Một người khi bị sự hoảng sự vây hãm thì không phải là nói càng nhiều mà là càng ít nói hơn nhưng Lâm Dật Phi lại trước sau như một, dường như
cuộc sống này chỉ bình thường như cơm bữa. Thực tế cũng là như vậy, cuộc sống của Tiêu Biệt Ly tám trăm năm trước tuy không thể nói là cuộc sống của người nguyên thủy ăn tươi nuốt sống nhưng sự kiên nhẫn của hắn thì
ít tai bì được. Khi mùa đông khắc nghiệt đến, hắn vì một nhiệm vụ hay
một mục tiêu mà đi hơn mười ngày không ngủ không nghỉ trên đất tuyết,
chuyện Đinh Tác Phi khó chịu đựng được hiện giờ trong mắt Lâm Dật Phi
chỉ là khởi đầu mà thôi.
Lúc mới đầu Đinh Tác Phi nói nhiều
nhưng sau đó thì ít lời hơn, đến khi phát hiện ra lương thực và nước
uống hai người mang theo đã dùng hết thì anh ta cũng cảm thấy sợ hãi
nhưng rất nhanh anh ta đã phát hiện những lo lắng này là dư thừa. Không
có lương thực, tuy hươu sừng đỏ, lạc đà hoang ở thảo nguyên đã sắp tuyệt chủng nhưng vẫn có không ít thỏ, tuy không có nước uống nhưng thỉnh
thoảng vẫn có thể gặp được tuyết đọng để đối phó. Thậm chí Đinh Tác Phi
có chút nghi ngờ, cho dù không có bật lửa thì liệu Lâm Dật Phi cũng có
thể đánh lửa được hay không. Hắn có bản lĩnh sinh tồn dã ngoại thiên
phú, lúc bắt đầu Đinh Tác Phi còn khoe khoang bản lĩnh khả năng sống dã
ngoại nhưng sau gần mười ngày nhắc đến thì chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lâm Dật Phi vừa nhặt viên đá lên đã có thể ném chết một con thỏ hoang một
cách dễ dàng, lột da, bỏ nội tạng, dùng cỏ khô lau sạch sẽ rồi bắt đầu
nhóm lửa nướng, mùi vị quả thực không tệ. Đinh Tác Phi muốn nói gì đó
nhưng vẫn nhịn xuống nhưng ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi thì càng ngày càng
kính trọng.
- Cậu Lâm, chúng ta đã đi mấy ngày rồi? Đinh Tác Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời mờ mịt, không nhịn được hỏi.
- Mười một ngày rồi. Lâm Dật Phi đáp trước sau như một.
- Có phải chúng ta đi nhầm hướng rồi không? Đinh Tác Phi có chút mất tự
tin đứng lên, anh ta nói đến đây thì trong mắt xuất hiện tia sợ hãi: -
Hôm nay tôi không tìm được manh mối Ngô Vũ Thân để lại, hơn nữa, Vũ Thân và Nhan Phi Hoa cứ đi sâu vào thảo nguyên là có ý gì vậy?
- Khi anh không tìm được manh mối thì nói không chừng chúng ta đã đến được
mục đích rồi cũng nên. Lâm Dật Phi trầm ngâm nói, đột nhiên lỗ mũi động
hai cái, nhíu mày nói: - Có mùi máu.
- Cậu nói gì? Đinh Tác Phi khó hiểu hỏi.
Lâm Dật Phi không trả lời nữa mà nhanh chóng bước về bên trái phía trước,
Đinh Tác Phi cố gắng chạy như điên nhưng càng đuổi càng xa, không rảnh
sinh lòng khâm phục mà chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chỉ trong chốc lát
Lâm Dật Phi đã biến mất tăm mất tích, Đinh Tác Phi dừng lại, đưa mắt
nhìn, chỉ thấy mênh mông thì không khỏi lớn tiếng gọi: - Cậu Lâm!
Anh ta gọi mấy tiếng không thấy động tĩnh gì, đành phải nhắm chuẩn hướng
Lâm Dật Phi chạy qua đó, không qua bao lâu sau thì đằng trước lại xuất
hiện mấy bóng người cô độc, không nhúc nhích chút nào. Hiện giờ Đinh Tác Phi quả thực còn quen thuộc bóng người của Lâm Dật Phi còn hơn cả bóng
người của mình. Anh ta vội chạy tới, vốn muốn gọi một tiếng nhưng đột
nhiên lỗ chân lông đều dựng đứng lên, sự lạnh lẽo của gió lạnh còn không bì được với sự lạnh lẽo dâng lên trong lòng chỉ bởi vì anh ta nhìn qua
đó mới phát hiện mặt đất biến thành màu nâu xám, người chết nằm ngổn
ngang.
Thật lâu sau Đinh Tác Phi mới run đến mức răng va nào
nhau lập cập, khi phục hồi lại tinh thần mới hỏi? - Cậu Lâm, những người này là ai vậy?
Anh ta hỏi đến đây thì cảm thấy có chút thừa
thãi, sao Lâm Dật Phi có thể biết những người này chứ? Không ngờ Lâm Dật Phi lại trả lời: - Đương nhiên là mấy người đảo đấu đó rồi.
- Có Vũ Thân hay không vậy?
Đinh Tác Phi mới nghĩ đến hỏi điều này thì cảm thấy hơi muộn. Anh ta nhìn
Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn chỉ đang nhìn mấy cái xác, dường như cũng
không để ý đến mình thì thầm nhủ may quá.
- Không. Lâm Dật Phi bước mấy bước quanh mấy người chết, trầm giọng đáp.
Mấy người chết trên đất rất thê thảm, có người ngửa mặt lên trời, có người
cắm mặt xuống đất, có người chôn trong cỏ, máu tươi đọng lại khiến người ta nhìn mà ghê người. Tuy Đinh Tác Phi to gan nhưng vẫn không dám lật
xem, đột nhiên thần sắc vừa động: - Chắc chắn là Nhan Phi Hoa hạ độc
thủ, Vũ Thân sẽ không độc ác như vậy nhưng cô ta ngàn dặm xa xôi đưa
những người đảo đấu này đến thảo nguyên rồi lại giết bọn họ là có ý gì
chứ?
- Có ý gì à? Lâm Dật Phi cười cười: - Đạo lý đó rất đơn giản, họ đã không còn giá trị gì nữa.
Đinh Tác Phi biến sắc, thất thanh hỏi: - Cậu Lâm, ý cậu là chúng ta đã đến nơi rồi sao? Nhưng hình như ở đây không có gì cả.
- Bên ngoài thì không có gì nhưng ở dưới đất không chừng lại có. Lâm Dật Phi nói đến đây thì ánh mắt đã nhìn tới một chỗ.
- Cậu Lâm, cậu còn biết đảo đấu sao? Đinh Tác Phi vô cùng kinh ngạc.
- Tôi không biết. Ánh mắt Lâm Dật Phi chớp động, chậm rãi nói: - Nhưng
anh đừng quên rằng mấy người chết ở đây ngoài Vũ Thân và Nhan Phi Hoa
còn có một người nữa.
- Ai vậy? Đinh Tác Phi không kìm được hỏi.
- Đương nhiên là người đứng đầu đảo đấu. Lâm Dật Phi mỉm cười: - Ông chủ
quán cơm chẳng phải đã nói rất rõ sao? Lẽ nào anh quên rồi?
- Người đứng đầu đảo đấu? Đinh Tác Phi thất thanh hỏi:
- Cậu quen sao?
Anh ta vừa dứt lời thì Lâm Dật Phi đã sải bước ra ngoài, vươn tay vỗ vào hư không một cái, ngay lúc đó thì một tiếng “ầm” lớn vang lên. Ngay sau đó điều khiến Đinh Tác Phi khó tin là một người từ dưới đất lòi ra.
Lâm Dật Phi lại bước thêm một bước nhưng cũng không xoay người, vốn hắn
cách người kia còn xa nhưng người kia đã bị hắn túm lấy áo. Trong lòng
Đinh Tác Phi kinh hãi, không biết tại sao Lâm Dật Phi lại làm được điều
đó, nhìn cánh tay hắn cũng không thuận lắm. Nếu như để Đinh Tác Phi giải thích thì nguyên nhân thứ nhất chính là Đinh Dật Phi lăng không hư
trảo, cách không thủ vật, nguyên nhân thứ hai chính là động tác của hắn
quả thực quá nhanh, đã vượt quá phạm trù mà mắt người thường có thể thấy được nên tốc độ di chuyển của hắn đã đến mức anh ta không làm sao nhìn
thấy được, chỉ có thể nhìn được hai điểm bắt đầu và kết thúc. Cả hai
cách giải thích này nói ra đối với người luyện võ thì đúng là nghe mà
rợn người vì nó đã phá vỡ cực hạn của con người truyền thống.
Lâm Dật Phi vươn tay túm được áo người kia rồi xách lên, đến khi khuôn mặt
của người kia quay lại thì đột nhiên ánh mắt có chút kinh ngạc: - Là
anh?
- Là cậu? Người kia nhìn đầu trâu mặt ngựa, cũng không còn
trẻ, thấy Lâm Dật Phi thì cũng kêu lên thất thanh: - Lâm lão đệ, sao cậu cũng đến đây?
- Sao tôi lại đến đây chứ?
Lâm Dật Phi qua cơn kinh ngạc thì khóe miệng lại nổi lên ý cười: - Đương nhiên là tới thăm anh rồi.
Vẻ mặt người kia cười khổ, vẻ kinh hãi dần biến mất: - Lâm lão đệ cứ nói
đùa, không ngờ ngày đó chúng ta từ biệt mà lại có thể gặp được nhau ở
đây.
Du Lão Thử cũng không có thay đổi gì nhiều, cho dù dường
như cái áo con chuột vẫn là cái ngày đó nhưng vừa từ trong đất ra nên
cũng có chút chật vật.
- Anh trốn làm gì vậy? Ánh mắt Lâm Dật Phi rơi xuống chỗ Du Lão Thử ẩn thân, dường như có chút suy nghĩ.
- Tôi không thể không trốn đi được. Du Lão Thử muốn nói gì đó nhưng đột
nhiên ánh mắt rơi xuống người Đinh Tác Phi, mặt biến sắc: - Đây là
- Tôi tên là Đinh Tác Phi, người nhà cả. Đinh Tác Phi cười cười.
Đột nhiên ánh mắt Du Lão Thử hiện ra vẻ sợ sệt, cúi đầu xuống: - Lâm lão đệ, vị Đinh lão đệ này nhìn rất lạ.
Lâm Dật Phi chỉ cười cười: - Anh không cần lo lắng, có tôi ở đây thì Nhan Phi Hoa không giết được anh đâu.
- Cô ta không giết được tôi sao? Du Lão Thử thì thào tự nói, đột nhiên ngẩng đầu: - Lâm lão đệ, sao cậu quen cô ta?
- Chẳng phải anh cũng quen sao? Lâm Dật Phi thản nhiên cười: - Nếu không
tại sao tôi vừa nhắc đến cái tên Nhan Phi Hoa thì anh lại không có phản
ứng gì đặc biệt chứ?
- Tôitôi Du Lão Thử nhìn Đinh Tác Phi một
cái: - Tôi không quen cô ta, tôi nghe thấy một người khác nói ra, tôi
không ngờ rằng cô gái xinh đẹp như tiên ấy lại xuống tay độc ác như vậy.
- Những người ở đây đều do Nhan Phi Hoa giết thật sao? Đinh Tác Phi có
chút giật mình khẳng định: - Cậu Lâm, người này không diệt trừ, quả thực làquả thực là
Anh ta không nói gì nữa, chỉ lắc lắc đầu. Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu: - Thì ra là thế, tôi nghĩ với thân thủ của cô ta, muốn giết mấy người này cũng không phải là chuyện khó, ngoài cô ta ra
thì còn có ai hạ độc thủ như vậy chứ? Nhưng mấy người đến đây làm gì
vậy? Nếu như Nhan Phi Hoa đã giết mấy người các anh thì tại sao không
giết một người có liên quan là anh chứ?
- Không phải là cô ta
không giết tôi, chỉ là không tìm thấy tôi thôi. Du Lão Thử cười khổ,
không tự chủ nhìn Đinh Tác Phi một cái: - Chúng tôi đến đây là có ông
chủ bỏ tiền ra thuê, nói muốn thăm dò một ngôi mộ cổ rất lớn, tiền thuê
cũng tương đối lớn. Tôitôi nhất thời nổi lên lòng tham nên mới tìm mấy
người quen biết, quy định là gặp nhau ở địa điểm đào. Tôi đến đây trước, nhận thấy dường như dưới đất không có ngôi mộ nào mà dường như là lăng
tẩm của hoàng đế, quy mô rất lớn thì trong lòng hơi hoảng sợ, không biết tại sao có cảm giác giống như có họa sát thân, có lẽ đây cũng là một
loại bản năng của tôi nhưng không ngờ lại cứu được tôi một mạng.
Lâm Dật Phi nhíu mày: - Anh nói dưới chân chúng ta có một lăng tẩm hoàng đế sao?
- Nhìn quy mô thì gần như là thế. Du Lão Thử nghiêm túc gật đầu: - Vị Đinh lão đệ này có ý kiến gì không?
- Tôi thì có ý kiến gì? Đinh Tác Phi không kìm được cười nói: - Tôi thì
có thể có ý kiến gì chứ? Nhưng có khả năng anh nói đúng đấy.
- Oh. Du Lão Thử hỏi một câu kì lạ xong thì nghiêng đầu lại nói tiếp:
- Tôi mất nửa ngày mà không tìm được cửa vào của lăng tẩm mà thời gian
gặp nhau sắp đến rồi nên đào một cái lỗ để ẩn thân. Vốn tôi tưởng là
khéo léo nhưng không ngờ Nhan Phi Hoa cũng không phát hiện ra mà Lâm lão đệ lại phát hiện ra. Xem ra cậu còn mạnh hơn cô gái kia nhiều.
- Bây giờ không phải là lúc anh tâng bốc tôi đâu. Lâm Dật Phi lắc đầu nói: - Việc chính sự quan trọng hơn.
Du Lão Thử bị nói toạc ra nỗi lòng thì hơi đỏ mặt: - Chỗ tôi ẩn thân cũng
coi như là khéo léo, có thể nhìn được trong khoảng cách mấy trượng thông qua một tấm kính thủy tinh. Anh ta lấy ra một thứ hình cầu bằng thủy
tinh, ra ý một chút: - Không lâu sau thì tôi nghe thấy có rất nhiều
người bước về phía này. Tôi thấy tiếng bước chân và số người không phù
hợp thì sự hoảng sợ trong lòng càng thêm mãnh liệt nên trốn đi không dám ra. Sau đó tôi nghe thấy một cô gái trầm giọng hỏi: “Mặt Sẹo, thủ lĩnh
của các anh đâu?” Tôi biết người cô ta nói chính là tôi nhưng không biết tại sao nhìn cô ta một cái mà tôi cảm thấy một sự lạnh lẽo vọt lên. Mặt Sẹo cũng là một trong những người quen tôi từng hợp tác trước đây, anh
ta run giọng nói: “Anh ta nói gặp nhau ở đây, tôi cũng không biết tại
sao anh ta chưa đến.” Tôi muốn đứng dậy nhưng lại không dám, đột nhiên
Mặt Sẹo hét lên thảm thiết rồi bay ra ngoài nhưng cổ đã bị xoay 180 độ,
chắc chắn là chết rồi. Một người còn trẻ tuổi, chắc cũng xấp xỉ như cậu, vốn chỉ có cậu ta dám đứng bên cạnh cô ta, tôi vốn tưởng rằng cậu ta là cũng một giuộc với cô ta nhưng không ngờ cậu ta gầm lên giận dữ: “Nhan
Phi Hoa, tại sao cô lại giết bọn họ? Bọn họ là người vô tội mà“.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Xem ra cậu ấy còn tốt với bọn họ hơn là một
người bạn như anh, ít nhất cậu ấy dám ra mặt vì bọn họ.
Du Lão
Thử cười khổ: - Tôitôi Dường như anh ta có chút xấu hổ, chuyển hướng đề
tài: - Lúc đó tôi mới biết cô gái kia tên là Nhan Phi Hoa, chỉ nghe thấy cô ta cười vài tiếng, nói: “Ngô Vũ Thân, tôi muốn giết bọn họ đấy, anh
có bản lĩnh thì lại đây mà cản đi.” Cô ta nói xong mấy câu đó thì sáu
người còn lại lại chết thêm một nửa. Đột nhiên người trẻ tuổi kia rút ra một khẩu súng lục chĩa vào Nhan Phi Hoa nói: “Nếu cô còn không dừng tay thì tôi sẽ nổ súng.”
- Cậu ấy đúng là không biết tự lượng sức mình. Đinh Tác Phi hừ một tiếng: - Một phát súng trong mắt Nhan Phi Hoa là cái gì chứ?
- Hóa ra người anh em này cũng biết Nhan Phi Hoa. Ánh mắt Du Lão Thử nhìn Đinh Tác Phi cũng có chút kính sợ. Anh ta kính sợ Lâm Dật Phi là vì võ
công của hắn, còn kính sợ Đinh Tác Phi thì có chút không nói được.
Lâm Dật Phi cũng không quay đầu, nhíu mày nói: - Sau đó thì sao? Ở đây
không có thi thể của Ngô Vũ Thân, chắc là cậu ấy chưa chết chứ?
- Cậu ấy không chết nhưng khi cậu ấy còn chưa kịp nổ súng thì khẩu súng
kia đã bị Nhan Phi Hoa đánh rơi trên mặt đất nhưng tôi cũng không nhìn
thấy cô ta dùng cách gì. Cô gái này ra tay như quỷ vậy, mờ ảo nhanh đến
mức khiến người ta không thể nhìn rõ được. Cô ta không chút lưu tình mà
giết nốt ba người còn lại, chỉ nhìn Ngô Vũ Thân cười, Ngô Vũ Thân ngẩn
ra như gà gỗ. Tôi thấy dáng vẻ cậu ấy rất thất vọng, sau đó Ngô Vũ Thân
cười lạnh nói: “Nhan Phi Hoa, cô giết bọn họ thì làm sao mà tìm được nơi cô muốn đến.” Nhan Phi Hoa phá lên cười nói: “Anh tưởng rằng tôi không
tìm được cửa vào của lăng tẩm thật sao? Tôi dẫn bọn chúng đến đây chỉ là muốn giết cái tên đứng đầu thôi, chỉ có điều bọn chúng tính cũng không
sai. Thực ra cửa vào cũng gần đây thôi, không tin thì tôi đưa anh đi
xem.” Ngô Vũ Thân và tôi có chút ngẩn ra, không biết tại sao cô ta lại
biết được cửa vào của lăng tẩm dưới lòng đất, sau đó Nhan Phi Hoa đưa
Ngô Vũ Thân đi theo hướng đông. Tôi ngây ra trong đất, không dám đi ra,
sợ cô ta lại quay lại. Không biết qua bao lâu sau thì các cậu cũng đến,
những chuyện sau đó thì cậu cũng biết rồi đấy.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu: - Đi về hướng Đông, không biết anh có thể tìm được cái cửa vào kia không?
Du Lão Thử rùng mình một cái, liên tục xua tay:
- Lâm lão đệ, tôi chạy trối chết còn không kịp, sao còn dám đi tìm Nhan Phi Hoa chứ?
- Có cậu Lâm ở đây thì anh còn sợ gì chứ? Đinh Tác Phi lạnh lùng nói: -
Hóa ra anh cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân mà thôi, chỉ biết bảo toàn tính
mạng của bản thân mà không thèm quan tâm đến sống chết của người khác.
- Thôi bỏ đi, nếu như anh không muốn đi thì tôi cũng không ép. Lâm Dật
Phi khoát tay: - Chỉ có điều theo như tôi thấy thì thực ra hiện giờ anh ở bên cạnh tôi còn an toàn hơn. Nếu anh rời khỏi đây mà lại gặp phải Nhan Phi Hoa thì không chừng lại giống bọn họ cũng nên. Hắn chỉ một thi thể
trên mặt đất:
- Nhan Phi Hoa giết người rõ ràng là không cần lý
do, hiện giờ người có thể ngăn được Nhan Phi Hoa giết người chỉ có tôi
mà thôi.
Du Lão Thử rùng mình một cái, cười lớn nói: - Tôi cũng không chắc là có thể tìm được cửa vào đâu. - Nếu như đến anh cũng không tìm thấy thì e là trên đời này chẳng có mấy
người có thể tìm được. Lâm Dật Phi cười cười: - Đi thôi!
Ba
người cùng đi về hướng đông, không đến một dặm thì Du Lão Thử và Lâm Dật Phi đều không tự chủ mà dừng lại. Đinh Tác Phi có chút ngạc nhiên: -
Sao thế?
Du Lão Thử nhìn Lâm Dật Phi một cái, trong lòng thầm
nghĩ chẳng lẽ trên đời này không còn gì có thể giấu được Lâm lão đệ sao: - Bước chân đến đây thì không còn dấu vết rồi.
- Khinh công của Nhan Phi Hoa cực cao, sao có thể để cho anh phát hiện ra dấu vết chứ?
Đinh Tác Phi chỉ cười lạnh: - Với lại tại sao tôi không nhìn ra được gì
chứ?
- Nhan Phi Hoa có khinh công rất cao nhưng còn Ngô Vũ Thân
nữa. Du Lão Thử cười khổ một tiếng: - Lực chân của cậu ấy rất nặng,
những ngọn cỏ này bị giẫm đến đây đã không còn dấu vết gì rồi.
Lâm Dật Phi đi vài bước, cũng lưu tâm quan sát động tĩnh trên thảm cỏ, đột
nhiên hắn bước về phía trước mấy bước, mũi chân di di mấy cái, chậm rãi
nói: - Chắc là ở đây.
Du Lão Thử gật đầu liên tục, không chút do dự móc ra mấy dụng cụ trên bộ áo con chuột gõ đập một lúc, một lúc lâu
sau đột nhiên anh ta dùng sức ấn cái gì đó, một tiếng “ầm” vang lên, mặt đất tách ra để lộ một cửa động tối đen, âm u lạnh lẽo.
Khi chưa nhìn thấy lăng tẩm dưới lòng đất thì Du Lão Thử có chút căng thẳng
nhưng khi nhìn thấy cái gọi là lăng tẩm này thì anh ta lại cau mày.
- Ông ơi, ông sao thế? Giọng nói của Đinh Tác Phi vang lên phía sau anh
ta, xưng hô có chút cổ quái, bởi vì Du Lão Thử tuy không còn trẻ nhưng
chưa già đến mức trở thành ông.
Lâm Dật Phi chỉ dừng ở cửa động,
hào quang trong mắt chớp động, cũng không để ý đến cách xưng hô của Đinh Tác Phi, nếu như Du Lão Thử không để ý thì người khác có quyền gì mà
phản đối chứ?
Du Lão Thử sợ run người, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái, có chút do dự: - Cửa động này hơi kỳ lạ.
- Có gì kỳ lạ chứ? Đinh Tác Phi lúc mới đầu còn chú ý thận trọng nhưng
khi nhìn thấy cửa động thì lá gan lại lớn lên: - Không vào hang cọp sao
bắt được cọp con. Cậu Lâm, cậu nói có đúng không?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
- Nếu như dưới này có thuyết pháp của lăng tẩm dưới lòng đất thật thì cửa động này rất kỳ lạ vì chẳng ai từng thấy người chết còn muốn lưu lại
cái cửa động này cả nhưng xem ra cái cửa động này có không ít người ra
vào rồi.
- Lẽ nào đây là căn cứ bí mật của Nhan Phi Hoa? Đinh
Tác Phi có chút hưng phấn, lại có chút lo lắng hỏi: - Nếu như vậy thật
thì Nhan Phi Hoa tuyệt đối sẽ không để cho chỗ này bj lộ một cách không
lý do. Ba người chúng ta thì không nói làm gì nhưng Ngô Vũ Thân và cô ta ở cùng nhau, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
- Nói vậy thì tôi chỉ có thể xuống đó xem một chút thôi. Lâm Dật Phi thì thào tự nói.
- Bất luận thế nào thì tôi cũng phải xuống đó xem thế nào, Vũ Thân là bạn tốt của tôi. Đinh Tác Phi không chút do dự chạy tới cửa động: - Hay là
hai người ở trên này đi, nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì còn có thể
phối hợp với nhau.
- Bên ngoài thì làm sao mà phối hợp được chứ? Lâm Dật Phi thở dài: - Tôi xuống cùng anh. Hắn quay đầu nhìn Du Lão
Thử: - Anh không cần xuống cũng được.
- Tôi còn phải nhờ sự giúp đỡ của cậu nữa mà. Du Lão Thử cười khổ nói: - Nếu như cậu đã xuống thì
sao tôi có thể tụt hậu phía sau chứ?