Đối với việc hôm nay tới đây, Lăng Kiếm vốn chờ đợi đã lâu. Khi lần đầu
tiên nghe được kiến giải về Âm Dương yến, Lăng Kiếm liền quyết định chủ
ý, lại thêm võ công của hắn gần đây có tiến cảnh cực lớn, lòng tin càng
bạo thăng tới cực điểm.
Đây là một cơ hội rất tốt, gần như toàn
bộ những cao thủ đứng đầu hai đại lục đều tề tựu về đây, nếu có thể
thành công lập uy trong tình cảnh này, thì chuyện sau này của Thuận
Thiên Minh còn ai dám nói nửa lời? Loại uy hiếp vô hình này mới là giá
trị lớn nhất của một võ giả!
Đặc biệt là lần này tới đây còn có
lý do cực kỳ rõ ràng: tìm gia chủ Hoàng Phủ thế gia và gia chủ Tống gia, ừm, tìm hai vị đại nhân vật này có sự tình trọng yếu cần thương lượng.
Những chuyện như vậy, với tính cách của mình, thực sự là rất phù hợp,
không thể thích hợp hơn được nữa.
Đối với dự định của Lăng Kiếm,
đám người Lăng Nhất đều tương đối có lý trí, đồng thời im lặng không trả lời. Lời nói nuốt hết vào trong bụng: công tử đã từng nói, tới một mức
nào đó, phải tìm gia chủ hai nhà đó đàm phán, lần này cũng không thực sự là một tiếng trống cổ vũ ba quân, nhất cử tiêu diệt hai nhà, nhưng công tử cũng không nói cụ thể lúc nào mới là thời khắc đó nha! Công tử càng
không nói gì tới việc đến Thủy gia tìm hai người kia mà?
Tìm
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cùng với Tống Thiên Kiều, có đáng để ngài đến Âm
Dương yến của Thủy gia và Ngọc gia đại náo một hồi hay không? Đây chính
là một tổ ong vò vẽ cực lớn! Thật sự là quá mạo hiểm đi, vị tất hữu ích!
Thế nhưng lúc này, Lăng Thiên lại vô tung vô ảnh, hạ lạc bất minh, cho dù
muốn hồi báo hắn cũng không tìm được. Mà chỉ cần công tử không ở đây,
mọi quyết định đều nằm trong tay Kiếm ca đại nhân. Cho nên khi Lăng Kiếm trừng mắt mở miệng nói đây là thời cơ thích hợp nhất, cũng là cơ hội
thỏa đáng nhất, ai còn dám hé răng?
Nhìn chung toàn bộ Lăng gia,
những người mà Lăng Kiếm kiêng kỵ nhất cũng chỉ có ba người mà thôi. Một là Lăng Thiên, hai là Lăng Thần, ba là Lê Tuyết. Thậm chí người cuối
cùng còn chưa hẳn tâm phục khẩu phục. Lúc này ba người đó không có ở
đây, chính là trong núi không còn cọp, hầu tử xưng đại vương, tổng đà
của Thuận Thiên Minh triệt để biến thành nơi Lăng Kiếm nói một không ai
dám nói hai!
Kết quả là, Lăng Kiếm vui vẻ mà đi đến quyết định
này (mà không quyết định cũng không được, ai dám phản đối tức thì ăn một trận đòn hiểm. Đánh đến khi nào phục mới thôi. Cái này gọi là lấy thịt
đè người nha.) đồng thời đe dọa: chờ khi công tử trờ về rồi hỏi, thì cứ
nói mấy người chúng ta thương lượng, hết thảy đều đã đồng ý, đều là giơ
cả hai chân hai tay tán thành, lão luyện thành thục. Thậm chí ta đã
khuyên can rất nhiều, thế nhưng các người cứ một mực kiên trì, ta cũng
không có biện pháp, đành phải cố mà đi cùng các ngươi, chủ yếu là sợ các ngươi gặp phải nguy hiểm… Nếu ai nói sai đừng có trách bổn đại gia
không khách khí!
Ba người Lăng Nhất cùng Lăng Thập Cửu, Lăng Nhị
Thập đều câm như hến. Mỗi người lúc trước đều là lão đại nói một không
hai của Thuân Thiên Minh, nhưng ở trước mặt vị Kiếm ca này cơ bản so với nắm bột mì bị bóp tròn nặn dẹt chẳng khác là mấy. Về phần hai người
Lăng Thập Cửu, Lăng Nhị Thập thì càng không cần phải nói. Đều tự thầm
hỏi, mới mấy ngày không gặp, vì sao Kiếm ca lại trở nên âm hiểm và đê
tiện như vậy?! Những lời hắn vừa mới căn dặn, nói ra thì ai tin đây, tự
hắn lừa bịp hắn mà thôi! Hắn còn nói lão luyện thành thục? Lời này nếu
làm cho công tử nghe, mặc kệ là ai cũng lập tức ăn một trận đòn đầu
tiên!
Cho nên Lăng Kiếm cứ oai vệ, hùng hùng dũng dũng như vậy mà đến. Bởi toàn bộ cao thủ của Thủy gia đều đã tập trung ở nơi này, cho
nên Lăng Kiếm một đường tiến vào, không một ai phát hiện ra. Hơn nữa vừa mới đến đã động kiếm với nhất chiêu liều mạng của Thủy Vô Ba. Sau khi
đối ứng hai chưởng, dưới ánh mắt của hàng trăm cao thủ nhất lưu, đại mã
hoàng đao đứng ngay ở cửa đại sảnh nơi diễn ra Âm Dương yến của hai nhà
Thủy Ngọc…
“Hảo công phu! Các hạ là vị nào?” Thốt ra một tiếng
tán thưởng. Khuôn mặt cứng ngắc của Thủy Vô Ba phát ra những tia nóng
bỏng. Nhìn Lăng Kiếm. Người này không đơn giản chút nào. Cùng mình bang
bang bịch bịch đánh một trận mà không rơi vào hạ phong, xuất kiếm cực
nhanh, chiêu thức quỷ dị, thân pháp khó lường. Rõ ràng là rất hiếm có!
Khiến cho vị võ si này vô cùng hứng thú. Nếu như không phải là người có
đủ tư cách, đại trưởng lão Thủy gia sẽ quyết không khách khí như vậy.
“Tại hạ chính là một gã vô danh tiểu tốt của Thuận Thiên Minh. Phụng mệnh
của ba vị đương gia. Đến đây lấy khẩu tín của gia chủ Hoàng Phủ và gia
chủ Tống gia.” Lăng Kiếm ngang nhiên mà đứng, ngữ thanh âm trầm. “Không
biết hai vị gia chủ đã cân nhắc kỹ càng hay chưa?”
Chúng nhân
đang ngồi nhất thời ai nấy đều lộ ra sắc mặt giận dữ! Quả thực là không
coi ai ra gì! Chỉ có một mình đại trưởng lão Thủy gia tăng thêm vài phần tán thưởng. Người có bản lĩnh nên có phần khí phái này. Lão tử thích!
Trong mắt hai người Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu phát ra những quang mang kỳ dị. Đây không phải là Lăng Kiếm sao?! Hai nàng không phải chỉ ở
chung với Kiếm ca ngày một ngày hai. Chỉ cần nhìn vóc người nghe ngữ khí liền có thể đoán ra ngay tức khắc. Bên phía Ngọc gia, Ngọc Mãn Thiên
lắc lư cái cổ tráng kiện. Hừ hừ. Ngửa mặt nhìn trời. Đảo mắt trắng dã.
Tiếp đó lại chợt cúi đầu xuống. Hung hăng phun ra một ngụm nước bọt.
Mắng: “Mẹ nó. Thực sự là không có thiên lý!” Ngoại trừ hai nàng kia ra,
lão ca hắn chính là người nhìn thoáng đã nhận ra bản diện của Lăng Kiếm.
Ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu kinh sợ đánh giá hắc y nhân bịt mặt, không nhịn
được cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc! Hắn chợt nhớ chuyện mà Ngọc
gia tao ngộ vào một đêm nọ. Vị đệ nhất lâu chủ võ công kiêm kiếm thuật
đều đạt cảnh giới tuyệt đỉnh, vô luận là thân hình hay xuất thủ đều có
vài phần tương tự. Nhưng cảnh giới võ công hiện tại hoàn toàn khác nhau. Nếu nói võ công tịnh tiến, thì khả năng không lớn. Thực lực võ công
giữa hai người thực sự chênh lệch quá nhiều…
Ngọc Mãn Thiên cũng
nhận ra tiểu tử mà hắn tán thưởng nhất, cho nên hắn mới phẫn nộ, thậm
chí còn bất bình. Dựa vào cái gì chứ? Tiểu tử này vốn không phải là đối
thủ của lão tử, hiện tại lại hoàn toàn khác biệt, lão tử không phải là
đối thủ của hắn! Đến bây giờ mới qua bao lâu chứ? Tiến bộ sao có thể đạt đến tốc độ này, con bà nó, còn có thiên lý hay không?
Đương
nhiên, lời nói của Ngọc Mãn Thiên lọt vao tai người khác lại là ý tứ bất đồng. Chính là, giữa lúc sáu bảy trăm cao thủ ở đây ngươi còn dám tới
quấy rối, thực sự là không có thiên lý!
Bốn người của Vô Thượng
Thiên nhìn nhau, yên lặng cười khẽ, ngồi xuống. Thủ hạ mạnh nhất của
Lăng Thiên, bọn họ cũng nhận thức được, ký ức vẫn còn mới mẻ nha. Đặc
biệt là thủ pháp giết người của người này khiến người ta nôn mửa… Bất
quá bốn người đương nhiên sẽ không vạch trần hắn. Từ khi Tống Quân Thiên Lý tặng Liệt Thiên Kiếm cho Lăng Thiên, vô hình trung Vô Thượng Thiên
đã nằm trong trận doanh do Lăng Thiên quản lý. Bốn người bọn đương nhiên sẽ không tiết lộ cơ mật của Lăng Thiên cho những kẻ đối nghịch.
Kỳ thực, nói đến chuyện này, toàn bộ Vô Thượng Thiên cũng phiền muộn không ngớt. Đây là Liệt Thiên Kiếm chứ bộ! Là tượng trưng cho chủ quyền thiên hạ, đưa cho Lăng Thiên, Lăng Thiên lại có bộ dạng như rất không tình
nguyện, biểu tình rõ ràng là Vô Thượng Thiên chiếm của hắn rất nhiều
tiện nghi. Chuyện này sau khi đến tai mấy trưởng lão trong môn phái,
khiến họ kém chút nữa thì tức giận đến thổ huyết…
Còn một chuyện
khác khiến người ta căm tức muốn nện cho Lăng Thiên một hồi chính là,
Lăng Thiên không chỉ dùng Liệt Thiên Kiếm để giết người, thậm chí còn
dùng nó để thái thịt, đào đá… Đây là Liệt Thiên Kiếm nha, là trời của ta nha!
Cho nên đối với Lăng Thiên, chúng nhân của Vô Thượng Thiên
đầy một bụng tức giận! Đương nhiên, Diệp Khinh Trần tức giận ít hơn một
chút. Nói chuyện với người ta đã mềm mỏng, tay người ta cũng bắt chặt
rồi, ngay cả ăn uống cũng chẳng chút khách khí, còn tức giận cái nỗi gì…
Câu hỏi của Lăng Kiếm vừa ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cùng Tống
Thiên Kiều còn chưa kịp nói chuyện, thì lão giả mũi ưng của Thiên Thượng Thiên đã nổi giận đứng lên: “Tiểu tử cuồng vọng! Ngươi là ai? Dám đến
nơi này làm càn, muốn chết hay sao?”
Lăng Kiếm lặng lẽ nở nụ
cười, mặt tựa hai thanh lợi kiếm, nhìn tận mặt lão giả mũi ưng, chỉ
trong chốc lát, thở gài một tiếng, lắc đầu nói: “Lão tiểu tử, trình độ
ngươi quá kém, lão tử không có hứng thú.”
Lão giả mũi ưng gần như sắp phun ra một ngum tiên huyết, chuẩn bị ngất tới nơi! Run run chỉ tay vào mặt Lăng Kiếm, mắt đỏ hồng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Lăng Kiếm hừ một tiếng, hai mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên
Kiều nói: “Ba vị đương gia nói, bọn họ rất không vui. Sẽ cho các người
một ngày một đêm cân nhắc việc quy thuận Thuận Thiên Minh, hoặc là triệt để khiến cho các ngươi tan rã biến mất! Chọn đường nào, hai người các
ngươi mau chóng đưa ra quyết định đi!” Khẩu khí như vậy, đã không còn là đàm phán với hai vị gia chủ nữa, mà là khẩu khí của thượng cấp đối với
hạ cấp. Đối với lão giả mũi ưng ở một bên hoàn toàn không để ý tới.
Lăng Kiếm thân cô thế cô đứng ở cửa, nhưng không mảy may lo lắng, tự tin
tràn đầy, khiến cho thiên hạ rung động! Trong cách nhìn của người khác,
phía sau hắc y nhân thật giống như có thiên quân vạn mã, hoặc thế lực
cực kỳ cường đại làm hậu thuẫn.
Mấy vị trưởng lão của Ngọc gia hừ lạnh một tiếng, định tiến lên. Sắc mặt của Ngọc Mãn Lâu trầm xuống, mấy người tức khắc tỉnh ngộ, đều ngồi trở lại. Hắc y nhân này xông đến
chính là vọt vào đình viện của Thủy gia, người hắn cần tìm là gia chủ
của Hoàng Phủ gia tộc và Tống gia, bọn họ càng đánh nhau nói nhiệt càng
tốt, thậm chí chết sạch thì Ngọc Mãn Lâu càng vui vẻ. Đương nhiên sẽ
không cho phép thủ hạ của mình xuất đầu thay cho Thủy gia và Hoàng Phủ
gia tộc.
Sắc mặt của Thủy Mạn Không nổi lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi là người của Thuận Thiên Minh?”
Hắc bào của Lăng Kiếm nhẹ bay, ngăn trở khí thế của Thủy Mạn Không, lạnh lùng phản vấn: “Ngươi là gia chủ Thủy gia Thủy Mạn Không?”
“Thật can đảm!”
“Càn rỡ!”
Cao thủ của Thủy gia đều phẫn nộ.
Thủy Mạn Không khoát tay chặn lại, trong ánh mắt lộ vẻ trầm tư: “Lấy võ công của các hạ, lẽ nào là kẻ vô danh tiểu tốt, lẽ nào trong Thuận Thiên
Minh, ngươi không phải là kẻ cầm đầu?” Thủy Mạn Không thầm cảnh giác. Từ khẩu khí lưu loát của hắc y nhân, thì có thể thấy được, người này làm
gì có chuyện phụng mệnh mà đến! Võ công của người này so với đệ nhất cao thủ của Thủy gia Thủy Vô Ba chẳng kém chút nào. Thân thủ như vậy đủ để
làm bá chủ một phương há lại chỉ là thủ hạ của Thuận Thiên Minh mà
thôi!? Nếu quả thực như vậy thực lực ba vị đương gia của Thuận Thiên
Minh rốt cục tới mức nào chứ? Nghĩ như thế, không khỏi toàn thân mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng! Khẩu khí của Thủy Mạn Không vô hình trung có thêm
vài phần khách khí.
Lăng Kiếm cười nhạt: “Lời cần nói đã nói, tại hạ cáo từ!” Thủy Mạn Không dù sao cũng là lão cha của Thủy Thiên Nhu,
mà Thủy Thiên Nhu đã được Lăng Thiên thừa nhận là lão bà, nói cách khác, Thủy Mạn Không cũng chính là thái sơn lão thượng nhân của Lăng Thiên
(cha vợ, một cách nói trang trọng). Cho dù Lăng Kiếm có cuồng ngạo, thì
đối mặt với vị này cũng không dám quá mức bất kính, đương nhiên sẽ không có lão tử này, lão tử nọ!
Hắc bào của Lăng Kiếm rung lên, định
ly khai. Kỳ thực trong lòng Lăng Kiếm cực kỳ thất vọng. Từ những khoảnh
khắc giằng co như vậy, hắn cũng đã nhìn ra, cao thủ ở đây tuy nhiều,
nhưng hai nhà Thủy Ngọc không chân chính xuất thủ cho dù nơi đây là địa
bàn của Thủy gia. Ở trong lòng người hai gia tộc này, nhất giáp chi
chiến còn trọng yếu hơn mình rất nhiều!
Những người còn lại,
khẳng định người của Vô Thượng Thiên sẽ không xuất thủ với mình, còn
người của Thiên Thượng Thiên cho dù có xuất thủ cũng không đáng kể. Lăng Kiếm chỉ liếc mắt đã nhìn ra, ba người đó không có một ai là đối thủ
của mình, thậm chí ba người có liên thủ đánh với mình, thì cũng chẳng có ý nghĩa nào hết! Nói như vậy, mình ở nơi này còn ý nghĩa gì nữa?
Bất quá, mục đích tới đây lần này đã đạt được, đó chính là uy hiếp tuyệt
đối! Sau khi trải qua việc này, cho dù Thủy gia còn muốn đối nghịch với
Thuận Thiên Minh, cũng cần phải cân nhắc thật cẩn thận! Cao thủ đánh với Thủy Vô Ba không rơi vào hạ phong như Lăng Kiếm, nhìn khắp thiên hạ
đương đại, chỉ sợ cũng là lông phượng sừng lân.
“Chậm đã!” Thủy
Vô Ba lao vút ra ngoài, “Đánh với ta một trận rồi đi cũng chưa muộn!”
Trong mắt hắn hết thảy đều là hưng phấn, là hưng phấn vì gặp kỳ phùng
địch thủ!
“Vút!” Người Lăng Kiếm nhẹ nhàng bung lên, thân thể
chợt lộn lại, cả thân thể giữa không trung ổn định lại, cước trước kiếm
sau vọt đến. Trường kiếm của Thủy Vô Ba đánh đến, giữa đường thuận thế
phân thành ba đoàn kiếm quang, lại đi thêm một đoạn, lần thứ hai phân
liệt, chỉ thánh chín đóa kiếm hoa. Kiếm khí vù vù giăng khắp nơi, bao
phủ toàn bộ thân thể Lăng Kiếm.
“Đến hay lắm!” Lăng Kiếm kêu to
một tiếng, huyền thiết kiếm trong tay từ dưới vung mạnh lên, ông một
tiếng, giữa hai người chợt xuất hiện bạch quang lóe sáng cực kỳ chói
mắt, là kiếm khí của trường kiếm hình thành thực thể. Giữa không trung
hình thành một bức tường kiếm khí!
Chính đóa kiếm hoa của Thủy Vô Ba cùng lúc đâm tới bạch quang, nội lực mạnh mẽ thôi phát!
Ầm một tiếng, tiếp đó chúng nhân nghe thấy một loạt những tiếng “rầm keng
keng” vang lên. Bức tường do bạch quang kiếm khí hình thành đột nhiên vỡ vụng như một khối thủy tinh lớn sụp đổ. Thế nhưng trên mặt đất lại
không có bất cứ vết tích nào.
Hắc y nhân tại cửa đại sảnh đã vô tung vô ảnh. Trường kiếm của Thủy Vô Ba đã vào vỏ, đứng ở cửa, chợt như mất mát.
“Đại trưởng lão, ngươi sao rồi?”
Ánh mắt của Thủy Vô Ba gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa, thần sắc biến
ảo, đột nhiên cao giọng quát lớn: “Sau nhất giáp chi chiến, ta muốn đánh với ngươi một trận! Có dám nhận lời hay không?”
Một đạo thanh âm từ xa truyền đến nhỏ như tơ nhện: “Ba ngày sau, nếu như ngươi còn mệnh, lại nghị ước cũng chưa muộn. Trước cứ đổi một thanh kiếm tốt đi đã.”
Thủy Vô Ba hừ một tiếng, xoay người đi về chỗ ngồi. Đột nhiên từ trong vỏ
kiếm của hắn vang lên một tiếng “rầm”. Sắc mặt Thủy Vô Ba đại biến, đưa
tay kéo ra, bất thình lình trong tay chỉ còn chuôi kiếm!
Cầm lấy vỏ kiếm, dốc ngược lại, tiếp đó xóc xuống, keng keng, hơn mười mảnh nhỏ của trường kiếm xuất hiện trên mặt đất. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, từa như tinh không buổi đêm, lấp lánh nhấp nháy chói mắt.
Mọi người
cùng lúc thất kinh. Chỉ với hai lần giao thủ, đối phương rõ ràng đã chém trường kiếm của Thủy Vô Ba thành từng mảnh nhỏ! Trách không được đối
phương nói rằng: “Đổi thanh kiếm tốt”. Nguyên lai trong tay đối phương
là một thanh tuyệt thế lợi khí cực kỳ hiếm thấy!
Ai nấy đều biết, từ trước đến nay, Thủy Vô Ba chỉ sử dụng một thanh cương kiếm rất bình
thường. Theo cách nói của hắn, chính là “võ công tới cực điểm, cho dù là phi hoa trích diệp (phi hoa ngắt lá), cũng là tuyệt thế lợi khí!” Nhưng tràng cảnh ngày hôm nay, lại làm cho Thủy Vô Ba hoàn toàn thay đổi ý
nghĩ này.
Thủy Vô Ba nhìn trường kiếm đã biến thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất, đột nhiên nở nụ cười, là nụ cười vô cùng hài lòng. Tay áo dài phất lên một cái, những mảnh nhỏ trên mặt đất liền biến mát không
còn thấy đâu nữa. Thần sắc vẫn như thường trở lại chỗ ngồi, an tĩnh ngồi xuống, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Sắc mặt của
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều như màu đất lạnh. Hai người đều
là trăm vạn lần cũng không nghĩ ra, mình đã tới nơi được phòng vệ nghiêm mật nhất của Thủy gia, Thuận Thiên Minh vẫn như cũ dám tìm đến tận đây, vẫn cứ kiêu ngạo không gì sánh được như vậy, lấy thực lực khổng lồ như
vậy, đột ngột đến, rồi sau đó thong dong rời đi!
Như vậy xem ra,
thiên hạ rộng lớn, nơi nào mới an toàn. Lẽ nào cơ nghiệp mấy trăm vạn
năm của hai nhà cứ như vậy mà bị hủy diệt trong tay hai người mình hay
sao?
Nếu như không muốn bị hủy diệt, chẳng lẽ phải đầu hàng? Từ nay về sau ăn nhờ ở đậu, mặc cho người ta sai khiến?
Hai người Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều nhìn nhau, rõ ràng nhìn
thấy chua xót vô bỉ trong mắt đối phương. Đó chính là đau đớn tuyệt vọng nhưng không thể nào hóa giải khi tai vạ đến tận cửa!
Vẻ mặt của
Ngọc Mãn Lâu trầm tư. Chẳng lẽ suy đoán trước đây của mình đã sai lầm?
Người này có lẽ không phải là đệ nhất lâu chủ mà mình từng gặp trước
đây. Nhưng võ công của hai người cùng một môn phái, điểm ấy không cần
phải nghi vẫn nữa. Lấy việc ấy suy đoán, lẽ nào đệ nhất lâu đó thực sự
không phải là thế lực tương ứng của Lăng Thiên? Mình đã sớm nghe qua tên tuổi của Thuận Thiên Minh, nhưng cho đến bây giờ, vẫn cho rằng bọn
chúng chỉ là một đám mã tặc có thực lực vô tích sự. Nhưng hiện tại xem
ra, đám mã tặc này rõ ràng đã đủ năng lực để ngang dọc đại luc Thiên
Phong! Thực lực của chúng thậm chí đã mạnh hơn cả thế gia ngàn năm như
Thủy gia. Nếu lại hợp cùng với đệ nhất lâu thì…
Lẽ nào trong đại cục tranh đoạt thiên hạ, đối thủ của mình sẽ tăng thêm cả Thuận Thiên Minh nữa ư?
Ngẫm nghĩ như vậy, nhất thời Ngọc Mãn Lâu có chút lo được lo mất. Từ lúc đó
về sau, đối với những lời chúng nhân nói không buồn để ý đến. Cho đến
khi bừng tỉnh, thấy hết thảy chúng nhân đang nhìn minh, mới chợt phát
hiện ra yến tiệc đã bắt đầu rồi.
Kế tiếp là từng người tham gia
ước chiến kính rượu đối thủ. Một chén rượu này, chính là rượu giải oán,
một khi đã uống chén rượu này, vô luận là ai chết trong tay ai, đều
không oán thán, không có cừu hận. Sinh tử tính bằng thực lực, tính bằng
thiên mệnh.
Trước mắt bao người, hai tuyệt sắc giai nhân đều quốc sắc thiên hương, đều nghiêng nước nghiêng thành, bưng chén rượu, dịu
dàng đứng lên, bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc tỏ ý, cùng lúc ngửa đầu, một
hơi uống cạn.
Anh mắt Thủy Mạn Không chợt lóe, ha hả cười nói:
“Ngọc huynh, đây phải chăng là chất nữ Ngọc Băng Nhan? Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, tú ngoại tuệ trung!” (ngoài thì xinh đẹp, trong thì
trí tuệ!) Thủy Mạn Không sơm đã biết, đối thủ của nữ nhi lần này, tiểu
công chúa của Ngọc gia Ngọc Băng Nhan chính là một võ học phế nhân, một
thân bệnh hoạn nan y. Không ngờ vừa đảo mắt nhìn qua, mới phát hiện bạch y thiếu nữ này dĩ nhiên thần túc khí sảng, toàn thân mơ hồ lộ ra phong
phạm của một nhất lưu cao thủ. Đâu có vẻ của một võ học phế nhân? Cho dù là luyện võ từ nhỏ, có thể đạt được thành tựu như vậy, cũng có thể dùng chữ thiên tài để hình dung rồi! Cảm thấy nữ nhi Thiên Nhu của mình vốn
luôn tự ngạo cũng sẽ không dễ dàng gì!
“Không sai, đây là tệ chất nữ… Ngọc Băng Nhan. Băng Nhan, còn không mau vấn an Thủy bá phụ?” Ngọc
Mãn Lâu đương nhiên biết Thủy Mạn Không đang nghĩ gì, nhưng tuyệt không
lo lắng. Thậm chí nhìn ánh mắt của Thủy Mạn Không còn có chút ý tứ khinh thị. Thầm nghĩ: chất nữ của ta đến đây lần này ắt hẳn toi mạng, ngươi
còn tỏ vẻ lo lắng cái gì nữa chứ? Hắn đâu biết cái gọi là quan tâm tắc
loạn. Thủy Mạn Không sớm dự định sau khi nữ nhi tham dự nhất giáp chi
chiến lần này, sẽ phái nàng trở lại Thiên Tinh, cùng với Lăng Thiên song túc song thê, đâu thể nguyện ý đê cho nữ nhi gặp phải mạo hiểm!