Khí tức tà ác đột nhiên tràn đầy toàn bộ sân. Thủy Vô Ba xuất phát từ
bản năng của cao thủ, cảm thấy sự không thích hợp nên hét lớn một tiếng, kiếm quang kiếm khí hình thành hoa sen hoa trước tiên bạo liệt sau đó
tập trung ở một phương hướng hướng về phía Ngọc Mãn Lâu công kích qua.
Đồng thời thân thể Thủy Vô Ba cấp tốc xoay tròn, trường kiếm phát ra
thanh âm tê tê, không cầu đả thương địch thủ. Trước cầu tự bảo vệ mình, ở quanh thân tiếp theo bày ra thiên la địa võng cơ hồ kín không kẽ hở.
Tay trái chăm chú đề tụ toàn thân nội lực không ngừng đánh ra chưởng thế huyền ảo, trong nháy mắt bên người hắn đã hình thành một cỗ gió xoáy
kịch liệt hơn nữa cổ gió xoáy này có uy lực thật lớn và càng ngày càng
mãnh liệt. Trong lúc nhất thời, bao quanh thân thể của Thủy Vô Ba là một cơn lốc xoáy nhỏ. Mọi người cơ hồ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được tiếng gió kia cơ hồ đã ngưng tụ thành thực chất liền giống như một con
thanh hắc sắc giao long. Thủy Vô Ba cũng không biết Ngọc Mãn Lâu sắp sử
xuất ra thủ đoạn gì nhưng lại mẫn cảm cảm thấy cái gì đó, hắn hoàn toàn
có thể dự cảm được một kích này của Ngọc Mãn Lâu thoạt nhìn qua chính
mình có thể ngăn cản được nhưng lại vạn vạn lần không ngăn cản được.
Đây vốn là sự mâu thuẫn phi thường nhưng lập tức hiện ra trong đầu Thủy Vô
Ba cho nên hắn lập tức không hề giữ lại mà xuất ra toàn bộ thực lực của
mình. Không thể không nói, Thủy Vô Ba trực giác phi thường linh mẫn, chỉ cần hắn chậm trễ trong một cái chớp mắt là sẽ lập tức ăn vô vàn đau
khổ, nhưng ngay cả như thế cũng vẫn là chậm một chút. Ngọc Mãn Lâu như
sấm điện lọt vào võng kiếm đầy trời. Mọi người đều ngừng hô hấp. Trong
mắt Lăng Thiên tinh quang chợt lóe, hắn cẩn thận nhìn, đây chính là thủ
đoạn bảo mệnh dưới đáy hòm của Ngọc Mãn Lâu. Làm nhất đại kiêu hùng, thủ đoạn cuối cùng của hắn sao có thể đơn giản cho nên Lăng Thiên tuy rằng
tự tin là chính mình có thể vững vàng hơn cả Ngọc Mãn Lâu nhưng đối với
sát chiêu cuối cùng này của Ngọc Mãn Lâu vẫn kiêng kị không thôi. Mà
hiện tại, hiển nhiên đã đến thời điểm công bố. Ngọc Mãn Lâu cũng không
biết Lăng Thiên cũng tới Thiên Phong, nếu hắn biết được mà nói thì chỉ
sợ hắn tình nguyện cùng Thủy Vô Ba tranh tài ba ngày ba đêm mới phân ra
thắng bại chứ tuyệt đối sẽ không thi triển ra thủ đoạn dưới đáy hòm của
bản thân bởi vì hắn thủy chung cho rằng sát chiêu cuối cùng này nhìn
quanh đương thời người có khả năng thừa nhận chính là Lăng Thiên.
Mà hiện tại trong mấy nghìn người tại tràng, có thể nhìn ra động tác cụ
thể của Ngọc Mãn Lâu cũng chỉ có Lăng Thiên mà thôi, thậm chí ngay cả
Lăng Kiếm cũng không được. Về phần những người khác thế thì lại càng
không cần bàn tới nữa. Đương một tiếng vang lên, tiếp theo là một trận
thanh âm dồn dập vang lên, oanh một chút, tiếp theo đó là hai tiếng kêu
rên trầm thấp vang lên, phân biệt từ miệng hai. Ngọc Mãn Lâu cùng Thủy
Vô Ba ở giữa không trung tương giao sau đó hai người lăng không tách ra, mấy đạo máu tươi rớt vào giữa sân. Đỏ sẫm chói mắt nhưng, tuy rằng cùng ngã xuống nhưng hai người lại khác nhau rất lớn, Ngọc Mãn Lâu lui ra
thoải mái, thân pháp biến chuyển như ý còn Thủy Vô Ba lại như diều đứt
dây té xuống. Lăng Thiên rõ ràng nhìn đến, hai tay cầm kiếm của Ngọc Mãn Lâu khi tiếp xúc với võng kiếm của Thủy Vô Ba thì đồng thời tay trái
đột nhiên dời chuôi kiếm, sau đó tay trái liền biến thành màu đen như
mực, so với hắc ám còn còn muốn hắc ám hơn rồi cùng tả chưởng của Thủy
Vô Ba ngạnh tiếp một cái. Tình huống vốn là cân sức ngang tài nhưng ngay sau một chưởng này, Lăng Thiên đột nhiên mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Sau một chưởng này, tay trái Thủy Vô Ba nhanh chóng biến
thành màu đen, cũng hơi có chút phù thũng. Sau đó lại lập tức tiêu trừ
khôi phục lại màu sắc bình thường nhưng một đạo hắc tuyến cũng theo cánh tay Thủy Vô Ba cấp tốc chạy lên. Ngay tại giờ khắc này, thân thể Thủy
Vô Ba nguyên bản vốn nhẹ nhàng như bông lại tựa như tảng đá trầm trọng
té xuống. Độc dược quá mãnh liệt. Lăng Thiên hoảng sợ biến sắc. Hắn giật mình không phải Ngọc Mãn Lâu dùng độc chưởng mà là trên một chưởng này
mang theo độc tính mãnh liệt. Nội lực của Thủy Vô Ba cũng đã đến cảnh
giới tiên thiên đỉnh phong, tiên thiên công lực tinh thuần đủ có thể hóa giải thế gian bách độc, ngay cả là độc dược tối mãnh liệt chỉ cần cho
hắn một chút thời gian là cũng có thể bức ra ngoài. Nhưng một chưởng đầy độc tính này của Ngọc Mãn Lâu này Thủy Vô Ba lại không có nửa điểm
kháng cự, hơn nữa độc tính nhanh chóng dị thường liền xâm nhập vào thân
thể hắn, trực tiếp công kích tâm mạch. Tiên thiên tiên khí tinh thuần
tới cực điểm cư nhiên lại không có nửa điểm chống đỡ được. Thậm chí,
ngay cả một chút thời gian trì hoãn cũng làm không được. Đây là loại độc gì? Sao lại bá đạo như thế.
Nếu như vậy một chưởng này đánh tới
trên người mình thì tính sao? Chính mình có thể may mắn thoát khỏi sao?
Lăng Thiên nghĩ đến đây thì không khỏi mao cốt tủng nhiên. Nếu Thủy Vô
Ba có thể hơi ngăn trở được độc tính này thì cho dù cuối cùng vẫn không
thể may mắn thoát khỏi thì Lăng Thiên có thể nắm chắc độc này sẽ không
thể thương tổn đến chính mình bởi vì công lực của hắn hiện giờ đã hơn
rất xa Thủy Vô Ba. Hắn đã không ngăn cản được thì chính mình vị tất đã
ngăn cản được. Nhưng hiện tại hắn nhìn thấy đến cả cao thủ tiên thiên
đỉnh phong căn bản cũng không có lực hoàn thủ. Hơn nữa trong nháy mắt đã biến mất, không để lại dấu hiệu gì. Độc công như vậy, lấy kinh nghiệm
hai thế giới như Lăng Thiên mà cư nhiên cũng không nhận ra. Rất khủng
bố. Lăng Thiên trên mặt mồ hôi lạnh chảy ra. Hắn biết, Ngọc Mãn Lâu một
lần xuất thủ mục tiêu đó là chính mình. Đương thời, ngoại trừ Thủy Vô Ba ra thì nhiều lắm chỉ có hai người đáng để cho Ngọc Mãn Lâu dùng độc
công này. Một là Giang *** lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý, hai là Lăng
Thiên. Nghĩ đến chính mình lần trước cùng Ngọc Mãn Lâu đối chưởng. Lăng
Thiên không khỏi toát mồ hôi lạnh. May mắn khi đó công phu độc chưởng
của hắn còn chưa luyện tới mức đại thành. Nếu không chỉ sợ chính mình
hiện tại ngay cả xương cốt đều hóa thành tro.
Khi đó chính mình
quả nhiên là cực kỳ đại ý. Nguy hiểm đến cực điểm. Thủy Vô Ba vẻ mặt
phẫn nộ, lảo đảo thối lui, trên vai và đùi, hai nơi miệng vết thương máu tươi phun ra, ánh mắt hắn gắt gao nhìn vào Ngọc Mãn Lâu, sắc mặt đỏ
bừng, trong nháy mắt đột nhiên chuyển thành màu xanh, tựa hồ há mồm muốn nói cái gì đó, hoặc là muốn mắng chửi cái gì. Ngực trái Ngọc Mãn Lâu có huyết quang phụt ra, sắc mặt nguyên bản đen kịt đã khôi phục lại như
thường, bộ dáng nho nhã, chỉ hơi có chút tái nhợt, sau khi lộn một vòng
té ngã lui ra thì chống mũi kiếm trên mặt đất chống đỡ. Thân kiếm cong
đi tiếp theo lại thẳng ra, nương theo phản lực này hắn đột nhiên cả
người theo kiếm hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía ngực Thủy Vô Ba bắn nhanh tới. Kiếm khi tối phong duệ không thể nghi ngờ chuẩn bị cắt
đứt yết hầu Thủy Vô Ba, ngăn lại lời nói trong cổ hắn. Ngọc Mãn Lâu tính toán nhất kích thành công như thế nào có thể ngăn không cho Thủy Vô Ba
nói ra trước mặt mọi người bí mật lớn nhất của mình? Đây chính là tuyệt
kỹ lớn nhất cuối cùng của hắn, hơn nữa cũng không ái nhận ra. Thủy Vô Ba đề tụ chân khí nhưng chân khí vừa động trên mặt lập tức biến thành màu
đen, tiếp theo lại biến thành một mảnh trắng bệch như đã chết. Tại một
khắc này, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên rất kỳ quái, tựa hồ như mỉa mai
như xa xôi. Tựa hồ như cười nhạo cái gì lại tựa hồ như là cái gì đều
không có, tất cả chỉ là một mảnh trống rỗng......
Nhưng trên mặt
Thủy Vô Ba lại xoay tròn toả sáng không gì có thể sánh kịp. Trường kiếm
trên tay hắn như linh xà nhảy đứng lên, như là trường kiếm tự thân phát
động, kiếm khí dày đặc phun ra cũng không giống như trước, lúc này kiếm
khí cô đọng nhằm vào trước ngực Ngọc Mãn Lâu. Đúng vậy, sau khi trúng
độc thương trí mạng, đối mặt với một kiếm mà cuộc đời mình có khả năng
ứng chiến cuối cùng đồng thời cũng đã biết thời khắc nguy hiểm nhất
trong đời, tại thời khắc tử vong này Thủy Vô Ba rốt cục đã đột phá đạt
tới cảnh giới kiếm khí nội liễm rất cao theo như lời Lăng Thiên nói. Từ
nay về sau, kiếm đạo cả đời hắn theo đuổi rốt cục đã có thành tựu. Đột
phá cảnh giới mang đến thực lực nhất định. Nếu tại một khắc trước lĩnh
ngộ thì cho dù có thêm một Ngọc Mãn Lâu nữa hắn cũng có thể phi thường
thong dong chém chết dưới kiếm. Đáng tiếc, đột phá của hắn thật sự là đã quá muộn cũng thật sự là rất tất xảo. Hắn tuy đã đột phá thành công
cảnh giới này nhưng thực lực hắn hiện tại có khả năng phát huy ra không
đến một phần trăm.
Lấy tạo nghệ võ học của Ngọc Mãn Lâu tự nhiên
hiểu được điểm này, hắn nhìn chằm chằm vào Thủy Vô Ba thấp giọng nói:
“Đã muộn rồi”. Hắn cũng một phen đổ mồ hôi lạnh, Thủy Vô Ba tại thời
điểm tối hậu đột phá.
May mắn của Thủy Vô Ba chính là đột phá tối hậu. Thần may mắn quả nhiên vẫn chiếu cố Ngọc Mãn Lâu ta. “Phốc”. Trường kiếm bằng tinh cương đã cắm thật sâu vào ngực Thủy Vô Ba. Cùng lúc đó. Ngọc Mãn Lâu cấp tốc
đem thân mình tránh ra một bên, chiêu kiếm cuối cùng của Thủy Vô Ba bay
sát qua ngực hắn đem theo một vết máu thật sâu. “Không cần giết hắn”.
Một tiếng hét long trời lở đất vang lên ngay tại thời khắc thanh trường
kiếm xuyên vào ngực Thủy Vô Ba nhưng tất cả đã chậm. Toàn bộ bầu trời
phía trên tựa hồ như vặn vẹo một chút, một bóng người liền như mộng ảo
xuất hiện ở bên trong, tay cầm thân trường kiếm của Ngọc Mãn Lâu, trường kiếm sắc bén như thế mà tay hắn cư nhiên không bị thương. Tống Quân
Thiên Lý. Nhưng hết thảy đều đã đã muộn.
Ngọc Mãn Lâu sắc mặt nho nhã như thường, mỉm cười buông tay lui về phía sau ngoài năm trượng,
khoanh tay mà đứng. Thanh trường kiếm của hắn đã găm một nửa thật sâu
cắm vào ngực Thủy Vô Ba, vào ngay trái tim. Thủy Vô Ba gần chết ánh mắt
vốn ảm đạm đột nhiên biến thành cực nóng nhìn Tống Quân Thiên Lý. Hắn
vốn đã không thể nói chuyện, ngay cả một chút sinh mệnh lực cuối cùng
cũng bị một kiếm này mang đi nhưng không biết như thế nào, sắc mặt hắn
đột nhiên đỏ ửng lên một cách quỷ dị. Hắn khẽ ho khụ một tiếng cúi đầu
nói: “...... Giang ***...... Lệnh chủ?”. Thanh âm của hắn tuy mỏng manh
nhưng cư nhiên lại tràn ngập sự bình thản, đối với việc Ngọc Mãn Lâu sử
dụng thủ đoạn ti bỉ để thắng cũng không có nửa điểm oán hận. “Là ta”.
Tống Quân Thiên Lý lạnh nhạt bình thản nhìn hắn nói. “...... A....”..
Ánh mắt Thủy Vô Ba đột nhiên sáng ngời một trận tiếp theo liền ảm đạm
đi, hai mắt chậm rãi khép lại, trên mặt mang theo một tia hơi tươi cười, biểu tình an tường thỏa mãn. Người này cả đời mê võ thành si, lạc thú
duy nhất là tập kiếm, là luyện võ, mục tiêu duy nhất của hắn là đỉnh cao kiếm đạo. Tâm nguyện duy nhất là trông thấy đối thủ lớn nhất trong lòng cũng chính là thần tượng của hắn, Tống Quân Thiên Lý. Mà trước khi
chết, hai việc mà hắn suốt đời theo đuổi lại hắn đều làm được.
Hắn đột phá kiếm đạo lại gặp được Giang *** lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý,
hơn nữa cũng đã nhìn thấy Thiên Lý lúc hiện thân sở dụng đại thân pháp,
đó chính là cảnh giới hắn khát vọng nhưng vĩnh viễn không thể đạt tới.
Mà kiếm đạo của hắn rốt cuộc cũng đã đạt tới trình độ mà hắn mong muốn.
Tuy rằng, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn nhưng hắn đã thỏa mãn cho nên
tuy rằng trong lúc công bình quyết chiến bị địch nhân dùng thủ đoạn đánh bại nhưng hắn vẫn không hề oán hận, cho dù chết cũng không oán. Bởi vì, đây chính là kết quả mà hắn, với tư cách là một võ giả lựa chọn. Bị
địch nhân ám toán mà chết so với bị bệnh chết ở trên giường tốt hơn
nhiều lắm. Một thế hệ võ si, Thủy gia đại trưởng lão, Thủy Vô Ba đã
chết. Tống Quân Thiên Lý đem thi thể Thủy Vô Ba ôm lấy, tiếp theo xoát
một tiếng, đem trường kiếm của Ngọc Mãn Lâu rút ra rồi nhìn kỹ liếc mắt
một cái, liền đã phát giác ra chỗ kỳ quái. Thủ đoạn của Ngọc Mãn Lâu
hoặc là có thể giấu diếm hết người trong thiên hạ nhưng sao có thể giấu
diếm được võ đạo tuyệt đại tông sư, y đạo tuyệt thế danh thủ quốc gia
như Thiên Lý. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Ngọc Mãn Lâu, mặt
lạnh như băng, sát khí ẩn hiện: “Ngọc gia chủ, ngươi không biết là mình
không quang minh sao?”. Lời lẽ nặng nề có ý vấn tội rất rõ ràng.
Ngọc Mãn Lâu tiêu sái an nhiên cười, khoanh tay mà đứng, tay áo tung bay
thản nhiên nói: “Cái này chính là giáp chi chiến của Thủy Ngọc hai nhà,
ngàn năm tới nay cái này là quy củ, thắng tồn bại vong, không chết không ngừng, hơn nữa quy củ này cũng là do Vô Thượng Thiên định hạ, Thiên Lý
tiên sinh có điều gì dị nghị sao?”. Trong mắt Tống Quân Thiên Lý như bốc lửa giận nặng nề nói: “Quy củ này cũng bao gồm không quản thủ đoạn
sao?”. “Không quản thủ đoạn?” Ngọc Mãn Lâu nho nhã cười cười, không nóng không giận ung dung nói: “Không biết không quản thủ đoạn theo lời lệnh
chủ đại nhân là kiếm pháp hay chưởng pháp, thân pháp của Ngọc mỗ, xin
lệnh chủ chỉ điểm một phen”. Tống Quân Thiên Lý sắc mặt tỉnh táo lại,
mắt như chim ưng nhìn Ngọc Mãn Lâu mang theo khí tức áp bách cường đại
chậm rãi nói: “ Trận chiến này tuyệt không nên xuất hiện kết cục như
vậy, chiêu cuối cùng của Ngọc gia gia chủ tuy rằng uy lực quá lớn, có
thể nói là kiếm đạo tuyệt học nhưng nếu muốn đem Thủy Vô Ba đánh gục thì còn xa mới được nhưng vì sao Thủy Vô Ba gặp một kích này lại hoàn toàn
không có năng lực hoàn thủ. Trong đó chắc chắn có duyên cớ, mà nguyên
nhân lại ngay từ trên người ngươi, trận chiến này tuyệt không công bình. Chiến quả tự nhiên là không công bình”.
Ngọc Mãn Lâu ha ha cười, trên mặt có chút mỉa mai nói: “Chẳng lẽ lệnh chủ không nghĩ đến, nếu
Ngọc mỗ chết ở dưới kiếm của Thủy Vô Ba thì mới tính là công bình sao”.
Hắn đối với lời của Tống Quân Thiên Lý trước đó rất khinh thường, lại
bắt được ba câu “Không công bình”. Ba chữ này, rồi lại thấy hắn càng là
như thế thì trong lòng Tống Quân Thiên Lý lại càng nghi ngờ. Tống Quân
Thiên Lý hừ lạnh một tiếng, nói: “Giáp chi chiến, đã trải qua ngàn năm,
nếu là công bình đánh nhau thì Thủy Vô Ba sớm muộn cũng sẽ chết nhưng
nếu là chết ở dưới mưu mẹo nham hiểm thì vô luận đối với kẻ nào mà nói
cũng không nên khiến một võ giả uất ức mà chết đi như thế, hơn nữa dù
sao đây là cao thủ ngang nhau cấp chiến đấu. Ngọc gia gia chủ, biện pháp của ngươi không khỏi làm cho người ta cười chê”. Ngọc Mãn Lâu cười lạnh nói: “Vốn là sinh tử chi chiến chứ không phải luận bàn điểm đến là
dừng, hiện tại không phải không có người chết, thắng bại rõ ràng, ở đây
có mấy nghìn người có thể làm chứng. Lệnh chủ nói như thế, không biết là có dụng ý gì”. Tống Quân Thiên Lý nhìn Ngọc Mãn Lâu một hồi, sắc mặt
nặng nề không chút biểu tình. Sau nửa ngày mới nói: “Ngọc Mãn Lâu,
chuyện này, ta sẽ truy tra nguyên nhân”.
Trên khuôn mặt nho nhã
của Ngọc Mãn Lâu chợt hiện ra một tia oan uổng phẫn nộ, giận dữ nói:
“Lệnh chủ muốn làm cái gì, vậy xin cứ tự nhiên. Nếu không có phân phó
khác thì sẽ tuyên bố kết quả thắng bại”. Nhưng vào lúc này trong tai
Tống Quân Thiên Lý chợt vang lên một thanh âm: “Lão huynh, ta muốn thi
thể Thủy Vô Ba, phía trên sẽ có dấu vết lưu lại, sau đó chỉ sợ còn muốn
làm phiền vị này đại danh thủ như ngươi hỗ trợ”. Tống Quân Thiên Lý sắc
mặt vừa động, cúi người ôm lấy thân thể Thủy Vô Ba thản nhiên nói: “Sinh tử đã phân. Còn tuyên bố thắng bại cái gì”, sau đó liền ôm lấyThủy Vô
Ba đi ra ngoài. Người của Thủy gia vẫn còn đang khiếp sợ chưa kịp tỉnh
táo lại nên cư nhiên không có một ai ngăn trở nói phải cho Thủy Vô Ba lá rụng về cội cái gì. Thủy Vô Ba ở Thiên Phong chính là cao thủ đứng đầu, không nói hắn chiến tử mà ngay cả việc hắn có thể bại cũng không có ai
từng nghĩ tới, ngay cả khi đối thủ của hắn là Ngọc Mãn Lâu. Hắn hiện tại không chỉ có bị đánh bại mà còn bị bại một cách mạc danh kỳ diệu nhất
là đương trường thân tử. Kết quả này thực sự tin tức như phích lịch nổ
ngang tai. Tống Quân Thiên Lý kỳ thật đã sớm đến đây, đối với trận giáp
chi chiến này hắn cũng cảm thấy hứng thú không dưới Lăng Thiên nên đã
sớm ẩn thân quan khán đồng thời ở trong lòng thầm bình luận một phen,
đáng tiếc không ai có phúc nghe được.
Hắn phát hiện ra tình hình
chiến đấu giữa Ngọc Mãn Lâu cùng Thủy Vô Ba có điều không thích hợp
nhưng hắn vẫn không tính xuất thủ. Vốn là sinh tử quyết chiến, Ngọc Mãn
Lâu cho dù dụng độc, cho dù dùng ám khí cũng không có gì đáng trách,
Thủy Vô Ba đã chết mà sớm muộn cũng sẽ chết. Khi hai nhà quyết chiến,
theo Vô Thượng Thiên ghi lại, thủ đoạn ti bỉ tái âm hiểm hơn nữa cũng
từng có người dùng đến nên việc này không đáng kể chút nào. Mãi cho đến
khi Thủy Vô Ba rốt cục đột phá bình cảnh cuối cùng thì Tống Quân Thiên
Lý mới đột nhiên động dung. Đối với một kẻ khao khát đối thủ như Tống
Quân Thiên Lý mà nói, Thủy Vô Ba đột phá chính là đáng quý cỡ nào. Thủy
Vô Ba lần này đột phá đã tiếp cận đến cảnh giới của Tống Quân Thiên Lý.
Thủy Vô Ba sau khi đột phá đã có đủ tư cách cùng Tống Quân Thiên Lý giao thủ một trận nhưng hết thảy đều đã chậm, Thiên Lý ngăn cản cũng không
có chút hiệu quả nào. Thủy Vô Ba đã nuốt hận dưới kiếm của Ngọc Mãn Lâu, hắn vô duyên vô cớ tổn thất một đối thủ dị thường khó được cho nên
Thiên Lý mới bạo nộ. Mắt thấy Tống Quân Thiên Lý ôm thi thể Thủy Vô Ba
đi ra ngoài, Lăng Thiên đối với trận hỗn chiến phía sau tự nhiên là
không có nửa điểm hứng thú. Cái hắn hiện tại cảm thấy hứng thú nhất
chính là độc công mà Ngọc Mãn Lâu đã tu luyện tới mức đại thành, cái này cũng chính là thứ có thể uy hiếp đến hắn, cực kỳ nguy hiểm.
Mà
này chỉ có thi thể của Thủy Vô Ba là có thể cung cấp đáp án này đồng
thời Thiên Lý không thể nghi ngờ chính là thầy thuốc bậc nhất cho nên
hắn đưa mắt nhìn đám người Lăng Phong rồi liền cùng Lăng Kiếm lặng lẽ ly khai, đuổi theo Tống Quân Thiên Lý. Lăng Thiên an bài đối với đám Lăng
Phong, ước chiến đã chấm dứt, Ngọc Băng Nhan sẽ ở lại chỗ này, tuyệt đối không thể đi theo Ngọc gia trở về. Nếu không, không biết Ngọc Mãn Lâu
sẽ có độc kế gì chờ đợi mà Lăng Thiên hiện tại một chút hiểm cũng không
chịu. Ngọc Băng Nhan muốn làm chút trách nhiệm cuối cùng với tư cách là
hậu nhân của Ngọc gia, nếu như Ngọc gia vô tình thì từ nay về sau sau
Ngọc Băng Nhan cũng chỉ có một thân phận, đó là nữ nhân của Lăng Thiên
ta. Mà Lăng Thiên ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào có thể xúc
phạm tới nữ nhân của ta, cho dù là uy hiếp tiềm tàng cũng tuyệt đối
không được.