Trên đường đương nhiên có không ít kẻ giàu có quyền thế. Vốn đều là kẻ
mắt để trên đầu, ánh mắt cuồng ngạo, bây giờ nhìn thấy họ lại còn chủ
động chào hỏi, có người còn dừng lại hàn huyên vài câu. Cái gì mà Lâm
Dật Phi tuổi trẻ tài cao, Bách Lý Băng và hắn trai tài gái sắc. Đương
nhiên cái tài này là tài văn chương hay tiền tài thì cũng chỉ là nói
suông thôi. Lưu Minh Lý và Lâm Dật Phi cau mày, Bách Lý Băng lại bày ra
vẻ mặt tươi cười, chào hỏi từng người một, lại có thể nhớ được tên của
rất nhiều người, biết bọn họ làm buôn bán. Đều được mọi người khen ngợi, lén bình luận. Bố là hổ thì con gái cũng là hổ, cô gái này không cần
hỏi cũng biết là một kỳ tài trong thương giới.
Đến lúc ba người
thoát khỏi vòng vây, Lưu Minh Lý tháo kính râm xuống, lau mồ hôi một
chút. Lâm Dật Phi cười khổ, đưa ai người đến một căn phòng khá yên tĩnh
trong khu triển lãm. Đóng cửa phòng lại, Lâm Dật Phi lập tức hỏi:
– Người đó thế nào?
Bách Lý Băng ngẩn ra, không biết Lâm Dật Phi chỉ người nào. Lưu minh Lý lại
là khuôn mặt thần bí, đưa tay làm tư thế OK, rồi thấp giọng nói với Bách Lý Băng:
– Đại tiểu thư, tối nay cô vẫn là nên ngoan ngoãn ở nhà đi, Lâm Dật Phi giao cho chúng tôi là được rồi.
Bách Lý Băng bĩu môi, chỉ nhìn Lâm Dật Phi. Lưu Minh Lý biết một trăm câu
của mình cũng không bằng một câu của Lâm Dật Phi, đành phải cười khổ
nhìn Lâm Dật Phi.
– Dật Phi, hay là cậu nói sẽ tốt hơn đấy.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Không sao đâu. Nếu tối nay Băng Nhi không tham dự sẽ khiến gã nghi ngờ.
Bách Lý Băng vốn muốn hỏi, nhưng nghĩ lại lại nghĩ đến một vấn đề khác.
– Nhan Phi Hoa là ai? Cô ta có tiền có sắc đẹp, lần đấu giá này đáng lẽ
nên cực kỳ có danh tiếng. Tại sao em không thấy tên cô ta trong danh
sách triển lãm?
– Trên danh sách có nhiều tên như vậy em đêu nhớ rõ hết?
Lâm Dật Phi cũng có chút kinh ngạc.
Lưu Minh Lý cười ngồi xuống.
– Dật Phi, anh không biết. Kể từ khi biết anh trở thành chủ tịch quĩ từ
thiện Bách Thảo, đại tiểu thư liền suy nghĩ làm thế nào giúp anh xử lý
số quĩ lớn như vậy. Cô ấy nói anh những cái khác còn có thể, chứ nếu nói quản lý tài sản thì vẫn còn kém quá, không biết trong túi của mình có
bao nhiêu tiền. Có một lần mời cô ấy ăn cơm, không ngờ trong túi quần
chỉ có mấy đồng tiền xu, hại cô ấy vẫn phải tính tiền.
Khóe miệng Bách Lý Băng mỉm cười, nhưng chỉ là nhìn Lâm Dật Phi. Một ngày không
thấy như cách ba thu, bây giờ mấy ngày không gặp, điện thoại cũng không
gọi lấy một lần. Loại cảm giác này thật là khó tả. Khi Lâm Dật Phi hẹn
cô gặp mặt trước cổng hội triển lãm, một khắc đó, cô nàng vui mừng đến
không nói nên lời.
– Sau đó em liền nghĩ giúp anh dùng số tiền này thế nào?
Lâm Dật Phi cười, cầm lấy tay Bách Lý Băng.
– Đến cả danh sách người đến dự cũng nhớ rành mạch. Nói vậy những người
vừa rồi là do em cảm thấy việc buôn bán về sau có thể dùng tới nên mới
cực lực lôi kéo?
Bách Lý Băng nhẹ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi nói ra một câu:
– Anh biết là tốt rồi.
Tương tư là khổ, yêu đơn phương cũng khiến người ta tiều tụy. Tuy giấu một
phần tâm ý của mình trong lòng, nhưng có thể để người trong lòng biết
đương nhiên là tốt. Lúc đầu, Bách Lý Băng cảm thấy Lưu Minh Lý chỗ nào
cũng không vừa mắt, nhưng thấy y nói ra tâm ý của mình trước mặt Lâm Dật Phi lại cảm thấy cha mình thật tinh mắt.
– Tư liệu của Nhan Phi
Hoa tôi đã giao có Dật Phi, cô muốn biết thì có thể hỏi Dật Phi. Tuy
nhiên, Nhan Phi Hoa vốn không định tham gia lần đấu giá này và tiệc rượu buổi tối, nhưng không biết tại sao lại đổi ý muốn tham dự. Tối qua Dật
Phi đã trở lại rồi, chỉ là lúc tìm thấy tôi, tôi thiếu chút nữa đã đuổi
cậu ấy ra ngoài.
Sắc mặt Lưu Minh Lý có chút kỳ lạ.
– Vì sao?
Bách Lý Băng kinh ngạc không hiểu.
– Tôi hoàn toàn không nhận ra cậu ta là ai.
Lưu Minh Lý khoa tay múa chân trước mặt mình.
– Tôi lớn cũng không đẹp đẽ gì cho cam, cậu ta khi đó lại còn xấu hơn, cổ quái nhìn tôi. Tôi gần như còn tưởng cậu ta là cái kia, cái kia, ha ha. Dật Phi không cần làm kinh doanh, dù có diễn kịch cũng tốt hơn mấy minh kia nhiều.
– Bộ dáng lúc đó của anh thế nào? Cho em xem xem.
Bách Lý Băng đưa tay véo véo mặt Lâm Dật Phi.
– Có phải giống như ăn mày? Nhưng thật sự không tồi. Đúng rồi, anh muốn tư liệu của Nhan Phi Hoa làm gì?
Lưu Minh Lý mỉm cười nhìn hai người, trong mắt lại là cảm khái muôn phần.
Sự vất vả trước đây rốt cuộc không có uổng phí. Bọn họ vẫn không thể báo đáp sự trọng dụng của Bách Lý Hùng, cũng không thể hóa giải sự hiểu lầm giữa cha con họ. Bách Lý Hùng đau khổ, Bách Lý Băng phẫn uất thương
tâm. Nhưng mình thì sao, chẳng lẽ không như thế. Chỉ là sức lực của mấy
tháng, bây giờ chính mình đã cảm thấy trong lòng thoải mái. Tất cả những điều mình làm đều có ý nghĩa rồi.
Thiếu nữ nhìn Lâm Dật Phi yên lặng không đáp, nửa đùa nửa thật nói:
– Không phải anh nhìn trúng cô ta, nên muốn hiểu thêm về cô ta đấy chứ?
Lưu Minh Lý lắc đầu, đứng lên.
– Dật Phi, hai người nói chuyện trước đi. Tôi phải đi chuẩn bị bữa tiệc
buổi tối một chút. Đến lúc đấy, cậu nhớ đừng có uống nhiều đấy.
Y đẩy cửa đi ra ngoài, rõ ràng biết được tâm tư của thiếu nữ.
Y vừa đóng cửa, Bách Lý Băng đã thấp giọng nói:
– Dật Phi, anh còn muốn tham gia tiệc rượu gì nữa? Hôm nay anh xuất hiện ở hội đấu giá đã rất nguy hiểm, sao không để hai ngày nữa hẵng về?
– Cái gì nên đến cũng sẽ đến, tránh né cũng không phải biện pháp.
Lâm Dật Phi cau mày.
– Chỉ có điều, Băng Nhi, em phải nghe anh một câu này.
– Em có lúc nào không nghe lời anh đâu?
Bách Lý Băng ngắm nhìn thiếu niên, ánh mắt tựa như ánh bình minh lúc thu về, như có một tầng sương bao phủ.
– Bất kể anh nói gì em cũng nhất định làm theo. Tiệc tối cũng không có
gì, không tham gia cũng không sao. Nhưng vừa nghĩ đến tất cả đều là một
mình anh đi giải quyết, em lại vô năng vô lực. Anh phải biết rằng, trong lòng em cũng không vui sướng gì.
Lâm Dật Phi thở dài một hơi, nắm chặt bàn tay mềm mịn của Bách Lý Băng. Đôi mắt trong khoảnh khắc không chớp.
– Có rất nhiều việc chỉ có anh mới có thể giải quyết. Điều mà anh muốn em làm là đừng để ý đến Nhan Phi Hoa, cũng không đi nghe ngóng gì về cô
ta. Em cứ coi như cô ta không tồn tại trên đời này là được rồi.
Bách Lý Băng mặc dù không có trả lời, nhưng trong ánh mắt đã hiện lên nét nghi vấn.
– Chuyện này anh rất khó giải thích với em.
Lâm Dật Phi nhíu đầu lông mày.
– Nhưng anh biết một điều, Nhan Phi Hoa này rất cao ngạo. Chỉ cần em
không có liên quan đến cô ta, tuyệt đối sẽ không có phiền toái gì. Nhưng nếu chọc vào cô ta, sự phát triển về sau anh cũng không thể đoán trước
được.
Bách Lý Băng nháy nháy mắt, đột nhiên phì cười:
–
Dật Phi, lần đầu tiên em nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng của anh như vậy đấy. Em đồng ý với anh là được. Nhưng nếu cô ta đến gây chuyện
với em thì sao?
– Cô ta làm sao mà chọc vào em?
Lâm Dật Phi sửng sốt.
– Anh ưu tú như vậy. Hôm nay cô ta tốn một trăm triệu mua bức họa của anh…Bức danh họa kia”
Bách Lý Băng cắn môi, thân mình khẽ nghiêng đã dựa sát vào ngực Lâm Dật Phi.
– Em thật sự có chút sợ, sợ cô ta thích anh nên mới làm vậy. Nếu cô ta
thích anh, Dật Phi, em thật không biết làm thế nào mới tốt.
Một
lúc lâu không nghe thấy động tĩnh của Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng ngẩng
đầu lến. Thấy mặt Lâm Dật Phi như một miếng mướp đắng. Cô khó hiểu hỏi:
– Em nói rất có lý đấy, anh đừng có giả bộ hồ đồ.
– Em thực sự nghĩ anh là miếng bánh thơm ngon.
Lâm Dật Phi hồi phục tinh thần.
– Cũng chỉ có cô gái không hiểu đời như em mới có thể đối với anh, đối với anh nặng tình như vậy.
Lâm Dật Phi nhìn vào đôi mắt thiếu nữ, nơi đó vẫn luôn tình sâu như biển.
– Nếu bây giờ anh còn không biết há chẳng phải ngu ngốc rồi sao.
Hai gò má thiếu nữ đã thoáng hiện lên, trái tim đập rộn ràng hẳn lên, chỉ muốn tuyên bố với toàn thế giới tin tức này.
– Nhan Phi Hoa này rất lỳ lạ, bây giờ anh vẫn chưa biết nói thế nào với em.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nhưng anh đồng ý với em, sẽ không lâu đâu. Chờ anh giải quyết xong
chuyện này, anh sẽ đem mọi chuyện nói rõ ràng với em từ đầu chí cuối.
– Được, em chờ.
Thiếu nữ hạ giọng nói:
– Em cũng biết anh có chủ ý của riêng mình, em chỉ hi vọng ngày đó sẽ
không quá lâu. Nếu không em già rồi, mặc áo cưới sẽ không đẹp đâu.
Lâm Dật Phi định thần lại, chậm rãi nói:
– Băng Nhi, anh hiểu tâm ý của em dành cho anh. Chỉ có điều anh cảm thấy
có một số việc, nếu như em biết, sợ rằng cách nhìn của em về anh sẽ khác đi. Nhưng anh lại không muốn giấu em. Anh chỉ hi vọng đến ngày anh nói
tất cả với em, em có thể đưa ra quyết định của mình.
– Quyết định của em chính là, dù như thế nào em cũng đứng về phía anh.
Bách Lý Băng nâng người lên, nhìn thiếu niên.
– Lao vào lửa cũng được, nhảy xuống nước cũng không sao. Chỉ cần có anh bên cạnh, đời này không hối hận!
Trong sự náo nhiệt của tiệc rượu từ thiện, chiếc màn che được kéo ra.
Đương nhiên, Chủ tịch thành phố Lý, Bách Lý Hùng, Đỗ Bách tuyền, viên
chức chính phủ đều lần lượt xuất hiện. Trường hợp tráng lệ đẹp đẽ như
thế này ở thành phố Giang Nguyên mấy năm nay rất ít thấy. Rượu Champagne như nước chảy được đưa lên, các loại quả ngọt nên có đều có, đèn chiếu
sáng trưng, chiếu lên mặt mỗi người đều là nét tươi cười hiền hòa. Chỉ
là bên trong họ thực ra đang suy nghĩ gì, trừ chính họ ra không người
nào biết được.
Đương nhiên những người ở đây đều là phú hào, cũng không thấy ở đây có gì xa xỉ. Nhưng là người được tham gia tiệc rượu từ thiện, không nghi ngờ gì đã là một loại vinh hạnh rồi! Hơn nữa lúc sáng tiến hành hội đấu giá, mọi người dâng tặng một chút lòng yêu thương
thích hợp, mượn tiệc rượu này để tuyên truyền một chút. Tuy nói số rượu
này bỏ ra khó bù lại được, nhưng giá trị mặt sau đó thực khó có thể ước
lượng được.
– Lý huynh, sau này hợp tác vui vẻ nha.
Ông chủ Trương vẻ mặt tươi cười giơ chén rượu lên.
– Tôi mượn hoa hiến phật mời anh một ly, ai biết được, cái đĩa sứ Thanh Hoa nho nhỏ kia lại có giá mười mấy vạn chứ.
Mọi người đã dâng ra lòng yêu thương, rất nhiều người đương nhiên không
muốn lẳng lặng không có tiếng tăm gì. Đương nhiên loại chuyện này do
chính mình nói ra không khỏi quá mức không thú vị. Nếu là người khác nói ra, vậy thì hoàn toàn khác rồi.
Thái độ của ông chủ Lý khiêm tốn, cực lực muốn che giấu sự đăc ý bên trong.
– Anh Trương sao lại nói thế. Một thời gian trước tôi xem qua báo, nói
anh Trương quyên góp hai trăm ngàn cho Công trình Hy vọng nhưng lại
không để lại danh tính. Đây mới thật sự là có lòng.
Gã đương
nhiên sẽ không đề cập đến cái ghế bành ngụy tạo thời Minh kia, nói ra
không thể nghi ngờ sẽ khiến ông chủ Trương đắc ý. Hai người xưng huynh
gọi đệ, hiển nhiên quan hệ lại gần thêm một tầng.
– Đám ký giả đó tật là nhàm chán.
Ông chủ Trương lắc đầu liên tục, làm ra vẻ bất mãn.
– Tôi đều bảo bọn họ đừng viết tên của tôi, bọn họ cố tình không nghe.
Đương nhiên gã nói thật hay không cũng chẳng có người thật sự đi tra hỏi. Có
khi phóng viên kia không viết, gã ngược lại còn muốn đến tận cửa làm
loạn ấy chứ.
– Nghe nói tối nay Tô Tình cũng đến?
Ông chủ
Lý hạ giọng nói, nuốt nuốt nước bọt. Đương nhiên mặt mũi của Tô Tình
tuyệt đối không bằng Đỗ Bách Tuyền và Bách Lý Hùng. Nhưng tiệc tối kiểu
này, nếu không có vài minh tinh cổ động, hiển nhiên sẽ mất đi không ít
màu sắc.
– Anh nói cái cô hát rong đó á?
Ông chủ Trương nhìn tứ phía, thấy không có ai chút ý mới giảm thấp giọng nói:
– Không biết giá của cô ta là bao nhiêu?
Khóe miệng ông chủ Trương hiện lên ý cười dâm tà, hàm ý của từ giá tiền này trong lòng mọi người đều hiểu là gì.
– Cái này cũng không rõ lắm.
Ông chủ Lý hiển nhiên cũng hiểu được ý tứ của gã, loại qui tắc ngầm kiểu này tất cả mọi người đều hiểu được.
– Nhưng tôi nghĩ không thấp đâu. Một thời gian trước có vài người liên hệ với cô ta hỏi, nghe nói cũng phủi mũi bỏ về.
– Đó là vì đưa không đủ nhiều.
Ông chủ Trương cười lạnh nói, cảm thấy quan hệ của mình với ông chủ Lý lại gần thêm một chút.
– Cô ta khảm kim cương ở đâu vậy? Tôi dám nói, Đỗ Bách Tuyền chỉ cần giơ đầu ngón tay ra, cô ta sớm đã cởi sạch ấy chứ.
Hai người lại một trận cười nhẹ, bởi vì lén chửi bới cũng có thể khiến người ta đạt được khoái cảm không thể thỏa mãn.
– Mau nhìn kìa, đến rồi.
Ông chủ Trương chỉ tay, thanh âm có chút kinh ngạc.
– Bên cạnh cô ta là ai?
Có phải công tử bột của tập đoàn Hải Thiên không?
– Giang Hải Đào, đại công tử tập đoàn Hải Thiên. Không biết cô ta làm thế nào mà lôi kéo được.
Ông chủ Lý hạ giọng.
– Cẩn thận. Tiểu tử kia tuy rằng không làm việc đàng hoàng, nhưng ông bố
vẫn rất có thực lực. Nhưng hắn vốn là một tên phá gia chi tử, cả ngày
chỉ nghĩ đến bao gái. Xem kìa, hôm nay bọn họ mặc trang phục tình nhân.
Chẳng nhẽ Tô Tình lại thích hắn?
– Thứ cô ta thích là tiền, là công tử bột có tiền.
Ông chủ Trương thở dài.
– Chúng ta thế này, rõ ràng không đủ tiêu chuẩn của cô ta. Anh không thấy đằng sau cô ta vẫn còn một người đàn ông, mặt đen như than vậy.
– Đó là vệ sĩ của cô ta, nói không chừng cũng có một chân đấy.
Ông chủ Lý lại cười một trận, cảm thấy khoái ý. Đột nhiên quay đầu, thấy
Lâm Dật Phi đang đứng đằng sau nhìn bọn họ. Không biết hắn đã nghe được
bao nhiều. Ông ta hoang mang đưa tay ra.
– Vị này chắc là Lâm
công tử? Tôi vẫn luôn nghe tên, nhưng vì Lâm công tử luôn bận rộn, không có duyên gặp mặt. Hôm nay cậu quyên góp một trăm triệu cho quĩ từ thiện Bách Thảo thực là một khoản kinh phí lớn. Khâm phục khâm phục
Lâm Dật Phi cầm chén rượu, cũng không vươn tay ra, hạ giọng nói:– Thật ra tôi cũng quen iết Giang công tử.
Ông chủ Lý hoảng sợ.
– Vậy sau này còn mong công tử giới thiệu cho chúng tôi gặp mặt một chút.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi đương nhiên phải giới thiệu rồi. Ban nãy hai vị nói thật buồn cười
quá, tôi cũng muốn nói cho anh ta nghe. Tôi nghĩ anh ta nghe được, nhất
định sẽ rất cao hứng.
Tiệc rượu điều hòa đầy đủ, nhiệt độ vừa
phải, giọt mồ hôi của hai ông chủ lập tức rớt xuống. Nhìn xung quanh một chút, sau đó đưa tay một trái một phải kéo Lâm Dật Phi đến một góc, vẻ
mặt đau khổ nói:
– Lâm công tử, cậu cũng biết chúng tôi chỉ là nói cho sướng miệng chứ không có ý gì khác đâu.
– Tôi cũng nói cho sướng miệng thôi.
Lâm Dật Phi chân thành nói:
– Tôi nói với Giang công tử cũng không có ý gì khác.
Hai người mồ hôi đầm đìa, không biết làm thế nào cho phải. Đối với Lâm Dật
Phi này, bọn họ vốn cũng không cần căng thẳng như vậy. Nhưng sau lưng
Lâm Dật Phi này lại cố tình là Bách Lý Hùng và Đỗ Bách Tuyền, bọn họ đắc tội không nổi. Nếu bọn họ lại đắc tội tập đoàn Hải Thiên nữa thì việc
kinh doanh của họ cũng đóng cửa được rồi.
– Tuy nhiên, đôi khi nếu tâm tình tôi vui vẻ sẽ không thích nói lung tung đâu.
Lâm Dật Phi nhìn hai người, khóe miệng có ý cười kì lạ.
– Vậy Lâm công tử hôm nay có vui vẻ hay không?
Ông chủ Trương lau mồ hôi trán, rốt cục hơi hiểu ý tứ của hắn.
– Các ông cũng biết…
Lâm Dật Phi thở dài, giảm thanh âm thấp xuống, làm bộ thần bí nói:
– Tôi có một bí mật nói cho hai người, hai người ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết đấy.
Hai ông chủ đều sửng sốt, liên tục gật đầu nói:
– Đương nhiên, đương nhiên. Lâm công tử thành thật với chúng tôi như vậy, chúng tôi sao dám nói lung tung.
– Hôm nay tôi mới biết, hóa ra tôi bị Đỗ tiên sinh đề cử vào vị trí chủ tịch quĩ Bách Thảo.
Lâm Dật Phi thở dài nói.
Ông chủ Trương trong lòng thầm mắng. Đây cũng là bí mật à? Cái này đến nhân viên vệ sinh cũng biết. Chỉ có điều trên mặt vẫn cố tỏ vẻ tươi cười:
– Lâm công tử sáng nay mới vừa góp một trăm triệu cho quĩ từ thiện Bách
Thảo, được chọn làm chủ tịch là đúng. Nếu vậy, hẳn là nên vui vẻ mới
đúng.
– Chỉ có điều, danh dự này đối với tôi mà nói có áp lực rất lớn.
Lâm Dật Phi lại thở dài, bày ra bộ mặt đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
Ông chủ Trương hận không thể đem tay nhét vào miệng hắn, xé nát cái tươi cười khiến người ta chán ghét này của hắn.
– Nhưng vị trí chủ
tịch này cũng không phải ăn không ngồi rồi, còn phải nghĩ cách gom góp
tài chính. Tôi vừa nghe đến tin tức này, buồn đến rượu cũng không muốn
uống, tâm tình rất là nặng nề. Bức họa kia bán rồi cũng không còn nữa,
hơn nữa chuyện tốt thế này ngàn năm mới có một lần, không biết sau này
đi đâu gom góp tiền nữa. Nếu lỡ từ nay về sau một đồng tiền cũng không
gom được, người khác không nói, tôi cũng ngại vì được chọn.
Ông
chủ Trương và Lý nhìn nhau một cái, trong lòng mắng to, cũng đều hiểu
được mục đích của hắn. Vị này chính là xây dựng hạnh phúc của mình trên
đau khổ của người khác mà. Ông chủ Trương cắn răng nói:
– Tuy hôm nay tôi đã quyên góp chút đồ, nhưng ở hội đấu giá lại không thể quyên
tiền. Trong nhà nền mỏng, đồ mua được toàn là đồ giả, đang cảm thấy nên
làm chút gì nữa, lại cứ mang theo đầu heo mà không tìm thấy cửa miếu. (
Có lòng mà không biết thực hiện thế nào)
Lời nói của gã cũng là mang hai nghĩa, nhưng Lâm Dật Phi dường như đột nhiên trở nên ngốc nghếch, nghe không hiểu thâm ý của gã.
– Khó có dịp Lâm công tử để mắt đến tôi.
Ông chủ Trương thấy Lâm công tử này giống như kẻ bủn xỉn, chỉ biết mổ thịt
người khác, chính mình một cọng lông cũng không nhổ, đành phải rút chi
phiếu ra kí tên lên. Tuyệt bút vung lên, xé xuống một tờ chi phiếu đưa
cho Lâm Dật Phi.
– Lâm công tử, đây là chi phiếu ba trăm ngàn. Hi vọng có thể giúp cậu giảm bớt chút áp lực.
Lâm Dật Phi dùng tay gảy gảy chi phiếu, mặt đầy vui sướng nói:
– Ông chủ Trương thật là rộng rãi, thật không có gì để nói. Ông thấy có đúng không, ông chủ Lý?
Ông chủ Lý nhìn tấm chi phiếu kia, nắm chặt nắm tay, móng tay đã muốn bấm
ra máu rồi. Nụ cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn.
– Ai nói không phải, nhưng Trương huynh đi trước giành tên đẹp, tôi sao có thể tụt ở phía sau.
Hắn giống như đang đào bom, móc ra một quyển chi phiếu mỏng, vận khí ngưng thần viết vài nét bút.
– Đây cũng là ba trăm ngàn, mong Lâm công tử vui lòng nhận cho.