Phong Bình nhìn dáng vẻ
trầm tư của Lâm Dật Phi, tưởng là hắn chưa thỏa mãn thì lại vội vã nói
Khổng Thượng Nhâm có thể được coi như nhân vật số một ở chỗ bọn họ, nghe nói đã từng có vinh hạnh được tiếp kiến tổ chức, với thủ đoạn của Lâm
Dật Phi thì việc bắt được anh ta rồi ép hỏi cũng rất có khả năng, hơn
nữa hình như Khổng Thượng Nhâm rất có hứng với Nhạc Gia Quyền, lúc đó
mới để lại mẩu giấy bảo Lâm Dật Phi đến hỏi thăm một chút.
Lâm Dật Phi ngồi trong xe, tâm trạng lúc lên lúc xuống, chỉ cảm thấy
thực ra bản thân mình cũng như Phong Bình, từ đầu đến cuối chỉ hoạt động bên ngoài, không tiếp xúc được đến trung tâm. Lần này nếu như có thể
gặp được Khổng Thượng Nhâm nhưng không biết có thể giải đáp được thắc
mắc trong lòng hắn hay không nữa.
Thực ra hắn đã mấy lần có ý nghĩ đến tìm Nhan Phi Hoa nhưng vẫn nén
xuống. Hắn không có ác cảm với Nhan Phi Hoa nhưng cũng không thể nói đến hảo cảm nhưng hắn biết không thể dây với những người như thế này, hơn
nữa theo như tất cả động thái thì dường như Nhan Phi Hoa cũng đang bí
mật tiến hành gì đó. Người này không giống Phong Bình, không thể động
thủ ép hỏi. Anh có thể chỉ dẫn cô cung cấp thông tin có ích cho anh, có
lẽ cho dù cô có bị chỉ dẫn thì anh cũng vô tình mà đi điều tra theo
hướng cô muốn.
– Huấn luyện viên Lâm.
Đàm Giai Giai thấy dáng vẻ trầm tư của Lâm Dật Phi, không kìm được hỏi:
– Anh nghĩ gì vậy?
– Hả?
Lâm Dật Phi phục hồi tinh thần:
– Chuyện gì vậy?
– Tôi còn có một chuyện, không biết có nên hỏi hay không.
Đàm Giai Giai có chút do dự.
– Cô nói đi.
– Tại sao anh lại thả Giang Hải Đào? Lẽ nào anh muốn thả con săn sắt bắt con cá rô sao? Nhưng cách này của anh dường như thả ra rồi sẽ rất khó
thu về.
Đàm Giai Giai khó hiểu hỏi:
– Anh phải biết rằng anh ta là người có tội.
Lâm Dật Phi khẽ cười nói:
– Tôi tha cho anh ta nhưng làm sao người khác sẽ buông tha cho anh ta chứ? Anh bạn lái xe nói xem có đúng là đạo lý này không?
– Anh Lâm mưu tính sâu xa, cậu nghĩ gì làm sao chúng tôi đoán được chứ.
Người lái xe đội chiếc mũ lưỡi trai, cũng không quay đầu lại nhưng cổ họng có chút khàn khàn.
– Huấn luyện viên Lâm, anh đừng có mà thừa nước đục thả câu.
Đàm Giai Giai cười nói:
– Lão Trương nói…
Cô nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, mặt biến sắc:
– Lão Trương, cổ họng anh sao vậy?
– Trời lạnh nên bị cảm, uống chút thuốc vào lại có hiện tượng nghiêm trọng, hình như cổ họng có chút nghẹt.
Lão Trương cười khổ một tiếng:
– Hai người không cần lo lắng đâu, tôi vẫn ổn.
– Vậy sao?
Khuôn mặt Đàm Giai Giai trong kính chiếu hậu nở nụ cười rạng rỡ:
– Vậy anh phải chú ý sức khỏe đấy.
– Cô yên tâm đi.
Lão Trương phất phất tay:
– Có làm mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề đâu.
Đàm Giai Giai cười cười, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi, thấy khóe miệng hắn nhếch lên vẻ tươi cười thì chợt nói:
– Huấn luyện viên Lâm, anh phát hiện ra từ lúc nào vậy?
Cô hỏi câu này không đầu không đuôi nhưng dường như Lâm Dật Phi hiểu được ý của cô:
– Đương nhiên ho khan là bất đắc dĩ, người không thể điều khiển được
nhưng vành tai của lão Trương lúc nãy có một cái nốt ruồi nhưng hiện giờ lại đột nhiên không có. Chỉ trong thời gian chúng ta lên và xuống lầu,
thiết nghĩ anh ta không có công phu, cũng không cần phải đi thẩm mỹ đâu
nhỉ?
Cuối cùng Đàm Giai Giai chậm rãi gật đầu:
– Cuối cùng tôi cũng biết tại sao huấn luyện viên Lâm lại có thể sống được đến ngày hôm nay. Lão Trương, anh có biết không?
Cô vừa dứt lời thì lão Trương đã dùng sức phanh xe, đang định đẩy cửa
bước ra thì thân hình Đàm Giai Giai đã nhoáng một cái thuận thế đứng
lên, bổ một chưởng thật mạnh vào sau cổ lão Trương.
Từ khi Đàm Giai Giai luyện tập Vịnh Xuân Quyền thì đã đạt được quán quân cuộc thi đấu vật nữ đặc công toàn quốc, vốn võ công của cô rất tốt, lại thêm sự chỉ điểm của Lâm Dật Phi, còn có bộ nội công tâm pháp, võ công
hiện giờ của cô có thể nói là đã lên thêm một bậc nữa.
Một chưởng này cô bổ ra, nếu như có mười viên gạch xếp chồng lên nhau
cũng tuyệt đối bị chém cho vỡ nát. Nói dễ dành nhưng cao thủ cũng phải
trải qua các cảnh giới.
Nếu như nói nửa năm trước khi cô chế phục người khác nhất định phải ra
quyền có lực có khí thế thì mới đả kích đối phương một cách hữu hiệu,
nhưng một chưởng hiện giờ của cô lại nhẹ tênh như không có trọng lượng.
Thực ra động tác của tên lái xe giả làm lão Trương này cũng không chậm
chút nào, thân thủ cũng không kém. Khi nghe được câu hỏi của Lâm Dật Phi thì anh ta đã biết mình bị lộ. Lần này phanh lại, mở cửa rồi tuồn người ra ngoài là lưu đồ đã lâu của anh ta, làm rất lưu loát nhưng động tác
của anh ta tuy nhanh nhưng cũng không nhanh bằng một chưởng kia của Đàm
Giai Giai. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn rồi tên giả lão Trương đã xoay người ngã quỵ xuống, sắp đụng vào cửa kính xe phía trước.
Đàm Giai Giai cũng đã liệu được thế đi, giơ tay kéo một cái đã kéo lại
lão Trương, thân hình chỉ nghiêng một cái đã đến hàng ghế trước, tức
thời khẩu súng lục đã chĩa vào đầu anh ta, thấp giọng quát:
– Anh là ai? Lão Trương đâu?
Đột nhiên Đàm Giai Giai cảm thấy bất thường, thấp giọng kêu lên một tiếng:
– Huấn luyện viên Lâm, anh nhìn này.
Thần sắc Lâm Dật Phi vừa động đã thấy Đàm Giai Giai xoay đầu của lão
Trương giả về phía bên này, chỉ thấy mấy tia máu đen đã tràn ra ngũ quan của lão Trương giả thì không khỏi nghiêm nghị, đưa tay điểm chỉ một
cái, bắn ra một cái, chỉ nghe thấy tiếng “bịch” vang lên. Lão Trương
động đậy miệng, hai mắt trở nên vô thần nhưng khóe miệng lại có ý cười
dữ tợn, đầu ngoẹo sang một bên, vô lực mềm oặt ngã xuống.
– Chết rồi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.
– Hả?
Đàm Giai Giai hoảng sợ:
– Chưởng khi nãy của tôi đã khống chế lực đạo, cùng lắm chỉ đánh cho đầu váng mắt hoa thôi, chắc chắn không chết được.
– Còn không bằng cô đánh xỉu anh ta.
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu:
– Nhưng cũng không thể trách cô nặng tay được, anh ta chết do tự uống thuốc độc.
Hắn nói đến đây thì vươn tay nhéo quai hàm người kia một cái, thấy bên trong bốc mùi hôi thì không khỏi nhíu mày:
– Độc được cài sau răng, chỉ cần thở dốc là có thể cắn phải thuốc độc,
tôi cũng không ngờ người này lại độc ác với chính mình như vậy.
– Sao anh ta phải chết chứ?
Đàm Giai Giai có chút nghi hoặc, thầm nghĩ Phong Bình và Bạch Gia Hoaa
bị anh gây sức ép cho sống không bằng chết mà còn không chuẩn bị đi chết nhưng sao anh ta mới bị tôi bắt đã không chút do dự mà chọn tự sát chứ?
– Chắc là anh ta sợ bị chúng ta bắt, cho dù về sau có được thả ra nhưng
về sau càng bị tổ chức trừng phạt tàn khốc hơn. Hoặc người này đã coi
mình như một tử sỹ, giống như những người đánh bom cô hay nhìn thấy trên TV luôn có ý nghĩ nếu không thành công thì sẽ xả thân đấy.
Lâm Dật Phi vừa nói vừa kiểm tra những thứ trên người người này nhưng
không ngoài dự liệu của hắn, trên người anh ta ngoài bằng lái của lão
Trương thì tất cả manh mối còn lại sạch sẽ như kính chắn gió phía trước.
Đàm Giai Giai thấy vậy thì cười khổ:
– Không ngờ lại thêm một manh mối bị đứt, lão Trương đâu nhỉ? Cũng không biết anh ta ở đâu, có nguy hiểm hay không nữa.
Lâm Dật Phi cũng ngưng trọng nhìn cái người chết kia, chậm rãi nói:
– Sao manh mối lại bị đứt nhỉ? Đáng lẽ phải ngày càng nhiều chứ?
– Hả?
Đàm Giai Giai nhíu mày:
– Huấn luyện viên Lâm, anh nói vậy là có ý gì?
– Thứ nhất, người này biết võ.
Lâm Dật Phi vươn tay, dùng sức kéo rách một đoạn ống tay áo của người kia:
– Cô nhìn năm ngón tay của anh ta hoặc là vết chai trên khuỷu tay anh
ta thì nên biết người này gần đây có đánh một trận kịch liệt, hẳn là
cũng có nghiên cứu cầm nã thủ.
Đàm Giai Giai chấn động tinh thần, lại có chút xấu hổ:
– Huấn luyện viên nói không sai.
Tuy từ đây cô không nhìn ra được tiếp theo hắn định nói gì nhưng cô cảm thấy Lâm Dật Phi còn rất nhiều lời muốn nói.
Lâm Dật Phi cũng nhìn xung quanh một cái, giơ tay sờ dưới chỗ ngồi, đột nhiên nhíu mày rồi chọn cách nói bụng:
– Hẳn là người này có liên hệ với người khác, Giai Giai, cô có thể tìm xem anh ta liên lạc với người khác thế nào không?
Đàm Giai Giai chậm rãi gật đầu, nhanh chóng sờ một chút ở khắp nơi, ánh
mắt rơi xuống thi thể của người kia, đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng, chỉ
chỉ một cái cúc trên quần áo anh ta.
Tuy người kia mặc quần áo của lão Trương nhưng cái cúc kia hiển nhiên là bị giật xuống rồi lại may lên, tuy đường may rất nhỏ nhưng lại có vẻ
rất thủ công và có kinh nghiệm, tuy vậy màu sắc của cái cúc hơi khác so
với những cái khác.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, giật luôn cái cúc xuống, bên trong lộ ra một
vật nho nhỏ, tròn tròn, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đàm Giai Giai.
Đàm Giai Giai chậm rãi gật đầu, biết đây là một loại máy nghe trộm rất
tân tiến, thầm nghĩ Lâm Dật Phi mặc dù không quen thuộc với mấy loại
công nghệ cao này nhưng về mặt ý tưởng suy nghĩ thì cao hơn nhiều so với người thường.
Khóe miệng Lâm Dật Phi nở một nụ cười lạnh, vứt máy nghe trộm ra ngoài
cửa sổ, rồi lại khẽ vươn tay, kéo cái xác kia tới cốp xe sau rồi ngồi
vào vị trí lái.
– Huấn luyện viên Lâm, anh biết lái xe không vậy?
Đàm Giai Giai không kìm được hỏi.
– Biết một chút nhưng chưa có giấy phép.
Lâm Dật Phi đáp:
– Nhưng hiện giờ cũng không thể quan tâm được quá nhiều.
Hắn vừa nhấn ga đã chuyển động tay lái, nhìn xung quanh một cái.
– Anh quen đường ở Bắc Kinh sao?
– Không tính là quen lắm, địa chỉ Phong Bình đưa cho tôi tôi cũng không
rõ lắm, tôi tưởng lão Trương biết, không ngờ lão Trương đã bị đánh tráo
rồi.
Đàm Giai Giai nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Huấn luyện viên Lâm, anh thì sao?
Lâm Dật Phi thầm nghĩ tôi quen thuộc mà còn phải hỏi cô sao? Con đường
phía trước trắng xóa, không có bóng dáng người nào nhưng Lâm Dật Phi
không hoảng sợ. Hắn cứ nghĩ về những điều Phong Bình nói, đến khi phục
hồi tinh thần mới phát hiện lão Trương này đã khác với người ban đầu,
lập tức cảm thấy bất thường. Hiện giờ xem ra đúng là mất bò mới lo làm
chuồng nhưng không biết đã muộn hay chưa.
Đàm Giai Giai cũng tỉnh ngộ:
– Huấn luyện viên Lâm, con đường này không thông đến chỗ chúng ta cần
đến, sao anh lại bất chấp nguy hiểm thay thế lão Trương chứ? Lẽ nào bọn
chúng chỉ muốn đưa chúng ta đi sai đường thôi sao? Mục đích của bọn họ
là gì?
– Bọn họ chỉ muốn kéo dài thời gian, không muốn chúng ta chạm trán với Khổng Thượng Nhâm thôi.
Lâm Dật Phi vừa nhấn ga đã chạy về phía trước, hy vọng có thể chặn được một người để hỏi đường một chút.
– Bọn họ kéo dài thời gian làm gì vậy?
Đàm Giai Giai thì thào, đột nhiên thất thanh nói:
– Đám người này tổ chức nghiêm mật, phân công rõ ràng, hơn nữa còn
trừng phạt nghiêm khắc. Bọn họ không muốn chúng ta đến đó, lẽ nào bọn họ cũng là kẻ thù của Khổng Thượng Nhâm? Nhưng nếu như vậy thì bọn họ
không cần phải ngăn cản chúng ta. Bọn họ ẩn thân ở chỗ tối, tọa sơn quan hổ đấu không phải là có lợi hơn sao?
Lâm Dật Phi trầm giọng nói:
– Cho dù bọn họ là kẻ thù của Khổng Thượng Nhâm thì cũng không có nghĩa là bạn bè của chúng ta. Nếu như bọn họ đã làm như vậy, tuy chúng ta đã
nhận ra được thâm ý của bọn họ nhưng cũng chưa chắc đây là ý tốt, nếu
không tên lão Trương giả này cũng không cần phải uống thuốn độc ngay lập tức như vậy.
– Dường như mọi hành động của chúng ta đều nằm trong mắt bọn họ vậy.
Đàm Giai Giai cười khổ nói:
– Chúng ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến bọ ngựa bắt ve, chim sẻ
đứng sau, ngoài một đám người bắt cóc Mã Đặc Lợi ra, không ngờ lại lòi
ra một đám người nữa.
– Đúng vậy.
Lâm Dật Phi trầm ngâm nói:
– Thực ra theo tôi quan sát thì võ công của người này không kém, nếu
như một đấu một với cô, tuy rằng không thể thắng được cô nhưng cũng
không cần phải chạy trốn, anh ta hốt hoảng chạy trốn, điều này chỉ có
thể cho thấy một chuyện.
– Chuyện gì vậy?
Đàm Giai Giai truy hỏi một câu, lập tức giật mình:
– Anh ta sợ huấn luyện viên Lâm sao?
Lâm Dật Phi thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu:
– Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ đã rõ về chúng ta như lòng bàn tay nhưng
không muốn xung đột trên phương diện này. Lão Trương giả này hiển nhiên
đã biết thủ đoạn ra tay của tôi, chỉ sợ không chịu được đau khổ rồi lại
nói ra thực tình. Nói vậy thì tuy chúng ta vẫn không hiểu đầu cua tai
nheo ra sao nhưng có lẽ bọn họ đã có một ít manh mối rồi.
Đàm Giai Giai muốn hỏi một chút xem manh mối mà Lâm Dật Phi nói là gì,
lẽ nào ngoài cảnh sát ra vẫn còn tổ chức nào khác có hứng thú với những
nhà khoa học này sao?
– Hỏng rồi, nếu như hành tung của chúng ta bị bọn họ nắm rõ thì…
Đột nhiên Lâm Dật Phi kêu nhỏ một tiếng:
– Phong Bình và Bạch Gia Hoa ở khách sạn, cho dù chúng ta có đổi phòng
cho bọn họ thì chắc chắn cũng gặp nguy hiểm, không trốn được sự điều tra của họ.
Đàm Giai Giai cũng lắc đầu:
– Bọn họ gặp nguy hiểm cũng không phải là chuyện của chúng ta, huống chi hai người này có chết cũng không hết tội.
Lâm Dật Phi lắc đầu, không chờ câu trả lời đã dùng sức đánh tay lái. Một tiếng phanh xe chói tai vang lên xe đã vượt sang làn đường bên trong.
Đàm Giai Giai tưởng hắn quay lại khách sạn cứu người thì không khỏi có
chút lo lắng, muốn khuyên can nhưng đột nhiên phát hiện hóa ra hắn muốn
chặn một chiếc xe ở phía xa xa.
Một chiếc xe con từ xa đang lao nhanh đến đây, thấy tình hình không tốt
thì cũng phanh lại một tiếng “két” rồi trượt đi vài mét, bông tuyết văng lên tung tóe mới ngừng lại được, cách xe của Lâm Dật hi không quá nửa
mét.
Theo tiếng cửa xe vang lên một tiếng lớn, một người đàn ông từ trong xe xông ra, chửi ầm lên:
– Lái xe kiểu gì thế? Không muốn sống mà còn tìm người chôn chung sao?
Anh ta mở mồm ra là chửi bới nhưng khẩu âm cũng không chính gốc, dường
như giọng điệu, ngữ điệu này là để khoe ra mình tài trí hơn người chứ
cũng không còn dụng ý nào khác.
Đàm Giai Giai ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, Lâm Dật Phi mở cửa xe xông
ra ngoài, không chờ người kia kịp phản ứng đã ném người kia ra ngoài.
Một tiếng “bịch” vang lên, người kia bị ném ngã xuống đất như một con
chó chết, chưa kịp đứng dậy đã thấy Lâm Dật Phi đứng trước mặt. Anh ta
sợ run cả người, tất cả những lời mắng mỏ đều bị đông lại, nói không nên lời.
Đàm Giai Giai ở trong xe nhìn thấy thì đẩy cửa đi ra, có chút thở dài
khi thấy Lâm Dật Phi ra tay, không để lại chút vết tích nào, nếu như
mình đứng ở chỗ người kia, ngoại trừ bị văng ra thì cũng không còn sự
lựa chọn nào khác.
– Xin cậu tha mạng.
Người kia thấy không ổn thì sắc mặt tái đi:
– Cậu muốn lấy xe thì lấy, muốn lấy tiền thì trong xe cũng có, lão gia cậu muốn làm gì vậy?
Lâm Dật Phi giơ tay hạ xuống một mảnh giấy, trầm giọng hỏi:
– Đến chỗ này đi thế nào?
Khi Đàm Giai Giai ra khỏi xe mới phát hiện trong xe vẫn còn một người
đàn ông đang nhìn Lâm Dật Phi như hung thần ác sát, vốn muốn ra ngoài
liều mạng nhưng lại gần như chôn đầu trong xe.
– Vị tiên sinh này, cậu chỉ hỏi đường thôi sao?
Người trên mặt đất kia cười khổ nói:
– Vậy cũng không cần phải dữ dằn như vậy chứ?
Anh ta đứng dậy phủi phủi tuyết đọng trên người, Lâm Dật Phi chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, cũng không ngăn cản.
Người kia nhặt mảnh giấy dưới đất lên, nhìn thoáng qua:
– Tiên sinh, cậu đi nhầm rồi, đi đường này không đúng.
– Nói nhảm, nếu đúng thì còn phải hỏi anh sao?
Đàm Giai Giai không nhịn được bước tới:
– Anh mà biết thì mau nói đi.
Người kia lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:
– Sao năm nay ai hỏi đường cũng dữ dằn như vậy nhỉ? Từ đây cậu đi quay
lại, đến giao lộ thứ hai thì rẽ trái rồi đi tiếp mấy cây số nữa.
– Vậy sao?
Đột nhiên Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Nếu không đến được thì sao?
Thân hình người kia cứng lại, chậm rãi nói:
– Sao lại không đến được? Tôi từng đến chỗ kia rất nhiều lần rồi.
– Anh từng đi qua đường Hoàng Tuyền chưa?
Lâm Dật Phi giơ tay túm một cái đã xách anh ta lên:
– Con đường kia tôi tương đối quen thuộc, cũng từng đưa rất nhiều người qua, hiện giờ có thể tiễn anh một đoạn đấy.
– Tiên sinh, cậu…cậu buông tay đi.
Người kia có chút thất kinh:
– Có chuyện gì thì từ từ thương lượng, đừng động tay chân.
– Huấn luyện viên Lâm, chính sự quan trọng hơn.
Đàm Giai Giai thấp giọng nói.
Lâm Dật Phi cười lạnh, còn lạnh hơn so với tuyết đọng ba phần:
– Anh tưởng là trên đời này chỉ có công phu giả ngu của anh là nhất, không ai nhìn thấu được sao?