Tô Yên Nhiên vẫn nhỏ nhẹ kể, dường như không phải cảnh trong mộng mà là một câu chuyện rất lâu từ trước:
– Cô bé thấy dáng vẻ Nhan đại ca như vậy, không biết tại sao thấy ngực
rất đau, cảm thấy rất buồn. Cô biết trọng lượng của di nương trong lòng
Nhan đại ca nặng hơn mình rất nhiều.
Cô nói tới đây thì lại lấy
tay khẽ vuốt ngực, giống như là cũng cảm thấy như vậy. A Thủy thấy vậy
thì không khỏi hoảng sợ, biết hiện giờ chắc là Tô Yên Nhiên đã không
phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Dường như điều này rất đơn
giản mà? Trong lòng Đại Ngưu thầm nghĩ, đơn giản là cô bé này thích cái
người Nhan đại ca gì đó nhưng vị Nhan đại ca này hình như, không phải
hình như mà là chắc chắn thích di nương của cô bé, nếu không thì làm sao mà phát triển tiếp nội dung? Những điều này chẳng qua là quan hệ tam
giác thường có trong tiểu thuyết nhưng Tô Yên Nhiên lại nói giống hệt,
còn nói cái gì mà cô bé kia đau lòng, biết gì đó nữa. Đây là cô đang nằm mơ hay viết tiểu thuyết vậy?
– “Lúc nào? Ở đâu vậy?” Nhan đại ca gấp giọng truy hỏi.
Ánh mắt Tô Yên Nhiên hơi hoang mang, nhìn thẳng về phía trước nhưng dường như không nhìn gì cả.
– Cô bé cảm thấy ngực đau nhói, đau đến mức không nói ra lời nhưng sau đó vẫn nói thời gian, địa điểm Đường phủ tổ chức tiệc mời quần hùng. Nhan
đại ca rất vui, đứng dậy, thì thào lẩm bẩm “Mình phải chuẩn bị chút gì
đó mới được”. Anh ta không hề để tâm đến ánh mắt cô bé nhìn anh ta có
chút mỏi mòn, không biết sau bao lâu, có lẽ là trong lòng cô bé thì đã
cả đời trôi qua. Một cơn gió thổi đến, cuối cùng cô bé cũng tỉnh táo lại nhưng Nhan đại ca đã biến mất, chỉ còn cây sáo rơi trên mặt đất. Đột
nhiên có một cậu bé cũng trạc tuổi cô bé lanh lợi hoạt bát chạy đến, cao giọng hét: “Biểu muội, nghe nói lần này Tiêu đại hiệp cũng đến đấy”.
Tô Yên Nhiên nói đến đây thì dừng lại, chỉ ngồi ở đó, lẳng lặng xuất thần, dường như vẫn đang ở trong giấc mơ.
– Sau đó thì sao?
A Thủy không kìm được hỏi:
– Tiêu đại hiệp là ai vậy? Hình như trong câu chuyện, không phải, trong giấc mơ không nói đến thì phải.
– Giấc mơ này hết rồi, lúc ấy tôi cũng không biết Tiêu đại hiệp là ai.
Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Tôi chỉ biết rằng người khác gọi anh ấy là Tiêu đại hiệp, trong ấn
tượng của tôi thì Tiêu đại hiệp chắc khoảng bốn mươi tuổi, rất uy nghiêm nhưng tôi không ngờ rằng Tiêu đại hiệp còn rất trẻ, tuổi cũng trạc như
Nhan đại ca.
– Không đúng, không đúng.
Rốt cuộc Đại Ngưu cũng tìm được sơ hở:
– Yên Nhiên, giấc mơ này của cô không đúng.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, không biết Đại Ngưu phát hiện ra chỗ sơ hở ở đâu.
– Thứ nhất, cậu bé kia tìm được cô bé thì…
Đại Ngưu thao thao bất tuyệt, nói rất trơn tru:
– …thì giấc mơ của cô hết rồi, Tiêu đại hiệp cũng chưa xuất hiện, sao cô biết Tiêu đại hiệp còn rất trẻ?
– Đương nhiên có giấc mơ thứ nhất thì cũng có giấc mơ thứ hai.
A Thủy trề môi:
– Người con trai có thể khiến cô bé kia ái mộ như vậy thì sao chỉ có một giấc mơ được. Yên Nhiên, tôi nói có đúng không?
Tô Yên Nhiên thầm thở dài một tiếng:
– A Thủy nói không sai, mọi người muốn nghe tiếp không?
– Đương nhiên là muốn nghe, ai không muốn nghe thì có thể về ngủ đi.
A Thủy trừng mắt nhìn Đại Ngưu một cái.
Đại Ngưu ngượng ngùng cười một cái:
– Sao tôi lại không muốn nghe chứ? Cậu không thấy khi tôi nghe Yên Nhiên kể đều không nói câu nào sao?
– Vậy tôi kể tiếp vậy, Dật Phi, có được không?
Tô Yên Nhiên lại nhìn về phía Lâm Dật Phi, thâm ý trong mắt cô có lẽ chỉ có hắn mới hiểu được.
– Cô nói ra được thì sẽ tốt hơn đấy.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói nhưng nhìn thế nào cũng thấy chút ý khổ.
– Nếu như cứ giấu trong lòng thì cũng giống cô bé kia mà bị bệnh mất.
– Tiểu Phi, cậu nói gì vậy?
Trong giọng nói của A Thủy mang theo mấy phần khó hiểu và oán giận.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– A Thủy, lẽ nào lúc nãy cậu không nghe thấy khi Yên Nhiên nói về cô bé
kia, nói cô bé ấy nhiều lần bị đau lòng, thậm chí là quặn đau. Cậu cũng
từng nói rằng ý thức có thể ảnh hưởng đến cảm xúc, quả thực tôi rất sợ
tâm lý của cô bé kia ảnh hưởng đến tâm lý của Yên Nhiên. Như thế là
không tốt, dù sao mơ cũng chỉ là mơ, dù có chân thực đến đâu cũng chỉ là mơ thôi.
Tô Yên Nhiên yên lặng nghe, trong mắt có chút kinh
ngạc, mọi người vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô đã biết là hắn nói không
sai, lại càng thêm ngạc nhiên. Tô Yên Nhiên nói cảnh trong mơ đã ly kỳ
mà Lâm Dật Phi lại có thể đoán được là cô bé kia bị bệnh. Đó là chuyện
càng khó tưởng tượng được, nghĩ lại thì Lâm Dật Phi mở xưởng chế thuốc
nên quan tâm đến mặt này cũng là chuyện thường.
– Cảm ơn anh.
Tô Yên Nhiên thấp giọng trả lời một câu:
– Trong giấc mơ thứ hai lại là cảnh cô bé kia cầm cây sáo, nhìn một căn
phòng đến xuất thần. Căn phòng kia rất tao nhã, rèm đỏ lụa trắng, bức
rèm che đổ xuống như một thác nước, tiếng gió vừa thổi qua thì âm thanh
“ting tang” vang lên không ngừng, trong trẻo như tiếng ngọc kêu.
– Chắc gia cảnh của cô bé kia cũng không tệ.
A Thủy nói tiếp:
– Đầu tiên là nhà cô bé ấy có một cái sân lớn, hơn nữa khắp nơi đều là
hải đường và cây lê, mà nghe giấc mơ thứ nhất thì nhà cô bé còn mở tiệc
mời rất nhiều người, người bình thường thì không thể làm được điều này.
– Gia cảnh rất quan trọng sao?
Tô Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía A Thủy, ánh mắt rất phức tạp.
– Đối với chúng ta hiện tại thì đương nhiên là không quan trọng.
A Thủy cười khổ nói:
– Nhưng ở thời cổ đại thì người ta rất quan tâm đến cái này, cô nói vị
Nhan đại ca kia thích cô, thích di nương của cô bé kia, tôi nghĩ chắc
tuổi của di nương cô bé cũng không nhỏ. Đừng nói đến tình cảm chân thật
gì, chỉ nói đến tuổi tác thôi cũng đã có chút cách biệt rồi.
– Môn đăng hộ đối sao?
Trong tiếng cười của Tô Yên Nhiên có chút chế nhạo:
– Môn đăng hộ đối sao?
Cô thì thào nói hai lần, trong giọng điệu có chút hận ý.
A Thủy hoảng sợ:
– Yên Nhiên, những điều này đều là mơ, không phải là thật đâu.
– Đúng vậy, tất cả đều là mơ.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Cô bé kia cầm cây sáo nhỏ, tôi nghĩ chắc là Nhan đại ca đánh rơi, quên
không đem đi. Cô bé chỉ ngồi nhìn cửa sổ, thỉnh thoảng lại thở dài một
tiếng, nhìn dáng vẻ của cô thấy rất thương cảm. Đột nhiên có tiếng bức
rèm châu vang lên, một âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, vẫn là cậu bé
kia, trong tay cậu là một thanh kiếm gỗ, sung sướng kêu lên: “Biểu muội, biểu muội, tối qua Tiêu đại hiệp truyền cho huynh một bộ kiếm pháp,
muội có muốn nhìn thử không?”
– Lại là Tiêu đại hiệp.
Đại Ngưu than thở một câu:
– Vô vị.
Dường như Tô Yên Nhiên không nghe thấy, chỉ nói:
– Cô bé lắc lắc đầu: “Vụ Quan huynh, muội không thích chơi với kiếm gì
đó, mọi người cứ vui vẻ với nhau có phải tốt không?” Không ngờ cậu bé
kia nhíu mày, có chút kiêu ngạo không nói thành lời: “Biểu muội, muội
thì hiểu cái gì? Đến nay không phải là chúng ta muốn hòa thuận hay không mà là người khác không nói lý với chúng ta. Lần nào di nương cũng khen
huynh có chí khí, lúc nào cũng khích lệ huynh phải giống Nhạc nguyên
soái, trinh trung báo quốc, sau này lớn lên phải đánh lũ chó Kim chạy
bán sống bán chết.”
– Giặc Kim? Nhạc nguyên soái?
A Thủy nhíu mày:
– Yên Nhiên, hình như giấc mơ này xảy ra ở thời Nam Tống, lẽ nào Nhạc nguyên soái là chỉ Nhạc Phi sao?
– Ở gần đây có một cái miếu Nhạc Vương.
Thúy Hoa chậm rãi nói:
– Yên Nhiên, có phải gần đây cậu hay đến đó không?
Tất cả mọi người đều hiểu ý của Thúy Hoa, đây chính là cái gọi là ban ngày
nghĩ gì thì ban đêm mơ thế. Nếu như Tô Yên Nhiên hay đến miếu Nhạc
Vương, lại có sự nhạy cảm với âm nhạc thì chuyện đêm đến cô mơ về cái gì mà chống quân Kim cũng không có gì lạ.
Tô Yên Nhiên lắc lắc đầu:
– Tớ mới đến đó có một lần, sau đó cũng không đến nữa.
Cô ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
– Cô bé cười nói: “Muội gọi là di nương, huynh cũng gọi là di nương,
không thấy ngại à?” Cậu bé cười nói: “Huynh chỉ gọi theo muội thôi mà,
đó cũng không phải là di nương của huynh thật, nhưng nếu như có một ngày muội đến Lục gia của huynh thì huynh vẫn phải gọi theo muội.”
Được đấy, Đại Ngưu thở dài một tiếng, xem ra đây không phải là tình yêu tay
ba, nếu lên thành tay tư, tay năm thì cũng không có gì là lạ. Nhan đại
ca, cô bé kia, di nương của cô bé, bây giờ lại mọc thêm một cậu bé,
không biết Tiêu đại hiệp có dính vào không nữa, nếu theo tình tiết phát
triển thì cũng là bình thường.
– Sắc mặt cô bé cau lại: “Ai đến Lục gia nhà huynh chứ?”
Giọng điệu Tô Yên Nhiên hơi cao một chút, có vẻ bén nhọn, giống hệt cô bé
kia. Sắc mặt mọi người khác thường, chắc là đã phát hiện ra sự thất thố
của cô.
– “Muội sẽ không gả cho Lục gia.” Cậu bé kia ngẩn ra:
“Biểu muội, huynh lại chọc giận muội sao? Phụ thân, mẫu thân và bá phụ
đều nói rồi, sớm muộn gì thì muội cũng là vợ của Lục gia. Muội yên tâm
đi, muội đến nhà huynh rồi, huynh sẽ chăm sóc muội cả đời, không để ai
bắt nạt muội cả.”
Giọng nói của cô hòa hoãn bớt:
– Cậu bé
nói rất thành khẩn, cô bé kia không nói gì nhưng lại thầm nghĩ mặc dù
biểu ca rất tốt nhưng mình không muốn làm vợ nhà Lục gia, mình thích
Nhan đại ca.