Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 260: Chương 260: Thái Liên Khúc (Khúc Hái Sen)




– Không sai không sai.

Giang minh chủ cảm thán:

– Tục ngữ nói rất đúng: “tay là hai cánh cửa, toàn nhờ chân đánh người”. Phạm vi công kích của cước pháp xuất chúng cũng rộng hơn. Nghe nói Trang Bố Kỳ này lúc đầu khi ẩu đả trên đường phố, một mình tay không tấc sắc đối phó với bảy tám tên lưu manh. Mấy kẻ kia người thì cầm đao, dao găm, người thì cầm băng ghế hay chai rượu, nhưng không ai tiếp cận được. Cậu ta đánh chúng tơi bời hoa lá, còn bản thân chỉ trầy trụa đôi chút, vì thế mọi người tặng cậu ta ngoại hiệu Hoàn Phong Thần Thối.

Giang minh chủ ngoài khen trong chê, dùng từ “ẩu đả” đặt Trang Bố Kỳ ngang hàng với bọn lưu manh, hiển nhiên cũng giống như cảnh sát gọi người bị tình nghi là hung thủ vậy.

– Cậu ta đánh nhau vì cái gì?

Lâm Dật Phi hỏi.

– Nghe nói là vì một cô gái.

Dương Tu Vũ khinh khỉnh nói:

– Nhưng không phải cô hiện tại.

Lâm Dật Phi lắc đầu thở dài, không nói thêm nữa. Đầu hắn xuất hiện ý nghĩ, lần thi đấu trong tỉnh này sẽ không có cao thủ gì hết. Nhưng thành thực mà nói, có thể sẽ có cao thủ, vì dân gian có nhiều kì nhân dị sĩ, song ít người học đại học, tham gia vào Bách Gia hội còn hiếm hơn nữa. Bách Gia hội lần này không có danh quyền, cứ trần truồng mà xuất hành. Lâm Dật Phi bỗng nhiên móc điện thoại ra:

– Bác sĩ Tiền, là tôi, Lâm Dật Phi.

Trang Bố Kỳ đáng lẽ không để ý đến ba người Lâm Dật Phi, mắt gã luôn để trên trán hoặc là dán vào ngực với mông con gái. Đột nhiên bên cạnh có người kéo tay áo gã, chỉ về phía Lâm Dật Phi, hình như muốn nói gì đó. Trang Bố Kỳ hỏi chuyện gì, rồi lại cười đùa với cô người yêu. Trời khá mát mẻ, cô gái đó lại mặc thiếu vải, da thịt đầy đặn trắng bóc lồ lộ ra ngoài, nhưng xem ra lý luận chống lạnh của cô nàng không giả chút nào.

Dương Tu Vũ và Giang minh chủ thấy Lâm Dật Phi gọi điện thoại nên tự động tránh sang một bên. Họ ngẩng đầu nhìn thì thấy đám Trang Bố Kỳ đang đến gần, mục tiêu hiển nhiên là ba người họ. Bởi vì hiện giờ họ đang đứng dựa vào lan can bờ hồ, Trang Bố Kỳ đi về phía này dĩ nhiên không phải là muốn nhảy xuống hồ bơi lội.

Giang minh chủ ngoài mặt kinh ngạc nhưng trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm bố mày không gây phiền toái, nhưng chưa bao giờ sợ phiền toái. Huống chi có Lâm Dật Phi ở đây, mày một đánh tám liền tự cho mình là giỏi, Lâm Dật Phi một đánh tám mươi thằng giống như mày cũng không thành vấn đề.

Ông tiến lên hai bước ngăn trước mặt Lâm Dật Phi, cũng cùng suy nghĩ với Dương Tu Vũ, chặn trước hắn giống như thần giữ cửa.

– Vị này chắc là Giang Sơn của võ lâm đại hội ở Chiết Thanh?

Một người bên cạnh Trang Bố Kỳ chìa tay ra, dính toàn dầu mỡ thức ăn, rõ là không biết phép tắc tối thiểu nhất.

Giang Sơn nhận ra đó là phó chủ tịch hội học sinh Vạn Minh của đại học công nghiệp tỉnh. Thái độ bắt tay thế này không hề có sự tôn trọng, vừa nhìn đã thấy khó chịu. Ông quay qua hỏi Dương Tu Vũ:

– Cậu ta là ai?

Dương Tu Vũ dĩ nhiên hiểu ý của Giang Sơn, cười hỏi:

– Cậu bạn này cũng là học sinh Chiết Thanh sao? Lần này đến đây có phải trút giận lên chúng tôi không?

Vạn Minh khẽ biến sắc, cười ha ha một tiếng, làm bộ không để ý, lời giới thiệu có phần châm chọc:

– Tôi là Vạn Minh của đại học công nghiệp tỉnh. Cậu này là tuyển thủ Trang Bố Kỳ của trường chúng tơi, hai vị dĩ nhiên là không biết rồi.

– Trang Bất Khởi? (cách đọc gần giống Trang Bố Kỳ, Dương Tu Vũ cố ý chơi chữ, “trang bất khởi” nghĩa là “không giả nổi”)

Dương Tu Vũ cố ý nâng cao âm điệu:

– Nếu đã không giả nổi thì đừng cố giả nữa, cố quá không mệt sao?

Mùi thuốc súng hai bên bốc lên nồng nặc. Tựa như thi đấu bóng đá ở Trung Quốc vậy, chưa đấu mà nước miếng đã văng tứ tung, dĩ nhiên không ai muốn mất giá cả.

– Ông nói cái gì?

Trang Bố Kỳ bước lên đẩy Dương Tu Vũ một cái. Vốn dĩ gã luôn coi mình là vai chính, đương nhiên là sau khi vai phụ lên sân khấu làm nóng trước, vai chính mới lên sau. Nào ngờ Lâm Dật Phi đang nấu cháo điện thoại, thấy mặt mày hớn hở của hắn, không hỏi cũng biết là đang gọi cho bạn gái. Đây chẳng khác gì tín hiệu khiêu khích, cả Dương Tu Vũ này cũng mỉa mai mình. Rốt cuộc không đợi nổi ba tiếng chiêng trên sàn đấu, y lập tức ra mặt!

Dương Tu Vũ nói xong đã sớm có chuẩn bị, liền dưa tay thủ thế đẩy ra. Hai người thì một người đã có ý trước, một người trở tay không kịp. Trang Bố Kỳ không đề phòng nên lùi về sau hai bước. Giang minh chủ là lão cáo già, nói từ tốn:

– Mọi người nói chuyện được rồi, đừng động tay.

Nhưng nói vậy thôi, ông vẫn lùi lại chừa chỗ cho hai người.

Trang Bố Kỳ khẽ biến sắc, vừa muốn xông lên thì bị Vạn Minh ngăn lại. Trong lòng y thầm chửi Dương Tu Vũ và Giang Sơn gian xảo. Bách Gia hội nghiêm cấm tuyển thủ gây rối bên ngoài, nếu tra đến thì loại ngay lập tức. Đây cũng là phương pháp bất đắc dĩ của bên tổ chức. Bọn họ biết kẻ tập võ đa phần tính khí nóng nảy, võ đức cũng như ngũ giảng tứ mỹ (nói về lễ nghĩa đạo đức) vậy, phải bắt đầu từ tiểu học mới tuân thủ. Dụng ý của Giang Sơn này quá rõ ràng, đánh liều một Dương Tu Vũ để loại trường mình. Đây đúng là cuộc mua bán có lời.

Dương Tu Vũ thầm kinh ngạc. Y biết Trang Bố Kỳ giỏi cước pháp, công phu tay chắc chắn yếu hơn. Y lại giỏi thông bối quyền, lấy sở trường của mình khắc chế điểm yếu của địch. Vốn nghĩ có chuyện bất ngờ, Trang Bố Kỳ cũng phải lui lại ba bước, nói không chừng gã còn ngã lăn ra. Nào ngờ gã vừa lui lại liền đứng vững như Thái sơn, xem ra công phu chân của tên này không chỉ trưng cho đẹp.

Dương Tu Vũ sẵn sàng đón địch. Thực ra không phức tạp như Giang minh chủ và Vạn Minh nghĩ, có điều tính y khiêm tốn, thấy bộ dạng du côn tỏ vẻ thánh nhân của Trang Bố Kỳ, y thấy không vui nên mới châm chọc. Dương Tu Vũ nghĩ cho dù đánh không lại gã, để Lâm Dật Phi hiểu rõ chiêu thức của gã cũng tốt.

Vạn Minh cười ha ha, kéo lại Trang Bố Kỳ đang đùng đùng nổi giận:

– Tất cả đều là người văn minh, có chuyện gì lên lôi đài tính sau. Bây giờ chỉ thích hợp thưởng hoa ngắm trăng. Mọi người, ngày mai gặp lại.

Trang Bố Kỳ hừ một tiếng, nhổ đàm xuống hồ. Thấy Lâm Dật Phi gọi điện thoại xong rồi nhìn qua đây, gã nhịn không được bèn đưa ngón tay giữa lên (chửi tục – fuck you), sau đó kéo bạn gái rời khỏi. Dương Tu Vũ bực tức muốn xông đến, Lâm Dật Phi liền kéo y lại, mỉm cười:

– Đừng gấp, nếu vẫn còn giận, mai tôi có thể giúp anh có lý do chính đáng mà đá nó.

Một thím đeo băng đỏ xuất quỷ nhập thần hiện ra trước mặt Trang Bố Kỳ, lạnh lùng xé giấy phạt ra:

– Khạc nhổ bừa bãi, phạt mười tệ.

Trang Bố Kỳ mém nữa ngất xỉu. Dương Tu Vũ cười nắc nẻ, kéo tay Lâm Dật Phi:

– Dật Phi, chúng ta du hồ đi. Phong cảnh ở đây không tệ, vậy mà bị một đám tục vật vấy bẩn.

Lâm Dật Phi lắc đầu không nói, vừa đi vừa đờ đẫn ngắm hồ. Dương Tu Vũ không hiểu:

– Dật Phi, nếu ngắm chưa đã, chúng ta có thể mướn thuyền ngắm hồ.

– Thực ra hoa sen ngoài để ngắm, nó còn công dụng khác.

Lâm Dật Phi đột nhiên nói:

– Nếu mặc cho nó tự sinh tự diệt thì phí quá.

– Hoa sen là hoa sen, không ngắm thì làm được gì khác?

Giang minh chủ than một câu.

– Nó có rất nhiều tác dụng.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Hoa sen, lá sen, hạt sen, củ sen đều có thể làm thuốc, có thể nói toàn cây là bảo vật. Phía nam có nhiều hoa sen, nhưng mùa đông lại để lãng phí, ngoại trừ có thể ăn chút thịt xào ngó sen ở căn tin, những phần khác rất ít dùng tới. Đúng là đáng tiếc.

– Lá sen cũng có tác dụng?

Dương Tu Vũ đang nói chuyện thuê thuyền, cũng quay đầu lại hỏi. Trong đầu y, tác dụng lớn nhất của lá sen chính là bẻ ra rồi cầm che mưa.

– Lá sen vị đắng tính bình, có thể uống, thanh nhiệt, trị liệu tim phổi buồn bực, bụng trướng, đau bụng hoặc dùng lúc bị sót nhau thai sau khi sinh.

Lâm Dật Phi trầm tư:

– Còn hoa sen tính ôn vị đắng, có thể hoạt huyết hóa ứ, giải nhiệt, trị vết thương khi té, trị vết thương…

Thiếu niên lặp lại, đột ngột bật cười:

– Không sai, trị vết thương rất có tác dụng.

Hai người không biết hắn nói những tác dụng này có đúng hay không, cũng không biết hắn vì sao đối với bị thương cảm thấy hứng thú như vậy, lẽ nào cảm thấy thiếu tự tin đối với trận đấu nên muốn chuẩn bị trước? Nhưng lời này chỉ có thể để mục nát trong bụng, không tiện hỏi nhiều:

– Được rồi, Dật Phi, có thể lên thuyền rồi.

Dương Tu Vũ gọi.

Lâm Dật Phi tươi cười, chỉ gật đầu, đương nhiên là nghĩ tới một vấn đề vui vẻ.

– Các vị.

Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi ra sức ôm một chiếc đàn tranh, tuy trời không nóng nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi:

– Muốn nghe diễn tấu đàn tranh không?

Thiếu nữ đó gầy yếu, vẻ ngoài bình thường, có điều đôi mắt lại trong sáng cực kì, hai con ngươi đen lay láy tựa nước sơn.

Năm đó Bạch y Liễu Tướng Liễu Tam Biến từng làm một bài từ “Vọng hải triều” tả cảnh đẹp Tây Hồ. Trong đó có một câu hay là “Khương quản lộng tình, lăng ca phiếm dạ”, nghĩ đến cổ nhân “Túy lúy nghe tiêu trống, ngâm thưởng khói sương” cũng khiến người ta xúc động. Có điều nghe nói Kim chủ Hoàn Nhan Lượng sau khi đọc xong bài “Vọng hải triều”, thấy câu “Đông nam địa thế thuận lợi, tam Ngô đều biết, Tiền Đường tự cổ phồn hoa… Ba thu hoa quế, mười dặm hoa sen”, “toại khởi đầu tiên độ giang, lập mã Ngô Sơn chi chí”, cách năm liền dẫn sáu trăm ngàn đại quân xuống nam công Tống. Liễu Vĩnh không ngờ tới điều ấy, có thể thấy bài từ đó ảnh hưởng sâu sắc đến mức nào.

Có điều đến ngày này không còn ai tao nhã như thế. Song có nhiều học sinh học đàn tranh, đàn cổ, gia cảnh không khá giả, lúc rảnh rỗi lại tới đây thử vận may, lo học phí để có thể tiếp tục theo học. Tô Yên Nhiên đương nhiên là số tốt, có thể chuyên luyện đàn cổ, không lo ăn mặc. Nhưng có một vài người vì ước mơ của mình, khổ một chút cũng cam nguyện. Thiếu nữ này chắc chắn là một trong số đó.

Dương Tu Vũ vốn muốn từ chối, Giang minh chủ lại cười:

– Du truyền trên hồ, lắng nghe cổ nhạc. Chúng tôi cũng muốn học theo cổ nhân, chắc cũng thú vị.

Thiếu nữ mừng rỡ. Dương Tu Vũ thấy thế cũng không tiện nói gì, dù sao lần này đi cũng vì công cán, không có trường học chi trả thì cũng có võ lâm đại hội gánh cho. Y tốt bụng đỡ giúp cây đàn cho cô thì thấy hơi nặng, chợt thấy thông cảm. Lại nghĩ đến mình học đại học vẫn ăn bám cha mẹ, y không khỏi có chút hổ thẹn.

Lần này Dương Tu Vũ không thuê thuyền máy hay thuyền khí đệm, mà là thuyền gỗ thông thường. Ba người đều tập võ, nếu muốn học người xưa thì làm cho triệt để, còn ngồi thuyền khí đệm thì chẳng đâu vào đâu.

Sau khi lên thuyền, cả ba đều ngây như phỗng. Thì ra người chèo thuyền là một cô gái đẹp, tuổi tầm hai mươi mấy, ống quần vén cao lên để lộ chân trắng như củ sen. Đầu đội nón lá, thân mặc áo lục, lông mi cong vút. Cô nhìn mọi người mỉm cười, cực kì động lòng người.

Dương Tu Vũ hồi lâu sau mới nói:

– Cô em tên gì vậy, có thể chèo thuyền không?

Cô cười một tiếng:

– Khách quan, ngồi cho vững.

Cô nói chuyện rất dịu dàng, nhưng tiếng Phổ thông nói không chuẩn là mấy, còn học theo cách gọi của người xưa khiến khách ngồi thuyền thấy mới mẻ.

Khách đã ngồi vững, cô tháo dây buộc thuyền, tay đặt lên hai mái chèo. Vừa đẩy một phát, thuyền nhỏ đã rời bờ chầm chậm lướt trên hồ. Cô chèo rất chậm, mọi người đều nghĩ cô có thể chèo là hay rồi, không mong gì cô chèo nhanh được. Dương Tu Vũ vốn định tự chèo, nhưng thấy người ta chèo rất bình tĩnh, nhìn một hồi cũng yên tâm.

Cảnh hồ đẹp đến nao lòng. Sóng lăn tăn, trời xanh không một gợn mây, nước xanh biếc tựa gương sáng. Có cô chèo thuyền đi cùng nói chuyện, mọi người đều thấy sảng khoái, tự nhủ chuyến du hồ này tuy giá không rẻ, song cũng xứng đáng.

– Trước kia tôi đi du hồ, thấy người chèo không phải ông cụ thì cũng là đàn ông.

Giang minh chủ chợt nói:

– Gần đây sao lại có phụ nữ nữa, họ không sợ các cô mệt sao?

Cô gái mỉm cười, phong tình vô hạn:

– Không phải nói nam nữ bình đẳng sao. Anh nên biết trước đây đều là nữ chèo thuyền ở Tây Hồ, đàn ông chèo thuyền chỉ là chuyện mấy năm nay mới có. Chẳng qua do an toàn với thể lực nên mới dần dần để đàn ông thay thế.

– Trước đó tôi thấy trên báo nói ở đây tuyển phụ nữ chèo thuyền. Cô mới đến phải không?

Cô gái gật đầu:

– Đúng vậy, chủ yếu là xét thấy thiếu con gái chèo thuyền, Tây Hồ sẽ mất đi một cảnh, cho nên bây giờ mới tuyển nữ chèo thuyền lại.

– Đây cũng là một dạng hiệu ứng thị giác, ha ha.

Giang minh chủ cười vui vẻ:

– Cứ thế thì người ngồi thuyền sẽ nhiều hơn rồi. Đến cả tôi nếu có dịp sau, chắc chắn cũng sẽ đến đây ngồi thuyền.

Lâm Dật Phi không nhiều lời, chỉ nói:

– Hiệu ứng thị giác, không sai, không sai.

– Cô biết bơi không?

Giang minh chủ sực nhớ tới một chuyện rất quan trọng, bèn lo lắng hỏi.

– Điều kiện tuyển dụng đầu tiên chính là biết bơi, biết chèo thuyền; thứ hai chính là có thể giới thiệu phong cảnh cho khách.

Cô gái lại cười:

– Vị này, thấy anh cao to, có phải người phương bắc?

Giang minh chủ vỗ tay cười:

– Đúng thế, vịt cạn phương bắc.

Đáng lẽ Giang minh chủ không giỏi tiếp chuyện, vẫn luôn giữ tôn nghiêm của minh chủ. Nhưng với giọng điệu êm tai của cô gái, ông cũng nói nhiều hơn:

– Dật Phi, cậu biết bơi không?

Lâm Dật Phi đang nghĩ ngợi, nghe thấy liền ngây người:

– Không giỏi lắm, chuyện gì vậy?

Công phu trên ngựa hắn rất thành thạo, nhưng nói đến bơi thì chưa từng luyện nhiều. Song nếu nói về bơi lội trong nước, trọng yếu chính là giữ khí. Nội công hắn tinh thâm, năm đó bị người ta truy sát, tuy giết chết Ngũ Hành Đạo nhân, song lại bị y đẩy xuống thác nước. Nhờ nội lực thâm hậu, hắn lấy một hơi rồi chìm xuống cả ngàn thước, sau đó mới trồi lên mặt nước thoát khỏi sự truy sát của mấy kẻ khác. Tây Hồ này không đáng nhắc đến trong mắt hắn.

– Tu Vũ là người phương nam, biết bơi mà.

Giang minh chủ đột nhiên hỏi:

– Tôi nói giả sử thôi, giả sử thuyền lật rồi, cô sẽ cứu ai trong hai người chúng tôi?

Cô gái cười, khoan thai đẩy mái chèo:

– Đang yên lành, thuyền sao lật được?

– Tôi nói là giả sử.

Giang minh chủ đương nhiên là nói đùa với thuyền nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.