Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 342: Chương 342: Quyết Âm.




Hiện nay rất nhiều gia đình gặp phải những vấn đề trong quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, rất nhiều trường hợp là vấn đề ở phía mẹ chồng, nhưng nguyên nhân ở phía con dâu cũng không phải là ít, Bà ngoại rất yêu quý Dật Phi đứa cháu ngoại giỏi giang của bà, cho nên bà cũng không tỏ ra ủng hộ đối với Tiếu Nguyệt Dung người khiến bà rất hài lòng này.

Tiếu Nguyệt Dung có chút ngượng ngùng nói:

– Mọi người không biết đấy thôi, cháu gọi Dật Phi là danh thủ quốc gia không chỉ vì anh ta mở xưởng chế thuốc mà còn vì sự tôn sùng của bác sĩ Tiền đối với anh ta nữa đấy ạ.

– Thật sao?

Mẹ Dật Phi ngạc nhiên hỏi:

– Có phải là bác sĩ Đông Y Tiền Thúc Hạ đã từng lên TV đấy không?

Lúc ban đầu mẹ Dật Phi không có ấn tượng gì nhiều với ông Tiền Thúc Hạ này, chỉ đơn giản ông ta là người có bộ dâu dê, có một cặp mắt chuột, nhưng xem ra ông ta có chút chiếu cố đến tiểu Phi nhà bà, khi làm thủ tục xuất viện đã giúp đỡ bà tiết kiệm được một nửa tiền thuốc men viện phí.

Sau này khi đã biết Tiền Thúc Hạ, cũng là khi bà xem TV, thì biết ông ta là một danh y nổi tiếng, muốn được ông ta khám bệnh đều phải xếp lịch hẹn khám. Có nhiều người nói rằng đi khám Tây y bị bệnh viện trả về nói không có thuốc chữa, sau khi được ông ta chữa trị đều đã có thể khỏe khoắn trở lại. Cứ như vậy, danh tiếng của Tiền Thúc Hạ trở nên lừng lẫy, báo đài gọi ông ta là thần y danh tiếng vượt thời đại, là Hoa Đà tái thế, các lãnh đạo của thủ đô cũng phải đến chỗ ông ta để khám bệnh.

Một nhân vật thần y như ông ta lại tôn sùng con trai mình được hay sao?

Mẹ Dật Phi không dám tin, nhưng lại không thể không tin, bà cảm thấy Tiếu Nguyệt Dung này không phải đang nói linh tinh gạt bà.

– Đại quốc thủ, tôi làm sai ở đâu sao?

Tiếu Nguyệt Dung khiêm tốn thỉnh giáo, cô biết Dật Phi nói như vậy chắc chắn có ý gì ở đây.

– Vọng, văn, vấn, thiết, bốn điều một thầy thuốc cần, cô đã làm đến đâu rồi?

Lâm Dật Phi vui vẻ mỉm cười nói.

Tiếu Nguyệt Dung biết rằng hắn đang chỉ dẫn cho mình cô có chút hổ thẹn nói:

– Dật Phi, anh biết đấy, tôi không phải là bác sĩ mà.

– Nhưng mục tiêu của cô là trở thành bác sĩ.

Lâm Dật Phi cười nói tiếp:

– Đó chỉ là cách xưng hô mà thôi, đạo lý đó cô nên hiểu rõ mới phải.

– Mẹ thật không hiểu.

Mẹ Dật Phi đứng một bên nói.

Lâm Dật Phi bất đắc dĩ cười trả lời:

– Đạo lý kia thực ra rất đơn giản, nó giống như các cuộc thi của học sinh vậy, giống như một người quyết tâm đạt 100 điểm, khả năng chỉ có thể đạt 80 điểm, nếu anh chạy để đạt tiêu chuẩn vậy đồng nghĩ với sự thất bại, cho nên Nguyệt Dung nói mặc dù đây là sự thật đi nữa, nhưng khi đặt mục tiêu cần phải cao hơn hiện tại, nếu cô luôn đặt yêu cầu cho bản thân là góc độ của một hộ lí thôi thì vĩnh viễn không thể đạt tới tiêu chí của một bác sĩ.

– Nói cho cùng là có chuyện gì vậy.

Mẹ Dật Phi không kìm được hỏi:

– Ý con định nói như thế nào?

Lâm Dật Phi lắc đầu, không muốn đoi co với mẹ về việc này nữa:

– Nguyệt Dung, việc bây giờ cô đang làm là có tính chất đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, dụng tâm của cô là tốt, nhưng cô nhất định phải tìm ra nguyên nhân của bệnh, mới có thể bốc thuốc đúng bệnh được, cô mát xa cho bà ngoại tôi, tất nhiên có thể tạm thời xoa dịu được chỗ đau, nhưng khi là một bác sĩ, cô phải tìm cho được nguồn gốc của bệnh mới có thể là cách trị bệnh triệt để.

Tiếu Nguyệt Dung đỏ mặt nói:

– Tôi chính là tìm không ra nguồn gốc của bệnh. Bà ngoại anh nói đau đầu, còn tôi lại không biết bắt mạch, tôi cảm thấy học cách bắt mạch thật là một việc không hề đơn giản.

Lâm Dật Phi cười cười quay đầu nhìn bà ngoại hỏi:

– Bà dạo này ăn uống có được không ạ?

– Ăn không ngon miệng.

Bà ngoại lắc đầu, mặt bà nhiều nếp nhăn nhưng không hề có vẻ gì là đau khổ cả.

Có lẽ sống đến tuổi này, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông suốt rồi, cái khổ sở đã tập mãi cũng thành thói quen.

– Bà ăn không được là do trướng bụng, ăn vào cảm thấy không thoải mái, hay là bụng đói, mà lại không muốn ăn ạ.

Lâm Dật Phi cẩn thận hỏi, xem ra còn dông dài hơn cả bà ngoại nữa, Tiếu Nguyệt Dung chăm chú nhìn và cô cảm thấy hắn làm giống y như thái độ của bác sĩ Tiền khi hỏi chuyện bệnh nhân vậy

Bà ngoại xoa xoa bụng và cười hiền lành nói:

– Tiểu Phi hỏi không khác bác sĩ hỏi là mấy đâu, ta rất đói, nhưng ăn không được ngon miệng. Ăn xong khoảng chừng tiếng sau lại cảm thấy đói bụng rồi.

– Đúng vậy, bà ngoại gần đây ăn rất ít, mẹ muốn bà ăn thêm một chút bà lại nói bà không muốn ăn, bà ăn giống hệt một đứa trẻ vậy.

Mẹ Dật Phi cũng thêm vào nói:

– Theo phương thuốc dân gian, ăn quả mận bắc, mạch nha khai vị cũng không ăn thua.

Lâm Dật Phi gật gật đầu quay lại nhìn Tiếu Nguyệt Dung nói:

– Đây không phải là Thái dương bệnh, thái dương bệnh là ăn không tiêu, là chỉ ăn vào không thoải mái, sẽ sinh ra trướng bụng đầy bụng, căn bản có thể khẳng định là do hai nơi thiếu dương và quyết âm có vấn đề.

Tiếu Nguyệt Dung hai mắt sáng ngời, đột nhiên nghĩ tới một câu đã từng đọc thuộc “Thực không ăn chủ thổ, dục không muốn chủ mộc? Tỳ vị là thổ, gan mật mộc.” điều này chứng tỏ gan mật có vấn đề.

Lâm Dật Phi cười cười gật đầu nói:

– Hiện phân biệt vẫn là hơi sớm. Nguyệt Dung, cô phải nhớ kỹ, chúng ta phải vọng, văn, vấn để có được thông tin trực tiếp của bản thân người bệnh. Tây y bây giờ trước tiên cũng chính là phân biệt chứng bệnh, cái họ chú ý chính là khoa học, cho nên mới phải chụp phim hay thử máu v.v…Sau đó mới kết luận bệnh lý, tôi nghĩ chúng ta nói ra chính là kinh nghiệm khoa học được tích lũy. Chúng ta hỏi thăm bệnh nhân, cũng có thể nói ra bệnh lý mà không cần tốn đến tiền làm nhiều xét nghiệm.

Tiếu Nguyệt Dung hưng phấn, mặc dù chỉ câu ngắn ngủi lại dường như phát hiện ra một chân lý vậy.

Đến bây giờ cô mới biết, không phải bác sĩ Tiền không dạy cho cô, mà do chính bản thân cô không chuyên tâm suy nghĩ học hỏi. Kỳ thực khi bác sĩ Tiền khám bệnh bắt mạch, đều vừa bắt mạch vừa hỏi thăm chuyện thường ngày như gần đây có ngủ được không, ăn uống như thế nào, thích ăn gì. Những điều này cô lại nghĩ chỉ để cho bệnh nhân có cảm giác dễ chịu, mà cô không hề nghĩ rằng, khi bác sĩ Tiền hỏi như vậy là đã bắt đầu quá trình chữa bệnh rồi.

Ông già này, Tiếu Nguyệt Dung cười thầm, còn giữ lại vai miếng, nhưng co lại nghĩ lại và nghĩ chả trách bác sĩ Tiền đã nói sư phụ dẫn lối tu hành đắc đạo do từng cá nhân, bản thân mình thiên tư ngươi muội, không lĩnh hội được đến cảnh giới này mà thôi. Hôm nay không có Lâm Dật Phi chỉ bảo thì bản thân mình vĩnh viễn không thể bước vào con đường này được.

Lâm Dật Phi thấy sự biến đổi trên nét mặt cô liền khẽ mỉm cười, rồi quay lại hỏi bà ngoại:

– Gần đây bà có uống được nước không?

– Bà con uống được nước.

Mẹ Dật Phi trả lời tiếp:

– Uống nước tuyệt đối không có vẫn đề.

Lâm Dật Phi nhíu mày nói:

– Nước mà uống ít không tốt, còn uống nhiều quá cũng là bệnh đấy.

– Ơ uống nhiều nước cũng có bệnh sao?

Mẹ Dật Phi há mồm trợn mắt, nhưng nghe con mình vừa mới nói đạo lý gì mà ăn không ăn là thổ, dục không muốn chủ mộc, nó là sinh viên rồi, nói có vài câu mà mình làm mẹ nghe cũng không thể hiểu được.

– Khát nước.

Bà ngoại cười mà nói:

– Không biết thế nào chứ bà khát nước uống bì bõm một bát nước đầy chẳng bao lâu sau lại thấy khát lại muốn uống nước.

Lâm Dật Phi quay lại nhìn Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười không nói.

– Bệnh tiêu khát.

Tiếu Nguyệt Dung dường như hiểu ra nói lớn:

– Dật Phi, đây là một triệu chứng của bệnh quyết âm mà Đông y đã từng nói qua.

– Đúng vậy.

Lâm Dật Phi vui mừng cười nói:

– Thật ra cô rất thông minh, bác sĩ Tiền thật không sai, nhưng ông ta cũng chưa tìm ra cách để truyền dạy, nên cô chưa học được đấy thôi.

– Cái gì gọi là bệnh tiêu khát.

Mẹ Dật Phi lại hỏi.

– Bệnh tiêu khát, nói đơn giản một chút chính là uống vào lại khát, khát lại uống nhưng rất nhanh lại thấy khát.

Tiếu Nguyệt Dung có chút xấu hổ, có chút nghĩ không ra như Lâm Dật Phi miệng luôn nói chi hồ giả dã, nhớ tới ngày thường bác sĩ Tiền vẫn thường nói với mình mà bản thân mình lại không nghĩ ra, bản thân mình lại không suy nghĩ, bây giờ cô mới hiểu được tâm ý của bác sĩ Tiền.

– Đây là triệu trứng của bệnh quyết âm, biểu hiện của bệnh quyết âm là khát nước, khí huyết sung tâm, nóng trong, đói mà không muốn ăn, ăn vào muốn nôn ra.

Tiếu Nguyệt Dung rốt cục cũng nhớ ra vội vàng nói.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu nói:

– Cô có thể nói làu làu những điều này chứng tỏ cô cũng đã rất chăm chỉ, nhưng tôi cũng muốn hỏi cô một chút, tại sao bệnh quyết âm lại là bệnh tiêu khát, khí huyết sung tâm, nóng trong, đói mà không muốn ăn?

Tiếu Nguyệt Dung ngơ ngẩn, không trả lời được, hận không thể tìm được khe hở mà chui xuống, cô luôn cảm thấy học thuộc những điều đó cũng đã rất khó khăn, nhưng cô cũng không nghĩ ra còn phải phân tích nguyên nhân. Cái này còn khó khăn hơn cả cuộc thi của Đông y nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.