– Mày đe dọa tao sao? Ôi sợ quá đi mất.
Cổ Chính Hùng phá lên cười:
– Được, tao sẽ thả cô ta, tao cũng cầu xin mày tha cho tao, Lâm
Dật Phi, có phải mày bị đầu nung đến hồ đồ rồi không, chẳng
lẽ mày bây giờ không ai bì nổi, muốn uy hiếp tao sao?
– Vậy cậu nói phải làm sao? Không bằng chúng ta…
Lâm Dật Phi không lên tiếng, nhưng lại tập trung tư tưởng lắng
nghe nhất cử nhất động xung quanh, không sai, ở đây chỉ có sáu
người, bao gồm cả tên ninja đang mai phục đằng sau tảng đá kia,
người đó võ công không tệ, có thể co người lại giống như con
dơi, gần như dán vào phía tảng đá, Bách Lý Băng không nhìn
thấy, nhưng gã lại thấy rất rõ, chỉ là một tên ẩn núp, một
người Nhật Bản, một tên quỷ giả tây dương, đều là những tên
nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng sao có thể khiến cho lòng mình
cảnh giác như vậy!
Ba tên không đáng kể? Trong lòng Lâm Dật Phi đột nhiên chấn động
mạnh, cuối cùng cũng nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề, khẽ
ho nhẹ một tiếng, người lao về phía Cổ Chính Hùng nhanh như
chớp.
Tiếng ho này rất nhẹ, Bách Lý Băng đã đợi rất lâu rồi, cô cảm giác rất đột ngột, cô cũng nghĩ rằng Lâm Dật Phi còn đợi
chúng nói ra mục đích mới ra tay, nhưng hắn đã phát lệnh, mình nhất định phải ra tay. CCô cách tảng đá bên trái rất gần, chỉ cần nhảy một phát là đã đến được chỗ đó, cái châm nhỏ trên
tay bắn mạnh ra, cô biết ít nhất cũng có hơn mười chiếc cắm
vào trong người của kẻ phía bên kia.
Khoảnh khắc đó cô chỉ sợ mình ra tay quá nhẹ, từ trước giờ
chưa bao giờ nghĩ là sẽ đánh chết người, sau tảng đá có tiếng kêu đau đớn, một người lảo đảo xuyên qua, lúc người đang ở
giữa không trung, Bách Lý Băng thấy vẫn chưa đủ, lại tặng cho y
thêm một châm nữa, chỉ là khoảnh khắc đó, đột nhiên có một âm
thanh u sầu phảng phất từ trong lòng đất truyền đến, ngọn lửa
trong hang động đột nhiên tối sầm!
– Băng Nhi, lại đây.
Lâm Dật Phi quát to một tiếng, trong giọng nói lại có sự kinh hoàng lo sợ không nói ra được!
Bách Lý Băng không hiểu tại sao, nhưng vẫn đi tới bên cạnh Lâm
Dật Phi bằng một tốc độ chưa bao giờ có, cô không biết sao mình có thể chạy nhanh như vậy, chỉ cảm giác nếu cô không đến được bên Lâm Dật Phi, thì chỉ ngay sau đó là họ sẽ phải phân ly mãi mãi.
Khóe mắt liếc qua, Cổ Chính Hùng đã mệt mỏi đến một góc,
Tỉnh Điền Thứ Lang cắm nửa cây kiếm vào bụng mình, chỉ là cô
chỉ nhìn có thoáng chốc, thì toàn bộ thể xác lẫn tinh thần
bị cái âm thanh phía sau lưng thu hút, cả đời cô chưa từng nghe
thấy thứ âm thanh nào kinh khủng như thế, ngay sau đó, trong mắt
Lâm Dật Phi cũng hiện ra vẻ kinh hãi!
Lâm Dật Phi chưa từng sợ cái gì, cho dù năm đó có bị kẻ thù
đuổi giết, lúc sắp chết, hắn cũng không từ bỏ, nắm một cơ
hội sống sót, đánh chết cái tên Thất Diệu Thiên Sát tự tin sẽ thắng chắc kia, nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên phát hiện
trong lòng mình lại có sự tuyệt vọng. Lâm Dật Phi cũng được,
Tiêu Biệt Ly cũng được, đều không thể chống đỡ trời, sự việc
rấ đột ngột, tuy Bách Lý Băng không biết đã xảy ra chuyện gì,
nhưng hắn lại biết rõ mồn một, bỗng nước ở đâu ập tới không
thể chống đỡ nổi, trong chớp mắt muốn nuốt trôi tất cả sinh
mạng ở nơi đây!
Lâm Dật Phi cúi người bắt được eo của Tô Yên Nhiên, giống như
xách bao tải vậy, tay phải vừa đưa ra để tìm thì đã nắm được
cổ tay của Bách Lý Băng, trận nước lớn tới nhanh như chớp,
tiếng nổ mạnh vang lên, trận nước lớn với tiếng rít đã ùn ùn kéo đến che kín trời đất.
Tiếng rít chói tai, dường như gió bão cấp mười hai tập trung
bên một cái loa mà thổi ra vậy, lại vừa giống tiếng gào thét
của vô số những âm hồn ma quỷ từ mười tám tầng địa ngục lao
đến, Bách Lý Băng không kịp quay đầu, đã bị Lâm Dật Phi đưa bay
lên không trung!
Hai tay Lâm Dật Phi giữ hai người, nhưng lại rất dễ dàng, không
tốn sức tẹo nào, rất nhanh mũi chân đã vọt tới cửa động phía
bên trái, trong động phút chốc cuồng phong cuồn cuộn, nước lũ
gầm thét. Ánh mắt Cổ Chính Hùng và Tỉnh Điền Thứ Lang lộ ra
vẻ kinh hoàng, tiếng gào thét vẫn còn chưa kịp phát ra, thì
đã bị hồng thủy cuốn trôi, bị những tảng đá nặng nề đè lên,
trong chớp mắt đã không còn tăm hơi gì nữa, chẳng biết bị cuốn đi đâu.
Không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai, Lâm Dật Phi
chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải chạy trốn khỏi cái
chết. Hắn không biết mình có thể chạy tới đâu, chỉ biết đường mình đi tuyệt đối không có đường về. Trận nước lụt đó lớn
vậy, sức người tuyệt đối không thể kháng cự, giờ hắn chỉ có
suy nghĩ này, chỉ hy vọng động thạch nhũ này bốn bên thông
suốt, chỗ nào cũng miệng nước lộ thiên, giải trừ áp lực của
trận nước lụt này, nếu đường đi của mình là đường cụt, thì
đương nhiên là việc vô cùng nguy hiểm!
Có điều tuy hắn bước rất nhanh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng
nước lũ, cảm giác phía sau lưng là cả một trận kình phong đang ập đến, Lâm Dật Phi chỉ kịp dùng hết sức thả hai người lên
phía trước, nhưng vận sức sau lưng, hắn đã chịu một đòn, mượn
sức bay được hơn mười trượng, trận nước lớn vốn đã đuổi đến
ngay sau lưng hắn rồi, nhưng trong chớp mắt lại bị hắn kéo dài
được thêm một khoảng cách. Khoảnh khắc này cô biết, nếu mình
mở miệng bảo Lâm Dật Phi thả tay bỏ mặc mình, một mình chạy
trốn, Lâm Dật Phi tuyệt đối không thể làm nổi.
Tô Yên Nhiên thì sắc mặt lại nhợt nhạt, có miệng mà khó nói
thành lời, chỉ nhìn thấy trận nước ùn ùn kéo đến mà không
thể chống đỡ được, Lâm Dật Phi lại vừa chịu một đòn, hừ một
tiếng khó chịu, hít một hơi sâu nhưng không xông lên nữa. Hắn chỉ thả lỏng chân tay, theo dòng nước cuốn mà xông ra ngoài!
Hắn không phải là siêu nhân, đòn vừa phải chịu đã làm hắn
chảy máu, nếu lại điên cuồng trốn chạy không tìm ra lối thoát, e là kết cục càng không ổn.
Cả ba người đều cảm thấy toàn thân chợt lạnh, chớp mắt cả
người đều đã bị chìm trong nước. Trong lòng Bách Lý Băng kinh
hoàng, biết rằng việc lớn không ổn, lần này nếu trước khi
trận nước ập đến mà vẫn không tìm được một chỗ trốn, thì cả
ba người đều bị chết ngộp trong nước.
Chỉ có điều trận nước dường như là vô hạn, cả một lối thông
đạo trong chớp mắt bị ngập đầy nước. Không có một chút kẽ hở nào, hoàn toàn không giống như bị rơi xuống hồ nước, bị rơi
xuống hồ còn có thể vùng vẫy và thở được, ở đây phía trên
đã đến đỉnh của thông đạo rồi, cũng chẳng có chút không khí
nào, Tô Yên Nhiên bị chìm trong nước, vô tri vô giác không cảm
nhận được gì, chưa đến 30s hơi thở đã dồn dập, sắc mặt tím
tái. Bách Lý Băng lại khá hơn nhiều, chí ít nội công của cô
cũng đã tăng thêm một tầng. Nội công chú trọng đến hơi thở,
giờ tuy cô cảm thấy ngột ngạt, nhưng vẫn có thể chịu được.
Trong lòng Lâm Dật Phi nôn nóng, biết mình bị ngập trong nước giống
như lúc đầu bị vùi trong đất vậy, vẫn có thể trụ được khá
lâu, hơn nửa canh giờ, tuy thời gian không dài, nhưng muốn tìm
lối ra thì không khó. Có điều, Tô Yên Nhiên lúc này chỉ nửa
phút thôi cũng không chống cự được rồi. Liếc mắt nhìn về phía Bách Lý Băng, nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy lo lắng khi nhìn Tô Yên Nhiên, nhưng lại không biết làm sao mới phải, nên chỉ có
thể cúi người qua, môi chạm môi, truyền qua một hơi thở.
Cảm giác ngột ngạt khó chịu đến chết caủa Tô Yên Nhiên phút
chốc không còn nữa, nhận thức rõ được tình hình lúc này, chỉ là ở trong nước nên không thể lên tiếng, nhưng cuống quít khua
tay. Kiểu cứu mạng này của Lâm Dật Phi tuy có thể khiến mình
trụ được thêm một lát, nhưng lại là trích máu để cứu mình,
nên mới quẩy người một cái. Nhìn thấy Lâm Dật Phi chậm chậm
lắc đầu, ý trong mắt rõ ràng, giống như Tiêu Biệt Ly năm đó,
một khi hắn đã quyết định làm gì, thì không có ai có thể ngăn cản! Tô Yên Nhiên trong lòng chua xót, Uyển Nhi năm đó không hiểu chuyện, liên lụy Tiêu đại hiệp, chẳng lẽ hôm nay sai lầm lại
tái diễn, lại liên lụy Lâm Dật Phi?
Quay đầu liếc nhìn Bách Lý Băng, chỉ nhìn ánh mắt mà cô đang
nhìn mình, Tô Yên Nhiên chỉ muốn thở dài một tiếng, hai con
người này đều là kẻ nóng nảy, đừng nhìn cái vẻ yếu đuối
mong manh thường ngày của Bách Lý Băng, vào thời điểm then chốt lại cứng cỏi như trúc già nơi thâm sơn cùng cốc vậy, không dễ
dàng bỏ cuộc, ánh mắt của cô ấy cũng tràn đầy sự lo lắng
quan tâm, rõ ràng không giống với rất nhiều người, gặp đại nạn là chỉ nghĩ đến một mình thoát thân, không cần biết đến
những cái khác nữa.
Ba người trôi theo dòng nước cuốn, không biết đã qua bao lâu, Tô
Yên Nhiên lại nhớ rõ Lâm Dật Phi đã truyền hơi thở cho mình mười hai lần, nhưng chỉ truyền cho Bách Lý Băng ba lần. Tô Yên Nhiên
nhìn thấy sắc mặt của Lâm Dật Phi dần trở nên nhợt nhạt, lúc
này mới nói:
– Hai người bỏ lại tôi, tự mình chạy trốn đi, như vậy mới có thêm cơ hội sống!
Nhưng chỉ cảm thấy bàn tay Lâm Dật Phi nắm chặt tay mình, giống như vị Tiêu Đại Hiệp năm đó vì bắt mạch cho Uyển Nhi, vì cứu
Uyển Nhi mà không nề hà bôn ba, cô chỉ thấy sống mũi cay cay,
những giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt, giây lát hòa vào
dòng nước rồi biến mất không chút dấu vết!
Trong lòng Bách Lý Băng lại vô cùng phức tạp, cô cảm thấy khả
năng chịu đựng của mình đã đến cực điểm, cô cố gắng muốn giả
bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều dòng nước đục
dập dềnh lên xuống không ngừng, khiến ngực lại như muốn nổ tung, vô cùng khó chịu, nhưng lại không muốn thở ra. Cô chỉ biết
rằng bản thân nếu không thể chống chịu tiếp được nữa, thì Lâm
Dật Phi chắc chắn sẽ lao đến bên cô!
Nhìn thấy khuôn mặt đã
nhợt nhạt của Lâm Dật Phi, cảm giác bất an trong lòng Bách Lý
Băng càng ngày càng mạnh mẽ, suy nghĩ của cô không ngờ lại
giống hệt với Tô Yên Nhiên, chỉ muốn buông bàn tay của Lâm Dật
Phi ra, để hắn mang theo Tô Yên Nhiên chạy trốn, như thế cơ hội
sống sót sẽ lớn hơn. Nhưng biết rằng, buông bàn tay này ra, thì cũng có nghĩa là vĩnh biệt, giờ khổ sở chống đỡ, chỉ là
muốn nhìn hắn lâu thêm chút nữa.
Cô đã quyết định, khi mình bị ngạt thở, cho dù phải cắt đứt
ngón tay của mình, cũng phải buông Lâm Dật Phi ra, chỉ là cứ
nghĩ đến đây, khóe mắt không khỏi ươn ướt, vẩn đục của dòng
nước lớn không ngăn được đôi mắt trong veo nhìn người mình yêu
thương của cô!
Trong đầu Lâm Dật Phi không nghĩ được nhiều, hắn thậm chí còn
không nghĩ tới cái chết, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Nơi
đây là núi đá vôi, nếu phía trước không phải đường cụt, thì
tình trạng hiện giờ sẽ không kéo dài quá lâu, hắn tin chắc như
vậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy tay trái hơi đau, không ngờ Bách Lý Băng lại cắn hắn một cái!
Lâm Dật Phi quay đầu lại nhìn, chỉ một bàn tay nắm được chặt,
Bách Lý Băng cắn một cái, vốn cho rằng Lâm Dật Phi thấy đau sẽ buông tay, cô đã không thể chịu đựng tiếp được nữa, nhưng lại
không muốn Lâm Dật Phi lãng phí chân khí, chỉ lặng đi, nhìn ánh mắt trách móc của Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng cũng không thể
cắn thêm lần nữa.
“Ồ ồ” – một tiếng vang lớn, khi cả ba đều cảm thấy không thể
kiên trì được nữa, thì đột nhiên hơi thở dễ dàng hơn, phía
trước xuất hiện một cái động lớn, cao gần mấy trượng, nước
cuốn đến đây thì bắt đầu trôi chậm hơn.
Lâm Dật Phi hú lên một tiếng, đưa theo hai người xông lên trước,
trong nháy mắt đã đến được vách đá đối diện, dựa vào vách
đá mà đạp nước, dòng nước thì vẫn cứ trôi về phía trước,
phía trước còn có lối thông đạo. Trong lòng Lâm Dật Phi mừng
thầm, nhưng không vội vàng tiến lên trước tìm lối ra, phía bên
trên tuy vẫn tối mịt không nhìn thấy ánh sáng, nhưng giờ đây là nơi tốt để tạm nghỉ lấy lại hơi thở.
Hắn cũng có phần vất vả, hơi thở lúc đầu ít nhất có thể
dùng được nửa tiếng, chỉ có điều vì cứu hai cô gái đó, gần
như đã dùng mất hơn nửa, vừa nãy, mỗi một hơi thở đi qua kinh
mạch, đều giống như bị kim châm vậy, sự đau đớn trong cơ thể
của hắn khó chịu hơn gấp nghìn vạn lần Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên!
Vừa rồi áp lực vừa giảm thì hơi thở cũng thoải mái hơn luôn,
sự dễ chịu trong cơ thể quả thực không cần nói cũng biết. Vốn hắn đã đạt đến cảnh giới “Sử tâm biệt khí”, thời gian hơn tháng phải nói là lại tăng thêm một tầng, cả bản thân cũng không tin là vậy, có điều vừa rồi thập tử nhất sinh, cơ thể lại có
thay đổi không ngờ như vậy, lúc này hô hấp thoải mái hơn, chỉ
cảm thấy chân khí như suối, lại có thể phá thêm được một
tầng, đã đạt đến cảnh giới “Khí quyết tuyền đạt” rồi!
Cảm giác được trong ngực vẫn còn lọ thạch nhũ kia, tuy ngoài
mặt Lâm Dật Phi như bình thường, nhưng trong lòng vừa mừng vừa
lo. Bản thân mình đến nơi đây từ trước đến giờ là người không
phạm ta, ta không phạm người, nhưng lần này lại là do người
làm, ba người bọn chúng ba lần bốn lượt làm hại mình, muốn
làm chính mình cũng không được sao?
Nếu nói trước khi bước vào trong động, hắn vẫn vô cùng kiêng
dè Nhan Phi Hoa, cố hết mức tránh mâu thuẫn với cô ta, nhưng giờ nội công tiến bộ thêm một bước, lại có sự trợ giúp của
thạch nhũ vạn năm, chỉ cần đợi một thời gian nữa, thì việc
khôi phục nội lực năm đó có gì là khó, nếu đã như vậy, lại
còn phải sợ cô ta sao?
Lâm Dật Phi quan sát xung quanh một chút, phía trên vẫn là đá
lớn rải rác, có vẻ cô cùng rắn chắc, trong lòng có chút buồn bực.
– Dật Phi, tôi có thể bơi.
Tô Yên Nhiên tuy cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, nhưng vẫn muốn
giảm nhẹ áp lực cho Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi ngoi lên mặt nước,
chỉ dùng hai chân đạp nước mà có thể giữ chắc được cả hai
người. Tô Yên Nhiên và Bách Lý Băng đều có chút khâm phục khả
năng của hắn, nhưng tuyệt nhiên không biết hắn cũng chỉ là gà
mờ thôi, so với những người trong giang hồ như Lãng Lý Bạch
Điều, Tiểu Bạch Long gì gì đó thì còn kém quá xa, chỉ là
hắn nắm vững được cách dùng lực, nội công lại thâm hậu, những việc này vẫn là những việc dễ dàng. Tuy giờ hắn đưa theo hai
người, nhưng so với lúc nãy, đã coi như khác nhau một trời một
vực rồi.
– Em cũng biết bơi.
Bách Lý Băng cũng đột nhiên nhớ ra, trận nước lớn vừa mới ập đến, không cần biết là có biết bơi hay không, uổng công vô ích, giờ tỉnh táo lại mới phát hiện khả năng bơi của mình gắng
gượng cũng có thể phát huy được.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, lúc này mới buông lỏng hai tay nói:
– Cố gắng lên, chúng ta nhất định sẽ thoát ra được.
Hai cô gái vốn đã mất đi niềm tin, nghe hắn nói vậy, tự nhiên
lấy lại được ý chí, cảm giác chỉ cần có Lâm Dật Phi bên
cạnh, thì cho dù là Quỷ môn quan cũng đi được, tuy bị ngâm trong nước rất lâu, nhưng giờ tất cả đều đang bám vào vách đá mà
đạp nước, không muốn lại cho Lâm Dật Phi thêm gánh nặng gì nữa.
Nhìn thấy nước lũ vẫn còn dâng lên, ở đây tuy vẫn có không
khí, nhưng vẫn có thể bị ngập, Bách Lý Băng lo sợ bất an:
– Dật Phi, nếu chỗ này cũng bị ngập nước thì làm thế nào?
Nhưng Lâm Dật Phi lại cười nói:
– Việc đó thì có gì khó, hai người đều biêt bơi, đến lúc đó
chúng ta sẽ lặn đến cửa ra, tìm lối thoát, vừa nãy đã chống
chịu được, thì giờ cũng có thể được, chẳng lẽ em sợ không
tìm được chỗ nghỉ sao?
Hắn dùng móng tay khắc lên vách đá một đường, một lát sau, nét mặt trở nên vui vẻ, chậm rãi nói:
– Nước đã chậm lại rồi, phía sau không còn mạnh nữa, anh nghĩ nước lần này chắc chắn có thể chống được.
Hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm thế nào mà hắn
có thể đưa ra kết luận như vậy, chỉ chăm chăm nhìn vào cái vết dài mà hắn khắc, nhìn mặt nước đang dần dần tiến tới, lại
qua hơn chục phút nữa, nhưng mặt nước không hề dâng lên, tất cả
đều khấp khởi trong lòng, biết rằng trước mắt ít nhất cũng
sống thêm được một hai giờ nữa.
Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên rõ ràng không có một chút lòng
cầu tiến gì cả, cảm thấy có thể sống thêm một khắc còn hơn
là bị ngạt chết như vừa nãy, Lâm Dật Phi thì lại tỉnh hơn
thấy rõ. Nước không dâng lên nữa chỉ có thể coi là tốt, muốn
sống tuyệt đối không thể chỉ trông chờ vào may mắn. Cứ cho
rằng ông trời cũng chiếu cố, bên ngoài không mưa, không làm tăng
mực nước, ba người họ không phải cá, không có đồ ăn thức uống, không ngủ cũng không nghỉ ngơi thì có thể trụ được trong nước
bao lâu chứ?
Từ trước đến giờ Lâm Dật Phi không tin việc gặp được đường
sống trong cõi chết. Hắn tin chắc rằng, nếu muốn sống thì
phải cố gắng mà động não. Lại nói tuy Tô Yên Nhiên hết sức
muốn biểu hiện giữ được bình tĩnh, nhưng nhìn vẻ mặt nhợt
nhạt của cô ấy là Lâm Dật Phi đã biết, đúng là cô ấy biết
bơi, chỉ có điều cô ây không trụ trong nước được bao lâu nữa.
Hắn ra hiệu cho Bách Lý Băng, Bách Lý Băng đương nhiên hiểu ý
của hắn, cũng chủ động bơi đến bên cạnh Tô Yên Nhiên, dùng sức
đỡ cô ấy, giúp cô ấy giảm bớt khó khăn.
– Hai người đợi anh ở đây một chút.
Lâm Dật Phi đã chú ý đến
Bách Lý Băng chỉ gật đầu:
– Dật Phi, anh yên tâm, có em ở đây, em đảm bảo Yên Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu.
Bây giờ, tinh thần của cô vẫn tốt, ngoài việc toàn thân đau mỏi ra thì không bị gì nữa cả. Vừa rồi lênh đênh trong nước cô còn nghi ngờ sao mình vẫn có thể đứng ở đây mà không chút thương
tích gì chứ.
Lâm Dật Phi không nói nhiều, đã lặn sâu xuống dưới rồi, không thấy tăm hơi đâu nữa, Tô Yên Nhiên hô lên:
– Băng Nhi, anh ấy…
Vốn định hỏi liệu có nguy hiểm gì không, đột nhiên nghĩ đến,
thật ra nếu không có mình và Bách Lý Băng thì anh ấy sẽ an
toàn mới đúng.
– Chúng ta có thể thoát ra không? Nếu không thoát ra được thì tôi làm liên lụy hai người rồi.
Bách Lý Băng mỉm cười:
– Đến lúc này rồi, tất cả những việc đã xảy ra chúng ta đều không thể kiểm soát được. Đúng rồi! Yên Nhiên, sao cậu lại bị
bọn chúng bắt đến đây vậy? Với trận nước lớn vừa rồi thì
cái đám người xấu xa kia chắc không được may mắn như ta rồi.
– Mình thấy có lửa cháy, muốn đến giúp một tay.
Tô Yên Nhiên có chút xấu hổ:
– Nhưng không ngờ, vừa mới rời khỏi lều đi được vài bước thì
bị ngã. Sau đó thì cảm thấy bị vật nặng gì đó đánh một
cái, sau đó thì không biết gì nữa.
– Chắc chắn là mấy tên quỷ xấu xa kia làm rồi.
Bách Lý Băng tức tối nói, mắt liếc nhìn xung quanh, thấy một
khối lồi ra trên vách đá. Bách Lý Băng đưa theo Tô Yên Nhiên bơi
qua bám ở đó, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm:
– Nhưng mà bọn chúng ác giả ác báo, chắc bây giờ đã chết không toàn thây.
Tô Yên Nhiên thở dài:
– Lúc mình tỉnh lại thì phát hiện đã đến nơi vừa nãy rồi.
Nghe bọn chúng bàn bạc, dường như có người chỉ đạo chúng ở
đây uy hiếp Dật Phi đi làm một vài việc. Nếu không được thì
nhờ sự trợ giúp của người mai phục phía sau tảng đá giết luôn anh ấy.
Đột nhiên hai mắt Bách Lý Băng sáng lên:
– Làm chuyện gì cơ?
– Mình không biết.