Ngọc Học Cung đang nghĩ, viện binh của đế quốc Thần Châu đã đến, lấy
binh lực mà nói, hai bên lúc này là sức mạnh ngang nhau, thậm chí bên
đến quốc Thần Châu còn hơi chiếm thế thượng phong. Nhưng chuyện đầu tiên mà chúng làm trong hoàn cảnh này lại là rút quân về Thừa Thiên! Xem ra, Lăng Thiên hoàn toàn không muốn khai chiến trong tình trạng thời tiết
như này!
Thông tin này, nhất định phải bẩm báo với hoàng thượng, cũng xem như là lấy chút công chuộc tội
Có điều hắn không ngờ rằng, bọn hắn dẫn quân đến gây nên tổn thất thương
vong lớn như vậy cho đế quốc Thần Châu, một sát thần nổi tiếng như Lăng
Kiếm sao có thể dễ dàng tha cho chúng về? Kể cả là thả ra rồi, thì sao
có thể không có hậu chiêu?
Quân đội của đế quốc Thần Châu đã tiến sâu vào trong rừng, không còn nhìn thấy chút tung tích gì. Hiện trường
lúc này chỉ là một mớ hỗn độn, nhưng xem xét cẩn thận thì có thể nhận
ra, tất cả những thi thể binh sĩ của đế quốc Thần Châu đều đã được đưa
đi! Gọn gàng sạch sẽ, đến những thanh đao kiếm của họ dùng cũng được thu nhặt lại không thiếu một thanh…trên mỗi một thanh đao, kiếm đều có khắc tên của người sử dụng nó, những thanh đao kiếm đó đều sẽ được bồi táng
cùng với chủ nhân của chúng.
Bầu trời vẫn ảm đạm như vậy, những
tiếng gió ào ào thổi tới, bão tuyết đã ngừng, cả sơn cốc này, trong sự
mông lung dường như vẫn nghe thấy đâu đó quanh đây những tiếng hô hào
chém giết, những tiếng binh khí chạm vào nhau tóe lửa…
Chiến sự ở nơi đây tạm thời dừng lại, nhưng, ở mấy phương hướng khác lại là như lửa cháy nhà, càng cháy càng to…
Lăng Thiên đích thân chấn thủ trong hoàng cung ở Thừa Thiên, từng mệnh lệnh
được truyền ra như nước sông hoàng hà chảy về biển lớn, có mệnh lệnh thì dùng ngựa tức tốc truyền tin, có mệnh lệnh thì dùng chim ưng đưa thư,
lực lượng tình báo khắp nơi của Lăng Thiên đều điều những người tinh
nhuệ dưới chướng tất cả tập trung ở phía Bắc. Tổng quân sư Mạnh Li Ca
bày mưu tính kế, điều binh khiển tướng, bận đến tối tăm mặt mũi.
Dưới sự xắp đặt của Lăng Thiên và Mạnh Li Ca, đại quân của Diên Hải, Đông
Phương Kinh Lôi, Thẩm Như Hổ ở phía bắc lấy Thẩm Như Hổ làm trung tâm,
nhanh chóng tiến hành dồn quân mang tính sách lược, một khi tập trung
lại được với nhau thì sẽ thật sự là đại quân trăm vạn thật sự, đây sẽ là lực lượng cực lớn, bất kì một cao thủ nào, trong biển người dày đặc này đều sẽ biến thành không có đất dụng võ! Kể cả là sát thủ tuyệt thế như
Lăng Kiếm cũng sẽ không có đất để xuất thủ!
Sự tập trung của đại quân ba phương, tạo cho Ngọc Gia một giả tượng cực kì rõ nét, đó chính là, trận quyết chiến sắp bắt đầu!
Nếu như nhìn vào ý đồ của đế quốc Thần Châu, thì thấy có ý rời trận đại
quyết chiến cuối cùng quyết định vận mệnh thiên hạ này lên sớm hơn dự
kiến! Nếu như không phải là như vậy, việc điều động cả trăm vạn đại
quân, cần phải tiêu tốn biết bao nhiêu công sức tiền của? Nếu như không
có hành động lớn, thì chẳng phải là tất cả đều trôi theo dòng nước? Tuy
quốc lực hiện nay của đế quốc Thần Châu là vô cùng dồi dào, có thể tiêu
hao được, nhưng chắc cũng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi để lãng phí lớn như
vậy mà không thu được cái gì!
Ngọc Mãn Lâu sau khi nhận được
thông tin, quả nhiên không dám có chút gì lơ là, chậm chễ, lập tức trấn
thủ trong hoàng cung điều khiển chỉ huy từ xa, bốn đại quân của Ngọc
Gia, tính tổng cộng lại không dưới trăm vạn đại quân, khẩn cấp tiến hành áp sát về phía quận Yên, chỉ có sự chuẩn bị mới có thể tránh được hậu
hoạn, trăm vạn đại quân của đối phương đã áp sát tiền tuyến, nếu như có
chút sơ xẩy, để cho chúng xông vào địa phận vương quốc Ngọc Gia, thì có
lẽ vạn sự đều đã muộn, động cái sẽ là mối họa vong quốc!
Ngoài
bốn đại quân đó ra, ở các mặt khác của Ngọc Gia cũng bắt đầu không ngừng tăng viện, bất luận là nguồn binh sĩ, lương thực, y dược, chiến mã…đều
lục tục được đưa về phía quận Yên. Mà trong chính lúc này, Ngọc Mãn Lâu
rất kịp thời nhận được bản tấu xin tha tội của bọn Ngọc Học Cung, nội
dung của bản tấu xin tha tội đó làm cho Ngọc Mãn Lâu vô cùng đau đầu
nhức óc, cả thông tin đế quốc Thần Châu rút quân mà Lăng Kiếm tiết lộ
trong lúc “vô ý” lại càng làm cho Ngọc Mãn Lâu cảm thấy kinh ngạc vô
cùng.
Kể cả là dựa vào sự khôn ngoan của Ngọc Mãn Lâu, khi nhận
được thông tin đến từ bọn Ngọc Học Cung, hắn dường như muốn ngất đi, sự
tổn thất trong đó quả thật quá lớn, kể cả là sự hùng hậu của Ngọc Gia
cũng chưa chắc đã gánh chịu được! Khi nghe được thông tin không có lợi
ban đầu, Ngọc Mãn Lâu đã có thể phán đoán ra, đội quân đánh lén Ngọc Gia của đế quốc Thần Châu đó, nhân số chưa chắc đã quá nhiều, nếu không thì không thể tấn công nhanh chóng đến vậy được, mà trong đó chắc chắn sẽ
có một số nhân vật đặc biệt, nhìn vào những chỗ kì quái của trận chiến
đó thì thấy, trong số chúng chắc chắn có sát thủ của Đệ Nhất Lâu phát
huy tác dụng then chốt trong đó.
Tuy hắn không biết những người
này vì lí do gì mà bị bão tuyết làm kẹt trong núi, nhưng Ngọc Mãn Lâu
biết lần này chính là một cơ hội cực tốt, nếu như có thể bắt sống hoặc
giết chết mấy nhân vật quan trọng này, bất luận là đối với Lăng Thiên
hay Đệ Nhất Lâu mà nói, đều là một sự đả kích vô cùng nặng nề, thậm chí
từ đó mà tiêu diệt được Đệ Nhất Lâu cũng chưa biết chừng!
Cho nên Ngọc Mãn Lâu hoàn toàn không xem sự tổn thất đó ra gì, thậm chí là còn
có mấy phần mừng thầm, trước đây những cao thủ trong tộc đều cần phải
hắn hạ mệnh lệnh thì mới chịu xuất chinh, lần này thì lại là chủ động
yêu cầu được xuất binh, hắn đương nhiên là không ngăn cản các cao thủ
dưới chướng muốn tham chiến, thậm chí còn là hữu ý vô ý dung túng cho
chúng.
Đối với Ngọc Mãn Lâu mà nói, dùng sức mạnh như thế này để
đối phó với một đội quân số lượng tuyệt đối không vượt qua con số 2 vạn, tuyệt đối sẽ là lấy đá chọi trứng, giết gà dùng dao mổ trâu! Càng huống hồ có nhiều cao thủ võ lâm trong đó, trong điều kiện bão tuyết phong
tỏa cả ngọn núi, đối phương hoàn toàn không có đường rút lui, nếu như
còn để đối phương chạy thoát hoặc bên mình chiến bại, vậy thì chẳng khác nào gặp ma giữa ban ngày.
Từ đầu đến cuối, điều mà Ngọc Mãn Lâu
thật sự quan tâm chỉ là có thể bắt sống được mấy người, bắt được người
như thế nào, ảnh hưởng của người này đối với Lăng Thiên và Đệ Nhất Lâu
thế nào, có thể dùng những người này làm mồi nhử để thu được lợi ích
càng lớn hơn hay không, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc trận chiến này sẽ thất bại!
Nhưng bản tấu xin tha tội của Ngọc Học Cung đã nói rõ
điểm này một cách không thể rõ ràng hơn, cái chết của hai cao thủ kim
ngọc và gần 50 cao thủ cấp bạch ngọc, càng làm cho Ngọc Mãn Lâu vô cùng
tức giận, hắn khó mà có thể chấp nhận sự thực này! Điều này làm sao có
thể không làm cho hắn giận sôi máu. Còn về kế hoạch mới của đế quốc Thần Châu mà Ngọc Học Cung nói, Ngọc Mãn Lâu tuy kinh ngạc, nhưng hắn bẫn
giữ thái độ hoài nghi, tin tức tình báo bí mật như vậy, làm sao có thể
dễ dàng có được như vậy, có khi lại chính là kế nghi binh của kẻ địch.
Trong lúc tức giận, bọn Ngọc Học Cung đều bị Ngọc Mãn Lâu hạ lệnh giam vào trong thiên lao! Bất kì ai cũng không được cầu xin.
Đệ Nhất Lâu chủ đích thân ra tay cứu viện, sau khi cứu viện lại lập tức
rút quân, đồng thời không có thêm hành động quân sự gì lớn cả, mất tăm
mất tích từ đó. Ngọc Mãn Lâu đoán, đối phương chắc đang ở một nơi bí mật nào đó tiến hành trị thương cho những người bị thương, xem ra trong số
chúng quả nhiên có nhân vật quan trọng của đế quốc Thần Châu!
Hiện nay có suy nghĩ những vấn đề này thì cũng đã muộn rồi, càng nghĩ nhiều thì sẽ chỉ làm tăng lên sự hối hận mà thôi.
Chính tại lúc này, Ngọc Mãn Lâu đột nhiên nhận được tin tức yêu cầu tăng viện của Tây Môn Tạp, nói là đối địch với 70 vạn đại quân của Tiêu Phong
Dương ở biên giới Tây Hàn cũ, do bên mình binh ít tướng ỏi, bị Tiêu
Phong Dương áp chế hoàn toàn, mấy lần tiếp chiến, đều là kết cục thảm
bại; đối phương binh lính tinh nhuệ, lương thảo nhiều, nhân số còn nhiều hơn mấy lần so với quân đoàn của Ngọc Gia, tình cảnh hiện nay của Tây
Môn Tạp, đã là vô cùng nguy cấp! Cầu xin hoàng thượng nhanh chóng tăng
viện binh lực.
Chính tại phương hướng Quận Yên ở phía bắc, trăm
vạn đại quân của đế quốc Thần Châu đang ép sát biên giới, sẵn sàng chiến đấu, sự chú ý của Ngọc Mãn Lâu mấy ngày này đều tập trung ở đó, ai ngờ
phía Tây Môn Tạp ở phía tây lại có vấn đề! Không những thế kẻ đối địch
với Tây Môn Tạp lại là nhất đại quân thần Tiêu Phong Dương, trong tay
lại có 70 vạn đại quân tinh nhuệ!
Điều này cũng khó trách tại sao Tây Môn Tạp lại chịu thiệt thòi, xét cho cùng trong lòng Ngọc Mãn Lâu,
Tây Môn Tạp cố nhiên thông minh, nhưng vẫn là thiếu sự rèn luyện, còn
Tiêu Phong Dương thì là lão già đã cầm quân đi đánh nhau cả đời, Tây Môn Tạp thất bại trong tay hắn, âu cũng là không oan ức. Mà sự sai kém về
binh lực giữa hai bên cũng là quá khác xa nhau. Trong chiến trận, tuy
cũng có thể lấy ít địch nhiều, lấy nhu khắc cương, nhưng những ví dụ đó
đều có một điểm tương đồng, đó chính là người cầm quân bên thất bại lộ
ra sơ hở chí mạng, mà sự sơ hở này bị thống soái đối phương chớp lấy!
Rất rõ ràng, chờ đợi lão già như Tiêu Phong Dương để lộ sơ hở chí mạng
thì đúng là quá không hiện thực!
Nếu cách nghĩ chờ đợi quân địch
xuất hiện sơ hở không thể trở thành hiện thực, thì chỉ còn cách dựa vào
quân lực để đối phó với quân lực, chơi đao thật kiếm thật; nhưng vấn đề
then chốt hiện nay là, đối diện với đại quân 70 vạn của Tiêu Phong
Dương, nếu như quân đến cứu viện mà ít thì cũng chỉ là đi nộp mạng cho
Tiêu Phong Dương, nếu như nhiều quá…, thì bây giờ đi đâu để điều ra hơn
10 vạn binh mãn đây?
Trong lúc không biết làm thế nào, Ngọc Mãn
Lâu truyền lệnh đến Tây Môn Tạp, ra lệnh cho hắn cố gắng cầm cự, bất
luận thế nào cũng không được để quân đội của Tiêu Phong Dương đột phá
phòng tuyến bên mình, một mặt lập tức truyền hiệu lệnh, ra sức trưng
binh trong phạm vi Ngô Quốc cũ, rồi toàn bộ vận chuyển về phía Tây Môn
Tạp.
Còn mười mấy vạn người tiến đánh bọn Phùng Mặc cũng không phải quay về nữa, trực tiếp ngày đêm đến cứu viện Tây Môn Tạp!
Trong mấy ngày Ngọc Mãn Lâu ra sức bày mưu tính kế này, phía biên giới lại có tranh chấp, đại tướng dưới chướng Thẩm Như Hổ là Thẩm Thiết Thành cho
kị binh công kích đường công cấp lương thảo của Ngọc Gia, tuy không hoàn toàn thành công, nhưng cũng dọa cho tướng lĩnh binh sĩ bên Ngọc Gia
toát mồ hôi hột, bắt đầu từ ngày này, những sự xung đột ở biên giới
không ngừng xảy ra, mà càng ngày càng kịch liệt.
Áp lực của đế quốc Thần Châu lên quân đội của Ngọc Gia càng ngày càng lớn! Từng bước biến thành thế sắp có mưa to bão lớn.
Vốn dĩ sau khi binh mã của Ngọc Gia đến đây là chiếm được thế chủ động,
hoàn toàn không ở vào thế hạ phong, nhưng cùng với sự xung đột không
ngừng trong thời gian này, chiến tích về cơ bản là bằng nhau. Nhưng phía sau đế quốc Thần Châu là quận Yên vững chắc, không phải lo lắng gì về
hậu phương, con đường tiếp tế thông suốt, mà cũng nhanh chóng kịp thời
hơn nhiều so với Ngọc Gia, dần dần chuyển sang thế xung đột do đế quốc
Thần Châu gây nên, còn Ngọc Gia thì dần dần phải ở vào thế phòng thủ, cả ngày lẫn đêm những tiếng hò dô chém giết không ngừng vang lên.
Tham vọng muốn đánh của đế quốc Thần Châu là vô cùng mãnh liệt, nhưng tính
đến trước mắt, chỉ là tác chiến trong phạm vi nhỏ, dường như hiện nay
vẫn chưa muốn quyết chiến với quy mô lớn, ít nhất nhìn thì thấy như vậy.
Tướng lĩnh Ngọc Gia ra sức giới bị, còn tăng thêm các trạm canh gác, cả hai
bên có gần 2 trăm vạn người, cứ thế dàn trận sẵn sàng chiến đấu, phía
bên ngoài quận Yên, trên thảo nguyên dài ngìn vạn dặm, cờ bay rợp trời,
quân doanh hai bên thẳng cánh cò bay!
Mà trong mấy ngày hai bên
xung đột này, Tây Môn Tạp và Tiêu Phong Dương cuối cùng cũng đối địch
chính diện với nhau, đánh nhau mấy trận quyết liệt, hai bên đều có
thương vong. Nói một cách tổng thể, vẫn là Tây Môn Tạp rơi vào thế hạ
phong, Tây Môn Tạp tuy lục tục có được sự bổ sung về binh lính, nhưng
tổng số thì vẫn là kém xa so với Tiêu Phong Dương, nhưng đã không giống
trước đó không có sức mà đánh trả, hai bên tạm thời rơi vào trạng thái
giằng co.
Chính tại thời khắc này, Lăng Kiếm mang theo mấy vị huynh đệ, lợi dụng màn đêm đột nhập vào trong đại quân của Tiêu Phong Dương!
Ngày thứ hai, 40 vạn đại quân của Tiêu phong Dương, liền đột ngột phát lệnh tổng tấn công!
Đúng vậy, binh mã của Tiêu Phong Dương tất cả chỉ có 40 vạn, còn Tây Môn Tạp trong lúc báo cáo với Ngọc Mãn Lâu đã báo láo lên gấp đôi.
Khi
Tiêu Phong Dương phát lệnh tổng tấn công, chính là lúc cả đội quân đến
cứu viện vừa đến quân doanh của Tây Môn Tạp, thời gian chuẩn đến kinh
người, làm cho người ta không thể không cảm thán quả nhiên trong đó có ý trời.
Nếu như là sớm một khắc, đại quân của Tây Môn Tạp vì
nghênh đón quân cứu viện mà dàn trận sẵn sàng, không thể chiếm được chút tiện nghi nào. Còn nếu muộn một khắc, đại quân Ngô Quốc cũ sẽ được sát
nhập vào đại quân Ngọc Gia, chắc chắn sẽ làm cho sức chiến đấu của quân
Ngọc Gia tăng lên, kể cả là lúc đầu bị đánh quả bất ngờ không kịp trở
tay, nhưng chỉ cần giữ được đội hình, là có thể khó phân thắng bại,
không biết chừng còn là bên đế quốc Thần Châu bị thiệt thòi lớn. Nhưng
lại cứ là lúc này đột nhiên phát động tấn công, lại chính là đánh rắn
đánh nát luôn đầu!
Cả quân doanh hoảng loạn, có kẻ ra có kẻ vào,
lương thảo và vật dụng quân nhu càng là làm cho các quan quân nội vụ
toát hết mồ hôi, hai quân chính thức hội soái, nhưng tướng lĩnh cao cấp
hai bên còn chưa kịp chạm mặt nhau, đang cố gắng ra sức tiến về sát nhập với nhau thì đế quốc Thần Châu lại đột ngột đánh đến.
Sự hỗn loạn của trận chiến này đúng là trước giờ chưa từng có!
Nếu như chỉ có đại quân của Tây Môn Tạp hoặc là chỉ có quân đội của Ngô
Quốc cũ, thì có lẽ sẽ không loạn như này, nhưng cứ là lúc hai nhà vừa
tập trung lại với nhau thì gặp phải sự đột kích, loạn đến trời đất đảo
điên, đâu đâu cũng là người ngựa ngã bổ nhào, ai nấy kinh hoàng không
biết làm thế nào, ai cũng chỉ hận sao cha mẹ không sinh mình ra có nhiều hơn hai chân. Đặc biệt là quân đội của nước Ngô cũ vừa mới đến, do hành quân gấp, cứu viện khẩn cấp, cho nên đến nơi đây là thể lực đã hao tổn
không ít, nhưng lại phải trực tiếp chịu đựng sự tấn công mãnh liệt nhất
của Tiêu Phong Dương, lập tức biến thành hỗn loạn vô cùng, cả đám ào ào
bỏ chạy tìm đường sống.
Quân đội của Tây Môn Tạp vốn dĩ đội hình
chỉnh tề, nhưng lại bị chính quân cứu viện của mình xông đến làm cho
toán loạn, không còn hình thành được một chút sức chiến đấu nào.
Mà điều làm người ta cảm thấy đáng ngờ nhất là, Tiêu Phong Dương trước giờ hành sự vô cùng cẩn thận lại xuất động toàn quân, ra sức tấn công, đến
lính nấu cơm cũng không giữ lại, toàn quân đều lao lên.
Thế là, hai đại quân vừa hội soái của Ngọc Gia triệt để gặp phải bi kịch.
Gần như là ý đồ muốn thử đối địch lại cũng không có, Tây Môn Tạp lập tức
quyết đoán, dẫn theo binh mã của mình tháo chạy. Chủ soái tháo chạy, lập tức 20 vạn đại quân dưới chướng hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, tháo
chạy như kiểu dân chạy lũ.
Lại nói quân đội nước Ngô cũ vừa trèo
đèo vượt núi trong môi trường tuyết ngập đến đầu gối để đến đây, chính
là lúc đang mệt mỏi nhất, thậm chí rất nhiều binh sĩ sau khi trông thấy
đích đến liền ngồi phịch xuống đất, thở phì phà phì phò, mệt đến gần như không muốn ăn cơm. Tiếp theo đó là sự công kích mãnh liệt của Tiêu
Phong Dương, rất nhiều người trong lúc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy
ra thì đã thành ma dưới lưỡi kiếm, trong phút chốc liền bị những kị binh tinh nhuệ của đế quốc Thần Châu giết đến giết lui như kiểu đang cày
ruộng, mà còn là đồ sát trên diện rộng.
Các tướng lĩnh dẫn quân
căm phẫn nhìn theo phương hướng là Tây Môn Tạp tháo chạy, vừa khóc vừa
chửi: “Không ngờ lão tử dẫn 15 vạn đại quân gian khổ đường dài mất ba
ngày lại là đến đây để vào chỗ chết! Tây Môn Tạp, CMN mày chạy cũng
nhanh thật ya!”.
Tây Môn Tạp lúc này cũng là nộ hỏa xung thiên,
chỉ muốn giết người, những người có thể chạy thoát cùng hắn chỉ có không đến 10 vạn binh mã, còn lại đều là bỏ mạng trong cuộc đột kích bất ngờ
này.
“Trong quân ta chắc chắn có nội gián! Nếu không Tiêu Phong
Dương tuyệt đối không thể nào lựa chọn thời cơ trùng hợp đến vậy để tấn
công! Không thể nào có sự trùng hợp đến vậy!”. Tây Môn Tạp hét lớn,
dường như là tức giận đến sắp không được rồi.
“Đại soái nói đúng
lắm! Trùng hợp thế này há là sự ngẫu nhiên? Trong quân ta chắc chắn có
nội gián!”. Một tướng lĩnh chạy bên cạnh hắn đến mũ cũng bay đâu mất,
cưỡi trên ngựa, hai con mắt như muốn lòi ra ngoài.
“Không sai!
Tiêu Phong Dương trước giờ luôn thận trọng, lần này nếu như không chắc
chắn, hắn lấy đâu ra cái gan xuất động toàn quân? Cho hắn thêm hai cái
gan hắn cũng không dám! Hơn nữa, những kế sách lần trước của đại soái rõ ràng là hoàn hảo vô cùng, nhưng không ngờ đều bị Tiêu Phong Dương như
biết trước mà mai phục, trong đó chắc chắn có nội gián”. Một tướng quân
khác đang nổi giận đùng đùng nói, đồng thời còn giải thích luôn cho mấy
lần thất bại trước đó của Tây Môn Tạp: “Nếu như để ta biết được thằng
khốn nạn nào bán đứng chúng ta, lão tử sẽ ăn sống hắn từng miếng một”.
Thất bại một cách mơ hồ không rõ ràng như này, đối với những tướng tĩnh thân trải trăm trận mà nói, quả thực là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời làm lính! Chả trách họ lại phẫn uất như vậy.
Tất cả đều không chú ý thấy, đại soái của họ cưỡi trên ngựa đột nhiên khẽ rùng mình mấy cái.
Đến lúc có thể dừng lại, hội hợp với đại quân mà lúc tấn công bọn Lăng
Phong, Lăng Vân đó, nhìn bộ dạng như mất hồn của đám tàn binh bại tướng
còn khoảng 8, 9 vạn người này, Tây Môn Tạp nhanh chóng cho cả lũ nghỉ
ngơi điều chỉnh tại chỗ một lát, sau đó lập tức viết một bức thư xin tha tội trình lên Ngọc Mãn Lâu; mặt khác cũng báo cáo thông tin e ngại
trong quân có số lượng lớn gián điệp của Lăng Kiếm lên Ngọc Mãn Lâu,
đồng thời thận trọng đề xuất kiến nghị: cần phải điều tra triệt để
chuyện này, nếu như đế quốc Thần Châu nắm vững các hành động quân sự của chúng ta như lòng bàn tay, thì còn biết đánh trận thế nào?
Bức thư này của Tây Môn Tạp quả nhiên thu hút được sự xem trọng cao độ của Ngọc Mãn Lâu.
Chả trách Tây Môn Tạp lại thất bại thảm hại như vậy dưới tay Tiêu Phong
Dương, hóa ra là như vậy! Đối phương nắm rõ như lòng bàn tay mọi hành
động của Tây Môn Tạp, nếu như không thất bại thì mới là lạ đấy! Kể cả
đổi thành mình đích thân dẫn binh, chỉ sợ không tránh được thất bại ya.
Trong tình trạng như vậy mà Tây Môn Tạp vẫn có có thể cầm cự với 70 vạn
đại quân của Tiêu Phong Dương trong thời gian dài như vậy, mà còn có thể dẫn theo mười mấy vạn người chạy thoát được trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, đối với một thống soái trẻ tuổi mà nói, đã là vô cùng đáng quý
rồi.
Cho nên Ngọc Mãn Lâu không những không trách phạt, mà còn ra thánh chỉ hỏi han an ủi, còn về số quân còn lại của Tây Môn Tạp, lệnh
rút về căn cứ để chỉnh đốn.
Nhưng chính lúc này, đại quân của
Tiêu Phong Dương sau khi tiêu hóa xong chiến quả vừa rồi, vẫn chưa thỏa
mãn, truy đuổi đến cùng, rõ ràng là thái độ thừa cơ triệt hẳn đường sống của nhau.