Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 51: Chương 51: Ly tâm




Túc Lăng Uyên phân phó thị vệ đưa Bạch Thu trở về hành cung, chính mình thì tiếp tục mang theo Tiêu Mặc Hàm săn bắn. Đem Tiêu Mặc Hàm ôm chặt vào trong ngực, dùng cằm cọ cọ bả vai người trong lòng:“ Hàm Nhi đang nghĩ cái gì......Tức giận sao?”

Tiêu Mặc Hàm là đang suy nghĩ đến phản ứng của hai người Bạch Thu và Túc Lăng Giang, nghe vậy thì phục hồi tinh thần, tâm tư thoáng chuyển, giả vờ ủy khuất:“ Đúng vậy..... Vừa rồi ngươi, lại ôm hắn.... Còn chặt như vậy.....”

Túc Lăng Uyên thật sự cho rằng Tiêu Mặc Hàm đang tức giận, nhanh chóng giải thích:“ Ta không phải là làm cho người ngoài xem sao.....Hơn nữa ta không có ôm hắn..... Là hắn ôm ta.....” Nói, ôm người lắc lắc:“ Hàm Nhi tốt của ta, ngươi phải tin ta.....”

Tiêu Mặc Hàm nhịn không được cười khúc khích:“ Trêu ngươi thôi......Ta không có tức giận, ta tin ngươi.....”

“Tiểu phôi đản!” Cắn cắn vành tai người trong ngực.

Tiêu Mặc Hàm bị trêu chọc một trận rùng mình, đỏ mặt nhỏ giọng:“ Có người ở.....Ta có chuyện muốn nói với ngươi....”

Túc Lăng Uyên nghe vậy thì thu liễm biểu tình, nhưng vẫn vòng tay ôm lấy đối phương, hạ giọng:“ Ngươi là muốn nói quan hệ của Túc Lăng Giang cùng Bạch Thu....Sợ là không hề đơn giản?”

“Đúng vậy.” Tiêu Mặc Hàm gật đầu.

“Hiện tại, chờ Cung Cửu đem tin tức trở về, nếu cùng với suy đoán của chúng ta không quá khác biệt, vậy liền có thể....” Túc Lăng Uyên ở bên tai Tiêu Mặc Hàm nhỏ giọng thì thầm.

Bạch Thu quay về hành cung, trước tiên là quay trở về sương phòng của mình. Ngồi ở mép giường, nghĩ lại tình hình lúc nãy, cho đến bây giờ vẫn còn kinh hoảng không thôi, lại nghĩ đến lòng ngực ấm áp, cánh tay hữu lực của Túc Lăng Uyên, gương mặt chậm rãi ửng đỏ.

So với ngũ hoàng tử thân mình càng thêm cường tráng, bộ dáng đồng dạng vô cùng xuất chúng, tản ra hơi thở nam tử anh dũng thành niên.....Tất cả những thứ đó đều dần dần làm cho cán cân trong lòng của Bạch Thu nghiêng ngã..... Có phải ở bên người Tứ hoàng tử.... Mới là lựa chọn tốt nhất của mình?

Trong lúc Bạch Thu đang suy nghĩ miên man, Tống thị đã ở bên ngoài gõ vang cửa phòng.

Mở cửa, cho người đi vào phòng:“ Tỷ tỷ có chuyện gì? Bị người nhìn thấy thì không tốt lắm.....”

“Yên tâm đi, trong viện không người....” Tống thị có chút khách khí ngồi xuống cạnh bàn, liếc Bạch Thu một cái, tức giận nói:“ Ta đến là nhắc nhở ngươi.... Đừng quên năm..... Chuyện ngươi cần làm.....”

Thần sắc Bạch Thu tối sầm, ngoài miệng vẫn là nói:“ Bạch Thu không dám quên....”

“Còn có....Làm cho Tiêu Mặc Hàm thất sủng, đem hắn đuổi khỏi vương phủ, cũng là chuyện vị kia đã đáp ứng ta....” Tống thị tiếp tục nói.

“Bạch Thu hiểu rõ....” Rủ mi.

“Hiểu rõ?” Tống thị có chút không vui, chất vấn:“ Vậy vì sao ngươi lại thân thiết với Tiêu Mặc Hàm?”

“Bạch Thu sẽ giúp chủ tử làm việc, cũng sẽ giúp đỡ tỷ tỷ hoàn thành tâm nguyện, còn về cách làm.....” Bạch Thu bị Tống thị ép hỏi đến tâm phiền ý loạn, cũng không tiếp tục làm bộ ngoan ngoãn, ngữ khí cường ngạnh đáp:“ Bạch Thu hi vọng tỷ tỷ có thể không can thiệp....”

Tống thị sợ đem người bức cho nóng nảy, ngược lại sẽ chuyển xấu, nếu mục đích đã đạt được thì nên rút lui:“ Vậy tốt, không nên quên những gì ngươi nói hôm nay.....”

Tống thị nói xong, bước nhanh rời khỏi phòng.

Săn thú ngày thứ nhất rất nhanh đã kết thúc, các hoàng tử đều có thu hoạch, còn về việc thắng bại thì phải xem ngày mai ra sao.

Ngày thứ hai, mọi người xoa tay hầm hè vận sức chờ phát động. Tiêu Mặc Hàm cùng Bạch Thu vẫn đi cùng Túc Lăng Uyên săn thú, chỉ là từ cưỡi ngựa, đổi thành ngồi chung kiệu liễn.

Túc Lăng Uyên cưỡi ngựa đi đầu, cẩn thận quan sát tình huống bốn phía.

Phía tay phải cánh rừng hình như có tiếng động rất nhỏ. Khóe mắt Túc Lăng Uyên đảo qua, rút ra tên dài, giương cung bắn. Tên dài bay đến nửa đường thì bị một mũi tên khác chặn lại, phương hướng bị lệch sang một bên, ghim lên trên thân cây.

Túc Lăng Uyên quay đầu, híp mắt:“ Hoàng đệ....Là có ý gì?”

Túc Lăng Giang giục ngựa đi đến trước mặt Túc Lăng Uyên:“ Đầu con nai kia, thần đệ đã đuổi theo rất lâu....” Nói, đôi mắt của Túc Lăng Giang lóe sáng, tiến lên một bước:“ Không biết hoàng huynh..... Có nguyện cùng thần đệ tỷ thí một phen?”

“Được..... Phải tỷ thí như nào?” Túc Lăng Uyên hỏi. Tựa hồ..... Lời nói có chút ẩn ý?

Túc Lăng Giang đáp:“ Đương nhiên là tỷ thí xem ai có thể săn được đầu con nai kia....Ai có thể đắc thủ trước.....” Còn muốn nhìn xem phản ứng lúc đó của Bạch Thu là như thế nào?

“Được!” Túc Lăng Uyên lớn tiếng đáp lời, quay đầu đối mặt với Tiêu Mặc Hàm cùng Bạch Thu nói:“ Ta tỷ thí với hoàng đệ, xem ai có thể săn được con nai kia trước tiên.... Hàm Nhi cùng Thu Nhi làm người chứng kiến được không?” Tên Túc Lăng Giang này có phải là muốn thử tâm tư của Bạch Thu không?

“Được.....” Hai người ở phía sau trăm miệng một lời.

Ngay lập tức tỷ thí bắt đầu, chỉ thấy hai người giục ngựa đuổi theo phương hướng con nai chạy trốn.

Dọc theo dấu chân, nửa canh giờ rất nhanh đã trôi qua, lúc này đã đi đến một con sông nhỏ ở bìa rừng. Trông thấy một con huơu cao lớn đang uống nước, Túc Lăng Uyên đến trước một bước, bất động thanh sắc giục ngựa đến gần.

Thấy con nai không phát hiện ra mình, Túc Lăng Uyên nhếch môi, rút tên dài ở sau lưng, nhắm ngay cổ con nai. “Vèo” một tiếng, tên dài theo tiếng mà bắn ra ngoài, con nai muốn tránh cũng không tránh được, bị bắn trúng nơi yếu hại, chưa kịp giãy giụa thì đã ngã xuống mặt đất không dậy nổi.

Túc Lăng Uyên xoay người xuống ngựa, vừa muốn tiến lên quan sát tình huống, thì lúc này, Túc Lăng Giang cũng đã đuổi đến bờ sông, nhìn người đưa lưng về chính mình không hề có bóng dáng phòng bị, khẽ nhếch môi, rút tên dài....

“Lăng Uyên cẩn thận!”

“Vương gia!”

Tiêu Mặc Hàm cùng Bạch Thu ngồi ở kiện liễu chỉ cách bọn họ vài bước, vừa mới thấy rõ tình hình của bờ sông, thì ngay lập tức nhìn thấy Túc Lăng Giang đã bắn tên, mũi tên dài nhọn bay đến Túc Lăng Uyên, hai người đồng thời lên tiếng.

Túc Lăng Uyên nghe vậy, nghiêng người né, tuy rằng tránh được nơi yếu hại, nhưng mà cánh tay vẫn là bị làm cho trầy da, ngay tức khắc máu tươi nhiễm hồng nửa bên vạt áo.

Tiêu Mặc Hàm trông thấy Túc Lăng Uyên bị thương, dưới tình huống cấp bách, không rảnh lo kiệu liễn có dừng lại hay chưa, nhanh chóng nhảy xuống cổ kiểu, chạy nhanh đến bên người Túc Lăng Uyên, vội vàng đem người đỡ lấy, hốc mắt phiếm hồng, khẩn trương hỏi:“ Có sao hay không?”

Túc Lăng Uyên vỗ vỗ tay nhỏ lạnh băng của Tiêu Mặc Hàm, khuôn mặt không có chút máu nở nụ cười, an ủi:“ Vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì.....Hàm Nhi đừng lo lắng.....”

Lúc này Bạch Thu cũng đã đi đến trước mặt Túc Lăng Uyên, thanh âm có chút run rẩy nói:“ Vương gia.... Ngài...... Chảy rất nhiều máu......”

Tiêu Mặc Hàm phẫn nộ xoay người, hướng Túc Lăng Giang chất vấn:“ Ngũ hoàng tử là có ý gì.....Cùng lắm chỉ là một cuộc tỷ thí, mà ngay cả huynh trưởng cũng muốn mưu hại sao?”

“Hoàng tẩu chớ ngụm máu phun người.....Thần đệ chỉ là nghĩ bắn con nai kia.... Ai ngờ bắn không chính xác, ngộ thương hoàng huynh mà thôi....” Túc Lăng Giang biện giải:“ Có ai thấy ta cố ý bắn thương hoàng huynh?”

“Ngươi....Ta thấy rõ ràng....” Tiêu Mặc Hàm còn nghĩ nói tiếp, thì đã bị Túc Lăng Uyên âm thầm kéo tay, mới dừng lại câu chuyện.

“Vậy.... Thu công tử đâu.....Cũng nhìn thấy bổn hoàng tử cố ý sao?” Túc Lăng Giang hướng về phía Bạch Thu, mở miệng hỏi.

“Ta....” Nội tâm Bạch Thu giãy giụa, trong thấy Túc Lăng Uyên bị thương, lòng mình vậy mà lại ẩn ẩn đau, nhưng mà..... Lại không thể trực diện đối mặt khiến cho Ngũ hoàng tử rơi đài, ấp úng đáp:“ Ta không thấy rõ..... Tình hình lúc đó..... Ta không biết.....”

Túc Lăng Giang nhìn về Bạch Thu, trong mắt đã sắp phun lửa đến nơi, hắn vậy mà không giúp mình?

“Mau quay về làm thái y xem đi....” Tiêu Mặc Hàm cũng không rãnh quan tâm tình hình của Bạch Thu cùng Túc Lăng Giang, nước mắt tràn mi, đỡ lấy Túc Lăng Uyên đi về phía kiệu liễn.

Bạch Thu cúi đầu, không dám nhìn về Túc Lăng Giang, khẽ do dự một chút, sau đó cũng đi theo sau hai người Tiêu Mặc Hàm, trở về đại bản doanh.

Túc Lăng Giang thất thủ, lại mất người, dưới cơn tức giận cũng không thể cắt lấy sừng huơu, chỉ có thể giục người trở về.

Túc Lăng Uyên chỉ nói với hoàng đế là mình không cẩn thận mới làm trầy da cánh tay, cũng không có trực diện chỉ ra chỗ sai của Túc Lăng Giang. Sau khi thái y xem qua, cũng đã làm xong xử lý, tuy rằng chảy máu, nhưng mà miệng vết thương cũng không sâu, không đáng lo ngại, lúc này Tiêu Mặc Hàm mới yên tâm.

Nam nhi nam chinh bắc chiến chịu chút thương tổn cũng không tính là cái gì, Túc Viễn chỉ xem đó là một bước đệm nho nhỏ, cũng không nghĩ nhiều. Săn thú hôm nay rất nhanh đã được phân cao thấp, người duy nhất không bị bất kỳ ai cản trở Túc Lăng Đào hiển nhiên là xếp hạng nhất.

Buổi tối, Túc Viễn mở tiệc chiêu đãi cho các hoàng tử cùng triều thần.

Túc Lăng Uyên biết chính mình sẽ ngồi đối diện với Túc Lăng Giang, cho nên đã cố ý sắp xếp Bạch Thu ngồi ở tay phải, còn Tiêu Mặc Hàm sẽ ngồi ở tay trái của mình. Tay trái ôm eo Tiêu Mặc Hàm, thỉnh thoảng nếm thử món ăn của Bạch Thu đưa đến, một bộ giả vờ mọi bề hòa thuận, mỹ nhân phong lưu ở trong ngực, thật là làm người ghen tỵ.

Túc Lăng Giang uống rượu một mình, ngồi nhìn ba người ở đối diện, âm thầm cắn răng. Tiêu Doanh Doanh cùng Tống thị, một người thì cầm chặt khăn gấm trừng mắt nhìn về bóng dáng của Bạch Thu, ăn không rõ mùi vị, một người thì nhìn về bóng dáng của ba người, chau mày, lấy cớ rời đi, nhắm mắt làm ngơ.

Một hồi ăn cơm thưởng rượu, trừ bỏ Túc Viễn cùng các đại thần, thì chỉ còn Túc Lăng Đào là thật sự vui vẻ, còn lại đều có tư tâm, vô cùng dày vò.

Túc Lăng Uyên mượn cớ say rượu, rời khỏi yến tiệc, đi loảng choảng vài bước, ôm chặt Tiêu Mặc Hàm không buông tay:“ Hàm Nhi..... Lại đến một ly.....”

“Được.... Trở về lại uống.....” Tiêu Mặc Hàm cẩn thận không chạm vào cánh tay bị thương của Túc Lăng Uyên, cùng với Bạch Thu, muốn đem Túc Lăng Uyên về sân.

Hai người thất tha thất thểu đỡ Túc Lăng Uyên rời đi, cảm thấy phía sau có người, Bạch Thu âm thầm quay đầu nhìn lại, phát hiện là Túc Lăng Giang đang lặng lẽ theo đuôi ở phía sau.

Tiêu Mặc Hàm cũng nhận ra có người đi theo sau, nhìn thấy phản ứng của Bạch Thu, cũng đã đoán được người đến là ai, liền giả vờ không biết có người đi theo, tiếp tục đi về phía trước.

Chờ đi đến chính phòng:“ Bạch Thu chắc cũng mệt mỏi, trước về nghỉ ngơi đi.... Vương gia có ta hầu hạ là được.....” Tiêu Mặc Hàm nói.

“Này..... Vẫn là để đệ làm đi.....” Không khỏi sợ người hoài nghi, Bạch Thu giả vờ khách sáo.

“Sau khi Vương gia say rượu, ai cũng không chịu, chỉ muốn ta hầu hạ..... Ngươi vừa đến vương phủ, không biết....”

Túc Lăng Uyên nghe vậy, cũng làm bộ uống rượu đến phát điên, đuổi Bạch Thu ra ngoài:“ Đi ra ngoài..... Không phải Hàm nhi thì đi ra ngoài cho ta.....”

Bạch Thu đành phải rời khỏi chính phòng, nhìn thấy bốn phía vắng lặng, trộm ra ngoài viện môn.

Bạch Thu vừa đi, người vừa nãy còn đang say rượu cũng ngay lập tức khôi phục thanh tỉnh. Nắm tay Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống cạnh bàn, nhỏ giọng gọi:“ Ảnh Thập....”

“Ở.” Ảnh Thập hiện thân.

“Đem tất cả nhớ kỹ, một chữ cũng không kém.”

“Vâng.” Ảnh thập lĩnh mệnh lui ra.

Lúc này, trong bóng tối truyền đến thanh âm:“ Vương gia, thuộc hạ Cung Cửu.”

Đến vừa lúc..... Túc Lăng Uyên khẽ nhếch khóe môi:“ Như nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.