Bách Lý Băng làm theo
pháp vận khí mà Lâm Dật Phi dạy cho, không bao lâu sau, đã không
cần ngoại lực trợ giúp, đợi đến khi không cần chủ ý vận khí, là khi có thể nhìn rõ hết thảy thế giới bên ngoài, trong
lòng không tránh được có chút phấn khích, nhưng căng thẳng vẫn
nhiều hơn.
Vì cô nhìn thấy gương mặt Lâm Dật Phi rất nghiêm trọng, hắn chỉ nhìn chăm chăm vào khối thạch nhũ trên vách đá, nét mặt của
hắn rất kỳ quái, nhưng Bách Lý Băng đã nhìn thấy nhiều lần,
giờ cô biết, mỗi lần Lâm Dật Phi nhớ lại ký ức gì, hắn đều
sẽ biểu lộ ra vẻ mặt này.
Thạch nhũ, còn gọi là nhũ đá, cũng là tên gọi chung của canxi cacbonat trải qua thời gian dài, dưới điều kiện đặc biệt, kết
tủa thành các hình dạng khác nhau ở khu vực đá cacbonat trong
hang.
Những vật kết lại có hình dạng không giống nhau này bao gồm có măng
đá, trụ đá và thạch nhũ, loại nhô lên trên mặt đất chính là
măng đá, giống như măng mọc ra từ đất trong mùa xuân, loại nham
thạch nhỏ xuống thì gọi là thạch nhũ, giống như nước từ mái
hiên nhỏ xuống bị đóng băng lại trong mùa đông ở miền bắc,
những đỉnh đá trên mặt đất gắn liền thành một khối gọi là
trụ đá. Bách Lý Băng đương nhiên là đã từng nhìn thấy thạch
nhũ, hơn nữa nhìn thấy khá nhiều lần, ví dụ như động Thiện
Quyển với động Trương Công cách Giang Nguyên không quá xa, tảng
Thất Tinh ở Quảng Tây, động Thạch Hoa với động Ngân Hồ ở Bắc
Kinh, thạch nhũ ở đó có thể nói là cực kỳ kì lạ, các loại
hình dạng đều có, có khối thì giống như con hổ, có khối thì
giống rắn, đó cũng chỉ là đã thêm một nhân tố chủ quan là
trí tưởng tượng của con người, nhưng cô chưa bao giờ thấy khối
đá hình rồng nào mà giống đến như vậy.
Đó là khối thạch nhũ hình rồng tự nhiên nhất, Bách Lý Băng
có thể khẳng định, hiện nay có rất nhiều khu danh lam thắng
cảnh có nơi tiến hành cải tạo thạch nhũ nhằm thu hút khách du lịch, làm cho nó càng thêm phù hợp một vài hình dạng thực
tế, thu hút sự tò mò ngạc nhiên của khách du lịch, từ đó tăng thêm thu nhập từ du lịch, nhưng ở đây đương nhiên không phải điểm du lịch, cũng chẳng có ai dùng tiền với tâm sức đi cải tạo
cả.
Long thạch dài khoảng 6-7 mét, nhưng không phải thạch nhũ treo
ngược bình thường, mà là hình dạng bay ngang, nhìn từ góc độ
nhìn của Bách Lý Băng, rộng cũng khoảng gần nửa mét, cô có thể nhận ra sừng rồng, mắt rồng, thân rồng và đuôi rồng, thậm chí là từng từng mảnh vảy ở phần thân rồng. Nếu như nó không
đứng yên bất động ở đỉnh đá, Bách Lý Băng hầu như tưởng rằng
đó chính là một con rồng giống như thật, sống động.
“Tách” một tiếng vang nhỏ, phía miệng rồng nhỏ ra một giọt
dịch màu trắng, rơi xuống một cái bệ đá màu trắng nhô ra ở
phía dưới, văng tóe ra thành vài giọt nước nhỏ xíu, rơi lả tả trên bệ đá. Rất nhỏ, giống như sương mù vậy, Bách Lý Băng đột nhiên nhận thấy thị lực của bản thân tốt lên rất nhiều, những cảnh tượng nhỏ xíu như thế mà cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô kinh ngạc với tạo hóa tài tình của thiên nhiên, nhất thời
không nói nên lời. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, mới phát
hiện ra Lâm Dật Phi đã chậm rãi bước gần lên trước, chìa tay
lấy ra một cái lọ, đó là lọ Tráng Cốt tửu mà hắn mang theo.
Lúc đầu Tô Yên Nhiên chỉ dùng một phần rất ít, hắn đem tráng
cốt tửu đổ trên mặt đất không chút do dự, lắc mạnh cái lọ,
lúc này mới lên cái bệ đá múc đầy lọ cái chất lỏng màu
trắng nhũ kia.
Bách Lý Băng nhẹ bước đi tới, mới phát hiện ra nước chảy đá
mòn một chút cũng không giả, khối đá này vốn cũng khá trơn
bóng, có vẻ là tự nhiên làm ra như vậy, chỉ là trải qua sự ma sát của giọt nước chảy hàng năm, phía trên hình thành nên một cái hố nông, giữ chất lỏng chảy ra từ trong miệng của tảng
long thạch phía trên, chỉ là lúc mới bắt đầu, chắc chắn là
tràn ra khắp nơi, vì thế mới làm cho cả khối đá bị nhuộm thành màu trắng nhũ.
Cô gái trẻ có vẻ không biết rằng, sự hình thành của khối long thạch này là một hiện tượng địa chất vô cùng hiếm gặp, mấy
trăm năm mới được 1cm. Điều này có nghĩa là sự xuất hiện của
khối đá hình rồng này, ít nhất cũng phải trải qua 10 000 năm
trở lên, tương đương với vài nghìn năm lịch sử ngắn ngủi của
con người, thật sự là việc có thể gặp mà không thể cầu được.
Lâm Dật Phi nhìn trong hố vẫn còn sót lại chất lỏng, thoáng
chút trầm tư. Bách Lý Băng nhìn ánh mắt của hắn, lần đầu cảm giác có mùi vị của sự tiếc nuối, cô thực sự không hiểu nổi.
Bởi vì cô biết, Lâm Dật Phi tuyệt đối không phải người có lòng tham, cho dù trong tay có vài trăm triệu cho hắn dùng, hắn cũng sẽ công khai sử dụng mà không chút do dự, nhưng hắn lại cẩn
trọng với chất lỏng ở đây như vậy, có lẽ nào chất lỏng ở đây là loại dược liệu hiếm thấy nên hắn mới lấy một cách cẩn
trọng như vậy. Hắn đã thu đến 99% chất dịch trong cái hố đó,
không ngờ vài giọt cũng không thể bỏ qua, chẳng lẽ loại dịch
lỏng này còn quý giá hơn cả vàng bạc tiền tài?
Lâm Dật Phi đột nhiên liếc mắt nhìn Bách Lý Băng một cái, khẽ
gật đầu, vươn tay ra vung lên một cái, Bách Lý Băng liền nhìn
thấy một việc mà cô cho rằng chỉ có nhà ảo thuật mới làm
được, chất dịch trong hố đá bỗng nhiên nhảy vọt lên không trung, ngưng tụ thành một giọt, dừng lại ở giữa không gian một chút, rồi từ từ đi đến gần miệng của Bách Lý Băng.
Bách Lý Băng nhớ rất kỹ lời cảnh cáo mà không cần nói thành
lời của Lâm Dật Phi, cũng luôn không quên lý do đến đây là vì
cái gì, nhưng nhìn thấy thế thì có chút thắc mắc, nhưng vẫn
há miệng ra, trong mắt có chút nghi hoặc, không biết bản thân
hiểu đúng hay không, Lâm Dật Phi để cô uống chất lỏng mà long
thạch phun ra sao?
Lâm Dật Phi gật gật đầu, cổ tay khẽ vung, giọt dịch lỏng đó
đã vào trong cổ họng Bách Lý Băng, có một giọt băng như ngọc
châu chảy tuột xuống.
– Nhắm mắt vận khí, ý thủ đan điền, không được cố ý kháng cự lại cơn lạnh kia, để khỏi ảnh hưởng đến công hiệu, anh đến
giúp em dẫn khí.
Giọng nói ân cần của Lâm Dật Phi lại truyền tới, Bách Lý Băng không biết có chuyện gì, vẫn làm theo, cô biết, cứ cho rằng ai cũng muốn hại hắn, Lâm Dật Phi tuyệt đối không hề có ác ý
với cô.
Chỉ là cái giọt chất lỏng tuy nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại giống như hàn băng, Bách Lý Băng lại cảm giác được thứ đó
giống như vật chất thật, vừa vào trong bụng, lại dừng lại
không động đậy, chỉ là toàn thân giống như rời vào một hầm
băng. Tuy cô muốn tích cực vận khí, giống như lúc đầu Lâm Dật
Phi dạy, nhưng hàm răng không chịu được nữa bắt đầu run lập
cập, nếu không phải là phần cổ đột nhiên có luồng khí ấm
truyền tới, trong chớp mắt từng đợt từng đợt, đi xuống phía
hạ du, cô hầu như muốn nhảy dựng lên, vì cô nghi ngờ, bản thân
có phải là sắp biến thành tảng hàn băng hay không!
Đột nhiên có chút tỉnh ngộ, luồng khí ấm đó không phải Lâm
Dật Phi truyền cho, chỉ là nếu không phải Lâm Dật Phi, chẳng lẽ là tảng đá đó sao?!
Còn chưa chờ xem cô muốn nghĩ gì thêm nữa, Lâm Dật Phi đã thấp giọng dặn dò:
– Tĩnh tâm.
Ngay sau đó chỗ giữa lưng chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ sau lưng truyền tới, chớp mắt xua tan đi sự lạnh lẽo ở toàn
thân. Bách Lý Băng vội vàng tập trung vận khí, không nghĩ gì
nhiều thêm nữa, sau chốc lát, hoàn toàn quên mất thân ở nơi
nào.
Mười lăm phút sau đó, Bách Lý Băng chỉ cảm thấy toàn thân lúc
nóng lúc lạnh, có một sự khó chịu không thể nói nên lời. Chỉ là luồng khí lạnh lại nổi lên, đợi đến lúc bản thân không
cách nào chống đỡ, luồng khí nóng liền tới tương trợ, nhưng
không phải át chế quá, chỉ là vừa đủ giới hạn Bách Lý Băng
có thể chịu đựng. Không biết là qua bao lâu, luồng khí lạnh
dần dần bị yếu đi, Bách Lý Băng lần đầu cảm thấy có loại
cảm giác người nhẹ như chim yến, lúc này mới mở mắt, rồi
phát hiện không biết từ lúc nào Lâm Dật Phi đã lại đứng ở
phía dưới tảng đá, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bách Lý Băng vừa mở mắt, liền nhận ra Lâm Dật Phi quay đầu
lại, cứ như một con kiến đi ngang qua hắn cũng có thể nghe thấy rõ mồn một, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc đó, Bách Lý Băng
cảm thấy ánh mắt của Lâm Dật Phi rất kỳ dị, nhưng cái nét kỳ dị đó thoáng biến mất, không lưu lại một chút dấu tích nào
nữa. Cô gái trẻ giờ mới phát hiện, bản thân đã không cần vận
công. Quang cảnh trong động đá bỗng lại rõ ràng hơn mấy phần.
Cô đột nhiên nhớ đến loại nội công thời cổ đại mà mình đã
nghe nói, chẳng nhẽ bản thân mình đã gặp được thiên tài địa
bảo gì, vừa mới uống giọt nước vôi mà rồng đá nhả ra, có
được sự giúp đỡ Lâm Dật Phi cao thủ võ thuật nà, có thể đả
thông hai mạch Nhâm Đốc, rồi tiến tới là nội công tăng mạnh?
Cô biết thành phần nhũ đá phần lớn là cacbon-axit gì gì đó, chẳng lẽ cacbon-axit ở đây có gì khác biệt?
Tuy rằng cảm thấy ý nghĩ này của bản thân hết sức buồn cười, Bách Lý Băng vẫn không chịu được ngưng khí dùng bàn tay vỗ
vào bệ đá, cảnh tượng đá đổ đất rung trong tưởng tượng của
mình tuyệt nhiên không hề xảy ra, ngược lại là tay của cô có
cảm giác đau đớn. Nhìn thấy ý cười trong mắt Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng có chút ngượng ngùng thu tay về phía sau lưng.
– Đi thôi.
Giọng nói của Lâm Dật Phi lại truyền tới.
Bách Lý Băng bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, vì miệng của Lâm
Dật Phi không hề động đậy, nhưng giọng nói lại truyền đến tai
cô một cách rõ ràng, chuyện gì thế này?
Nhìn thấy Lâm Dật Phi
cất bước đi về phía trước, Bách Lý Băng vội vàng đi theo sau,
tuy không còn cần nhờ sự chỉ dẫn của Lâm Dật Phi, cô cũng có
thể nhìn thấy cảnh tượng trong động một cách rõ ràng, nhưng cô vẫn không dám rời xa Lâm Dật Phi ba bước.
Bắt đầu bước vào. Đi chưa được bao lâu, chính là một hang động
đá rất to, cũng là nơi vừa nhìn thấy rồng đá. Nhưng men theo
con đường đó đi tiếp, đỉnh động lại càng thấp hơn, dường như
đã chạm đầu. Phía trước bỗng hiện ra một cửa động cao hơn 2
người, Lâm Dật Phi nhíu mày, đưa tay sờ sờ cái vách đá, đột
nhiên dừng lại.
– Chuyện gì vậy?
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi, tự nhiên giật nảy mình, bản thân cô vốn nói nhỏ nhẹ, nhưng ở đây lại truyền đi rất xa, các
vách đá đều vọng lại oang oang, làm người ta thấy sự khiếp sợ không nói ra được.
Trong lòng biết bản thân đã làm một việc sai lầm, nếu như trong động thực sự có kẻ thù, hoặc là Hoàn Nhan Phi Hoa, thì không
phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao, nhưng Lâm Dật Phi lại
không trách giận gì, chỉ lấy tay ra hiệu đừng lên tiếng.
– Có người đã từng đến đây.
Bách Lý Băng không dám nhiều lời, chỉ nhìn Lâm Dật Phi, đợi hắn giải thích.
– Em xem vách đá này, dấu vết nhân tạo rất rõ rệt, hang động
được hình thành tự nhiên sẽ không thể như thế này.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Lối đi này là do con người khai thông.
Trong lòng Bách Lý Băng không tin, không biết làm sao Lâm Dật Phi
có thể nhìn ra những điểm này, với cả nhìn ra thì có tác
dụng gì chứ, chẳng lẽ nói là những điều này là Nhan Phi Hoa
làm, mặt đất có mai phục cơ quan lợi hại nào đó? Chỉ có điều
hiện giờ cô thấy, khả năng là Nhan Phi Hoa càng ít, bởi vì cô
ta thực sự không cần làm vậy, với võ công của cô ta, còn cần
đến mưu kế gì chứ?
– Nhưng mà lối đi vách đá này ít cũng có mấy chục năm.
Lâm Dật Phi dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Bách Lý Băng:
– Từ vết bụi rêu phía trên cũng có thể nhìn ra, anh cảm thấy
điểm đáng ngờ là, tại sao năm đó có người lại muốn mở lối đi như thế này.
Hắn còn có một điểm nghi hoặc nữa, chính là mấy chục năm
trước, đào ra một lối đi từ vách đá cứng như thế, chắc chắn
là một việc tốn rất nhiều công sức, có người lạ bỏ công sức
ra làm, tại sao chứ?
– Cho dù thế nào, chúng ta cứ vào xem chút.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Chỉ có điều em hãy cẩn thận, có châm gì thì lấy ra, nếu
lát nữa nhỡ có biến động gì, có ai đó gây bất lợi cho chúng
ta, thì dù thế nào cũng không được mềm lòng và hạ thủ lưu
tình, bây giờ không phải là lúc lưu tình.
Bách Lý Băng lặng lẽ gật đầu, sớm đã cầm một nắm châm nhỏ,
trong lòng không tránh được sự căng thẳng lo lắng, cũng hiểu
được những điều Lâm Dật Phi nói là ý gì, nhân từ với kẻ thù
chính là tàn nhẫn với chính mình. Lâm Dật Phi vẫn sợ cô không
dám ra tay, nhưng khoảnh khắc cô bước vào, đã hạ quyết tâm, cho
dù là đối mặt với Hoàn Nhan Phi Hoa, cô cũng dám ra tay.
Lại đi qua một lối thông đạo dài, đến khi Bách Lý Băng gần như
cho rằng lối đi này dẫn xuống 18 tầng địa ngục, Lâm Dật Phi
cuối cùng lại dừng bước, quay đầu quan sát, trong mắt có chút
ngờ vực, nhưng một lát sau nói:
– Phía trước ít cũng phải có 4 người. Một người phục kích.
Hắn tập trung tư tưởng lắng nghe, rồi ra hiệu cho Bách Lý Băng
ngồi xổm xuống, đại khái vẽ vài nét trên mặt đất:
– Nếu phía trước có thêm nhiều lối thông đạo, một người nên
trốn bên trong thông đạo, nếu không có, hắn có thể trốn sau một tảng đá, che thân, vị trí là đầu của thông đạo này, gần cuối hướng phía tay trái.
Bách Lý Băng cuối cùng cũng hiểu Lâm Dật Phi là tiên phong của
Nhạc Gia Quân, tại sao vô số người bỏ mạng nơi sa trường, hắn
lại có thể sống sót, tuyệt đối không phải do may mắn, làm mỗi một việc hắn đều chuẩn bị rất tốt, tiên phong thì đương nhiên
không thể chỉ dựa vào dũng mãnh. Chỉ dựa vào dũng mãnh mà
có thể giành thắng lợi, hắn nhất định phải tìm đến yếu
huyệt của đối phương, đánh là thắng, toàn thân trở lui, như vậy mới có thể cho địch một đòn đau đớn. Giờ hắn có vẻ ung dung, nhưng chỉ dựa vào nghe, lại có thể nắm bắt được hành tung
của người khác, lại còn phân tích rõ mười mươi.
– Ba tên đang ở ngay phía trước, Tô Yên Nhiên chắc cũng ở bên
trong. Vì một người trong số đó thở dốc, có phần yếu ớt,
chắc là đang bị bịt miệng.
Lâm Dật Phi tiếp tục phân tích, chỉ là không biết tại sao, hắn đột nhiên lại cảm thấy có gì đó bất thường. Phía trước là
ba người, nghe âm thanh thì chắc là võ công không cao, ít ra hắn
cũng không cần lo lắng không giải quyết được. Nhưng sao hắn lại
có cảm giác nguy hiểm trùng trùng? Cảm giác này đã cứu hắn
rất nhiều lần, năm đó khi bị người của Ngũ Hành Đạo, Thất
Diệu Thiên Sát đuổi giết, lúc đối mặt với không dưới mười cơ
quan được chôn mai phục dưới đất của chúng, hắn cũng có cảm
giác này.
Nhưng lần này mối nguy ở đâu, làm sao mà hắn hoàn toàn không biết gì cả?
– Chắc là hai người trong bọn chúng nhờ sự trợ giúp của Tô Yên Nhiên đe dọa anh.
Lân dật phi thấp giọng nói:
– Cái người mai phục phía dưới tuỳ cơ đánh lén. Nhưng chúng ta cũng có ưu thế. Bọn chúng không biết hai người chúng ta, cho
rằng em là gánh nặng. Không biết em cũng có thể trợ giúp anh,
nên cơ hội em giải quyết được một người khi ra tay là rất lớn.
Đến lúc đó em xem, nếu tên phía trước không có súng, thì em đi
đối phó với hai tên đó, anh đến giết tên phía sau, nếu có
súng, anh sẽ giết bọn chúng, em đối phó với tên phía sau.
Bách Lý Băng gần như kêu lên, trong lòng thầm nghĩ, em làm sao
có thể đối phó với hai tên, nếu chúng đều có súng thì sao
đây?
– Chúng ta không nên quá lo lắng.
Lâm Dật Phi tiếp tục nói:
– Điều cần lo duy nhất là không được làm bị thương Tô Yên Nhiên, em chỉ cần làm theo như anh dặn là được, đừng do dự, chỉ là…
Lâm Dật Phi dừng lại một chút:
– Khi anh ho một tiếng, em mới được ra tay, cũng nhất định phải ra tay, cứ cho là không xuống tay được thì cũng đừng ngừng lại tại chỗ, em phải biết rằng, đối phó với người có súng, em
phải không ngừng di chuyển mới là biện pháp tốt.
Bách Lý Băng gật gật đầu, cảm giác lòng bàn tay toàn là mồ hôi!
Lâm Dật Phi dặn dò đến đây, đã dẫn đầu đi lên trước, Bách Lý
Băng theo sát phía sau, cảm giác lối đi không hề thẳng tắp, mà
là quanh co khúc khuỷu, tiếp thêm mấy bước nữa, phía trước đột nhiên lại hiện ra ánh lửa!
Bách Lý Băng nhìn thấy thì sửng sốt, không sai, đúng là ánh
lửa, chứ không phải ánh sáng đèn pin gì gì đó, đợi đến khi đi ra khỏi cửa động, lại là một sự kinh ngạc, nơi đây là một
hang đá tự nhiên rất lớn, nhưng 4 vách đá có cắm 4 cây đuốc,
“lóc tróc” vang động, cái này đương nhiên không phải là tự
nhiên, ánh lửa rất mạnh, soi cho bên trong thạch thất tuy không
sáng bằng ban ngày, nhưng cũng không kém là mấy.
Đầu động lại có đến 3 cái cửa động, 3 người quay lại với
nhau, một người ngồi trên mặt đất, miệng bịt vải, hai người
khác đứng ở đó, đề cao cảnh giác, hai người này lại chính là Cổ Chính Hùng và Tỉnh Điền Thứ Lang của hội quán Ảnh Phong!
– Lâm Dật Phi, cuối cùng mày cũng đến.
Không ngờ Cổ Chính Hùng lại có biểu hiện rất hung hăng, dường như hoàn toàn không coi Lâm Dật Phi ra gì, vì y có con tin, trong tay lại cầm một khẩu súng. Bách Lý Băng liếc nhìn một cái,
đã biết bản thân phải đối phó với tên đang mai phục kia, khẩu
súng chĩa lên phía trước, dự đoán chỉ có Lâm Dật Phi mới làm
được.
Tỉnh Điền Thứ Lang lại lạnh lùng nói:
– Lâm Dật Phi mày đến thật đúng lúc, chúng tao đang bàn bạc xem có đi hay không đây.
Gã cầm một thanh kiếm võ sĩ Nhật, vẻ kinh thường không thèm
dùng súng, đương nhiên, trong mắt của một vài người tập võ,
dùng súng rõ ràng là biểu hiện của sự vô dụng.
Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi với Bách Lý Băng, trong mắt lộ ra
ý lo lắng sốt ruột, nháy nháy mắt, ánh mắt xéo qua lại nhìn
về phía tay trái của Bách Lý Băng.
Trong lòng Bách Lý Băng khẽ động, nếu là lúc thường, cô sẽ
không hiểu đây là có ý gì, lúc nãy mới nghe Lâm Dật Phi phân
tích, thì biết Tô Yên Nhiên đang cảnh cáo, nhưng vẫn làm ra vẻ
không biết gì:
– Các người muốn làm gì?
Không phải là Nhan Phi Hoa, Bách Lý Băng cũng có thể yên tâm hơn. Mặc dù tình thế đang nguy cấp, nhưng không phải là xấu, chỉ
có điều đằng sau tảng đá lớn phía sau mình có người nào đang
mai phục, vừa nãy đi đến, chỉ nhìn lướt qua, cũng chỉ thấy một tảng đá, cô không dám nhìn lâu, sợ sẽ làm lộ bí mật.
– Lâm Dật Phi, chẳng lẽ cả đời ngươi chỉ có thể dựa vào đàn bà ra mặt?
Cổ Chính Hùng cười nói xấc xược, dùng súng dí vào đầu Tô Yên Nhiên:
– Mày không được qua đây, tao biết võ công của mày giỏi, nhưng tao không tin mày sẽ nhanh hơn ngón tay tao, chỉ cần mày dám qua đây,
thì tao dám nổ súng.
Y hung tợn nhìn Lâm Dật Phi, ánh lửa chiếu vào hiện lên một khuôn mặt dữ tợn.
– Mấy người thả Tô Yên Nhiên ra, tôi có thể làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Lâm Dật Phi cuối cùng cũng mở miệng nói, cái cảm giác nguy
hiểm đó càng thêm mãnh liệt, giờ hắn chỉ muốn nán thêm một
hồi, giống như đang gần thần chết thêm một bước vậy, chỉ là
hắn lại không thể ra tay, chỉ cần hắn có thể đợi, Tô Yên Nhiên
đang trong tay bọn chúng, hắn phải chờ cơ hội, nhưng cơ hội này
có thật sẽ xuất hiện không?