Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 21: Chương 21




“Vụ án mưu sát kia không phải mới xảy ra gần đây.”

Lời Ô Hiểu Dạ nói kéo lực chú ý của A Lãng về, anh sửng sốt, “Không phải gần đây?”

“Không sai.” Hiểu Dạ gật đầu, chỉ ra: “Người bị hại cầm theo túi mua hàng, có một tờ báo Newyork Times vừa mua còn chưa mở ra. Ngày trên đó là tháng ba năm ngoái. Gọi điện thoại cho A Chấn, bảo cậu ấy điều tra thêm về vụ mưu sát kia, xem có thể tìm được nạn nhân kia hay không.”

“Em sẽ.” Anh trầm xuống.

Hiểu Dạ kéo tầm mắt về trên người Như Nhân, tò mò hỏi: “Chị không biết tình huống trước kia em gặp được có giống vậy hay không, nhưng lúc mới bắt đầu, chị cảm thấy không ổn, giống như là. . . . . .”

“Như là có người ở bên nhìn.” Như Nhân dùng tay trái nắm tay phải vẫn mang theo độ ấm của anh, bắt buộc mình đừng quá để ý đến người đàn ông bên cạnh, nói: “Từ trước đến nay em chưa từng như vậy, cho nên lần đầu tiên không thể phân biệt được. Vừa rồi có chị ở bên, em mới phát hiện có một người khác. . . . . . Không, là một ý thức khác ở bên cạnh.”

“Một ý thức khác?” Anh bắt đầu có chút không hiểu lắm.

Hiểu Dạ giải thích, “Giống như khi em xem phim, đằng sau có người. Tuy rằng em không quay đầu, nhưng em có biết có người ở đó.”

Như Nhân đồng ý, quay đầu nhìn anh, hỗ trợ giải thích: “Cũng giống như hô hấp, độ ấm. Có người đứng phía sau anh, tuy rằng anh không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được.”

A Lãng gật đầu, anh có thể hiểu loại cảm giác này.

“Cô cảm thấy người kia ở đâu?” Anh hỏi.

“Ừ, không phải ở hiện trường, mà là ở trong ý thức tôi cảm ứng được.” Như Nhân gật gật đầu, chần chờ một chút, sau đó nói: “Nhưng. . . . . . Rất kỳ lạ, tôi cảm thấy người nọ không có ác ý?” Cô không thể chắc chắn lắm, cho nên nhìn về phía Ô Hiểu Dạ.

Đàm Như Nhân thật sự vô cùng hồn nhiên.

Hiểu Dạ chỉ ra trọng điểm, “Dù đó là ai, người kia cũng không giúp em. Không làm gì không có nghĩa là đối phương có ác ý hay không có ác ý, em phải cẩn thận.”

“Em hiểu.” Như Nhân gật đầu.

Bỗng nhiên, di động của A Lãng vang lên.

Anh nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình di động, đi ra chỗ khác nghe điện thoại.

Như Nhân nhẹ nhàng thở ra nhưng có chút buồn bã mất mát. Khi thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy Hiểu Dạ nhìn cô, hỏi: “Chị nghe A Lãng nói, em là bạn cấp hai của nó? Trước kia dường như không nghe nó đề cập đến?”

“Chỉ cùng trường thôi ạ, bọn em không cùng ban.” Như Nhân giải thích, có chút xấu hổ nói: “Thực ra bọn em không quen, em nghĩ lúc trước anh ấy chẳng hề nhớ em.”

Hóa ra là vậy.

Nói đi nói lại, đã là bạn học cấp hai chứng tỏ Đàm Như Nhân biết chuyện của A Lãng năm thứ ba kia?

Hiểu Dạ liếc A Lãng một cái, lại nhìn cô gái đối diện đang nhìn lén A Lãng, cô không nhịn được mở miệng thử.

“Như Nhân, em nên biết, nếu em cảm thấy ở chung với A Lãng, Lực Cương khiến em cảm thấy không thoải mái, vậy chỗ chị vẫn còn phòng, em không nhất định phải ở chỗ A Lãng.”

Lời mời của cô khiến Như Nhân sửng sốt, đột nhiên lắp bắp: “À. . . . . . Nó, nó …em. . . . . . Thật, thật ra cũng không có gì. . . . . .”

Khóe miệng Ô Hiểu Dạ hiện lên một nụ cười thần bí.

Khí nóng lại lặng lẽ dâng lên, nhuộm đỏ hai gò má Như Nhân.

“Không sao, em cảm thấy không thành vấn đề là tốt rồi.” Hiểu Dạ không tiếp tục làm khó cô nữa, chỉ lấy giấy ghi chép của nhà ăn viết số điện thoại của mình, đưa cho cô, “Đây là địa chỉ nhà và điện thoại của chị, còn có số di động, nếu có vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể gọi cho chị.”

Tim Như Nhân đập mạnh và loạn nhịp nhìn tờ giấy ghi chép trước mặt cô, có chút không thể tin.

“Lúc nào cũng có thể, dù nửa đêm cũng không sao.”

Nhìn đôi mắt đen láy ấm áp, ngực cô siết lại, cổ họng nghẹn ngào.

“Thật lâu trước kia, phòng nhỏ của chị cũng không có người khác, chỉ có mình chị.” Hiểu Dạ dịu dàng nhìn cô, thản nhiên nói: “Chị biết đó là cảm giác gì.”

Chưa có ai thực sự hiểu cảm giác của cô, nhưng giờ này khắc này, cô biết người phụ nữ trước mắt này có thể, thật sự có thể.

Mũi Như Nhân đỏ lên, khàn giọng mở miệng: “Cám ơn. . . . . .”

“Thực ra em không cần sợ hãi, bí quyết của tường là đưa người em yêu nhất vào trong đó, bởi vì em sẽ không để bất cứ ai, cái gì, chuyện gì làm tổn thương người kia.”

Hiểu Dạ nói dịu dàng mà kiên định: “Yêu sẽ khiến em trở nên kiên cường. Chờ em tìm được người em yêu thực sự, đến lúc đó em sẽ không cần lại lo lắng những dòng cảm xúc xấu ập đến, bởi sự tồn tại của người đó sẽ giúp em, ổn định em, sẽ khiến em mạnh mẽ hơn khi em chỉ có một mình.”

Như Nhân nín thở, cô biết người phụ nữ này đang nói cái gì.

Mới vừa rồi khi A Lãng nắm tay cô, cô cảm thấy rất an tâm. Cảnh tượng ấy vẫn rất đáng sợ, nhưng cô chưa từng yên tâm như vậy, chưa từng có.

Chẳng lẽ. . . . . . Ôi trời. . . . . .

Đáng chết! Cô cho rằng mình đã tỉnh táo thoát khỏi yêu thầm rồi. . . . . .

“Đừng lo lắng.” Nhìn mặt cô lúc đỏ lúc trắng, Hiểu Dạ đồng tình an ủi cô, “Em không sao.”

Miệng Như Nhân khẽ nhếch, mặt đỏ hồng, mãi cũng không nói được lời nào.

Không sao?

Cô có cái đầu không thể khống chế được, cuộc sống lung lay sắp đổ, lại yêu phải một người đàn ông trừ phi cần thiết bằng không sẽ không muốn chạm vào cô. . . . . .

Không sao ư?

Cô thật sự không cho rằng như vậy. . . . . . Mà là quá tệ. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.