Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 276: Chương 276: Gọi Hồn




– Phải nói là cơ thể con người rất kì diệu.

A Thủy cười nói:

– Nhà khoa học kia đã làm một thí nghiệm chứng minh hiện tượng này, đưa người làm thí nghiệm đến một môi trường lạ lẫm, xung quanh có một cái bếp lò bằng sắt, bên trong có một khối sắt được nung nóng đỏ.

Thấy tất cả mọi người đều ngơ ngác, A Thủy giải thích:

– Mấy người dừng lại thì sẽ hiểu dụng ý của tôi thôi, người được đem ra làm thí nghiệm bị bịt hai mắt, nhà khoa học in cái bàn là kia lên người đó, đồng thời đưa cho người kia một ám thị tâm lý mãnh liệt, chính là mỗi khi đưa cái bàn là lại gần một phân thì sẽ bảo người được thí nghiệm miêu tả cảm nhận tâm lý của bản thân.

– Kết quả thế nào? Mục đích của việc làm thí nghiệm này là gì? Khảo nghiệm năng lực chịu đựng tâm lý của con người sao?

Đại Ngưu hỏi, nhìn Lâm Dật Phi một cái:

– Tiểu Phi, sao nãy giờ cậu không hỏi gì vậy?

– Để các cậu hỏi hết rồi.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Tôi chỉ cần nghe là được rồi.

Tất cả mọi người đều bật cười, đồng loạt nhìn A Thủy, sắc mặt A Thủy nghiêm túc:

– Kết quả là người kia kêu lên một tiếng thảm thiết vì nhà khoa học đã đặt cái bàn là vào cánh tay của người đó.

Tô Yên Nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, khẽ che cái miệng thanh tú, nói không ra lời, vốn tưởng chỉ là thí nghiệm nhưng không ngờ lại biến thành một thảm kịch. Đại Ngưu cũng rất bất mãn:

– Cái này thì coi là gì đây? Cậu làm thí nghiệm hay kể tiểu thuyết trinh thám vậy?

Khóe miệng A Thủy mỉm cười:

– Đương nhiên là thí nghiệm rồi, nhà khoa học vừa lấy bàn là ra nhìn một cái thì cánh tay người kia đã đỏ ửng lên, hơn nữa vẻ mặt của người kia cũng rất đau đớn.

– Nói thừa.

Tuy Đại Ngưu nhẫn rồi lại nhẫn nhưng vẫn không nhịn được kêu lên:

– Đặt một cái bàn là nóng lên cánh tay ai mà chẳng đau? A Thủy, quả thực cậu kể hơi quá rồi đấy.

A Thủy nhìn Lâm Dật Phi một cái, mỉm cười nói:

– Ở đây chỉ có Tiểu Phi là có sự nhẫn nại.

– Tôi chờ kết luận của cậu.

Lâm Dật Phi mỉm cười nói:

– Vì tôi biết kết quả chắc chắn không phải như Đại Ngưu nói.

– Tiểu Phi chết tiệt, cậu được đấy.

Đại Ngưu khoa trương giơ nắm tay lên:

– Tôi hiểu ý của cậu, ý cậu là IQ của tôi và A Thủy đều không bằng của cậu hả?

Lâm Dật Phi vội vàng lắc đầu:

– Tôi chưa từng nói vậy nhé, tôi cũng không đoán được kết quả.

– Kết quả chính là…

A Thủy cười nói:

– Nhà khoa học chỉ đặt một cái bàn là lạnh như băng lên cánh tay người kia chứ không phải là cái bàn là nóng.

Đại Ngưu sửng sốt, một lúc lâu sau mới kêu lên:

– Sao lại thế được? Không thể nào, đây chắc chắn là cậu bịa ra.

– Cơ thể con người rất kì lạ, kiểu phản ứng như Đại Ngưu thế này cũng không có gì lạ vì cậu ấy có tâm lý bài xích đối với những lĩnh vực chưa biết, chỉ muốn xoay tròn trong cái vòng của chính mình.

A Thủy chậm rãi nói:

– Lúc đầu khi máy tính được phát minh, một cái máy tính tính được mấy ngàn lần trong một giây phải dùng mấy căn phòng để chứa, lúc đó có người nói rằng máy tính sẽ không ngừng phát triển, không lâu sau đó thì phát minh ra một cái có cấu hình nhỏ nhưng lại bị rất nhiều người cho là ý nghĩ viển vông và không thực tế. Tuy nhiên cho đến ngày nay thì còn ai nghi ngờ điều này đây?

Khóe miệng A Thủy nở một nụ cười khổ, dường như dáng vẻ tràn đầy sự căm hận:

– Mọi người cũng nên biết là người có đột tử, có bị dọa chết. Có thể người kia rất khỏe mạnh nhưng lại bị bao trùm bởi ý thức sợ hãi, dẫn đến nội tạng bị nổ tung. Nếu như Đại Ngưu cậu mà không tin thì mời cậu nói thử xem cái ý thức sợ hãi đó là loại sức mạnh gì mà ý thức có thể sản sinh ra một sức mạnh khiến nội tạng trong cơ thể con người bị vỡ nát? Vậy thì chẳng lẽ việc khiến cho cánh tay con người xuất hiện một dấu bàn là đỏ tươi rất khó chấp nhận sao?

Đại Ngưu không nói gì một lúc lâu, Thúy Hoa cười nói:

– Được rồi, A Thủy, anh nói rất đúng, nói tiếp đi.

A Thủy cười nói:

– Thực ra tôi cũng chỉ muốn nói về lý luận của nhà khoa học kia, không muốn những lý luận này bị mai một vì sự mất tích của ông ấy.

– Là lý luận của người khác sao?Tô Yên Nhiên hơi thất vọng, vẻ mặt vốn bừng bừng hồng hào ảm đạm dần.

– Đúng vậy.

A Thủy do dự một chút:

– Nhưng điều này cũng không cản trở lý luận của chúng ta, nhà khoa học kia giả thiết não người là một cỗ máy, có thể gửi được sóng điện từ, nếu gặp phải người nào có tần số tương đồng, có thể nói là kết cấu não giống nhau thì sẽ sinh ra phản ứng, ví dụ như là nhớ lại cái gọi là kiếp trước của bản thân.

Cậu nhấn mạnh mấy chữ “cái gọi là kiếp trước”, Tô Yên Nhiên nghe xong thì ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Lâm Dạt Phi. Có lẽ ở đây chỉ có Lâm Dật Phi là biết được những suy nghĩ thực sự của cô, cũng chỉ có hắn mới biết được hàm ý giấc mơ mà cô kể. Cô luôn bị mấy đoạn cảnh trong mộng làm cho hoang mang đến tận bây giờ, cô đã lật xem rất nhiều tài liệu, bao gồm cả mấy thứ mà người khác cho là hoang đường như là chuyển thế, thi giải hay phi thăng gì đó, nhưng quan điểm về kiếp trước như A Thủy nói thì lại là lần đấu tiên nghe nói đến. Tuy vậy, nghĩ kĩ lại thì cũng rất dễ lý giải.

Chẳng lẽ mình đã sai sao? Tô Yên Nhiên thầm cười khổ, trầm ngâm.

– Đương nhiên cái gọi là kiếp trước này, mỗi người đều cảm nhận được dù ít dù nhiều nhưng do đại bộ phận kết cấu của não có rất nhiều sự khác nhau.

A Thủy lại dùng lý luận của nhà khoa học kia, còn tự mình suy rộng ra thêm:

– Cho nên ngoại trừ những người có sự trùng hợp đặc biệt ra thì rất ít người có thể cảm nhận được về kiếp trước nhưng từ xưa đến nay cũng có rất nhiều ghi chép. Điều này cho thấy vẫn có một số trường hợp.

Cậu liếc nhanh Lâm Dật Phi một cái, mỉm cười nói:

– Dật Phi, cậu nói xem có đúng không?

– Đương nhiên là rất ít.

Lâm Dật Phi cũng tươi cười đối mặt:

– Đúng là rất ít, nếu không ai cũng có tần số giống nhau thì chẳng phải là thế giới này sẽ loạn sao?

Nhưng trong lòng hắn lại cười khổ, cậu không hỏi người khác mà cứ hỏi tôi làm gì, chắc là lại nghi ngờ tôi có tính chất này nhưng còn Tô Yên Nhiên thì sao? Có phải cô cũng như vậy?

– Ít cũng là chuyện bình thường.

A Thủy cười nói:

– Quan điểm của nhà khoa học này lại rất dễ bị liên tưởng đến quan niệm ma nhập trong dân gian. Đương nhiên những việc như đầu thất oán quỷ, sự oán hận mãnh liệt của những con ma bị oan trong dân gian cũng dễ giải thích vì sóng điện não cũng có năng lượng bị suy giảm, có những yếu tố mà chúng ta không biết được, T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n có thể phát ra tín hiệu có năng lượng lớn nhưng những yếu tố không gian trên đời lại là năng lượng yếu. Người mới chết trong mấy ngày đầu thì sóng điện não mạnh, khả năng bị người khác tiếp nhận cũng lớn.

– A Thủy, tiểu tử nhà cậu không phải là người mà.

Đại Ngưu không kìm được thở dài:

– Tiểu tử nhà cậu quả đúng là thiên tài, cái kiểu lý luận quái quỷ này mà cậu cũng nói được lưu loát như thế, mà nghe cũng ra dáng ra vẻ, rất có đạo lý đấy. Không biết sao cậu lại nghĩ ra được nữa?

– Tôi chỉ kể lại kết quả nghiên cứu của người ta thôi mà.

A Thủy cười khổ nói:

– Cậu đừng có mà tôn sùng tôi.

– Ý của A Thủy nói…

Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:

– Tôi sửa lại một chút, chính là sau khi một người chết đi thì sóng điện não của người đó sẽ thoát ra khỏi cơ thể sao?

A Thủy gật gật đầu:

– Nhà khoa học kia nói vậy.

Tô Yên Nhiên không nhịn được cười:

– Đầu tiên cứ coi là vậy đi, nếu lần nào anh cũng phản bác như vậy thì không khỏi rất kì quặc, hơn nữa theo như anh nói thì lẽ nào anh định phát biểu luận văn sao?

A Thủy cười một cái, cũng không sửa lại.

– Nhưng xác suất của điều này rất nhỏ.

Tốc độ tiếp nhận khái niệm của Tô Yên Nhiên quả thực khiến cho Đại Ngưu phải xấu hổ.

– Hơn nữa cũng không thể phủ nhận rằng cho dù là sóng điện não của con người thì cũng có mạnh có yếu, có người sau khi chết thì sóng điện não bị tiêu hao rất nhanh, rải rác trong không khí hoặc vũ trụ. Điều này có thể giải thích cho vấn đề hồn bay phách lạc trong dân gian, A Thủy, anh thấy tôi nói có đúng không?

A Thủy gật đầu liên tục:

– Những điều cô nói chính là giả thiết của nhà khoa học kia.

Đại Ngưu bĩu môi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, cái gì nhà khoa học chứ, có mà nhà khoa học mê tín thì có, nhưng thấy tất cả mọi người đều gật đầu, dáng vẻ rất chăm chú thì cậu ta cũng không dám khiến mọi người tức giận.

Ánh mắt Lâm Dật Phi cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, dường như giả thiết của A Thủy và Tô Yên Nhiên khiến hắn khiếp sợ và kích động.

– Nhưng dân gian có thuật gọi hồn, đương nhiên là cũng mang màu sắc mê tín.

Tô Yên Nhiên bật cười:

– Chúng ta ở đây đều đang thảo luận chứ không phải tuyên dương mê tín gì đó, mọi người đều coi như là có tri thức, biết phân biệt, cho dù biết là sai nhưng cũng chỉ cười thôi chứ không phủ định tất cả.

Cô thấy mọi người đều gật đầu thì nói tiếp:

– Điều đó cũng có thể giải thích một loại người rất có năng lực, phải nói là rất có sức mạnh hoặc là có phương pháp tập hợp lại những sóng điện từ này nhưng lại bị hậu nhân tung tin đồn hoặc là bị người có tâm cơ khác lợi dụng, từ đó mới trở nên giả thần giả quỷ nhưng bản chất, cũng chính là cái phương pháp quan trọng kia thì đã bị thất truyền rồi.

Lần này A Thủy nghĩ một chút rồi mới gật đầu:

– Có lẽ cổ nhân có phương pháp này nhưng cũng không ai chắc chắn được, nếu nói ý chí của nhiều người luyện võ mạnh hơn thì tôi nghĩ là tất cả mọi người đều đồng ý. Ví dụ nói người luyện võ có khả năng chống chọi cao, hoặc có thể nói là khả năng chịu đau đớn rất lớn, sức mạnh của bọn họ cũng rất mạnh, còn về việc họ có nắm được phương pháp gọi hồn hay không thì cũng không biết được.

Thần sắc Tô Yên Nhiên có chút thất vọng:

– Nói vậy thì con người hiện nay ngoài cái gọi là khoa học ra thì không thể làm được việc gọi hồn hả?

A Thủy cười khổ nói:

– Cho dù có dùng phương pháp của khoa học hiện đại thì cũng không làm được điều ấy, khoa học hiện đại về lý luận não vẫn dừng ở mức hiểu biết về sóng điện từ chứ cũng không đi sâu thêm bước nào. Về Trung Quốc thì mọi người cũng biết rằng chiến tranh liên miên là nguyên nhân chủ yếu, việc truyền thuật không truyền tâm thuật bất chính lại là một nguyên nhân khác. Hơn nữa người tốt thì đoản mệnh mà người xấu thì bách niên nên…aizzz…

Cậu ta thở dài một tiếng, nhìn Lâm Dật Phi:

– Tiểu Phi, lý luận trung y của cậu không phải cũng giống giống cái này sao?

– Nhưng không sâu sắc như cậu nói.

Lâm Dật Phi thấp giọng đáp, dường như thoáng chút suy tư.

– Yên Nhiên, hình như cô rất quan tâm đến phương pháp này.

A Thủy lơ đãng hỏi.

Sắc mặt Tô Yên Nhiên hơi trắng bệch:

– Tôi chỉ cảm thấy thú vị, tôi có mấy giấc mơ nhưng nó cứ bị đứt quãng, nếu như có phương pháp nối liền khiến nó ăn khớp với nhau thì tốt biết bao.

Thúy Hoa hoảng sợ:

– Yên Nhiên, cậu đừng học người ta chơi cái gì mà ma nhập, như thế mọi người đều rất lo lắng.

Tô Yên Nhiên cười cười:

– Tớ chỉ nói thế thôi mà, A Thủy, thời gian sóng điện từ suy giảm là bao lâu? Có khả năng là mấy trăm năm không?

Lâm Dật Phi ngẩn ra, ánh mắt cũng nhìn về phía A Thủy. A Thủy ho khan một tiếng:

– Việc tín hiệu có suy giảm hay không thì tôi không nghiên cứu, nhà khoa học kia cũng không nói đến, có khả năng đằng sau đó là một đống phương trình hóa học, cho dù là tôi thì tôi cũng không hiểu. Nhưng tôi nghĩ nếu như bị suy giảm thì có lẽ rất nhanh sẽ không đo được tín hiệu, chắc mấy trăm năm cũng không có khả năng, nhưng…

A Thủy dừng một chút:

– Chuyện gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như là ý thức của người chết rất mạnh, hơn nữa một số yếu tố bất ngờ có khả năng sẽ làm việc suy giảm trong không trung chậm lại.

Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng, không nói gì.

– Yên Nhiên, hình như tinh thần của cô khá hơn rồi đấy.

A Thủy ngẩng đầu nhìn một cái, thấy sắc mặt Tô Yên Nhiên tuy còn hơi tái nhợt nhưng cũng có thể coi như đã bình thường.

– Cô còn muốn kể về giấc mơ của cô không?

– Tôi chỉ sợ là mấy người không nghe thôi.

Tô Yên Nhiên phục hồi lại tinh thần, ánh mắt quét về phía Lâm Dật Phi một cái:

– Ở giữa cái đình viện đó có một hòn giả sơn, nước suối chảy róc rách, tôi không biết mình đang ở đâu, nói chính xác hơn thì căn bản là tôi không nhìn thấy bản thân mình.

Lần này Đại Ngưu lại gật đầu:

– Điều này rất bình thường, nhiều lúc trong giấc mơ chúng ta chỉ là những người khách qua đường chứ cũng không có mặt trong đó, sau đó nghĩ lại thì cũng thấy kì lạ.

Tô Yên Nhiên gật gật đầu:

– Lúc đó đột nhiên tôi nhìn thấy một cô gái tràn đầy sức sống bước ra nhưng lại mặc quần áo cổ đại, dường như là thời Tống.

Thấy tất cả mọi người không để ý đến niên đại thì cô lại thở dài trong lòng, nhìn Lâm Dật Phi nói tiếp:

– Nhìn cô gái không lớn lắm, dáng vẻ mười ba, mười bốn tuổi nhưng nhìn vẻ mặt thì hình như là người rất có chủ kiến. Không biết tại sao khi nhìn thấy cô bé ấy tôi lại cảm thấy rất thân thiết, hay nói cách khác thì tôi chính là cô bé ấy vì tâm tình cô bé rất kích động, nhấp nhổm bất an, muốn đi gặp một người nhưng lại hơi do dự. Tất cả những điều đó tôi đều cảm thấy được.

Đột nhiên Lâm Dật Phi nói:

– Nếu như ở thời Tống thì mười ba, mười bốn tuổi đã có thể nói đến chuyện gả chồng rồi, thậm chí còn sớm hơn, nhưng tuổi được phép kết hôn theo pháp luật ở hiện đại thì muộn hơn rất nhiều.

– Cậu biết nhiều thật.

Đại Ngưu than thở một câu, tưởng Lâm Dật Phi chẳng qua là đang khoe khoang.

Tô Yên Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi một cái:

– Anh nói vậy là có ý gì? Lẽ nào cô bé kia đi gặp người trong lòng sao?– Giấc mơ là của cô…

Lâm Dật Phi cười nói:

– …thì sao tôi biết rõ được, tôi chỉ nói ra một khả năng thôi, nếu như cô có thể cảm nhận được tâm trạng của cô bé kia, lẽ nào lại không nhận ra được đó là tình yêu hay không sao?

Những câu này cho dù là A Thủy cũng cảm thấy hơi thân thiết vì dường như điều này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu nhưng không ngờ cậu lại nghe được đáp án mà cậu không muốn nghe.

– Dường như tôi chưa từng yêu ai, nếu nói về kiểu nam nữ đó…

Trong nụ cười Tô Yên Nhiên có chút đau khổ:

– Tiểu Phi, A Thủy, Thúy Hoa, mấy người đều là bạn tốt của tôi, tôi vừa gặp mọi người đã cảm thấy trong lòng vui vẻ nhưng khi không gặp mọi người thì lại không cảm thấy ruột gan rối bời.

Có thể nói lúc này A Thủy vô cùng buồn bực, lần đầu tiên cảm thấy yêu đơn phương không phải là ngọt ngào mà là đau khổ.

– Cổ nhân đều nói, yểu điệu thục nữ, ngủ hay thức đều cầu, cầu không được thì nhớ mong.

Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng:

– Lại nói một ngày không gặp tựa ba thu, điều này đương nhiên là để hình dung nỗi nhớ giữa nam nữ nhưng từ trước đến nay tôi lại chưa từng cảm thấy cảm giác này trong hiện thực.

A Thủy giật mình trong lòng, giây lát lại thấy dở khóc dở cười, cậu nghe ra được ý của Tô Yên Nhiên, cô chưa từng có trong hiện thực, nói vậy thì đã từng có trong mơ, một người sống sờ sờ ngoài đời như mình mà không so được với một người trong mơ sao?

– Lúc này thì có tiếng sáo du dương truyền đến, trên mặt cô bé kia tràn ngập nụ cười.

Tô Yên Nhiên nhẹ giọng nói:

– Cô bé rón rén bước tới, vòng qua hòn giả sơn, dường như tôi cũng đi theo sau cô bé, sau đó thì nhìn thấy một người con trai rất trẻ.

Trong lòng A Thủy “lộp bộp” một cái, nhìn Lâm Dật Phi, không ngờ lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười chua xót, không khỏi ngẩn người ra.

– Không biết tại sao mà tôi vừa thấy người con trai kia liền cảm thấy đã quen biết rất lâu rồi. Anh ta có khí chất văn nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt lộ ra vẻ nhớ nhung, thổi cây sáo ngắn giống như một người đang kể nỗi lòng.

Tô Yên Nhiên tiếp tục nói:

– Dáng vẻ của anh ta lúc đó khiến cho tôi, khiến cho cô bé kia say mê. Cô bé cứ đứng ở đó, ngây ngốc ngắm anh ta, tôi…tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô bé thì đã biết chắc hẳn cô bé đã thích người con trai đó rồi.

A Thủy há miệng ra hai cái nhưng cuối cùng lại thành tiếng thở dài, không nói gì.

– Không biết đã qua bao lâu, người con trai kia buông cây sáo xuống, lúc này mới chú ý đến cô bé.

Trong giọng nói Tô Yên Nhiên có chút ảm đạm:

– Anh ta nói: “Uyển Nhi, muội đến rồi?”

– Cậu nghe thấy sao? Anh ta nói như thế thật sao?

Thúy Hoa không kìm được nói:

– Yên Nhiên, hình như giấc mơ của một người không rõ ràng như vậy, ít nhất mỗi lần tớ tỉnh dậy đều cảm thấy cảnh trong mơ rất mơ hồ, đừng nói người trong mơ nói gì, cho dù mặt mũi có thế nào tớ cũng không nhớ rõ nữa là.

Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng:

– Mỗi lần tớ nằm mơ đều nghe thấy rất rõ, sao lại không nhớ được cơ chứ?

Thúy Hoa cảm thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ nghe cậu nói vậy thì hình như cậu không chỉ mơ một hai lần về giấc mơ này mà là rất nhiều lần. Nếu như để bác sỹ nghe thấy thì chắc hẳn sẽ nghĩ cô bị thần kinh phân liệt mất, chỉ có điều lúc nãy nghe đến kiếp trước, trí nhớ, cái gì mà kết luận của sóng điện từ, lẽ nào hiện tượng mà A Thủy nói xảy ra với Yên Nhiên thật? Hay đây chỉ là một đoạn? Thúy Hoa nghĩ đến đây thì không rét mà run, cô cảm thấy điều này chẳng có gì hay ho, đáng để tìm hiểu cả. Ngược lại cô còn cảm thấy sợ hãi, một người đang sống yên ổn nhưng lại luôn biến mình thành một người khác, đó không phải là thần kinh thì là cái gì?

– Tôi, cô bé kia đáp lại một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Nhan đại ca, huynh nhớ ai vậy?”

Tô Yên Nhiên nhẹ giọng nói:

– Trên mặt cô bé kia lại toát ra vẻ buồn bã không hề hợp với tuổi của mình, dường như đã biết đáp án từ lâu.

Cô ngồi đây nhẹ giọng kể lại nhưng Đại Ngưu lại có cảm giác sợ nổi cả da gà, muốn chạy lấy người nhưng lại thấy không hay lắm. Đột nhiên A Thủy nói:

– Cái người Nhan đại ca nói như vậy thì chắc là đã có người trong lòng nhưng cô bé kia chắc cũng chỉ là tuổi nhỏ không biết gì, gặp được người anh tuấn thì không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Đó không hẳn là tình yêu.

Tô Yên Nhiên nhìn A Thủy một cái, một lúc lâu mới nói:

– Cái người tên Nhan đại ca kia chỉ than nhẹ một tiếng, không nói gì.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không ai nói tiếp, dường như bị tiếng thở dài của Tô Yên Nhiên lây sang.

– Sau đó thì sao?

Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng lên tiếng.

– Đôi mắt đen láy của cô bé đảo một cái, đột nhiên nói: “Nghe nói ngày mai nhà muội sẽ tổ chức tiệc tiễn biệt cho quần hùng giang hồ, ngày mai di nương cũng đánh đàn tiễn bọn họ”. Thần sắc Nhan đại ca vừa động, cây sáo rơi xuống cũng không biết, chỉ hỏi: “Thật sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.