Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 324: Chương 324: Tàn Sát




Cho dù là đệ đệ của gã Bách Địa Trung Thụ vẫn trầm mặc không lên tiếng, nhìn thấy vậy cũng la hết âm thanh:

– Anh à, mau buông súng xuống.

Trên mặt Bách Địa Trung Cương hiện lên chút dữ tợn và bất đắc dĩ, súng lục của y vẫn không dám chỉ về hướng Nhan Phi Hoa, như vậy chỉ có một con đường chết, nhưng y vẫn có niềm tin khi Nhan Phi Hoa ra tay, y sẽ giết Phục Bộ Ngọc Tử!

Không có người phụ nữ này ác ý mật báo, bản thân mình cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay, tâm tư của cô ta mình đương nhiên biết, nhưng cô ta không để cho mình sống yên ổn, tự mình cũng không sẽ để cho cô ta được ngon giấc.

Ngoài dự liệu của y là, Nhan Phi Hoa cũng không có động tĩnh gì, cũng không giật mình, khóe miệng cô chỉ nhếch lên một ý cười mỉa mai:

– Kỳ thật ngươi không cần chết.

Bách Địa Trung Cương trong lòng phát lạnh, mơ hồ cảm giác mình đã làm sai điều gì, chỉ có điều lúc này, điều duy nhất y nghĩ tới là làm như thế nào để chạy khỏi nơi này. Tất cả chứng cớ đều gây bất lợi cho y, y cũng biết rất nhiều người bất mãn với y, chỉ là mưu kế mà mình nghìn tính vạn tính, không ngờ không biết đã bị rò rỉ ở chỗ nào!

– Nhưng ngươi dám ra tay trước mặt ta.

Nhan Phi Hoa thở dài một hơi:

– Vậy ngươi cũng chỉ có chết thôi.

Sau khi cô ta nói xong câu đó liền giáng một chưởng lên mặt bàn. Bách Địa Trung Cương trong lòng rùng mình, đột nhiên cảm thấy dưới chân một dòng lực đạo chạy tới giống như điện giật, không ngờ không tự chủ được mà buông lỏng bàn tay đang khống chế Phục Bộ Ngọc Tử ra.

Lâm Dật Phi sắc mặt biến hóa, công phu của chiêu Cách Sơn Đả Ngưu này thực là tinh diệu, võ công của Nhan Phi Hoa đã hơn hẳn năm đó!

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “Pằng”, một phát súng bay ra từ phía đầu của Phục Bộ Ngọc Tử, bắn trúng vách tường đối diện!

Phục Bộ Ngọc Tử thu khuỷu tay, nhấc chân lên đá ngược lại, từng chiêu từng chiêu đều nhằm vào chỗ yếu hại của Bách Địa Trung Cương. Nhưng Bách Địa Trung Cương đã không còn lòng dạ nào ham chiến, quay người mở toang cửa phòng chạy trốn ra ngoài, bên tai chỉ nghe được tám chữ sau cùng của Nhan Phi Hoa:

– Bắt y trở về, bất kể sống chết.

Bắt y trở về, mặc kệ sống chết!

Khi Bách Địa Trung Cương nghe được câu này, thì vừa mừng vừa lo.

Gần một năm, Nhan Phi Hoa đã rất ít ra tay, cô ta nói như vậy ý chính là mình sẽ không xuất thủ, mà sẽ để cho một đám thủ hạ, ví dụ như Phục Bộ Ngọc Tử xử lý chuyện này, nói như vậy cơ hội chạy trối chết của mình có rất nhiều. Y không tin ngay cả Phục Bộ Ngọc Tử mình cũng đấu không lại, nhưng khi từ bất kể sống chết được phát ra, thì mình đã từ một nhân vật nắm quyền của Y Hạ Lưu, biến thành một con chó nhà có tang bị Y Hạ Lưu đuổi giết khắp chân trời!

Tất cả những thứ này không phải là lựa chọn của y, chẳng qua đôi khi, rất nhiều chuyện, không thể tùy theo lựa chọn của bản thân.

Khi y mở toang cửa phòng, đã đề phòng phục kích ngoài cửa. Y cuối cùng đã phát hiện ra một điểm, mình đã luôn tự đề cao năng lực bản thân, đánh giá thấp thực lực của người khác, nhưng khi y phát hiện ra, cuối cùng cũng giống như người bị bệnh ung thư phát hiện ra căn bệnh chết người của mình, mọi thứ đã quá muộn!

Lầu hai không có phục kích, Bách Địa Trung Cương trong lòng vui vẻ, bọn họ hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ phản kháng, ai cũng không cho là mình dám bắt cóc con tin trước mặt Nhan Phi Hoa, cho nên mặc dù y thua toàn bộ, nhưng vẫn giành được sinh cơ.

Y dùng sự nhanh nhẹn trước nay chưa từng có, lủi đi xuống cầu thang, nhưng đột nhiên đứng như tượng tại đó…

Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ trước tiên chạy ra khỏi cửa phòng, Nhan Phi Hoa bất động, Lâm Dật Phi thì bình thản chịu đựng gian khổ!

– Y là hung thủ hãm hại anh, chẳng lẽ anh không có hứng thú xem xem y sẽ chết như thế nào?

Nhan Phi Hoa nhìn ly nước trong tay, như thoáng chút suy nghĩ nói.

– Cô tin?

Ánh mắt Lâm Dật Phi chăm chú nhìn lên khuôn mặt giống như khói nhẹ bao phủ kia, nơi đó mông lung, có rất ít người biết rốt cuộc cô ta có suy nghĩ gì trong đầu.

– Anh không tin?

Nhan Phi Hoa hỏi ngược lại, không biết tại sao, trên mặt lại có loại ý cười khó nói lên lời ấy.

– Bách Địa Trung Cương trong mắt tôi tuy rằng đáng chết, nhưng, lần này y thực sự oan uổng.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Cô đã từng nói qua, y không đáng chết.

Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:

– Chân tướng và trắng đen trong mắt tôi đều không trọng yếu, quan trọng là tôi đã cho y cơ hội, nhưng y bắt không được cơ hội đó, phản ứng và phản kích của y thực sự khiến tôi rất thất vọng. Người không biết nắm lấy cơ hội, giữ bên mình thì có tác dụng gì chứ?

Lâm Dật Phi im lặng.

– Tôi gần đây có gặp một diệu nhân.

Nhan Phi Hoa đột nhiên nói:

– Ông ta nói một đoạn lý luận rất thú vị.

Lâm Dật Phi ngẩng đầu lên:

– Cô đã cho rằng nó thú vị, thì chắc hẳn nó rất thú vị.

– Nhưng khi anh nghe rồi sẽ không còn thấy thú vị nữa.

Trong giọng nói của Nhan Phi Hoa có chút trầm thấp:

– Giống như tôi đã nghe qua một truyện cười, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa, nhưng anh chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Tôi cũng thích nghe truyện cười, anh có cảm thấy bất ngờ không?

Lâm Dật Phi cười nói:

– Một truyện cười khiến cô nhớ như vậy, chắc hẳn nó đã không phải là truyện cười nữa rồi.

– Câu chuyện đó rất đơn giản, đó là câu chuyện nói về sự vui vẻ trong một thôn xóm…

Nhan Phi Hoa đã bắt đầu nói, dường như quên mất trong đại sảnh của khách sạn, đang diễn ra trận đấu quyết tử.

Nơi đó có một Ninja phản bội cô, còn có Ninja trung tâm hộ chủ, quyết đấu sinh tử vì cô.

Tuy nhiên nhiều khi, phản bội và trung tâm ngoại trừ đương sự, có ai có thể hiểu được?!

Bách Địa Trung Cương đã mồ hôi đầm đìa, ướt sũng vạt áo sau lưng. Súng lục mà y dấu diếm bị Nhan Phi Hoa dễ dàng đánh rơi, y hiện có thể nói là bàn tay trần!

Y vẫn cho là súng đã không có cái tác dụng gì, bởi vì y có thể cậy vào võ công, trong số cao thủ trẻ tuổi của Y Hạ Lưu, y tự tin rằng cho dù Đằng Thôn Xuyên Sơn và Phục Bộ Ngọc Tử cộng lại, vẫn không phải là đối thủ của y.

Nhưng y đột nhiên phát hiện, sai lầm của y rất nghiêm trọng, y vẫn cho rằng Phục Bộ Ngọc Tử là một nữ lưu, cũng chưa từng coi cô ta là gì, nhưng giây phút mà cô ta tiến vào trong căn phòng đã mang đến một sát thủ cực kỳ lợi hại.

Cô ta đã đoán chắc mình sẽ không kìm nổi mà ra tay, cho nên cố ý cho mình một cơ hội chạy trối chết?! Cô ta tiến lên một bước, khi bẩm báo về nghênh phong tán cũng đã cho mình một cơ hội cho rằng đó là cơ hội sống duy nhất. Nhưng đó không thể nghi ngờ là một cái cạm bẫy, là một con đường chết trí mạng!

Khi Bách Địa Trung Cương nghĩ đến đây thì thấy lạnh cả sống lưng, y rốt cuộc hiểu được, vì sao Lâm Dật Phi có cái loại nụ cười thản nhiên này. Trong mắt Nhan Phi Hoa thâm ý khó cân nhắc như vậy, bọn họ sớm đã biết ngọn nguồn, nhưng mình vẫn tự cho là đắc kế!​

– Khi con người ta nghèo, niềm vui cũng ít.

Nhan Phi Hoa đã bắt đầu nói về câu truyện cười của mình, vẻ bình thản trước sau như một, giống như câu chuyện cô kể là một bi kịch.

Lâm Dật Phi cũng nghiêm túc lắng nghe, rất nhiều lời, mặt ngoài nghe như vô nghĩa, nhưng khi bạn nghiêm túc ngẫm nghĩ lại, bạn sẽ phát hiện trong cái vô nghĩa đó thường có đạo lý sâu sắc.

– Những người trong cái thôn kia lại rất biết tự thỏa mãn, cả ngày vui vẻ hòa thuận, có một người ngoại lai thấy thế liền rất kỳ quái, hỏi một người trong số bọn họ, hỏi tại sao anh lại vui vẻ như vậy, ngày thường anh có những hoạt động gì?

Nhan Phi Hoa không nghi ngờ là không có khiếu kể truyện cười, bởi vì người nói không có gánh nặng, người nghe cực kỳ nghiêm túc.

– Hoạt động rất đơn giản, uống trà, nói chuyện phiếm, chăm sóc hoa mầu, một người trong thôn được hỏi như vậy thì vui vẻ trả lời. Người hỏi rất kỳ quái, đây dường như là một hoạt động bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng người ở đây vì sao lại vui vẻ như vậy. Người ngoại lai ôm tâm tình khó hiểu lại đi hỏi thêm vài người, kết quả không ngoài dự tính là, câu trả lời của bọn họ đều giống nhau, uống trà, nói chuyện phiếm, chăm sóc hoa mầu. Người ngoại lại đó thấy rất kỳ quái, chấp nhất tiếp tục hỏi, y đột nhiên nhìn thấy một người mặt mày nhăn nhó ngồi ở đó, cảm thấy rất hiếm lạ, vì thế lại hỏi, vì sao cả thôn mọi người ai ai cũng đều rất vui vẻ, chỉ một mình anh lại buồn phiền nhăn nhó như vậy, hoạt động nghiệp dư của anh là gì. Người nọ trả lời. Hoạt động nghiệp dư của bọn họ ở đây rất ít, chỉ có uống trà nói chuyện phiếm. Người ngoại lai rất kỳ quái hỏi, bọn họ đều chăm sóc hoa mầu tại sao anh lại không?

Nhan Phi Hoa nghiêm túc nói đến đây, đột nhiên lên tiếng mỉm cười.

Cô luôn là một người biết khắc chế bản thân, giống như Lâm Dật Phi, tình cảm của bọn họ đều chôn dấu ở nơi rất sâu, bởi vì bọn họ biết, cảm tình càng sâu, khi bùng lên sẽ càng mãnh liệt. Bọn họ tuy rằng thành thạo trong võ học, cử trọng nhược khinh, nhưng cũng có thứ không thể khống chế được, đó chính là tình cảm!

– Lâm Dật Phi, anh nói đi, người đó tại sao không trồng hoa mầu?

Lâm Dật Phi không nói, trong ánh mắt lại có một chút bi ai và sầu lo, hoặc là, còn có cả sự bất đắc dĩ trong đó.

Trong đại sảnh đã là cảnh tàn sát thảm khốc, huyết nhục văng tung tóe!

Hôm nay khách sạn không buôn bán, cho nên nhân viên nghênh đón Lâm Dật Phi đều không thấy bóng dáng. Khi mấy cô gái tặng hoa kia về nhà đều rất hưng phấn, cũng rất kỳ quái, không biết đó là vì sao.

Các cô mỗi người cầm thù lao nửa ngày, một trăm tệ, vô cùng cao hứng rời đi, tất cả nghiệp vụ của khách sạn đều bị tạm dừng, các cô cho rằng chỉ là vì nghênh đón Lâm Dật Phi, điều này khiến các cô không khỏi cảm thấy hiếu kỳ và thêm cả sự kính trọng ngưỡng mộ với tên Lâm Dật Phi này. Thu nhập một ngày của khách sạn là bao nhiêu, ngừng kinh doanh một ngày có thể nói là tổn thất giá trên trời, nhưng hiện giờ không ngờ vì nghênh đón Lâm Dật Phi, đã đặc biệt ngừng việc kinh doanh một ngày!

Nhưng các cô lại không biết, khách sạn thuộc kiểu mẫu hàng đầu thành phố Giang Nguyên, được mọi người gọi là Thiên đường của nhân gian, vốn chính là sản nghiệp của Nhan Phi Hoa, có điều hiện giờ đã biến thành địa ngục A Tỳ!

Thiên đường, hay là Địa ngục, kỳ thật cũng chỉ kém nhau một sợi chỉ mà thôi!

Bách Địa Trung Cương giơ tay ra khẽ uốn đã bắt được cổ tay của một gã Ninja, chỉ vung lên một cái, thanh trường đao kia đã nằm trong tay y. Y vung đao lướt một đường, yết hầu của gã Ninja máu chảy như suối, người mềm oặt ngã trên mặt đất, không tiếng thở.

Có đôi khi, sinh mạng ti tiện giống như phiến lá rụng vậy.

Y ra tay quyết đoán, hung ác, không lưu tình chút nào. Chỉ trong chốc lát ấy y đã giết ba gã Ninja, những Ninja trước kia là thuộc hạ một mực cung kính y.

Nhưng hiện giờ người bọn họ tất cung tất kính đối đãi chỉ có một, đó chính là Phục Bộ Ngọc Tử đứng trên bậc thang ra lệnh. Ngậm miệng, Phục Bộ Ngọc Tử cũng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn một đám Ninja ngã xuống, trên mặt một mảnh sương lạnh.

Đằng Thôn Chính Bộ hẳn là nên tìm người của Bách Địa Trung Cương để liều mạng, nhưng rất kỳ quái, lão không ngờ cũng như Phục Bộ Ngọc Tử, bất động thanh sắc giống như bức tượng gỗ.

Trường đao chém ra, trong ánh sáng xanh phát ra từ mũi đao mang theo một chuỗi huyết châu, đột nhiên tiếng gió chói tai, Bách Địa Trung Cương trong lòng rùng mình, hơi hơi cúi người xuống, chỉ cảm thấy sau lưng nóng bỏng, y đã trúng đao.

Nổi giận gầm lên một tiếng, Bách Địa Trung Cương đã như con thú hoag bị vây khốn, thu đao chém tới, chỗ trường đao rơi xuống, một Ninja tránh né không kịp không ngờ đã bị chém lả vai phân thành hai nửa, máu tươi trào ra như suối, nhuộm sũng mặt mũi của những người chung quanh.

Mồ hôi trán đã chảy tới khóe miệng, Bách Địa Trung Cương tả xung hữu đột, nhưng trước sau không thể đột phá trùng vây. Y không dám phân tâm lau mặt, giờ khắc này, y đã không biết rõ trên mặt y đang chảy máu hay là mồ hôi, đợi đến khi y phân biệt được rõ, thì thứ còn lại chỉ là cái xác của y mà thôi.

– Anh đương nhiên sẽ không nói.

Nhan Phi Hoa rốt cục đã ngừng cười, ánh mắt không động đậy:

– Anh là quân tử thủ lễ, nhiều khi đều sẽ cho người khác một còn đường lui, rất nhiều đáp án, kỳ thật anh đã biết rõ trong lòng.

Lâm Dật Phi cũng không tránh né ánh mắt bức người của cô ta, chỉ nói:

– Tôi không rõ.

Nhan Phi Hoa trốn tránh mà không đáp, rốt cục lại nói:

– Người kia sở dĩ không trồng hoa mầu, chỉ là bởi vì anh ta chính là hoa mầu, anh ta tên là Trang Giá (có nghĩa là hoa mầu), anh ta đương nhiên không thể tự trồng mình được, anh nói có đúng hay không?

Cô ta lại mỉm cười, bộ dạng rất vui vẻ.

Lâm Dật Phi khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên:

– Hóa ra là như vậy.

– Ai cũng nghĩ đó là một câu truyện cười.

Nhan Phi Hoa cười ngả nghiêng, nếu để cho đám người Phục Bộ Ngọc Tử thấy, hơn phân nửa sẽ kinh ngạc không ngừng. Một Hô Tất Lặc Hãn từ trước đến nay lòng lang dạ sói, nói năng thận trọng không ngờ cũng có lúc thoải mái như vậy:

– Ngay từ đầu tôi cũng chỉ cho đó là một câu truyện cười, nhưng tôi nghĩ thật lâu sau, kẻ đánh người không phải Trang Giá, người kể câu truyện cười không phải Trang Giá, cái khổ sở trong đó chỉ có một người biết, đó chính là Trang Giá!

Lâm Dật Phi gật đầu liên tục:

– Cô nói rất có lý.

Nhan Phi Hoa đột nhiên ngưng nụ cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, ánh mắt sắc bén chớp động:

– Tôi không phải là Trang Giá, cho nên luôn cho rằng xuyên việt chỉ có hiện tượng giống như tôi, nhưng lại không biết cổ nhân nói linh hồn xuất khiếu cũng đúng là có chuyện này, hơn nữa linh hồn cũng có thể thông qua đường hầm thời gian đi tới tám trăm năm về sau, Tiêu đại hiệp, anh nói xem tôi nói có đúng không?

Cá nói với nước: Mi không thấy nước mắt của ta, vì ta đang ở trong nước!

Nước bảo cá rằng: Ta có thể cảm nhận được nước mắt của mi, bởi vì mi ở trong lòng ta!

Còn hoa màu thì sao, nó có thể tự cảm nhận được nước mắt của mình!

Ngươi cảm thấy vui, bởi vì ngươi không phải hoa màu!​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.