Không khí ấm áp bao trùm
cái lạnh lẽo của trời đông, thương tình giữa hai người giống như bông
tuyết bay lạc xuống đường chịu sự nghiền nát của người đi dường khiến
chúng cứng lạnh như băng.
– Em không dám nói điều đó, nhưng hắn ta là bạn của anh.
Bách Lý Băng cười lớn.
– Nhưng em dường như cũng rất nhiệt tình.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nếu không em sẽ không nhắc anh cần phải liên lạc với a Thủy, sau đó
nói với Thúy Hoa, Thúy Hoa lại nói với Yên Nhiên, cái vòng tròn đó khiến anh choáng hết cả đầu.
– Chẳng phải anh cũng đã ngầm đồng ý rồi hay sao?
Bách Lý Băng cười nói:
– Nhưng em cảm thấy hai người họ có điểm tương xứng, cả hai người đều
trầm mặc ít lời, hai người họ ở cùng nhau, chắc nói không nên lời. A
Thủy thích hiện đại nhưng không thể hiện đại. Yên Nhiên thích cổ đại
nhưng không thể cổ đại, họ lại không có đề tài chung, nói đến phương
diện theo đuổi bạn gái em cảm thấy a Thủy vẫn rất nhút nhát.
– Nhưng Yên Nhiên hình như cũng đã liên lạc với cậu ta rồi đúng không?
Lâm Dật Phi cười nói:
– Chuyện tình cảm không phải em nói xứng là xứng. Có lúc, chuyện tình
cảm không thể hiểu nổi đâu.thường có thể rất lâu không cảm nhận được,
đột nhiên trong lòng rung động như sét đánh.
– Anh nói giống y như chuyên gia tình yêu vậy.
Bách Lý Băng mỉm cười đột nhiên nhướn mày nói:
– Phía trước hình như có chuyên gì kìa.
Một đám người xúm lại thành vòng tròn, xì xào bàn tán chỉ trỏ, hai người chậm rãi đi tới, chỉ thấy mặt đất đầy máu tươi, máu bắn lên tuyết
chuyển sang màu tím, nhìn trông rất sợ, Lâm Dật Phi đột nhiên bước nhanh về phía trước, hắn len vào trong đám người đột nhiên thất thanh kêu
lên:
– A Thủy?!
A Thủy nằm trên đất, hai mắt nhắm chặt, trên trán có một vết thương lớn, máu tươi đông lại kết thành dòng đọng lại trên mặt, điều này khiến cả
khuôn mặt anh nhìn không có chút sức sống nào.
Lâm Dật Phi nhìn tứ phía xung quanh khiến tất cả mọi người đều ớn lạnh
không biết ánh mắt hắn sao lại sắc bén như vậy, dường như muốn giết chết người vậy. Lâm Dật Phi nhìn xuống nhưng không nhìn thấy nhân vật khả
nghi nào, hắn nắm lấy cổ tay A Thủy, trong lòng vui mừng, mạch tuy đập
hơi yếu nhưng vẫn chưa đe dọa tới tính mạng:
– Băng Nhi, báo cảnh sát!
– 110, 120 đều gọi rồi, chỉ có điều chưa thấy ai tới.
Trong đám người đột nhiên có một người hắng giọng hô một câu, bỗng như
ngắc lại ở cổ, im bặt lại, Lâm Dật Phi chỉ vung tay một cái người kia đã lảo đảo ngã bắn ra khỏi đám người, bịch một tiếng rơi đúng bên cạnh
người Lâm Dật Phi.
Người kia như gặp phải quỷ, không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ cảm thấy ban nãy cảnh sát một lực rất mạnh kéo mình lại, cơ hồ như bị quỷ nhập không làm chủ được bản thân, sắc mặt trắng bệch hơn cả tuyết, mồ hôi trên
trán rơi lã chã, muốn đứng dậy nhưng một tay đã ngoặt qua sau vai, vô
cùng nặng nhọc!
Bách Lý Băng không yên tâm, liên tục gọi điện thoại cấp cứu, có điều
trời lạnh đường trơn trượt, bên đó nói đã xuất quân, nhưng vẫn chưa thấy người tới.
– Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Lâm Dật Phi một tay nắm chặt lấy cổ tay A Thủy, không ngừng truyền nội
lực đi qua, cảm thấy mạch đập của A Thủy dần dần mạnh lên, trong lòng an tâm hơn chút, tay còn lại nắm lấy bả vai người kia nói:
– Nói tôi biết!
Người kia đội một chiếc mũ da chó, khuôn mặt gầy yếu, hai tay vốn đút
trong túi áo, bộ dạng giống như người phương Bắc. Đang chuẩn bị dùng sự
náo nhiệt hôm nay làm đồ nhắm lúc rảnh rỗi, về nhà nói một câu, ai ngờ
họa từ miệng ra không sai chút nào, chính bởi vì nói thêm một câu mà
chẳng hiểu tại sao lại trở thành phạm nhân.
Ánh mắt Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm, tên tiểu tử này tuy mặc một chiếc áo bông rất dày, nhưng lại cảm giác như thân thể trần truồng đứng bên
đường vậy.
Cảm giác duy nhất của người kia chính là muốn khóc:
– Không phải tôi.
– Tôi biết không phải là ngươi.
Lâm Dật Phi chầm chậm nói, giọng điệu chậm dần đều:
– Ngươi biết là ai đánh hắn?
– Tôi không biết.
Người kia có chút khiếp đảm muốn tìm một cái cớ để đối phó, đột nhiên cảm thấy bả vai giống như gãy nứt ra liền hét lớn:
– Là bốn người mặc áo vest.
Lời y vừa nói ra liền phát hiện bả vai không đau như vậy, đành tiếp tục nói:
– Tên tiểu tử này, à không, là đồng chí này đứng ở đó nghe điện thoại,
không biết nói chuyện với ai mà bộ dạng vui như vậy, đột nhiên một chiếc Mercedes Benz dừng bên cạnh tôi lập tức có bốn người xông tới.
Người này mặt mày hớn hở nói, vốn dĩ còn muốn vung tay múa chân lấy khí
thế, nhưng bả vai như bị quả núi đề rồi nên đành phải ngừng suy nghĩ này lại ngay.
– Bốn người kia ăn mặc giống như bọn xã hội đen trong TV, vừa mới xuống xe liền xông tới phía đồng chí này tay đấm chân đá. Vị tiên sinh này
ơi, tôi không phải là không giúp đỡ, mà trên thực tế tôi không thể giúp
được gì.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Biển số xe là bao nhiêu?
– Tôi không nhìn rõ lắm.
Người kia gượng cười nói:
– Đồng chí này hình như cũng biết võ công, nhưng câu thường nói rất đúng, song quyền….
Lâm Dật Phi không muốn nghe những lời vô ích liền nói:
– Bón người kia trông thế nào, họ đi đâu?
– Tôi không nhìn rõ, họ họ trông đều như nhau, trên mặt không có biểu
hiện gì cả, chỉ nói “ tiểu tử thối, ngươi dám cướp đàn bà của đại công
tử, không muốn sống nữa đúng không”, bọn họ đánh người xong còn uy hiếp
những người khác không được báo cảnh sát, rồi sau đó rời đi, đi về phía
bên kia.
Lâm Dật Phi nhìn theo hướng tay y chỉ, chỉ nhìn thấy một vùng mênh mông, hắn chau mày, thò tay móc lấy mấy trăm đồng rồi liếc nhìn đám người.
Những người kia đều lùi lại phía sau vài bước, vì đều cảm thấy bị hắn nhìn trúng, ắt hẳn là một chuyện rất khó chịu!
– Ai có thể nói cho tôi biết biển số, số tiền này sẽ là của người ấy.
Lâm Dật Phi treo giải thưởng, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau rồi nuốt nước miếng. Tiền thì ai cũng cần, nhưng vừa rồi chỉ lo xem náo nhiệt,
đều cảm thấy có chút hối hận, liếc nhìn biển số xe thì chắc chết ai…
Bách Lý Băng gọi điện thoại xong liền ngồi sụp xuống:
– Dật Phi, chúng ta nên đưa A Thủy tới bệnh viện trước.
– Cũng đỡ rồi.
Lâm Dật Phi “ hừ” một tiếng buồn bực, A Thủy đau nhức cũng “ ư” một
tiếng, không ngờ lại mở mắt ra, trong mắt dường như có chút hoang mang,
một lúc lâu sau mới hỏi:
– Tiểu Phi, sao lại là cậu?
Khi nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đầu A Thủy tuy không bị đánh mạnh nhưng thần sắc lại có vẻ âm u.
Vết thương của A Thủy không nghiêm trọng, nhưng ngất xỉu bên ngoài thời
tiết đóng băng rất nguy hiểm, may có Lâm Dật Phi cấp cứu anh tỉnh lại,
nếu không chỉ sợ sẽ không tỉnh lại dễ dàng như vậy.
– Giờ cậu có thể nói xem ai đã ra tay rồi chứ.
Trong nụ cười của Lâm Dật Phi có pha chút lạnh lùng nói:
– A Thủy, cậu đừng có bảo cũng giống như những người trên đường, chịu bị đánh mà không biết là vì sao nhé?
– Tôi thực sự không dám khẳng định…
A Thủy lấy lại tinh thần, gượng cười nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Một chiếc xe chạy tới, lúc ấy tôi vẫn đang nói chuyện điện thoại, vội vàng dừng trước mặt tôi, vừa mở cửa xe liền đụng trúng tôi, tôi không
kịp chạy thoát, điện thoại cũng không rõ rơi ở đâu, sau đó bốn người kia đồng loạt xông tới, may tôi có chút bản lĩnh bảo vệ đã đánh ngã hai
tên, nhưng ra tay không nặng lắm. Sau đó không biết chuyện gì xảy ra,
đột nhiên tai vang lên một tiếng ầm dữ dội, trước mắt tối om rồi không
còn tri giác, khi tỉnh lại thì nhìn thấy cậu.
Lâm Dật Phi nghe anh nói đại khái cũng giống như mấy người trên đường,
nói giống nhau, đối với A Thủy mà nói là đột nhiên, còn đối với những
người kia thì ắt là có âm mưu. Nhìn vết thương trên đầu A Thủy, giống
như loại vũ khí cứng, đại loại kiểu ống tuýp. Bọn cảnh sát thong dong
đến chậm, lại đem A Thủy ra tra hỏi một hồi, dường như coi anh ở đó làm
loạn, quấy rối trật tự trị an. Lâm Dật Phi nhẫn nhịn tức giận, lúc này
không có mỗi người một cước, đã bay bọn chúng xuống khe cống.
– A Thủy, anh quên nói một câu.
Bách Lý Băng vẫn bận tới bận lui, lúc này mới bưng chén nước ấm lên rồi ngồi xuống:
– Có người nói anh và hắn tranh giành phụ nữ! Chuyện này là vì Tô Yên Nhiên!
A Thủy thầm cắn môi, lúc này mới thở dài một tiếng nói:
– Lẽ nào là tên Phương công tử kia?
– Phương công tử?
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Hắn là tên nào?
A Thủy nhìn ánh mắt của hắn, lại có chút lo lắng thay cho tên Phương
công tử kia, chỉ sợ dưới tay của Lâm Dật Phi sẽ biến thành Viên công tử.
– Dật Phi, việc này tôi cũng chỉ là suy đoán, không có bằng chứng gì,
cậu đừng có chạy đi đánh người ta một trận, nếu đánh nhầm người vậy
không phải oan uổng cho hắn sao?
– Ồ, chuyện này cậu không cần bận tâm.
Lâm Dật Phi an ủi nói:
– Cậu yên tâm đi, trên tôi tay tuyệt đối không có án nào oan sai, chúng ta hiện giờ chỉ muốn tìm đánh hung thủ. A Thủy, cậu nên nhớ phải trả
thù, lấy đức báo đức mới là chuyện cậu nên làm, chứ không phải là cái
loại lấy đức báo oán giả dối kia!
– Tôi không phải là lấy đức báo oán, tôi chỉ sợ cậu đánh người ta thê
thảm, tôi là muốn tận tay đánh cái tên đánh tôi muộn trận cũng không
được.
A Thủy lắc đầu gượng cười nói:
– Giờ là mấy giờ rồi?
– Tám giờ tối.
Lâm Dật Phi nhìn đồng hồ:
– Người nhà cậu đâu, tôi thấy vết thương của cậu không nghiêm trọng nên không nghĩ cách thông báo, tránh để họ lo lắng.