Đinh Tác Phi không nói nhảm nữa, cúi đầu nhìn cửa động, lấy cái đèn pin
chiếu một chút, có chút kinh ngạc: - Cửa động có chỗ đặt chân, tuy không tiện lắm nhưng ra vào chắc không thành vấn đề.
Anh ta một tay
cầm đèn pin nhưng vẫn xuống một cách thuận lợi. Lâm Dật Phi nhìn Du Lão
Thử một cái: - Anh có thể xuống được không?
- Có chứ, Lâm lão
đệ, cậu cẩn thận đấy. Du Lão Thử thấy Đinh Tác Phi đã xuống được một
đoạn thì giọng nói không còn thấp hơn nữa.
Lâm Dật Phi không hỏi
cẩn thận cái gì, chỉ thấp giọng nói: - Anh cũng cẩn thận đấy, nếu như
anh xuống thật, có gì nguy hiểm thì chưa chắc tôi đã giúp đến được anh.
Du Lão Thử có chút cảm động, muốn nói gì nữa nhưng Lâm Dật Phi đã chậm rãi xuống. Du Lão Thử cắn răng một cái, dùng cả tay và chân để xuống, đừng
nhìn anh ta không còn trẻ nhưng hành động rất nhanh nhẹn. Xuống không
bao lâu thì cửa động đã ngang ra, bắt đầu hẹp dần, chỉ có thể xoay người để đi. Ba người không nói gì, Lâm Dật Phi để ý quan sát vách tường, khi không ai chú ý thì vươn tay ra vỗ vách cửa động một cái, vận công tra
một chút thực hư dưới chân, thấy không có cơ quan gì nhưng trong lòng
cũng không yên tâm lại mà càng thêm cảnh giác. Đối với hắn mà nói, không tra ra được nguy hiểm cũng không có nghĩa là có chuyện tốt, hoàn toàn
tương phản, đây chỉ có thể cho thấy nguy hiểm là một kích trí mạng.
- Cậu Lâm, phía trước càng ngày càng rộng, không biết thông về hướng nào
nữa. Lúc này Đinh Tác Phi đã có thể đi song song cùng Lâm Dật Phi, thần
sắc ít nhiều cũng ngưng trọng.
- Anh chưa từng đến đây sao? Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi.
- Cái gì? Đinh Tác Phi quay đầu lại, khuôn mặt khó hiểu hỏi: - Cậu Lâm nói gì vậy?
- Oh. Lâm Dật Phi tiếp tục không nhanh không chậm đi tiếp. Đỉnh động càng ngày càng cao, thành động cũng càng ngày càng rộng, phía trước vẫn tối
đen như mực, ánh đèn pin chiếu sáng phía trước, tạo ra một lối đi hình
mũi khoan: - Tôi thấy anh đi rất nhanh, không lo lắng chút nào, cứ như
đi lại trong nhà của mình nên tưởng là anh đã từng đến đây.
-
Cậu Lâm cứ nói đùa. Đinh Tác Phi biến sắc, cười lớn nói: - Con người tôi lỗ mãng như thế đấy, nếu như thò đầu ra là một đao, rút đầu lại cũng là một đao (đằng nào cũng phải chết) thì tôi đây lại tuyệt đối không sợ
hãi rụt rè gì cả.
- Đương nhiên anh không sợ hãi vì anh muốn dẫn anh ấy đến đây mà. Đột nhiên một giọng nói truyền từ sâu trong cửa động ra, dịu dàng như đang nói bên tai.
Đinh Tác Phi rùng mình: - Ai? Nhan Phi Hoa sao?
Anh ta quát một tiếng, trong động ong ong tiếng vang vọng. Lâm Dật Phi cũng mỉm cười: - Nhan Phi Hoa, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
-
Đương nhiên là khỏe rồi, từ trước đến nay chưa có lúc nào tôi khỏe thế
này. Ngữ khí của Nhan Phi Hoa ẩn chứa ý cười, nghe có vẻ rất vui: - Lâm
Dật Phi, tuy anh đến hơi muộn nhưng vẫn sớm hơn một số người.
Khi Lâm Dật Phi nói thì bước chân cũng không dừng lại. Du Lão Thử thầm thở
dài một tiếng, chỉ đi theo sau hắn nhưng Đinh Tác Phi lại đứng bất động ở đó, trên mặt có ý muốn rút lui.
- Đinh Tác Phi, nếu như anh
thông minh hơn một chút thì hẳn là nên lại đây mới phải. Nhan Phi Hoa
cười khanh khách không ngừng: - Muốn quay lại đường cũ mà chỉ dựa vào
bản lĩnh của anh thì còn chưa đủ đâu. Anh cũng biết rằng cái cửa động
mấy người vừa vào có mai phục ở những chỗ nào chứ?
- Nhan Phi
Hoa, cô quả nhiên là đồ độc ác. Đinh Tác Phi đảo tròng mắt, ánh mắt lộ
ra một tia tàn nhẫn, hình tượng luôn vì bạn bè mà không tiếc cả mạng
sống trước mặt Lâm Dật Phi đã biến mất tăm. Anh ta nhìn bóng dáng Lâm
Dật Phi, chỉ lớn tiếng nói: - Nhan Phi Hoa, lẽ nào cô muốn giết sạch
những người đến đây sao?
Đột nhiên Lâm Dật Phi biến mất, xung
quanh không còn tiếng động gì, trong lòng Đinh Tác Phi rùng mình một
cái, chỉ cảm thấy một người ở đây có sự sợ hãi không thể nói thành lời.
Anh ta chạy nhanh về phía trước, tới mấy chỗ rẽ phía trước, đột nhiên
trước mắt rộng rãi, một thạch thất khiến người ta khó tin xuất hiện
trước mắt anh ta.
Thạch thất cao mấy trượng, trên vách treo mấy
bó đuốc, rung động bập bùng, chiếu gian thạch thất sáng như ban ngày
nhưng dưới ánh lửa chớp động, tất cả mọi hình ảnh trong thạch thất đều
bập bùng lên xuống, lộ ra một loại quỷ dị.
Đinh Tác Phi nhìn
thấy gian thạch thất rộng lớn cũng không kinh ngạc, nhưng thấy Lâm Dật
Phi và Nhan Phi Hoa đều ở đây thì ít nhiều cũng kinh ngạc. Lâm Dật Phi
nghe thấy tiếng anh ta bước vào nhưng cũng không quay đầu lại: - Ngô Vũ
Thân đâu rồi?
Nhan Phi Hoa vẫn thoát tục trước sau như một: - Lâm Dật Phi, lẽ nào anh tìm tôi chỉ vì bạn bè thôi sao?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói: - Tô Yên Nhiên cũng trong tay cô sao?
- Anh thông minh thật, điều này mà cũng nghĩ ra được. Nhan Phi Hoa cười
cười, nhìn Đinh Tác Phi một cái: - Nhưng có một số người lại cảm thấy
anh ngốc nghếch đến mức phải có người dẫn đường cơ đấy.
Đinh Tác Phi biến sắc: - Cô nói cái gì? Tôi là bạn của Ngô Vũ Thân, tôi chỉ giúp cậu Lâm tìm Ngô Vũ Thân thôi. Nhan Phi Hoa, cô mau giao Ngô Vũ Thân ra
đây đi, mọi người có gì thì từ từ nói.
- Nếu như tôi không giao người ra thì sao? Cuối cùng Nhan Phi Hoa cũng nhìn thẳng Đinh Tác Phi một cái, ánh mắt như dao.
Trong lòng Đinh Tác Phi lạnh lẽo, nhớ tới thủ đoạn giết người của Nhan Phi
Hoa, cô từ trước đến nay giết người không cần lý do, không biết Lâm Dật
Phi có thể ngăn được cô ta hay không, hoặc nên nói là không biết Lâm Dật Phi có động thủ với Nhan Phi Hoa vì anh ta hay không. Anh ta không dám
cứng rắn: - Ngô Vũ Thân cũng là bạn của cậu Lâm, đương nhiên tôi tất cả
đều phải xem ý của cậu Lâm rồi.
- Hóa ra đây là cái gọi là đạo nghĩa bạn bè của anh sao?
Nhan Phi Hoa mỉm cười nói: - Ngô Vũ Thân có người bạn như anh coi như là có
phúc nhưng anh nhất định phải chờ Ngô Vũ Thân xuất hiện thì mới không
thể nhận mình là bạn anh ấy nữa sao?
- Cô nói gì, tôi hoàn toàn không hiểu. Đinh Tác Phi trán ra toát ra từng giọt mồ hôi nhỏ.
- Anh là thủ hạ của Quân Ức cũng không phải trong một thời gian ngắn chứ? Nhan Phi Hoa nhẹ giọng nói một câu nhưng lại như một tiếng sét.
- Cô nói cái gì? Đinh Tác Phi hoảng sợ nói.
Lâm Dật Phi cười cười:
- Đinh Tác Phi, đến bây giờ cũng không cần đóng kịch nữa đâu, mục đích
của anh chẳng qua là dẫn tôi đến đây, nếu như tôi đã đến rồi thì coi như nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Anh cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ,
Nhan Phi Hoa không cần phải giết anh, tôi đương nhiên sẽ không giết anh.
- Cậu Lâm. Đinh Tác Phi nuốt nước miếng, vốn muốn nói gì đó
nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lại bỏ ý nghĩ này đi. Anh ta
không muốn chối cãi, ngược lại còn buông lỏng: - Hóa ra cậu Lâm đã biết
từ lâu rồi nhưng không biết cậu biết những điều này từ lúc nào?
- Khi nào à? Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút, cười cười:
- Từ khi anh và Phương Vũ Dương cùng xuất hiện với nhau tôi đã cảm thấy
có vấn đề, vốn dĩ võ công của anh không tệ nhưng lại giả bộ như võ công
của mình rất kém. Người như vậy thì có hai khả năng xảy ra, thứ nhất là
bản tính như thế, thứ hai là có mục đích khác. Lúc đó anh cố ý muốn tiếp cận tôi, anh nói những lời đó chỉ là muốn để lại ấn tượng tốt với tôi
mà thôi. Lúc đầu khi dùng súng giết tôi chắc là chủ ý do anh và Trần
Lương Hòa nghĩ ra, mục đích không phải là ám sát tôi mà quan trọng là để anh xuất đầu lộ diện, buồn cười là Phương Vũ Dương vẫn ngây thơ không
biết gì, anh ta không ngờ rằng bản thân mình chẳng qua cũng chỉ là một
người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đinh Tác Phi mấp máy môi hai cái, không còn lời nào để nói.
- Sự việc sau đó thì dễ giải quyết rồi, Phương Vũ Dương ác giả ác báo, anh cũng giành được sự tín nhiệm của tôi.
Lâm Dật Phi cười cười, thần sắc có chút mỉa mai: - Ngô Vũ Thân ra đi chỉ là một cái cớ tốt, mấy người biết tôi vì bạn bè thì sẽ ra tay nên đưa tôi
đến đây nhưng quả thực là có một số thứ sắp xếp không được tốt nên khó
tránh khỏi sơ hở.
- Sơ hở nào cơ? Đinh Tác Phi nghĩ rằng mọi
chuyện đều áo tiên không thấy vết chỉ khâu (vô cùng kín kẽ) nhưng không
nhờ trong mắt Lâm Dật Phi lại có nhiều sơ hở như vậy. Điều này khiến anh ta ít nhiều cũng có chút khâm phục.
- Đầu tiên địa điểm đặt
chân của Nhan Phi Hoa không ai biết cả. Lâm Dật Phi cười cười: - Nếu như ai cũng biết thì đúng là quá hoang đường, anh nói Ngô Vũ Thân biết điều này là đã có sơ hở rồi. Thứ hai là trong quán cơm vô cùng hỗn loạn,
không kinh doanh nổi nữa nhưng ông chủ lại không có tâm trạng thu dọn
mọi thứ, ông ta là người làm ăn, đương nhiên làm như vậy là không hợp
lý, cách giải thích duy nhất là có người bảo ông ta để nguyên như vậy,
để những người đến sau nhìn thấy nhưng có hai người có thể làm như vậy,
thứ nhất là Nhan Phi Hoa, thứ hai chính là các anh dùng để tăng lòng tin của tôi. Còn có một điều nữa là đêm nào anh cũng nhất định phải nhóm
lửa sưởi ấm. Đương nhiên lạnh cũng là một nguyên nhân nhưng điều cần
thiết là còn để lại dấu vết cho những người theo dõi chúng ta nữa. Tôi
nghĩ hiện giờ chúng ta đang ở đây, chắc bên ngoài đã vô cùng náo nhiệt
rồi.
Đinh Tác Phi có chút trợn mắt há mồm, nói không ra lời. Lâm Dật Phi lại nói tiếp: - Còn có cái chết của những người đảo đấu đó thì
hiển nhiên là Du Lão Thử đã nói dối. Nhan Phi Hoa có bản lĩnh giết người nhưng thủ đoạn sẽ không tàn nhẫn như vậy. Hiển nhiên là anh ta quen
anh, sợ sự uy hiếp của anh nên chỉ có thể nói dối tôi. Bọn họ bị ai giết tôi nghĩ chắc hẳn là các anh hoặc là Khổng Thượng Nhâm động thủ, buồn
cười là những manh mối Ngô Vũ Thân để lại nữa.
- Vậy thì có gì mà buồn cười chứ? Đinh Tác Phi lạnh lùng hỏi.
- Các anh có thể xem thường tôi nhưng không thể coi thường Nhan Phi Hoa.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói: - Nếu như Ngô Vũ Thân có thể tùy tiện để lại manh mối ngay dưới mắt Nhan Phi Hoa thì Ngô Vũ Thân đã không phải là
Ngô Vũ Thân, còn Nhan Phi Hoa sao còn là Nhan Phi Hoa chứ?