Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 41: Q.7 - Chương 41: Tuyệt thế tà công




Lăng Thiên biết Tống Quân Thiên Lý nhất định sẽ chờ hắn! Công phu quỷ dị của Ngọc Mãn Lâu đến ngay cả Tống Quân Thiên Lý, cũng cảm nhận được sức uy hiếp vô cùng lớn. Nếu như ngay cả Tiên Thiên nội lực cũng không có tác dụng thì hai người đều phải dè chừng và lo lắng. Hai người vừa rời đi, không nhiều người nhận ra điều đó, tất cả mọi người đều bị trận chiến làm cho khiếp sợ, và càng mong đợi trận chiến hỗn loạn trong tương lai. Cho nên họ không phát hiện ra hai người đã biến mất không chút tăm tích. Dưới một cái cây rất xa, Tống Quân Thiên Lý đặt thân thể của Thủy Vô Ba ngồi dựa vào gốc cây, phong thái dung mạo vẫn giống như lúc sinh thời, chỉ là hắn không có cảm giác như đó là thời khắc cuối cùng. Tình cảnh này, quả thật là vô cùng thê lương. Thấy hai người Lăng Thiên bay đến, Tống Quân Thiên Lý ánh mắt lóe lên, hắn quan sát Lăng Thiên một lượt từ trên xuống dưới, từ con mắt phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng hắn không nói gì, lại lần nữa cúi xuống ôm lấy thi thể của Thủy Vô Ba nói:“Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, đi theo ta.” Ba người đều trầm mặc không nói gì bay vút đi, khinh công của ba người đều rất giỏi, chỉ thoáng cái, đã lướt qua mấy đỉnh núi, đi vào một sơn cốc bí ẩn; Tống Quân Thiên Lý đem thân thể của Thủy Vô Ba đặt xuống, vẫn là để hắn ngồi dựa vào tường, chứ không muốn để hắn nằm trên mặt đất. Từ điểm này có thể thấy, Tống Quân Thiên Lý rất tôn trọng Thủy Vô Ba.

Lăng Thiên nhìn về phía thi thể của Thủy Vô Ba, ánh mắt cũng đầy sự tôn trọng, tất nhiên không phải là vì võ công của Thủy Vô Ba cũng không phải đạo làm người của hắn mà chính là sự kiên trì theo đuổi võ thuật và sự thản nhiên khi đối mặt với cái chết. Đây cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Tống Quân Thiên Lý nhìn Lăng Thiên, mỉm cười, nói:“Không thể tưởng được, thật sự là không thể tưởng được. Ngươi lại có thể đột phá chỉ trong có mấy ngày, mà lại đạt tới cảnh giới kinh người như vậy! Quả thật là khiến ta kinh ngạc. Hắn tuy trong miệng nói kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, có chăng cũng chỉ là xoa tay khoái chí. Đối với hắn mà nói, thực lực của Lăng Thiên tăng càng nhanh càng tốt, hắn không cần biết Lăng Thiên tăng lên bằng cách nào chỉ cần tăng lên là tốt rồi! Nhưng mà, hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao tốc độ tu luyện khủng bố như của Lăng Thiên, Tống Quân Thiên Lý cũng chưa từng thấy bao giờ. Nhưng mà hắn cũng không muốn biết. Bởi vì, hắn biết rằng nếu như hắn biết thì sẽ ảnh hưởng tới tâm thái bình tĩnh của mình, đối với hắn mà nói chỉ có hại chứ không có lợi. Bước tiếp theo, hắn không luyện võ công nữa, mà là luyện tâm thái, luyện cảnh giới! Lăng Thiên mỉm cười, nói:“Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa thể chiến đấu, ít nhất vẫn chưa phải lúc thích hợp nhất để chúng ta quyết chiến.”

Tống Quân Thiên Lý cười to, nói:“Đúng vậy, giờ đây xác thực không phải lúc quyết chiến. Nhưng mà, ta có thể xác nhận từ nay về sau ta không hề cô độc nữa rồi, ta có ngươi làm bạn, cho dù muốn cô đơn cũng là chuyện khó khăn !” Nói xong ánh mắt hắn đầy nhiệt huyết, chậm rãi nói:“Ta thật sự rất kỳ vọng trận chiến giữa hai chúng ta! Trận chiến như vậy, ta đã chờ đợi mấy chục năm rồi! Cảm giác cô đơn quả là khó chịu! May mắn có ngươi! Trước kia chỉ là nguyện vọng, hôm nay, nguyện vọng tựa hồ đã trở thành sự thật, lúc này, ta thật sự rất vui!” Lăng Thiên im lặng. Đối với Tống Quân Thiên Lý một tuyệt đại tông sư luôn ở đỉnh cao của võ thuật mà nói, đột nhiên phát hiện một đối thủ bất luận phương diện nào cũng không kém mình, đương nhiên là chuyện vui không kể xiết . Lăng Thiên hiểu cảm giác này cho nên hắn cũng yên lặng chờ đợi. Niềm vui trên mặt Tống Quân Thiên Lý nhanh chóng vụt tắt thay vào đó là nỗi buồn khi thấy thi thể của Thủy Vô Ba, hắn nói:“Ta không nhìn ra.” “Ngươi cũng không nhìn ra?” Lăng Thiên lần này bị hắn làm cho kinh ngạc. Mãi đến khi Tống Quân Thiên Lý nói ra mấy chữ này Lăng Thiên mới hiểu, loại độc chất này kinh khủng đến cỡ nào. Hơn nữa lại vô cùng quỷ dị. Tống Quân Thiên Lý không chỉ là một tuyệt đại tông sư mà hắn còn là một cao thủ y học, trình độ y học của hắn chắc cũng chỉ kém một vài người mà thôi, vài người này cũng chỉ là thần y kiếp trước, chứ kiếp này có lẽ không ai bằng hắn, về độc dược, hắn tin tưởng rằng không ai có thể so với hắn, nhất là quái dị độc công! Nhưng giờ đây, hắn lại không thể nhận ra lai lịch của chất độc mà Ngọc Mãn Lâu sử dụng. Đã không rõ lai lịch thì càng không thể hiểu được. Là độc gì mà đáng sợ đến vậy? Suy nghĩ hồi lâu hắn mới hỏi:“Nếu như bên ngoài không nhận ra, vậy thì mổ thi thể có thể phát hiện ra gì đó......” Tống Quân Thiên Lý tức giận nói:“Thủy Vô Ba là một cường giả, một cường giả đã chết nhưng cũng không thể dày xéo lên thi thể của hắn như thế được? Làm thế có khác gì cầm thú đâu? Ta không đồng ý!”

Lăng Thiên cười khổ, Thiên Lý cũng biết hắn sẽ nói thế, nếu có phương pháp khác, hắn lại phải làm như vậy? Hắn đã sớm biết những lời này một khi nói ra sẽ khiến Tống Thiên Lý nổi cáu, thế giới này dù sao cũng không phải trái đất. Trên trái đất có giải phẫu xét nghiệm độc tố. Nhưng ở đây lại không thể làm vậy. Đối với người sống, vô luận tàn khốc thế nào, nhưng mà đối với người chết, nếu vẫn còn mạo phạm, trừ phi là có thù không đội trời chung, nếu không ai đồng ý với hành động đó! Mặc dù Thiên Lý có tư tưởng tiến bộ nhưng vẫn thực sự khó mà vượt qua được quan niệm của thế giới này. Lăng Thiên chậm rãi nói:“Thiên Lý tiền bối, trong trận quyết chiến vừa rồi, có hiện tượng gì kỳ lạ, rõ ràng Ngọc Mãn Lâu hạ độc thủ! Với y đạo của tiền bối, rõ ràng nhận ra, bàn tay của Thủy Vô Ba không tổn hao gì, cũng không có bất luận dấu vết trúng ám khí; Khi mà tay của Ngọc Mãn Lâu và Thủy Vô Ba tiếp xúc, ta rõ ràng nhìn thấy tay của Thủy Vô Ba có phồng lên trong phút chốc, hắn lập tức lùi lại phía sau, sau đó có một đường đen nhanh chóng chạy dọc theo mạch cổ tay, cũng đúng lúc đó tay của Thủy Vô Ba mất đi khả năng khống chế, nếu như không phải hắn đã vượt qua cảnh giới của kiếm đạo thì chắc chắn không thể ra phát kiếm cuối cùng, vậy thì Ngọc Mãn Lâu hạ độc thủ thật đáng sợ, khó mà tránh được, quả thật là đã đến mức trí mạng.” Tống Quân Thiên Lý lẳng lặng nghe, hắn lúc đó ở đối diện Thủy Vô Ba, nên không nhìn thấy chi tiết tình huống lúc đó.

“Hôm nay Thủy Vô Ba đã chết, hơn nữa lại chết một cách vô cùng kỳ lạ, thậm chí có thể nói, Thủy Vô Ba chết một cách không minh bạch!Hết thảy đều do Ngọc Mãn Lâu hạ độc công; Ta đoán loại độc này, độc tính cổ quái, vô luận công lực của chiêu cao bao nhiêu thì, cao đến cảnh giới nào, ta tin chắc chắn vẫn có chút phản kháng! Một khi trúng chiêu, vô luận là ai, đều chỉ có ý muốn phản kháng. Ta không ngoại lệ, ngươi cũng không ngoại lệ!” Nếu như chúng ta đem loại độc chất này tìm ra, coi như cũng là để hắn chết không oan ức! Cho dù hắn đã chết, cũng cho hắn một câu trả lời minh bạch. Hơn nữa nếu ta không thể làm rõ thủ đoạn của Ngọc Mãn Lâu, Thiên Lý, ta hỏi ngươi, trên thế giới này còn có ai xứng để Ngọc Mãn Lâu dùng độc công này?” Lăng Thiên cười, chỉ Tống Quân Thiên Lý, lại chỉ mình nói:“Ngoại trừ ngươi ra, chính là ta!” “Chẳng lẽ ngươi muốn giống như Thủy Vô Ba, cũng chết không minh bạch trong tay Ngọc Mãn Lâu?” Lăng Thiên hỏi. Tống Quân Thiên Lý sắc mặt có chút khẽ động, nói:“Người sống còn có thể tra ra được, chứ người chết làm sao có thể tra ra được? Cho dù mổ bụng hắn ra, sao có thể kiểm tra được? Nhiều nhất thì cũng chỉ có thể nhận ra hắn trúng độc mà chết.” “Ta biết làm thế nào để kiểm tra, để ta ra tay, ta nghĩ là ta có thể tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn, giải quyết xong đại thù, cũng là ý nguyện của Thủy Vô Ba” Lăng Thiên nói. Tống Quân Thiên Lý khẽ giật mình, nhìn nhìn Lăng Thiên, thở dài một tiếng, chắp tay quay người đi, coi như là miễn cưỡng đồng ý.

Sau hồi lâu vái lạy thi thể của Thủy Vô Ba, Lăng Thiên ngẩng đầu thấy Thiên Lý quay người đứng đó, làm như không muốn tham gia vào quá trình giải phẫu, không khỏi khinh bỉ hắn. Thầm nghĩ rõ ràng mình cũng muốn biết, lại cứ giả bộ bất đắc dĩ, thật sự là....... Nhưng việc này không nên chậm trễ, Lăng Thiên rút trường kiếm ra, nhanh chóng bắt đầu công việc. Đột nhiên, Lăng Thiên hét lên một tiếng kinh hãi, lùi lại phía sau, ôm chặt lấy Tống Quân Thiên Lý cùng Lăng Kiếm. Tống Quân Thiên Lý còn chưa hồi phục lại tinh thần, trong mắt đã nhìn thấy một cảnh không thể tin nổi. Thân thể của Thủy Vô Ba có âm thanh gì đó khẽ vang lên, tựa hồ như vật gì đó bị vỡ, tiếp đó một luồng khí đen từ lồng ngực của Thủy Vô Ba bay ra, trong nháy mắt bao phủ toàn thân của Thủy Vô Ba. Hắc khí cấp tốc phát huy , trong nháy mắt đã biến mất tăm.

Điều đáng sợ không dừng lại ở đó, thân thể của Thủy Vô Ba chậm rãi hòa tan, một lát sau đã biến thành một vũng nước đen, ngấm vào mặt đất. Mấy ngọn cỏ xanh chỗ nước đen ngấm xuống tất cả đều héo hết, hóa thành cỏ khô. Ba người nhìn thân thể của Thủy Vô Ba nằm trên mặt đất, trong vòng đường kính năm trượng, mặt đất đã biến thành một vùng đất chết, quả thật khiến mọi người ngây ra, toát mồ hôi lạnh. Khi Lăng Thiên mổ bụng của Thủy Vô Ba, đột nhiên phát hiện cơ thể của Thủy Vô Ba phồng to lên. Gặp không khí lại càng phồng to lên, trong lòng biết không ổn, vội vàng lui về phía sau, cũng may là thoát nạn. Nếu Lăng Thiên không nhanh trí thì hắc khí đã dính vào...... Tống Quân Thiên Lý sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm. Nghĩ đến đoạn đường mình ôm thân thể của Thủy Vô Ba, mà xảy ra hiện tượng này ...... Chắc hẳn hắn Giang Sơn lệnh chủ cũng hóa thành giang sơn rồi.

Lăng Thiên sắc mặt tái nhợt nhìn xung quanh, đưa tay một vòng lau mồ hôi lạnh, khiếp sợ nói:“Thật bá đạo! Quá độc! Tà tính quá cao!” Tống Quân Thiên Lý nổi giận, nghiến răng hận nói:“Ngọc Mãn Lâu lại dám tu luyện độc ma công! Quả nhiên là Thiên Lý không thể bỏ qua! Không thể ngồi đây phải đuổi theo hắn, chém chết hắn. Tuyệt đối không thể để một kẻ như thế sống trên cõi đời này. “Chậm!” Lăng Thiên vội vàng ngăn cản:“Nếu như ta đoán không lầm, đã quá muộn rồi. Ngọc Mãn Lâu tuyệt đối sẽ không ở đó chờ ngươi, Tống Thiên Lý. Hắn để cho ngươi mang thân thể của Thủy Vô Ba đi, chắc hẳn khi hắn tu luyện độc công này, chắc chắn đã biết chỗ thâm độc của nó.Đến đó lúc này chỉ mất công thôi. Có lẽ hắn đã trở lại thuyền của Thiên Tinh rồi .” Tống Quân Thiên Lý vẫn rất oán hận. Lăng Thiên dò hỏi:“Xem ra, ngươi đã biết nguồn gốc của công phu này?” Tống Quân Thiên Lý sắc mặt tái nhợt gật đầu, nói:“Không sai, nhìn thân thể của Thủy Vô Ba dị biến, ta mới nhớ ra. Theo Vô Thượng Thiên Điển ghi lại, cách đây một nghìn năm trước, thế gian từng xuất hiện một đại ma đầu tà ác cực điểm, võ công bá đạo tà ác. Phàm là người bị hắn đánh trúng, thì chỉ trong ba canh là biến thành vũng nước. Coi như là võ công cao cường, công lực cao tới đâu, cũng không thể sống sót! Lúc đó ai cũng cảm thấy bất an, cuối cả võ lâm đã liên kết lại, nhau tiêu diệt tên đại ma đầu, đời thứ ba bổn phái Giang Sơn lệnh chủ đã cùng nhau công kích, hạ gục tên ma đầu.

“Sau khi hắn chết, loại tà công này chưa từng xuất hiện,mọi người đều cho rằng nó đã bị thất truyền, không thể tưởng được, lại rơi vào tay Ngọc gia. Và hôm nay lại xuất hiện trong tay Ngọc Mãn Lâu” Lăng Thiên có chút tò mò, hỏi:“, Loại độc chất này độc đến mức nào? Làm thế nào để tu luyện?” Nói đến chủ đề này, Tống Quân Thiên Lý sắc mặt càng khó coi hơn, nặng nề nói: “ Nói loại công phu này tính tà rất cao, vẫn chưa thể hiện hết được chỗ độc của nó. Loại độc này, không có thuốc nào chữa được, tên là “Tử khí”; Về phần phương pháp tu luyện, càng bi thảm hơn! Chọn một ngàn đứa trẻ, nuôi từ nhỏ bằng những thứ thuốc độc; mỗi tháng tăng lượng độc dược lên, cứ năm trăm người là một nhóm, nếu như sau mười năm, năm trăm người yếu mà chết, nhất định không được để huyết khí trong cơ thể bọn họ tiết ra ngoài, sau đó, vận dụng độc môn tâm pháp, hấp thụ tử khí trên thi thể, chú ý, phải hấp thụ tử khí khi bụng phồng lên thì mới có thể hấp thụ được tử khí từ tim, sau khi hấp thụ được tử khí từ năm trăm người này xong, độc công xem như có chút thành tựu, nhưng mà vẫn chưa thể đả thương người. Cần mười năm để hóa giải độc tố trong cơ thể, đợi mười năm tiếp, hấp thụ tử khí của nhóm thứ hai và tiếp tục làm như vậy.” “Tất cả tổng cộng tiêu hao ít nhất hai mươi năm, độc công mới có cơ hội đại thành! Lăng Thiên, ngươi cũng đã biết, chỉ cần có loại độc công trong người, coi như là một người chưa từng luyện qua võ công, cũng có thể cho ngươi và ta chết không ai hay.” Tống Quân Thiên Lý cáu giận nghiến răng nghiến lợi. Dù nói thế nào, Ngọc Mãn Lâu cũng đã chủ của thế gia mạnh nhất, Tống Quân Thiên Lý tuyệt đối không ngờ rằng, Ngọc Mãn Lâu lại có thể luyện loại công phu tà ác như vậy. “Vậy công phu này có cách nào khắc chế?” Lăng Thiên nhíu mày, cảm thấy bụng mình từng đợt quặn thắt, buồn nôn.

Tuyệt đối không ngờ rằng, một người trông nho nhã như Ngọc Mãn Lâu, lại luyện công phu này. Lăng Thiên trong nội tâm đầy sát khí! “Loại độc công này, không có thuốc nào chữa được! Không cách nào cứu được! Cũng không cách nào chống đỡ! Nhưng mà nói đến biện pháp đối phó với hắn, thật ra rất đơn giản, đời thứ ba Giang Sơn lệnh chủ của bổn phái đã vận dụng phương pháp này để đánh chết tên ma đầu đó......” Lăng Thiên vui mừng nói:“Có biện pháp gì? Tiền bối có thể nói rõ không?” Thiên Lý cười khổ một tiếng:“Biện pháp đơn giản cố nhiên là đơn giản tới cực điểm, nhưng cũng không thể không nói khó đến cực điểm.Khi hắn chưa ra độc công, thì nhanh chóng giết chết hắn, phải nhanh đến độ hắn không kịp sử dụng ma công, đây là biện pháp hữu hiệu nhất cũng là biện pháp duy nhất. Bất luận linh dược nào, bất luận thần công nào, cũng không thể khống chế được loại tà công này.” Tống Quân Thiên Lý mặt trầm như nước. Lăng Thiên trong nội tâm không khỏi sửng sốt. Theo như Thiên Lý thì biện pháp đó là “Giết chết ngay lập tức!” Lăng Thiên cũng đau khổ cười, phương pháp này ai cũng biết và cũng rất đơn giản, nhưng vấn cũng chính là ở đó, Ngọc Mãn Lâu là gia chủ của Ngọc gia, quyền cao chức trọng, thống lĩnh trăm vạn đại quân, bên người vô số cao thủ, hơn nữa võ công của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới, mà ngay cả lặng lẽ tiếp cận hắn, cũng khó khăn vô cùng! Ai có thể giết chết hắn khi hắn chưa kịp có phản ứng gì? Ai có thể làm được?

Đây là một nhiệm vụ dường như không thể hoàn thành. Thiên Lý có thể không? Mình có thể không? Trừ phi làm theo cách của Giang Sơn lệnh chủ năm đó, phải dồn Ngọc Mãn Lâu vào cục diện đơn độc, hi sinh vài cao thủ bao vây, Tống Quân Thiên Lý và hắn tránh ở một bên, khi Ngọc Mãn Lâu bị bao vây luống cuống tay chân thì hai người ra tay, như vậy mới có thể một kích thành công! Nhưng mà, mấy tên cao thủ bao vây Ngọc Mãn Lâu cũng có nguy cơ bị chết. Nếu như chính diện đối đầu, Ngọc Mãn Lâu khẳng định không phải đối thủ của mình và Tống Quân Thiên Lý, nhưng hắn có độc công, nếu như hắn sử dụng thì vô luận là mình hay Tống Quân Thiên Lý, đều chung một kết cục. “Chúng ta đến bến tàu!” Lăng Thiên quyết định thật nhanh! “Đến bến tàu?” Hai người đều thấy có chút khó hiểu, nhất là Thiên Lý, Lăng Thiên không phải vừa nói Ngọc Mãn Lâu chắc đã trở lại thuyền của Thiên Tinh sao?! “Đúng thế!” Lăng Thiên dồn dập của nói:“Khi nãy ta không nhận ra chuyện lại nghiêm trọng vậy, cũng sợ tiền bối đại khai sát giới khi đó người chết sẽ nhiều hơn nhưng giờ đây đến ngay cả phải giết hết người nhà Ngọc gia, cũng phải ngăn cản Ngọc Mãn Lâu trở về Thiên Tinh.

Giờ đây muốn tìm ra tung tích của Ngọc Mãn Lâu, chưa chắc là chuyện dễ dàng. Nhưng mà, hắn phải trở về Thiên Tinh, thì chỉ có một con đường. Hắn nhất định phải đến bến Cự Thạch thì mới có thể lên thuyền rời bến. Chỉ cần hắn bây giờ vẫn chưa rời Thiên Phong đại lục, thì chúng ta vẫn có thể chặn hắn lại! Bây giờ độc công của hắn mới dùng trên người của Thủy Vô Ba trên người, chúng ta đánh trong thời gian ngắn hắn sẽ không cách nào sử dụng lần nữa. Tóm lại, lần này là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Là cơ hội duy nhất để giết chết hắn.” “Không sai!” Lăng Kiếm cùng Tống Quân Thiên Lý đồng thời bừng tỉnh, ba người nhìn nhau, đồng thời triển khai thân pháp, hướng về bến Cự Thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.