– Anh còn nhớ ông nội em là Bách Lý Thủ Nghiệp không? Giọng nói Bách Lý Băng có chút run rẩy.
– Đương nhiên là còn nhớ rồi, chẳng phải ông ấy từ Thượng Hải trở về
không bao lâu thì bị chết sao? Lâm Dật Phi có chút kỳ quái: – Em có phát hiện gì vậy?
– Hình như năm đó ông nội của em không chết. Bách Lý Băng thấp giọng nói.
– Không chết? Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Ai nói vậy? Bác trai à?
– Không, chuyện này nói ra thì dài lắm. Bách Lý Băng lắc đầu: – Nói trong điện thoại không tiện, anh xử lý xong mọi việc thì về đi, em chờ anh.
Lâm Dật Phi cúp máy xong thì ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, nếu như Bạch
Lý Thủ Nghiệp không chết thì năm đó có chuyện gì vậy? Giả chết sao?
Nhưng tại sao ông ấy phải giả chết?
Tuy hắn nhìn thì không di
chuyển vị trí nhưng những tin tức thu được cũng không ít, hơn nữa trên
nhiều phương diện còn nhiều hơn so với những tin tức Bách Lý Băng chạy
đôn chạy đáo mới có được.
Đây không phải là may mắn của Lâm Dật
Phi mà là hắn biết thực ra mấu chốt của chuyện này chỉ cần tập trung vào mấy người, có nhiều lúc anh sốt ruột đi tìm khắp nơi nhưng còn không
bằng việc xác định mục đích đi tìm ở đâu.
Đương nhiên Hoàn Nhan
Phi Hoa có bản lĩnh tung lưới, tổng hợp và phân tích toàn diện nhưng hắn thì khác. Hắn có cách riêng của mình, có nhiều lúc anh điều tra mấy năm nhưng những thông tin thu được chưa chắc đã nhiều bằng một ngày.
Hắn giả thiết Hoàn Nhan Phi Hoa và Quân Ức có mối quan hệ phức tạp, hiển
nhiên Thiên Lý Phượng Minh không phải Hoàn Nhan Phi Hoa đưa cho Quân Ức
bởi vì Hoàn Nhan Phi Hoa xuất hiện vào ba năm trước, hơn nữa nhìn từ
dung mạo thì Hoàn Nhan Phi Hoa chẳng những không già đi mà còn lạnh lùng diễm lệ hơn, cho nên cho dù thời gian có chênh lệch nhưng cũng sẽ không xa quá.
Vậy tại sao võ công của Quân Ức lại cao cường như vậy,
cao hơn nhiều so với những nhân vật ở thời của bà ta, hiện giờ nếu như
bảo Lâm Dật Phi đưa ra lời giải thích hợp lý thì hắn chỉ cho rằng Quân
Ức có được võ công chân truyền của Hoàn Nhan Phi Hoa.
– Sự xuất
hiện của người tên Quân Ức kia rất đột ngột. Tần Vũ thấy Lâm Dật Phi
nhìn mình một cái thì hứng lên: – Khi bà ta xuất hiện thì xuất hiện cùng một người đàn ông, trong kịch bản nói người đàn ông đó tên là Bách Lý
Thủ Nghiệp, công phu cũng không tệ nhưng lúc đó lại không có ai biết
thực ra Quân Ức mới là cao thủ võ công thực sự nhưng tôi thấy trong kịch bản nói có chút khoa trương. Mọi người thử nghĩ mà xem, một người phụ
nữ, võ công dù có tốt thì có thể tốt đến đâu chứ? Tôi nghĩ chỗ này có
chút văn vẻ.
Lâm Dật Phi thầm nhủ trong lòng, đây là cậu không
nhìn thấy Hoàn Nhan Phi Hoa đấy, nếu không e là cũng không dám nhắc đến
hai chữ võ công này nữa.
Trần Lương Hòa lại mỉm cười: – Tần Vũ,
cậu đừng có mà xem thường người phụ nữ này, cậu nhìn đạo diễn Triệu đi,
có được mấy nam đạo diễn mạnh bằng cô ấy chứ?
Hách Hi Nhân nhẫn
nhịn đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội đả kích Tần Vũ: – Đúng vậy, Tần Vũ cậu ngàn vạn lần đừng có xem thường phụ nữ, tôi khâm phục đạo diễn
Triệu từ tận đáy lòng đấy.
Triệu Mộng Điềm mỉm cười: – Hôm nay
chúng ta thảo luận nội dung kịch bản chứ không phải thảo luận về phụ nữ, nếu như mấy người muốn thảo luận thật thì đợi sau này hoàn thành đã
nhé. Dật Phi, sao anh không nói gì vậy?
Lâm Dật Phi cười cười: – Tần Vũ đã nói rất chi tiết rồi, có chỗ tôi còn không ngờ tới cơ.
Hách Hi Nhân vỗ mông ngựa (nịnh hót) thì vỗ đến tận móng ngựa, nói một câu: – Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ nghe Tần Vũ nói tiếp đi.
Tần Vũ
có chút mặt mũi, tiếp tục nói: – Bách Lý Thủ Nghiệp, Dương Hổ và Quân Ức gặp nhau tại Thượng Hải cũng được coi như Phong Trần tam hiệp phiên bản hiện đại.
– Phong Trần tam hiệp? Triệu Mộng Điềm chỉ ngồi nghe, nghe đến đây thì hai mắt tỏa sáng, mỉm cười: – So sánh này quả thực rất hay, Dật Phi, anh nói xem có đúng không?
Lời khen trước của cô
khiến cậu ta mừng như điên nhưng câu sau lại khiến cậu ta có chút chán
nản. Cậu ta phát hiện bất luận bản thân mình biểu diễn thế nào thì trong suy nghĩ của Triệu Mộng Điềm vẫn đơn giản chỉ là một diễn viên, trọng
lượng đó còn lâu mới bằng Lâm Dật Phi.
– Có khả năng đấy. Lâm Dật Phi cười gật đầu: – Nhìn mục đích của kịch bản thì dường như Dương Hoành Binh cũng có quan điểm này.
Rốt cuộc thì đạo diễn Triệu thích gì ở hắn? Lẽ nào chỉ là vì võ công cao
cường thôi sao? Tần Vũ có chút thở dài, con gái mà, có lúc không thể
hiểu được. Hắn không đẹp trai bằng mình, tài văn chương cũng không cao
bằng mình, chỉ có điều biết vâng vâng dạ dạ, biết nói chuyện với người
khác, không có một chút kiến giải nào của bản thân. Người như vậy mà
cũng được con gái thích, xem ra con gái đúng là một loài động vật không
thể hiểu được.
Triệu Mộng Điềm đã quen với sự trầm mặc của Lâm
Dật Phi, cũng biết rằng có nhiều lúc không phải là hắn không có suy nghĩ của riêng mình, chỉ là hắn không nói ra mà thôi. Hắn chính là người như vậy, vốn anh tin rằng mình có thể moi được gì từ miệng hắn nhưng lại
phát hiện dường như hắn nói rất nhiều mà lại như chưa nói gì trong khi
chính bản thân mình lại vô tình bị hắn nhìn thấu.
– Chỉ đạo Trần, nói thế nào thì anh cũng phải phát biểu chút ý kiến đi chứ. Triệu Mộng Điềm chuyển mục tiêu.
Trần Lương Hòa hít một hơi rồi phun ra một ngụm khói, lúc này mới cười cười: – Tôi là người thô kệch, sao có thể hiểu được nhiều thứ như mấy người
Tần Vũ chứ? Bọn họ đều là những người văn võ song toàn, tôi rất khâm
phục những người như Tần Vũ.
– Chỉ đạo Trần khiêm tốn quá đấy,
ai mà chẳng biết chỉ đạo Trần có thanh danh lớn cả về văn và võ trong
giới biểu diễn nghệ thuật chứ? Tôi đây chỉ nói tùy tiện, thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi. Tần Vũ quả thực có chút sợ hãi, vốn cậu ta muốn
thể hiện bản thân một chút, đả kích Lâm Dật Phi nhưng không ngờ chỉ đạo
Trần cũng ở đây, vậy mà anh đã đặt chỉ đạo Trần nhà người ta ở vị trí
nào chứ?
Bình thường Trần Lương Hòa hút thuốc để thể hiện sự uy
nghiêm và hào hoa của bản thân, giá một điếu thuốc của anh ta tương
đương với giá một bữa ăn lớn của người ta. Hút thuốc lúc này không phải
là do nghiện thuốc mà là thể hiện mối quan hệ của mình với đạo diễn
Triệu rất khác biệt, mình là người mà bọn họ không thể so sánh được.
Nghe thấy Tần Vũ nói vậy thì trong lòng anh ta ít nhiều cũng có chút khó chịu. Đây là chỗ nào chứ? Tiểu tử nhà cậu còn vắt mũi chưa sạch, khi
lão tử đóng phim thì tiểu tử cậu còn đang mặc yếm ấy chứ.
Nhưng
nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của Tần Vũ thì Trần Lương Hòa ít nhiều cũng có chút vừa lòng nhưng thấy Lâm Dật Phi vẫn có vẻ không mặn không nhạt,
không có vẻ coi trọng kịch bản này như Tần Vũ, hiển nhiên đóng phim gì
đó không phải là chuyện mà hắn đặc biệt quan tâm.
Người trên đời này đều sống vì danh lợi, tên tiểu tử này không màng công danh, không
bị dụ dỗ, quả thực có thể coi là một nhân vật lợi hại. Trần Lương Hòa
nghĩ đến đây thì trong lòng thầm run sợ, vẻ đắc ý khi nãy hóa thành
sương khói, không biết sẽ bay về đâu.
– Thực ra tôi cũng biết
những gì đạo diễn Triệu và Tần Vũ nói không sai. Dương Hổ, Bách Lý Thủ
Nghiệp, còn cả cái người tên Quân Ức kia nữa, khi quay phim chúng ta có
thể tưởng tượng đến Cầu Nhiêm Khách, Lý Tĩnh và Hồng Phất Nữ cuối đời
Tùy và đầu đời Đường. Sách cũ thời Đường từng nói khi Lý Tĩnh còn trẻ
thì tướng mạo đặc biệt, lòng ôm chí lớn, tinh thông binh pháp mưu lược.
Trần Lương Hòa nói ra, không ngờ còn có thể nói có sách, mách có chứng, hiển nhiên không phải là người thô kệch như anh ta nói: – Còn Hồng Phất Nữ
lại là một tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Theo như trong
sách miêu tả thì chính là nhìn da thịt, dung mạo và ngôn từ tính cách
thì đúng là tiên trên trời. Năm đó Hồng Phất Nữ sau khi gặp được Lý Tĩnh trong phủ quyền thần Dương Tố thì có thể nói là mỹ nữ yêu anh hùng,
trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, lúc đó mới gặp gỡ nhau giữa đêm khuya rồi
như ý nguyện trở thành Tần Tấn đồng thời hành tẩu giang hồ. Tôi thấy
trong kịch bản không chỉ rõ quan hệ giữa Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp
nhưng chúng ta cũng có thể sử dụng một chút những huyền thoại cổ đại.
Trên thực tế thì sau khi đến Thượng Hải, tôi thấy lấy Dương Hổ so với
Cầu Nhiêm Khách thì gần gũi hơn.
Mọi người không chú ý tới điều
gì nhưng sắc mặt Lâm Dật Phi lại vừa động, phát hiện ra một thứ đối với
người khác mà nói dường như không phải là vấn đề. Hắn chú ý đến Trần
Lương Hòa không phải là do anh ta đọc kịch bản thế nào, hơn nữa Tần Vũ
cũng không giảng giải tỉ mỉ như vậy, hiển nhiên Trần Lương Hòa cũng
không phải là biết trước. Triệu Mộng Điềm nói hình như kịch bản này như
bánh màn thầu mới ra lò, rất hot, biểu hiện lúc đó của Trần Lương Hòa
cũng rất kinh ngạc nhưng hiện ra xem ra thì anh ta lại vô cùng quen
thuộc với kịch bản này. Anh ta đọc được cuốn kịch bản này ở đâu vậy?
Nếu như anh ta đã biết kịch bản này nhưng lại che giấu ngay từ đầu, vậy
thì anh ta muốn che giấu điều gì chứ? Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với
Triệu Mộng Điềm? Chỉ đơn giản là một đạo diễn và một chỉ đạo võ thuật
sao?
Đương nhiên mối quan hệ ở đây không phải là mối quan hệ mờ
ám như mọi người thường tưởng tượng, Lâm Dật Phi luôn cảm thấy hai người này trừ mối quan hệ công việc ra thì chắc chắn còn có quan hệ cá nhân
nhưng Triệu Mộng Điềm rất khách khí với Trần Lương Hòa, Trần Lương Hòa
đối với Triệu Mộng Điềm tuy khá tùy tiện nhưng cũng không có hành động
gì quá đáng, dường như biểu hiện của hai người cũng che giấu điều gì đó.
Võ công của Thiên Lý Phượng Minh Hoàn Nhan Phi Hoa từng luyện
qua, Quân Ức từng luyện qua, Phương Vũ Dương cũng từng luyện qua, Hoàn
Nhan Liệt biết phương pháp luyện nhưng muốn tìm Quân Ức thì rõ ràng là
nên xuống tay từ Phương Vũ Dương.
Chỉ có điều loại võ công này
thuộc tính sai một ly đi một dặm, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, Phương Vũ
Dương luyện vẫn chưa sâu, lần trước khi gặp anh ta thì đã có dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma nhưng lần này đã tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên Phương
Vũ Dương không có bản lĩnh tự cứu bản thân nhưng người cứu anh ta là ai
chứ?
Bản thân hắn chọc giận Phương Vũ Dương, đánh bị thương thủ
hạ của anh ta, đánh chó thì đương nhiên chủ nhân sẽ ra mặt, đánh đồ đệ
thì đương nhiên sư phụ cũng sẽ ra mặt. Đây là đạo lý rất đơn giản, hắn
muốn dựa vào sự âm hiểm của Phương Vũ Dương, đạo lý này hắn không phải
là không hiểu.
Chỉ có điều hôm nay có người đến tìm rắc rối, hắn
thấy nội thương của Phương Vũ Dương đã tốt lên rất nhiều, hắn tưởng rằng sư phụ của anh ta đã đến nhưng không ngờ chỉ có Trần Lương Hòa ra mặt.
Mối quan hệ giữa Trần Lương Hòa và Phương Vũ Dương không tệ, ngồi xe
cũng cố ý ngồi cùng một chiếc. Lần trước hắn có nhìn thấy Triệu Mộng
Điềm và Trần Lương Hòa đến Phương gia, nói vậy thì bọn họ có giao tình
với nhau đã lâu.
Triệu Mộng Điềm, Trần Lương Hòa, Phương Vũ
Dương, còn có ông cụ Phương Chấn Đình kia, hình như mối quan hệ của mấy
người này đều có liên hệ đến Quân Ức. Lâm Dật Phi thầm thở dài trong
lòng, liệu Phương lão gia đã từng đọc kịch bản này chưa nhỉ? Nếu như ông ấy đã từng đọc qua cuốn kịch bản thì không biết ông ấy có suy nghĩ gì?
Hắn không cho rằng những tình tiết sau đó của ba người Dương Hổ và Phong
Trần tam hiệp có gì giống nhau. Lý Tĩnh và Hồng Phất Nữ năm đó trên
đường đi gặp được Cầu Nhiêm Khách, tuy Cầu Nhiêm Khách làm người tiếu
ngạo phong trần nhưng cũng bị vẻ đẹp của Hồng Phất Nữ thu hút. Thực ra
nói đúng hơn một chút phải là bị nội hàm của cô thu hút, Hồng Phất Nữ
thông minh tuyệt đỉnh, chưa từng làm tổn thương tình cảm của mấy người,
lúc đó đã nghĩ ra chủ ý chủ động kết bái huynh muội với Cầu Nhiêm Khách. Cầu Nhiêm Khách sao lại không hiểu hàm ý của cô chứ, sau đó vì nghĩa
muội đã tán gia bại sản, chạy đông chạy tây, lập ra được cơ nghiệp bất
thế nhưng ở đây người tán gia bại sản lại là Dương Hổ, còn người bôn ba
lại là Quân Ức, Dương Hổ và Bách Lý Thủ Nghiệp thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ là những người đàn ông đáng thương.
Nếu người ở thảo nguyên là Quân Ức, người bôn ba cũng là Quân Ức thì với thân thủ của bà ta,
muốn lập một cơ nghiệp cũng không phải là khó. Trang web giết người liệu có phải do chính tay bà ta thành lập hay không? Giang Hải Đào là một cô nhi nhưng sát thủ có thể vô danh, cũng có thể nổi danh, ngoài mặt
Phương Vũ Dương là một chàng công tử nhưng đương nhiên cũng có thể làm
một chút kinh doanh về sát nhân nghiệp dư. Còn Trần Lương Hòa thì sao?
Liệu anh ta có như vậy không?
Nghe thấy Trần Lương Hòa nói đến
Quân Ức một cách chậm rãi ngay thẳng, trên mặt không có gì khác thường
và kiêng kị thì Lâm Dật Phi gần như muốn xông lên túm cổ áo anh ta hỏi
xem anh thực sự không biết Quân Ức sao?
Nhưng Trần Lương Hòa có
thể quả quyết phủ nhận. Trong lòng Lâm Dật Phi chỉ có thể phỏng đoán,
thứ nhất là bọn họ che giấu, làm bộ như không biết Quân Ức, những người
mơ hồ chỉ có Tần Vũ và Hách Hi Nhân, thứ hai, bọn họ thực sự không biết
Quân Ức, Quân Ức đã giấu đi thân phận, không còn là Quân Ức cô đơn trước kia nữa, có khả năng bà ta đã thay đổi thân phận, trở thành một người
được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ cũng nên.
– Căn cứ theo những
gì kịch bản ghi lại thì Trần Lương Hòa chậm rãi nói: – mối quan hệ giữa
Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp không rõ ràng nhưng Quân Ức đến là để tìm
người. Lúc đó khi Dương Hổ gặp Quân Ức thì cũng giống như Cầu Nhiêm
Khách gặp Hồng Phất Nữ, kinh động thiên nhân nhưng cũng có tương giao
với Bách Lý Thủ Nghiệp, dẫn đến là tri kỷ. Mối quan hệ của ba người có
chút mờ ám, Dương Hổ vì Quân Ức mà ngày nhớ đêm mong nhưng ngại Bách Lý
Thủ Nghiệp nên cũng không dám bày tỏ tấm lòng này. Nhưng khi ông ta biết được Quân Ức vì tìm người thì đã phát động một hoạt động tìm người rầm
rộ, phạm vi bao phủ rất rộng, những người bị kinh động cũng rất nhiều,
có thể nói là tình huống trước nay chưa từng có. Trên bức tranh vẽ một
Dạ Xoa dữ tợn, chỉ hỏi mọi người một câu anh đã từng gặp người này chưa? Mỗi một lúc như vậy thì Dương Hổ lại phát hiện dáng vẻ của Bách Lý Thủ
Nghiệp rất kỳ lạ, mơ hồ có một tia đau khổ.
– Vốn Dương Hổ tích
được tài sản bạc triệu nhưng vì tìm người mà ông ta đã làm tổn thương
nặng nề đến nguyên khí, từ đó có thể nhận ra được ông ta rất thích Quân
Ức. Bách Lý Thủ Nghiệp tự biết tình cảm Dương Hổ dành cho Quân Ức quá
sâu thì có chút ảm đạm rút lui. Trần Lương Hòa nói đến đây thì cười
cười, nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy dáng vẻ thất thần của hắn thì nhíu
mày một cái, giây lát sau lại cười nói: – Như vậy thì sau này mới xuất
hiển cảnh Quân Ức và Dương Hổ sắp kết hôn nhưng lúc đó ông ta cũng không biết võ công của Quân Ức, chỉ biết rằng bà ta biết một chút võ. Người
có võ công có võ đức đều khiêm tốn, sẽ không cậy nắm đấm mà gây chuyện
thị phi, sẽ không giống như nhà giàu mới nổi, sợ mọi người không biết
mình có tiền mà đến đầu ngón chân cũng muốn đeo nhẫn vàng để khoe
khoang. Cậu Lâm, cậu nói xem có đúng không?
Tất cả mọi người đều cười, thể hiện sự khâm phục của mình và tán thưởng sự hài hước của chỉ đạo Trần.
Lâm Dật Phi phục hồi lại tinh thần, cười gật đầu: – Chỉ đạo Trần nói rất đúng.
Trần Lương Hòa nhận được câu trả lời như dự liệu thì ít nhiều cũng có chút
thất vọng. Anh ta hy vọng Lâm Dật Phi tỏ ra kiêu ngạo một chút nhưng cái tính cách như cây kim ẩn trong sự mềm mại này khiến người ta không thể
nhìn thấu được: – Chỉ có điều trên đời này không có gì là như ý nguyện.
Dương Hổ đã có vợ, lại muốn lấy thêm một người đã là tham lam, chỉ có
điều ông ta rất có thủ đoạn nên hôn lễ vẫn được tiến hành như đã định.
Bách Lý Thủ Nghiệp không hề phản đối nhưng đến buổi hôn lễ thì lại uống
say khướt, say đến hôn mê bất tỉnh nhưng không ngờ mình đã gặp phải
chuyện đáng tiếc của cuộc đời.
Hiển nhiên Triệu Mộng Điềm cũng
từng xem qua kịch bản này, nghe đến đó thì đột nhiên nhìn Tần Vũ: – Anh
có suy nghĩ gì về những chuyện xảy ra trong hôn lễ của bọn họ?
– Cây to đón gió chẳng sai chút nào. Hiển nhiên Tần Vũ đã sớm có chuẩn
bị: – Ngày kết hôn, kẻ thù của Dương Hổ có khoảng mười người đến chém
giết, đồng thời Dương Hổ không biết trong khi bọn họ bận rộn tìm người,
không còn lòng dạ nào kinh doanh thì kẻ thù đã chuẩn bị các hành động
đâu vào đấy. Hôm cử hành hôn lễ, tất cả các thế lực của Dương Hổ đã bị
nhổ tận gốc, sau đó những người này mới nhân lúc trong làm náo loạn
phòng cưới mà chém giết vào tận phòng cưới. Lúc đó hỏa lực của bọn họ
chiếm ưu thế, đánh đâu thắng đó, phòng cưới biến thành địa ngục trần
gian, đó có thể là chuyện mà không ai ngờ tới được.
– Khoan đã.
Đột nhiên Hách Hi Nhân cắt đứt lời của Tần Vũ: – Tuy trong kịch bản
không nói rõ, Dương Hoành Binh cũng không ý thức được điều đó nhưng liệu chúng ta có thể cho rằng Bách Lý Thủ Nghiệp mới là người giả heo ăn
thịt hổ chân chính không? Ông ta cũng thích Quân Ức nhưng không có thực
lực để xoay chuyển Quân Ức như Dương Hổ nên mới âm thầm liên hệ với
người khác nhưng chính bản thân ông ta lại tạo ra bằng chứng ngoại phạm, bởi vì dựa vào thân thủ của ông ta thì không thể không ai biết đến và
không được người khác tán thưởng.
– Hi Nhân, cậu coi câu chuyện
này là thật sao? Đây chỉ là một kịch bản thôi. Tần Vũ mỉm cười, nhìn mọi người một cái, thấy không ai cười rộ lên thì khó hiểu hỏi: – Tôi nói có vấn đề gì sao?
Triệu Mộng Điềm lắc đầu: – Đây là những điều căn
cứ theo những gì mẹ của Dương Hoành Binh kể rồi nhớ lại, tôi lại cảm
thấy tính chân thực của chuyện này rất lớn.
Cô vừa lên tiếng thì đương nhiên Tần Vũ không thể phản bác lại, quan to đè chết người, nửa
cuộc đời sau này của cậu ta có hạnh phúc hay không còn phải xem đạo diễn Triệu có thể dùng cậu ta hay không, cho nên cậu ta chỉ có thể gật đầu: – Đạo diễn Triệu nói rất có lý.