìn huynh đệ! Khóe miệng Lăng
Kiếm nộ ra nét gì đó rất tàn khốc, cho nên, giết!
Ngay chính lúc
Lăng Kiếm xoay người, đám người Ngọc Gia vốn dĩ cho rằng có thể thừa cơ
chuẩn bị toàn lực phối hợp để xuất thủ, chúng đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, trong lòng nghĩ thầm, nếu như có thể giết được Đệ Nhất Lâu chủ, chắc
chắn có thể lấy công chuộc tội, thậm chí còn có thể điều quân quay trở
lại giết sạch đám tàn binh. Nhưng nào ngờ suy nghĩ vừa mọc ra trong đầu
đã phải chứng kiến cáo cảnh tượng không thể tin được vừa rồi; cả đám lập tức cảm thấy như da đầu muốn nứt toác ra, toàn thân trên dưới cảm thấy
lạnh băng băng!
Chỉ là trong thời gian đưa mắt nhìn nhau thôi, mà có thể trong sự vây đánh của hai cao thủ cấp kim ngọc đánh lui một,
giết chết một! Phải có thực lực như nào mới có thể làm được như vậy?!
Lăng Kiếm lạnh lùng hừm một tiếng, ngay trong lúc một tên cao thủ khác còn
đang gào thét bi thương uất ức, thân người và thanh trường kiếm đã đột
ngột vọt lên lưng trời, tiếp đó xuất hiện một luồng ánh sáng trắng rực
rỡ, bắn về phía người đó!
Tên cao thủ kim ngọc này gầm lên một
tiếng, đột nhiên thanh trường kiếm vung lên, thi triển tuyệt chiêu người kiếm hợp nhất, đâm về phía luồng ánh sáng trắng rự rỡ đó của Lăng Kiếm, không ngờ hắn chơi đòn hi sinh, ngọc nát đá cũng phải tan, đồng quy vu
tận!
“Ầm” một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí bắn tứ tung, trong
vòng cự li ba trượng, những đám tuyết dầy hoàn toàn biến mất, lộ ra lớp
đất đen đen bên dưới. Mà tên cao thủ kim ngọc của Ngọc Gia đó cũng không thấy đâu nữa, giữa lưng trời hiện ra những lớp sương mờ mang màu đỏ của máu, mang theo những mảng thịt bắn ra xung quanh. Dưới tuyệt chiêu
người kiếm hợp nhất của Lăng Kiếm, tên đó nào chỉ trúng có vài trăm vạn
nhát kiếm? Không ngờ đến một miếng thịt to bằng đầu ngón tay cũng không
thấy đâu!
“Ọe…” Đám người đứng nhìn sắc mặt trắng bệch, bị những
mảng thịt và máu trong không trung bắn vào người, đột nhiên từng tên một gập người xuống, dường như muốn nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
“Xét cho cùng thì vẫn là chưa đạt đến trình độ kiếm thuật của Thủy Vô Ba!
Nếu như thật sự đạt đến, thì lớp tuyết dưới mặt đất và những lùm cây
xung quanh sẽ không bị ảnh hưởng, công tử nói không sai, uy lực của
chiêu này, ta xét cho cùng thì vẫn là lãng phí đi hơn một nửa!”. Lăng
Kiếm vừa nghĩ thầm vừa chầm chậm từ không trung rơi xuống, trên mặt có
chút suy tư. Trên chân hắn có vài vết thương khá sâu đang từ từ rỉ máu,
lớp áo thân trên bị vô số những đường kiếm chém cho tả tơi, lộ ra chiếc
bảo giáp lấp lánh bên trong.
Từ xa vang đến những tiếng rầm rập,
7, 8 bóng người lao vọt đến, chính là bọn Lăng Trì. Phía sau họ, đại
quân của đế quốc Thần Châu từng đội từng đội không ngừng mọc ra, đội
hình chỉnh tề nghiêm trang.
Đội quân trong tay của Phùng Mặc nhìn thấy sự xuất hiện của quân đội nhà mình, thấy cái khí thế hùng tráng
đó, ai cũng trăm nghàn cảm xúc đan xen, bất giác ôm chặt lấy thi thể
chiến hữu của mình, gào khóc những tiếng nghẹn ngào.
Lăng Kiếm
ngẩng đầu nhìn trời than thở một hơi dài, lạnh lùng liếc nhìn bọn Ngọc
Học Cung một cái, vung tay, nói: “Rút! Quay về Thừa Thiên!”.
Bọn
Ngọc Học Cung như vừa được đại xá tội chết, rối rít cảm tạ. Ai nấy đều
thở phào nhẹ nhõm, có thể sống mà quay về từ lưỡi kiếm của Đệ Nhất Lâu
chủ, quả thật đúng là kì tích, giống như là mồ mả tổ tông đột nhiên bốc
khói xanh vậy. Sau sự căng thẳng cực độ, bỗng được giải thoát, có mấy
người dường như là đã mất sạch sức lực, lắc lư nghêng ngả, ngồi phịch
xuống đất.
Ngọc Học Cung cúi thấp đầu, trong lòng hắn đột nhiên
nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lăng Kiếm: “Rút! Quay về Thừa Thiên!”.
Mắt hắn bất giác sáng lên.