– Sao huynh không nói chuyện gì vậy?
Nhạc Ngân Bình thở dài:
– Muội vốn định tìm huynh giúp đỡ, xem ra…
Cô kéo dài âm cuối, cũng nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi.
– Nói đi.
Lông mày Lâm Dật Phi thẳng tắp, không chút do dự.
– Lưu Châu cấp báo, Ngưu tướng quân hành quân cả đêm, có trinh thám hồi báo là tinh binh của nước Kim do Hoàn Nhan Thương dẫn đầu đang chia nhỏ tiến về phía chúng ta, mục đích là chặt đứt đường lui của Ngưu tướng quân.
Nhạc Ngân Bình dõi mắt về phía xa, núi xa rộng lớn, ở giữa là một cái cửa cốc nhỏ hẹp, lại có mấy đám mây trôi qua, gió núi nhẹ thổi, tay áo bay lên. Đôi mắt cô gái sáng như nước hồ thu nhưng lại có sự kiên nghị rõ rệt. Tiêu Biệt Ly thầm thấy kì lạ, cô gái này nhìn không lớn lắm nhưng công phu tuyệt đối không kém.
– Quân Kim có bao nhiêu?
Tiêu Biệt Ly nhíu mày.
– Khoảng hơn mười ngàn.
Vẻ mặt Nhạc Ngân Bình ngưng trọng.
– Cho dù ta muốn giúp muội nhưng nếu hai chúng ta muốn cản lại mười ngàn quân Kim thì rõ ràng là chuyện viển vông.
Tiêu Biệt Ly chậm rãi nói:
– Muội chờ ở đây, không phải là quân Kim sẽ đi qua đây chứ?
– Đúng vậy.
Nhạc Ngân Bình gật đầu cười:
– Huynh quả thực rất thông minh, Nhạc nguyên soái bảo muội đem một trăm tinh binh đi trước, ngài ấy dẫn đại binh theo sau. Chúng ta chỉ cần giữ chân bọn chúng ở nơi chúng nhất định phải qua là Lang Nha Cốc, kiên trì đến lúc Nhạc nguyên soái đến là được, nhưng muội chỉ sợ là bọn chúng xông vào phá Lang Nha Cốc thì muội sẽ bị xử lý theo quân pháp mất. Huynh nhất định phải giúp muội.
Nhạc Phi? Nhạc Ngân Bình? Tiêu Biệt Ly thầm đọc trong đầu, vốn muốn hỏi hai người họ có quan hệ gì nhưng lại thôi.
– Cố chết để thủ không phải là thượng sách, bắn người thì bắn vào ngựa, bắt giặc thì phải bắt vua, chỉ cần giết Hoàn Nhan Thương thì quân Kim sẽ như rắn mất đầu mà tự tan rã.
Nhạc Ngân Bình vỗ tay một cái:
– Không sai, rất đúng ý muội.
Ánh mắt Lâm Dật Phi rơi vào cái bọc hành lý sau lưng cô:
– Muội muốn ta giúp thế nào?
– Huynh đi khiêu chiến còn muội đến giết.
Nhạc Ngân Bình bĩu đôi môi, trầm giọng nói.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu, chỉ vào cửa cốc:
– Thủ hạ của muội đang sắp xếp các cạm bẫy, thiết lập cơ quan kìa, muội đến chỉ huy một chút đi. Không bằng ta đi giết còn muội đi khiêu chiến.
– Được.
Nhạc Ngân Bình đưa tay mò sau lưng, chỉ một phát đã đeo lên một cái mặt nạ lấp loáng ánh bạc. Cái mặt nạ kia được làm rất tinh xảo nhưng rất dữ tợn hung ác, trên đầu còn có hai cái sừng, ở giữa lộ ra mắt mũi miệng. Thấy một cô gái xinh đẹp yêu kiều bỗng chốc biến thành dáng vẻ dữ tợn như vậy, Tiêu Biệt Ly ngạc nhiên trong lòng, kêu lên thất thanh:
– Tướng thần thương Dạ Xoa?
Dù có nghĩ thế nào hắn cũng không ngờ rằng một cô gái yểu điệu như vậy lại là một người xuất quỷ nhập thần, giết địch vô số dạo gần đây, quân Kim vừa nghe tên đã sợ mất mật tướng thần thương Dạ Xoa.
Khóe miệng Nhạc Ngân Bình mỉm cười, lại vươn tay ra phía sau, đột nhiên hai thứ trông giống hình dáng cây gậy bay ra từ trong cái bọc hành lý sau lưng. Cô duỗi tay nắm chặt, khẽ chập vào nhau, hai cây gậy biến thành một cây, cô lại nhấn một cái, một tiếng “bùm” nhỏ vang lên, đầu thương đột nhiên được bắn ra.
– Đi thôi.
Cô gái thúc ngựa chạy gấp về phía sơn cốc.
Tiêu Biệt Ly khôi phục trạng thái bình thường, cũng phóng ngựa chạy về phía sơn cốc, lúc này hắn đã nhìn chuẩn đại hình. Một lát sau thì đến sườn núi, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy một người một ngựa đang đứng ở cửa cốc, vắt cây thương trên vai. Hình như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn, người kia ngoái đầu nhìn lại, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh bạc trên chiếc mặt nạ lóe lên, ánh mắt đã sáng nhưng ánh bạc càng sáng hơn, có thể lóe lên ánh sáng như sao như mộng trong sóng thu ba không thể nào che lấp.
Nếu chỉ nhìn sát ý trên chiếc mặt nạ thì ai có thể ngờ rằng Dạ Xoa Thần Thương Tướngtiếng tăm lừng lẫy của quân Nhạc Gia lại vốn là con gái.
Tiêu Biệt Ly thấy Nhạc Ngân Bình quay lại, cười lấy lệ nhưng trong lòng lại nghĩ trước đây thì có đại tướng quân Thiên Ma Địch Thanh, hiện có Dạ Xoa Thần Thương Tướngcủa Nhạc Gia. Hai người đều có dung mạo tuấn mỹ, che mặt bằng mặt nạ, lấy thần uy dọa địch, tuy là nam nữ khác nhau nhưng đều là trung thần báo quốc, rất nhiệt huyết. Địch đại tướng quân làm gương cho binh sĩ, vô cùng gan dạ, quân Tây Hạ vừa nghe tên đã sợ mất mạt. Nhạc Ngân Bình thân là con gái nhưng cũng là bậc nữ nhi anh hùng không thua đấng nam nhi, dám lấy trăm binh lực để chống lại hơn mười ngàn quân Kim, quả thực khiến cho người khác thán phục.
Đang trầm tư thì Tiêu Biệt Ly chấn động trong lòng, nhìn về phương xa, thầm kinh ngạc. Bầu trời xa xa vốn là màu ngọc bích, chỉ trong chớp mắt đã tối sầm lại, chỉ thấy trường thương san sát, vạn mã lao nhanh, xông đến như những đợt sóng cuồng phong. Bọn họ ở lưng chừng núi chỉ nghe thấy tiếng gót sắt leng keng, tiếng thương choang choang, dưới chân còn cảm thấy một chút rung động nhẹ.
Đội nhân mã kia đông nghìn nghịt, đến rất nhanh nhưng cũng không lộn xộn, trong không khí khẩn trương không hề thấy sự rối loạn. Tiêu Biệt Ly từ trên núi nhìn thấy, tuy trong lòng căm hận nhưng lại không thể không sợ hãi mà than quân Kim binh hùng tướng mạnh, được huấn luyện kĩ càng, nếu đem ra so sánh thì chút nhân mã của Đại Tống chỉ như một lũ già yếu bệnh tật, không có gì đáng nói.
Nếu như ở đồng bằng mà hơn một ngàn binh mã tràn tới, đừng nói là một Nhạc Ngân Bình, cho dù là trăm hay ngàn Nhạc Ngân Bình thì cũng bị đạp thành thịt vụn. Chẳng qua địa thế của Lang Nha Cốc rất hiểm ác, từ xa nhìn lại như một cái bình hồ lô dốc ngược xuống, khi quân Kim xếp thành hàng lao đến thì chỉ có thể đi chậm lại, đến khi đến được trước mặt Nhạc Ngân Bình khoảng hơn trăm thước thì khí thế đã yếu dần.
Nhạc Ngân Bình không động đậy chút nào nhưng hàn ý trong mắt rất đậm, chiếc mặt nạ kia lóe lên hào quang rực rỡ.
Tiền quân của quân Kim thấy phía trước có người chặn lại thì không nói hai lời mà giương cung bắn tên. Từ trước đến nay bọn chúng luôn giễu võ dương oai, đến Trung Nguyên là đốt giết, bắt người cướp của, không chuyện ác nào là không làm. Người dân không động đến bọn chúng mà bọn chúng cũng giết thẳng tay chứ đừng nói đến có người chắn đường phía trước.
Trong không trung vang lên mấy tiếng “vút vút” như xé rách không khí, trường thương của Nhạc Ngân Bình chặn lại, mấy mũi tên nhọn bay sượt qua người cô như bị mù, chỉ có mấy tên là bắn về chỗ cô và Lang Nha Tiễn. Con hồng mã kia hiển nhiên cũng có kinh nghiệm sa trường, đứng im tại chỗ như gà gỗ. Trong lòng Tiêu Biệt Ly thầm khen, xem ra Dạ Xoa Thần Thương Tướngnày quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ nhìn sự trấn tĩnh và nhãn lực này thôi cũng đã có mấy người làm được?
Thế bay của tên rất nhanh nhưng quân Kim cũng không chậm, Nhạc Ngân Bình mới xô Lang Nha Tiễn ra thì đã có mấy quân Kim xông đến trước mặt, quát lớn một tiếng, hai cây súng trường đâm đến.
Ánh mắt cô gái ngưng tụ, trường thương rung lên, lóe lên mấy điểm lạnh lùng. Hai con ngựa phía trước hí lên một tiếng, tà tà xông ra ngoài, không ngờ lại chạy về phía hai bên triền núi. Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy trong mắt hai con ngựa kia chảy ra tơ máu, là do Nhạc Ngân Bình dùng thương đâm mù mắt.
Hai gã quân Kim không biết chuyện gì xảy ra, ngựa chạy loạn lên, hai cây trường thương cũng đâm vào khoảng không. Hai người mắt sáng cưỡi ngựa mù, cho dù kĩ thuật cưỡi ngựa có giỏi đến đâu cũng không khống chế được. Hai con ngựa kia va đầu vào cái cây trên triền núi, kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống, hai tên kia không kịp nhảy xuống, bị con ngựa đè xuống. Trong chốc lát đã có mấy tên lao đến, dùng trường thương đâm đến, hàn quang lấp lóa.
Nhạc Ngân Bình cười lạnh một tiếng, đứng bất động sừng sững, chỉ đợi trường thương đâm đến là tay trái giơ ra bắt lấy, giật vào trong lòng rồi lăng luôn hai tên lính vào khoảng không. Đằng vân giá vụ từ trên đầu cô bay ra, va thẳng vào một bên vách đá, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, hai tiếng “bịch bịch” lớn vang lên, óc chai người kia vỡ ra, trượt xuống như bùn.
Địa thế của Lang Nha Cốc rất hẹp, đội nhân mã này tràn đến như sóng cuồn cuộn, chảy qua ào ào, đột nhiên phía trước xuất hiện một chỗ quẹo qua vách đá, không cần nói cũng biết rất nguy hiểm. Tiền quân của quân Kim cho dù không bị chặn lại nhưng đến đây cũng phải hãm tốc độ lại, hơn nữa cửa cốc đã bị Nhạc Ngân Bình phá hỏng. Bọn chúng lại xông đến, phóng tên không ngừng, vốn tưởng là người kia bị tấn công như vậy thì sẽ bị sụp xuống nhưng không ngờ Nhạc Ngân Bình lại vững vàng đứng đó như một cây cột, không lùi lại một chút.
Đội quân ở xa xa đã dừng lại, không thể động đậy, hơn một trăm tên hậu đội quân Kim đứng phía trước đi chậm lại. Đột nhiên trận hình của tiền đội thay đổi, bảy, tám người, sáu người chia làm đôi, triển khai thành hình cánh nhạn, ở giữa để lại một khoảng trống, có vài tên thúc ngựa lên sườn núi, lao đến theo sườn dốc. Cứ như vậy, quân Kim phát huy kĩ thuật cưỡi ngựa, tấn công như vũ bão, trong phút chốc đã có bảy, tám người xông đến trước mặt Nhạc Ngân Bình, phía sau lại vang lên mấy tiếng “vút vút vút”, mười mấy tên cầm cung đi sau nhưng đến trước, bắn tên về phía này.
Thực ra quân Kim đã quen dùng loại kết hợp này, vừa duy trì sự tấn công của kị binh vừa phát huy ưu thế của cung tiễn. Từ trước đến nay quân Kim cưỡi ngựa hay bắn cung đều rất giỏi, hình như cả đời bọn chúng đều sống trên lưng ngựa, kiểu tập luyện này quả thực là tấn công rất tốt, chắc như đinh đóng cột.
Dưới một ngọn cờ xa xa, có một viên tướng quân ánh mắt nghiêm nghị, mặc
áo giáp nón trụ, trên yên ngựa có treo một cây lưu kim thang, hiển nhiên là một cánh tay đắc lực, ông ta đang chỉ chỉ trỏ trỏ cho một người bên
cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi. Đương nhiên ông ta cảm thấy cái người
đứng chặn cửa cốc này không điên thì cũng khùng, nhưng võ công người này cao cường, thương pháp xuất sắc, kĩ thuật cưỡi ngựa cũng rất tốt, chắc
chắn không phải là người điên.
Ánh mắt mọi người đều bị Nhạc Ngân Bình thu hút, không biết cô sẽ tránh như thế nào mà không ai phát hiện
ra có một con ngựa gầy còm đang “lạch cạch” chạy từ bên sườn núi ra.
Trên lưng con ngựa đó không có ai, cho dù có người chú ý đến nhưng cũng
lơ là, thầm nghĩ con ngựa hoang xuất hiện thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhạc Ngân Bình không hoảng sợ chút nào, nhanh chóng liếc
nhìn con ngựa kia một cái, khóe miệng mỉm cười, cây trường thương rung
lên một cái đã đâm ra hơn mười cái ảo ảnh, hai chân đạp một cái. Con
hồng mã kia hiển nhiên hiểu ý của chủ nhân, hí dài một tiếng rồi nhảy ra ngoài.
Chỉ nghe thấy tiếng “leng keng” vang lên, hơn mười cái
tên lông vũ bị Nhạc Ngân Bình đánh rơi trên mặt đất. Cô và con ngựa lùi
lại một cái, trường thương của bảy tám tên vốn đã đâm ra cực chuẩn nhưng lại không ngờ đến sự thay đổi này, đến khi bọn chúng rơi xuống cửa cốc, tuy không bị ngã dúi dụi vào nhau nhưng trận hình và thế đánh đã bị hỗn loạn.
Quân Kim vô cùng kinh ngạc, không ngờ con ngựa này có thể
nhảy được, hơn nữa khoảng cách nhảy được còn xa hơn những con ngựa bình
thường. Đây quả là một chuyện đáng kinh ngạc nhưng Nhạc Ngân Bình không
đợi bọn chúng nghĩ nhiều đã giơ trường thương lên, cao giọng quát:
– Bắn tên!
Lúc này trong không khí chỉ nghe thấy tiếng “vút” lớn vang lên, không ngờ
hai bên cửa cốc lại bắn ra không dưới trăm mũi tên nhọn. Bảy tám tên
quân Kim kia không tránh kịp, chỉ nghe thấy tiếng tên cắm vào thịt
“phập” một cái, không kịp kêu một tiếng đã từ từ ngã từ trên ngựa xuống. Có một nửa trường tiễn bắn về phía quân Kim ở phía sau, kình lực rất
mạnh, tầm bắn lại xa, kiêu ngạo không kém gì cung tiễn của quân Kim.
Lượt trước chưa dứt lại một lượt nữa, tiếng” vút” lại vang lên lần nữa, xé
rách màng nhĩ của quân Kim. Một trăm mũi tên này chỉ phát ra đúng một
tiếng “vút”, cho dù Hoàn Nhan Thương đang ở xa xa cũng cảm thấy kinh
hãi, nếu như nói những mũi tên này do một người bắn ra thì là chuyện
không thể, nếu như nói là do một trăm người bắn ra cùng một lúc thì lại
càng không thể tin được.
Tiền đội đồng thời quát lên một tiếng,
lùi lại phía sau, hậu đội cũng không hề bị lộn xộn, chỉ triển khai về
hai bên. Trận mưa tên này tuy sắc bén nhưng đối với quân Kim có cũng như không, tuy bọn chúng đã nạp mười mấy mạng người ở cửa cốc nhưng trong
giây lát lại ổn định lại trận tuyến. Lúc này bọn chúng đã lùi lại tương
đối xa, trong lòng mọi người hơi an tâm, vốn tưởng là trận mưa tên thứ
ba lại đến nhưng không ngờ Nhạc Ngân Bình đã xông lên theo làn tên kia,
lao đến dũng mãnh như quân Kim lúc nãy.
Nhưng thế tới của con
ngựa cô cưỡi cực kì nhanh, vừa nhìn đã như một ngọn lửa, lan đến nơi một cách nhanh chóng, vừa rồi mới chỉ là châm lửa thôi. Lúc này ngọn lửa
này đã lan đến trước quân Kim, quân Kim đang lui lại phía sau không kịp
bắn tên ra, quân Kim ở phía sau thì lại không thể bắn. Chỉ trong mười
lăm phút mà Nhạc Ngân Bình đã thâm nhập vào trận địa quân địch, trường
thương tung hoành ngang dọc, năm, sáu tên quân Kim đã bị Nhạc Ngân Bình
lăng lên không trung, nhìn rất hoành tráng.
Trận cước của quân
Kim đại loạn, có nằm mơ cũng không ngờ Nhạc Ngân Bình không lùi mà lại
phản công. Chỉ thấy cô tùy ý đâm ra một cái thì quân Kim đã ngã xuống
như ngả rạ, không thể chống cự. Trước kia quân Kim vô địch thiên hạ, suy nghĩ không ai có thể chặn lại trong phút chốc đã bị sụp đổ. Tiền đội
chia ra, nhường ra một lối đi, khiến khoảng cách Nhạc Ngân Bình đang
chém giết chỉ cách trung quân khoảng trăm bước.
Hoàn Nhan Thương
lạnh lùng cười, chỉ vung tay lên một cái, hơn mười tấm khiên đâm ra, hàn quang lóe lên, chắn trùng trùng điệp điệp trước mặt ông ta. Ông ta thân là chủ soái, đương nhiên không chịu mạo hiểm bản thân mình, huống chi
Dạ Xoa Thần Thương Tướng tuy xuất hiện chưa đến nửa năm nhưng uy danh đã lẫy lừng, ít người theo kịp. Tuy ông ta cũng là cao thủ dũng mãnh của
nước Kim nhưng nhiệm vụ là quan trọng, không đáng để ông ta và Dạ Xoa
đơn thương độc đấu. Hiện giờ Dạ Xoa Thần Thương Tướng đã xâm nhập trùng
vây, tiền đội biến thành hậu đội, quân binh phía trước chặn lại, vững
chắc như cái thùng sắt, Dạ Xoa chắc chắn không thể xông đến trước mặt
mình được. Ngàn thương của binh lính phía sau cùng đâm đến đã vây gã ta
vào hoàn cảnh tuyệt vọng bên trong.
Nhạc Ngân Bình quát to một tiếng, quay thương gõ mạnh xuống, hơn mười cây
trường thương bị chấn động giữa không trung, quân Kim đồng thời hô lên
một tiếng, tiền đội lui ra, hậu đội chen vào, quả thực giống như thủy
triều. Nhạc Ngân Bình tiến lên một bước nhưng lại bị bức lùi trở lại.
Hoàn Nhan Thương cất tiếng cười dài, vốn một bàn tay đang cầm lưu kim thang
lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích nhưng lúc này lại hạ xuống,
hét lớn:
– Dạ Xoa! Mau đầu hàng đi, ta đảm bảo ngươi sẽ không chết.
Dạ Xoa Thần Thương Tướngthân là đại tướng của Nhạc Gia, cũng là một ngọn
cờ nòng cốt, nếu như quy hàng Đại Kim thì quả là một đả kích trí mạng
với quân Nhạc Gia và binh lính nước Tống. Một Dạ Xoa Thần Thương Tướng
còn sống có ích hơn nhiều so với một Dạ Xoa Thần Thương Tướng đã chết,
nhưng gã vẫn không lên tiếng nào, thương pháp ảo diệu. Thậm chí trong
chốc lát đã có mười mấy tên quân Kim đã chết dưới tay gã, cho dù là Hoàn Nhan Thương thì cũng âm thầm kinh hãi nhưng cũng không thể không tán
thưởng, thầm nghĩ người này giết quân tướng nước Kim mình trong nửa năm
nay tuyệt đối không phải do may mắn. Nhưng vòng vây ngày càng nhỏ hơn,
gã ta chẳng qua cũng chỉ là dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, chắc chắn không thể kiên trì được lâu.
Hoàn Nhan Thương dương dương đắc ý, thầm nghĩ cho dù trời có sắp tối nhưng chỉ cần bắt Dạ Xoa Thần Thương
Tướng thì có ích hơn tất cả. Đang lúc trầm tư thì đột nhiên ông ta cảm
thấy binh sĩ bên phải có điều khác lạ, Hoàn Nhan Thương rùng mình trong
lòng một cái, ông ta điều động binh lính chắn phía trước nên số binh
lính hai bên tất nhiên sẽ rất ít. Ông ta ngoảnh đầu lại, không biết từ
lúc nào đã có một người một kiếm một ngựa xông đến gần.
Hình dáng thứ trong tay người kia nhìn giống kiếm giống gậy gì đó, nếu như phía
mũi không có chút lấp lóa thì vật kia có thể coi như là một cái gậy.
Hoàn Nhan Thương chưa từng nhìn thấy ai dùng loại binh khí này, con ngựa kia tuy gầy gò nhưng lại nhanh hơn so với bất kì con ngựa tốt nào. Thứ
binh khí kia trong tay hắn chỉ vung lên một cái, binh lính bên cạnh ông
ta dạt ra như thủy triều, đây giống như là tiên nhân ở giữa sóng to biển lớn, chỉ dùng tay vạch một cái, nước biển vốn đang là một khối bỗng
tách đôi ra.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ông ta quay đầu lại
thì người kia đã lại gần thêm mấy bước. Hoàn Nhan Thương ứng biến cực
nhanh, giơ tay hạ xuống lưu kim thang, hét lớn một tiếng, binh khí sắp
lao về phía trước nhưng không ngờ trong giây phút này người kia đã cưỡi
ngựa xông đến rất gần. Lưu kim thang của ông ta rất dài, dài hơn nhiều
so với trường thương binh lính thường dùng, uy lực đánh nhanh cũng rất
lớn nhưng lúc này lại vượt khỏi tầm tay những câu này.
Nhưng Hoàn Nhan Thương thân là cao thủ tướng lĩnh của nước Kim, ứng biến cực
nhanh, tâm tư vừa chuyển, trong phút chốc đã đưa lưu kim thang lên ngang ngực. Trong lúc này người kia đã xông đến chỉ còn mấy sải tay nữa, hét
lớn một tiếng, bỗng dưng binh khí trong tay đánh ra. Thời khắc này Hoàn
Nhan Thương chỉ cảm thấy trong óc nổ vang, sấm rền từng tiếng, không
nghe thấy bất cứ âm thanh gì nhưng lại thấy trường kiếm trong tay người
kia đâm ra, đành phải song chưởng vận khí, giơ cao lưu kim thang lên. Từ trước đến nay ông ta lấy lực cánh tay xưng hùng trong quân nhưng không
hiểu vì sao lần nay lại thấy lo sợ, cảm thấy một kích này cho dù là mình cũng thấy bó tay.
Tiếng quát kia truyền đi như trời long đất lở, quân Kim có hơn mười ngàn nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng, vốn đang
nhốn nháo đánh nhau đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều nhìn vào chủ tướng của mình.
Trường kiếm của Tiêu Biệt Ly vung xuống rồi lại
thu trở về giống như không có chướng ngại nào. Hắn đâm một kiếm ra nhưng cũng không dừng lại, hai chân nhún một cái, con ngựa kia cũng không kêu tiếng nào, tính tình dường như giống với Tiêu Biệt Ly, quay đầu chạy
đi, không hề quay đầu lại.
Hoàn Nhan Thương kinh ngạc đứng yên đó, không chút sứt mẻ, hai tay giơ binh khí, tư thế có chút quái dị.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Nhạc Ngân Bình và Tiêu Biệt Ly liên thủ với nhau nhưng không ngờ lại như là đã phối hợp với nhau cả đời. Khoảnh khắc Lâm Dật Phi chém ra cô cũng biết được kết quả, biết cơ hội này sẽ trôi qua
tức thì. Cô không do dự, con hồng mã nhảy lên thật cao, lướt qua đỉnh
đầu mấy tên quân Kim, trường thương nhướng lên, lại đâm chết mấy người
nữa, trong phút chốc cô đã mở được đường máu, phi thẳng đến cửa cốc.