Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 252: Chương 252: Tương Phùng




– Nếu như anh nói với tôi như vậy vào ba năm trước thì…

Ánh mắt Nhan Phi Hoa lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi:

– Hiện giờ anh đã là một người chết rồi. Võ công của anh không tệ, ít nhất cũng bằng ba phần của Tiêu Biệt Ly năm đó nhưng anh nghĩ anh có thể đỡ được mấy chiêu của tôi?

Lâm Dật Phi suy nghĩ nghiêm túc một lúc lâu mới nói:

– Hiện giờ tôi còn kém xa cô, một chiêu của cô có thể giết được tôi, ba phần và mười phần không phải là bội số có quan hệ bình thường. Có lúc, mười phần chỉ cần một đòn là có thể giết người nhưng ba phần chưa chắc đã làm người khác bị thương.

– Vậy mà anh còn dám đến sao?

Nhan Phi Hoa thản nhiên nói.

– Bởi vì cô sẽ không giết tôi.

Lâm Dật Phi trầm giọng nói:

– Nếu như cô muốn giết tôi thì tại sao lại thông báo việc của trang web giết người cho A Thủy trước mà tên của tôi vừa hay lại có trong đó? Tôi không tin sự trùng hợp, chỉ tin vào sự sắp xếp, nếu như cô muốn giết tôi thì sẽ không để con trai của Đỗ Bách Tuyền trong nhà của Giang Hải Đào mà lại để cho bên cảnh sát biết được manh mối, trực tiếp bắt Giang Hải Đào về quy án. Giang Hải Đào là một sát thủ, trước khi hoàn thành nhiệm vụ sao lại không biết nặng nhẹ như vậy cơ chứ? Muốn phản bội sao? Nếu như cô muốn giết tôi thì một phát súng của tên thủ hạ Bách Địa Trung Cương luôn đi theo cô lúc ở quán cà phê nên bắn vào đầu tôi chứ không phải là vào huyệt Thái Dương của Uông Tử Hào. Nếu như cô muốn giết tôi thì sao lại yên lặng ngồi đây nói chuyện với tôi chứ? Hô Tất Lặc Hãn hô mưa gọi gió, ra tay không chớp mắt, giết người không cần lý do ở Nhật Bản ba năm trước sao lại có nhã hứng nói chuyện phiếm dài dòng với tôi thế này chứ?

Ánh mắt hắn sáng như đuốc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Phi Hoa, dường như đã quên mất mình còn xa mới là địch thủ của cô.

Ánh trăng dịu dàng như nước nhưng ánh mắt của Lâm Dật Phi lại sắc bén như mũi dao, nhìn Nhan Phi Hoa chằm chằm không chớp.

– Xem ra tôi vẫn xem nhẹ anh.

Sắc mặt của Nhan Phi Hoa vẫn như thường, dường như những gì Lâm Dật Phi nói là điều hiển nhiên:

– Anh cũng biết không ít chuyện, thậm chí còn nhìn thấu thân phận của Bách Địa Trung Cương, xem ra Tiêu Biệt Ly chọn anh là y bát truyền nhân cũng hơi chính xác.

– Từ đầu đến cuối nếu cô muốn giết tôi thì dễ như trở bàn tay.

Giọng điệu Lâm Dật Phi hơi chậm lại:

– Nhưng cô lại không ra tay, vậy nên tôi không hiểu, lúc đầu khi Đao Tử dụ tôi đến đó có phải là chủ ý của cô không? Tôi nhớ hôm ấy trên nóc nhà còn rơi lại một cái cúc áo trên áo giáp của quân Kim, đương nhiên không phải do cô làm rơi mà là cố ý.

Nhan Phi Hoa cười, giọng điệu có chút tán thưởng:

– Lần đó Trung Cương mượn dao giết người, mặc dù sắp xếp không tồi nhưng lại bị anh nhận ra kịp thời, anh chỉ chậm một chút nữa thôi là đã chết trong đó nhưng do anh ta tự ý làm nên đã phải lấy một ngón tay ra để trả giá. Thật ra khi tôi nhìn thấy anh và cô gái kia nhảy từ trên tầng xuống…

Đột nhiên cô thở dài một tiếng:

– Tôi lại không muốn giết anh nữa.

Cô không nói lý do vì sao, thần sắc có chút tưởng nhớ, dường như đang hoài niệm gì đó. Lâm Dật Phi cũng không hỏi, chỉ gục đầu xuống, trong ánh mắt cũng có thần sắc hoài niệm.

– Thực ra cô cũng không cần giết tôi đâu.

Lâm Dật Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã thay đổi:

– Bởi vì tất cả các nhân vật trong vở kịch này đều là các quân cờ của cô, nhiều lúc cô không cần phải ra tay, cô khiến cho Giang Hải Đào bị bắt mà không hiểu tại sao, đương nhiên cô cũng có thể chấm dứt vụ án đồ cổ, Chương Long Châu cũng là bất đắc dĩ, do áp lực quá lớn nên chỉ đành nhanh chóng kết thúc. Cô có thể khiến thành phố Giang Nguyên nổi sóng to gió lớn trong một ngày thì đương nhiên cô cũng có bản lĩnh dẹp đi phong ba bão táp, nhưng tất cả những điều này là do Tiêu Biệt Ly hay là do cô quá cô đơn?

Nhan Phi Hoa im lặng nhìn bầu trời đêm, một lúc lâu mới nói:

– Hóa ra mọi thủ đoạn của tôi vẫn không giấu được Tiêu Biệt Ly, đúng vậy, tôi vốn cho rằng anh ấy sẽ ra tay giải quyết nguy hiểm cho anh, không ngờ anh lại tìm được những điểm mấu chốt nhờ chính bản thân mình. Nhưng nếu như anh ấy đã nhìn thấy bức tranh kia thì tại sao lại không đến gặp tôi? Lẽ nào anh ấy có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ sao?

Ngữ khí của cô có chút chua xót, dường như không hiểu nổi chuyện này.

– Tôi chỉ cảm thấy kì lạ là…

Ánh mắt Lâm Dật Phi lóe lên:

– Sao cô lại chắc rằng Tiêu Biệt Ly vẫn còn trên đời này?

– Đây là câu anh hỏi hay là Tiêu Biệt Ly hỏi?

Thần sắc Nhan Phi Hoa hơi động, nhìn Lâm Dật Phi nhưng không nói gì, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

– Thực ra hai người hỏi cũng như nhau cả thôi, nếu như Tiêu Biệt Ly đã nói cho anh biết nhiều chuyện như vậy thì đương nhiên là anh ấy rất tin tưởng anh.

Đột nhiên cô khựng lại, dường như đang sửa lại suy nghĩ:

– Từ lúc anh mở bức tranh kia ra cho tôi xem thì tôi biết ngay đó là dụng ý của Tiêu Biệt Ly vì bức tranh đó đối với người khác mà nói thì không đáng một đồng.

– Nhưng tôi rất cảm ơn cô đã bỏ ra một trăm triệu mua nó.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói.

Nhan Phi Hoa mỉm cười một cái:

– Trước kia tôi luôn nghi ngờ Tiêu Biệt Ly vẫn còn sống vì trên chiến trường năm đó không tìm thấy thi thể của anh ấy, mà sau khi anh đi vào mê cung độ kiếp, lại còn sống sót trở ra thì tôi biết chắc rằng Tiêu Biệt Ly vẫn còn trên đời, nếu không có Tiêu Biệt Ly nói cho anh biết về sự huyền bí của mê cung độ kiếp thì anh ra ngoài thế nào được.

Thần sắc Lâm Dật Phi vừa động:

– Cô cũng biết mê cung độ kiếp?

– Nếu như tôi không biết thì tại sao lại tìm được anh chứ?

Khóe miệng Nhan Phi Hoa mỉm cười, thần sắc hồi tưởng, giống như đang nói cho chính mình nghe, lại giống như đang nói cho Lâm Dật Phi nghe:

– Năm đó Tiêu Biệt Ly đột nhiên xuất hiện trên đời như một hòn đá từ trên trời rơi xuống, vốn anh ấy là một người vô danh, im hơi lặng tiếng nhưng nghe đồn anh ấy là người duy nhất có thể ra được mê cung độ kiếp trong vòng mấy trăm năm.

Lâm Dật Phi yên lặng nghe nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió, không khỏi nhớ lại cảnh tượng khó quên năm đó.

– Huynh là ai?

Tuổi cô gái không lớn lắm, vòng eo thon thả, sau lưng là một bao hành lý, hình như có chứa hai binh khí nhưng lại được gói hành lý che phủ rất chặt chẽ, không biết rốt cuộc là đựng cái gì. Khóe mắt cô tràn đầy ý cười:

– Huynh giúp muội một lần, sao không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi?

– Tôi có chuyện quan trọng.

Dáng người cậu thanh niên rất cao, trong tay cầm trọng kiếm, quần áo đơn giản, thoạt nhìn rất nghèo túng hủ lậu nhưng hai đầu lông mày lại có nét kiên nghị, mắt sáng như sao, hai hàng lông mày được vén vào tóc mai, hiện ra vẻ uy mãnh quyết đoán không nói ra được.

– Huynh tên là gì vậy?

Cô gái cũng không để ý, cười khanh khách hỏi.

– Tiêu Biệt Ly.

Cậu thiếu niên nhảy lên ngựa, thân hình vốn cao lớn, thanh kiếm cũng nặng nề, thêm một khối lượng không nhẹ nhưng con ngựa gầy còm không chút nhúc nhích, lưng cũng không bị sụp xuống, hiển nhiên là con ngựa tốt.

– Sao huynh không hỏi xem muội là ai?

Cô gái có chút sốt ruột, cũng xoay người nhảy lên ngựa, thân hình nhanh nhẹn như rồng bay, con hồng mã hí dài một tiếng, hiện ra thần thái.

Tiêu Biệt Ly quay đầu lại liếc nhìn cô gái một cái:

– Mọi người bèo nước gặp nhau, ai đi đường nấy, nếu đã như vậy thì cần gì phải hỏi tên?

Hắn chỉ thúc một cái, con ngựa còm kia tung bốn vó, trong nháy mắt đã chạy rất xa.

– Tên muội là Nhạc Ngân Bình.

Cô gái hét lớn, giọng nói lại trong trẻo dễ nghe nhưng cũng không thúc ngựa đuổi theo.

– Muội nhớ tên huynh là Tiêu Biệt Ly.

Tiêu Biệt Ly thúc ngựa không dừng, trong phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Khóe miệng Nhạc Ngân Bình mỉm cười, trong bàn tay thon thon nắm chặt một khối ngọc đẹp.

– Tiêu Biệt Ly? Muội sẽ nhớ huynh.

– Nghe nói tướng thần thương Dạ Xoa lúc ấy đã thống lĩnh hơn trăm binh lính, gần như là dựa vào chính sức của mình để thủ ở cửa cốc, chỉ dựa vào địa thế mà có thể chống được tiền quân của Hoàn Nhan Thương.

Nhan Phi Hoa thở dài nói:

– Nhớ năm đó Trương Dực Đức quát lui tám mươi ba vạn quân Tào, uy phong cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng Tiêu Biệt Ly lại thần không biết quỷ không hay đánh từ giữa sườn núi ra, đến khi quân Kim phát hiện ra thì anh ấy đã xông đến trước soái kì. Hoàn Nhan Thương trở tay không kịp, bị anh ấy một kiếm chém thành hai nửa, thật đáng tiếc.

Mặc dù giọng điệu Hoàn Nhan Phi có chút thở dài nhưng cũng đã bình thản đi nhiều, tám trăm năm ân cừu đối với cô mà nói chỉ là con số, giống như trời xanh đùa cợt, tuy năng lực của cô vô hạn nhưng chủ yếu là bất đắc dĩ. Lâm Dật Phi yên lặng không nói nhưng lại đang nhớ đến hình ảnh năm đó.

– Trùng hợp vậy?

Cô gái ghìm ngựa giữa đường, dường như đang đặc biệt chờ Tiêu Biệt Ly đến.

Tiêu Biệt Ly cũng không tức giận, có lẽ tính hắn là như vậy hay không ai có thể tức giận với một cô gái như hoa như ngọc thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.