Ngọc Mãn Lâu đã xem xét qua tình hình của Ngọc Băng Nhan biết bệnh của
nàng mặc dù đã có chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa không biết quá trình chữa bệnh ra sao nhưng lại có thêm một thân nội lực thâm hâu. Tuy nhiên so
sánh với Thủy Thiên Nhu của Thủy gia thì vẫn thua kém không ít, nhất là
kinh nghiệm thực chiến thì vô pháp so sánh với nhau. Căn bản không cần
chính mình cử động tay chân gì nữa thì ở trong trận đấu lấy sanh tử làm
kết cục này thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Thủy Mạn
Không đưa mắt nhìn Ngọc Băng Nhan khen: “Nữ hiền chất của nhiên là ôn
uyển động lòng người, ta thấy rất là khả ái. Nghe nói nữ hiền chất từng
có bệnh nặng nhưng hôm nay xem ra đã khỏi hẳn, thật sự là thật đáng
mừng”.
Ngọc Băng Nhan đỏ mặt cung kính nói: “Chỉ là vận khí của
Băng Nhan tốt, gặp được Vô Thượng Thiên Tống Quân Thiên Lý tiền bối, lừa gạt hắn xuất thủ cứu trị nên mới may mắn có thể có được mạng sống
thôi”.
Thủy Mạn Không cười to nói: “Thì ra là thế, xem ra Băng Nhan nữ hiền chất đúng là người phúc lớn mạng lớn a”.
Ngọc Băng Nhan khom người nói: “Bá phụ quá khen”.
Hai người nay sau khi một câu đôi lời thì Thủy Mạn Không không hỏi gì nữa
bởi vì hắn cũng đã nhìn ra, thực lực của cô gái trước mặt này có lẽ là
không tầm thường nhưng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhi
mình. Một khi đã như vậy thì bất kể việc nàng bị bệnh là thật hay là
giả, người là thật hay là giả, chỉ cần nữ nhi mình có thể giữ được tánh
mạng thắng được trong trận ước chiến này thì những cái khác không cần
quan tâm lắm.
Tuy nhiên những lời này của Ngọc Băng Nhan lại
khiến cho đám người Diệp Khinh Trần chú ý vì bọn họ đều biết, Huyền Âm
thần mạch của Ngọc Băng Nhan chính là căn bản không thể cứu, không có
cách nào chữa trị, cho dù là Tống Quân Thiên Lý cũng chưa chắc có thể
cứu chữa được mà cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà tạo nên một Ngọc Băng Nhan nhất lưu cao thủ như vậy! Nhưng bây giờ Ngọc
Băng Nhan rõ ràng đã rất ổn rồi còn công lao thì lại đổ lên trên người
Tống Quân Thiên Lý. Chuyện này bốn người bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả nên há có thể không đầy một bụng nghi ngờ.
“A? Theo ta
được biết thì bệnh của Tiểu công chúa chính là Huyền Âm thần mạch trên
đời hiếm thấy. Huyền Âm chí hàn thân thể cả thiên hạ không người nào có
thể chữa trị, chẳng lẽ Tống Quân Thiên Lý thậm chí có bản lãnh điên đảo
âm dương, nghịch thiên tạo hóa ư. Ta không tin tưởng cho lắm”. Đột nhiên có một thanh âm âm dương quái khí vang lên, kể lên tiếng chính là nhân
vật số ba trong Thủy gia, Thủy Mạn Thành.
Con của hắn chết thảm
khiến hắn giận dữ muốn phát điên, hắn vốn chờ đợi Thủy Thiên Huyễn cùng
Thủy Thiên Nhu đều chết trong trận ước chiến sắp tới mới hợp tâm ý của
hắn thế nhưng Thủy Thiên Huyễn lại bị Tống Quân Thiên Lý mang đi còn đối thủ của Thủy Thiên Nhu cũng rõ ràng là không bằng nàng. Nói như thế thì chẳng khác gì hai đứa con của Thủy Mạn Không tất cả đều được bảo toàn.
Việc này đối với Thủy Mạn Thành mà nói chính là chuyện không thể chịu
được nên hôm nay đúng là mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Thủy Mạn Thành tâm lý rất âm u, chính là: con trai ta chết khiến ta tuyệt
hậu, Thủy Mạn Không người cũng phải như ta mới được! Dựa vào cái gì mà
con ta hy sinh còn con của ngươi lại bình an vô sự?
Một câu nói
của Thủy Mạn Thành lại đồng thời khiến cả hai nhà nổi giận, Thủy Mạn
Không nghĩ tới con của mình thì vẫn tưởng rằng con hắn đã chết thảm, bây giờ hắn cư nhiên có chủ ý đánh tới trên đầu nữ nhi mình thì không khỏi
nổi trận lôi đình, hận không thể đem hắn một đòn bóp chết!
Thủy
Mạn Không còn chưa kịp nói chuyện thì Ngọc Mãn Thiên đã gầm một tiếng
đứng lên, Ngọc Mãn Thiên đúng là đối thủ của Thủy Mạn Thành trong lần
ước chiến này nhìn Thủy Mạn Thành khinh bỉ nói: “Thủy Mạn Thành, ngươi
là là cái vật gì? Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện. Chất nữ của
ta chữa hết bệnh thì liên quan gì đến ngươi. Ngươi là gã Vương bát đản
có phải ngứa ngáy muốn bị đánh hay không. Đến đến đến đây, Tam gia ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ngọc Mãn Thiên vừa mở miệng ra đã chửi ầm lên một trận làm cho Thủy Mạn Thành cả người run lên, hai tròng mắt đỏ
ngầu: “Ngọc Mãn Thiên! Ngươi là đồ lưu manh! Đồ hỗn đản đê tiện. Ta hỏi
một chút thì có quan hệ gì tới Vương bát đản này. Ngọc gia các ngươi
thua không dậy nổi nên đi tìm người giả mạo, chuyện hèn hạ chuyện vô sỉ
bậc này mà cũng làm ra được thì chẳng lẽ Tam gia ta hỏi một câu mà ngươi không biết xấu hổi làm rùa rụt đầu? Đúng là có tật giật mình, đồ hỗn
trướng”.
Ngọc Mãn Thiên vừa nhấc chân đạp lên trên bàn rượu lăng
không bay lên, hô một tiếng rồi hướng về phía Thủy Mạn Thành đánh qua.
Thân hình to lớn giống như cẩu hùng vọt tới kèm theo thanh âm toạc toạc, quần áo trước ngực bị kéo rách ra để lộ ra thật dài lông màu đen trong
ngực. Sải bước hướng về Thủy Mạn Thành vọt tới: “Thủy Mạn Thành ngươi
dám mắng Tam gia ta? Thủy gia các ngươi mới là thua không dậy nổi. Có
tật giật mình chính là rùa rụt đầu. Ta nhổ vào lão mẫu ngươi, cao tằng
tổ tỷ nhà ngươi…
Tiếp theo là một trận ngôn ngữ ô uế thao thao
bất tuyệt ào ra, cả hai gã đều đồng dạng khuôn mặt vặn vẹo xưng là Tam
gia mà mắng chửi lẫn nhau. Cả hai người đều là một bộ dáng như có thâm
cừu đại hận, gân cổ mặt đỏ bừng lên. Nếu ai không biết nhìn thấy thì
khẳng định sẽ không tin hai người kia đúng là lần đầu tiên gặp mặt mà
cho là hai người kia có mối thù giết cha đoạt thê bất cộng đái thiên thế bất lưỡng lập.
Tiệc rượu của Thủy Ngọc hai nhà trực tiếp thành
nơi để hai người đàn bà chanh chua mắng chửi nhau mà không đúng, hẳn
phải là nơi hai “Bát phu” chửi đổng, hai gã đều xưng là Tam gia mà trong miệng đều tuôn ra uế vật, so với đám lưu manh chốn thị thành thì còn
muốn thô tục hơn trăm lần, so với một mụ đàn bà chanh chua không biết
xấu hổ thì vẫn còn không bằng.
Tâm tình của Ngọc Mãn Thiên uất
nghẹn đã hơn một tháng kể từ khi Ngọc Mãn Lâu nhất quyết bắt Ngọc Băng
Nhan đi tìm cái chết. Ngọc Mãn Thiên cảm thấy chính mình sắp tức giận
đến mức nổ mạnh. Ngọc Băng Nhan gả đến Lăng gia do Ngọc Mãn Thiên hắn là bà mai, hơn nữa đối với đôi vợ chồng son này cũng rất hợp khẩu vị của
hắn, bây giờ phát sinh ra việc này, Ngọc Mãn Thiên cảm giác được chính
mình không còn mặt mũi nào mà đi gặp người nữa. Câu cửa miệng chính là:
cái gì cũng đừng tìm lão tử, lão tử không còn mặt mũi nào nữa.
Mấy ngày nay, hắn cứ nhìn thấy Ngọc Mãn Lâu là lại tức giận. Ngọc Mãn Lâu
tự nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn nhưng lại khiến cho Ngọc Mãn Thiên
buồn bực đầy bụng không cách nào phát tiết ra, uất khí từ từ lớn lên.
khuếch tán đến mức cứ nhìn thấy vệ sĩ Ngọc gia tham chiến nào cũng sầm
mặt tức giận. Điều này làm cho tất cả vệ sĩ Ngọc gia tham chiến lần này
khóc không ra nước mắt, tránh né hắn như tránh ôn thần.
Mà ngay
cả đệ nhất trưởng lão của Ngọc gia là Ngọc Trùng Tiêu xuất quan cũng bị
Ngọc Tam gia bắt gặp mắng cho một trận, tình hình phát triển đến mức
thậm chí là gặp Nhị ca của mình mà cũng là cha của Ngọc Băng Nhan là
Ngọc Mãn Đường thì Ngọc Mãn Thiên cũng không che đậy gì nói thẳng là cái gì bán con gái cầu vinh, làm cho Ngọc Mãn Đường tức giận đến mức cơ hồ
hộc máu.
Bây giờ, Thủy Mạn Thành không chỉ nghi vấn thân phận của Ngọc Băng Nhan mà còn nói Ngọc gia thua không dậy nổi khiến Ngọc Mãn
Thiên giống như thùng thuốc pháo đột nhiên bị điểm hỏa, cuối cùng có nơi để phát tiết. Bữa tiệc này trở thành nơi mắng chửi thật sự là kinh
thiên địa quỷ thần khiếp, thống khoái vô cùng.
Con trai duy nhất
của Thủy Mạn Thành đã chết, trong lòng lão vốn vô cùng đau khổ tràn ngập sự oán hận, nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, hết lần này tới lần khác
không có chỗ phát tiết. Giờ phút này gặp Ngọc Mãn Thiên, cũng vừa đúng
lúc như củi khô gặp lửa cơ hồ nhảy dựng lên vừa mắng nhiếc vừa lao về
phía Ngọc Mãn Thiên.
Hai vị Tam gia trước cuộc ước chiến cư nhiên tranh đấu phân ra thắng bại, so cao thấp, đấu đến mức ngươi chết ta
sống khiến toàn bộ mọi người choáng váng. Tình hình lúc này hai người
đều có vẻ không muốn sống. Một khi để cho hai người điên này sáp vào
nhau thì sợ rằng chưa có ai ngã xuống thì chưa thể tách ra hoặc là cả
hai đều ngã xuống.
Ngọc Mãn Lâu cùng Thủy Mạn Không đồng thời lớn tiếng quát bảo ngưng lại nhưng hai người vẫn mặc kệ như không nghe
thấy. Thủy Mạn Thành vốn không đem Thủy Mạn Không để vào mắt, bây giờ
lại càng không để ý mà Ngọc Mãn Thiên thì cũng sớm đã ôm một bùng uất
khí với đại ca của mình. Bây giờ thật vất vả mới có chỗ phát tiết ra,
đừng nói là Ngọc Mãn Lâu mà coi như là thiên thần hạ phàm, Ngọc Tam gia
ta cũng muốn đánh.
“Ngăn bọn họ lại!” Thủy Mạn Không và Ngọc Mãn Lâu đồng thời hạ lệnh.
Cao thủ hai nhà Thủy Ngọc đều tiến lên, đúng lúc hai vị Tam gia chuẩn bị
lao vào cắn xé lẫn nhau thì bị đám người này lao vào túm lấy đè lên mặt
đất, ép hai người quỳ rạp trên mặt đất, hai trán cơ hồ dí sát vào nhau.
Tuy rất gần nhưng lại không đánh được thì hai lão lại càng giận sôi gan. Thủy Mạn Thành trợn mắt, đột nhiên há miệng phun một bãi nước bọt lên
mặt Ngọc Mãn Thiên. Ngọc Mãn Thiên giận dữ muốn phát điên, phốc một cái
phun ngược trở lại, trong nháy mắt trên mặt hai người đều đầy nước bọt,
vẫn còn chưa đủ, Ngọc Mãn Thiên dứt khoát há miệng thúc giục nội lực, oa một tiếng, trong bụng có cái gì phun hết cả lên mặt Thủy Mạn Thành.
Nhất thời trong đại sảnh mùi chua tanh xông lên khiến ai nấy đều cau mày muốn ói…
Cao thủ hai nhà đồng thời đưa một tay che mũi, tay kia
kéo chân hai người về như kéo lợn chết. Tuy vậy hai người vẫn cố chống
cự, mười đầu ngón tay cắm xuống mặt đất tạo thành mười vết cào sâu trên
mặt đất đồng thời hai cái đầu vẫn như cũ ngước nhìn đối phương, cổ bành
ra trông như hai con rắn hổ mang…
Ngọc Mãn Lâu và Thủy Mạn Không
đều giận đến xanh mặt, gân trán nổi vồng lên. Vừa mới bị kéo trở về,
Thủy Mạn Thành đã lại nhảy lồng lên, chỉ cảm thấy trên mặt mùi vị chất
ọe từ bụng Ngọc Mãn Thiên giống như phân thì không nhịn được há miệng
nôn thốc nôn tháo mà bên kia Ngọc Mãn Thiên dùng tay áo lau mặt rồi lại
thao thao bất tuyệt, khí dũng như núi cất tiếng mắng to…
Thân
hình Ngọc Mãn Lâu chợt lóe lên rồi có thanh âm ba một tiếng, bạt tai
Ngọc Mãn Thiên nặng nề một cái rồi xanh cả mặt mắng: “Hỗn trướng câm
miệng!”
Ngọc Mãn Thiên trừng hai mắt quát: “Lão tử không phục, ngươi cắn ta a!”
Ngọc Mãn Lâu nhất thời tức giận đến ba hoa chích chòe…
Hai người bát nháo như vậy làm cho gần ngàn người trong bữa tiệc không ai
muốn ăn nữa, người nào muốn ăn thì thật là bất bình thường. Ai nấy sắc
mặt quái dị, oán hận nhìn hai gã này mà có một loại cảm giác muốn nôn
mãnh liệt.
Hai vị Tam gia này mặc dù không đánh nhau nhưng hành
động nháo loạn hôm nay của hai người nhất định sẽ được ghi vào sử sách
của hai nhà, cũng có thể nói là thiên cổ lưu danh.
Trong đại sảnh lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người đúng là ngươi xem ta, ta nhìn ngươi không biết nói gì, đúng là vô kế khả thi.
Đột nhiên, “Sách” một tiếng truyền tới, gần ngàn người đồng thời quay đầu nhìn qua.
Nhưng là lúc cơn giận của Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam gia đang nguôi đi thì mới
phát hiện ra trong bụng trống trơn, đột nhiên cảm giác đói bụng nên
thuận tay cầm lấy một cái đùi gà trên bàn mở to miệng gặm một cái. Trước mắt bao người nhưng Ngọc Tam gia há mồm nhai nhồm nhoàm rồi lại bưng
chén rượu lên, chẹp một tiếng đã tợp hết một chén rượu.
Bên kia
thì Thủy Tam gia đã nôn đến mức cả người vô lực. Đồng dạng đều là Tam
gia nhưng Tam gia này cùng Tam gia kia quả nhiên vẫn có chút bất đồng.
Mọi người thấy hắn phùng mồm ăn đùi gà rồi lại nghĩ đến bãi nước bọt ở trên mặt hắn vừa rồi thì đều trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy trong cổ họng
nhưn đang có kiến bò ngứa ngáy…
Rốt cục có mấy người vừa xoay mặt rồi nôn ói ra, mà cái này lại tạo ra phản ứng dây chuyền, một khi có
người không chịu nổi mà nôn mửa thì cơ hồ người bên cạnh cũng như vậy…
Cũng chỉ có gia chủ hai nhà và Thủy gia Đại trưởng lão Thủy Vô Lãng và Nhị
gia Ngọc Mãn Đường là xem như định lực kinh người, miễn cưỡng cố nén
được!
Tiệc rượu Thủy Ngọc hai nhà kết cụ cơ hồ tất cả mọi người
đều nôn thốc nôn tháo, tất cả cao thủ tham gia đều có bộ dáng như là vừa tham gia một trận đại chiến, hữu khí vô lực, thái độ hung dữ như muốn
ăn thịt người.
Lúc tuyên bố yến hội chấm dứt, Ngọc Tam gia quát
to một tiếng: “Ta còn chưa ăn no!” Sau đó hậm hực đứng lên, hai tròng
mắt nhìn kỹ mỹ vị trên bàn rồi đơn giản duỗi bàn tay to ra, tay trái
bưng một bình, tay phải cầm lấy một cái tay gấu không để ý đầy mỡ mà ôm
vào trong lòng rồi cúi đầu há to miệng uống một ngụm vừa ngửa đầu, ực ực hai tiếng, rượu ngon thuận đã trôi xuống, chỉ thấy được cái trái cổ rất lớn vận động qua lại.
Ngọc Mãn Lâu lắc đầu thở dài, Ngọc Mãn
Đường sầm mặt còn Ngọc Băng Nhan che miệng nhỏ giọng cười, tất cả cao
thủ Ngọc gia cũng không hẹn mà lui ra sau vài bước, dùng hành động thực
tế tỏ vẻ “Ta không nhận ra người này”. Về phần Thủy gia thì đều tỏ vẻ
khinh bỉ.
Hôm nay thật sự là làm cho mọi người đều mất mặt. Ngọc
Mãn Lâu oán hận nhìn Tam đệ mình, hận không thể đánh cho hắn một trận.
Đang muốn nói cáo từ thì vừa lúc đó một tiếng vang nặng nề “Ầm” một
tiếng đột nhiên từ rất xa truyền tới.
Tất cả mọi người đều ngẩn
ra dừng bước, tiếp theo một cỗ khí thế cường đại tới cực điểm phô thiên
cái địa xuất hiện, luồng khí thế cường đại này bao phủ cả thiên địa. Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác được giống như là cả trời
xanh đang hướng về chính mình đè ép xuống, căn bản là không thể chống đỡ được, căn bản là không thể có chút ý tứ kháng cự nào.
Nếu như
nói trên thế gian này có thần linh thì cỗ khí tức này chính là hơi thở
của thần! Khí thế như vậy chỉ sợ đã siêu thoát khỏi phạm trù của võ đạo, hoàn toàn lên tới trình độ mọi người không thể hiểu được. Điều này
khiến tất cả mọi người đồng thời biến sắc, lần này thì không có người
nào là ngoại lệ!
Đến tột cùng là ai có thể có được khí thế kinh
khủng tới cực điểm như vậy! Nếu người này muốn ra tay đối với những
người ở chỗ này thì chẳng phải là không thể chống cự sao.
Ngọc
Mãn Lâu hai tròng mắt sắc như dao sắc bén nhìn Thủy Mạn Không, theo hắn
phán đoán, nhân vật võ lâm đỉnh phong rốt cuộc cũng không phải là người
Thủy gia. Nhưng nơi này là Thiên Phong đại lục, là địa bàn của Thủy gia
tự nhiên lại xuất hiện một nhân vật kinh thiên động địa như vậy, trong
lòng Ngọc Mãn Lâu há có thể không nóng như lửa đốt.
Tuy nhiên chỉ là liếc mắt một cái Ngọc Mãn Lâu đã phán định, người này khẳng định
không phải là người của Thủy gia bởi vì tất cả người của Thủy gia đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!
Kể cả Thủy Vô Lãng cùng Thủy Mạn Không! Một
khi đã như vậy, Ngọc Mãn Lâu cũng có chút yên tâm, mặc kệ võ công của
người nọ cao bao nhiêu nhưng nếu giống như Tống Quân Thiên Lý đều không
thuộc về bất kỳ gia tộc nào mà là phiêu nhiên thế ngoại thì sẽ tuyệt đối không can thiệp vào đại kế của ta!
Mà nhân vật ngang trời xuất
thế này rất có thể là người như vậy bởi vì trước đó chưa từng nghe nói
qua trên đời này lại có một nhân vật như vậy!
Bọn Thủy Mạn Không
trong lòng cũng đang lo sợ nghi hoặc bất an, đột nhiên lại xuất hiện một cỗ khí thế như vậy là có ý gì, chẳng lẽ là người của Ngọc gia. Nếu
không tại sao trước kia chưa từng xuất hiện mà lại nhằm vào lúc Ngọc gia vừa đến mà xuất hiện?
Vì vậy, lúc Ngọc Mãn Lâu đánh giá Thủy Mạn Không thì đồng thời Thủy Mạn Không cũng đồng dạng đang đánh gia kỹ Ngọc mãn Lâu, hai người đồng thời yên lặng.
Nếu Ngọc Mãn Lâu cũng
nhìn về phía mình, đó chính là đang quan sát chính mình, như vậy chứng
minh nhân vật này không phải là người của Ngọc gia. Nếu không phải thì
chỉ cần kính nhi viễn chi là được, như vậy hắn sẽ không tùy tiện gây
hấn, càng huống chi người này xuất hiện ở Thiên Phong đại lục, rất có
thể người của Thiên Phong đại lục. Nếu gia tộc của mình có lễ cầu thì
hoặc là còn có thể…
Hai người bốn mắt tương đối, đồng thời cười
cười nhưng ngay cả mình cũng không biết mình đang cười. Cái gì là như
trút được gánh nặng hay là chê cười, trong lòng trăm vị hỗn tạp nói
không rõ.
Sau khi nói vài câu vô vị, hai bên bèn chia tay, đều tự mang theo cao thủ gia tộc trở về. Bây giờ vô luận cái gì cũng không
nhất định cần lo lắng, cái duy nhất phải lo lắng chính là ước chiến ba
ngày sau.
Tiệc rượu âm dương mặc dù không thành nhưng vẫn là tiệc rượu! Ngày mốt chính là ngày hai nhà sẽ có không ít người âm dương ly
biệt.
So sanh với Thủy Mạn Không mà nói thì Ngọc Mãn Lâu cảm giác yên tâm hơi sớm. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới người phát ra luồng khí
thế cực kỳ mạnh mẽ này mặc dù không phải là người Thủy gia nhưng lại
cũng không phải là người của Thiên Phong đại lục. Nếu để cho hắn có
quyền lựa chọn mà nói thì Ngọc Mãn Lâu tình nguyện để cho người này đúng là người của Thủy gia.
Vì người này chính là Lăng Thiên! Đối thủ lớn nhất trong kiếp này của Ngọc Mãn Lâu cũng đúng là địch nhân cùng
cấp cuối cùng của Ngọc Mãn Lâu.
Chẳng lẽ võ công của Lăng Thiên
thực sự đã tăng lên tới trình độ vang dội cổ kim như vậy sao? Nếu không, vì sao có thể phát ra khí thế giống như thần tiên vậy.
Sơn Đông
phong, trong một sơn động phía trong vách núi đá. Trên mặt đất, có một
cái kén tằm có ánh huỳnh quang lóe ra đồng thời đang phồng lên, từ từ
phồng lên giống như một cái khí cầu thật lớn đang được bơm đầy không
khí.
Sau nhiều lần phình ra co lại, rốt cục cái kén này to lên
với tốc độ điên cuồng lấy mắt thường có thể thấy được, khí cầu càng lúc
càng lớn, càng lúc càng lớn…
Không biết từ địa phương nào đột
nhiên có tiếng xèo xèo truyenf ra rồi “ầm” một tiếng trầm thấp, cái kén
tằm nổ tung để lộ ra bên trong một cái cơ thể người trần truồng như
nhộng, làn da trắng hồng, trong suốt non mịn, cho dù là mỹ nữ khắp thiên hạ có làn da tay mịn nhất cũng tuyệt đối không thể so sánh với làn da
của người này.
Người này đương nhiên chính là Lăng Thiên!
Luồng khí thế bọn Ngọc Mãn Lâu cảm thấy chính là khí lãng của vụ nổ này tạo
ra. Vạn niên linh thạch sau khi cải tạo xong thân thể Lăng Thiên thì
năng lượng còn thừa rốt cục nương theo vụ nổ này mà phát ra hoàn toàn.
Luồng lực lượng ngàn năm tích lũy này há nhân lực có thể so đo với. Cái
này cũng khó trách mọi người sợ hãi như thế.
Lăng Thiên đương
nhiên không biết trong tình huống mình ở không hề hay biết đã tạo ra một hồi khiến cả cao tầng của Thiên Phong đại lục cùng cả Thiên Tinh đại
lục đều khủng hoảng đến cực điểm. Nếu hắn biết thì tin tưởng là không
biết nên khóc hay cười.