Sáu người chia thành ba
đôi, ngồi cười cười nói nói, đều nói những chuyện thú vị hàng ngày, bóng đêm bất tri bất giác sâu thêm, ánh lửa có chút yếu đi, bốn phía an tĩnh rất nhiều, muốn nhiệt tình chạy nhảy cũng cảm thấy mệt mỏi. A Thủy và
Tô Yên Nhiên ngồi cùng nhau, cậu vẫn ngồi cách Tô Yên Nhiên rất xa, ít
nhất thì cũng không phải là khoảng cách của người yêu nhưng cuối cùng
Bách Lý Băng cũng dựa vào người Lâm Dật Phi, ngẩng đầu nhìn bầu trời,
đột nhiên quay đầu nói:
– Mọi người đều không có chuyện gì thì tôi có ý kiến này, không biết mọi người có đồng ý hay không?
– Đương nhiên là đồng ý rồi.
Tất cả mọi người đồng thanh nói.
– Chỉ cần không kể chuyện mơ mộng là được rồi.
Đại Ngưu lại bổ sung thêm một câu, thấy mọi người đều nhìn mình thì vội vàng nói:
– Tùy mọi người thôi nhưng tôi không còn giấc mơ nào để kể nữa đâu đấy.
– Mơ?
Bách Lý Băng nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn khẽ gật đầu thì có chút giật mình, nhìn ánh mắt Tô Yên Nhiên có chút kì lạ thì chậm rãi nói:
– Thực ra một người có thể mơ đến kí ức cũng không tệ, ít nhất thì cũng không cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt.
Lúc đó khi mọi người kể về giấc mơ của mình thì Bách Lý Băng không có
mặt tại đó nhưng sau đó Lâm Dật Phi lại để lộ cho cô biết một ít, cô chỉ biết là Tô Yên Nhiên có chút kí ức từ kiếp trước nhưng lại không thấy
lạ. Cô có thể tiếp nhận các khái niệm về đường hầm thời gian, cũng cảm
thấy có khả năng sóng điện não có thể cảm ứng lẫn nhau nhưng cô lại
không biết mối quan hệ giữa Uyển Nhi và Tiêu Biệt Ly.
– Đúng thế, mơ chỉ là mơ thôi.
Tô Yên Nhiên mỉm cười:
– Sau khi tôi kể giấc mơ của mình thì rất ít khi nằm mơ, hơn nữa dùng
cái sản phẩm làm trắng da kia của Lâm Dật Phi, ngày nào tinh thần cũng
sảng khoái, cũng khá hơn nhiều rồi. Băng Nhi, cậu có ý kiến gì vậy?
– Ý kiến của tớ cũng có liên quan đến mơ thôi, tức là tớ muốn tất cả mọi người nói ra lý tưởng hoặc ước mơ của mình.
Bách Lý Băng cười nói:
– Tuy hiện giờ chúng ta ở bên nhau, đều là bạn tốt của nhau nhưng sau
khi tốt nghiệp thì rất có thể là mỗi người một nơi, thiên hạ không có
buổi tiệc nào không tàn là chuyện thật, mọi người nói xem có đúng không
nào?
– Cho dù ai có chia ly thì cậu cũng không rời xa Dật Phi.
Tô Yên Nhiên nửa đùa nửa thật nói.
Bách Lý Băng đỏ bừng mặt nhưng lại lén nắm chặt lấy tay Lâm Dật Phi, trong lòng chỉ cảm thấy rất ấm áp.
– Tớ muốn mọi người nói ra một ước mơ của mình, chính là muốn sau khi
tốt nghiệp được mấy năm, mọi người gặp lại nhau để xem ước mơ của ai đã
được thực hiện, ai vẫn chưa thực hiện được. Nếu như chúng ta đã là bạn
bè thì đều hi vọng bạn mình có thể thực hiện được ước mơ trong lòng của
họ, nếu không thì cũng giống ước mơ khi còn nhỏ, lâu dần lại lần lượt
biến thành ảo tưởng.
Mấy lời này cô nói ra có mấy mục đích nhưng lại không có ai biết được.
– Tôi vẫn còn nhớ ước mơ lúc nhỏ của mình.
Không ngờ Đại Ngưu lại là người đầu tiên giơ tay:
– Khi tôi còn nhỏ thì khá là bướng bỉnh, nhà hàng xóm có một cây ăn
quả, có cành chìa sang sân nhà tôi, đến khi quả chín thì tôi nhắc một
cái ghế ra rồi ngày nào cũng hái.
Khóe miệng Đại Ngưu hơi chìa ra, chỉ còn kém chảy nước miếng ra:
– Kết quả là bị hàng xóm phát hiện ra rồi nói với bố tôi, bố tôi đánh
tôi một trận đau, nói cái gì mà “chí sĩ không uống nước Đạo Tuyền, người liêm khiết không ăn đồ ăn xin”, aizzz, những điều này từ trước đến giờ
tôi chưa từng làm theo nên cũng không để tâm, khát thì uống nước, đói
thì ăn cơm, làm sao để ý được nhiều trò như vậy chứ? Nhưng lúc đó trong
lòng tôi có một ước nguyện là sau khi trưởng thành sẽ trồng một cái cây
ăn quả, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nhưng hiện giờ xem ra thì đúng là xa
vời thật.
– Vậy mong muốn hiện giờ của anh là gì?
Bách Lý Băng cười khanh khách hỏi.
– Mong muốn hiện giờ của tôi là…
Đại Ngư do dự một chút, nhìn Thúy Hoa một cái:
– Hiện giờ lập nghiệp khó khăn như vậy, tôi chỉ mong muốn là tìm được công việc tốt, đãi ngộ tốt một chút, sớm mua được nhà.
Những điều này quả thực đã thay mặt cho ý nghĩ của đại đa số sinh viên,
áp lực tìm việc đã khiến cho nhiều người không còn ước ao gì nữa, chỉ
tranh đấu vật lộn hết sức trong thực tế khốc liệt.
Thúy Hoa thấy Bách Lý Băng nhìn sang thì cười nói:
– Hiện giờ tớ vẫn chưa có ước mơ gì cả, tớ chỉ hi vọng cuộc sống không kém phần lớn mọi người là được rồi.
Những lời này của cô quả thực là không thể đơn giản hơn được nữa nhưng
cũng là điều dễ hiểu. Con người ai cũng có tâm lý ganh đua nhau, nếu như tất cả mọi người đều trên cùng một mức, đều ăn màn thầu thì tự nhiên sẽ cảm thấy thỏa mãn. Điều này có thể giải thích tại sao mọi người những
năm 60 đều ăn màn thầu dưa muối nhưng lại có thể chung sống hòa thuận
với nhau, hiện giờ từ lúc cải cách mở cửa đến nay, tuy đời sống tốt hơn
nhiều rồi nhưng phàn nàn oán trách cũng nhiều hơn vì còn có người ăn bào ngư, tổ yến nữa.
– A Thủy, anh thì sao?
Thực ra Bách Lý Băng cảm thấy những điều Thúy Hoa và Đại Ngưu nói không còn là ước mơ gì nữa, ước mơ quá gần với thực tế thì còn có thể được
gọi là ước mơ sao?
– Ước mơ của tôi á?
A Thủy cảm thấy sửng sốt, nhìn Bách Lý Băng nháy nháy mắt mấy cái, ánh
mắt có chút thâm ý, đột nhiên hơi giật mình. Hóa ra cô hỏi ước mơ của
người khác là giả, mục đích thật là muốn mình nói ra tâm ý nhưng không
biết tại sao mà cậu không dám nhìn Tô Yên Nhiên lấy một cái, cuối cùng
lắc đầu nói:
– Tôi làm gì có ước mơ nào chứ? Tôi toàn mày mò thôi.
Bách Lý Băng có chút thất vọng, nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn chậm
rãi lắc đầu thì cũng cười khổ. Hóa ra cô cũng biết qua loa đại khái
chuyện của A Thủy, biết nguyên nhân gần đây cậu suy sụp nên mới nghĩ ra
cách này nhưng dùng với A Thủy lại hơi sai lầm. Cậu ta không khác Lâm
Dật Phi lắm, chỉ chôn tình cảm trong lòng, nếu như muốn cậu ta nói thích một người thì còn khó hơn là giết cậu ta.
– Bất kể thế nào thì mọi người cũng đều nói rồi, anh nhất định phải nói.
Bách Lý Băng cười nói.
A Thủy nhìn đống lửa trại trước mặt, nghe tiếng “lộp bộp”, có chút suy nghĩ.
– Ước mơ của tôi nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp,
ước mơ của tôi chính là mạng internet có thể được sử dụng một cách chính xác, tôi vẫn luôn hi vọng bản thân mình có thể làm được gì đó ở phương
diện này.
– Quả thực ước mơ này cũng hơi khó khăn.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– A Thủy, tôi hi vọng cậu có thể thực hiện được.
Tuy hắn không nói thêm gì nhưng A Thủy biết hắn đã hiểu rõ bản thân
mình, có chút cảm động, nhìn Lâm Dật Phi cười một cái tràn đầy sự chân
thành và thấu hiểu. Có lẽ đây mới chính là bạn bè thật sự, biết anh cần
gì, biết khuyến khích anh, biết tình bằng hữu thật sự nhạt như nước
nhưng sau này nghĩ lại thì lại có thể cảm nhận được trăm vị, vĩnh viễn
đọng lại.
Nhiều đốm lửa trại ở Cửu Trượng Nguyên đã tàn dần, tuy không có trăng
nhưng cũng không đến mức quá tối. A Thủy ngồi vừa hay nhìn ra phía thác
nước, nhìn thấy mấy đốm sáng di động về phía thác nước, dần dần thì biến mất trong thác nước. Nếu như không phải Đại Ngưu đã nói qua thì thoạt
nhìn rất quỷ dị nhưng A Thủy biết chắc đây là mấy sinh viên tự xưng là
nhiệt tình dũng cảm đang tiến hành cái gọi là thám hiểm.
Sinh viên là con cưng của trời, là một thế hệ nghịch ngợm, trẻ trung, có ảo tưởng, luôn thích làm những chuyện nổi bật để cho thấy bản thân mình không giống mọi người. Lấy rất nhiều ví dụ nửa đêm đến bể bơi nhà
trường bị chết đuối thì A Thủy rất muốn đi khuyên can bọn họ, ít nhất
thì cũng phải đợi đến lúc trời sáng hẵng nói nhưng thứ nhất, người đông
thì chắc là không có nguy hiểm gì, thứ hai, những người này thường thuộc tuổi Tuất, luôn thích đi cắn Lã Động Tân nên cậu cũng không cảm thấy lo lắng nữa.
– Yên Nhiên, còn cậu thì sao?
Bách Lý Băng lại hỏi tiếp từng người một.
– Tớ hả?
Tô Yên Nhiên cười một cái:
– Thực ra ước mơ khi còn rất nhỏ của tớ là được vào trong giấc mơ một lần.
Thấy mọi người chấn động thì Tô Yên Nhiên lắc đầu cười nói:
– Nhưng mấy ngày hôm nay nghĩ lại thì lại thấy điều đó thật hoang đường nên ý nghĩ đó cũng phai nhạt rồi.
Sắc mặt A Thủy có chút khác thường, Tô Yên Nhiên có ý gì vậy? Lẽ nào là
cô muốn ám chỉ gì đó? Nhưng nhớ dáng vẻ kích động ngày hôm đó của cô
cùng với giấc mơ mười mấy năm của cô, lẽ nào trong mấy ngày này cô lại
có thể thay đổi được? Nhưng nghĩ lại thì lẽ nào điều này cũng giống nhau với nhiều người tự sát, một lần tự sát không chết thì lại từ bỏ ý định
mà bắt đầu lại cuộc sống. Cậu nghĩ như vậy thì lại cảm thấy vui mừng.
– Được vậy thì đương nhiên là tốt rồi, có một số việc chúng ta phải nhớ
nhưng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta thì không được.
Khi Bách Lý Băng nói những lời này thì không nhìn Lâm Dật Phi nhưng lại nói ra tiếng lòng của mình, đường hầm thời gian chỉ là lý luận, nếu
không cô cũng lấy làm lo lắng.
– Vậy ước mơ hiện giờ của cậu là gì?
Tô Yên Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút:
– A Thủy nói rất đúng, anh ấy hi vọng làm một số chuyện thực tế nhưng
tớ lại có chút mờ mịt. Hiện giờ suy nghĩ của tớ có chút khác so với
trước kia, tớ hi vọng tiếng đàn của tớ có thể khiến cho nhiều người nghe thấy, có thể thấu hiểu cho nhiều người. Nếu như bọn họ có thể nghe được điều gì đó từ tiếng đàn của tớ thì đương nhiên là tốt rồi.
– Thực ra suy nghĩ hiện giờ của cô không khác gì so với trước kia cả.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Chỉ là tấm lòng bị động tiêu cực trước đây của cô đã biến thành sự
chủ động đi tìm tri kỷ thôi. Theo như cô nói thì đương nhiên cô vẫn
không chịu những tục lệ hủ lậu.
– Đương nhiên rồi.
Tô Yên Nhiên mân mê cái miệng nhỏ nhắn, sau khi thay đổi sự trầm tĩnh u buồn của quá khứ thì hiện giờ cô lại có chút đáng yêu.
– Tiếng đàn của tôi là để cho tôi nghe, anh tưởng là tôi giống anh,
tiền thì bỏ ra rồi nhưng vì lấy tiền mà thiếu mỗi nước chìa bát ăn xin
thôi.
Tất cả mọi người đều cười, A Thủy cười do vui vẻ:
– Yên Nhiên nói rất đúng, hiện giờ tôi nhìn thấy Tiểu Phi là cảm thấy
hai mắt cậu ấy lấp lóe toàn ánh vàng rực rỡ, buồn cười thật.
– Điều tôi nghĩ hiện giờ là khi nào thì dỡ linh kiện hai cái máy tính của cậu để đem đi bán nhưng lại không để cho cậu biết.
Lâm Dật Phi ôm chặt lấy mặt nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, dù thế nào đi chăng nữa thì bạn bè của hắn đều vui vẻ, đây chính điều khiến hắn
thấy vui vẻ.
– Tiểu Phi, ước mơ của cậu là gì?
A Thủy ngừng cười, nghiêm túc hỏi.
– Ước mơ của tôi hả?
Lâm Dật Phi trầm tư một chút rồi mỉm cười:
– Đương nhiên là nghĩ cách thu gom càng ngày càng nhiều tiền rồi, tôi thấy những thứ như tiền thì có càng nhiều càng tốt.
– Người còn hi vọng vào tiền đúng là chỉ có cậu thôi.
A Thủy nhìn đôi giày của hắn một cái:
– Vậy nhờ cậu trước tiên đi mua một đôi giày da tốt chút đã, hay cậu
lại giống như Yên Nhiên nói, chuẩn bị tạo hình này rồi đứng bên đường
chìa bát xin tiền hả?
Mọi người nhìn đôi giày da của Lâm Dật Phi, đúng là có chút bẩn, ai cũng hiểu ý của A Thủy, không nhịn được cười ha ha. Yên Nhiên lại hỏi:
– Băng Nhi, chỉ còn cậu là chưa nói đâu.
– Ước mơ của mọi người nếu không cao xa thì chắc chắc có thể thực hiện
được, tôi đều nhớ lại hết rồi, qua ba năm nữa thì tiến hành kiểm tra,
người nào chưa thực hiện được thì tôi sẽ nhắc nhở.
Bách Lý Băng duyên dáng cười nói:
– Thực ra ước mơ của tôi rất nhỏ bé nhưng cũng rất khó thực hiện.
– Ước mơ gì vậy?
Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Có Dật Phi ở đây thì hình như không có gì không thể thực hiện được thì phải.
– Ước mơ của tớ là một ngày nào đó, Dật Phi có thể cùng tớ ngồi ngắm mưa sao băng rồi tớ sẽ ước hàng trăm hàng ngàn điều ước.
Bách Lý Băng cười nói:
– Nhưng thứ nhất là chúng ta đều rất bận rộn, thứ hai, mưa sao băng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Ước mơ này cũng không dễ thực hiện đến
vậy, Dật Phi, anh nói xem có đúng không?
– Chỉ cần có mưa sao băng…
Nụ cười của Lâm Dật Phi được ánh lửa chiếu vào, nhìn rất sống động:
– Thì cho dù trên mặt đất có hàng trăm ngàn thì trước tiên anh cũng xem mưa sao băng với em rồi mới về nhặt.
Bách Lý Băng tự nhiên cười một cái, nhẹ nhàng dựa vào vai Lâm Dật Phi,
không nói gì nữa. Tuy bọn họ không biết ý nghĩa của ngày mùng tám tháng
chạp, Lâm Dật Phi cũng không rõ nhưng thế này có là gì, chỉ cần có vị
trí trong lòng người mình yêu thì cần gì phải cưỡng cầu hình thức?
– Thời tiết thay đổi rồi.
Đột nhiên Bách Lý Băng giơ tay ra chỉ:
– Hình như sắp mưa thật rồi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vừa nãy vẫn còn mấy ngôi sao
nhưng lúc này đã biến mất thì không khỏi nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Chúng ta chọn vị trí này là quá chuẩn rồi.
Đại Ngưu vỗ đùi, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình thì ra vẻ như ngày tận thế:
– Nhưng bọn họ thì làm thế nào bây giờ? Địa thế gần bên hồ, chỉ cần mưa một chút thì sẽ chảy về chỗ đó, aizzz, cái gì mà dự báo thời tiết chứ,
chẳng đúng gì cả, lúc tôi đi vẫn nghe thấy nói gì mà thời tiết nắng ráo
trong hai ngày này.
Chỉ nói mấy câu, đột nhiên một cơn gió mạnh nổi lên, mây đen dày đặc, là điềm báo về một trận mưa lớn. Gió thổi rất lớn, thổi bay một ít củi khô đang cháy, bay đến chỗ xa xa. Lâm Dật Phi thấy thế thì nhíu mày, may là đống lửa này cách lều trại xa xa một chút, nếu không thì cũng rắc rối.
– Gay rồi.
Đột nhiên A Thủy giơ tay ra chỉ rồi đứng bật dậy:
– Lửa cháy rồi.
Mọi người giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại, mấy cái lều trại đã tỏa ra khói lửa dày đặc, trong khoảng 15 phút thì tiếng kêu kinh hãi đã
vang lên.
– Đi cứu người.
Lâm Dật Phi quay đầu nhìn lại thì cũng thay đổi sắc mặt, đột nhiên xoay người, chỉ mấy bước đã chạy đến chỗ lều trại đang bốc cháy. Lúc này A
Thủy mới bước được hai bước.
Hóa ra khi Lâm Dật Phi chạy đến chỗ lều trại bị cháy đã sớm tính toán vị trí nhưng không có nhiều người nghĩ đến điều này. Có người để sưởi ấm
và xua muỗi nên khi lửa cháy chỉ cách lều trại có mấy bước, cơn gió vừa
thổi qua, cuốn theo mấy cành củi cháy rơi xuống lều, sao lại không bị
cháy được chứ?
Lâm Dật Phi đến cái lều bên cạnh, ánh lửa rừng rực, bên trong truyền ra
tiếng kêu sợ hãi của một nam một nữ. Trong lúc hoảng loạn, người bên
trong chỉ thấy được ánh lửa, không phân biệt được khóa kéo của lều ở
đâu, chỉ đâm loạn lên khắp nơi, kêu to cứu mạng. Lâm Dật Phi khoát tay
một cái, một luồng kình phong áp qua, ngọn lửa tắt ngay lập tức. Hắn
thấy thế thì cũng không chần chừ, lật bàn tay vỗ một cái, lại dập tắt
thêm một ngọn lửa trên lều.
Gió có thể làm lửa cháy to hơn nhưng cũng có thể dập tắt lửa, đây là lý
do nhiều lúc thổi nến chỉ cần một hơi là tắt. Đám cháy càng lúc càng
lớn, lúc này công lực của Lâm Dật Phi đã rất thâm hậu, chưởng phong
ngưng tụ, chỉ tụ lại một chỗ đã có thể dập tắt hỏa thế một cách dễ dàng.
Đại Ngưu nhìn thấy từ xa, vốn định chạy đến nhưng lại dừng lại, thì thào:
– Cừ thật, tên tiểu tử này còn lợi hại hơn cả bình chữa cháy sao?
Chỉ có điều đánh chết cậu ta cũng không hiểu tại sao Lâm Dật Phi chỉ
vung tay lên mà ngọn lửa giống như là có ảo thuật, muốn lớn liền lớn,
muốn nhỏ liền nhỏ.
Tuy lửa sau mấy cái lều đã tắt nhưng người bên trong vẫn kêu gào ầm ĩ, ho khan không ngừng:
– Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Lâm Dật Phi nhíu mày, năng lực tự cứu của những người này kém thật,
không biết đường xông ra mà cứ như mấy con ruồi không đầu, cứ như vậy
thì cho dù không bị chết cháy thì cũng bị sặc khói chết. Hắn giơ tay ra
khoát một cái, một cành củi khô bị hắn túm được, chỉ khua mấy cái, thanh củi khô trên tay hắn như một lưỡi kiếm sắc bén quét qua cái lều. Cái
lều kia bị rách ra, lúc này một nam một nữ mới quần áo xộc xệch lăn ra
ngoài, một tiếng “bùng” vang lên, trong tiếng nước chảy là tiếng la hét
cứu mạng.
– Dật Phi, cẩn thận.
Bách Lý Băng nhanh hơn so với A Thủy, mắt thấy một luồng gió mạnh cuốn
lấy đống than củi, lao đến lưng của Lâm Dật Phi thì không biết lấy sức
lực ở đâu ra, xông về đằng sau hắn, muốn đỡ thay hắn phát này.
Lâm Dật Phi chỉ xoay người lại đã kéo được cánh tay của cô, kéo cô ra
sau lưng mình rồi khẽ quát một tiếng, bổ một chưởng ra, đột nhiên đám
lửa bị chém thành hai nửa, bay ra bốn phía.
– Em đến đây làm gì?
Lâm Dật Phi nhíu mày, gió mạnh thổi đến từng cơn, đến cả đống củi lửa ở bên vách đá kia cũng bị gió cuốn lên, rơi xuống những nơi xa xa chứ
đừng nói ở đây. Lúc này chỉ thấy khói lửa nghi ngút, khói từng luồng dày đặc. Ở đâu cũng thấy sinh viên đang hoảng sợ, chạy tán loạn lên, có vài cái lều còn động đậy, hiển nhiên là người ở bên trong bị kinh sợ mà
tỉnh dậy, không biết nên làm gì.
– Em đến giúp anh cứu người.
Bách Lý Băng lớn tiếng nói.
Lâm Dật Phi ngẩn ra, nhìn cô một cái:
– Được, em tập hợp mọi người đến nơi an toàn đi, anh đến cứu những chỗ nghiêm trọng, em phải cẩn thận đấy.
Không chờ Bách Lý Băng nói thêm gì thì Lâm Dật Phi đã lao đến trước một
cái lều đang cháy rừng rực, chỉ dùng cành cây khô khua hai cái, giơ tay
ra tìm rồi kéo ra một cô gái, sau đó đá một phát, cái lều kia lăn xuống
hồ.
Một tiếng “tùm” vang lên, mặt hồ tỏa ra từng đợt sóng nhẹ, cô gái kia
mặc không nhiều lắm, bị kinh sợ vẫn chưa hoàn hồn, một phát đã túm được
Lâm Dật Phi, sống chết cũng không buông. Lâm Dật Phi nào có để ý nhiều
đến vậy, hắn khoát tay một cái, đặt cô gái xuống một bên, người kia ngã
xuống đất “phịch” một cái, giây lát khóc ầm lên.
Dương Tu Vũ cũng đã lao đến:
– Dật Phi, làm sao bây giờ?
Chủ tịch Phó ở xa xa cũng chỉ mặc cái quần đùi. Lửa đang lan đến chỗ
này, hiển nhiên ở đây thì Lâm Dật Phi chính là người mà bọn họ có thể
tin cậy.
Lâm Dật Phi nhìn lướt một cái thấy Dương Tu Vũ, Giang minh chủ, còn có
mấy người của Đại hội võ lâm cũng đã tề tựu đông đủ, xem ra người luyện
võ thì vẫn có bản lĩnh ứng biến thoát mạng hơn. Nhưng hắn không nhìn
thấy người của Ảnh Phong Hội Quán, lẽ nào bọn họ đã quên mất cái tinh
thần thể dục gì đó mà chỉ lo chạy trối chết thôi? Lâm Dật Phi không kịp
nghĩ nhiều, chỉ nói:
– Anh với A Thủy vào trong hồ nước cứu người đi, lửa to quá, không dập tắt được. Giang minh chủ, chúng ta cũng đi.
Dương Tu Vũ và Giang minh chủ cùng gật đầu, Dương Tu Vũ hô to một tiếng
đã có mấy người chạy đến bên hồ, vẫn chưa xuống nước thì đã nhìn thấy ba cái lều đang cháy bay đến nhưng cũng bay khá xa nên cũng không ảnh
hưởng đến việc cứu người của bọn họ.
Dương Tu Vũ thầm khâm phục, nhảy xuống nước rồi cứu đôi nam nữ kia lên,
may là nước ven hồ không sâu lắm, so với nước trong Tây Hồ thì dễ hơn
nhiều.
Giang minh chủ đi sau Lâm Dật Phi, không nhúng tay chút nào, cảm thấy
cách làm của Lâm Dật Phi không tệ. Hắn chỉ chọn xuống tay với những
chiếc lều bị bắt lửa rồi dập tắt luôn, phòng ngừa lửa lan ra một cách
hữu hiệu nhưng trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khâm phục. Tên tiểu tử này sao lại mạnh như vậy, cành cây trong tay mới khua mấy cái mà cái
lều trại đã bị toác ra. Tay hắn đưa qua ngọn lửa cháy rừng rực mà lông
tóc không bị tổn thương chút nào mà còn có thể kéo được người ra, tùy ý
đạp một phát, cái lều dù có chắc đến đâu cũng bị đá bay lên, bay xuống
hồ nước.
Nhưng cũng có người bị bén lửa, Lâm Dật Phi kéo người ra nhưng biết rằng không thế xử lý giống mấy cái lều, chỉ vung tay một cái, ném người đó
vào trong hồ, quát to một tiếng:
– Tu Vũ, đỡ này.
Dương Tu Vũ sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa A Thủy, Vương Tường và
Trương Dương cũng đã lần lượt vào nước. Lâm Dật Phi thấy thế thì cũng
không lo không cứu được người bị ném vào nước ra. Cứ như vậy, đến khi
Lâm Dật Phi đã đá bay bảy tám cái lều bị cháy thì Giang mnh chủ nói:
– Tôi đến bên hồ nước cứu người đây, ở đây tôi cũng không giúp gì được.
Phần lớn là lều trại bị rơi xuống nước nhưng người bị rơi xuống nước lại càng ngày càng ít, mấy người Dương Tu Vũ, A Thủy ngâm trong nước, tuy
khá lạnh nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Đến khi thấy Lâm Dật Phi dập tắt
ngọn lửa của cái lều cuối cùng thì họ mới lần lượt trèo lên bờ. Cái tên A Thủy cũng không phải là gọi vớ vẩn, sau khi lên bờ được Dương Tu Vũ
khen luôn miệng là tinh thông kĩ thuật bơi.
Mấy người tập hợp lại, mấy người rơi xuống nước cũng như mấy người bị
Lâm Dật Phi ném xuống nước đều tạm yên lòng. Lúc này ở bên cạnh đã có
mấy trăm sinh viên tụ tập lại, thấy thế thì lần lượt đưa cho họ khăn mặt sạch, Dương Tu Vũ và A Thủy đang định lau thì đã có mấy hạt mưa rơi
xuống.
– Trời mưa rồi.
Mấy đôi nam nữ có chút tình cảm lãng mạn, tuy vừa trải qua một trận sợ
hãi nhưng tâm tình vẫn không bị giảm, giơ bàn tay ra, ra vẻ như một cây
rau giá:
– Mưa đi, mưa đi, tôi muốn nở hoa!
Mọi người còn chưa kịp phê phán gì những hành động này thì một chuỗi
tiếng sấm đã truyền đến, trong giây lát mưa to như trút, đổ ập xuống đầu xuống mặt mọi người.
– Mồm thối!
Tất cả mọi người đồng thanh mắng một câu, nhìn xung quanh một cái, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ của Lâm Dật Phi là một chỗ tốt, lần lượt
nhấc chân chạy về bên đó, sợ đến muộn thì không còn chỗ nhưng chỗ đó
cũng không rộng lắm, trăm mười mấy người đứng đó đã đến cực hạn. Mưa to
vẫn rơi xuống không tha, không giống muốn anh nở hoa mà giống như là
muốn vùi hoa dập liễu.
– Sau thác nước có một cái sơn động.
Không biết ai hô to một tiếng:
– Có thể trú mưa được.
Mọi người vừa nghe, thấy có lý thì lại bắt đầu chạy về phía thác nước
như một bầy ong vỡ tổ. Lâm Dật Phi thầm nghĩ, các người lại đi tìm chết
à? Nếu chẳng may bất ngờ có lũ ập đến thì mấy người có tám cái mạng cũng không đủ.
– Khoan đã, bên đó nguy hiểm lắm.
Hắn kêu lên một tiếng thì ngừng lại vì hắn phát hiện mình đã làm thừa,
vì mọi người mới chạy được vài bước thì không tiến về phía trước nữa,
thác nước hiện giờ không giống ngọc long nữa mà giống một con rồng đang
nổi giận hơn.
Trong dòng nước chảy xiết mang theo một lớp bùn đá lớn, điên cuồng gào
thét trút xuống phía dưới, thanh thế khiến cho người ta phải kinh hãi.
Đừng nói là đi xuyên qua nó, chỉ đứng bên cạnh thôi cũng thấy đầu váng
mắt hoa, làm sao mà vào sơn động phía sau được?
Đàn ong vỡ tổ ngẩn ra nửa ngày, không để ý rằng mưa đã dập tắt lửa. Có
mấy cái đầu thông minh lại nghĩ ra một chủ kiến, đội mưa xông đến chỗ
vừa ngủ khi nãy, đem lều đến chỗ cao. Nước đọng dưới chỗ đất trũng chảy
rất chậm, đã ngập quá mu bàn chân, mấy người này đem đến mấy cái lều,
miễn cưỡng dựng lên trong cơn mưa xối xả rồi núp ở phía dưới, run rẩy
như gà mái đẻ trứng.
Ý kiến này cũng không tệ, một người làm thì những người khác cũng làm
theo, người qua người lại náo nhiệt hẳn lên giống chống lũ năm 98 nhưng
lúc đó là bộ đội cứu người, còn hiện tại thì bọn họ tự cứu mình.
Lâm Dật Phi tìm được Bách Lý Băng và A Thủy, lùi lại chỗ nghỉ ngơi. Tất
cả mọi người đều cười khổ, co lại một góc, chỉ biết ngồi đợi mưa tạnh.
Hiện giờ mưa to xối xả, chỉ còn chỗ bọn họ là còn khô ráo, cho dù muốn
ngủ cũng không thành vấn đề nhưng tất cả mọi người đều vây quanh chỗ
này, phát huy tinh thần chia ngọt sẻ bùi.
– Yên Nhiên đâu rồi?
Đột nhiên A Thủy thất thanh kêu lên.
Lâm Dật Phi rùng mình trong lòng một cái, quay đầu nhìn bốn phía nhưng
đúng là không thấy bóng dáng của Tô Yên Nhiên đâu. Thúy Hoa ngồi trong
góc, đang lau mồ hôi cho Đại Ngưu, thấp giọng nói gì đó thì A Thủy bước
nhanh đến:
– Thúy Hoa, có nhìn thấy Yên Nhiên không vậy?
– Yên Nhiên? Vừa nãy cậu ấy thấy mọi người chạy ra ngoài thì cũng nói là đi giúp mà.
Thúy Hoa nhìn một cái, không nhịn được biến sắc:
– Lẽ nào cậu ấy vẫn chưa quay lại?
A Thủy cả kinh trong lòng, nhìn về phía bên hồ, mặc dù mưa lất phất
nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào. Tất cả mọi người đều ồn ào
vây lại gần, Lâm Dật Phi liếc qua một cái đã thấy ở đây chắc chắn không
có Tô Yên Nhiên.
– Tô Yên Nhiên!
A Thủy không nhịn được kêu lên điên cuồng, mọi người hoảng sợ, yên tĩnh một chút nhưng trong giây lát lại ồn ào như thường. Ai cũng nghĩ là cậu ta tìm bạn gái gì đó, cũng không để ý nhiều, cho dù được cậu ta cứu
nhưng cũng không thấy bóng dáng, chỉ thấy may mắn là mình thoát được một mạng, mưa lại to như vậy, biết ai mà nhận đây?
– Mọi người yên lặng một chút nào.
Lâm Dật Phi trầm giọng quát, tâm trạng rối bời, vừa nãy hắn chỉ lo cứu
người, làm sao nghĩ đến nguy hiểm tràn đến. Ở đây tuy hỗn loạn nhưng Tô
Yên Nhiên mất tích cũng là chuyện kì lạ. Giọng nói của hắn tuy không
phải là tiếng kêu điên cuồng, mưa cũng đang xối xả, tiếng người cũng ồn
ào nhưng ai cũng nghe được rõ ràng.
– Cậu bảo tôi im là tôi im, vậy thì tôi còn gì là thể diện nữa?
Một người tự cho là hài hước đáp lại một câu.
Ánh mắt Lâm Dật Phi lạnh lẽo, vung ra một bạt tai, lại thấy chưa đủ nên
bồi thêm một cước nữa. Người kia bay lên như một cái lều, rơi xuống nước bùn một tiếng “tùm”, một lúc lâu sau cũng không bò dậy nổi, thế này thì càng không còn thể diện nữa.
Đám người vốn đang ồn ào đột nhiên im bặt không tiếng động, tất cả trợn
mắt há hốc mồm nhìn hắn, chỉ thấy nước mưa chảy trên khuôn mặt hắn, ánh
mắt lạnh lẽo như điện. Hắn nhìn mọi người nói từng chữ một:
– Xin hỏi vừa nãy có ai nhìn thấy Tô Yên Nhiên khoa âm nhạc không vậy?