Ngọc Tiêu Nhiên cẩn thận đưa tay chân của lão về nguyên vị, cả thân hình đều giãn ra rồi mới đứng dậy, đối diện với Lăng Kiếm, mặt không chút
biểu cảm, nói: "Thân thủ của các hạ cao minh như vậy, lại đối đãi với
khách từ xa đến như thế, không khỏi quá đáng quá sao? Cái này gọi là
giết người chẳng qua chỉ là một cái gật đầu! Ngươi vũ nhục trưởng lão
của Ngọc gia như vậy, chẳng lẽ trong lòng cảm thấy thoải mái lắm ư?"
Lăng Kiếm lạnh lùng nhìn lão, nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời phải giữ lấy lời. Lúc trước ta đã nói phải để hắn lăn
tuyết cầu, nếu không làm được thì há chẳng phải là Lăng Kiếm ta chỉ biết nuốt lời sao? Ta tuy đọc sách không nhiều, nhưng cũng biết ngươi sinh
ra giữa thiên địa, không giữ chữ tín thì không có chỗ đứng chân, các hạ
há chẳng phải cũng từng nói "rốt cuộc là ai lăn tuyết cầu thì còn chưa
biết chắc đâu" ư? Sao hiện tại lại hoàn toàn thành một mình ta không
đúng? Nếu vừa rồi ta bại, người hiện giờ lăn tuyết cầu chính là ta. Đây
là chuyện rất công bằng, chẳng lẽ Ngọc gia trước giờ luôn cưỡng từ đoạt
lý như vậy ư?"
Ngọc Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, một hôi au mới bật cười dữ tợn: "Không sai, trong võ lâm, vốn chính là cường giả
vi tôn, quyền đầu lớn thì là đạo lý! Đã như vậy, lão phu hiện tại xin
được thỉnh giáo hai chiêu với các hạ. Thế nào? Các hạ có gan phụng bồi
không?"
Nói xong, mắt của Ngọc Tiêu Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào
Lăng Kiếm, tay phải khẽ động, án lên chuôi kiếm. Lập tức, một cỗ kiếm
khí hừng hực bức người mạnh mẽ ùa ra.
Ngọc Tiêu Nhiên trong lòng
tức giận đến nỗi sắp nổ tung, cũng bất chấp lời nhắc nhở gì đó của gia
chủ. Trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ, chính là cho dù mình táng thân ở đây thì cũng phải bầm thây tên gia hỏa đáng ghét ở trước mặt thành
trăm. Bất kể thiếu niên ở trước mặt có nghênh chiến hay không, Ngọc Tiêu Nhiên đều quyết ý phải kích sát hắn!
Muốn đấu kiếm với ta ư? Lăng Kiếm cười khinh thường, đúng là không biết thế nào gọi là chết!
"Các hạ đã không có dị nghị gì, vậy thì chuẩn bị tiếp chiêu đi, sinh tử
thắng bại, tùy vào thiên mệnh. Đao kiếm vô tình mà." Giọng nói của Ngọc
Tiêu Nhiên giống như là gió lạnh từ vạn tái băng quật thổi ra, mang theo sát cơ lạnh căm.
Một câu này được nói ra, rõ ràng đây chính là sinh tử chi chiến.
"Ngươi muốn chết à?" Lăng Kiếm lạnh lùng nhìn lão, nói với vẻ thương hại:
"Sống lâu quá rồi nên thấy chán phải không? Nếu ngươi hiện tại dừng tay, có lẽ còn có thêm được mấy năm thọ mệnh đấy!"
"Tiểu tử, đi tìm
chết đi!" Keng một tiếng, một đạo bạch quang lóe lên, trường kiếm của
Ngọc Tiêu Nhiên ra khỏi vỏ, ngươi theo kiếm mà đi, giống như du lòng
xoay quanh Lăng Kiếm. Thân pháp vừa rồi Lăng Kiếm lộ ra tuy rất nhanh,
nhưng Ngọc Tiêu Nhiên tự tin có thể khắc chế được. Hơn nữa nếu võ công
của Lăng Kiếm chỉ dừng lại ở như vừa rồi, Ngọc Tiêu Nhiên thậm chí có
lòng tin rằng trong vòng mười chiêu có thể giết được Lăng Kiếm. Dẫu sao
thì Ngọc Tiêu Nhiên là đầu não trong đoàn người đến đây lần này của Ngọc gia, thực lực tất nhiên là hơn xa lão già thấp béo vừa rồi.
Đáng tiếc là lão tính sai rồi, không phải biểu hiện ra bao nhiêu thực lực thì chỉ có chừng ấy thực lực đâu.
Mặt Lăng Kiếm hiện lên một nụ cười, trong màn kiếm quang dày đặc, không ngờ lại đi lại rất tự nhiên, tốc độ không ngờ lại nhanh hơn hẳn vừa rồi.
"Bốp!" Thân hình giống như một làn khói xanh của Lăng Kiếm vụt ra khỏi giữa
sân, đứng ở đằng xa, hờ hững nói: "Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của
ta ư? Ta chỉ là không muốn giết ngươi mà thôi."
Trên mặt Ngọc Tiêu Nhiên, có một dấu bàn tay rất rõ ràng.
Vô cùng nhục nhã.
Ngọc Tiêu Nhiên cơ hồ là xấu hổ đến nỗi muốn tự sát! Nghiến răng ken két,
hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Kiếm như muốn ăn người.
Đặc biệt
là hai câu đó của Lăng Kiếm, "không muốn giết ngươi mà thôi". Ngươi ở
trước mặt mọi người khiến cho lão phu phải nhục nhã đến vậy thì so với
giết ta còn khó chịu hơn. Tiểu nhân ti bỉ.
Ngọc Tiêu Nhiên đã mất hết toàn bộ lý trí, hoàn toàn không để ý đến thực lực chân chính của
Lăng Kiếm còn hơn xa lão, trong lòng chỉ muốn lao lên trước mà liều
mạng.
"Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Sao lại hỗn loạn như
vậy hả!" Một giọng nói như mây nhạt gió thoảng nhưng lại mang theo sự uy nghiêm vô hạn đột nhiên vang lên: "Nhiều người như vậy tụ lại ở đây làm gì? Tản hết đi!"
Lời này vừa được nsoi ra, tất cả những người
tạp vụ đang xem náo nhiệt của Lăng phủ biệt viện lập tức tản đi. Trong
nháy mắt khung cảnh lại trở nên vắng lặng.
Một thiếu niên áo
trắng ung dung đi tới. Trong gió tuyết ngập trời, giống như là thần tiên trên trời, đạp tuyết mà đi. Chính là Lăng Thiên.
Mắt thấy cục diệp sắp không thể thu thập được, Lăng đại công tử liền xuất hiện kịp thời, thu thập tàn cục.
"Lăng Kiếm? Ta bảo ngươi ra ngoài xem xem là phát sinh chuyện gì mà ngươi sao lại chơi đùa ở đây. Ngươi còn không mau đi mài mực cho bản công tử,
đúng là muốn phản rồi!" Lăng đại công tử tựa hồ như rất tức giận: "Bản
công tử nổi thi hứng, đang đợi tên tiểu tử ngươi đi mài mực đó! Ngươi
không ngờ còn thảnh thơi đứng ở đây, đúng là đáng ghét. Đợi lát nữa bắt
ngươi chép phạt một trăm lần thiên tự văn, không chép xong thì không cho ăn cơm!"
Lăng Kiếm ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói gì, giống như là một cái túi để Lăng Thiên trút giận. Nào còn uy phong như vừa rồi.
Ngọc Tiêu Nhiên lúc này vẫn tức giận bừng bừng, sao có thể bỏ qua, hung hăng đứng dậy, nói: "Ngươi chính là Lăng Thiên công tử? Đạo đãi khách của
Lăng gia các ngươi đúng là..."
Còn chưa nói xong thì đã bị Lăng
Thiên ngắt lời, mặt đầy vẻ tươi cười nói: "Vị này chắc chính là Ngọc
Tiêu Nhiên Ngọc trưởng lão đỉnh đỉnh đại danh phải không? Cửu ngưỡng đại danh như sấm bên tai, như trăng sáng trên cao. Hôm nay được gặp, quả
nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, gặp mặt còn hơn nghe danh! Đúng
là danh bất hư truyền! Ha ha!"
Ngọc Tiêu Nhiên mặt đỏ bừng.
Trên mặt còn mang theo dấu tay của người ta. Nghe những lời Lăng Thiên nói,
tên Lăng Kiếm này tựa hồ như đúng là một thư đồng, giống như trong tư
liệu của nhà mình đã ghi. Mà lúc này Lăng Thiên nói cái gì cửu ngưỡng
đại danh như sấm bên tai, quả thực là một lời châm chọc ác độc nhất.
"Tên tiểu tử này quả nhiên là đáng ghét. Xin ngài một lát đã, ta giáo huấn
hắn trước, sau đó sẽ nói chuyện với trưởng lão." Lăng Thiên quay mặt
lại, lập tức sắc mặt thay đổi, nghiêm giọng nói: "Lăng Kiếm, tên tiểu tử ngươi càng lúc càng không nghe lời! Cả ngày chạy đông chạy tây, gây
chuyện thị phi, còn ra thể thống gì nữa hả? Nếu không phải là ta thấy
ngươi theo ta nhiều năm, nhất định đã đuổi ngươi đi rồi. Ngươi khiến cho Ngọc trưởng lão tức giận, phạt ngươi hôm nay phải chép phạt mười lần
thiên tự văn, ngươi có tâm phục không?"
"Thuộc hạ chịu phạt, tâm phục khẩu phục." Lăng Kiếm cúi thấp đầu, bộ dạng ủ rũ.
"Còn không mau lui xuống!" Lăng Thiên phất tay áo, giọng nói cực kỳ nghiêm nghị!"
"Vâng!" Ngươi Lăng Kiếm rung một cái rồi lập tức vô ảnh vô tung.
Hai người một xướng một họa, chặt chẽ vô cùng, trong thời gian ngươi khác
nói được một câu thì hai người đã nói xong hai ba câu. Sau đó dùng thế
sét đánh không kịp bưng tai biến mất.
Trong quá trình này, bọn
Ngọc Tiêu Nhiên há to miệng,bộ dạng rất muốn được lên tiếng, nhưng Lăng
Thiên lại không cho bọn họ một nửa cơ hội được lên tiếng. Giống như là
sấm sét mưa giông mắng cho Lăng Kiếm một trận, rồi phạt "chép thiên tự
văn mười lần", sau đó thỉ đuổi đi. Đợi khi sáu người có phản ứng thì
trước mắt đã không còn bóng hình của Lăng Kiếm nữa rồi.
Thư đồng? Chép phạt thiên tự văn? Lăng Thiên ngươi lừa quỷ à? Cho dù Lăng Thiên
thực lực có lớn hơn nữa thì cũng còn lâu mới đạt được tới mức xa xỉ như
vậy, khiến một vị cao thủ làm thư đồng cho ngươi. Hơn nữa, Lăng phủ biệt viện của ngươi trên dưới gần ngàn người, chẳng lẽ chỉ có một tên thư
đồng này ư? Lăng Thiên ngươi diễn kịch cũng quá giả dối rồi. Chậm trễ đi mài mực cho ngươi, chẹp phạt mười lần, đặc tội với chúng ta mà chỉ phải chịu phạt như vậy. Cho dù là muốn làm trò thì cũng đừng quá đáng như
vậy chứ? Trời ơi, chúng suy nghĩ cái gì đây!
"Ha ha ha, khiến cho các vị chê cười rồi!" Lăng Thiên vẻ mặt áy náy, nói: "Cái đám gia hỏa
này chính là như vậy đấy, một ngày không bị mắng thì cả người khó chịu.
Ta vừa rồi đã trừng phạt hắn thật nặng ra. Ài, chấp chưởng một gia
nghiệp lớn như thế này, cũng kó lắm. Phải quan tâm từ trên xuống dưới,
tên nào tên nấy đều khiến người ta phải lo lắng, đúng là đau đầu lắm.
Khiến các vị trưởng lão đây phải chê cười rồi."
Sáu người cơ hồ
đều tức đến ngất đi, nghiến đến tê cả răng, nhưng bên ngoài thì vẫn cười ha ha: "Không sao không sao, hạ nhân thôi mà, bọn ta không để ý đâu."
"Thật đúng là khiến người ta phải lo lắng." Lăng Thiên lại cảm thán một câu,
rồi ra vẻ như chợt nhớ ra gì đấy, trợn tròn mắt hỏi: "Theo ta nhớ thì
vừa rồi ở đây nhiều người như vậy, chắc là phát sinh chuyện gì rồi phải
không?"
Ngọc Tiêu Nhiên cơ hồ thổ huyết. Ngươi đúng là biết hỏi
đấy, mới rồi ở đây nhiều người như vậy ngươi không hỏi, hiện tại ngươi
đuổi hết tất cả đi rồi lại hỏi chúng ta? Chẳng lẽ muốn chúng ta phải tự
miệng nói ra nỗi sỉ nhục của chúng ta ư? Đúng là khinh người thái quá!
"Là ta mạo muội rồi." Lăng Thiên xin lỗi: "Nếu không để ta gọi tất cả những người vừa rồi lại để hỏi tử tế. Yên tâm, ta khẳng định sẽ ở trước mặt
mọi người công khai tra hỏi, nếu thực sự đã đắc tội với quý khách, Lăng
Thiên ta sẽ triệu tập nhân mã của cả biệt viện lại. Dưới sự chứng kiến
của mọi người nghiêm trừng bọn chúng một phen, để chư vị quý khách bớt
giận, thế nào?"
Cái gì? Tiểu tử ngươi đã chiếm tiện nghi rồi còn
định khoe mẽ, còn định đem chuyện xấu của chúng ta bố cao khắp thiên hạ
ư? Còn muốn triệu tập tất cả người của Lăng phủ biệt viện lại? Sáu ngươi chỉ cảm giống như là cùng ở trên thọ yến của quốc vương ăn phải một con ruồi, khó chịu muốn chết nhưng lại xấu hổ không dám nhổ ra. Mặt ai cũng đỏ bừng.
"Bỏ đi, cũng không phải là chuyện lớn, chúng ta sao lại đi chấp nhặt mấy tên hạ nhân chứ." Ngọc Tiêu Nhiên trong lòng nổi lên
nỗi xung động muốn bóp chết Lăng Thiên, nhưng ngoài mặt thì vẫn nói với
vẻ tiên phong đạo cốt, lộ ra sự độ lượng hơn người của đại thế gia.
"Ngọc trưởng lão đúng là trong bụng tể tướng có thể chống thuyền." Lăng Thiên vội vàng khen: "Lòng dạ như vậy, thật sự khiến Lăng Thiên khâm phục.
Ngọc trưởng lão không hổ là một cây cờ xí của Ngọc gia, hình mẫu của võ
lâm giang hồ. Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt còn hơn nghe danh. Đúng là danh bất hư truyền!"
"Khụ khụ khụ..." Nghe
thấy Lăng Thiên lại khen y chang như lần trước, khuôn mặt già nua của
Ngọc Tiêu Nhiên đỏ như đít khỉ, vội vàng ho khan, xấu hổ muốn chết nhưng lại có biện pháp nào khác. Biết rõ là Lăng Thiên đang châm chọc, nhưng
vẻ mặt của Lăng Thiên lại chân thành tha thiết, ô nhu ấm áp, nho nhã lễ
độ. Lăng Thiên là khiến cho mọi người tức giận mà không phát ra được, cơ hồ là tức đến vỡ cả bụng.
Đại cục làm trọng, đại cục làm trọng!
Đợi chúng ta nói rõ ý tới đây, đảm bảo tên tiểu tử ngươi sẽ phải khóc,
ngươi đợi đó. Ngọc Tiêu Nhiên thầm lẩm bẩm tự nhắc nhở mình, cuối cùng
cũng trấn an được tâm tình đang kích động.
"Ha ha... Lần này tới
đây, chắc công tử đã đọc qua bức thư mà gia chủ nhà ta đã gửi cho ngài.
Không biết chúng ta lúc nào mới có thể đón tiểu công chúa về Minh Ngọc
thành? Trận chiến một giáp đã sắp tới rồi, thời gian thực sự là không
đợi người." Ngọc Tiêu Nhiên cười khan hai tiếng, giống như là một con
vịt ăn than lửa đỏ rực.