Lăng Thiên thật sự không nói được lời nào. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến
giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy được cái gì gọi là vô lực… “Lăng
Kiếm lão đại, ta là đang nói, chỉ có mùa xuân của ngươi đến rồi thôi,
tiểu tử ngươi gặp tiếng sét ái tình, thích người ta rồi! Đồ ngốc!”. Lăng Thiên véo tai của Lăng Kiếm nói: “Ngươi là đang muốn người ta làm vợ
ngươi đó! Ngươi… cái này…. Haizz, ta cũng không biết phải nói với ngươi
như thế nào nữa”. “Ai muốn làm vợ của ai vậy?”. Cùng với tiếng nói cất
lên, Cố Tịch Nhan cười bước vào trong. Trong mắt có vài phần hiếu kì.
Lời này vừa được nói ra, tất cả những người trong phòng đều cười rũ
rượi, quấn lấy nhau mà cười. Cố Tịch Nhan trợn tròn đôi mắt đẹp long
lanh của nàng, nhìn tên này nhìn tên kia, đột nhiên đỏ mặt, chẳng nhẽ
bọn họ đang nói mình? Lăng Kiếm ngơ ngác đứng ở đó, lẩm bẩm nói: “Công
tử, vợ?”. Cố Tịch Nhan hứ lên một tiếng, xoay người chạy ra ngoài, vừa
tức vừa xấu hổ nói: “Lăng Kiếm đại nhân xin hãy tự trọng, ai là vợ của
ngài chứ?”. Tất cả những người có mặt lại một lần nữa được cười hả hê.
Trong phòng khách của Lăng Gia. Ba tách trà từ từ bốc khói nghi ngút, ba
người đang ngồi sắc mặt đều vô cùng nặng nề. Chính là Lăng lão gia, lão
phu nhân và Tiêu Phong Dương. Hồi lâu, Lăng lão gia nói: “Chuyện lần này có mối quan hệ rất lớn, cần phải lập tức báo cho Thiên Nhi biết”. Tiêu
Phong Dương trên mặt không hề có chút gì lo lắng, nói: “Nhưng hiện giờ
Thiên Thượng Thiên giám sát chúng ta chặt như vậy, chỉ sợ tin tức một
khi bị để lộ, thì lập tức có thể là hiểm họa diệt cả gia tộc”. Lăng lão
phu nhân gật gật đầu, nói: “Việc này thật sự cần phải thận trọng, đối
với chúng ta mà nói có lẽ là vấn đề khó không thể giải quyết, nhưng đối
với đứa lanh lẹ linh hoạt nhiều kế sách như Lăng Nhi, vấn đề này đối với nó mà nói có lẽ chưa chắc đã là khó khăn cũng chưa biết chừng”. Tiêu
Dương Phong âu sầu gật gật đầu, mở miệng nói: “Đại tẩu, người xem chuyện của Tuyết Nhi…”. Lăng lão phu nhân trau mày, nói: “Chuyện này tuyệt đối không được! Kể cả là chúng ta can dự cưỡng chế, Lăng Nhi cũng chưa chắc đã đồng ý, thậm chí có thể làm mọi chuyện trở lên xấu đi”. Bà lắc lắc
đầu, than thở nói: Tảo tri kim nhật, hà tất đương sơ”. (nghĩa: nếu biết
trước có ngày hôm nay thì ngày trước đã không làm gì đó… làm gì thì em
chịu, đại khái là thế). Tiêu Phong Dương thở một hơi dài, không nói gì
thêm. Lăng lão gia thì lại quở trách nói: “Tiêu Gia nếu đã tình cảnh như vậy, tại sao đến bây giờ mới nói? Nếu như nói sớm hơn một chút, hai nhà chúng ta liên thủ, thì chả phải từ sớm đã có thể trời yên bể lặng
không?”. Tiêu Phong Dương ho khụ khụ liên tục, khuôn mặt già đỏ ửng lên, không phải là không muốn nói, mà là bị quyền lực lợi ích làm cho mờ
mắt, vị trí thiên hạ chí tôn, ai không muốn ngồi chứ? Kể cả biết được là ngồi lên rồi thì cũng chỉ là một con bù nhìn, nhưng cái vị trí đó xét
cho cùng thì cũng là mang họ Tiêu ! Nếu như không phải là thực lực của
Thiên Thượng Thiên bị tổn thất nặng, binh lực của Tiêu Gia tan tác, thì
làm sao mà phải tìm đến Lăng Gia để nhờ sự giúp đỡ chứ? Có điều những
lời này, trong lòng mỗi người họ đều rõ ràng, nhưng sẽ không có ai nói
ra cả. Trong sân của đoàn sứ giả Tiêu Gia.
Lão già mặc áo xám tro mặt xị xuống: “Tiêu nhị gia đâu?”. “Nhị gia vừa mới đi ra ngoài”. Một
người thanh niên của Tiêu Gia trả lời: “Trước lúc ông ấy đi có nói, ông
ấy muốn đến Lăng Gia một chuyến, xét cho cùng thì hai nhà cũng là thế
giao, gia chủ và Lăng lão gia của Lăng Gia là huynh đệ kết nghĩa, đến
Thừa Thiên mà không đến bái kiến, khó tránh có chút không không hợp tình hợp lí, không phải là hành vi của con cháu thế gia”. “Những điều này ta đều biết, ta cũng không có thời gian nghe ngươi giải thích những điều
này”. Ông già áo xám tro lắc tay một cách không kiên nhẫn, hai tay ôm
ngực ho khù khụ vài tiếng. Nội thương vẫn hết sức nghiêm trọng, câu trả
lời của người thanh niên này, làm cho hắn trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Nếu như Tiêu Phong Dương không nói một tiếng nào mà rình rình chuồn ra
ngoài, hắn tự nhiên sẽ nghi ngờ có phải là định làm trò gì mờ ám hay
không, liệu có gây nên sự bất lợi cho Thiên Thượng Thiên hay không,
nhưng hiện tại Tiêu Phong Dương cho thấy rõ là ngựa xe đàng hoàng đến
Lăng Gia, đến đi quang minh chính đại, làm hắn không có lời nào có thể
nói được. Lão già khua tay nói, “U Hàn đợi nhị gia trở về, thì đến thông báo với ta một tiếng”. nói rồi nháy mắt ra hiệu cho những người khác,
cả đám hiểu ý, đi theo hắn vào trong phòng riêng. Tiêu U Hàn khẽ trau
mày, trên khuôn mặt lạnh tanh của nàng nhìn không ra chút biểu lộ tình
cảm, hoàn toàn không ai có thể biết được là buồn hay vui. Đối với biểu
hiện không tín nhiệm mình của chúng, nàng càng là không có phản ứng gì.
“Trước lúc chưa đến Thừa Thiên, đã biết được nhiệm vụ lần này là không
dễ dàng, nhưng tuyệt đối không thể ngờ được rằng nó lại khó khăn đến mức độ như thế này, lão phu hiện nay thật sự không hiểu, chưởng môn nhân
rốt cuộc là nghĩ như thế nào”. Lão già áo xám tro trau đôi lông mày đã
lấm tấm bạc, tâm tư nặng trĩu nói. “Lời này của nhị thúc là có ý gì?”.
Một người đàn ông trung niên gầy gầy hỏi. “Môn phái lần này phái ra tất
cả là 7 người, nhừn ngoài lão phu ra, năm người các ngươi tuy nói là võ
công không phải kém cỏi, nhưng cũng chỉ là ở mức không kém cỏi mà thôi,
trong trận chiến với các cao thủ đương thế, thì có thể gọi là không được tính đến. Đó là một trong những điều ta không hiểu; mà việc phái Tiêu U Hàn giám sát Tiêu Phong Dương thì lại càng là vô lí đùng đùng!”. Lão
già áo xám tro trong lòng lo lắng không yên: “Tiêu U Hàn tuy là đệ tử
bản môn, nhưng vẫn là người của gia tộc họ Tiêu, bất luận là môn phái
tẩy não cho cô ta thế nào thì đều khó có thể thay đổi được sự thực đó;
nếu như môn phái có sự tranh chấp với Tiêu Gia, nghĩ ra thì Tiêu U Hàn
đó bất luận là trung thành với bản môn như thế nào, nhưng cuối cùng cũng sẽ tuyệt đối không đứng về phía chúng ta, đây là điểm thứ hai mà ta
không tài nào hiểu được”. “Thứ ba, mà lực lượng như thế này có được phái ra, thì cũng có thể có được tác dụng gì? Nhưng mà chưởng môn nhân lại
cứ giao ra nhiệm vụ quan trọng như vậy, quả thật là làm cho người ta
không hiểu được mà!”.
“Chẳng nhẽ…”. Lão già áo xám tro đột nhiên
đứng phắt dậy, hay cánh tay hắn hơi run run, trong mồm lại ứa ra một
chút máu tươi, hắn bị một suy nghĩ bất ngờ trong đầu hắn dọa cho hồn bay phách lạc “Tiêu Phong Dương là bia đỡ đạn của chúng ta, Tiêu U Hàn là
bia đỡ đạn của Tiêu Dương Phong, chẳng nhẽ chúng ta cũng là một bia đỡ
đạn”. Năm người còn lại lập tức ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt bỗng chốc
trở lên cực kì khó coi. Cửa bắc thành Thừa Thiên. Ngọc Mãn Thiên cưỡi
một con ngựa cao lớn, bộ mặt vênh váo, cái thân người chắc nịch như gấu
chó của hắn dường như đè xuống làm cho con ngựa bước đi rất vất vả, phía sau hắn, là một đội xe dài dằng dặc. Ba lão già râu trắng mặc áo đen
ngồi trên lưng ngựa như tượng bồ tát đất, đi bên cạnh là 7 người mặc áo
đen khác, ai nấy mặt mày lạnh tanh, sắc mặt không chút sức sống, giống
như là người chết vậy. Rõ ràng là chúng đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng
trog cảm giác của người khác, thì chúng giống như những âm hồn hữu hình
vô chất, cảm giác cực kì đáng sợ. Cao cao trên thành lầu, Lăng Trì đứng
lặng trước gió, dõi nhìn theo đoàn sứ giả của Ngọc Gia, lẩm rẩm tự nói:
Chẳng nhẽ đây chính là lực lượng thần bí nhất trong truyền thuyết của
Ngọc Gia, tên nào tên nấy có ba hồn bẩy vía chắc? Sao cứ cảm thấy có gì
đó không đúng. Nghĩ rồi hắn vẫy vẫy tay, Lăng Phong và Lăng Vân cùng
nhau chạy đến. Lăng Trì chỉ tay, nói: “Bố trí người, chú ý nghiêm mật
đến những người này cho ta, không được phép có chút gì khinh xuất”. Hai
người không nói gì, thân người đồng thời vọt ra phía sau tường thành,
biến mất không còn vết tích. Lăng Trì bước hai bước, vẫn cảm thấy có
chút không yên tâm, lệnh cho Lăng Lôi đến, nói: “Tìm mấy người đến chúc
mừng của Sơn Đại Vương, tiến thành thăm dò một chút đối với 3 lão già và 7 tên mặc áo đen kia. Xem thực lực của chúng thế nào, nếu cần thiết có
thể đánh một trận, xem xem thực lực của chúng rốt cuộc là như thế nào;
kêu Lăng Phong chú ý một chút, xem Ngọc Gia ngoài vị Ngọc tam gia và mấy người này ra, còn có cao thủ nào khác đang ẩn nấp hay không, nếu như có thì phải báo cáo ngay cho công tử biết”. Nếu như Ngọc Gia đã dùng đến
những người giỏi nhất mà vẫn chỉ là để che giấu điều gì đó, thì lực
lượng được che giấu này tuyệt đối không phải Lăng Vân, Lăng Phong, thậm
chí là bản thân mình có thể đối phó được! Đó là lí do mà Lăng Trì lệnh
cho Lăng Lôi đi dò xét.
Bên ngoài cổng thành, lại có một đoàn xe đang tiến tới, Lăng Trì
mắt bỗng sáng lên, bước nhanh xuống cổng thành, chặn ở cửa thành, quát
một cách lạnh lùng: “Dừng lại! Kiểm tra!”. Ba người đi đầu của đoàn
người ngựa này, chính là ba người Lăng Nhất, Lăng Nhị, Lăng Tứ, bọn Lăng Thập Cửu thì trà trộn trong đội xe, nghe thấy tiếng quát của Lăng Trì,
đồng thời ghìm dây cương dừng ngựa lại. Lăng Trì khuôn mặt lạnh lùng,
cẩn thận kiểm tra từng tí một. Nhưng trong lúc không bị bất kì ai chú ý, một mảnh giấy xoạt một cái rơi vào tay của Lăng Nhất. Lăng Nhất mặt
không biến sắc nhận lấy, đồng thời trên mặt để lộ ra thần sắc khó chịu,
nói: “Lão tử đi qua nhiều châu huyện như vậy, cũng không có kẻ nào kiểm
tra, cứ đến đây là bị kiểm tra, đúng là chả ra làm sao, nói thế nào thì
chúng ta cũng là khách đến chúc mừng ?”. Lăng Trì không thèm để ý, sau
khi kiểm tra một lượt… hắn lùi ra một bên, nói: “Nếu đã là không có vật
cấm, thì sẽ cho đi qua ngay mà, đắc tội rồi! Mời!”. Nói xong nhường
đường cho họ đi qua. Lăng Nhất hừm một tiếng, quất ngựa tiến vào thành.
Hoàng cung Ngọc Gia. Ngọc Mãn Lâu trong tay vò một mảnh giấy mỏng, trên
mặt nở một nụ cười gian xảo, trong lòng nghĩ thầm, nếu như lần này Thiên Thượng Thiên có thể dốc hết sức lực mà đến, nếu như hai nhà liên thủ,
vậy thì chắc chắn có thể tạo ra một sự hỗn loạn cực lớn khi Lăng Gia
đang làm lễ khai quốc, kể cả là không thể hoàn toàn phá rối Lăng Gia,
cũng có thể làm cho buổi lễ khai quốc của Lăng Gia biến thành một trò
cười lớn cho thiên hạ, một chuyện nực cười từ đầu đến chân! Mà Mộng
Phiên Vân lần này không ngờ lại đề xuất việc hợp tác với mình, cho thấy
hắn đã triệt để hết hi vọng vào Hạo Gia ? Nếu như có thể mượn cơ hội lần này, thu nạp Thiên Thượng Thiên dưới trướng của mình, thì kể cả là
không thể phá hoại được việc khai quốc của Lăng Gia, thì cũng là rất
đáng để làm. Tin chắc rằng lần này Lăng Thiên kiểu gì cũng phải sứt đầu
mẻ trán? Bên trong thành Thừa Thiên, vẫn không ngớt có những đoàn người
tiến vào. Lăng Thiên ra nghiêm lệnh, tất cả các cơ quan tình báo, toàn
lực huy động! Tuyệt đối không được để xuất hiện bất kì sự dị thường gì
trong thời gian diễn ra buổi lễ khai quốc! Đồng thời chỉ thị, bắt buộc
phải quy trách nhiệm cho từng người một!
Thế là bốn cơ quan tình
báo lớn đều được huy động. Lăng Kiếm còn lạnh lùng tăng thêm một điều:
Hễ là người lạ mặt, thì ít nhất cần có ba tuyến ngầm theo dõi! Cần phải
làm rõ thân phận, lai lịch của từng người đến đây. Nếu như có thể điều
tra được tổ tông tám đời thì là tốt nhất! Đồng thời, Lăng Kiếm còn hạ
lệnh: Bọn nhóc con cũng huy động hết đi! Bên trong thành Thừa Thiên, sự
căng thẳng giống như một cây cung lớn đã được kéo dây! Trong vòng ba
ngày, trong tình hình không làm kinh động đến bất kì một người không
liên quan nào, biệt viện Lăng Phủ đã bắt đến khoảng 100 tù binh. Trong
biệt viện Lăng Phủ, Phùng Mặc Suất dẫn theo khoảng 100 thiết huyết vệ
thân người to lớn, sắc mặt hung tợn, thẩm vấn từng tên một. Điều mà Lăng Thiên lo lắng hiện nay, không ai khác là hai nhà Ngọc Gia và Trí Gia.
Hoặc giả nói là Ngọc Gia và Thiên Thượng Thiên. Nhưng trong số những
người bắt được này, có thổ phỉ, có đào phạm, có kẻ trộm, có cường đạo,
chỉ duy nhất không có người của Ngọc Gia và bọn đến từ Đông Nam. Lăng
Thiên sắc mặt lặng như mặt nước, nói : “Tiếp tục điều tra”, ngừng một
chút, nói tiếp: “Điều tra kĩ càng”. Cuối cùng sau khi bước hai bước,
ngẩng đầu nhìn Lăng Kiếm: “Điều tra một cách triệt để”. Lăng Kiếm thần
sắc nhất động, nhanh chóng truyền lệnh xuống. Đã bao nhiêu năm nay, Lăng Thiên chưa từng dùng đến 2 chữ “triệt để” rồi, nhưng hôm nay cuối cùng
cũng được nói ra! Mệnh lệnh này, đúng là không hề tầm thường chút nào!
Kể cả là hồi đó điều tra kẻ hại độc Lăng quý phi, Lăng Thiên cũng chưa
dùng đến từ “triệt để”; kể cả là khi đối phó với Ngọc Gia hồi đó, thậm
chí là ứng phó với Giang Sơn Lệnh Chủ, Lăng Thiên cũng chưa bao giờ dùng đến hai từ đó!
“Triệt để”! Đối với cơ quan tình báo của Lăng
Thiên mà nói, hai từ này được nói ra khỏi mồm, cơ bản đã là tương đương
với tiến hiệu chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp! Hai từ này, cũng giống như
việc kẻ địch đã ở gần trong gang tấc, lập tức sẽ diễn ra trận huyết
chiến đẫm máu nhất, kiếm đâm đến máu tuôn trào! Buổi lễ khai quốc lần
này, Lăng Thiên sẽ chính thức đem tên của mình khắc một dấu ấn vĩnh cửu
vào vùng đất lạ này, đế quốc Thần Châu! Từ nay về sau, thế giới này sẽ
được Lăng Thiên làm cho tất cả mọi người phải há mồm kinh ngạc! Nếu đã
là khai quốc, thì cần phải quân lâm thiên hạ! Ngã chủ trầm phù! Lăng
Thiên tuyệt đối không cho phép lúc này có người phá hoại! Bất luận là
thế lực mạnh như thế nào, hoặc kể cả là cao nhân đương thế siêu phàm
tuyệt đại! Không một ai, không một thế lực nào có thể ngoại lệ! Kẻ nào
có ý đồ gây ra sóng gió, kẻ có chỉ có một con đường chết! Mệnh lệnh này
vừa được xuất ra, đến sát thủ đệ nhất thiên hạ giết người không chớp mắt như Lăng Kiếm, cũng cảm thấy hết sức căng thẳng! Mà lúc này, đoàn sứ
giả của Ngọc Gia cùng Ngọc Mãn Thiên cũng đang gặp phải phiền phức không nhỏ. Vốn dĩ đối với Ngọc Mãn Thiên mà nói, đến thành Thừa Thiên, chính
là đến nơi mà hắn sẽ cảm thấy thoải mái vui vẻ nhất… đương nhiên không
thể không đi tìm Lăng Thiên, tự nhiên cùng thành không thể không đi tìm
Lăng Kiếm, càng không thể không đánh nhau một trận với năm thằng nhóc
đó, đúng là quá đã. Đương nhiên rồi, điều không thể nhất là không thể
không uống rượu ngon của Lăng Thiên, những điều kể trên, đúng là ngoài
thành Thừa Thiên ra, quả thật không nơi nào có thể có! Thế nhưng hiện
nay Lăng Thiên, Lăng Kiếm và 5 tên tiểu tử đó chắc chắn là người nào
người nấy đang bận bù đầu. Ngọc tam gia của chúng ta cũng là người hiểu
biết, sẽ không trong thời gian quan trọng này tìm đến chơi để mà rồi
phải ngồi lặng lẽ mà đợi. Kể cả người ta không nói, trong lòng cũng sẽ
không cảm thấy sảng khoái, cứ đợi thêm mấy ngày rồi hẵng hay vậy. Tam
gia rất tự nhiên nhớ đến một nơi đối với hắn mà nói có ấn tượng khá sâu
sắc – Minh Yên Lâu. Ngọc tam gia vẫn nhớ, bản thân hắn lúc bấy giờ, đã
làm một bài thơ trước mặt các văn nhân trong thiên hạ, còn từng làm
nhiều người phải bàng hoàng sửng sốt. Từ đó về sau, bản thân hắn cũng
chẳng còn nhã hứng gì, tự nhiên cũng không làm ra được bài thơ hay nào.
Quả nhiên vẫn là tức cảnh sinh tình, văn do tâm tinh … Tên tiểu tử Lăng
Thiên nói quả không sai. Không có sự kích thích, đúng thật là đến thơ
cũng không làm ra được. Lần này đến đây, tất nhiên còn cần phải đi tìm
chút kích thích, không biết chừng có thể làm được một bài thơ. “Lão tử
thủ trung nhất bả loát…”. Ngọc tam gia đắc ý nhẹ nhàng ngâm bài thơ đầu
tiên mà hắn sáng tác trong cuộc đời, cũng là bài thơ đắc ý nhất của hắn. Ngọc Mãn Thiên mang theo đoàn sứ giả Ngọc Gia bước vào trong Minh Yên
Lâu.
Hỏi xong mới biết, trước lúc hắn đến đây, đã có người đặt
gian phòng riêng cho hắn, giành sẵn cho hắn, mà còn là gian phòng mà lần trước Ngọc Mãn Thiên đã ở đây, đến chỗ ăn ngủ cho tùy tùng cũng được
chuẩn bị chu đáo. Ngọc Mãn Lâu mừng ra mặt, hắn biết việc này chắc chắn
là được Lăng Thiên xắp xếp, cũng chỉ có tên tiểu tử Lăng Thiên mới có
thể chu đáo như thế này! Hắn cũng không đi hỏi Lăng Thiên tại sao biết
trước được chắc chắn người của Ngọc Gia đến lần này là hắn? Thậm chí đến số người tùy tùng cũng được chuẩn bị không thiếu một ai. Ngọc tam gia
trước giờ cũng không bao giờ để ý đến những điều này, điều mà hắn thật
sự quan tâm, chỉ là tấm lòng này của Lăng Thiên mà thôi. “Nhìn mà xem!
Tam gia ta không chỉ ở nhà mới là tam gia, ở bên ngoài chả phải cũng
được xem trọng thế sao? Kể cả là ở đây, tam gia ta còn chưa đến, ở đây
mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ cả. Đến lúc nào đó mấy tên tiểu tử các
ngươi cũng có thể được giống như tam gia ta, thì xem như đời này của các ngươi đúng là không sống uổng phí rồi!” Ngọc Mãn Thiên đắc ý dẫn theo
mười người đi cùng bước vào trong gian phòng riêng, vừa mở miệng là gọi
rượu gọi thức ăn. Đang trong lúc ăn uống, bên ngoài cửa bỗng ồn ào. Mười mấy người lũ lượt kéo vào Minh Yên Lâu, ào ào ngồi chặt ních hai cái
bàn. Tên nào tên nấy đều giống như phường trộm cướp, tuổi không lớn, khí phái cũng không nhỏ. Tiếng bước chân bịch bịch vang lên. Một người
thiếu niên mặc áo trắng cười tươi như hoa bước vào, nói: “Tam gia, không có gì khác trước nhỉ, có cố nhân tìm nè”. Người này chính là Lăng
Phong. Ngọc Mãn Thiên hai mắt sáng lên, đứng dậy, nói: “Cố nhân, tiểu tử ngươi chính là cố nhân của tam gia ta sao, bọn tiểu tử các ngươi cứ từ
từ mà ăn, lão tử ra ngoài một lát, có việc”. Không đợi bọn thuộc hạ đáp
lới, hắn ngông nghênh bước ra ngoài. Phía sau hắn, mười người ngước mắt
nhìn nhau, cũng chả ai thèm để ý gì. Vị tam gia này trên danh nghĩa là
nhân vật đại biểu cho lần đi sứ này, nhưng thực chất là một nhân vật bù
nhìn mà thôi. Kế hoạch ngầm được vạch ra, thì hoàn toàn được người khác
hoàn thành. Ngọc tam gia căn bản không biết một chút gì, nếu không làm
sao có thể phái một người có quan hệ giao tình đậm sâu với Lăng Thiên
đến đây để chủ trì việc này được? Mọi người đều biết, dựa vào mối giao
tình giữa Ngọc Mãn Thiên với bọn Lăng Thiên, nếu như biết được chuyện
này, kể cả không đem toàn bộ bọn này bán đứng cho Lăng Thiên, thì cũng
không ít đi được bao nhiêu. Càng huống hồ, kể cả nếu hắn thật sự có thể
kìm được không nói. Nhưng tên Lăng Thiên đó đâu có phải ngu dốt gì, chỉ
cần nhìn cái mặt không bao giờ giấu được cái gì của lão là cũng có thể
nhìn ra được. Chỉ có cách ngay từ đầu để là không biết một chút gì, thì
mới có thể giữ được bí mật này… Rượu thịt không ngừng được bưng lên,
hiện nay tam gia cũng không ở đây, đám “tùy tùng” này ăn uống một các
vui vẻ.
“Ngọc Gia? Ngọc Gia cái gì?”. Một giọng nói vang lên, kể
cả là trong đại sảnh náo nhiệt, cũng có thể nghe thấy được rõ mồn một.
Mười người sắc mặt đồng thời biến đổi, sức chú ý lập tức được chuyển
dịch qua phía đó, kẻ nói ra chính là một tên trong số mấy tên thiếu niên nhìn như trộm cướp đó, lúc này hắn đang nói tiếp một cách hào hứng:
“Hahaha… cái gì mà thiên niên đại thế gia, căn bản là đúng là một lũ vô
dụng! Hiểu không? Chính là lúc nửa năm trước, bổn đại gia thúc ngựa tiến vào thành Minh Ngọc, làm mấy vụ làm ăn, phong độ đến đi trong đại bản
doanh của Ngọc Gia, còn không phải là để đại gia ta thích làm gì thì
làm? Nói chúng là lũ bỏ đi còn là nâng tầm chúng quá, ta thấy căn bản
đến lũ vô dụng chúng cũng không bằng!”. Cái vụ làm ăn mà hắn nói, nhìn
dáng điệu thì có thể biết, chắc chắn là làm ăn không cần tiền vốn. Hừm!
Một người đàn ông mặc áo bào đen đang định đứng dậy, một lão già bạc râu trong số ba người dẫn đầu hơi lắc lắc đầu, ra hiệu không được manh
động. “Có chút chuyện nhỏ xíu đó mà cũng dám ba hoa phét lác ở đây à !?
Đến đi như nhà mình ở thành Minh Ngọc là ngươi tự cho mình là giỏi sao?
Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngươi nhìn thấy bầu trời to như thế nào
vậy.”. Một tên khác không chịu lép vế, đứng dậy, một chân đạp lên chiếc
ghế mình vừa ngồi, hùng hồn nói: “Chính tại bảy ngày trước, lão tử nhìn
lũ nhóc con Ngọc Gia nhìn không xuôi mắt, trong một đêm đã chặn cướp
quân lương của hai mươi vạn đại quân Ngọc Gia! CMN toàn bộ bán hết sạch, cũng xem là kiếm được một khoản kha khá, sau đó lão tử mới phủi đít đi
về, nghe nói đến giờ Ngọc Gia vẫn đang truy nã lão tử, có điều lão tử
căn bản không thèm để ý đến lũ vô dụng đó, chỉ dựa vào mấy cái bao đựng
cơm đó, nếu như có thể bắt được lão tử, thì mới đúng là chuyện cười cho
cả thiên hạ!” Lời này vừa được nói ra, tất cả những người bên ngoài đều
cười ồ lên khen ngợi không ngớt. Còn mười người bàn trong này của Ngọc
Gia ai nấy đều biến đổi sắc mặt.