– Cái gì? Tiên sinh, cậu nói gì vậy?
Người kia chớp chớp mắt, thần sắc có một tia kinh hoảng.
Lâm Dật Phi mỉm cười, thần sắc có chút châm chọc:
– Tôi đang nghi ngờ với thời tiết như thế này, vào lúc này sao lại có
một chiếc xe con chạy qua đây vì trong vòng mười phút tôi chỉ nhìn thấy
mỗi chiếc xe của chúng tôi trên con đường này. Hình như các anh đã biết
chúng tôi lạc mất phương hướng, hợp thời phóng đến làm người chỉ đường.
– Tiên sinh, cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu.
Sự kinh hoảng của người kia lóe lên rồi lướt qua, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đàm Giai Giai cũng rùng mình trong lòng một cái, mơ hồ hiểu ra gì đó.
– Loại máy nghe trộm này không thể dùng quá xa được, gần đây chắc là có người bắt sóng.
Lâm Dật Phi túm người kia như túm một con gà, không tốn chút sức nào.
Thực ra người kia rất muốn giãy dụa nhưng chỉ cảm thấy gân sau cổ bị
ngón tay của Lâm Dật Phi ấn xuống, giây lát một cảm giác nhức mỏi truyền khắp toàn thân, không thể động đậy được nữa.
– Bọn tôi vứt máy nghe trộm đi, các anh không nghe được động tĩnh của
bọn tôi nên đương nhiên là muốn phóng xe qua đây xem thử, thấy chúng tôi vượt qua đường, sợ chúng tôi hỏi nên đầu tiên là diễn trò tức giận,
tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương), giả bộ như
đi ngang qua, như vậy thì khi chúng tôi hỏi đường, các anh có thể thuận
lý mà chỉ một đường sai, cho dù người trước có thất thủ thì người sau
cũng có thể bù lại sơ sót này, tiếp tục làm chậm trễ thời gian của chúng tôi. Đương nhiên nhiệm vụ của các anh chỉ là kéo dài thời gian bọn tôi
loanh quanh bên ngoài coi như hoàn thành rồi.
Lâm Dật Phi nói rất nhẹ nhưng lại như tiếng sấm vang lên bên tai người kia.
Người kia muốn cười nhưng cảm thấy trên mặt cứng ngắc.
Đàm Giai Giai vốn sốt ruột đến mức định đi tìm theo hướng người kia chỉ
nhưng nghe đến đây thì chỉ trầm mặc. Tuy Lâm Dật Phi chỉ suy đoán nhưng
thoạt nghe cũng không phải là không có khả năng.
– Anh và tổ chức của anh làm việc nhịp nhàng ăn khớp lại cẩn thận chặt chẽ, Lâm Dật Phi tôi cũng khâm phục.
Lâm Dật Phi nói đến đây thì trầm giọng nói:
– Nhưng các người sai rồi, cách này thoạt nhìn liên hoàn không kẽ hở
nhưng nếu như anh không đến thì tôi còn phải mất công đi tìm người. Lần
này các anh tự tìm đến cửa lại tiết kiệm được khối sức lực cho tôi,
người vừa rồi do có nhiệm vụ quan trọng nên đã cắn viên thuốc độc mang
theo, anh và người ngồi trong xe kia chỉ phụ trách liên lạc, tôi nghĩ
chắc chắn sẽ không chết một cách dễ dàng nhỉ?
Tuy thời tiết giá lạnh nhưng người kia lại cảm thấy rất nóng:
– Tiên sinh, cậu nói gì vậy? Tôi thực sự không hiểu.
Anh ta cứ một mực phủ nhận, nếu như Đàm Giai Giai gặp phải chắc cũng bó tay nhưng Lâm Dật Phi lại mỉm cười:
– Ai là người ai là ma tôi đều nhìn được rõ ràng, anh đừng tưởng rằng
bị ngã xuống đất rồi không phản kháng lại thì có thể giả bộ giống như
người thường. Anh phải biết rằng lúc nãy tôi ra tay rất nhanh, không để
anh tránh được nhưng lại để thời gian cho anh phản kháng, người thường
nếu như bị tôi ném mà không có kinh nghiệm đánh nhau thì chắc hẳn sẽ đập mông xuống đất. Nhưng anh là người luyện võ, trời sinh đã có phản ứng
vô điều kiện, một cái là lấy lực kháng lực còn một cái là lấy lực để
giảm bớt lực. Khoảng khắc anh bị tôi ném thì bên hông đã ra sức, muốn
động thân đứng lên nhưng trong lòng có quỷ, chắc là biết tôi muốn thử
anh nên mới làm bộ như không biết võ công. Chỉ có điều sơ hở đã có, tuy
tâm tư của anh như quỷ, phản ứng nhanh như điện nhưng cũng khó tránh
khỏi ánh mắt của tôi.
Sắc mặt người kia tái nhợt, không nói ra lời.
Đàm Giai Giai cũng vừa sợ vừa xấu gổ, không biết là có cảm giác gì với
Lâm Dật Phi. Vừa nãy cô còn tưởng Lâm Dật Phi ra tay lỗ mãng nên phập
phồng không yên nhưng không biết nhất cử nhất động lúc này của hắn đều
có thâm ý, thận trọng. Thảo nào cảnh quan Chương nói Lâm Dật Phi may là
bạn của chúng ta, may là hắn làm việc trượng nghĩa, có nguyên tắc, nếu
không cả đời này anh ta cũng không bắt được loại tội phạm này.
– Loại người cướp giật như cậu, cầm dao xông vào nhà người khác, đương nhiên nói gì thì là như vậy rồi.
Người kia sống chết vùng vẫy:
– Đây đều là những tưởng tượng vô căn cứ, chứng cứ đâu?
Lâm Dật Phi ung dung cười nói:
– Chứng cứ? Còn phải cần chứng cứ sao? Những gì tôi nói chính là chứng
cứ, những gì anh phản bác lại cũng là chứng cứ. Anh không biết câu phản
bác của anh khiến tôi càng thêm tin, vốn tôi không chắc chắn anh theo
dõi nhưng người khác cho dù ngẫu nhiên biết võ nhưng nghe thấy máy nghe
trộm, theo dõi hay tổ chức gì đó đương nhiên sẽ mờ mịt không hiểu, biểu
hiện của anh lại rất trấn tĩnh, chỉ muốn tìm lỗ hổng trong lời tôi nói,
vạch ra sự sai lầm trong suy tính của tôi, lẽ nào anh không biết đây
chính là thừa nhận anh đang theo dõi tôi sao?
Người kia suýt nữa thì hộc máu, không ngờ Lâm Dật Phi lại gian xảo đến
mức này, hắn không thẩm vấn nhưng ngôn ngữ bẫy cũng đã khiến anh ta vô
tình chui đầu vào mà lại không biết. Nếu như bọn họ là người bày binh bố trận thì Lâm Dật Phi hiển nhiên là người phá đám.
Đương nhiên gian xảo giảo hoạt là cảm giác của bản thân, cảm giác của
Đàm Giai Giai đối với Lâm Dật Phi chính là người này trời sinh dường như có thể tìm được sơ hở của người khác, bất luận là võ công hay ngôn ngữ.
– Nhưng chứng cứ trực tiếp cũng rõ ràng thôi, Giai Giai, đến chiếc xe kia đi.
Lâm Dật Phi không nhìn cái xe kia một cái nhưng dường như mỗi một cái
cây ngọn cỏ hay gió thổi tuyết bay đều không tránh khỏi ánh mắt của hắn:
– Cái người trong xe vừa nãy cúi đầu xuống, hận không thể giấu đầu vào
dưới mông, cô đừng tưởng là anh ta sợ hãi, anh ta nhìn thấy chúng ta, sợ chúng ta hỏi đường mình rồi lại nhìn thấy thứ không nên nhìn nên đem
giấu thiết bị thu xuống chỗ ngồi thôi.
Đàm Giai Giai bừng tỉnh đại ngộ, bước nhanh về phía chiếc xe kia không
chút do dự, nháy mắt đã lấy ra khẩu súng chĩa vào người trong xe:
– Xuống xe, tôi là cảnh sát.
Người trên tay Lâm Dật Phi sắc mặt xám xịt, đang định há mồm thì Lâm Dật Phi đã lạnh lùng nói:
– Anh đừng cắn đầu lưỡi, cắn lưỡi trên tay tôi không chết được đâu, chỉ thêm một tội nữa thôi. Lưỡi anh đứt rồi thì còn có tay, tay anh gãy thì tôi cũng có cách để anh dùng chân viết câu trả lời mà tôi cần ra.
Người kia câm như hến, thực sự không dám mảy may nhúc nhích, chỉ có
người trong xe biết sự tình không ổn, vốn tưởng dựa vào tài ăn nói của
đồng bọn thì sẽ chuyển nguy thành an, không ngờ thấy bản thân mình cũng
không ổn, nhanh chóng lẻn sang vị trí lái, vừa nhấn ga một cái đã cấp
tốc cúi đầu, chiếc xe nổ “brừm” một tiếng, những bông tuyết ở đuôi xe
cuộn lên nửa thước lao về phía Đàm Giai Giai.
Đàm Giai Giai bóp cò không chút do dự, một tiếng “pằng” lớn vang lên, đồng thời cô cũng nhảy sang bên đường nhanh như chớp.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, kính chắn gió trúng viên đạn cũng vỡ vụn, chỉ có điều trên bề mặt xuất hiện từng vết rạn nhẹ như mạng nhện.
Đàm Giai Giai lắc mình nhảy ra, cũng lớn tiếng kêu lên:
– Huấn luyện viên Lâm, cẩn thận.
Khoảnh khắc cô cúi đầu bóp cò súng thì đã chịu ảnh hưởng của cơ thể, có
cảm giác không bắn trúng người kia, nếu như người kia không chết thì mục tiêu một là chạy trốn, hai là xông đến chỗ Lâm Dật Phi.
Quả nhiên, xe từ chỗ Đàm Giai Giai nhanh như tên bắn, vừa chuyển ngang
một cái thì có chút ngừng lại rồi lao về phía Lâm Dật Phi.
Ánh mắt người trong tay Lâm Dật Phi lại có ý mừng xen lẫn ý muốn chết.
Anh ta chưa từng hy vọng đồng bọn của mình có thể cứu mình từ tay Lâm
Dật Phi, chỉ hy vọng anh ta có thể đâm chết mình, như vậy cũng được coi
là một chuyện hạnh phúc.
Tiêu chuẩn hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau, có người muốn phát
tài, có người lại hy vọng phát đạt, có một số người lại cảm thấy cùng
người mình yêu sống đến đầu bạc răng long là hạnh phúc nhưng niềm hạnh
phúc của người này lại là chết đi ngay lập tức.
Chiếc xe kia như được lắp thêm đôi cánh, lao tới ầm ầm, thoạt nhìn khí
thế kinh người. Lâm Dật Phi cười lạnh một tiếng, cũng không buông người
trong tay ra, tay trái chỉ hơi thu lại, tay phải vẽ nửa vòng tròn rồi
trầm giọng quát một tiếng đánh ra ngoài.
Đàm Giai Giai ngã lăn ra đất, kinh sợ kêu lên một tiếng rồi xoay người
đứng dậy giơ súng bắn. Một tiếng “pằng” vang lên trúng phía trên thùng
xe sau đó liền nhìn thấy cảnh tượng cả đời này khó có thể quên được.
Lâm Dật Phi vừa đánh ra một chưởng, không ngờ cô cảm thấy những bông
tuyết, gió lạnh như chậm lại, cho dù chiếc xe kia cũng như bị kẹt vào
bùn lầy, tốc độ ngừng lại một chút.
Giây tiếp theo chỉ nhìn thấy bùn đất và hoa tuyết. Một tiếng nổ lớn và
tiếng gió hòa vào nhau, đầu tiên cô thấy chiếc xe kia quay cuồng bay
lên, vọt tới giữa không trung, lại nghe thấy một tiếng trầm đục truyền
đến giống như trong cơn mưa mùa hạ, đầu tiên là tia chớp chói mắt, sau
đó là tiếng sấm rền vang.
Một lát sau trên mặt đất xuất hiện một cái hố to nhưng chiếc xe kia vẫn
đang quay cuồng gữa không trung, vẽ ra một đường cong cong hình xoắn ốc, cuối cùng rơi thật mạnh xuống đất, lại một tiếng lớn vang lên, lăn vài
vòng rồi nằm ngửa bụng như một con cá chết.