Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 51: Q.7 - Chương 51: Mùa xuân của Lăng Kiếm




Quân lương của Ngọc Gia bị cướp , tròn chĩnh hai mươi vạn đại quân bị đói đến mấy ngày, nếu như không phải là tướng lĩnh có bản lĩnh cực cao, thì gần như là sẽ có binh biến. Về chuyện này, Ngọc Mãn Lâu đã nổi giận lôi đình, những thuộc hạ cấp dưới đúng là chạy đến gãy cả chân, cũng không biết được là do những tên nào làm, những kẻ thân là con em Ngọc Gia như chúng sao có thể không biết chuyện này? Nhưng thật không ngờ là tên đầu sỏ lại xuất hiện ở ngay đây, mà còn nói ra một cách huênh hoang như vậy, cứ như là sợ người khác không biết được mình là ai vậy. Trên mặt còn biểu lộ ra cái vẻ như là đã làm được một việc vô cùng quang vinh, đúng là muốn nhịn cũng không thể nhịn?

“Tiểu tử, dám bôi nhọ Ngọc Gia chúng ta, nếu thật sự có gan thì nói tên ra !”. Một người mặc áo đen ngồi im bất động, trầm giọng quát. Giọng của hắn hoàn toàn không cao, nhưng tràn đầy sát khí. Trực tiếp truyền vào trong tai những người có mặt, làm cho sự huyên náo của cả đại sảnh bỗng nhiên im bặt.

Ngọc Gia!? Ở đây sao lại có người của Ngọc Gia?!. Mười mấy người của hai bàn bên ngoài lập tức không còn tiếng động nào. Mười mấy đôi mắt quay phắt sang nhìn. Một người trong số đó đột nhiên ôm bụng cười lớn, nói: “Đúng là thú vị thật, nói cái gì thì cái đó đến ngay. Sao khéo vậy…hahaha, đúng là buồn cười chết mất, các người cứ ba hoa phét lác đi, xem giờ chính chủ đến rồi đây này? Chẳng phải nói Ngọc Gia đến vô tích sự còn không bằng sao? Mau mau ra giải quyết đi chứ!”.

Lời này vừa được nói ra, lập tức những người còn lại đều không kiềm được phá lên cười, còn có chút gì đó như kiểu cười trên nỗi đau khổ của người khác. Nhưng có một điểm rất là rõ ràng. Hiện nay người của Ngọc Gia đang ở ngay trước mặt, mà mấy người này vẫn không coi ra gì cả!

Mười người của Ngọc Gia lập tức cùng loại bỏ sự nghi hoặc ban đầu, vốn cho rằng những người này thấy mình đến đây, cố ý tìm cớ sinh sự. Nhưng hiện nay thì thấy, chưa nhất định đã là như vậy.

Có điều, kẻ phát ngôn nói là cướp đi quân lương của Ngọc Gia, thì tuyệt đối không thể tha cho hắn, thà rằng giết nhầm 1000, cũng không thể thả nhầm một người.

Chỉ vì chuyện đó mà cả Ngọc Gia gà bay chó chạy, đến nay khó khăn lắm mới có được chút đầu mối, sao có thể hắn chuồn mất được?

“Tiểu tử, vừa nãy chính mồm ngươi nói ra, là ngươi đã cướp quân lương của Ngọc Gia? Có đúng vậy không?”. Người mặc áo đen lầm lì hỏi. “Không sai, chính là ông nội ngươi đây! Quân lương..hahaha… lúc này chắc đã biến thành vật chất của sự luân hồi ngũ cốc rồi! (Nghĩa: chính là sản phẩm của hệ tiêu hóa đó các bạn, hì) ! Sao nào? Muốn bắt lão tử về quy án chắc? ”. Người thiếu niên đó ngông cuồng cười lớn: “Chỉ sợ ngươi không có cái bản lãnh đó!”.

Roạt một tiếng, mười người của Ngọc Gia đồng thời đứng dậy, lần này đến thành Thừa Thiên, tuy Ngọc Mãn Lâu nhắc đi nhắc lại tuyệt đối phải cẩn thận hành sự, nghiêm cấm gây chuyện, đặc biệt là trước khi liên hệ được với người của Thiên Thượng Thiên để bàn bạc thời cơ thì tuyệt đối không được hành sự một cách lỗ mãng. Nhưng đối diện với bọn thổ phỉ đã cướp quân lương của hai mươi vạn đại quân Ngọc Gia mà còn có thể kìm nén nuốt vào bụng, thì đúng là không thể ngẩng cao đầu mà làm người được.

Chính lúc đôi bên đang chuẩn bị lao vào cuộc hỗn chiến, đột nhiên một giọng nói điệu đà cất lên: “Các vị quan khách cứ tạm dừng cơn phẫn nộ lôi đình này lại hẵng, Lăng Gia sắp đến ngày lập quốc, từ sớm đã có nghiêm lệnh cấm chỉ xuất hiện việc gây rối trong thành Thừa Thiên, nếu như một khi xuất hiện thương vong, không chỉ nhà các vị không thấy dễ chịu gì, chỉ sợ Minh Yên Lâu này của nô gia (tức là em, thiếp, kiểu con gái tự xưng mình của phụ nữ,thường thấy trong bạch thoại thời kì đầu) cũng đến phải đóng cửa mất thôi. Bất luận hai bên có ân oán như thế nào, không biết có thể nhịn nhau một bước không, hẹn ra nơi khác để giải quyết?! Nô gia lúc này đây cũng xin cám ơn trước!...”.

Người đến để hòa giải chính là lâu chủ của Minh Yên Lâu Cố Tịch Nhan. Mấy câu nói này của Cố Tịch Nhan, hàm nghĩa của câu chữ là khuyên ngăn, nhưng nếu nghĩ sâu hơn một tầng nghĩa, nếu nói là khuyên ngăn thì không bằng nói là chỉ điểm cho đám đông. Ý trong lời nói là, chỉ cần không xuất hiện thương vong, thì cũng không được xem là làm loạn gì cả, còn về việc nói hẹn nhau ra chỗ khác để giải quyết gì gì đó, không những đám người của Ngọc Gia chưa chắc đã đồng ý, đến đám thiếu niên này cũng sẽ không đồng ý.

Một thiếu niên cười lớn: “Mĩ nhân yên tâm đi. Hôm nay đại vương ta chỉ là muốn dạy dỗ bọn chó Ngọc Gia chạy rông này một chút. Tuyệt đối sẽ không giết người…Không nhìn mặt tăng ni nhưng phải nhìn mặt phật, Ngọc Gia tuy chúng ta không xem ra gì, nhưng Lăng công tử thì bọn ta không thể không nể mặt. Tại thành Thừa Thiên này kẻ nào dám không nể mặt Lăng công tử chứ?”. Những câu nói này, mười người của Ngọc Gia lại càng thêm phẫn uất, máu nóng sục sôi! Nghe cái ý trong câu nói mà xem, rõ ràng là nói Lăng Thiên lợi hại hơn nhiều so với Ngọc Mãn Lâu. Đúng là không ra thể thống gì cả!

Cố Tịch Nhan mỉm cười, nói xong câu nói đó, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, tất nhiên là rút lẹ.

“CMN, người của Ngọc Gia đến thành Thừa Thiên để bắt huynh đệ chúng ta! Anh em xông lên liều chiến với chúng!”.

Một người thiếu niên hét lớn.

“Đánh cho chúng tàn phế từng tên một! Nhìn cái vẻ mặt âm u giống như hồn ma của chúng, mới nhìn đã thấy không thoải mái, hóa ra là người của Ngọc Gia, chả trách trông kì quái như vậy, không giống như người tốt!”. Một người khác thêm mắm thêm muối vào.

“Xông lên! Chiến! ” Lập tức mười mấy tên thiếu niên trông giống như cường đạo này tinh thần phấn khích, pâng pâng bang bang mấy tiếng, đã thấy mỗi người cầm hai cái chân ghế trực tiếp lao lên.

Đám người Ngọc Gia uất đến trào máu, bên mình vẫn chưa động thủ mà đám cường đạo này đã dám xông lên trước. Đây chả phải là chân lộn lên đằng đầu rồi sao? Rõ ràng là không coi đám người bên mình ra gì cả, không cam chịu lép vế, tên nào tên nấy gầm lên một tiếng, lập tức cả đám hỗn chiến thành một bãi.

Tam hồn bảy phách (ý ở đây là nói 3 lão già và 7 người trung niên của Ngọc Gia) của Ngọc Gia đều là những cao thủ thành danh nhiều năm trên giang hồ, võ công của mỗi người có thể nói là cực kì khả quan. Giữa chúng luyện thành một bài liên thủ hợp kích, mười người tập hợp lại với nhau thì uy lực càng lớn. Không mười người bình thường nào liên thủ có thể so sánh được. Nhưng chúng không thể ngờ được cái đám nhìn như lũ ô hợp trước mặt này, giữa chúng lại có thể phối với nhau ăn ý như vậy, anh công tôi thủ, anh lên tôi xuống, mức độ ăn ý giữa chúng hoàn toàn không thua kém gì so với ba hồn bảy vía!

Mới vừa giao đấu được một lúc, hai bên đã có người mặt mũi bầm dập, nhưng tên nào cũng hăng máu, không hề có chút gì gọi là chùn chân cả.

Trong số ba hồn bảy vía của Ngọc Gia, lão già râu trắng ở giữa vừa động thủ vừa cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Mười người chúng ta ở Ngọc Gia tuy không được xem là cao thủ thượng thừa, nhưng nếu nói đến quần công hợp kích, thì đến gia chủ Ngọc Mãn Lâu cũng không dám khinh suất nhập trận mà thử. Vậy mà đánh với mấy tên cường đạo này, không những không chiếm được thế thượng phong là bao, mà còn có cảm giác vướng chân vướng tay, đúng là kì quái vô cùng!

Những cú đòn của đám thiếu niên cường đạo, nhìn thế nào cũng thấy chả có quy củ đường lối gì cả, nhưng tiến lùi đều rất có căn cứ, giống như là đã luyện từ lâu lắm rồi. Ví dụ cái tên thiếu niên mặt trắng kia, nhìn thế nào thì cũng thấy như là đang lao vào một cách liều mạng, những chỗ sơ hở trên toàn thân đều lộ ra, dường như chỉ cần một chiêu là có thể giết chết y; nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra, hai bên thân người hắn có hai người cũng đồng thời xuất chiêu, mà hai chiêu đó vừa đẹp bù đắp toàn bộ vào những chỗ sơ hở trên người hắn, không những không phải là sơ hở, mà còn hình thành nên một cạm bẫy cực kì là kín đáo và có uy lực. Nếu như có người tấn công vào chỗ sơ hở được tạo ra, thì chắc chắn sẽ gặp phải sự liên thủ thắt lại của cả ba người!

Những người này nếu như là bọn trộm cướp bèo nước gặp nhau, thì làm sao có thể có sự ăn ý như vậy được? Nhưng nếu như không phải, vậy chúng cố ý gây sự đánh nhau với những người của mình, thì mục đích của chúng là gì.

Đang trong lúc suy nghĩ, đột nhiên một tên thiếu niên hắng giọng, nói: “Mấy thằng cha Ngọc Gia này lợi hại quá, lão tử đánh không lại rồi, chảy cả máu mũi rồi, nhanh nhanh chạy thôi?”.

Lại một tên khác cười lớn: “Thấy máu mũi không quan trọng, không phải là cái … của ngươi chảy máu là được rồi”.

Lập tức lại là một trận cười vang lên, kèm với những tiếng tiếng chửi bới.

Một người phẫn nộ hét lớn : “Ăn nói hàm hồ! Kể cả là không ăn được chúng thì cũng không được nói là tháo chạy chứ, phải nói là rút lui!”.

“Rút lui cái gì, rõ ràng là chuyển dịch mang tính sách lược, không có chút văn hóa gì cả, đúng là tầm thường dung tục….”.

Một người khác đính chính nói: “Vậy…chúng ta chuyển dịch mang tính sách lược, thế nào?”. Mấy người kêu lên : “Ta chịu không nổi rồi, quá là khốc liệt, không thấy ta bị trọng thương rồi sao, tụ máu cả một cục to đùng đây này!”, “Được! Nếu tình hình đã như thế này, anh em nghe hiệu lệnh của ta, một, hai…các huynh đệ cùng nhau chạy thôi…”. Lập tức cả bọn cũng nhau co giò chạy, chỉ thấy hai ba chục cái chân ghế bay đến chỗ bọn ba hồn bảy vía nhà Ngọc Gia như mưa, đợi đến lúc chúng chặn hết chỗ chân ghế lại, thì trước mặt đã không còn một ai.

Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói từ xa truyền đến: “CMN, ngươi có biết phát hiệu lệnh không vậy? Là chuyển dịch mang tính sách lược, hiểu không? Cái gì mà chạy? Ngươi nghĩ rằng chúng ta là sống bằng nghề hắc đạo à?!”.

Mười người của Ngọc Gia ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng có chút bô nhếch, quần áo bị xé rách không nói làm gì, gần như trên người ai cũng có vài vết thương, thương thế tuy không nghiêm trọng, nhưng ít nhiều cũng trông thấy vết máu.

Không thể nào chứ! Cả mười người đều cảm thấy kì lạ, sao mà lại kì lạ như vậy chứ, đánh một trận hồ đà hồ đồ, hơn nữa, bọn chúng cũng không thấy là đang bị thất thế, sao đột nhiên lại chạy mất tăm mất tích như vậy?

Cả mười người đều không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Hay là đợi tam gia trở về, nói với ông ta?”. Một người nói một cách thăm dò.

“Nói với ông ta làm cái gì, ngươi cứ tìm một viên gạch mà tâm sự còn hơn”. Một người khác bực tức nói. Đám đông thảo luận, nghiên cứu hồi lâu. Cũng không thương lượng ra được cách gì hay, nhưng đều cảm thấy chuyện hôm nay kì quái đến mức không thể kì quái hơn.

Trên đường ở một góc khuất người, mười mấy người đang lén lén lút lút tụ tập lại ở đây.

“Thế nào, lên chưa?”. Một người hỏi.

“Lên rồi, kakaka, có thể giả được sao?”. Một người đắc ý nói.

“Còn mấy người các ngươi, có sơ xuất gì không?”. “Không có, đệ đã nhìn kĩ lắm rồi, bọn chúng tên nào trên người cũng thấy máu rồi, chuyện này là hoàn toàn chính xác!”. “Ta không quan tâm là có thấy máu hay không! Ta là đang muốn hỏi thuốc của các ngươi, đã cho vào chưa? Có chắc chắc là không để sót tên nào không?”.

“Tuyệt đối không để sót tên nào! Phen này đám tiểu tử đó chỉ cần một người là có thể bám theo được”. Cả đám đồng thanh nói, tiếng cười nói từ từ xa dần.

“Công tử…, kế hoạch vô cùng thuận lợi. Đã xắp xếp ổn thỏa hết rồi”. Trong căn phòng bí mật của biệt viện Lăng Phủ, Lăng Kiếm cầm trên tay một mảnh giấy, lặng lẽ xuất hiện.

“Uhm, rất tốt, những người còn lại của Ngọc Gia có điều tra thăm dò tỉ mỉ không?” Lăng Thiên ném một quyển sổ ghi chép lên mặt bàn, hỏi một cách uể oải.

“Có điều gì thấy chướng mắt khác không? Chuyện này có quan hệ trọng đại, không được phép khinh xuất!”. “Năm tên tiểu tử đó lần hành động này lấy Ngọc Mãn Thiên làm đầu. Ngoài mười tên tam hồn bẩy vía là cao thủ hàng đầu ra, còn có một đoàn sứ giả 500 người, đội phu xe 30 người, thầy thuốc 2 người, sứ giả cầm cờ hai người, tính tổng cộng là 544 người, ngoài 10 tên tam hồn bảy vía ra, những người còn lại đều không có bất kì vấn đề gì, không còn người nào có võ công cao thâm cả, hai tên được gọi là sứ giả cầm cờ cũng chỉ ở mức Tử Ngọc Đỉnh Phong mà thôi!”. Lăng Kiếm nói một cách chắc nịch như chém đinh chặt sắt.

“Ừm, vậy thì tốt!” Lăng Thiên lấy tay di di lông mày: “Những chuyện còn lại biết phải làm như thế nào rồi chứ?”.

Lăng Kiếm ưỡn người: “Tuyệt đối không có vấn đề gì! Tất cả có thể tiến hành theo kế hoạch đã định ban đầu! Tin chắc có thể vô cùng thuận lợi!”.

Lăng Thiên cười an ủi nói: “Vậy thì giao tất cho ngươi. Ta ngay bây giờ phải đi vỗ về thần tài. Thần tài đại nhân nổi giận rồi… xem xem, sổ sách còn vứt cả lên bàn của ta, đúng là nguy hiểm mà!”.

“Hết tiền rồi? Không thể nào chứ!”. Lăng Kiếm có chút kinh ngạc.

“Không ở nhà nội trợ không biết củi gạo đắt, chi phí cho lần này quả thật quá lớn..”. Lăng Thiên thở dài một hơi: “Từ tu sửa cung điện, đến mua sắm các vật phẩm, rồi sau đó là các buổi lễ chúc mừng, buổi lễ khai quốc lần này của chúng ta đợi đến lúc bế mạc, ít nhất cũng phải dùng hết ba ngàn vạn bạc trắng! Đó là còn chưa bao gồm phí dùng bình thường của quân đội và lương bổng của quan viên, nếu như cộng thêm cả những chi phí bình thường khác. Thì thời gian này chắc phải hết hơn năm nghìn vạn lượng! Lão gia tử cả ngày không làm việc gì cả, chỉ đợi ngày ngồi lên cái ghế đó: cha ta tuy vừa mói trở về, nhưng lúc nào cũng đi uống rượu với đám bộ hạ già, hôm nào cũng say khướt. Hơn nữa kể cả là họ có lòng muốn giúp, ta cũng không dám để họ động đến những thứ cần phải cẩn thận tỉ mỉ như này”.

“Chuyện gì cũng đều dồn đến biệt viện Lăng Phủ, ở đây chỉ là một… biệt viện thôi. Aizz…, đã không có chậu châu báu, cũng không có cây lắc ra tiền, càng không có máy in tiền….Haizzz… Sao ta lại khổ như thế này”. Lăng Kiếm đứng thẳng người, không nói lời nào, trong lòng thì đang suy nghĩ, chậu châu báu và cây lắc ra tiền đều có thể có mối quan hệ với tiền, còn “máy in tiền” là thứ gì vậy nhỉ, chắc là còn ghê gớm hơn hai thứ ở trước đó?

“Ngươi nói xem, trước đây chúng ta tiêu ngân lượng, lúc tiêu đến vạn lượng đã là rất ít rồi, tiêu đến mười vạn lượng đã là cảm thấy xa xỉ, còn về dùng đến trăm vạn lượng càng là không có, nhưng hiện nay, đã lấy nghìn vạn là đơn vị tiêu dùng rồi! A Kiếm, ngươi nói có đáng sợ hay không? Ông trời ơi! Cho một trận mưa tiền rơi vào đầu ta đi!”. Lăng Thiên than vãn.

Sắc mặt của Lăng Kiếm lạnh tanh, nhìn giống như là đang nghe những lời cằn nhằn của Lăng đại công tử, thật ra ở khóe mắt hắn đang nhìn ra hướng ngoài cửa, trong đầu bất giác toát hiện ra khuôn mặt lạnh băng mà hắn gọi là “tâm ma”, cũng không biết nha đầu đó hiện giờ đang làm gì? Lát nữa phải đi xem xem mới được, hihi… uhm, cứ làm như vậy đi.

“A Kiếm này, cai quản một biệt viện, một gia tộc với cai quản một quốc gia, đó là hai chuyện khác nhau hoàn toàn, aizz…”. Lăng Thiên không ngớt ca cẩm, càng thêm tự cằn nhằn một mình, càng nói càng cảm thấy ấm ức, càng nói càng thấy tức: “Ngươi nói thử xem, ta hiện nay căn bản vẫn là chưa ngồi lên chiếc ghế đó, ngươi nói đúng không. Tục ngữ đúng là nói rất hay, ngồi ở vị trí nào thì phải có mưu lược ở vị trí đó! Hiện nay thì thấy đấy, sắp đi câu cá ở cái vị trí của mình rồi, sắp phải ngồi uống rượu với bằng hữu ở cái vị trí đó, ta căn bản không ở vị trí đó mà ta phải làm trâu làm ngựa, còn có thiên lí hay không đây….”.

Giọng nói của Lăng Thiên bỗng nhiên dừng lại, bởi vì đang lúc hắn nói đang vào cầu, vô tình trong lúc ngẩng đầu lên, vừa đẹp phát hiện ra một nét cười nhạt xuất hiện ở khóe miệng Lăng Kiếm… Nếu như Lăng Kiếm hoàn toàn im lặng không nói một lời nào, lặng lẽ nghe hắn cằn nhằn, thì điều này rất bình thường. Nhưng vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu này đáng lẽ phải mặt không chút biểu lộ tình cảm, lại nhiều hơn một nét cười nhạt ở khóe miệng, mà dường như còn có chút gì đó rất là dịu dàng, rất là cái đó…Bổn công tử đang uất ức không có chỗ để nói lí, ngươi không đồng tình cũng chẳng sao, không ngờ lại thả hồn ra bên ngoài… đang nghĩ cái gì vậy, mà trông dâm đãng như vậy… Lập tức, Lăng Thiên đại công tử nhìn Lăng Kiếm bằng hai con mắt bốc hỏa giống như muốn ăn thịt hắn ngay không bằng. Rít qua kẽ răng hai tiếng: “Lăng Kiếm!”. Giọng nói như sấm đánh chớp giật! Cả biệt viện Lăng Phủ dường như lắc lư vài cái. Quả nhiên là tuyệt thế cao thủ, nội lực đúng là bất phàm!.

Lăng Kiếm đứng thẳng người im lìm bất động, giống như lão tăng đang nhập thiền vậy. Ngoài khóe miệng nhiều thêm ra một nét cười ra, thật ra cũng chả có gì khác biệt với lúc bình thường, có điều, sự khác biệt bên trong là tương đối lớn, Lăng Kiếm lúc này đang rơi vào trong sự suy nghĩ triền miên bất tận, thậm chí là hắn đã nghĩ đến : “Nếu như cô ấy nói chuyện với mình, thì mình phải trả lời như thế nào đây; nếu như cô ấy đòi giết mình thì mình phải đối phó như thế nào…vân vân và vân vân….”.

Đột nhiên bị tiếng thét kinh thiên của Lăng Thiên làm cho giật mình, hắn lập tức tỉnh lại trong cơn mơ, cuống cuồng ngẩng đầu lên.

Thấy trước mặt hai con mắt dữ dằn đang hằm hè nhìn về phía mình, giọng nói giống như là gió lạnh thổi từ địa ngục lên : “Nghĩ gì vậy? Nhập thần như vậy? Ngươi nói, ta nói có đúng không? Ta nói có đạo lí không?!”.

“Ơ…đúng đúng, công tử suy nghĩ sâu xa, lời nói đều đúng, bố cục càng là chu đáo, Lăng Kiếm vô cùng khâm phục”. Lăng Kiếm vội vàng tâng bốc Lăng Thiên, người hắn toát hết mồ hôi hột, hai mắt đảo như rang lạc, cố nhớ lại những lời Lăng Thiên vừa nói.

“Suy nghĩ sâu xa? Bố cục chu đáo? Ngươi! Đúng là làm ta tức chết!”. Lăng Thiên nổi giận đùng đùng, lúc hắn tức giận, đúng là không tầm thường.

“Bụp binh bốp…”

Tiếp đó, những người đang bận bịu bên ngoài trong biệt viện Lăng Phủ nhìn thấy một cảnh tượng như thế này: Vị diêm vương sống Lăng Kiếm mà ngày thường tất cả mọi người đều khiếp sợ giống như một quả bóng da bị đá bay ra ngoài. Lộn mấy chục vòng trên mặt đất, vừa đứng dậy cái là thục mạng chạy, phía sau một bóng người nhìn không rõ là ai đuổi theo với tốc độ thần tốc, tiếp đến là một loạt những tiếp binh binh bốp bốp chát chát, sau đó lại là một lượt lăn tròn….Lăng Kiếm hai tay che kín mặt, ôm chặt lấy đầu, toàn thân co lại thành một khối. Giống như cây cỏ đang bị gió bão cấp 12 thổi bay vậy.

Mưa bão qua đi, Lăng Kiếm quần áo lả tả, mặt mũi dầm dập, nhìn còn gấu mèo hơn gấu mèo.

Lăng Thiên nộ khí vẫn chưa hết, một tay xách hắn lên, đột nhiên con ngươi chuyển động, gầm gừ nói: “Trong thời gian ba ngày, phải điều tra rõ ràng âm mưu của hai nhà đó. Cẩn thận không ta tìm 18 con mụ giống như Mộ Dung tỉ tỉ ban thưởng cho ngươi!! Lão tử cho chúng luân phiên sử dụng nhà ngươi! Để cho ngươi làm nhiều cái đó mà chết!”.

Lăng Kiếm bỗng chốc cảm thấy hoang mang, tuy hắn hoàn toàn không biết Mộ Dung tỉ tỉ là người như thế nào, nhưng từ hai chữ “bà thím” ở đằng sau, nghe thì chắc không phải là thứ hàng ngon lành gì. Bất giác muốn khóc mà không khóc được, kêu nói: “Công tử, hôm qua người còn nói là 5 ngày….”.

“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay! Ta thấy ngươi chê thời gian dài quá, vậy thì 2 ngày là được rồi! Cứ quyết định như vậy!”. Lăng Thiên gầm gừ vứt lại một câu, sau đó đi luôn.

Lăng Kiếm chán ngán đứng dậy. Nhìn đám người xung quanh đang xem náo nhiệt, trong đó tự nhiên có cả Mạnh Li Ca và Phùng Mặc, Lăng Kiếm tức giận, quát: “Nhìn gì mà nhìn? Có gì đáng xem hả! Rất hay phải không? Để ta biểu diễn lại nha?!”.

Biểu diễn lần nữa, bản thân mình sẽ phải ra sân, mà còn là diễn nhân vật bị đánh, ai cũng không phải là đồ ngốc, tập tức tháo chạy bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.