– Ra vẻ, anh tưởng là ai gặp anh cũng thích anh thật à?
Bách Lý Băng “phụt” cười một tiếng, tuy Lâm Dật Phi đoán không đúng nhưng cũng không khác lắm những gì cô nghĩ.
Một người con gái mà lại chủ động nói chuyện với anh, lúc ngồi không lại luôn nhìn anh, điều này không thể trách anh quá đa tình, chỉ có thể
trách cô ấy thể hiện khiến người khác quá dễ hiểu lầm.
Lâm Dật Phi nhíu mày nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ giữa Nhan Phi Hoa và Y Hạ Lưu, quả thực hắn cũng biết không ít, thậm chí còn biết mục đích
Phục Bộ Ngọc Tử đến Trung Quốc lần này nhưng hắn vẫn không nói ra. Hắn
biết dựa vào thực lực hiện nay của mình mà muốn đấu lại Nhan Phi Hoa thì đúng là ngu ngốc, chắc chắn hắn sẽ không ra tay với Nhan Phi Hoa vì Y
Hạ Lưu.
Hiển nhiên Phục Bộ Ngọc Tử cũng biết võ công của mình tuy giỏi nhưng so
với Nhan Phi Hoa thì vẫn còn kém xa, lúc này mới hỏi lại sư phụ của hắn ở đâu, rốt cuộc là ai một lần nữa. Lâm Dật Phi nghĩ đến đây, trong lòng
vừa động, người đời có câu cửa miệng thật hay “trăm nghe không bằng một
thấy”, mặc dù thông tin mình biết được tự mình cho là giả nhưng chưa
chắc nội dung nghe ngóng được đã là thật, cũng có thể là người ta tung
hỏa mù. Mặc dù Phục Bộ Ngọc Tử và Nhan Phi Hoa có dây dưa nhưng có thể
đây cũng là một biểu hiện giả dối, nếu như vậy thật thì động cơ của Phục Bộ Ngọc Tử cũng rất đáng nghi.
– Dật Phi, anh sao vậy?
Bách Lý Băng thấy hắn nhìn về phía trước đến xuất thần, tưởng mình nói
nặng một chút, nghĩ lại thì lại thấy mình đa tình, sao Lâm Dật Phi có
thể quan tâm đến kiểu nói đùa này chứ?
– Không có gì.
Lâm Dật Phi đứng lên nói:
– Nghỉ ngơi đủ chưa vậy? Nghỉ ngơi xong rồi thì chúng ta xuất phát nào.
Bất kể cô ấy có động cơ gì cũng được, Lâm Dật Phi thầm nhủ trong lòng,
binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lo lắng thì có ích gì chứ? Đoạn
lộ trình này quá bình lặng, quả thực cũng hơi nhàm chán, Lâm Dật Phi
cười khổ, nếu như đây cũng được coi là rèn luyện thì thể chất của người
hiện đại đúng là quá yết ớt, nhưng nhìn Tô Yên Nhiên một cái thì thấy
đây chính là sự thật. Vượt qua mấy đỉnh núi, hành trình đã qua được ¼
nhưng hiển nhiên là Tô Yên Nhiên có chút mệt mỏi. Cô nhìn A Thủy một
cái, thấy cô mệt mỏi đành phải nói:
– Đương nhiên chúng ta có thể nghỉ một chút.
– Không cần đâu.
Tô Yên Nhiên thấy được tâm tư cậu ta:
– Không thể để một mình tôi kéo chân mọi người lại được, nói thế nào
thì chúng ta cũng phải đến được Cửu Trượng Nguyên trước khi mặt trời
lặn.
A Thủy vốn muốn khuyên cô, cảm thấy hơi hối hận vì chuyến đi này nhưng
thấy Tô Yên Nhiên đã đứng dậy, bước về phía trước thì cậu cũng đành đi
theo phía sau. Cả đường vượt mọi khó khăn, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị lá cây cào xước.
Lúc Bách Lý Băng đứng dậy, cố ý nhìn đám người Ảnh Phong Hội Quán kia
một cái nhưng không thấy bọn họ có động tĩnh gì, bước thêm được hơn mười bước, cô không nhịn được lại quay lại nhìn cái nữa, mơ hồ thấy hình như bọn họ đi theo thì lại càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Chỉ có
điều bọn họ theo Lâm Dật Phi một bước không rời, rốt cuộc là họ có kế
hoạch gì?
“Dục tốc bất đạt” là sự thật, mặc dù Tô Yên Nhiên rất có tấm lòng nhưng
chưa đi được một nửa hành trình thì đã vô ý dẫm phải một cái hố nhỏ, bị
trật mắt cá chân. Điều này khiến cho cuộc hành trình càng thêm chậm,
Thúy Hoa và Bách Lý Băng đành phải một trái một phải đỡ cô đi về phía
trước. Mặc dù Tô Yên Nhiên tự nhận mình rất kiên cường nhưng lúc này
cũng có chút áy náy, nước mắt đong đầy hốc mắt, A Thủy nhìn thấy nhưng
lại trừng mắt nhìn Đại Ngưu một cái, thầm nghĩ nếu như cậu không đưa ra
cái chủ ý này thì ai sẽ chạy đến đây bị tội chứ?
Nhưng may là đột nhiên Lâm Dật Phi nhớ ra hắn còn mang theo một lọ rượu
tráng cốt làm từ thảo dược, lúc này lại phát huy được công dụng nhưng
vẫn chưa có ai thấy được hiệu quả của nó nên cũng khó tránh khỏi không
đẹp.
Rượu thuốc bác sỹ Tiền nghiên cứu chế tạo ra không phải để trưng bày cho đẹp. Thúy Hoa xoa xoa cho Tô Yên Nhiên, xoa nhẹ một lúc, Tô Yên Nhiên
cảm thấy lành lạnh, không thấy đau nữa, không khỏi nói đùa từ trước đến
nay chưa từng tin vào lang băm nhưng xem ra là sai rồi, cô chỉ hi vọng
sau này Lâm Dật Phi có thể tặng cho mình mấy lọ, giữ lại sau này dùng.
Mọi người cười ầm lên, không khí thoải mái hơn nhiều, Đại Ngưu sợ A Thủy trách cứ nên ngoại trừ đồ Lâm Dật Phi vác, gần như cậu ta vác tất cả.
Bách Lý Băng thấy hơi ngại, mình chỉ để ý ở bên Lâm Dật Phi, nói chuyện
với hắn mà quên mất phải chăm sóc Tô Yên Nhiên nên hai người cô và Thúy
Hoa một trái một phải hộ tống Tô Yên Nhiên. Từ đó thì tốc độ nhanh hơn
nhiều, bỏ rơi lại không ít sinh viên, nhưng thấy mọi người nghiêng ngả
dựa vào nhau thì hiển nhiên là không chống được nữa. Người thương gân
động cốt cũng giống như Tô Yên Nhiên, Lâm Dật Phi cảm thấy vô cùng hối
hận, mình vạn lo ngàn tính, tất có sơ sót, sao lại không nghĩ đến việc
mang theo mấy hòm rượu thuốc đến đây tuyên truyền chứ? Như vậy thì chẳng phải là hiệu quả rất lớn sao? A Thủy cũng cười nhưng cười hắn hiện giờ
chỉ có tiền thôi, một lòng một dạ vì công ty.
– Mau nhìn kìa, thác nước Ngọc Long.
Đại Ngưu kêu lên một tiếng, giơ tay ra chỉ, mọi người ngẩng đầu nhìn,
không khỏi cảm thấy choáng ngợp. Chỉ thấy trên vách núi xa xa, một dòng
thác nước trút xuống giống như bạch long bay lên, chảy cuồn cuộn xuống,
mặc dù cách xa nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng ầm ầm. Ánh mặt trời xa
xa như máu, dần dần lặn xuống dãy núi phía Tây, chỉ còn chút ánh sáng
tàn chiếu xuống thác nước, bọt nước bắn lên văng khắp nơi, hiện ra bảy
màu sắc rực rỡ.
Khi mọi người đến gần thác Bạch Long thì nhìn thấy một cái hồ lớn vô
cùng trong, thác nước trút từ trên cao xuống, đổ xuống mặt hồ, nước hồ
bắn lên tung tóe nhưng xa hơn chút nữa thì mặt hồ lại phẳng lặng như một cái gương. Phía trên không ngừng có nước trút vào nhưng nước trong hồ
lại không tràn đầy, chắc là có chỗ để nước thông ra.
Gần hồ nước lại là một vùng trống trải, có thể chứa được thiên binh vạn
mã, gọi là Cửu Trượng Nguyên, các sinh viên đã chọn chỗ này là nơi hạ
trại ăn ngủ, nhưng hơn ngàn sinh viên thì đã có một nửa quay về trường.
Những người có ý muốn gần gũi với thiên nhiên hơn thì đều mang theo lều
trại, đồ ăn. Lúc này thì họ đã phân nhau ra dựng lều, một nơi vốn yên
tĩnh nay lại trở nên ồn ào tiếng người, có mấy người được việc còn tìm
được không ít cành khô lá rụng, chuẩn bị đốt mấy ngọn lửa trại, còn có
người đề nghị đi bắt thêm mấy con gà rừng về để hưởng thụ một chút mỹ vị của thiên nhiên, chỉ có điều thân thủ thì lại bất lực. Trong không khí
ồn ào náo động này, sợ là khủng long cũng bị dọa cho chạy mất chứ đừng
nói đến một số động vật hoang dã.
Khi đám người Lâm Dật Phi đến bên hồ thì đã nhìn thấy khoảng một trăm
cái lều trại trở xuống, phần lớn đều dựng bên cạnh hồ nước. Tô Yên Nhiên thấy thế thì có chút áy náy:
– Đều tại tôi không tốt, làm phiền mọi người đến một chỗ yên tĩnh cũng không tìm được.
Đại Ngưu vốn cũng có ý này nhưng vừa nghe cô nói vậy thì lại an ủi:
– Chỗ này rộng như vậy, tôi không tin không tìm được một chỗ tốt.
Lâm Dật Phi nhìn bốn phía một cái, chỉ ra một chỗ dựa vững chắc vào vách núi phía xa, ở đó địa thế nhô cao, một bên có vách đá che, hai bên hơi
có đường vòng, có cảm giác giống một cái hang động nhưng lại không có
cảnh vật gì.
– Chúng ta tới đó đi, cho dù trời có mưa thì cũng không chật vật như Vu Cấm.
Đại Ngưu biết Vu Cấm là ai, chính là vị tướng quân xui xẻo đã đánh một
trận với Quan Vũ thời Tam Quốc, lúc đầu không nghe lời Bàng Đức, cố chấp hạ trại ở chỗ có địa thế trũng, trong một đêm mưa to đã bị Quan Vũ đào
đê, làm ngập rối tinh rối mù, trong “Tam quốc diễn nghĩa” còn có một
chương mục là “Bàng Lệnh Minh nâng sấn quyết tử – Quan Vân Trường thả
nước ngập bảy quân”.
Năm đó Tiêu Biệt Ly điều binh khiển tướng, tinh thông việc xây dựng cơ
sở tạm thời, lúc này chỉ là do thói quen. Bách Lý Băng nhìn một cái
nhưng lại không hiểu ý của Lâm Dật Phi, muốn nói cảnh trí chỗ đó không
tốt nhưng lại không tìm được chỗ nào tốt hơn nữa nên chỉ có thể lắc đầu. Cô thấy những nơi tốt thì lều trại gần như xếp chồng lên nhau, có mấy
người đều cùng nhìn trúng một chỗ, không ai chịu nhường ai, cãi vã ầm ĩ, khiến cho nơi u tĩnh này càng thêm không hài hòa.
Đột nhiên thác nước bên kia truyền đến rất nhiều tiếng người kêu to
nhưng không phải kêu do sợ hãi mà là do hưng phấn. Hồ nước vẫn phẳng
lặng nhưng không ai biết nông sâu thế nào, hơn nữa thời tiết còn rất mát mẻ, không có ai có ý nghĩ nhảy xuống nước nhưng dạo một vòng quanh cái
hồ lớn thì có thể tiếp cận gần cái thác nước thật.
Những dòng nước lớn đổ trên thác xuống, mát lạnh nhưng lại không thể dập tắt được sự nhiệt tình của đám sinh viên. Rất nhiều sinh viên nam đến
trước để thể hiện sự dũng cảm và lãng mạn, ai cũng giẫm lên những tảng
đá lớn ở chỗ nông, từng bước tiếp cận đến gần thác nước, tuy bị nước bắn tung tóe, ướt sũng cả người nhưng vẫn thể hiện tư thế chiến thắng,
khiến cho một số nữ sinh hét lên chói tai.
Ai cũng có tâm lý muốn khoe khoang, đương nhiên sinh viên cũng không
ngoại lệ. Có người mở đầu, đương nhiên mọi người cũng không cam lòng lạc hậu, không mất nhiều sức, mọi người càng ngày càng tụ lại nhiều, tiếng
kêu to kia đúng là truyền ra từ đám người ấy
– Chuyện gì thế nhỉ?
Đại Ngưu nhìn phía trước, không nhịn được hâm mộ nói.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Đại Ngưu, hàm ý trong đó không nói ra cũng hiểu được.
– Tôi đi xem thử.
Quả nhiên Đại Ngưu chủ động xin đi giết giặc, chạy về phía bên kia. Tất cả mọi người đều mỉm cười.
– Tiểu Phi, đêm nay trời sẽ mưa à?
A Thủy ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, không kìm được hỏi. Từ lần
Lâm Dật Phi có phòng ngừa chu đáo ở Cửa Sổ Thế Giới lần trước, cậu cũng
hơi tin tưởng rằng Lâm Dật Phi có bản lĩnh ở phương diện này.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, lắc đầu:
– Không biết được, phải đợi một lúc nữa mới có thể nhìn ra được, nhưng
hiện giờ thì chắc là chưa, ít nhất thì vẫn còn rất yên tĩnh.
– Vậy thì có phải thông báo với bọn họ một chút không?
A Thủy coi như hảo tâm, nửa đêm đột nhiên mưa gió xuất hiện, cảm giác bị dằn vặt thật không dễ chịu chút nào.
– Bọn họ sẽ nghe cậu sao?
Lâm Dật Phi cười khổ nói, nhìn thoáng qua những sinh viên vẫn đang cãi nhau vì tranh đoạt chỗ tốt.
A Thủy cũng cười khổ:
– Chắc là sẽ không nghe đâu.
– Dù sao cũng không có gì nguy hiểm cả.
Lâm Dật Phi nhìn địa thế một chút, lắc đầu nói:
– Cho dù trời mưa thì cũng chỉ bị chật vật một chút thôi.
Tất cả mọi người đều gật đầu nhưng Đại Ngưu thì không, nếu không thì
phỏng chừng cậu ta cũng không đi nhắc nhở những sinh viên đó mà muốn xem truyện cười của những người đó, đương nhiên lúc bị mưa thì cũng bị phá
phong cảnh nhưng cậu ta muốn xuống thác nước xem náo nhiệt một chút mới
được. Đợi mấy người đến đây và cắm trại xong thì Đại Ngưu mới vội vàng
chạy đến:
– Mọi người nói chuyện gì vậy?
Hắn đứng hỏi nhưng ai cũng bận chuyện của mình, cho dù là Thúy Hoa cũng không ngẩng đầu. Đại Ngưu xấu hổ, sờ sờ cái lều trại:
– A Thủy và Tiểu Phi đúng là có tay nghề tốt.
Lúc này cậu ta nói đều là lời thật lòng, nếu như mình dựng trại thì
không chừng một cơn gió cũng có thể thổi đổ nhưng lều trại Lâm Dật Phi
dựng chỉ có thể dùng hai từ “chắc chắn” để hình dung.
Mấy người đều bực mình cậu ta chỉ lo đi xem náo nhiệt mà không giúp đỡ
làm gì, đến Thúy Hoa cũng nghĩ như vậy, Lâm Dật Phi thấy cậu ta xấu hổ
thì chủ động hỏi:
– Nghe ngóng được gì bên kia vậy?
– Hóa ra chỗ đó là động Thủy Liêm.
Đại Ngưu thần thần bí bí nói.
– Động Thủy Liêm?
Mặc dù mọi người cúi đầu nhưng vẫn có lòng hiếu kì, nghe thấy ba chữ kia thì không khỏi ngạc nhiên.
Bách Lý Băng là người tỉnh ngộ đầu tiên, vỗ tay cười nói:
– Anh nói là cái động đó giống như cái động của Tôn Hầu Tử sao?
Tất cả mọi người đều tỉnh ngộ, ai cũng biết động Thủy Liêm ở Hoa Quả
Sơn, nơi ở cũ của Tôn Hành Giả trong thần thoại chính là ở phía sau một
cái thác nước, Đại Ngưu nói vậy, lẽ nào đằng sau cái thác nước kia cũng
có một cái hang động?
– Không sai, không sai.
Đại Ngưu gật đầu liên tục:
– Chính là ý này, lúc đầu bọn họ còn vui đùa ầm ĩ, có người cá cược là đầu của mình có thể xuyên qua cái thác nước đó.
– Vậy không phải là bị dội cho choáng sao?
A Thủy liếc nhìn cái thác nước xa xa một cái, ở đây có thể nghe thấy
tiếng nước chảy ầm ầm, có thể thấy được thủy lực rất lớn, lực đánh cũng
không nhẹ, người bình thường làm sao mà chịu nổi?
– Không đâu.
Đại Ngưu giải thích:
– Tuy nhìn từ xa thì thanh thế kinh người nhưng cũng có mấy chỗ thủy
thế không mạnh, với lại bọn họ cũng không phải là người ngốc, đương
nhiên sẽ không thử ở chỗ nước chảy mạnh mà tìm một số chỗ yếu hơn. Có
hai người thi xem ai có thể ở trong thác nước lâu hơn, kết quả là lại
phát hiện đằng sau thác nước có một cái động tối om. Hiện giờ đã có rất
nhiều người biết, đang nghiên cứu thảo luận xem có nên vào trong thám
hiểm hay không.
Vẻ mặt Đại Ngưu hưng phấn, hiển nhiên là cũng muốn đi, A Thủy lại lắc đầu:
– Có gì hay mà thăm dò chứ? Chẳng lẽ trong đó có bảo bối?
– Anh muốn đi thì đi mình đi, đừng kéo bọn tôi đi cùng.
Thúy Hoa cũng trả lời một câu nhưng không phải không có hứng thú mà là do sợ.
Đại Ngưu nhìn Tô Yên Nhiên và Bách Lý Băng một cái, hai người đều lắc
đầu. Con gái tò mò thì tò mò nhưng chỉ có con trai mới thích thám hiểm,
thám hiểm và lãng mạn là hai khái niệm và kết quả hoàn toàn khác nhau.
Đại Ngưu thân cô thế cô, nhìn Lâm Dật Phi một cái, biết rằng thuyết phục hắn đi còn khó hơn cả thuyết phục gà trống không gáy vào buổi sáng, nói thật thì một mình cậu ta cũng không dám đi. Chớ nhìn cậu ta cao to
cường tráng nhưng cái đầu và lá gan cũng không có mối liên quan trực
tiếp nào, tuy vậy cậu ta cũng không có tính hăng hái quá đà, thấy mọi
người không nhiệt tình thì tâm tư thám hiểm cũng nhạt dần.
– Buổi tối có gì ngon ăn vậy?
Cậu ta chỉ nhìn lều trại rồi thầm cười trộm, ba cái lều trại, trước
đừng nói Bách Lý Băng thế nào, chẳng lẽ điều này có nghĩa là mình và bạn gái có thể ở cùng nhau?
Thúy Hoa nhìn ra suy nghĩ của cậu ta, lườm cho một cái:
– Đêm nay tôi ở cùng Yên Nhiên, Băng Nhi, cậu chen một chỗ với bọn tớ hay là còn có dự định gì nữa?
Bách Lý Băng đỏ bừng mặt, tuy lúc đầu nói là một chuyện nhưng vừa nghĩ
đến chuyện ở cùng Lâm Dật Phi một buổi tối thì tim không khỏi đập thình
thịch. Cô thấy tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm thì không khỏi
nhìn Lâm Dật Phi, mong hắn nói một câu nhưng Lâm Dật Phi chỉ cười nói:
– Ăn cơm đã nào, chắc mọi người đều đói rồi.
Ánh tà dương còn sót lại lúc này đã bị màn đêm bao phủ nhưng chân trời
vẫn còn một đường ánh sáng, nhuộm rặng mây gần đó thành màu trắng sáng,
nhìn rất đẹp, nhưng lúc này hầu hết mọi người chỉ nghĩ đến ăn cơm rồi
ngủ một giấc, những việc như thế nhất thời không ai rảnh để ý, không
khỏi bỏ lỡ cảnh đẹp của thiên nhiên.
Mấy người ngồi xuống mặt đất, tuy cảnh trí ở đây không bằng bên hồ nhưng lại rất khô ráo, hơn nữa thông gió cũng tốt, cũng được coi là một chỗ
tốt để nghỉ ngơi. Mọi người ngồi quây thành một vòng tròn, trải ra một
tấm vải rồi đặt đồ ăn lên, lại nhìn thấy ánh lửa lóe lên ở bên kia, hóa
ra màn đêm sắp buông xuống. Đám sinh viên không chờ được nữa, bắt đầu
nhóm những cành củi đã chuẩn bị, nhóm lên ngọn lửa trại mong đợi đã lâu, nhất thời ánh lửa rọi khắp sơn cốc, dường như Quan Vân Trường đã đổi từ dìm nước bảy quân thành hỏa thiêu bảy quân.
Ánh lửa bập bùng chiếu rọi từng khuôn mặt hưng phấn của các sinh viên,
còn có người vừa múa vừa hát, không có ai đem radio nhưng ai cũng bật
điện thoại di động với âm lượng lớn, nhất thời tiếng nhạc rất kì quái
vang lên, tiếng hoan hô không ngừng, tiếng cười vang lên từng trận.
– Chúng ta cũng đi đốt lửa được không?
Đại Ngưu lại đề nghị:
– Ít nhất thì cũng có thể đuổi muỗi.
Mọi người thấy ý kiến này cũng không tệ, lập tức lên đường theo bốn phía tìm chút cành khô về. Đương nhiên đây đều là những việc con trai làm,
mấy cô gái cười khanh khách nhìn bọn họ chạy đi, cũng cảm thấy rất thú
vị.
Lâm Dật Phi dựng lều trại rất tốt, bản lĩnh đánh lửa cũng không tệ,
không lâu sau ở bên này lửa đã ngút trời nhưng Lâm Dật Phi tính toán vị
trí cũng rất tốt, cũng nghĩ đến hướng gió nên cũng không có quá nhiều
khói. Mọi người vây quanh đống lửa, cười cười nói nói, ai cũng cảm thấy
những phiền não ngày thường đã bị ném ra sau đầu.
– Dật Phi, hình như thiếu gì đó thì phải.
Bách Lý Băng ngẩng đầu nhìn trời, có chút thất vọng nói.
– Hôm nay là ngày 30 âm lịch, đương nhiên là không có trăng rồi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Thực ra anh cũng thấy nếu như có mặt trăng mọc lên, sáng ngời, chiếu
rọi mặt hồ này thì cũng có thể coi là một cảnh tuyệt đẹp.
Tất cả mọi người gật đầu, cùng nhìn về phía mặt hồ, mặc dù không có ánh
trăng nhưng ánh lửa bốn phía cũng chiếu rọi mặt hồ lăn tăn, có vẻ rực rỡ không nói thành lời.
– Oh, hôm nay là 30, vậy thì sắp đến tháng Chạp rồi.
Bách Lý Băng thì thào tự nói nhưng lại nhìn trộm Lâm Dật Phi một cái:
– Đúng không, Dật Phi?
Lâm Dật Phi cười nói:
– Đương nhiên rồi, hết tháng Chạp thì cũng sắp đến năm mới rồi.
Tất cả mọi người cười rộ lên, không biết hai người bọn họ nói những gì,
có lẽ có lúc thì những đôi tình nhân hay nói những lời vô nghĩa.
– Thực ra chúng ta tham gia hoạt động lần này là theo trào lưu, ồn ồn ào ào cũng chẳng có hứng thú gì.
Đột nhiên Tô Yên Nhiên đề nghị:
– Nếu như sáu người chúng ta thích chỗ này thì có thể chọn lúc mà trăng vừa tròn vừa sáng để đến đây, nếu thế thì Băng Nhi sẽ không thấy tiếc
nuối nữa. Dật Phi, anh nói có đúng không?
Mọi người lần lượt nói được, dường như ánh mắt Bách Lý Băng có chút thất vọng, quay đầu nhìn hồ nước, không để ý Lâm Dật Phi nhìn mình với ánh
mắt dịu dàng. “Mùng tám tháng chạp, mùng tám tháng chạp, lạnh đông cứng
người”, aizzz, Bách Lý Băng thở dài trong lòng, chỉ nghĩ đến mùng tám
tháng chạp năm đó, mặc dù bản thân cô không biết nhưng không phải bố cô
nói là rất lạnh, trong nhà đến than cũng không có sao?