Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 248: Chương 248: Quyên Góp




Lâm Dật Phi nhận lấy chi phiếu, nhìn cũng không nhìn liền nhét vào túi áo, như nhét hai tờ giấy lộn vậy. – Hai vị ông chủ người tốt sẽ được báo đáp. Về sau có gì cần Lâm mỗ cứ việc nói, có qua có lại mới toại lòng nhau mà. Tôi bên kia còn có việc, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ, mấy câu nói của chúng ta trả giá mấy chục vạn, làm gì còn có tâm tình nói chuyện phiếm. Chỉ là câu cuối cùng của Lâm Dật Phi, tuy không phải thật nhưng cũng tính là để trái tim của hai người yên ổn. Lại nghĩ, Tái ông mất ngựa, làm sao biết là họa hay phúc. Bỏ ra mấy chục vạn mua một cái cổ phiếu có tiềm lực, nói không chừng sau này lại mang đến nhiều lợi nhuận. Nghĩ được như vậy, ngược lại cảm thấy cũng rất tốt.

Giữa đại sảnh, tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Thì ra, Đỗ Bách Tuyền rốt cuộc tuyên bố, quĩ từ thiện Bách Thảo chính thức thành lập, Lâm Dật Phi trước tiên giữ chức chủ tịch. Trong thời hạn ba năm, xem xét hiệu quả làm việc mới quyết định ứng cử viên kỳ tiếp theo. Lâm Dật Phi bước nhanh lên sân khấu, Tô Tình lúc ấy khoa trương tặng hắn một cái ôm. Lâm Dật Phi mặt nhăn mày nhíu, lại chỉ có thể trả lại một nụ cười. Liếc qua kia nhìn, Giang công tử và Lưu Đông Hoa kia đều mang vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên là không hài lòng với hành động của Tô Tình.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, Tô Tình này mới vừa rồi còn thân mật với Giang Hải Đào như vậy, bây giờ lại bắt đầu lôi kéo Lâm Dật Phi. Thật đúng với tám chữ Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa

– Sau đây, xin mời Lâm tiên sinh nói với chúng ta vài lời. Thanh âm của Tô Tình mềm mại chảy ra, mấy người nghe xong đều vui vẻ thoải mái. Thầm nghĩ nếu có thể giao hợp, không biết thanh âm của cô có phải sẽ hơn một bậc. Chỉ có điều vẫn chưa hồi thần lại, mấy lời nói của Lâm Dật Phi khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nói không nên lời. – Đầu tiên, xin cảm ơn quĩ từ thiện Bách Thảo đã cho tôi cơ hội này. Lâm Dật Phi nhìn những người giàu có phía dưới, trấn tĩnh tự nhiên, không có chút hồi hộp nào. Điều này làm cho tất cả mọi người âm thầm gật đầu. Tiểu tử này không mất bình tĩnh, có tố chất làm lãnh đạo.

– Cũng cảm ơn sự quyên góp nhiệt tình của các vị, cho những người nghèo một cơ hội. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Bữa dạ tiệc của buổi từ thiện khiến tôi rất cảm động. Các vị vô tư đem vật mình đã cất nhiều năm ra bán đấu giá. Nhất là Ngô lão tiên sinh, tặng cho quĩ bức tranh đã cất nhiều năm, đem toàn bộ số tiền bán được quyên góp cho quĩ từ thiện Bách Thảo. Điều này thật đáng quí.

Mọi người đều nghe ra một chút ý tứ, biết Lâm Dật Phi nhất định còn có một câu đằng sau nữa. Bình thường sau lời khen ngợi đều là có ngụ ý, trong giọng điệu đánh chửi có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tiểu tử này vô duyên vô cớ đem chuyện của thầy Ngô nói ra, đó là cáo đi chúc tết gà, không có ý tốt.

Rất nhiều người cầm ly rượu vây lại từng nhóm. Ánh mắt Lâm Dật Phi xẹt qua mọi người, bay nhanh nhìn ra nơi xa, liếc nhìn Nhan Phi Hoa một cái.

Không biết cô ta đến đây lúc nào, một mình ngồi ở một góc, không người nào dám cùng cô đáp lời. Cô dường như ở ngoài tiệc rượu này, giống như đang chờ cái gì, lại giống như cái gì cũng không để tâm.

– Vừa rồi, tôi có nói chuyện với Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Đông Thăng và Chủ tịch Lý Minh của công ty giấy Thiên Thiên. Lâm Dật Phi đúng là nói dối cũng không cần soạn bản thảo. Ông chủ Trương và ông chủ Lý trong lòng chấn động. Thầm nghĩ tiểu tử này cũng không đơn giản, hóa ra hắn đã sớm biết tên của hai người rồi. Nói như vậy, sau này có chuyện kinh doanh nào cần qua lại với tập đoàn Bách Lý, đường cũng đã được trải bằng rồi.

– Bọn họ rất là xúc động. Lâm Dật Phi nghiêm trang, giọng điệu truyền cảm cuốn hút, khiến tất cả mọi người thấy tiểu tử này thật là thiên tài diễn trò. Tô Tình đang đứng cùng hắn chắc cũng chỉ có thể dùng vẻ mặt cứng nhắc để hình dung. Quả đúng như vậy, Tô Tình trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Dật Phi, thực không rõ hắn rốt cuộc muốn nói gì. – Mọi người đều cho rằng lần bán đấu giá từ thiện này tổ chức rất tốt, nhưng có chỗ không đủ. Bởi vì nhiều người thật ra cũng không có đồ cổ tốt, đồ đưa ra khó tránh không hoàn toàn thể hiện được thiện tâm của mình.

Bách Lý Băng xa xa nhìn thiếu niên, nhịn không được bật cười. Cô đã đoán được dụng ý của thiếu niên. Đột nhiên cảm thấy có người đến gần mình, quay đầu nhìn lại. – Yên Nhiên, là cô à? A Thủy đâu?

Tô Yên Nhiên gật gật đầu. – Bọn họ vốn nói không đến, nhưng tôi muốn xem náo nhiệt một chút nên đến.

Bách Lý Băng gật gật đầu. Cô và Tô Yên Nhiên cũng không quen lắm, cũng không chú ý mặt cô ấy đang tái nhợt nhìn Nhan Phi Hoa ở xa. Nhan Phi Hoa dường như giả vờ ngủ lại giống như đang ngủ, hơi nhíu nhíu mi. – Lúc đấy Chủ tịch Hội đồng quản trị Trương Thủ Nghiệp cũng đã đề nghị, sao không lập tức mở một tài khoản quyên tiền, để mọi người có thể dâng tặng lòng yêu thương của mình. Lâm Dật Phi thật là bức chết người không đền mạng. Hắn không nhìn khuôn mặt đã xanh lét của Trương Thủ Nghiệp, chậm rãi nói: – Lúc đó trong lòng tôi sáng lên, lại hỏi Chủ tịch Lý Minh của công ty giấy Thiên Thiên một tiếng, ông ấy cũng vui vẻ tán thành. Cảm thấy đây là một biện pháp tốt, hai người khẳng khái góp tiền, lúc nãy mỗi người đã quyên góp ba trăm vạn.

Lúc này chẳng những sắc mặt Trương Thủ Nghiệp có chút xám ngắt, sắc mặt của Lý Minh cũng không khác gì rùa lông xanh!

Lâm Dật Phi móc ra hai tờ giấy nhiều nếp nhăn, mở ra cho mọi người xem. – Đây chính là tiền quyên góp tôi vừa nhận được, trước tiên chúng ta giành cho hành động thiện tâm của hai ông chủ một tràng pháo tay.

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên. Trương Thủ Nghiệp và Lý Minh giống như đứng trên hai miếng sắt nung đỏ, nhưng vẫn phải giả bộ tươi cười. Súng bắn chim đầu đàn, hai người bị Lâm Dật Phi sắp xếp một màn. Mặc dù Lâm Dật Phi cực kì cho mọn họ mặt mũi, chỉ có điều có người thầm mắng bọn họ ra oai, coi tiền như rác hay không thì cũng khó nói. Điểm mấu chốt là, Lâm Dật Phi mượn sáu mươi vạn của bọn họ, dụng ý bây giờ đã là ý của Tư Mã Chiêu, đến cả người qua đường cũng biết.

Quả nhiên, Lâm Dật Phi rèn sắt khi còn nóng. Hắn mỉm cười nói: – Tôi lại cùng với Đỗ tiên sinh và Ngô lão tiên sinh bàn luận một chút, bọn họ cũng cho rằng chủ ý này không tệ. Cho nên tôi có đặt một chỗ quyên tiền, tuy rằng qua loa nhưng cũng không làm chậm chễ mọi người thể hiện tình yêu của mình. Lát nữa, nếu chư vị rảnh rỗi thì để lại danh tính. Tôi cảm đoan, tên của mỗi người Lâm Dật Phi tôi đều đã nhớ kỹ. Hơn nữa người quyên góp còn được khắc tên trên tấm bia của quĩ Bách Thảo. Tôi ở đây thay những dân chúng đang rất cần các vị giúp đỡ biểu thị lòng cảm ơn trước.

Tiếng vỗ tay lại vang lên, nhiệt liệt hơn so với vừa rồi một chút. Mọi người đều thầm mắng chiêu này của hắn thực đủ hiểm. Hắn nói như vậy không phải nhớ kỹ người quyên tiền, mà là nhớ kỹ người chưa có quyên ấy. Không ai dám đảm bảo sau này không cùng hắn có quan hệ. Bởi vì mọi người đều biết, tiểu tử này trời sinh chính là một tấm mặt đòi nợ. Nếu thật có lúc qua lại với hắn, khó bảo đảm hắn không lấy ra danh sách tên đó, lật vài cái. Đến lúc đó trở mặt còn có chút mất nhiều hơn được.

Một người có dáng thư lý bước nhanh tới, nói thầm hai câu, đưa cho Lâm Dật Phi một tờ chi phiếu. Lâm Dật Phi vừa mở ra nhìn, mặt liền lộ ý cười. – Thị trưởng Lý có việc đi trước, nhưng dùng danh nghĩa cá nhân quyên góp mười ngàn. Mọi người đều biết, Thị trưởng Lý thanh liêm, mười ngàn này quả thực so với một trăm ngàn của những người khác còn khó kiếm hơn. Mọi người hãy dành một tràng vỗ tay cho thiện ý của Thị trưởng Lý.

Đám người ngơ ngác nhìn nhau. Nếu Thị trưởng Lý đã đi đầu quyên góp, vậy thì tấm lòng yêu thương này thấp nhất chính là một trăm ngàn rồi. Đều nghĩ lần này xem như đưa đầu một đao, rụt đầu vẫn là một đao, đã như thế, không bằng chơi cho đã. Vài người đã đi đến chỗ quyên tiền, mọi người mỉm cười gật đầu, đều khen ngợi chủ ý này không tệ. Lâm Dật Phi cười chân thành, còn chưa xuống đài đã có một cô gái hỏi: – Lâm tiên sinh, tôi là Hứa Nghiên, phóng viên của tỉnh. Tôi có vài vấn đề muốn hỏi một chút, không biết anh có rảnh không?

Mọi người đều đã dừng chân. Mọi người đều biết Hứa Nghiên này khá chua ngoa, từ trước đến này hỏi chuyện gì cũng không nể mặt, nhưng lại không biết lúc này cô ta có vấn đề gì muốn làm khó dễ Lâm Dật Phi.

– Chỉ cần mọi người muốn dâng tặng lòng yêu mến, cánh cửa của quĩ từ thiện Bách Thảo luôn luôn rộng mở.

Khả năng đưa đẩy của Lâm Dật Phi luyện rất tốt, Hứa Nghiên nghe xong sắc mặt cũng trở nên hồng. – Tôi chắc chắn cũng sẽ quyên tiền, nhưng không phải bây giờ.

– Hả? Lâm Dật Phi nhíu mày. Một khắc đó, mấy vị thiên kim nhìn thấy đều sinh lòng ái mộ. Lâm Dật Phi thoạt nhìn mặc dù có một mét tám, lớn lên trông cũng bình thường, nhưng vẻ mặt, cử chỉ lại mang một sức hấp dẫn khó tả.

Giang Hải Đào lớn lên mặc dù không tệ, nhưng so với Lâm Dật Phi chỉ có thể tính là công tử bột. Chẳng qua Lâm Dật Phi này thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường là xuất hiện tức thì, có mấy người muốn thân cận nhưng không có cơ nội. Hơn nữa mọi người đều biết vị này là chàng rể cưng của Bách Lý Hùng, cũng không khỏi tán thưởng mắt nhìn của Bách Lý Hùng.

Nhạc phụ có thể kiếm tiền, cậu con rể này cũng không tệ. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, quĩ từ thiện Bách Thảo đã gom góp được gần năm trăm triệu. Nếu tính với một trăm triệu của Bách Lý Hùng, có thể nói hơn nửa là công lao của Lâm Dật Phi. Tiểu tử này tuy mặt dày đòi tiền, mặt không đổi sắc, nhưng tốc độ gom tiền này thực ít có người sánh kịp!

– Đầu tiên, tôi muốn hỏi một vấn đề. Theo tôi được biết, tính đên nay Đỗ Bách Tuyền tiên sinh, Bách Lý Hùng tiên sinh đã quyên góp tổng cộng hai trăm triệu, nghe nói còn có một khoản tài chính bí mật trị giá một trăm triệu. Chỉ có điều người quyên góp không để lộ danh tính, người như vậy thật khiến chúng ta khâm phục. Hơn nữa, Lâm tiên sinh chính mình bán đấu giá một bức họa, giá một trăm triệu. Nói đến đây, Hứa Nghiên hơi dừng một chút. Mọi người lại xì xào bàn tán, rõ ràng đều cho rằng bức họa kia của Lâm Dật Phi bán được một trăm triệu, thật không thể tin nổi.

– Chỗ này đã có bốn trăm triệu. Hứa Nghiên lật quyển sổ, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. – Thêm vào đó, thầy Ngô bán bức tranh được tám mươi triệu, buổi đấu giá ban sáng gom được mười ba triệu bảy trăm hai mươi ngàn. Số quĩ cụ thể trước mắt mắt là bốn trăm chín mươi ba triệu bảy trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ. Không biết tôi nói có đúng không?

Mọi người ồ lên. Tuy đều biết rằng con số ở khoảng này, nhưng nghe Hứa Nghiên đọc ra vẫn là không kìm nổi có chút giật mình.

– Vừa nãy mới thêm sáu trăm linh mười ngàn nhân dân tệ. Lâm Dật Phi mỉm cười nói. – Chẳng lẽ phóng viên Hứa không nhớ kỹ?

Mọi người xìa xào bàn tán. Sáu mươi mốt nghàn cũng không phải ít. Lâm Dật Phi này thật ra năng lực không nhỏ, gom tiền như nước chảy vậy. Trách không được Đỗ Bách Tuyền cực lực tiến cử. Vốn dĩ nghĩ rằng Lâm Dật Phi này chỉ là bám váy đàn bà, nhưng bây giờ thấy, hắn cũng không phải không có bản lĩnh.

– Đúng vậy. Không ngờ Hứa Nghiên thật sự lấy bút ghi vào sổ ghi chép. – Nói vậy, tổng cộng có bốn trăm chín tư triệu ba trăm ba mươi ngàn. Vấn đề đầu tiên tôi muốn hỏi là trong tay Lâm tiên sinh nắm giữ một số tiền lớn như vậy, liệu có hiện tượng lén tham ô hay không?

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên. Cô Hứa Nghiên này hỏi thật trực tiếp. Cái này cũng giống như hỏi một quan viên rằng họ có tham ô hay không, vấn đề này thật sự là rất khó nói rõ.

– Sẽ không. Lâm Dật Phi lắc đầu.

– Anh làm thế nào cam đoan sẽ không tham ô? Hứa Nghiên lớn tiếng hỏi, hung hăng dọa người.

– Tôi không thể bảo đảm. Lâm Dật Phi trầm giọng nói. Mọi người giật mình kinh hãi, cảm thấy Lâm Dật Phi trả lời có chút vấn đề. Hứa Nghiên lộ ra vẻ mặt khó tin. – Anh thân là người chấp hành, nếu như ngay cả điểm đó cũng không thể bảo đảm, vậy thì chúng tôi có nên nghĩ rằng anh không đủ tư cách ngồi trên chức vị này không?

Lâm Dật Phi nhìn Hứa Nghiên, chậm rãi nói: – Quyền lợi sẽ sinh ra mục nát. Câu hỏi này của cô giống như hỏi hôn quân hoa mắt ù tai Tống Cao Tông rằng liệu hắn có thể bảo đảm không giết nhầm người không. Nếu hắn có thể bảo đảm, vậy Nhạc Phi chết như thế nào?

– Vậy ý của anh là? Hứa Nghiên nghiêm túc hỏi.

– Ý của tôi là, nếu tôi nắm hết quyền hành, tôi cũng không thể bảo đảm những gì tôi làm đều là đúng. Bởi vì không ai là thánh nhân, cũng đều có thể phạm sai lầm. Cho nên tuy tôi có thể vận dụng khoản tiền này, nhưng trước mắt mỗi số tiền đều phải được một người quản lý xét duyệt. Lâm Dật Phi nhìn xung quanh, thành khẩn nói: Tôi để Đỗ tiên sinh, Bách Lý tiên sinh và Ngô lão tiên sinh phái một người ra giám sát khoản tiền này, bọn họ đều đồng ý. Bốn người chúng tôi ít nhất phải có ba người đồng ý mới có tể sử dụng số tiền này. Cùng với đó, tôi nhờ bạn là Thủy Trung Vũ hỗ trợ thành lập một trang web công chúng của quĩ từ thiện Bách Thảo. Công khai toàn bộ những người quyên góp, tài chính sử dụng thế nào, tình huống phát triển cũng sẽ ghi lại rõ ràng. Những bạn có hứng thú, ví dụ như phóng viên Hứa đây có thể xem xem. Đương nhiên có việc muốn xin giúp đỡ cũng có thể đưa ra đề nghị thông qua trang web. Chỉ cần thông qua phần đối chiếu sự thật là có thể chính thức nhận được viện trợ.

Mọi ngơ ngác nhìn nhau, đều thầm nghĩ, cậu này không phải là đang không yên lòng với mình chứ? Nếu như vậy, cậu còn có cái quái quyền lợi gì? Nếu vậy cậu ta chỉ là cái chức suông, ai thèm để ý đến cậu ta?

– Phương pháp tài chính này của Lâm tiên sinh quả thật không tệ. Hứa Nghiên cau mày. – Nhưng tôi còn vấn đề thứ hai muốn hỏi. Lâm tiên sinh chủ động từ bỏ quyền lợi thực hiện quyền hành này, có thể nói rất nhiều người đều không làm được. Nhưng không biết Lâm tiên sinh đã nghe qua luận điệu này chưa, chính là cái gọi là cao tân dưỡng liêm. Cao tân dưỡng liêm: là một chính sách của chính phủ, phát lương cao cho quan viên để tránh hiện tượng tham ô.

Lâm Dật Phi nhăn mặt nhíu mày. – Cũng biết sơ sơ.

– Đây cũng chính là nói Hứa Nghiên liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh. – Nếu một quan viên có rất nhiều tiền, cũng chính là tiền lương đã đủ, họ có thể thúc đẩy trong sạch hóa bộ máy chính trị, thúc đẩy phát triển. Theo tôi biết, Lâm tiên sinh trước mắt vẫn còn là một sinh viên năm ba đại học, chắc là không có nguồn thu nhập. Vậy xin hỏi Hứa Nghiên dừng lại một chút, nói từng chữ:

– Có phải Lâm tiên sinh đã nhận được tiền lương đủ nhiều, lúc này mới có thể thờ ơ đối với một số tiền lớn như vậy, không nảy sinh chút ý độc chiếm nào?

Tất cả mọi người đều thầm nghĩ, phóng viên nhà cô cũng thật can đảm. Cô có biết ở đây có bao nhiêu quan chức chính phủ không, cô nói như vậy là muốn lòe thiên hạ sao?

– Tôi nghĩ Lâm Dật Phi trầm tư một chút, rồi mới lên tiếng: – Biện pháp cô nói kia cũng không thể thực hiện. Cái này cũng giống như một tên cướp đến cướp bóc tài sản của cô, cô cho rằng phải cho hắn bao nhiêu hắn mới thấy đủ?

– Cho bao nhiêu cũng không đủ. Hứa Nghiên trực tiếp nói. Cô ta nhanh mồm nhanh miệng, cũng không chú ý đến mấy quan chức đã nhíu mày. Đương nhiên cô ta dù có chú ý cũng sẽ làm như không thấy.

– Đúng vậy. Lâm Dật Phi mỉm cười gật đầu. – Lòng tham của con người không đáy, nhiều hay ít cũng chỉ là khái niệm tương đối thôi. Nếu cho một người nghèo sắp chết đói, một cái bánh bao cũng đủ khiến họ thỏa mãn. Nhưng nếu cô cho họ đầy đủ thức ăn, họ tiếp theo sẽ cảm thấy cần có quần áo đẹp đẽ, có quần áo đẹp rồi đương nhiên sẽ muốn một ngôi nhà lớn. Cho nên, nếu cô cho một người tiền lương cao hơn nữa, cũng không thể khống chế lòng tham của một người.

Mọi người im lặng, ngại mấy quan chức ở đây, không dám nhiều lời. Nhan Phi Hoa ở xa, khóe miệng lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói: – Nói rất tốt, nhưng có ai đồng ý với anh đây?

– Vậy có thể hỏi hay không, Lâm tiên sinh. Hứa Nghiên ánh mắt sáng ngời.

– Tiền lương hiện tại của anh là bao nhiêu, có cao đến mức có thể ngăn chặn lòng tham của anh?

Cô ta không hổ là phóng viên, khẩu khí ép người quá đáng. Vòng vo một vòng, đề tài lại trở lại trên người Lâm Dật Phi.

– Không thể trả lời. Lâm Dật Phi nói một câu, nhíu lông mày lại.

– Vậy có phải chúng tôi có thể cho rằng, Lâm tiên sinh anh cảm thấy làm tất cả đều không xứng được với mức lương cao đó của anh? Hứa Nghiên rõ ràng muốn bới móc sâu hơn. Tất cả mọi người nhíu mày, cảm thấy cô ta nói quả thực hơi quá rồi. – Bằng không, nếu là mức lương bình thường, Lâm tiên sinh cũng không có lý gì lại không nói ra.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn cô ta một lúc lâu, trầm giọng nói: – Cô có thể cho là vậy, bởi vì đây là quyền lợi của cô.

– Vậy chúng ta Hứa Nghiên rõ ràng còn muốn hỏi tiếp, bên cạnh lại có một ông già ho khan một tiếng: – Cô phóng viên này, tôi biết cô ôm thái độ cầu thực. Loại thái độ này cũng là tốt, nhưng nếu cứ để cho cô nói tiếp, tôi có chút nghe không vào.

– Ông Ngô vì sao lại nói vậy? Hứa Nghiên có chút khó hiểu hỏi.

– Chúng tôi vốn chuẩn bị cho Dật Phi một chút tiền lương. Cậu ấy dù sao cũng là Giám đốc điều hành. Ngô Phu Tử nhìn thoáng qua bốn phía. – Chỉ là cậu ấy cố ý không lấy một đồng, không nói gì đến lương cao, cho dù lương thấp cũng không lấy. Quan hàm của cậy ấy ở quĩ Bách Thảo này tuy cao, nhưng lại là công nhân tình nguyện. Tôi không biết khái niệm công nhân tình nguyện, cô có biết không?

– Cái gì? Hứa Nghiên khó tin hỏi: – Điều này sao có thể?

Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng những lời này nếu nói từ trong miệng Ngô Phu Tử, thì nói rõ nó có độ tin cậy cực cao.

– Cô đương nhiên cảm thấy không thể. Ngô lão phu tử lạnh lùng hạ xuống một câu bình luận. – Cũng giống như chim yến không biết chí hướng của thiên nga vậy. Cô và cậu ấy, căn bản chính là hai loại người!

– Vậy tại sao anh ấy không nói ra? Hứa Nghiên dùng bút ghi chép. – Đây là chuyện tốt, không cần giấu mà.

– Những phóng viên bọn cô, đặc biệt là cô, rất thích nhìn vấn đề theo cách ngược lại. Ngô lão phu tử mỉm cười, chỉ có điều trong mắt có một ánh nhìn châm chọc, nhìn thấu thế tục. – Nếu cậu ấy nói cậu ấy không lấy một đồng, cô có thể cho rằng cậu ấy đang mua danh chuộc tiếng hay không?

Hứa Nghiên đỏ bừng mặt. Ngô lão phu tử nói không sai chút nào, kỳ thật không chỉ là cô, cho dù người bên ngoài nghe xong đều cảm thấy khó có thể lý giải. Tiểu tử này liều mạng gom góp tài chính, lại là vì làm váy cưới cho người khác. Đây không phải là bị bệnh thì là gì?

– Vậy tôi muốn hỏi Lâm tiên sinh. Giọng điệu của Hứa Nghiên rõ ràng đã hòa hoãn một chút. – Lý do khiến anh có quyết định này là gì? Chẳng lẽ anh cho rằng làm việc không cần lương sao? Nhìn từ góc độ của sinh viên hiện nay, đặc biệt nhìn từ góc độ muốn chứng minh giá trị bản thân, điều này dường như là một chuyện rất khó tưởng tượng.

– Tôi không cho rằng làm việc không cần tiền lương, bỏ ra sức lực đương nhiên phải được giá trị trao đổi tương đương. Lâm Dật Phi trầm tư một lát, nói: – Tôi chỉ cho rằng, giúp đỡ người khác thì không cần nghĩ đến hồi báo mà thôi. Ví dụ như, sau này phóng viên Hứa lại phỏng vấn tôi, tôi sẽ xem xét thu một cái phí thích hợp.

Mọi người mỉm cười, không khí lung túng vừa rồi đã giảm đi một chút. Hứa Nghiên cũng cười nói: – Nếu Lâm tiên sinh chính mình nói vậy, tôi cũng rất muốn phỏng vấn anh vài lần. Vấn đề cuối cùng là, trước mắt, quĩ từ thiện Bách Tảo đã có một khởi đầu hết sức tốt đẹp. Tôi muốn hỏi Lâm tiên sinh một chút, mục tiêu phát triển sau này của hội là gì?

– Về phần mục tiêu lâu dài. Lâm Dật Phi mỉm cười nói: – Tôi đã mời bác sĩ Tiền Thúc Hạ từng làm việc tại bệnh viện nổi tiếng An Bình. Hơn nữa ông ấy cũng luôn phấn đấu vì mục tiếu này, tôi nghĩ ông ấy nói một chút sẽ tốt hơn. Tiện đây tôi xin nói rõ một chút, bác sĩ Tiền là do tôi cố gắng mời đến, nhưng ông ấy không lấy tiền lương gì cả, hơn nữa còn quyên góp ba mươi ngàn. Ông ấy vốn không muốn cho tôi nói đâu, nhưng tôi lại sợ vị phóng viên Hứa này hung hăng quá, hoài nghi dụng tâm của bác sĩ Tiền. Cho nên dù ông áy có oán giận, tôi cũng muốn nhắc đến một chút.

– Tiền Thúc Hạ? Tiền Thúc Hạ là ai?

– Là một bác sĩ cũ của bệnh viện An Bình. Nghe nói y thuật của ông ấy rất thần đấy.

– Thần đến mức nào?

– Trước đây không lâu, nghe nói căn bênh ung thư của ông chủ Lý Tư Tề, chủ công ty dược phẩm Hằng Ôn là do ông ấy chữa khỏi đấy.

– Ông chủ công ty dược phẩm mà cũng tìm người chữa bệnh sao?

– Cái này thì anh không hiểu rồi, thuốc của ngành dược bọn họ chủ yếu đều là chữa bệnh phù chân. Người trả lời bày ra một vẻ mặt khinh thường.

– Thì ra là thế. Người hỏi kia thở dài nói: – Đáng tiếc trung y hiện nay xuống dốc rồi, phương thuốc tốt cũng là kê từ trăm năm trước. Vài năm trở lại đây có không? Chắc là không có đi, haiz.

Bác sĩ Tiền tiến vào hội trường trong tiếng nghị luận, vẻ mặt đều là nét hưng phấn. Câu nói đầu tiên chính là: – Tôi vô cảm tạ quĩ từ thiện Bách Thảo đã cho tôi cơ hội này. Đương nhiên, không phải cơ hội quyên tiền mà tiểu tử Lâm Dật Phi kia nói. Không biết vì sao cách xưng hô của ông có chút thay đổi.Nhưng trừ Lâm Dật Phi, không có người nào phát hiện ra.

Mọi người một trận cười to, cảm thấy ông già này cũng có chút thú vị.

– Ban đầu tiểu tử Dật Phi kia tìm tôi, nói về khởi động một quĩ từ thiện, hỏi tôi đặt tên là gì thì thích hợp. Ông Tiền hiển nhiên có vẻ kích động hơn Lâm Dật Phi một chút. – Lúc đó tôi đã hỏi, tôi có quyền phát ngôn và quyền quyết định không? Cậu ta nói có! Nếu không sao lại đến hỏi tôi!

Tất cả mọi người thầm nghĩ trong lòng, trách không được gọi là Bách Thảo, hóa ra là do ông bác sĩ trung y già này đặt.

– Lúc đó tôi còn không biết tại sao cậu ta muốn hỏi tôi, tôi bảo vậy gọi là quĩ từ thiện Bách Thảo, thế nào? Khuôn mặt bác sĩ Tiền đỏ bừng. – Năm đó Thần Nông thử trăm loại cỏ, tế thế cứu người, đó là phúc khí của muôn dân. Cho nên hi vọng quĩ từ thiện Bách Thảo này cũng giống như Thần Nông, lấy mình làm gương, tế thế cứu người. Đương nhiên, lúc đó tôi còn có một ý niệm, cũng đề cập với Dật Phi. Thật ra thời đại này, những người cần cứu giúp không chỉ có người đời, những khoa học môn trung y cũng cần cứu giúp.

Mọi người đều sửng sốt, nhưng vẫn lặng yên nghe ông nói tiếp.

– Trung y rất tốt. Bác sĩ Tiền xúc động nói: – Ai nói trung y không thể trị bệnh là nói dối. Dân tộc Trung Hoa mấy ngàn năm kế thừa, không có trung y, Trung Quốc làm sao còn nhiều người như vậy. Mọi người biết rằng, một trận bệnh Tử Thần Đen gần như giết chết gần một phần ba nhân khẩu của châu Âu, nhưng đến Trung Quốc, việc gì cũng không có. Mọi người nói xem đó là công lao của tây y, hay là ôn dịch đến Trung Quốc thì đại phát từ bi?

Mọi người lại cười một trận, có thêm lòng tin vào trung y.

– Đương nhiên, đây không phải nói tây y không thể chữa bệnh. Bác sĩ Tiền nhìn qua người bên cạnh. – Nếu tôi nói vậy, ông chủ Lý chắc chắn sẽ liều mạng với tôi.

Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người đàn ông, người nọ mày rậm mắt to, râu dưới hàm đen như mực đều dựng lên, nhìn qua lại giống như Trương Phi. – Bác sĩ Tiền nói gì vậy. Người đàn ông đó tiến lên trước một bước. – Trung y, tây y đều tốt. Nói về bệnh của tôi này. Ông ta đưa tay chỉ chỗ dạ dày của mình, mọi người đều biết ông ta đang chỉ là ung thư dạ dày của mình. Nhưng có rất nhiều người kiêng kị, không nói ra cũng là bình thường. – Tôi đã tìm một vài người bạn, đều là anh em tốt làm ngành này cả. Mọi người đều nói là phát hiện muộn quá, dù có trị liệu, tốt thì cũng không tái phát, cũng có thể sống thêm vài năm.

Mọi người đều yên lặng, nhìn thần thái sáng láng của ông ta. Thầm nghĩ, xem ra ông sống thêm vài cái thập niên nữa cũng không thành vấn đề.

– Khi đó tôi chính là nôn, ăn cái gì liền nôn cái đó. Lý Tư Kế nói lớn: – Cả người hơn bảy lăm cân, không ngờ gầy còn dưới năm mươi cân. Dạ dày đau đớn, đau đến nỗi hận không thể lấy dao mổ ra, xem bên trong rốt cuộc có cái gì. Tôi đều viết xong di chúc rồi, nhưng có một trưởng bối chỉ điểm cho tôi, chính là tìm đến bác sĩ Tiền.

Mọi người nhìn dáng của Lý Tư Tề, liền biết được câu sau đó. – Bác sĩ Tiền dụng tâm giúp tôi bắt mạch, đương nhiên nói một chút, nói âm dương, khí huyết gì đó. Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng ông ấy lấy mấy cái rễ và cỏ,T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n sắc cho tôi vài chén canh. Thật ra lúc đó tôi cũng không tin. Lý Tư Tề có chút hổ thẹn nói: – Bởi vì tôi cũng biết, những thứ này không đáng mấy tiền. Mọi người đều có cái tính này, cho rằng những thứ đắt tiền thì nhất định sẽ chữa được bệnh. Nhưng sau khi tôi uống được mấy lần, bệnh trạng liền giảm nhẹ rất nhiều, đến bây giờ, mọi người nhìn xem Ông giơ tay vỗ vỗ ngực. – Hiệu quả thế nào tôi nghĩ cũng không cần nhiều lời. Mọi người đừng nói tôi lừa mọi ngươi, ở đây còn có vài người bạn của tôi. Minh Đạt, cậu nói có đúng không?

Một người liên tục gật đầu. – Thần y, bác sĩ Tiền thật sự là thần y.

Lời này nói ra, mọi người thấy ánh mắt của bác sĩ tiền có chút bất đồng. Bác sĩ Tiền khoát tay. – Tôi không dám nhận là thần y. Tôi vẫn là câu nói kia, trung y cũng có thể chữa bệnh, hơn nữa có thể chữa vô cùng tốt. Hơn nữa vẫn còn một chỗ tốt nữa, đó là tiết kiệm tiền. Bác sĩ tiền đưa mắt nhìn mọi người xung quanh. – Tôi biết ở đây đều là các ông chủ, cũng là người giàu có, đương nhiên không để trong lòng chuyện tiền nong. Nhưng trên đời này có nhiều người không có tiền lắm.

Ông Tiền có chút kích động. – Khám bệnh là việc đại sự của dân chúng, nhưng hiện nay đang lưu hành một câu nói mà tất cả mọi người đều biết. Có gì thì đừng có bệnh, không có gì thì đừng không có tiền. Câu nói này có ý gì, nó nói rõ, rất nhiều người nghèo đến sợ rồi, xem bệnh xem đến sợ rồi. Giống như thành phố Giang Nguyên chúng ta, tuy rằng kinh tế không tệ, nhưng thu nhập mỗi năm hơn tiền vạn thì có mấy người? Hai người?

Mọi người đều lắc đầu, không muốn trả lời vấn đề đắc tội quan chức chính phủ này.

– Bệnh nhẹ như ho khan, cảm mạo đã cần mấy chục nhân dân tệ, bệnh nặng nếu ít đã là mấy trăm, nếu mà chặt chém, không có vài nghìn Ông Tiền cười có chút chua xót. – Thì không lên được bàn mổ đâu.

– Đây là trách nhiệm của bệnh viện, cũng là do giá thuốc đắt đỏ. Phần nhiều nữa là lương tâm của những nhân viên chăm sóc bệnh nhân. Hứa Nghiên không kìm nổi nói: – Nhưng ông không thể nói tây y có vấn đề.

– Nhưng đây cũng là nguyên nhân của sự thiếu cạnh tranh. Bách Lý Băng đã đi tới, nhìn Hứa Nghiên nói:

– Nếu trung y hoàn toàn biến mất, giống như vừa rồi Dật Phi nói quyền lợi sẽ sinh ra mục nát, ai dám đảm bảo trung y sẽ không biến vị? Nếu chỉ còn lại tây y có thể chữa bệnh? Nếu chẳng may có một ngày cô lên bàn phẫu thuật, họ có thể lấy của cô một triệu. Cô có thể không khám cũng được thôi, đi bênh viện khác khám, giá cả chỉ có đắt.

Hứa Nghiên ngẩn ra, vẫn còn muốn nói gì đó. Một người giật nhẹ cánh tay cô, Hứa Nghiên quay đầu lại nhìn, không ngờ cô cũng không nói thêm gì nữa.

– Không phải dân chúng không thích tây y, mà bởi vì không có tiền đi khám. Dân chúng cũng không phải không thích trung y, mà bởi vì bây giờ những người thật lòng nghiên cứu trung y thực sự quá ít, hiệu quả trị liệu của nó cũng quá nhỏ. Ông Tiền xúc động nói: – Nhưng tại sao ít người nghiên cứu như vậy, rất đơn giản, không có tiền, không có lợi ích. Nhưng tiền này, lợi ích này từ đâu mà tới? Còn không phải từ túi áo của dân chúng. Ông chủ Lý, không phải tôi nói ông. Cái thuốc trị phù chân gì gì đó của ông, nói cái gì mà chữa chân bì biểu bì, nhưng người bệnh dùng căn bản không thể ngăn chặn! Hàng năm lặp lại, hàng năm đều phải dùng thuốc của ông, ông đúng là kiếm được một khoản lớn đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.