Lâm Dật Phi cũng không trách cứ mà chậm rãi nói:
– Biết bệnh nhưng cần phải biết nguyên do bệnh, cô luôn cảm thấy học
thuộc những điều đó là khó, rất khó đọc, nhưng lại không có tác dụng gì.
Tiếu Nguyệt Dung chậm rãi gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Nhưng nếu cô biết đạo lý tương sinh tương khắc trong ngũ hành, giải
thích cũng sẽ dễ nhớ hơn, quyết âm thiên là gió, đất là mộc, cố hợp sinh quyết âm phong mộc, khi cô nghiên cứu, không có gì bằng nghiên cứu quan hệ thổ mộc, trong giới tự nhiên thực vật có ở rất nhiều nơi, tính bảo
ôn tương đối tốt. Trong sa mạc, cấu tạo và tính chất của đất tương đối
khô ráo, hiện tượng tự nhiên tuy rằng đơn giản, nhưng cổ nhân đã đào sâu và vận dụng trong ngũ hành. Mặt trăng tuy khiến đất ẩm, nhưng nếu không có mộc đất ẩm này cũng không thể duy trì lâu được, cũng giống như không có cây cối đất sẽ bị sa mạc hóa ngày càng nghiêm trọng, nhân pháp thiên địa, con người cũng có đạo lý như vậy, quyết âm thuộc mộc, phát sinh
bệnh tật, tự nhiên không thể bảo vệ tim gan, nếu không có mộc để giữ ẩm, như vậy hiện tượng tiêu khát sẽ tự động phát sinh, cho nên bệnh của bà
ngoại là bệnh quyết âm, nên mới có biểu hiện khát nước, chán ăn.
Nếu dựa theo tiêu chuẩn bình thường để xét thì Lâm Dật Phi tuyệt đối không được coi là một học sinh tốt!
Bởi vì hơn nửa học kỳ của trường Chiết Thanh hắn chỉ đến lớp không quá
20 tiết, điểm này khiến rất nhiều người không hài lòng, cũng khiến cho
rất nhiều giáo sư và cán bộ lớp khó chịu.
Hiện giờ giáo sư, cứ mấy tháng đều phải viết một quyển sách có bài phát
biểu về kỹ thuật hàm lượng, vì cái gì, chẳng phải vì vẻ bề ngoài sao.
Cây không cần vỏ nhất định sẽ chết, người không biết xấu hổ, vô địch
thiên hạ, câu nói này quả thật không thích hợp với nhóm giáo sư giảng
dạy này. Bọn họ rất hy vọng tấm màn che kia có thể trang điểm cho sự
thanh cao của chính mình, cho nên trong mắt nhiều giáo sư, số lượng học
sinh đến nghe giảng chính là thể hiện năng lực của chính bản thân mình.
Chẳng qua có một số giáo sư nói còn có nội dung, cũng giống như đào mận
không nói, sẽ tự dạy như nhau, có một số nữ thương nhân như lão đại
nương trong tỳ bà hành, có một số nơi hiu quạnh ít xe ngựa cho nên chỉ
biêt dựa vào điểm danh để duy trì cục diện .
Có mấy giáo sư áp dụng phương pháp điểm danh mà học sinh ghét cay ghét
đắng, kết quả đồng loạt phát hiện Lâm Dật Phi không hề đến lớp, đương
nhiên không phải chỉ mỗi mình hắn không đến lớp, trốn học từ trước đến
giờ là sở trường và sở thích của học sinh, nhưng những lời lẽ uy hiếp
của giáo sư khiến học sinh trốn học giảm hẳn, tiết thứ hai không đến lớp chỉ có mỗi mình Lâm Dật Phi.
Không thể nghi ngờ điều này khiến các giáo sư vô cùng tức giận, tên tiểu tử này rõ ràng nuốn khiêu chiến với quyền uy của mình, tốt lắm, sẽ nhớ
cái tên này cuối năm ta sẽ tính sổ, bọn họ đều nhiệt huyết sôi trào chờ
đến cuối kỳ thi, tự mình chấm bài, cho rằng hắn có làm bài tốt đáng được tám mươi điểm sẽ sửa thành năm mươi chín điểm.
Nhưng khi gần đến lúc chấm bài thi, Cố Lương Hành hiệu trưởng trường
Chiết Thanh lại mở một cuộc họp kín, triệu tập các vị giảng sư này lại
để mở một cuộc tọa đàm. Những giảng sư già này ngày thường ngoài học
sinh ra, nghiên cứu học vấn đã lên mốc rồi, lần này lại được hiệu trưởng đích thân gọi tên, cảm thấy vô cùng hưng phấn như chắp thêm cánh vậy.
Trong cuộc họp, hiệu trưởng cố luôn vui vẻ hài hước, dẫn chứng phong
phú, đầu tiên ông ta thừa nhận thành tích của nhóm các vị giáo sư, ông
ta nói rằng không có các vị, sẽ không có Chiết Thanh như ngày hôm nay,
trường học hiện rất khơi sắc, cho nên nhà trường đã suy nghĩ đến việc sẽ đãi ngộ thích hợp cho các vị.
Các vị giáo sư này đều cảm thấy hiệu trưởng cố là một người đại nghĩa, thực là anh tài mầ trường Chiết Thanh trăm năm khó gặp.
Toàn bộ hội nghị và các nghành quan liêu khác của Trung Quốc đều giống
nhau, ngập tràn tường hòa long trọng, nhiệt liệt thân thiết, chẳng qua
sau hội nghị hiệu trưởng Cố lại đề cập đến vấn đề của Lâm Dật Phi.
Nói đến Lâm Dật Phi, các giáo sư có mặt tại cuộc họp mới phát hiện ra,
tuy có làm hạch vật lý. Có khi là muốn làm vi phân tích phân, còn nghiên cứu cái gọi là công trình sinh vật, nhưng bọn họ đều có một chủ đề
chung đó chính là Lâm Dật Phi.
Một vị giáo sư khá ngay thẳng đã đứng lên, ông nói Lâm Dật Phi thường
xuyên trốn học, không làm việc đang hoàng, bên ngoài mở công ty thu nạp
tiểu đệ, tìm đối tượng để tán tỉnh yêu đương thật làm hỏng hết không khí trong lành của trường Chiết Thanh.
Mở công ty đương nhiên là sự thật, nhưng việc thu tiểu đệ thì vị giáo sư này đã có chút bịa đặt, nhưng ông ta biết trên internet, từng có vài
nhân vật nổi bật, hai việc mở công ty và thu tiểu đệ luôn là hai việc
song hành.
Nếu một người bắt đầu những người khác sẽ không e dè, bắt đầu công kích
Lâm Dật Phi điều này từ trước đến nay trường Chiết Thanh chưa bao giờ có tiền lệ này. Thậm chí có nhiều giáo sư cùng trách cứ hắn, mà lý do
trách hắn chẳng qua là vì hắn trốn không lên lớp nghe giảng bài mà thôi. Thêm nữa họ phát hiện ra chính bản thân mình chưa bao giờ chú ý đến cậu học sinh này, họ không hề có ấn tượng gì về Lâm Dật Phi. Tất cả những
tin tức về hắn họ đều nghe được từ những tin tức vỉa hè mà thôi.
Trong số các vị giáo sư ngồi họp chỉ duy có Chu lão giáo sư là ngoại lệ, ông ta đương nhiên không bất mãn với Lâm Dật Phi, bởi vì Lâm Dật Phi
đến lớp đã mang đến sinh khí cho giờ học về lịch sử Trung Quốc cổ đại,
tuy rằng sau này hắn không đến học nữa, nhưng từ sau buổi hắn đến học đó đã tạo ra cho lớp học cao trào biện luận.
Rất nhiều người để đạt tới trình độ là kho biện luận tư liệu sống, đã
không tiếc đưa ra dẫn chứng kinh điển bạc cả đầu, nhưng có một số người
sau khi nghiên cứu mới phát hiện ra một điều, hóa ra đối với lịch sử mà
bản thân mình quen thuộc tưởng chừng không thể quen thuộc hơn, nhưng vẫn có điểm mình hoàn toàn không biết gì hết!
Điều này khiến họ rất khiếp sợ, và cũng làm cho họ kiêu ngạo, cuối cùng
bọn họ phát hiện ra, kỳ thực bản thân mình luôn miệng nói đến cái gọi là tư tưởng tiên tiến của nước ngoài, lão tổ tong của chúng ta đã từng
nghĩ đến rồi, cái gì là Vương tử báo thù, cái gì gọi là ngón gian lận
trong kịch Hamlet. Trung Quốc cổ đại của chúng ta sớm đã quá quen thuộc
rồi, đã có việc, sau này tất lại có. Trong thánh kinh nói hóa ra rất
chính xác, nhiều khi, có nhiều chuyện bất quá là sự tái diễn của lịch
sử.
Rất nhiều người tin tưởng, lý không thể phân biện roc rang được, cho nên họ bắt đầu này sinh tư tưởng sung bái văn hóa cổ đại nhưng họ không
biết rằng có những thứ thay đi đổi lại vĩnh viễn cũng không thể tìm ra
thuyết pháp để chứng minh ai sai ai đúng cả. Nhưng khi vị giáo sư già họ Chu có cảm giác quan điểm của học sinh đã thay đổi , và ông cũng cảm
thấy cần phải nói hộ Lâm Dật Phi vài câu, đến khi ông thấy vị hiệu
trưởng nét mặt ưu tư, ông bèn đứng lên nói một câu khiến mọi người ngồi
trong phòng đều chấn động.
Điều mà thế kỷ 21 này đang thiếu chính là nhân tài!
Tuy những lời này nghe đi nghe lại đã quá quen tai, nhưng tất cả mọi
người ngồi đó đều gật đầu, từ ngày mở cửa đến nay, học sinh đã tốt
nghiệp cấp 3 ngày càng nhiều, nhưng luôn cảm thấy tố chất của chúng ngày càng thấp, trường học ngày càng nhiều nhưng số lượng học tốt thì ngày
càng ít đi, hiện ượng này nói lên điều gì? Nó tuy không đủ để phản ánh
sự thất bại của việc cải cách giáo dục, nhưng cũng đủ để pahnr ánh sự
thất bại của một số ít lĩnh vực không thành công trong cải cách giáo
dục.
Vị giáo sư già họ Chu còn nói thêm:
– Ngày nay thể chế giáo dục còn có một lỗ hổng rất lớn, đa số học sinh
đều cho rằng chúng không sử dụng được những gì mình đã học trong nhà
trường, tuy chúng ta luôn nói cần phải đề caonawng lực tổng hợp của học
sinh, nhưng thực tế cho thấy chúng ta đang làm lãng phí rất nhiều thời
gian của học sinh, có người học tiếng Anh đến tận 4 năm, nhưng đến khi
nhận được chứng chỉ lại trở nên vô dụng, đây quả là điều vô cùng đáng
tiếc.
Giáo sư Chu không hiểu vì sao mình lại nói nhiều và rành mạch như vậy,
sau khi thấy bộ dạng kinh ngạc của mọi người mới áy náy nói:
– Rất xin lỗi mọi người tôi đã nói lạc đề mất rồi, sở dĩ tôi nói nhiều
như vậy chẳng qua chỉ muốn nói rõ một vài điều, bây giờ đã không giống
trước kia nữa, chúng ta muốn có một nhân tài hội tụ đủ mọi yếu tố, cho
nên mới có những yêu cầu khắt khe như vậy. Học sinh không lên lớp học là một việc không đúng, nhưng cường điệu hóa việc lên lớp này thì cũng là
một việc không nên.
Ông ta nói nhiều như vậy rồi liếc về phía hiệu trưởng Cố thấy ông ta
không ừ không hữ gì hết trong lòng đâm ra lo lắng, Lâm Dật Phi đương
nhiên hắn không biết một việc những lời nói vừa xong của giáo sư Chu đã
giúp hắn có thể yên ổn ở lại trường và không gặp phiền toái gì trên
phưong diện học tập của hắn.
Cố hiệu trưởng cuối cùng đứng phát biểu, đưa ra lời giả thích cho sự việc này, trước tiên ông ta nói:
– Học sinh không lên lớp là việc không đúng,
Những lời nói này nhằm để an ủi những vị giáo sư già kia, sau đó ông ta nói thêm:
– Nhưng những lời Chu giáo sư vừa nói cũng rất có đạolý, sự chỉ bảo của Chu giáo sư không thể bỏ qua được.