– Cậu làm rất vừa lòng tôi.
A Thủy cười nói:
– Những việc này đừng để bọn họ biết, giấu diếm họ, có điều trên đầu tôi lại có một cục sẹo to tướng, rất khó che đậy. Dật Phi, giúp tôi một
chuyện!
– Cậu nói đi, muốn nói dối thì tôi không bằng cậu.
– Nói xạo, đưa điện thoại mượn dùng chút, tôi gọi một cú điện thoại cho Yên Nhiên.
A Thủy đua tay ra với, tác động đến vết thương nên hơi nhíu mày.
– Làm gì?
Lâm Dật Phi móc chiếc di động của A Thủy nói:
– Tôi tìm được trong đống tuyết đấy, vẫn chưa bị hỏng, lại có thể tiết kiệm giúp cậu một khoản!
– Cậu nếu thật là tiết kiệm vì tôi thì đừng đưa tôi tới bệnh viện.
A Thủy cố cười nói:
– Vậy thì tới cả phí bệnh viện cũng có thể tiết kiệm rồi không? Cậu đừng có quên cậu là người mở xưởng sản xuất thuốc, gánh trên mình hai trách
nhiệm, không đảm đương trách nhiệm mà đưa tôi tới bệnh viện, vừa nhìn đã biết không lỡ bỏ mấy thứ thuốc hỏng của nhà máy cậu.
– Tên tiểu tử này đầu óc không sao rồi.
Lâm Dật Phi nhìn Bách Lý Băng cười nói:
– Em còn lo lắng hắn bị chấn động não gì đó, bây giờ anh cảm thấy hắn còn nói nhiều hơn trước kia.
Bách Lý Băng không nói chèn lời nào, thấy thế cười nói:
– A Thủy, anh đừng oán giận, kỳ thực Dật Phi cũng suy nghĩ giống anh,
tôi chỉ cảm thấy vẫn nên đi tới bệnh viện băng bó một chút, cho dù là
anh ấy trị anh thì điều kiện ở đây cũng rất tốt.
– Nói đùa thôi.
A Thủy cười, lấy tay ra hiệu một chúy rồi bấm số điện thoại nhà Tô Yên Nhiên:
– Yên Nhiên, thật xin lỗi, anh có chút việc nên tối này không thể tới dự tiệc sinh nhật của em.
Lâm Dật Phi giờ mới hiểu ra vì sao A Thủy lại thận trọng như vậy.
– Không sao, thật sự là không có chuyện gì, em đừng nghĩ quá nhiều, đúng vậy, đúng vậy.
A Thủy cứ nói đúng vậy một hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra một lý do:
– Chính là trong nhà anh có khách tới, cha mẹ anh bắt về tiếp khách, nếu không người già…em cũng biết rất khó nói chuyện mà…
Bách Lý Băng lắc đầu, khẽ nói:
– Dạ tiệc mừng sinh nhật Yên Nhiên. Dật Phi, chúng ta có nên đi không?
– Cái gì, làm gì có cô gái nào.
A Thủy vội vàng nói:
– Em nghe lầm rồi, thật sự là không có.
A Thủy mặt mày đỏ tía tai, chuyện này thực sự không thể đùa được, anh cũng không ngờ lỗ tai của Tô Yên Nhiên lại khiến chuyện thành vậy.
Bách Lý Băng cười cười cướp lấy điện thoại của A Thủy nói:
– Yên Nhiên, là tôi Bách Lý Băng đây. Tôi, Dật Phi và A Thủy đang ở cùng nhau, sinh nhật vui vẻ. A Thủy đang nói dối đó, chẳng qua là không muốn cô lo lắng, chứ không phải chúng tôi ngăn anh ấy không đi dự sinh nhật
của cô. A Thủy đi trên đường bị trượt chân, bị thương mắt cá chân, hiện
cần tĩnh dưỡng, hôm nay cô không cần tới, ngày mới hẵng tới thăm anh ấy
nhé.
Đợi đến khi điện thoại tắt máy, thấy A Thủy đang trợn mắt há mồm nhìn mình, bách lý băng không hiểu hỏi:
– Có vấn đề gì sao?
A Thủy cuối cùng thở dài một tiếng nói:
– Bản lĩnh nói dối của cô thật sự cao minh hơn tôi rất nhiều, nửa thật
nửa giả, nếu không phải là tôi đích thân biết thì chắc chắn tôi cũng tin là thật.
Khi Lâm Dật Phi đứng ở trước cửa nhà họ Tô đã thu nhút không ít ánh
mắt của người khác, đến đây đều là những nhân vật có mặt mũi lớn, nhưng
bộ dạng giản dị của hắn có phần không hợp lắm.
Nhìn cánh cổng giống như triển lãm ô tô vậy, hàng dãy xe Limousine
khiến Lâm Dật Phi cót cút kinh ngạc, hắn trước giờ chưa từng nghĩ gia
thế nhà Tô Yên Nhiên lại tốt như vậy, nhớ lại nhiều lần biểu hiện của cô không có gì là người nhiều tiền, khi mấy người đi chơi cũng chưa từng
thấy cô có biểu hiện xa xỉ gì đó.
Đương nhiên khi mấy người bọn họ ở cùng nhau cũng không cần dùng đến
mấy thứ xa xỉ để chứng minh cái gì đó, điều này so với bạn bè, lúc nào
cũng đồng hồ Rolex, sự bất đồng Ashima, bởi vì giữa bạn bè với nhau
không cần khoe khoang thứ gì đó.
Hắn đến đây là đại diện cho Bách Lý Băng và A Thủy, còn thay bản thân nói lời chúc mừng sinh nhật đến Tô Yên Nhiên, tuy nhiên có một điều chủ yếu chính là hắn biết chắc tên Phương công tử kia nhất định sẽ mượn cơ
hội này để tới lấy lòng.
Trong một năm, có năm ngày quan trọng đối với một cô gái đó là ngày
lễ tình nhân của phương Tây, lễ Thất Tịch, sinh nhật, mồng 8-3 và lễ
giáng sinh, Lâm Dật Phi e rằng không biết nhưng Phương công tử chắc chắn biết vì thế y nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
– Xin hỏi anh tìm ai?
Một ông lão chầm chậm đi tới, ông lão có vầng trán rộng, đôi mắt sáng
rõ, Lâm Dật Phi thật sự không ngờ một ông lão lại có được con mắt sáng
ngời như vậy. Ông nhìn Lâm Dật Phi với ánh mắt rất thân thiện, điều này
khiến Lâm Dật Phi có ấn tượng đầu tiên với ông rất tốt.
– Cháu tới tìm Tô Yên Nhiên, cháu là bạn học đại học của cô ấy, nghe
nói hôm nay là sinh nhật của cô ấy nên cháu tới chúc mừng sinh nhật.
Lâm Dật Phi nói năng đúng mực, không hề có chút cảm giác gấp rút gì.
– Là trường Chiết Thanh sao?
Hai mắt ông lão sáng ngời, nhìn Lâm Dật Phi gật gật đầu, ông lão nhiệt tình đi tới nắm chặt lấy tay Lâm Dật Phi nói:
– Đi, đứng ở ngoài làm gì, vào trong cho ấm chút.
Lâm Dật Phi cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ
cất bước đi theo ông lão vào trong phòng, dọc đường đi là ánh mắt chào
đón có chút kỳ dị của nhiều người.
Khi vào đến phòng Lâm Dật Phi it nhiều cũng biết được một chút rằng
ông lão này dường như là người có duyên phận rất tốt, suốt đường đi có
rất nhiều người đều nâng chén rượu cười nói chào hỏi, đại sảnh tương đối rộng rãi, chứa đến hàng trăm người cũng không coi là chật chội. Ông lão dẫn Lâm Dật Phi tới bên cạnh một người phụ nữ trung niên, ông cười nói:
– Xảo Xảo, đây chính là người bạn học mà cháu gái ngoan của ta nhắc tới.
Người phụ nữ trung niên kia không nhiệt tình như ông lão, chỉ liếc
mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, giống như việc làm nước hoa quả của kẻ có
tiền đối đãi thương trường, nhìn lâu một cút lại cảm thấy như rơi mất
giá trị con người.
– Cha, sức khỏe cha không tốt, những ngày lạnh thế này cha đừng ra ngoài tiếp khách, những việc thế này cứ để người làm xử lý là được rồi.
Rốt cục cũng liếc nhìn qan sát Lâm Dật Phi một cái nhưng không gật đầu mà tiếp tục nói:
– Cha, bên đó còn có khách, con đi chào hỏi một chút.
Ông cụ có chút lúng túng nói:
– Con gái tôi đấy, chính cái tính nết này mà nhìn người khác rất lãnh đạm.
Lâm Dật Phi cười cười, ông lão này rõ ràng là nói dóc, giống như bác
sĩ đối với bệnh nhân sắp chết, Khổng Tử giả sinh bệnhỏi, đuổi Nho Bi đi
vậy. Tất cả đều là thần thánh, là thiện ý, bởi vì cô Xảo Xảo lãnh đạm
kia chỉ trong giây lát đã khoa trương âm điệu lớn tiếng nói:
– Phương công tử, sao tới muộn vậy!
Âm thanh này nếu dùng Decibel để tính thì có thể được coi là tạp âm
đó, nhưng bởi thân phận của người phụ nữ trung niên đó nên mọi người đều coi là là âm nhạc, cùng nở nụ cười, trong phút chốc đều ân cần hỏi han.
Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn ra cửa, thấy một người đang mang một bó hoa hồng màu đỏ tươi, rực rỡ đại biểu cho sự nhiệt tình của y vậy, thần sắc không ngờ lại khiêm tốn, tươi cười nói:
– Bác gái, cháu đi mua hoa hồng tặng Yên Nhiên, nhưng rất nhiều cửa hàng hoa không biết vì chuyện gì đã đóng cửa từ rất sớm, nếu không phải hoa
hồng không đủ chín mươi chín bông thì đương nhiên cháu không thể tách ra mua được, phải không ạ?
Phương công tử này thoạt nhìn cũng có vẻ tuấn tú, tuy không bằng Phan An, nhưng cũng không kém Tống Ngọc, trên mặt thêm một lớp phấn lại
giống Hiềm Thái Bạch, còn bớt một chút thì lại giống Bao Công. Tống Ngọc nếu chuyển thế gặp được y chắc sẽ hỏi ngay một câu “ đại ca, đồ hóa
trang anh mua ở đâu vậy?”
– Phương công tử chỉ cần nói một tiếng, cửa hàng bán hoa còn không đem tới cửa sao, tại sao còn phải đích thân đi mua chứ.
Ánh mắt người phụ nữ trung niên nhìn Phương công tử điển hình cho ánh
mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, điều này so với thái độ ban nãy nhìn Lâm Dật Phi thực sự không thể bì nổi!
– Để người đưa tới làm sao có thành ý bằng cháu đích thân đi mua được?
Phương công tử nghiêm nghị nói vậy, hiển nhiên lại chiếm được sự yêu mến của bác gái.
Khi Lâm Dật Phi nhìn tên Phương công tử kia thì cảm thấy hơi sửng sốt nói:
– Ông à, cháu còn chưa hỏi ông họ gì.
– Tôi sao? Tôi họ Khang, Yên Nhiên không nói cho cậu biết sao? Tôi là ông ngoại nó, ban nãy là mẹ của Yên Nhiên, tính khí không được tốt lắm.
Ông cụ nói có chút hơi kỳ quái, giờ mới hiểu được sự nhiệt tình của bản
thân ban nãy có hơi quá, hóa ra vị này còn chưa biết thân phận của mình.
Mặc dù vẫn trong dự liệu nhưng Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, Tô Yên
Nhiên và mẹ là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau, loại tính
cách này nếu không phải là bổ sung thì Tô Yên Nhiên nhất định sẽ bị coi
là phản nghịch.
Lão Khang cười nói:
– Yên Nhiên là như vậy đấy, không thích nói chuyện gia đình với người
khác. Kỳ thực khi nó học đàn đã có rất nhiều người không đồng ý, nhưng
nó khăng khăng đòi học thì cũng đành kệ nó. Nhưng mà nó lại không tìm
một nơi dạy đàn chuyên nghiệp mà lại chạy tới Chiết Thanh học. Đứa bé
này có chuyện gì cũng không nói với người nhà, lúc nào cũng buồn rầu.
Gần đây sau khi trở về mới vui vẻ một chút, nói quen biết được rất nhiều bạn tốt, ban đầu tôi còn hơi lo lắng cho nó chút.
Nói tới đây lão Khang khựng lại, tủm tỉm cười nhìn Lâm Dật Phi.
– Lo lắng cái gì?
Lâm Dật Phi nhìn bốn phía xung quanh nhưng cũng không nhìn thấy Tô Yên
Nhiên, nhưng hắn của không nôn nóng, hôm nay cô ấy là nhân vật chính,
đương nhiên ra muộn một chút cũng là bình thường.
– Tôi lo lắng nó đã đi tới bước cực đoan khác, rất nhiều người đều
như vậy, giống như cải cách văn hóa năm đó rất nhiều thanh niên đi từ
cái cực đoan này sang cực đoan khác.
Lâm Dật Phi hơi đau đầu, có lẽ thế hệ trước đều thích lôi máy chuyện
này ra để nói. Hiện tại tuy hạnh phúc, hòa bình rồi nhưng trong mắt bọn
họ còn rất nhiều ký ức đau thương, vĩnh viễn không thể xóa đi được, và
cũng không thể quên được. Hắn đương nhiên không có hứng thú với cải cách văn hóa, vì thế hắn chỉ có thể hỏi:
– Yên Nhiên sẽ không như vậy, tôi hiểu con người cô ấy, cô ấy rất có lý trí, làm việc rất có chừng mực.
– Đúng vậy.
Lão Khang thở dài một tiếng rồi nói:
– Hôm nay khi tôi vừa nhìn thấy cậu thì đã biết ngay cậu là một thanh
niên tốt. Cậu trẻ tuổi như vậy, kết giao cùng nó tôi cũng yên tâm.
Lâm Dật Phi nghe thế nào cũng thấy có chút mùi vị giao phó, chỉ đành cười nói:
– Ông à, ông yên tâm đi, người trẻ tuổi có cách giải quyết của người trẻ tuổi, cái gì cũng đều là hăng quá hóa dở, vì thế bình thường mới tốt.
Lão Khang mỉm cười, gật đầu liên tục, nhìn thế nào cũng thấy Lâm Dật Phi rất vừa mắt.
– Bác gái, Yên Nhiên đâu rồi?
Phương công tử sau khi tới nhà họ Tô vẫn chưa đi tới chỗ khác, hơn thế còn biết rằng hỏi han thích hợp là điều cần thiết.
– Vẫn đang trang điểm.
Nét mặt của phu nhân họ Tô hơi thay đổi nói:
– Con nha đầu này, khách khứa đều vì nó mà tới, vậy mà cũng không xuống sớm chào hỏi khách, tôi giờ sẽ đi tìm nó.
– Không cần, không cần.
Phương công tử cuống quít xua tay, thể hiện hình tượng một người khiêm tốn nói:
– Hôm nay Yên Nhiên là thọ tinh, mọi người đợi thêm một chút thì có làm sao đâu.
Phu nhân họ Tô cười nhwhoa nở nói:
– Vẫn là Phương công tử khéo ăn nói.
– Bác gái, sao bác lại khách khí như vậy, cháu đã nói nhiều lần rồi,
cứ gọi cháu là Tiểu Phương, hoặc lẽ gọi thẳng tên cháu là được rồi.
Phương công tử khách khí nói, lần đầu nhìn thấy sẽ đều cảm thấy tên Phương công tử này thật dễ nói chuyện.
– Vậy tôi không khách khí nữa, Vũ Dương, cháu xem, nói nhiều như vậy rồi, bác giới thiệu một chút khách khứa cho cháu.
Lai lịch của Phương công tử đương nhiên rất hợp khẩu vị của phu nhân nhà họ Tô. Lâm Dật Phi nhìn từ xa không khỏi lo lắng thay cho A Thủy.
– Trung Vũ, cậu yên tâm, cậu là bạn tốt của Yên Nhiên, tình cảm của
giới trẻ, hiện không phải là thời bao cấp, nếu cậu theo đuổi Yên Nhiên,
làm ông như tôi đây nhất định sẽ ủng hộ cậu.
Lão Khang và Phương công tử hiển nhiên không qua lại với nhau, mỗi
thế hệ có cái nhìn của mỗi thế hệ, bác gái đương nhiên là nhìn vấn đề
dưới góc độ tiền quyền, Tô giá và Phương gia liên thủ lại thì thực lực ở kinh thành này có thể gọi là vững chắc. Tô gia có chút tiền, nhưng
Phương gia về mảng quân đội ở kinh thành cũng có thế lực tương đương,
loại người như vậy dù có chút khuyết điểm thì cũng chẳng coi là gì,
nhưng trong mắt lão Khang tên Phương công tử này không có gì tốt, một
loại giáo tài phản diện không làm việc đoàng hoàng điển hình. Đứng từ
góc độ cá nhân xem xét, ông vẫn rất yêu thích thái độ khiêm tốn của Lâm
Dật Phi.
Người như vậy nhất định sẽ nổi trội hơn người, cho dù là hắn không có hậu thuẫn, lão Khang nghĩ như vậy.
Lâm Dật Phi ngẩn người ra nói:
– Ông Khang, cháu nghĩ ông nhận lầm người rồi, cháu là Lâm Dật Phi, là A Thủy, bạn học cùng lớp của Thủy Trung Vũ, hôm nay cậu ấy có việc nên
không tới, vì vậy cháu thay cậu ấy tới dự, tiện thể hỏi han thọ tinh Yên Nhiên.
– À?
Lão Khang hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hỏi:
– Lâm Dật Phi? Chưa từng nghe Yên Nhiên nhắc tới?
Lâm Dật Phi dở khóc dở cười nói:
– Nếu đã như vậy…
– Lâm Dật Phi ơi Lâm Dật Phi, nếu cậu làm bạn với Trung Vũ, nghĩ vì người khác cũng rất khá.
Lão Khang chuyển đổi quan niệm rất nhanh:
– Đúng rồi, Dật Phi, Trung Vũ sao rồi?
– Con người cậu ấy rất tốt, lại có kỹ thuật, đẹp trai hơn cháu.
Lâm Dật Phi khen A Thủy hết thảy:
– Cho dù nhìn thế nào cháu cũng thấy cậu ấy mạnh hơn nhiều so với Phương công tử.
– Thật sao?
Một giọng nói lạnh lùng nói tiếp:
– Kỳ thực tôi thấy cậu bạn học này cũng rất đẹp trai.
Lâm Dật Phi chậm rãi quay người lại, mỉm cười với tên Phương công tử đứng phía sau lưng mình:
– Phương công tử tới từ lúc nào, tại sao tôi lại không nhìn thấy chứ.
– Có một số người khi đã nhìn thấy thì sẽ không làm những chuyện bỉ ổi.
Phương Vũ Dương lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi, lửa giận trong lòng cháy rừng rực!
Y tới đây đã tốn không ít công phu, chính là vì để theo đuổi Tô Yên
Nhiên. Kỳ thực y rất hối hận vì năm xưa trong mắt y Tô Yên Nhiên không
hề xuất chúng, y tùy tiện tìm một người bạn gái cũng có thể nói là xinh
đẹp hơn Tô Yên Nhiên. Nhưng mà, lần này khi Tô Yên Nhiên đến kinh thành, vừa nhìn thấy y đã giật mình kinh ngạc. Giờ y mới phát hiện ra rằng có
một thời gian y đã nhìn thấy một quảng cái dường như là cô. Lần này y
mới quyết tâm lấy lòng Tô mẫu, hiện giờ Tô mẫu giới thiệu y với ông
ngoại Tô Yên Nhiên, vậy mà lại có tên tiểu tử không biết sống chết ở đâu lại nói bậy sau lưng mình.
Phương Vũ Dương vẻ mặt tươi cười nhưng ý lại bao hàm sự uy hiếp nói:
– Tiểu tử, nói xấu sau lưng người khác, coi chừng bị nát lưỡi đó.
– Thật sao?
Lâm Dật Phi cũng mỉm cười nói:
– Giờ đang đứng trước mặt ngươi , vậy có thể nói được chứ?
Phương Vũ Dương ngẩn nguowig ra:
– Nói cái gì?
Lâm Dật Phi lạnh nhạt nói:
– Tôi muốn nói là bất luận thế nào thì Thủy Trung Vũ mạnh hơn ngươi rất nhiều.
Trong đại sảnh bỗng chốc lặng xuống, thanh âm của Lâm Dật Phi nói ra không to, nhưng số người nghe thấy lại không ít.
Nơi này tuy không giàu thì sang, nhưng đến đây đều có chút kiềm chế,
biểu hiện giữa người thượng đẳng với người hạ đẳng không giống nhau. Tuy mọi người đều trút bỏ hết khi trong phòng tắm, kỳ thực không có hai mặt nào hết, rất nhiều người nhìn thấy vẻ kiêu ngạo và phô trương ẩn tài
của Phương công tử, nhưng cũng đều a dua theo, thêm một câu tán thưởng
không sao, nhưng ít đi một câu lại có thể mang tới phiền phức không nhỏ.
Thế nhưng người quê mùa như Lâm Dật Phi lại đối trọ gay gắt không
biết nặng nhẹ thì lại khiến bọn họ có những cảm giác khác hẳn. Sau
khoảng thời gian im lặng đại sảnh lại náo nhiệt trở lại, tuy nhiên vẫn
có người lén lút nhìn hai người, có người trong lòng còn nghĩ rằng bọn
họ có thể đánh nhau một trận thì tốt, nhưng tên quê mùa kia cũng đừng
thua quá nhanh, bởi mọi người đều biết Phương công tử rất có bản lĩnh!
– Vị này là?
Trong mắt Phương Vũ Dương dường như có một cây kim, cố ý khiêu khích Lâm Dật Phi, nhưng dường như lại không hề có. Làm người không nên lỗ mãng,
điều này là lời ông nội dạy cho y, tuy y không ghi nhớ lời ông nội dạy
trong lòng, nhưng vẫn ghi nhớ rõ ràng những lời này của ông.
– Tôi là Lâm Dật Phi, là bạn học của Thủy Trung Vũ.
Khi Lâm Dật Phi tự giới thiệu đặc biệt nhấn mạnh ba chứ Thủy Trung Vũ.
Nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Phương Vũ Dương, nhưng con ngươi không hề
đảo loạn, một sự giả dối toát ra từ sự lơ đãng bên ngoài liền đã biết
trong lòng tên tiểu tử này có quỷ.
– Lâm Dật Phi?
Phương Vũ Dương thì thầm nói, đột nhiên tỏ ra kinh ngạc:
– Ngươi chính là Lâm Dật Phi?
Y biết đến nhân vật này thông qua ông nội nói, có vài lần khi ông nội giáo huấn đã nói ngươi nên bằng một nửa của Lâm Dật Phi người ta thì ta đã không cần hao tâm tổn trí. Y một mực đem những lời này bỏ ngoài tai, nhưng ít nhiều cũng có chút ấn tượng.
Có điều nhìn thấy bộ dạng Lâm Dật Phi như vậy, trong lòng Phương Vũ
Dương tự nhủ, ông đây cần bằng một nửa của hắn sao, ông đây khinh, nhìn
trang phục của tên tiểu tử này cũng biết hắn thế nào. Tham gia loại dạ
tiệc này mà hắn lại đi một đôi dày thể thao và mặc áo giá, ngươi cho
rằng cần phải chạy Ma-ra-tông à?
– Hóa ra hai người biết nhau.
Lão Khang híp mắt liếc nhìn nói:
– Vậy mọi người cần phải…ý…Yên Nhiên xuống rồi.
Chiêu Càn Khôn Đại Na Di này của y xuất ra, nhưng Lâm Dật Phi không
hề phản ứng gì. Phương công tử như bị trọng kích, ánh mắt chuyển tử trên người Lâm Dật Phi nhìn lên lầu, một bóng thiếu nữ thuần khiết, lại
không thắng nổi nước da châu ngọc, một chuỗi ngọc Tinh Bảo, ánh sáng rực rỡ khó tả đang chậm rãi bước xuống cầu thang, không phải là Tô Yên
Nhiên thì là ai?
Ôi mẹ ơi, trong lòng Phương Vũ Dương phát một câu nói tục. Tại sao
trước đây lại không phát hiện ra một tiên nữ như vậy chứ. Nhớ mấy năm
trước khi nói về chuyện hôn nhân của mình, nhớ đến lúc bản thân nhìn
thấy Tô Yên Nhiên năm đó, tóm lấy hai bím tóc, sắc mặt đói vàng, quả
quyết đoạn tuyệt, rồi sau đó cô đi tới Chiết Thanh, tất cả đều không là
gì nữa. Phương Vũ Dương có chút hối hận, mất bò mới lo làm chuồng, nhưng vẫn còn chưa muộn. Mấy năm nay tuy lười tu bổ chuồng dê, tùy ý đi đến,
nhưng đây là việc cần nắm chắc trong lòng bàn tay.