Bận rộn mất ba ngày mới hoàn tất được toàn bộ những “thứ lưu lại” của
hai vị hoàng đế trước. Mấy người lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tiếp theo là đến lượt Lăng Thiên nóng ruột, hắn nóng ruột về điều gì? Chính
là sinh con trai! Có đời tiếp theo thì cuộc sống khổ nan hiện nay mới có hi vọng!
Nhưng muốn sinh con cũng không phải là chuyện đơn giản, đầu tiên phải nhanh chóng làm lễ cưới, thế là một phong trào lớn sôi
nổi lại được bắt đầu, lần này cần phải chuẩn bị một cách hoành tráng phô trương một chút đây.
Đại lễ đăng cơ của Lăng Thiên về cơ bản là
qua loa cho xong chuyện, nhưng lễ cưới lần này bất luận thế nào cũng
không được qua loa, ngày cưới được định vào nửa năm sau, 05/09. Cửu ngũ
chi tôn mà, ngày cưới chắc chắn phải chọn vào thời gian này.
Sau
khi xác định thời gian, mấy nàng liền được người nhà đón về. Đại lục
Thiên Phong đường quá xa xôi, Thủy Thiên Nhu bèn quyết định định cư luôn ở biệt viện Thủy Gia trong thành Thừa Thiên. Tiêu Gia sau khi đến Thừa
Thiên thì đón Tiêu Nhạn Tuyết đi, Lăng Gia một lần đón về ba người là
Lăng Thần, Lê Tuyết và Giảo Nguyệt công chúa.
Ừm, từ trong nhà mình tặng cho của hồi môn, sau đó xoay một vòng trở về gả cho con trai mình. hì
Còn về Ngọc Băng Nhan, Ngọc Mãn Lâu phái Ngọc Mãn Thiên đến đón về.
Đồng thời với đó, Lăng Thiên bố cáo thiên hạ, sắc phong Lăng Kiếm thành thần kiếm công, vị công tước đầu tiên của đế quốc Thần Châu! Đồng thời tác
hợp cho Lăng Kiếm và Tiêu U Hàn, ngày cưới cùng ngày với Lăng Thiên!
Vì chuyện này mà các văn võ bá quan cãi nhau ỏm tỏi, nói là không hợp với
phép tắc, có đến mấy vị đại thần râu bạc quỳ mãi không chịu đứng dậy,
khẩn cầu Lăng Thiên thu hồi lại mệnh lệnh.
Lăng Thiên không biết làm thế nào, đành rời ngày cưới của Lăng Kiếm về ngày 19/09!
Trong địa phận đế quốc Thần Châu, đâu đâu cũng mừng vui reo hò; trong tình
hình miễn đi tất cả các loại thuế, nông công thương đều có được sự phát
triển cực nhanh, chỉ trong cùng một thời gian ngắn đã đều đạt được những sự phát triển không ngờ.
Đại quân của đế quốc Thần Châu sau khi được nghỉ ngơi điều chỉnh, không ngừng hành quân từ các hướng của Đông Nam về Tây Bắc.
Trận chiến bình định thiên hạ, chính là sẽ diễn ra ở Tây Bắc!
Lăng Gia và Ngọc Gia, hai nhà sắp thành thông gia này rồi cũng sẽ phải quyết một trận cuối cùng!
Người đời đều mỏi mắt trông chờ ngày đó!
Sau trận chiến này bất luận là ai thắng ai bại, cả thiên hạ sẽ tạm thời được trở nên hòa bình!
Nếu như là đế quốc Thần Châu của Lăng Gia chiến thắng, thì sự hòa bình này
thậm chí còn có thể tiếp tục duy trì mười năm thậm chí là cả trăm năm…
Thời gian nửa năm, thoắt cái đã trôi qua!
Ngọc Gia!
Ngọc Mãn Đường thời gian trước thống lãnh đại quân viễn chinh Nguyệt Thần
Quốc, cuối cùng đại thắng trở về. Nguyệt Thần Quốc mất đi Lôi Gia trấn
giữ giống như là con hổ dữ không còn răng, hoàn toàn không có chút sức
kháng cự nào đối với sự tấn công mãnh liệt của Ngọc Gia, chỉ miễn cưỡng
chống cự được trong thời gian chưa đầy 100 ngày. Trên thế giới liền
không bao giờ còn tồn tại Nguyệt Thần Quốc nữa, đất đai của Nguyệt Thần
Quốc được bổ sung vào bản đồ của vương quốc Ngọc Gia, Nguyệt Thần Quốc
từ đây trở thành một danh từ lịch sử.
Ngọc Mãn Đường chiến thắng
trở về nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không có chút vui mừng gì cả; những
quan quân và trợ tá quen thuộc hắn đều biết, từ ngày lĩnh quân rời khỏi
thành Minh Ngọc, Ngọc Mãn Đường đã là sắc mặt u ám như này, cho dù giành được toàn thắng trên chiến trường, toàn quân chấn phấn, hắn với tư cách là chủ soái cũng vẫn không hề có chút thay đổi.
Dường như, trong lòng hắn đè nén tâm sự gì rất nặng nề vậy. Trên thực tế, Ngọc Mãn Đường từ sau lần từ đại lục Thiên Phong trở về đã là bộ dạng này, tâm sự
trùng trùng!
Cho đến khi về đến thành Minh Ngọc, một lần nữa được gặp lại con gái Ngọc Băng Nhan, biết được tin vui về hôn sự của con
gái, sắc mặt u ám của Ngọc Mãn Đường mới lộ ra chút vui mừng, đó là niềm vui tự đáy lòng hắn. Ngọc Mãn Đường sau khi biết được chuyện này thì
việc đầu tiên hắn làm chính là đi tìm Ngọc Mãn Lâu.
“Đại ca, hôn
sự của Băng Nhan, đệ không hi vọng sẽ có bất kì điều gì ngoài ý muốn xảy ra”. Ngọc Mãn Đường sau khi gặp Ngọc Mãn Lâu, câu nói đầu tiên chính là như vậy; sắc mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng thái độ thì vô cùng kiên
quyết: “Đây là chuyện quan trọng nhất cuộc đời Băng Nhan, cũng là chuyện đại hỉ nó mong chờ từ lâu, đệ hi vọng nó có thể được vui vẻ gả cho
người ta, đừng có bất kì sự bất trắc gì”.
Ngọc Mãn Lâu lúc này
đang cúi đầu bận rộn trước bàn làm việc, tay phải hắn bỗng ngừng lại, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn: “Băng Nhan cũng là đứa cháu gái ta
yêu quý nhất, hôn sự của nó đương nhiên là chuyện đại hỉ, ta tất nhiên
cũng không muốn có bất gì sự không hay nào xảy ra, không biết nhị đệ nói lời này là có ý gì? Cứ nói rõ ra xem nào!”.
Ngọc Mãn Đường hừm
một tiếng lạnh lùng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, hồi lâu mới chậm dãi nói:
“4 vị trưởng lão của Trích Tinh Lâu đều đã chết rồi, là do đệ giết
đấy!”. Nói xong liền rảo bước rời khỏi ngự thư phòng, không nói thêm câu thứ hai, cũng không quay đầu lại nhìn.
Ngọc Mãn Lâu hừm một
tiếng, ánh mắt sắc nhọn của hắn đột nhiên biến thành ảm đạm, “bộp” một
tiếng vang lên, cây bút trong tay hắn nát vụn.
Đại trưởng lão bất thình lình xuất hiện phía sau lưng hắn: “Bệ hạ!”.
Ngọc Mãn Lâu đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, bình đạm nhìn ông ta một cái, nhưng không nói gì, bước đến trước cửa sổ.
“4 vị huynh đệ, đều bị nhị gia giết cả rồi.”.
Đại chưởng lão ngập ngừng ấp úng, có chút khó nói: “Hơn nữa, nhị gia và tam gia cùng dẫn người đến Trích Tinh Lâu, điều này…chỉ sợ…”. Ngọc Mãn Lâu
nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không chút biểu lộ tình cảm, hồi lâu hắn
mới thở dài một hơi, bình đạm nói: “Thôi vậy!”. Nói rồi xoay người lại,
nói: “Ra lệnh chuẩn bị cẩn thận hôn sự cho công chúa Băng Nhan, của hồi
môn nhất định phải nhiều, những việc khác không được làm, bất kì ai cũng không được nhúng tay vào việc này!”.
“Vâng”. Đại chưởng lão cúi người, quay người bước ra ngoài.
Ngọc Mãn Lâu đứng lặng hồi lâu trước cửa sổ, hắn cứ đứng yên bất động như
vậy, thân hình cao lớn của hắn hiện ra có chút cô ngạo, cũng có chút đìu hiu.
Bên ngoài cửa sổ một cơn gió thổi qua, vài chiếc lá vàng từ trên cây rụng xuống, bay ngang mặt Ngọc Mãn Lâu rơi vào trong lòng,
trên mặt bàn những xấp giấy lật lật, một tờ giấy nhẹ nhàng bay lên, rơi
xuống đất, trên giấy là mấy hàng chữ nhỏ:
“Quận Yên tăng quân 20
vạn, tiến về phía Bắc 30 dặm; phía trước núi Tang Hồn, 30 vạn tinh binh
của Lăng Gia; phía Đông Bắc, gia chủ Đông Phương thế gia là Đông Phương
Kinh Lôi đích thân thống lãnh 20 vạn quân tiến sát đến biên giới, phía
Trung Nam, Thành Long dẫn 30 vạn đại quân, đã cắm trại cách quận Yên về
phía Tây Bắc 15 dặm. Phía Đông Nam, Tiêu Phong Dương thống soái đại quân 60 vạn của Tiêu Gia, đang tiến về phía quận Yên!
Ngoài ra, thân
phận thần bí của thiên hạ đệ nhất sát thủ , Đệ Nhất Lâu chủ cuối cùng
cũng nổi lên mặt nước, chính là thủ hạ số 1 của Lăng Thiên, Lăng Kiếm!
Đệ Nhất Lâu không còn nghi ngờ gì đã hoàn toàn thuộc vào thế lực của
Lăng Thiên, Lăng Kiếm được phong làm ‘thần kiếm công’. Thiên Thượng
Thiên một trong tam đại ẩn tông thế ngoại bất ngờ bị Lăng Thiên tấn
công, toàn quân bị tiêu diệt, chó gà không tha! Bao gồm môn chủ Mộng
Phiên Phân trong đó, tất cả người của Thiên Thượng Thiên, không kẻ nào
sống sót. Theo tin đồn, Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí của Vô
Thượng Thiên cũng từng ra tay trong trận chiến đó!”.
Từng thông tin nối tiếp nhau, đối với Ngọc Mãn Lâu mà nói thì đều là tin xấu!
Chỉ nói đến đại quân đang tiến sát biên giới cũng đã đến gần 2 triệu!
Đó là Lăng Thiên đang cho mình một tín hiệu rất rõ ràng, sau hôn lễ, canh
bạc thiên hạ, trận chiến bình định giang sơn sẽ được bắt đầu!
“2
triệu đại quân, sát thủ của Đệ Nhất Lâu, sự quy thuận của Tiêu Gia, Lăng Thiên ya Lăng Thiên, ngươi đúng là có bản lĩnh lắm! Mới chỉ thời gian
vài năm, thực lực của ngươi không ngờ lại lớn đến thế này rồi!”. Ngọc
Mãn Lâu tự lẩm nhẩm một mình: “Ước hẹn 5 năm, canh bạc thiên hạ, đã đến
lúc bắt đầu rồi sao?”.
Ngọc Mãn Lâu mặt mày u ám, từ từ xoay
người lại, dường như đang nói với không khí: “Thu hẹp phòng tuyến, ra
sức trưng binh, tất cả binh lực tập trung về hướng quận Yên, những nơi
khác không quan tâm, địch không động ta cũng không động!”.
“Canh
bạc thiên hạ, quả nhiên à hào khí ngút trời! Lăng Thiên, lịch sử cổ kim
cuồng tuyệt, ta sẽ cùng ngươi viết lên một lần, xem ai có thể cười đến
cuối cùng, ta và ngươi ai chìm ai nổi!”.
05/09 mùa thu.
Tại quảng trường Thần Châu rộng lớn nhất của thành Minh Ngọc, quốc chủ Thần Châu – Lăng Thiên sẽ tổ chức hôn lễ lớn nhất từ trước đến giờ tại đây!
Đồng thời sẽ nghênh đón 6 vị tân nương.
Theo lí mà nói, Lăng
Thiên là vua một nước, Lăng Thần là hoàng hậu, không thể có lí do gì
đồng thời cử hành hôn lễ với những người khác, nhưng Lăng Thiên kiên
quyết phải làm như vậy, hắn muốn nói cho tất cả những người phụ nữ của
hắn rằng: đã là người phụ nữ của ta thì ta sẽ đều đối xử công bằng như
nhau.
Bất luận là hoàng hậu cũng được, quý phi cũng được, cũng là là tên gọi mà thôi, trong lòng ta 6 người các nàng đều là giống nhau.
Cổng bắc mở! Những tiếng pháo nổ vang lên!
3000 giáp sĩ của Ngọc Gia trên người khoác áo bào đỏ, nét mặt rạng ngời, vây quanh một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ tiến vào, 16 con tuấn mã màu trắng trên người đều được khoác gấm, Ngọc Băng Nhan ngồi ngay ngắn trong xe,
khoan thai từ cổng Bắc tiến đến.
Đi đầu đoàn quân, Ngọc nhị gia
Ngọc Mãn Đường khí độ nho nhã, nét mặt rạng ngời, không ngừng chắp tay
biểu thị sự cảm ơn đối với đoàn người xem xung quanh, bên cạnh hắn, Ngọc tam gia Ngọc Mãn Thiên cũng đang ngồi trên lưng ngựa, một con bảo mã
thần tuấn thế này mà gần như bị thân người to lớn của hắn đè cho nhấc
bước cũng khó khăn.
Ngọc Mãn Đường và Ngọc Mãn Thiên đích thân
đưa dâu, đã cho thấy rất rõ ràng việc Ngọc Gia coi trọng hôn lễ này như
thế nào, bất luận trong tương lai hai nhà sẽ ra sao, ít nhất thì hiện
nay là rất có hòa khí.
Cửa đông mở ra, đội quân đưa dâu của Tiêu
Gia ầm ầm kéo vào, cũng là vô cùng hoành tráng, xỉ khí xông thiên, gia
tộc Tiêu Thị tuy đã trở thành quá khứ, nhưng cái tên thiên hạ tài liệt
vẫn còn tồn tại, sự xa hoa của nghi trượng đúng là hơn nhiều so với cả
Ngọc Gia.
Bên ngoài cửa Tây, đội quân của Thủy gia toàn thân mặc
đồ đỏ, tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu trên đầu đội miếng vải đỏ tiến vào, gia chủ Thủy Gia Thủy Mạn Không và tất cả các nhân vật quan trọng trong gia tộc đều có mặt.
Nhưng, trong trung tâm thành Thừa Thiên, còn náo nhiệt hơn phía các cổng thành rất nhiều, trên bầu trời giăng đầy
những dải băng màu sặc sỡ.
Cửa phủ Lăng Gia mở ra, ba cái kiệu
nhỏ vô cùng đẹp được xếp ngang nhau, khiêng ra bên ngoài, có thể phát
hiện ra bên trong mỗi một kiệu đều có một bóng dáng của một tuyệt sắc
giai nhân ẩn ẩn hiện hiện.
Một hoàng hậu, hai quý phi, đều sẽ bước ra từ trong Lăng phủ!
Những tiếng hoan hô, hết lớp này đến lớp khác, lớp sau cao hơn lớp trước.