Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 22: Chương 22




Không thấy cô đâu nữa.

Sáng sớm tinh mơ khi chạy bộ về, cô gái kia đã biến mất. Cô không ở phòng bếp ăn sáng như bình thường, cũng không ở phòng khách và trong phòng cô.

Anh gõ cửa, không có người đáp.

Lo cô xảy ra chuyện gì, anh bất chấp lễ phép, trực tiếp mở cửa đi vào.

Giường của cô rất gọn gàng, chăn gấp vuông vức, drap giường không có lấy một nếp nhăn, nhìn như không có người nằm.

Cô đi rồi.

Trong nháy mắt, trong lòng anh căng thẳng. Lo lắng và tức giận bỗng nhiên dâng lên.

Đáng chết! Cô về nhà rồi ! Anh đã dặn cô không nên ở một mình, ai biết lần sau cô sẽ ngất ở chỗ nào? Anh cũng không có năng lực đặc biệt!

Hiển nhiên cô chẳng coi lời anh nói ra gì!

Anh xoay người ra cửa, tức giận đóng sập cửa, rồi lại lập tức mở cửa, sải bước đi đến trước tủ quần áo ra.

Quần áo của cô còn ở đây.

Ngực hơi thả lỏng, dù chỉ có một chút.

Được rồi, không phải cô muốn chuyển về. Rõ ràng cô còn có chút đầu óc.

A Lãng vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, vừa đi ra ngoài.

“Vâng?”

Di động thông truyền đến giọng cô. Anh lạnh mặt, mở đầu bằng một câu.

“Cô ở đâu?”

“Nhà tôi. . . . . .”

“Tôi đã nói với cô, trước khi chúng ta còn chưa làm rõ chuyện gì đã xảy ra thì không được đi ra ngoài một mình!” Anh ngắt lời cô, khó nén giận nói: “Đừng có chạy lung tung. Tôi sẽ qua ngay lập tức.”

“Không cần đâu, tôi. . . . . .”

Anh ấn phím ngắt, không nghe cô giải thích thêm. Anh sợ mình sẽ nói ra những câu khó nghe hơn.

Cứt chó, cô gái kia nên biết vấn đề của mình nghiêm trọng đến mức nào chứ. Trên thế giới lắm kẻ điên như vậy, ai biết được khi nào sẽ lại có vụ giết người đẫm máu tìm tới cô?

Trên đường lái xe đến nhà cô, đầu óc anh không ngừng hiện lên các vụ án đáng sợ. Là điều tra viên những việc ngoài ý muốn, anh đã từng nhìn thấy đủ kiểu chết khác nhau, bị mổ bụng giải phẫu, bị móc mắt cắt lưỡi, hỏa thiêu, treo cổ, bắn chết, chết đuối, bị xe cán, thậm chí chết đói. . . . . .

Con người có đôi khi sẽ làm ra những chuyện rất đáng sợ, rồi lại cố ý biến nó thành ngoài ý muốn để che giấu.

Cái chết của những người đó sẽ tạo ra đau đớn như cô từng phải chịu đựng. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị cảm xúc ảnh hưởng mà ngã xuống đất không dậy nổi.

Mẹ nó! Cô gái kia phải biết tính nghiêm trọng của chuyện này chứ! Cô không nên làm anh nóng ruột nóng gan như vậy, không nên làm anh lo lắng đề phòng như vậy!

Anh dùng sức đập tay lái, cảm thấy tức giận.

Chờ anh tìm được cô, anh muốn bóp chết cô trước để bớt những phiền toái sau này có thể xảy ra.

Sáng sớm ánh mắt trời rực rỡ, một nam một nữ đi dưới bóng râm, vui vẻ trò chuyện.

“Thật sao? Anh không nói đùa chứ?”

“Không. Anh thật sự cho muối vào cà phê. Đến khi nếm, còn tưởng đấy là loại cà phê mới, cứ thế mà uống.”

Cô bật cười, “Trời ạ, sao anh dũng cảm vậy? Muối đấy. . . . . .”

Người đàn ông toét miệng, nở nụ cười tự giễu, “Anh nghĩ ở vài phương diện anh thật sự không linh hoạt lắm.”

“Rồi sau đó thế nào? Lúc nào thì anh phát hiện ra mình nhầm lọ đường với lọ muối vậy?”

“Muối dùng hết thì thôi.” Người đàn ông nhíu mày, nói: “Anh mua một lon đường mới về, đổ vào mới phát hiện ra là không đúng.”

“Không thể nào? Thật hay giả vậy? Tôi thật sự ngưỡng mộ anh đấy!” Cô vừa cười, tiếng cười như chuông bạc vang vọng giữa không trung.

Còn chưa xuống xe, A Lãng đã nghe được tiếng cười của cô. Anh nhìn bóng dáng đã nhận ra người đàn ông trêu cô cười kia.

Phượng Lực Cương!

Làm cái quỷ gì đây?!

Anh lo lắng suýt tràn cả dịch mật, cô gái này lại đang cười đùa với tên háo sắc kia?

A Lãng nổi trận lôi đình, xuống xe sập cửa, bước nhanh đến chỗ hai người. Chỉ thấy Lực Cương và cô cùng nhau đến dưới dàn cây leo màu xanh, chỉ vào màu quýt giữa dàn cây xanh, giả vờ nhạc nhiên, “Oa, cái màu quýt này là gì vậy, hoa mướp đắng sao? Thật xấu!”

“Không phải.” Cô bật cười, vươn tay ngắt thứ màu vàng kia xuống, “Đây cũng là mướp đắng, nhưng nó đã chín rồi cho nên mới thành màu quýt. Nhưng anh nói không sai, chín đến mức nở bung ra rồi thật sự rất giống hoa.”

“Nó là mướp đắng? Nhìn qua tuyệt đối không giống.”

“Nó thật sự là mướp đắng, là mướp đắng núi. Loại chúng ta ăn là màu xanh nhưng sau khi chín thì nó sẽ thành màu vàng hoặc màu quýt.” Như Nhân giải thích, đưa mầm mướp đắng nổ bung màu quất đỏ tươi vừa hái được cho anh ta, “Đây, ăn thử xem. Đây là mầm mướp đắng, nhưng nó ngọt đấy.”

Cô cứ tưởng rằng Phượng Lực Cương sẽ đưa tay nhận lấy, không ngờ anh ta lại trực tiếp cúi đầu, ăn ngay trên tay cô.

Trong nháy mắt, mặt Như Nhân đỏ bừng.

“Ừ, thật là ngọt.” Phượng Lực Cương nhíu mày mỉm cười, đôi mắt quyến rũ phóng điện.

Người đàn ông này thật vô lại, quá ngả ngớn. Chắc chắn anh ta dùng chiêu này đi cưa rất nhiều phụ nữ rồi!

Thấy anh ta vẫn muốn ăn miếng nữa, Như Nhân mặt hồng tim đập, muốn rút tay lại. Nhưng còn chưa động đậy, tay nhỏ đã bị một bàn tay to khác kéo sang bên cạnh, nắm chặt lấy.

Cô lắp bắp kinh hãi, quay đầu giương mắt nhìn thấy A Lãng.

“Ngọt à? Tôi ăn xem.” Anh nói, cầm lấy tay nhỏ bé của cô, kéo tay cô đến bên miệng.

Như Nhân vì thế mà ngẩn ngơ. Khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn. Cô muốn rút tay lại nhưng anh không chịu buông. Cô chỉ có thể mặt đỏ tai hồng, trơ mắt nhìn lưỡi anh từ từ liếm từng hạt mầm tươi đẹp như máu vào miệng.

Anh ăn mầm, nhưng đôi mắt đen sáng rực vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.

Lưỡi ấm áp, một lượt lại một lượt, chậm rãi nhẹ nhàng quét qua, mang đến một sự tê dại truyền từ cánh tay cô lên thần kinh, dao động lòng cô, rồi lan ra cả chân tay khiến cô run rẩy mềm tay.

A Lãng nhìn cô chăm chú, cao giọng nói: “Thật là ngọt.”

Tim Như Nhân đập rất nhanh, chỉ cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, cả trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Sau đấy anh buông lỏng tay ra, cô thở hổn hển một hơi mới phát hiện mình ngừng thở.

“Cô nên nói với tôi, Lực Cương và cô ở cùng nhau.” A Lãng khàn khàn nói.

“Cô ấy có nói, nhưng cậu cúp điện thoại của cô ấy.” Phượng Lực Cương xen miệng vào.

A Lãng giương mắt lườm người đàn ông đứng cạnh cô. “Đấy là vì tôi vội vàng chạy tới, tôi tưởng cô ấy ở một mình.”

“Xin lỗi. Tôi muốn về nhà, nhưng anh lại đi chạy bộ. Lực Cương nói anh ấy có thể đi cùng tôi.” Như Nhân giải thích, tay nắm chặt, giấu đi lòng bàn tay đang run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Tôi để giấy nhắn trên tủ lạnh.”

“Rõ ràng mắt cậu ta to quá, không nhìn thấy được.”

Người đàn ông có gương mặt đào hoa kia mở miệng trêu đùa anh. Thái dương A Lãng giật mạnh.

Phượng Lực Cương này chỉ mặc một cái áo may ô màu trắng với quần kaki dài. Màu quần áo vừa khéo giống cô gái trước mắt.

Anh chửi tục một câu trong lòng.

Tên khốn kiếp này rõ ràng là đi tán gái! Anh biết tên Phượng Lực Cương này trước khi đi ra ngoài đã cố ý chọn quần áo khoe ra được cơ bắp của anh ta, ra vẻ sở thích của anh ta và cô giống nhau nhiều lắm sao.

Người này rõ ràng biết nên thể hiện thế nào. Động tác võ thuật đẹp mắt của anh ta nhiều không đếm hết. A Lãng đã từng cùng Phượng Lực Cương đi qua những năm tháng phóng đãng điên cuồng và hoang đường. Họ từng cùng chinh chiến ở các quốc gia, đi qua nhiều nơi. Trước đây A Lãng còn cảm thấy người này có chút động tác rất tuyệt vời, bây giờ thì tuyệt đối không thấy như vậy nữa.

Khi nhìn thấy Lực Cương ăn mầm trong tay cô, không hiểu sao anh lại có cảm xúc muốn đánh người. Khi cô còn đỏ mặt vì chuyện này, anh suýt nữa đã mất đi lý trí.

“Hắc, tiểu Như Nhân, người trong sân kia có phải là hàng xóm của em không? Hình như anh ta tìm em.”

Như Nhân nghe vậy thì quay đầu, nhìn thấy người đến, nhẹ nhàng thở ra.

“Là chú Vương, tôi đi xem.” Cô vội vàng xoay người.

“Cẩn thận. Chỗ này hơi trơn.” Khi cô đi qua bên cạnh anh, Phương Lực Cương thuận tay đỡ sau lưng cô, giúp cô đi lên bờ ruộng.

“Cám ơn. . . . . .” Cô ngại ngùng nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời khỏi hai người đàn ông.

Khóe mắt A Lãng giật giật. Cô đi rất vững, vốn không cần Phượng Lực Cương vẽ vời thêm chuyện. Tên háo sắc này rõ ràng là nhân tiện ăn đậu hủ của cô.

Đáng chết, cô lại đỏ mặt.

Nhìn Phương Lực Cương muốn đi theo cô, A Lãng vươn tay bắt lấy anh ta.

“Cậu đang làm cái quái gì vậy? Tôi đã cảnh cáo cậu không được động đến cô ấy.” Anh cắn răng chất vấn: “Cậu đã quên năng lực của cô ấy rồi sao?”

“Không.” Phượng Lực Cương cợt nhả nhìn anh, “Chẳng qua mấy hôm nay tôi phát hiện ra Tiểu Như Nhân rất lễ phép, sẽ không tùy tiện nhìn trộm suy nghĩ của người khác.”

Thái dương anh giật nhẹ: “Cậu biết. . . . . .”

“Tôi biết. Tôi thử rồi. Khi tôi chạm vào cô ấy tôi đã thử nghĩ mấy chuyện kỳ lạ, nhưng cô ấy không hét lên rồi chạy trốn.” Phượng Lực Cương cười gian, nói: “Cô ấy thật đáng yêu. Tôi thích cô ấy. Bây giờ con gái ngây thơ như thế hiếm lắm.”

A Lãng híp mắt, gân xanh nổi lên, tức giận tóm lấy cánh tay cường tráng của Phương Lực Cương, “Cô ấy không phải đối tượng để cậu đùa giỡn!”

“Đùa giỡn?” Phượng Lực Cương nhíu mày, “Câu này của cậu không đúng rồi. Tôi không đùa giỡn với phụ nữ. Tôi thích họ, tôi và tất cả các tình yêu đều là đến đi trong hòa bình, mọi người anh tình tôi nguyện, vui vẻ mấy ngày. Người ta không đồng ý, tôi cũng không bắt buộc, không thể nói là đùa giỡn được. Nói đi nói lại, vừa rồi cậu có ý gì? Mầm mướp đắng là cô ấy cho tôi. Rõ ràng cậu không có hứng thú với cô ấy nhưng lại ăn mờ ám như thế. Đây mới gọi là đùa giỡn?”

Nghe vậy, A Lãng cứng đờ, trong lòng ngột ngạt.

Khi làm chuyện đó, anh không nghĩ nhiều lắm, anh chỉ muốn. . . . . . Muốn cô chú ý đến anh. . . . . .

Phượng Lực Cương khiêu khích nhìn anh, nói: “Cậu nên biết, con gái đàng hoàng cũng có quyền hưởng thụ tình yêu. Hơn nữa sao cậu biết tôi không yêu cô ấy? Có lẽ tôi để ý đến năng lực của cô ấy, nhưng tôi tin lễ phép của cô ấy. Cho nên phiền cậu buông tay ra. Đừng cản đường tôi tiếp tục theo đuổi tình yêu xinh đẹp.”

Nói xong, anh ta còn vươn tay như đuổi ruồi, vung đến chỗ anh hai lần, “Xin nhường đường, cám ơn.”

Anh giận dữ trừng mắt nhìn người anh em đã từng nâng ly nói cười với anh, A Lãng buông lỏng tay anh ta, tóm cổ áo may ô của tên chết tiệt kia, miệng không nhịn được chửi bậy, “Fuck! Mẹ nó tình yêu cứt chó chỉ có hai phút, cậu nghĩ rằng như vậy sẽ không làm tổn thương cô ấy sao?”

“Hai phút? Cậu cũng quá coi thường tôi rồi đấy. Chỉ tiền diễn thôi tôi cũng có thể chơi cả đêm. . . . . .” Anh ta còn chưa nói dứt lời, một nắm đấm đã giáng xuống khuôn mặt tuấn tú của anh ta.

Phượng Lực Cương nâng tay đỡ, tay kia thì nhanh như chớp đánh về phía cằm A Lãng.

Hai người nhanh chóng ra chiêu. Ai cũng không chiếm được ưu thế. Phượng Lực Cương trúng một đạp của A Lãng. A Lãng bị anh ta đấm một cú. Sau đấy Đàm Như Nhân trở lại.

Hai người đàn ông đều nhìn thấy, chẳng mấy khi ăn ý như vậy, nhanh chóng kết thúc màn vật lộn quyết liệt nho nhỏ kia.

Phượng Lực Cương thậm chí còn to gan quay lưng lại với anh, vui vẻ vẫy tay với Như Nhân. Vừa cười vừa không quay đầu lại nói với anh: “Người anh em, nếu cậu cũng muốn cô ấy, vậy thì cứ việc ra tay đi. Mọi người dựa vào bản lĩnh riêng, chiếm nhà xí mà không đi như vậy, thật sự quá khó nhìn. . . . . .”

A Lãng nhấc chân đạp vào sau đầu gối tên khốn kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.