Nhìn con gái bộ dạng ngàn lần vạn lần đồng ý, Tiêu tứ gia biết chuyện
này ván đã đóng thuyền, hiện nay chỉ là lướt qua cho có mà thôi, mỉm
cười, nói: “Chỉ cần con gái không có ý kiến gì, hai vợ chồng ta đương
nhiên đồng ý, có điều, đúng là có chút với cao vị kiếm thần công đó
rồi”.
“Haha…nhưng không biết U Hàn cô nương đồng ý hay là không
đồng ý vậy? Nếu như không đồng ý, thì…” Lăng Thiên cười hihi, có chút
tinh quái nhìn Tiêu U Hàn lúc này vẫn đang giấu mặt vào trong lòng mẫu
thân, nói: “Ơ, Tiêu cô nương, U Hàn cô nương, chuyện này cô đồng ý hay
là không đồng ý vậy? Cứ trốn tránh vậy sao được, phải nói một câu thống
khoái chứ, không nói gì, chẳng nhẽ là không đồng ý!”.
Cô nương
nhà người ta sao có thể nói ra một câu thống khoái chứ? Nếu như là không đồng ý thì cũng không sao, nói một câu không thích hợp để từ chối là
được rồi, nhưng….
Tiêu U Hàn xấu hổ đến người nóng ran lên, không giấu mặt vào lòng mẫu thân nữa, bật dậy, mặt đỏ tía tai, nói: “Người ta có nói không đồng ý đâu, đúng là….đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Hai người đều
là đồ xấu xa!”. Nói xong nàng ôm mặt vừa xấu hổ vừa bực chạy ra ngoài.
Mọi người đều cười lớn, Tiêu Phong Dương nhìn Lăng Thiên, cười nói: “Câu
nói này của thái tử gia quả nhiên lợi hại, làm cháu gái U Hàn của ta xấu hổ quá bỏ chạy rồi kìa, phải phạt 3 ly rượu mới được!”.
Lăng
Thiên hahaha cười lớn, nói: “Đừng nói là 3 ly, kể cả là 30 ly cũng phải
uống một cách thống khoái, ta đúng là đang vì huynh đệ của ta mà cảm
thấy vui mừng!”.
Thấy hai bên đều không có ý kiến gì, Lăng Thần
và Lê Tuyết liền thúc giục Lăng Kiếm lấy ra vật làm tin, Lăng Kiếm đỏ
mặt lục khắp người, lôi ra được 3 thanh kiếm, ngoài ra không còn cái gì
khác.
Cả đám đông lập tức đều ngớ người ra, vị Đệ Nhất Lâu chủ
danh chấn thiên hạ này, công thần của đế quốc Thần Châu, mà trên người
lại không có vật gì đáng giá! Nói ra ai tin đây?!
Lăng Thiên cười khổ, từ trên người mình lôi ra một miếng ngọc bội, cười trừ hai tiếng,
nói: “Thật ra A Kiếm từ lâu đã để đồ ở chỗ ta, miếng ngọc bội này tuy
không phải là vật đáng giá gì, nhưng là bảo vật gia truyền của A Kiếm,
lấy nó làm vật đính ước cũng xem là vừa khéo, hahaha…”.
Tiêu
Phong Hàn sớm đã nhìn ra, vội vàng mở miệng phụ họa theo: “Không tồi
không tồi! Thái tử đích thân đề xuất kết thân, còn tận tay trao vật đính ước, đối với Tiêu Gia mà nói chính là vinh dự không thể lớn hơn”.
Phụ mẫu của Tiêu U Hàn cảm ơn, nhận lấy ngọc bội của Lăng Thiên, rồi lấy ra một cây trâm ngọc màu đỏ đưa cho Lăng Thiên, việc cưới xin này coi như
là đã định, Lăng Kiếm bước lên trước hành lễ, Tiêu phu nhân giơ hai tay
đỡ hắn dậy, mỉm cười nói: “Với cao thần kiếm công rồi”.
Lăng Kiếm đỏ mặt, cười một cách ngờ nghệch, không nói được câu gì.
Nói là với cao thì đúng là không sai chút nào. Cần phải biết Lăng Kiếm
không những là Đệ Nhất Lâu chủ, thiên hạ đệ nhất sát thủ trong truyền
thuyết, hắn còn là tâm phúc số 1 dưới quyền Lăng Thiên, chức vị kiếm
thần công ở đế quốc Thần Châu tuyệt đối là dưới một người trên vạn
người! Tuyệt đối là nhân vật nắm thực quyền, điểm này ai cũng có thể
nhìn ra được!
Không cần biết là thần kiếm công của đế quốc Thần
Châu hay là Đệ Nhất Lâu chủ, nhân vật truyền thuyết uy danh hiển hách
trong giới võ lâm, đối với Tiêu Gia hiện nay mà nói, đều tuyệt đối là
với cao! Càng huống hồ được Lăng Thiên đích thân làm mối, cho thấy rõ
cưới U Hàn về làm chánh thất, vị trí như vậy, kể cả là Tiêu Gia trước
đây, có thể có được chốn gửi gắm như này cũng là một chuyện đại hỉ!
Dựa vào cái kiểu phân biệt thân phận trước đây của Tiêu Gia, nếu như không
phải là Lăng Kiếm thích Tiêu U Hàn, thì Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không
đồng ý. Hiện nay Lăng Thiên chủ động đề xuất ra chuyện này như vậy, có
thể nói là đã rất nể mặt Tiêu Gia, nếu như Tiêu Gia còn không đồng ý,
vậy đúng là quá không biết tốt xấu là gì.
Còn về chức vị thần
kiếm công này, là do Lăng Thiên nhanh trí nghĩ ra. Đề xuất hôn sự, đương nhiên không thể nói “thư đồng tùy tùng này của ta”? Nhưng do Lăng Kiếm
hiện nay đúng là vẫn chưa có chút quan chức gì, thế là Lăng Thiên chỉ
còn biết sử dụng hoàng quyền của mình trước một lần, phong cho Lăng Kiếm một chức quan trước, bất luận thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện
đại sự cả đời đã.
Chuyện hôn sự được xác định, tình cảm của mọi người dường như được kéo gần thêm mấy phần.
Đương nhiên,trong trường hợp như thế này, vấn đề hôn nhân của Tiêu Nhạn Tuyết là không tiện để lôi ra thảo luận. Tuy mọi người đều biết rõ Tiêu Nhạn
Tuyết hiện nay là người phụ nữ của Lăng Thiên, nhưng lại chưa từng được
bố cáo thiên hạ. Mà Tiêu Nhạn Tuyết lúc này đang ở Lăng Gia, không những không hợp tình hợp lí mà càng là không thể nói ra được, không có hôn
ước không có đám cưới mà chạy đến bên nhà trai, điều này…
Đó
chính xác là vấn đề mà mọi người đều đang cố trốn tránh, nhưng nhìn vào
ánh mắt mà mẫu thân của Tiêu Nhạn Tuyết nhìn Lăng Thiên thì chuẩn xác
chính là kiểu ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, nét mặt tràn đầy sự hài lòng.
Theo ý của Lăng Thiên thì tuyệt đối sẽ không về thành Thừa Thiên sớm, nhưng hiện nay không nhanh nhanh mà về là không được.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày ở Tiêu Gia, Lăng Thiên liền nhận được chim ưng
đưa thư của Mạnh Li Ca, bất giác than một hơi dài, vô cùng sầu muộn.
Cũng chẳng phải việc gì khác, chính là việc Lăng Tiếu lão tử của Lăng
Thiên đã trực tiếp vứt gánh giữa đường không làm hoàng đế nữa.
Đế quốc Thần Châu vừa mới được thành lập, còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, bất luận là về mặt quân sự hay chính trị, bất luận là tham
chính, nông chính hay công chính, đều có quá nhiều việc cần vị hoàng đế
tân nhiệm này giải quyết, thế nhưng Lăng Tiếu bệ hạ trực tiếp bị những
việc này làm cho nóng đầu.
Lăng Tiếu vốn dĩ chỉ là muốn làm hoàng đế tạm cho qua ngày, cứ hễ là tấu trương gì, đến nhìn cũng không thèm
nhìn, trực tiếp ném ngọc tỉ như ném rác cho Mạnh Li Ca để hắn đi xử lí,
nếu như là tấu chương mà Mạnh Li Ca không dám hoặc không thể giải quyết, thì đều vứt đấy, đợi Lăng Thiên về rồi nói tiếp.
Trong thời gian này, những tấu chương chưa được xử lí đã sắp chất đầy cả một gian nhà,
làm cho Mạnh Li Ca suốt ngày kêu trời kêu đất, gặp phải một vị hoàng đế
như thế này, cho dù hắn có tài kinh thiên vĩ địa, an bang định quốc thì
cũng là hoàn toàn vô kế khả thi, căn bản là không có chỗ mà sử dụng, đặc biệt là những việc đang cần giải quyết gấp nhưng hắn lại không thể đưa
ra quyết sách, đúng là không biết làm thế nào!
Mấy ngày gần đây
bị Mạnh Li Ca thúc giục liên hồi, các đại thần thì lúc nào cũng bám theo sau thúc vào đít, ai nấy đều vô cùng sốt ruột, ai nấy đều như là đang
có lửa cháy ở mông. Cuối cùng Lăng Tiếu đại đế tức giận quá, hét lớn một tiếng trong hoàng cung: “Lão tử không làm nữa! Tên tiểu khốn nạn đó
đang ở đâu, đang ở đâu?”. Nói xong liền dọn hết đồ đạc về căn nhà cũ của Lăng Gia, đóng cửa không ra ngoài nữa. Đến lúc này thì đúng là hay,
chưa giải quyết được việc gì, còn bức hoàng thượng vứt gánh giữa đường.
Các văn võ bá quan ngơ ngác nhìn nhau, cười cũng không được khóc cũng không xong, hết đường xoay sở.
Lăng Thiên cầm lấy bức thư được chim ưng đưa đến, quả thực không nén được
lòng, hắn muốn cười nhưng cười không được, muốn khóc lại không có nước
mắt, quả thật là cười khóc không xong.
Sáng sớm này hôm sau, Lăng Thiên từ biệt bọn Tiêu Phong Hàn, rời khỏi Đông Nam, không ngừng nghỉ
phóng thẳng về thành Thừa Thiên.
Tiêu Phong Hàn biết, lần trở về
này của Lăng Thiên, hắn sẽ không còn là thái tử nữa, mà sẽ trực tiếp
khoác áo long bào lên ngôi hoàng đế trở thành vua của một nước, bắt đầu
từ hôm nay, đế quốc Thần Châu, không cần biết là trên danh nghĩa hay
trên thực chất, đều sẽ là của Lăng Thiên.
Cho nên Tiêu Phong Hàn
không dám chậm trễ dù chỉ một chút, lệnh cho người của Tiêu Gia lập tức
chuẩn bị hành trang, thu xếp tất cả, ngày thứ ba sau khi Lăng Thiên rời
đi liền ngày đêm nhanh chóng rời tộc về Thừa Thiên, ven đường có 2 vạn
binh mã hộ tống; còn về tất cả các việc quân sự chính trị của Tiêu Gia
đều giao cho Tiêu Phong Hàn, tất cả đều không được chậm trễ.
Cả
quãng đường không ai nói câu gì, Lăng Thiên bụi đất đầy người phóng vào
thành Thừa Thiên, bọn Mạnh Li Ca đã đợi ở cổng thành từ lâu, như một đám trẻ gào khóc đòi ăn, giống như tổ ong nhao nhao lao đến, tình cảnh này
đúng là làm Lăng Thiên có chút kinh hoàng. Chiếu thư đã được Lăng Tiếu
chuẩn bị từ lâu, các văn võ bá quan liền vội vã thúc Lăng Thiên đăng cơ, sau đó tất cả các trình tự đều cực kì đơn giản, có điều cũng hợp với ý
hắn.
Đợi hắn về đến chính điện, nhìn cái đống tấu chương chất
thành núi đó, một chút cũng không khoa trương, đúng là một đống tấu
chương chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ, mặc dù trong lòng đã có sự
chuẩn bị nhưng hắn vẫn bất giác hít một hơi thật sâu.
Điều này…đúng là hoành tráng quá!
Quay đầu lại nhìn Mạnh Li Ca lúc này như là cô dâu bé chịu ấm ức khi về nhà
chồng, Lăng Thiên trau mày, nói: “Chẳng nhẽ thái thượng hoàng không hề
xử lí chút nào? Tất cả đều giữ lại đây?”.
Mạnh Li Ca muốn khóc mà không có lệ, thời gian này hắn đã tiều tụy đi không ít, nhăn nhó mặt
mày, nói: “Đến nay đế quốc Thần Châu đã trải qua hai đời hoàng đế, thái
tổ hoàng đế từ lúc khai quốc chưa lên triều ngày nào, thái thượng hoàng
lão nhân gia thì chưa từng thấy mặt đâu….aizz….”. Hắn than một hơi thật
dài.
Lăng Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn ông ta, nói: “Đúng là khổ cho ông rồi”.
Nghe được câu nói này, Mạnh Li Ca gần như là muốn khóc to thành tiếng, trong lòng ông ta trăm nghìn cảm xúc đan xen. Biệt viện Lăng Phủ nhiều việc
nặng nề khó khăn như vậy Mạnh Li Ca ta đều có thể xử lí giải quyết được
ổn thỏa, nhưng…nhưng đây là một quốc gia ya!
Ở biệt viện Lăng Phủ thì chỉ cần chịu trách nhiệm với Lăng Thiên là được, nhưng đế quốc Thần Châu tuy việc cũng không nhiều hơn, nhưng trong đó còn có các văn võ bá quan…
Liên tiếp trải qua hai lần thay chủ, nếu không phải là
mong mỏi Lăng Thiên trở về, e rằng Mạnh Li Ca từ lâu đã từ quan không
làm nữa rồi. Đây quả thật không phải là việc để con người làm, làm một
ngày tổn thọ 1 tháng!
Lăng Thiên mấy đêm liền triệu tập những
người phụ nữ của mình, chia các tấu chương phân thành mấy đống, phát cho mỗi người một đống, đương nhiên trong một căn phòng khác Mạnh Li Ca
cũng không nhàn rỗi gì, hắn cũng được phân một đống.
Mạnh Li Ca
muốn khóc mà không khóc được, ngóng sao ngóng trăng cuối cùng thì cũng
ngóng được vị thái tử gia này trở về, nhưng công việc của hắn thì vẫn
không ít đi chút nào….
Sau khi phân phát hết nhiệm vụ đi, Lăng
Thiên ngồi gác chân lên bàn ngồi uống trà, cái thần thái đó giống y
chang với ông nội và cha hắn, thậm chí là còn hơn….
Đương nhiên
mấy trợ thủ này không hề thua kém so với Mạnh Li Ca, Lăng Thần theo hắn
mười mấy năm, rất nhiều việc nàng tự nhiên biết phải xử lí thế nào, còn
Tiêu Nhạn Tuyết, Thủy Thiên Nhu, Ngọc Băng Nhan đều là những truyền nhân chính thống của những thế gia nổi tiếng nhất đương thế, tuyệt đối không lạ lẫm gì đối với những việc như vậy; còn Lê Tuyết thì càng không cần
phải nói, nàng là người được hun đúc từ nền văn hóa 5000 năm trước đó,
trình độ của nàng e rằng đến Lăng Thiên cũng phải chịu thua.
Hơn
nữa, những người này đều không có sự kiêng dè như Mạnh Li Ca, đều là đao to búa lớn, rất là dám dạ thủ, cho nên công việc được xử lí cực nhanh.
Lăng Thiên một tay cầm ngọc tỉ, một tay cầm cốc trà. Những bản tấu trương
sau khi được mọi người xem xong đều trực tiếp được viết ra ý kiến xử lí
trên đó, sau đó mang đến cho Lăng Thiên, Lăng Thiên nhìn cũng không
nhìn, đóng dấu cái trịch; sau đó đưa luôn cho nội thị đứng bên cạnh từ
lâu nhanh chóng đi tuyên chỉ, bên dưới sẽ có các quan viên chấp hành cụ
thể.
Trong thời gian này, Lê Tuyết từng nói đùa một câu: “Hoàng
thượng, người có nhớ một đạo lí cơ bản là hậu cung không được can thiệp
vào chuyện chính sự không?”.
Lăng Thiên cười hihi, lắc lắc đầu
gối, nói: “Các nàng hiện nay vẫn chưa được tính là hậu cung, nếu đã
không tính vậy thì không sao cả”.
Lê Tuyết trợn mắt, lẩm bẩm nói: “Chưa thấy ai làm hoàng thượng thế này cả”.
Mạnh Li Ca vội vàng khuyên giải, vẻ rất hài lòng nói: “Đã là rất tốt rồi, so ra mà nói…khụ khụ…hiện nay có thể lên triều rồi, hạ thần thế là thỏa
mãn lắm rồi”.