– Nhưng Đằng Thôn Xuyên Sơn mặc dù có ý niệm phản nghịch tông chủ trong đầu, nhưng lại không có được sự đồng ý của gia tộc.
Độ Biên Chính Dã giống như bộ dạng đột nhiên lương tâm phát hiện, cũng không mượn cơ hội tạt nước bẩn lên Đằng Thôn Chính Bộ:
– Bởi vì thuộc hạ là đồ đệ mà sư phụ coi trọng, cho nên ông ấy có nói
riêng với thuộc hạ, y khiến sư phụ phát động việc phản đối tông chủ chấp chính của tập thể tam đại gia tộc, nhưng sư phụ lại chửi bới thậm tệ y
một trận, gần như muốn đuổi y ra khỏi nhà, lúc này mới dẫn đến sự bất
mãn của y, rồi tới Trung Quốc phát triển.
Những lời nói có chọn lọc này của y rõ ràng là không muốn đắc tội với sư phụ, nhưng đổi lại chỉ là sự xem thường và cái cười lạnh của Đằng Thôn
Chính Bộ.
– Thời gian của ta không nhiều lắm.
Nhan Phi Hoa mặt không chút cảm xúc:
– Ngươi chỉ cần nói ra Đằng Thôn Xuyên Sơn tại sao muốn giết Lâm Dật
Phi, Bách Địa Trung Cương tại sao muốn ngươi giết Đằng Thôn Xuyên Sơn là được rồi, còn lại ta thì sẽ phán đoán.
Độ Biên Chính Dã có chút thất vọng, cách nói của y như vậy, hiển nhiên
là muốn trốn thoát tội danh ở mức độ lớn, chẳng qua nét mặt của Nhan Phi Hoa khiến y rất mất mát:
– Thuộc hạ mặc dù biết không nhiều lắm, nhưng thuộc hạ biết rằng những
ngày gần đây, Đằng Thôn Xuyên Sơn và Bách Địa Trung Cương qua lại với
nhau rất gần, có một ngày y đột nhiên kích động nói với thuộc hạ, y có
cơ hội có thể làm cho tông chủ xuống đài.
Nhan Phi Hoa không giận ngược lại cười:
– Cơ hội gì?
Độ Biên Chính Dã kinh sợ:
– Thuộc hạ không biết, nhưng ngày hôm sau y nói phải đi tham gia nghị
hành, nói chỉ cần giết Lâm Dật Phi, chúng ta sẽ có cơ hội, không đúng,
là y sẽ có cơ hội lật đổ tông chủ, để cho Y Hạ Lưu thay đổi triều đại!
Y do do dự dự nói, nhưng lại không tự chủ được nhìn Lâm Dật Phi một cái, nhìn thấy hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, bộ dạng giống như không nghe lọt tai, không khỏi thấy nhẹ nhõm hơn.
Lần trước sau khi gặp mặt, Đằng Thôn Xuyên Sơn vẫn nói Lâm Dật Phi
thường thôi, nhưng gã vẫn thấp thỏm lo âu, luôn cảm thấy trong ánh mắt
của thằng nhóc này luôn ẩn chứa cái gì đó, giống với tông chủ của gã!
– Sau đó thì sao?
Ngón tay của Nhan Phi Hoa gõ nhẹ lên mặt bàn, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại giống như đang gõ vào tim mỗi người.
– Sau đó.
Độ Biên Chính Dã còn chưa kịp trả lời, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa, giọng nói của Phục Bộ Ngọc Tử truyền tới:
– Tông chủ.
– Vào đi.
Nhan Phi Hoa giống như có chút ủ rũ, liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái. Nhìn thấy vẻ mặt không có chút kiên nhẫn của hắn thì không khỏi thở
dài. Thật không ngờ chỉ có hơn tháng không gặp, võ công của hắn đã tăng
lên nhiều như vậy, bây giờ cho dù là mình, cũng nhìn không ra độ nông
sâu của hắn, chẳng qua cô đương nhiên sẽ không thấy không có niềm tin
đối với việc đánh bại Lâm Dật Phi, chỉ có điều vì sao Tiêu Biệt Ly không đến tìm cô, cái này làm cho cô rất nghi hoặc.
Phục Bộ Ngọc Tử dẫn đến hai người. Một người chết, một người sống nhưng lại giống như đã chết vậy.
– Tông chủ, lúc thuộc hạ tìm được người đưa nước kia thì y đã chết, trên ngực dính một đao trí mạng.
Phục Bộ Ngọc Tử tuy rằng mảnh mai, nhưng người bị cô ta tóm trong tay kia giống như một con gà con vậy.
– Trong lối đi nhỏ thuộc hạ nhìn thấy người này, vội vàng hấp tấp, có
điều thuộc hạ chú ý tới cổ tay áo của y có vết máu, truy hỏi một câu,
không ngờ y ra tay với thuộc hạ. Thuộc hạ đã tóm y về đây, mời tông chủ
định đoạt.
Một tiếng bịch vang lên, cô ta ném người nọ xuống mặt đất giống như ném
một cái bao. Nhan Phi Hoa nhìn thoáng qua, đột nhiên hỏi:
– Ngươi là người của Bách Địa Gia?
Bách Địa Trung Cương quỳ ở đó, quay đầu lại nhìn một cái, trên mặt đã mang màu tro tàn.
Người kia y cũng nhận ra, rõ ràng chính là thủ hạ của y!
– Độ Biên, ngươi nói tiếp đi.
Trên mặt Nhan Phi Hoa lộ ra ý cười khó có thể nắm bắt.
– Sau đó thuộc hạ đi theo Đằng Thôn Xuyên Sơn, thuyết phục Phục Bộ Ngọc
Tử, nhưng cô ta kiên quyết không đồng ý, ngược lại nói tông chủ đã nói
qua rằng Lâm Dật Phi ai cũng không thể đắc tội. Cô ta còn muốn và báo
cáo việc này với tông chủ, Đằng Thôn Xuyên Sơn không nghe, quyết định
tiền trảm hậu tấu, thuộc hạ không có cách nào, vì không muốn y chịu
thiệt khiến sư phụ lo lắng, cho nên mới cùng y làm chuyện hồ đồ này!
Sự tình y nói và chuyện Phục Bộ Ngọc Tử nói gần như nhau, nhưng từ trong lời biện giải đã biến từ thủ phạm chính thành tòng phạm, không thể nghi ngờ là muốn thoát khỏi tội danh của mình.
Nhan Phi Hoa gật gật đầu:
– Về sau thì sao?
– Về sau Bách Địa Trung Cương điện thoại đến tìm thuộc hạ.
Độ Biên Chính Dã đột nhiên khóc rống nước mắt đầm đìa nói:
– Y nói chúng thuộc hạ tự tiện chủ trương, chuyện này đã động chạm đến
sát cơ của tông chủ, tông chủ đã hạ tuyệt sát lệnh, để y và sư phụ cùng
đến để điều tra ngọn nguồn sự tình, nhưng Đằng Thôn Xuyên Sơn là con
trai của sư phụ, nếu là sư phụ điều tra sự tình là thật hay giả, ông ấy
chắc chắn sẽ không bỏ được con của mình, như vậy nếu có người chịu tội
thay, vậy khẳng định là thuộc hạ.
Đằng Thôn Chính Bộ căm tức nhìn Bách Địa Trung Cương, hận không thể ăn
tươi nuốt sống gã. Nhưng Bách Địa Trung Cương lại đảo loạn tròng mắt,
chẳng giống với sự hoảng hốt vừa rồi.
– Đây là lý do ngươi giết Đằng Thôn Xuyên Sơn?
Nhan Phi Hoa nhíu mày.
– Đương nhiên không phải, thuộc hạ lúc ấy vẫn không có nghĩ nhiều, chỉ
là nghĩ đến tình yêu thương mà sư phụ giành cho thuộc hạ, sự tín nhiệm
của tông chủ đối với thuộc hạ, nhưng cũng sợ nếu chẳng may, nếu chẳng
may…
Y nói hai lần câu nếu chẳng may, thần sắc có chút hoảng sợ, chẳng qua
là lo lắng cái gì tất cả mọi người đều hiểu rõ, đồ đệ mặc dù tốt, nhưng
so với con trai ruột thì vẫn có sự khác nhau rất lớn.
– Về sau Bách Địa Trung Cương lại cho thuộc hạ một đề nghị, y nói nếu
thuộc hạ giết Đằng Thôn Xuyên Sơn, chết không có đối chứng, mọi người sẽ đem mọi chuyện đổ lên đầu người chết, vậy xem như là mọi sự đại cát!
Độ Biên Chính Dã tràn đầy ý hối hận:
– Y còn nói, chỉ cần thuộc hạ hoàn thành chuyện này, sẽ chuẩn bị cho
thuộc hạ tất cả hộ chiếu và tài chính để xuất ngoại, tùy ý muốn đi đâu
cũng được, trốn tránh một thời gian, đợi cho cơn bão đi qua, sẽ nghĩ
biện pháp trở về. Lúc ấy thuộc hạ nhất thời hồ đồ, cho rằng y suy nghĩ
cho mình, nhưng mấy ngày nay thuộc hạ trốn đông trốn tây, rốt cục hiểu
ra rằng, hơn phân nửa là y và Đằng Thôn Xuyên Sơn bày mưu, muốn giết
chết Lâm Dật Phi, sự tình bại lộ bị tông chủ biết, nên y phải giết người bịt miệng, trước hết để cho thuộc hạ giết Đằng Thôn Xuyên Sơn, rồi đem
mọi trách nhiệm đổ lên trên người của thuộc hạ. Tông chủ, thuộc hạ nhất
thời hồ đồ, kính xin tông chủ đại nhân đại lượng, nhìn rõ mọi việc.
Độ Biên Chính Dã sắc mặt trắng bệch nói xong những điều này, cuối cùng
cũng ngừng lại. Trong căn phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng
thở dốc nặng nề của mấy người.
Nhan Phi Hoa thở dài nói:
– Tây Trạch Minh Huấn, ngươi hiện là thủ hạ của ai?
Một người đàn ông run rẩy quỳ suốt ở đó, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Bách Địa Trung Cương một cái:
– Thuộc hạ, thuộc hạ là…
Nhan Phi Hoa đã khoát tay, người kia đã ngậm miệng giống như đao cắt cổ. Nhan Phi Hoa lúc này mới vòng mắt nhìn phía Bách Địa Trung Cương:
– Bây giờ là thời gian ngươi giải thích.
Hiện tại sự tình dường như đã rấ rõ ràng rồi, Bách Địa Trung Cương nếu
có thể để cho Độ Biên Chính Dã giết Đằng Thôn Xuyên Sơn diệt khẩu, y
tiếp tục hạ độc trong ly của Lâm Dật Phi cũng chẳng có gì lạ.
Bách Địa Trung Cương sắc mặt lúc xanh lúc trắng, sự tình giống như đã
rất rõ ràng, nhưng y thực sự không rõ, có rất nhiều chuyện y rõ như lòng bàn tay, nhưng có quá nhiều chuyện y lại không biết gì.
Nhưng hiện tại y muốn biện bác, lại không có cách nào để biện bác nổi.
Người y căm hận bây giờ không phải Độ Biên Chính Dã, ngược lại là Phục
Bộ Ngọc Tử. Nếu không phải người phụ nữ với bộ dạng trung thành và tận
tâm này cố ý vạch trần mình, thì mình hiện giờ đâu phải rơi vào hoàn
cảnh này chứ.
Nhưng Phục Bộ Ngọc Tử lại đã tiến lên một bước, giọng điệu cung kính:
– Tông chủ, thuộc hạ còn có một việc, về phần….
Cô ta còn chưa dứt lời, thì đột nhiên dừng lại!
Đó là bởi vì họng súng trên tay Bách Địa Trung Cương đã dí vào huyệt Thái Dương của cô ta!
Bách Địa Trung Cương cuối cùng đã phát động, gã biết rằng, hiện giờ đã
là cơ hội sống cuối cùng của gã, bắt Phục Bộ Ngọc Tử làm con tin, sau đó chạy đi. Gã hiểu được rằng, bây giờ gã đã không thể biện giải cho mình, cũng không có cơ hội để biện giải, nhưng giữ được núi xanh, không sợ
không có củi đốt, với võ công của gã còn sợ không tìm được chỗ tán
thưởng gã hay sao.
Gã rất tự tin với võ công của mình, cho dù so ra còn kém hơn Nhan Phi
Hoa, kém hơn cả Lâm Dật Phi, nhưng tuyệt đối cao hơn rất nhiều nếu so
với Phục Bộ Ngọc Tử!
Sự thật chứng minh phán đoán của gã không có lầm, gã vừa ra tay đã bắt
được chỗ yếu hại của Phục Bộ Ngọc Tử, một khẩu súng đã dí sát vào thái
dương của Phục Bộ Ngọc Tử!
Tất cả mọi người đều khó có thể tin nhìn Bách Địa Trung Cương, gã không ngờ dám ra tay trước mặt của Nhan Phi Hoa?