Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 6: Q.7 - Chương 6: Ta muốn Lôi gia




"Ài!" Lăng Thiên thở dài một tiếng, sắc mặt trầm trọng, nói với vẻ thâm tình vô hạn: "Ta và Băng Nhan hai người nhất kiến trung tình, tình đầu ý hợp, tình sâu như biển, trải qua bao nhiêu gian khổ mới có cơ hội ở cùng một chỗ. Cái này gọi là người có chí thì chuyện ắt thành, ngươi có lòng thì trời không phụ... Ta và Băng Nhan mỗi ngày đều sớm chiều bên nhau, cầm sắt hòa minh, cử án tề mi, uyên ương liền cánh, như keo như sơn, khó mà chia lìa..."

Lăng Thiên nói rất thuận miệng, cơ hồ như sao chép lại tất cả trong Bồ Tùng linh.

Sáu trưởng lão đều cảm thấy cả người nổi da gà.

Lời nói này nếu là một người khác nói ra để tán dương tình cảm giữa Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan thì cho dù biết là tâng bốc thổi phồng, nhưng cũng không có gì đáng trách. Nhưng Lăng Thiên không ngợ lại tự mình nói ra thì đúng là có chút hoạt kê.

"Ý tứ của Lăng công tử là?" Ngọc Tiêu Nhiên vội vàng ngắt những lời thao thao bất tuyệt của Lăng Thiên, cơ hồ như muốn bịt tai để không nghe thấy.

"Ta thực sự là không nỡ." Trên mặt Lăng Thiên đầy vẻ đau khổ vì sinh ly tử biệt, vô cùng thổn thức nói: "Cái này... Băng nhan chính là thê tử của ta mà? Ta sao có thể nhẫn tâm để nàng ấy đi làm một chuyện nguy hiểm như vậy?"

Ngọc Tiêu Nhiên biến sắc, thầm nghĩ, quả nhiên là tên tiểu tử này muốn gây khó dễ.

Nhưng lại nghe thấy Lăng Thiên tiếp tục nói: "... Nhưng, Ngọc gia chủ trong thư đã khẩn cầu ta (sáu người trong lòng thầm mắng: Ai khẩn cầu ngươi chứ? Ngươi xứng ư?). Về tình về lý, ta thực sự không nên ngăn cản chuyện này, trong lòng thật sự là vô cùng thống khổ, khó có thể lựa chọn."

Lăng Thiên nhìn Ngọc Tiêu Nhiên, mắt trong veo, nói: "Ngọc trưởng lão, nếu nói thật lòng, cho dù là ngài, có thể trơ mắt nhìn lão bà của mình đi chết không?"

Ngọc Tiêu Nhiên lập tức nổi trận lôi đình. Đây là ý gì vậy?

"... Hơn nữa còn không có lợi ích gì cả..." Lăng Thiên thở dài môt hơi đầy bi thương, có chút ý tứ mất mát: "Chuyện như vầy, chỉ có kẻ ngốc mới bằng lòng. Mấy vị, Lăng Thiên tuy không phải thông minh gì, nhưng chẳng lẽ lại là kẻ ngốc ư?"

Sáu người bị lời nói vô sỉ của Lăng Thiên khiến cho tức ói máu. Nói cả nửa ngày vẫn là muốn đòi lợi ích. Lòng vòng quanh co lâu như vậy, sau cùng vẫn trực tiếp nói ra. Quả nhiên là người không biết xẩu hổ đệ nhất thiên hạ.

"Xin hỏi Lăng công tử. Khụ khụ. Ngài là muốn có lợi ích gì thì mới để tiểu công chúa theo bọn ta về nhà?" Ngọc Tiêu Nhiên bụng ọc ạch, giống như là một con ếch đang tức giận.

"Lợi ích ư? Ngài nói gì vậy?" Lăng Thiên đột nhiên biến sắc: "Chẳng lẽ cảm tình giữa ta và Băng Nhan có thể dùng lợi ích để so sánh ư? Đây là sự vũ nhục rất lớn đối với cảm tình chân thành của bọn ta. Chuyện này bỏ đi!" Lăng Thiên mặt đầy vẻ oán giận.

"Ặc, vừa rồi là lão phủ nhất thời buột miệng, xin Lăng công tử chớ trách." Ngọc Tiêu Nhiên trong lòng càng lúc càng khó chịu. Thầm nghĩ đã làm điếm rồi còn đòi lập đài trinh tiết. Ngươi đệ nhất vô sỉ trong thiên hạ không ai khác ngoài tên tiểu tử ngươi.

"Có điều hai nhà có quan hệ thông gia. Lăng công tử có vấn đề gì thì cứ đề xuất ra đi. Dẫu sao thì cũng không phải là người ngoài mà."

"Thì ra là vậy." Lăng Thiên sắc mặt lập tức bớt giận, nói: "Đã là như vậy thì ta cũng không khách khí nữa."

Ngươi khách khí lúc nào chứ? Sáu người trong lòng thầm mắng.

"Mọi người đều biết, đoạn thời gian trước, Lôi gia không biết từ nơi nào có được tin tức Ngọc gia tiểu công chúa hiện đang ở Lăng phủ biệt viện. Đám tặc tử to gan này, không ngờ lại dám tới xâm phạm, muốn dồn Băng Nhan vào chỗ chết! Chúng ta ra sức phản kháng, cuối cùng cũng đánh bại kẻ địch, bảo hộ tiểu công chúa an toàn." Lăng Thiên sắc mặt hiện ra vẻ bi thương: "Nhưng chúng ta tổn thất thảm trọng, Lăng phủ biệt viện cơ hồ trở thành một đống tro tàn, gia nghiệp tích súc ba đời bị tặc tử Lôi gia cướp sạch sành sanh, nhân viên thương vong thì phải tới cả mười vạn người..."

"Khụ khụ khụ..." Ngọc Tiêu Nhiên ho kịch liệt.

Vô sỉ quá! Vô sỉ quá! Vì sao lại gọi là vô sỉ! Hôm nay cuối cùng cũng được đại khai nhãn giới rồi.

Lôi gia rõ ràng là tới hủy diệt Lăng phủ biệt viện, có liên quan gì tới tiểu công chúa của Ngọc gia chúng ta? Sao tới miệng ngươi lại thành ám sát tiểu công chúa? Nặng lực điên đảo thị phi này cũng quá không theo chuẩn mực rồi.

Hơn nữa, Lăng phủ biệt viện của các ngươi tuy không nhỏ nhưng nếu nói là có thể dung nạp được mười vạn người. Cái nảy quả thực là nói linh tinh, càng đừng nói là thương vong đến mười vạn người. Nếu đúng là như vậy thì sớm đã bị trừ danh trên thế giới này rồi.

Còn nữa, Lăng phủ chủ trai căn bản không bị công kích thì nói gì là bị cướp bóc của cải chứ. Còn nói về biệt việt biến thành một đống hoang tàn... Ngọc Tiêu Nhiên thở dài một hơi rồi nhìn xung quanh, ngươi có bao giờ thấy một đống hoang tàn đẹp đẽ như thế này bao giờ chưa?

"Lôi gia làm ra chuyện như thế này, đúng là người và trời đều phẫn nộ. Loại ý đồ này, chính là địch nhân chung của Lăng gia ta và Ngọc gia các ngài!" Lăng Thiên lời đầy chính nghĩa, nói: "Cho nên, bọn chúng phải trả giá!"

"Ý của Lăng công tử là..." Sắc mặt của Ngọc Tiêu Nhiên trở nên khó coi, lão đã đoán ra ý của Lăng Thiên.

"Chúng ta đã tiến hành truy tìm và báo thù đối với dư nghiệt của Lôi gia. Nhưng, có một bộ phận lại ở địa bàn Ngọc gia các ngài. Chúng ta rất không tiện xuất thủ." Nụ cười của Lăng Thiên biến mất, thay vào đó là vẻ âm lãnh, nói: "Ta muốn người của Lôi gia, tất cả cái đầu của chúng!"

"Nam nữ già trẻ, một người cũng không tha!"

Ngọc Tiêu Nhiên hít một hơi lạnh, sau lưng túa mồ hôi lạnh.

"Lăng gia chúng ta đã làm những gì mà chúng ta nên làm, còn lại chính là chuyện của Ngọc gia các người. Mà các người lại trù trừ không hành động, ta rất bực mình." Lăng Thiên cười gằn hai tiếng nói: "Nếu muốn ta đáp ứng lời thỉnh cầu đón Băng Nhan về của các ngươi, vậy thì giao hết đầu người của Lôi gia cho ta! Chuyện này, không có dư địa để thương lượng, đương nhiên các ngươi cũng có thể cự tuyệt, quyền quyết định nằm trên tay các người."

Ngọc Tiêu Nhiên lập tức đầu to như cái đấu.

Sớm biết lần này tới Thừa Thiên nhất định sẽ có phiền phức, nhưng không ngờ lại gặp phải một phiền phức lớn như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

Lôi gia tới xâm phạm Lăng gia, vốn chính là do Ngọc gia sai khiến, hiện tại Lăng Thiên lại đề xuất điều kiện, muốn Ngọc gia lấy đầu của nam nữ già trẻ còn sót lại của Lôi gia ra làm giá cá. Nếu Ngọc gia đáp ứng, từ nay về sau, các đại gia tộc trong thiên hạ còn ai dám hợp tác với Ngọc gia nữa?

Nhưng nếu không đáp ứng, Lăng Thiên tất sẽ mượn cơ hội này để chế trụ tiểu công chúa, không để nàng ta về tham dự trận chiến một giáp. Một khi như vậy, Ngọc gia trong trận chiến một giáp tuy không đến nỗi chắc chắn sẽ bại, nhưng lại béo nhờ nuốt lời. Mấy năm trước song phương sớm đã định rõ nhân tuyển tham chiến. Ngọc Băng Nhan chính là nữ tử duy nhất đời này của Ngọc gia. Cái này... không phải là khiến người trong thiên hạ chê cười sao? Huống chi Thủy gia chính là đối thủ ngàn năm, vào lúc này mà bày ra một con rồng đen như vậy, Ngọc gia cũng không chịu nổi.

Mà như vậy thôi thì còn đỡ, nhưng tính toán của gia chủ Ngọc Mãn Lâu căn bản chính là nhờ vào trận chiến này, đưa Ngọc Băng Nhan vào chỗ chết, từ đó khiến Lăng gia và Thiên Phong chi Thủy triệt để ở vào thế đối lập. Nếu chuyện không thành...

Trong lời nói của Lăng Thiên một mực chắc chắn rằng Lăng gia và Ngọc gia về khía cạnh đối đã với Lôi gia, chính là ở cùng một trận tuyến. Chẳng lẽ còn muốn tự mình nhảy ra thừa nhận rằng Lôi gia kỳ thực chính là do Ngọc gia chúng ta sai khiến? Trước tiên không nói là có khả năng này hay không, nếu làm như vậy, e rằng Lăng Thiên càng sẽ không để Ngọc Băng Nhan đi.

Khuôn mặt già nua của sáu lão già biến thành khổ sở. Hiện tại bọn họ đã không còn nghĩ tới sự vũ nhục vừa rồi, cũng không còn rảnh mà nhớ. Ai ai cũng nhăn mày nhíu mặt, thở ngắn than dài.

"...Lăng công tử, khụ khụ, bọn lão hủ thì cũng không làm chủ được..." Ngọc Tiêu Nhiên bất đắc dĩ, đành nói là lão không thể tự quyết.

"Ồ, không sao, như thế này đi, ta viết một phong thư, các ngươi đưa cho Ngọc gia chủ, để hắn tới định đoạt." Lăng Thiên cười tủm tỉm nói: "Không gấp đâu, ta có thời gian mà, dẫu sao thì quyết quyết định của chuyện này cũng ở trong tay Ngọc gia các người."

Sáu lão đầu cơ hồ bật khóc. Ngươi có thời gian, nhưng chúng ta lại không có được bao nhiêu thời gian! Quyền quyết định ư? Quyền quyết định cái rắm chó ý!

Lăng Thiên rồng bay phượng múa viết xuống yêu cầu. Nét bút quả thật là khí khái vạn thiên, không hổ với thịnh danh tài tử đương thế. Có điều nội dung lại rất thô bỉ - Ta muốn đầu người của Lôi gia! Toàn bộ!

Người của Ngọc gia đều nói là thời gian rất khẩn cấp, nhưng Lăng Thiên thì lại rất ung dung, ngay cả cái người gọi là thư đồng đó cũng không dùng, tự mình mài mực động bút... Sáu lão đầu miệng méo mắt lệch nhìn hắn viết chữ, vẻ mặt của mỗi người đều giống như là ăn đầy một bụng phân.

Lăng Thiên gấp tờ giấy lại, tiện tay đưa cho Ngọc Tiêu Nhiên, thân thiết nói: "Các vị trưởng lão ít khi tới đây, đúng là quý khách. Ta đây đi an bài, chuẩn bị cho mỗi vị một phòng khách tốt nhất. Các vị ngàn vạn lần đừng khách khí, muốn ăn gì thì cứ ăn cái đó, muốn chơi gì thì cứ chơi nấy, cứ coi như đây là nhà mình. Đúng rồi, các vị tựa hồ không phải là có nhiều thời gian mà."

Nới tới đây thì dừng lại, Lăng Thiên xấu hổ nhắc nhở: "Cho dù không có thời gian thì vẫn cần phải giải quyết nhu cầu sinh lý, lát nữa còn phải về bên đó. Nếu không, nếu không có gì... đặc thù. Nếu... cần thì... cũng đừng khách khí. Lăng gia ta trên dưới tuy không chuyên cái này, nhưng cũng hiểu rõ nhân tình thế thái. Nơi này cách mấy chỗ trăng hoa ở trong thành cũng không quá xa, còn có một chỗ bí mật, chuyên...cái đó. Nếu vị trưởng lão nào có hứng thú, ta sẽ lệnh cho người chỉ đường cho trưởng lão. Tuy người trong Lăng gia đều giữ minh trong sạch, nhưng chỉ đường thì cũng có thể gắng gượng mà làm. Ha ha... tất nhiên, chư vị tuổi lớn rồi, muốn lên cũng không còn sức, chắc không phải là cũng quá cần... Ặc, xin lỗi, thất ngôn thất ngôn. Nếu không có chuyện gì khác thì ta xin cáo lui trước. Gia nhiêm nếu biết mấy vị ta nói với mấy vị trưởng lão cái chuyện tế nhị này, khó tránh khỏi phải chép phạt mấy lần thiên tự văn. Quý khách từ xa đến, những chiêu đãi này vẫn là nên có." Lăng Thiên mặt rất đại nghĩa lẫm nhiên.

Nơi trăng hoa? Nhu cầu đặc thù? Nơi bí mật? Giải quyết yêu cầu sinh lý. Đám người Ngọc Tiêu Nhiên cơ hồ rách toác cả ra đầu, chính đám chủ nhân, người hầu của Lăng gia cái ngươi thi nhau làm trò, còn dám tự xưng là giữ mình trong sạch! Lập tức liền muốn mở miệng chửi, nhưng nghe thấy cái câu "chư vị tuổi lớn rồi, muốn lên mà không có sức, chắc cũng không phải là quá cần thiết" của Lăng Thiên thì ngay cả sức để nổi giận cũng không có. Cả người run rẩy, miệng không phát ra nổi tiếng. Chỉ cần là nam nhân, bất luận là lớn tuổi hay không, nghe thấy câu "muốn lên mà cũng không có sức" thì có ai mà không giận. Mấy vị trưởng lão của Ngọc gia hận không được dùng phương thức không nên nhất để chứng minh rằng mình vẫn được! Có điều cuối cùng là nhờ có định lực kinh người nên vẫn miễn cưỡng nhịn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.