Trung Quốc có một loài chim lớn, loài chim này không bay thì thôi, một
khi đã bay thì bay thẳng lên trời, không hót thì thôi, một khi đã hót
thì khiến cho ai nấy đều kinh ngạc.
Hiện giờ Tần Vũ cảm thấy mình chính là con chim lớn đó, đây chính là lúc mình nên cất tiếng hót.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút chờ mong thì ít nhiều Tần Vũ cũng
có cảm giác hưng phấn. Tuy cậu ta đã từng trải qua cảm giác các vì sao
xoay quanh mặt trăng mỗi lần lên lôi đài, những lần đó còn có những
tiếng la hét đi kèm với ánh mắt này nhưng hiển nhiên những lúc đó vẫn
còn kém xa hiện giờ.
Có câu nói rất đúng, thà ăn một miếng đào
tiên còn hơn ăn nửa sọt hạnh thối, hiện giờ Tần Vũ đang rất muốn thử một miếng đào tiên này.
– Dương Hổ có một thân võ công, lúc ấy gặp
địch thủ hiếm có nên đương nhiên không cam tâm ở lại quê. Tần Vũ thao
thao bất tuyệt, nước miếng văng tung tóe: – Mà lúc đó, nếu muốn thành
danh thì thứ nhất là dựa vào võ công rồi dấn thân vào quân đội, nhờ vào
thời buổi loạn lạc mà lập sự nghiệp, cách thứ hai chính là đến Thượng
Hải khi đó chính là một cái động tiêu tiền. Thượng Hải lúc đó là thiên
đường của những người liều lĩnh, chỉ cần có bản lĩnh thì không lo không
tạo được danh tiếng.
Tần Vũ nói đến đây thì không cảm nhận được
sự đáng quý của những năm tháng hòa bình, chỉ cảm thấy bản thân mình
sinh nhầm thời đại. Theo như trong kịch bản, tuy sau đó Dương Hổ không
chịu nổi nhưng quả thực cũng lăn lộn được chút danh tiếng, võ công của
mình chưa chắc đã kém ông ta, nếu như mình sinh ra vào lúc đó thì đương
nhiên cũng mạnh hơn ông ta rất nhiều. Thời này võ công hiển nhiên không
hữu dụng bằng lúc đó, hơn nữa những ràng buộc cũng ít đi rất nhiều,
không giống như những năm đó, dựa vào võ công thì có thể làm được rất
nhiều chuyện mà hiện giờ không thể làm được.
– Ông ta nghĩ là
làm, còn vì chút công danh mà vứt bỏ người vợ và đứa con mới ra đời, làm việc nghĩa không chùn bước mà đến Thượng Hải, bắt đầu một cuộc đời mang đầy màu sắc truyền kỳ.
Giọng nói của Tần Vũ truyền cảm, cuốn
hút, cậu ta cảm thấy dường như Dương Hổ trong kịch bản chính là mình mà
bản thân mình cũng chính là Dương Hổ, có cảm giác nhập vai rất mãnh
liệt, hơn nữa hiện giờ đã đến Thượng Hải. Cậu ta cảm nhận được ánh mắt
Triệu Mộng Điềm đang nhìn mình thì trong lòng rất kích động, lơ đãng
nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn đang nhắm hờ hai mắt thì dáng vẻ ít
nhiều cũng có chút khinh thường, sự kích động trong lòng cũng không khỏi giảm xuống mấy phần. Nhưng nghĩ lại thì chẳng phải có câu “mình đi
đường mình, để người khác không còn đường đi” sao? Hiện giờ mình chỉ cần đi con đường của mình cho tốt, quan tâm đến Lâm Dật Phi nhiều như vậy
làm gì chứ: – Dương Hổ đến Thượng Hải, lúc mới bắt đầu cũng giống với
những người khác, làm những việc chân tay nặng nhọc, uống nước vẩn đục,
ăn những chiếc bánh màn thầu cứng đến mức có thể đập chết người.
Lâm Dật Phi nhắm hai mắt lại nhưng cũng không phải là thể hiện sự khinh
miệt với Tần Vũ. Hắn không khinh miệt gì Tần Vũ, thậm chí cậu ta cũng
không có tư cách là đối thủ của hắn, chỉ có điều hiển nhiên Tần Vũ không biết rằng Lâm Dật Phi ít nhiều cũng đã biết trước một ít nội dung của
kịch bản nhưng biết được qua nguồn khác.
Cái hắn cần chính là
tình hình năm đó một cách hoàn chỉnh và chính xác chứ không phải là một
kịch bản mang tính khoa trương nghệ thuật.
Tuy rằng Tần Vũ luôn
cho rằng đây là một kịch bản hư cấu, có lẽ chỉ là một kịch bản Dương
Hoành Binh viết trong lúc nhàm chán, có khả năng bố anh ta là một địa
chủ chứ không phải là một nông dân nghèo khó nhưng Lâm Dật Phi lại biết
những chuyện này quả thực đã từng xảy ra.
Hắn chỉ biết nhà Dương Hổ có giấu ba bức tranh, đại khái là có liên quan đến truyền thuyết và
sự xuyên không của Dạ Xoa Nhạc Ngân Bình, còn về việc tại sao lại xuất
hiện trong nhà họ thì Dương Hoành Binh lại không nói rõ. Dương Hoành
Nghiệp bị Giang Hải Đào đánh chết, vốn tưởng rằng Dương gia đã tuyệt tử
tuyệt tôn nhánh này nhưng không ngờ Dương Hổ vẫn còn một người con trai
nữa, hơn nữa người này còn biết rất nhiều và viết thành một kịch bản.
Theo như những gì kịch bản viết thì Dương Hổ đến Thượng Hải, sau khi trải
qua một chút gian khổ đắng cay thì vẫn dựa vào công phu của ông ta rồi
tạo được chút danh tiếng. Thời đó chính là như vậy, ai có nắm đấm mạnh,
ai có súng thì người đó có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo, tuy có danh
tiếng sớm nhưng thông thường cũng chết sớm.
Dương Hổ làm ăn cũng không tệ nhưng lúc ấy lại vứt bỏ vợ con đi Thượng Hải. Dương Hoành Binh chính là đứa con bị vứt bỏ đó còn Dương Hoành Vĩ và Dương Hoành Nghiệp
là con vợ sau sinh. Ông ta ở Thượng Hải lại lấy vợ sinh con, những điều
này có thể viết thành chuyện, cảm động chua xót làm người ta chết lặng
nhưng cũng là chuyện rất bình thường trong cuộc sống.
Vợ cũ của
ông ta ở nông thôn, đương nhiên bất luận xét về khí chất, dung mạo hay
sự nghiệp phát triển thì cũng không bằng được thiên kim tiểu thư ở
Thượng Hải.
Nhưng Dương Hổ có thể coi là một người không tệ, so
với Trần Thế Mỹ còn tốt chán. Về sau vợ cũ của ông ta đem theo con trai
tìm đến Thượng Hải nhưng ông ta không phái sát thủ đi giết vợ như Trần
Thế Mỹ mà còn đưa cho bà một khoản tiền, bảo bà đưa còn về quê, nói nơi
này không hợp với bọn họ, e rằng một thời gian nữa ông cũng phải về quê
bởi vì thời cuộc khi đó đã rất loạn.
Vợ cũ của Dương Hổ trở về
quê thì Dương Hoành Binh mới có thời gian và tiền bạc viết tiểu sử cho
bố mình. Hầu hết những gì được viết trong kịch bản này đều là những
chuyện của Dương Hổ tại Thượng Hải năm đó.
Sau đó Dương Hổ lấy
được một người vợ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, bố bà là một họa sỹ. Khi
đọc đến đây thì trong lòng Lâm Dật Phi vừa động, không kìm được mà suy
đoán liệu ông họa sỹ này có liên quan gì đó đến ba bức tranh kia không.
Nếu như tính theo thời gian, khi hắn đọc đến đây thì ít nhiều cũng đoán
được những tình tiết sau đó, chẳng phải Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp
cũng đến Thượng Hải vào thời gian này sao? Chỉ có điều khi đó Quân Ức
chỉ lấy một bức tranh, hai bức tranh còn lại thì bà ta không lấy ra,
hoặc có lẽ sau đó bà ta lại để vào. Điều này dường như là một chi tiết
rất nhỏ nhưng Lâm Dật Phi lại không cho là vậy.
Những chuyện xảy ra ở Thượng Hải đều xoay quanh Dương Hổ, những chuyện về Quân Ức chỉ có thể coi là một khúc nhạc đệm. Với tư cách là con trai, tuy Dương Hoành
Binh lúc đầu bị vứt bỏ nhưng sự sùng bái bố mình so với Dương Hoành Vĩ
và Dương Hoành Nghiệp thì rõ ràng là nhiều hơn, ít nhất thì mấy người
Dương Hoành Vĩ không quan tâm gì đến chuyện năm đó của Dương Hổ còn
Dương Hoành Binh lại cho rằng đó là những chuyện đáng để tự hào.
Khi Lâm Dật Phi đang nhắm mắt trầm tư thì đột nhiên điện thoại của hắn rung lên, thấy tất cả mọi người đang nhìn Tần Vũ, chỉ có Triệu Mộng Điềm
thỉnh thoảng lại nhìn mình một cái thì hắn móc điện thoại ra, cười cười
vẻ áy náy.
Triệu Mộng Điềm mỉm cười lại với hắn, khẽ gật đầu một cái.
Tuy Tần Vũ đang phát huy câu chuyện đến cao trào, phân tích tâm lý nhân vật như Freud nhưng cũng vẫn chú ý đến chi tiết này, cậu ta chỉ hận không
thể biến ngôn ngữ thành những mũi tên rồi biến Lâm Dật Phi thành một tấm bia rồi bắn cho tơi tả.
Đương nhiên Lâm Dật Phi không biết suy
nghĩ của cậu ta, hắn đi đến một góc của phòng khách mới nghe: – Băng
Nhi, có chuyện gì vậy?
Nói xong mấy lời này thì hắn cảm thấy có chút vấn đề, cười cười tự giễu: – Em đang ở trường à?
– Coi như anh mau mồm mau miệng. Bách Lý Băng ở đầu dây bên kia cũng
không nhịn được bật cười: – Em đang định nói không có chuyện gì thì
không thể gọi anh sao? Anh đang ở đâu vậy? Có bận gì không? Em gọi điện
có làm phiền anh không?
– Anh đang ở nhà Triệu Mộng Điềm. Lâm
Dật Phi trả lời: – Ở đây có chỉ đạo võ thuật Trần Lương Hòa, trợ lý của
anh ta và hai quán quân khu vực của Bách Gia Hội nữa.
– Sao thế? Địa điểm chung kết của Bách Gia Hội sửa rồi à?
Bách Lý Băng nói đùa.
– Địa điểm trận chung kết của Bách Gia Hội không sửa, chỉ có điều hiện
giờ đang tiến hành một trận đấu trên lĩnh vực khác, đó là tỷ thí tài văn chương. Lâm Dật Phi nghe thấy giọng nói của Bách Lý Băng ít nhiều cũng
có chút vui vẻ.
So với giọng nói nặng nề sầu muộn lần trước thì tâm trạng Bách Lý Băng hôm nay có vẻ không tệ.
– Dật Phi, thực ra em tìm anh là có chuyện đấy. Bách Lý Băng nói được hai câu chuyện phiếm thì vào luôn chuyện chính: – Em phát hiện ra Dương Hổ
còn có một người con trai, tên là Dương Hoành Binh, anh ta biết một chút chuyện của Dương Hổ nhưng anh ta đến Bắc Kinh rồi, hiện giờ em cũng
đang ở Bắc Kinh.
– Hả? Lâm Dật Phi có cảm giác không biết nên
khóc hay nên cười nhưng cũng không gián đoạn sự hứng trí của cô: – Hiện
giờ bọn anh đang thảo luận kịch bản của Dương Hoành Binh, anh ta đem tác phẩm của mình đến Bắc Kinh rao bán rồi.
– Oh, hóa ra là thế,
thế em làm phiền anh rồi. Giọng nói Bách Lý Băng có chút kinh ngạc: –
Nhưng em còn có phát hiện khác nữa, không biết có ích gì cho anh không
nữa.
– Phát hiện gì vậy? Lâm Dật Phi biết Bách Lý Băng là người
thông minh, nếu cô nói có phát hiện gì đó thì chắc chắn sẽ có chút giá
trị, có nhiều lúc cô có thể đưa ra những giả thiết rất bất ngờ chứ không bảo thủ không chịu thay đổi như một số người, tuy cũng có lúc sai nhưng nhiều lúc vẫn có ý nghĩa mở đường.